[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 489 : Đi tới thành Kinh Quan

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 21:27 14-06-2025

.
Lối vào khe Quỷ Vực là một hàng cổng vòm to lớn, cổng đầu tiên có quy mô kinh người với năm gian, sáu cột, mười một mái. Mặt tường được lát bằng gạch lưu ly màu vàng xanh quý giá. Trên mỗi cây cột rồng đều điêu khắc tranh hàng ma của các đời lão tổ Phi Ma tông. Tấm biển là “Khí Tráng Quan Kỳ”. Thông thường người tu đạo và võ phu thuần túy có thị lực rất tốt, nhưng lúc trước Trần Bình An nhìn về cổng vòm, lại không thấy rõ đầu cuối con đường, hơn nữa dường như không phải do pháp thuật che mắt. Có điều so với cánh cổng nối liền núi Đảo Huyền và Kiếm Khí trường thành, sự huyền diệu của cổng vòm ở đây lại không khiến hắn ngạc nhiên bao nhiêu. Trần Bình An tùy ý ngồi gần cổng vòm lật sách, bởi vì muốn xem kỹ càng, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, cho nên hơn một canh giờ qua đi mới xem non nửa. Hắn dự định hôm nay trước tiên tìm một nhà trọ cách đó không xa nghỉ ngơi, ngày mai mới quyết định xem nên làm gì. Có thể là tiếp tục xem lướt qua phong cảnh ở biên giới khe Quỷ Vực, hoặc là thông qua cổng vòm tiến vào bên trong, xâm nhập lãnh địa rèn luyện, đều không cần gấp. Trần Bình An cất sách, đi về phía khu chợ phồn vinh kia. Nơi này được Phi Ma tông cho một môn phái nhỏ ở Hài Cốt Than thuê, tu sĩ Phi Ma tông cũng không tham gia kinh doanh. Dù sao Phi Ma tông có không tới hai trăm người, gia nghiệp có lớn đến mấy, nếu mọi chuyện đều tự mình thực hiện, sẽ làm chậm trễ tu hành đại đạo, lợi không bằng hại. Có điều Nguyên Anh họ Tô trấn giữ thuyền vượt châu, cùng với Kim Đan họ Dương phụ trách tuần tra thành Bích Họa là ngoại lệ, bởi vì hai chuyện này liên quan đến thể diện và ẩn tình của Phi Ma tông. Hôm nay núi Lạc Phách đã có một chút hình thức ban đầu của môn phái lớn. Chu Liễm và Thạch Nhu giống như đảm nhiệm quản sự trong và ngoài, một người ở trên núi lo liệu việc vặt, còn một người ở ngõ Kỵ Long xử lý buôn bán. Cho đến khi thật sự rời khỏi quận Long Tuyền, Trần Bình An ở trên thuyền vượt châu luyện quyền, lúc nghỉ ngơi thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn lại ngẫm lại, mới phát hiện chuyện này rất thú vị. Hai người giống như quản sự, một người là võ phu cảnh giới Viễn Du, còn một người là nữ quỷ xương khô trú ngụ trong thân xác tiên nhân, ai có thể tưởng tượng được? Trước khi rời khỏi núi Lạc Phách, Trần Bình An đã nói với Chu Liễm, bình thường sẽ không tùy tiện dùng phi kiếm truyền tin về núi Ngưu Giác. Mà hai thanh phi kiếm chứa trong mộ kiếm nhỏ kia không thể vượt châu. Cho nên lần này đi tới Bắc Câu Lô Châu xa xôi, là một thân một mình đúng như ý nghĩa, không còn vướng bận. Dù sao hôm nay núi Lạc Phách rất an ổn, là người khác phải kiêng dè mới đúng. Trần Bình An đi trên đường, nhấc nhấc nón, tự cười lên, tiểu thương hắn cũng nên kiếm chút tiền rồi. Hài Cốt Than là một nơi không cần nói lễ pháp Nho gia. Chợ nhỏ không có tên, người bản xứ thường gọi là “Nại Hà Quan”, sau khi đã quen thì người lui tới đều gọi như vậy. Cho dù mặt trời trên cao chiếu rọi, đường ngõ trong chợ vẫn có âm khí dày đặc, vô cùng lạnh lẽo. Theo như quyển sách “Phóng Tâm Tập” kia của Phi Ma tông, là do âm khí của khe Quỷ Vực tràn ra ngoài, cho nên những người thân thể yếu đuối đừng tới gần. Có điều trong sách giấy đen chữ trắng cũng ghi chép rõ ràng, những âm khí nghe rất dọa người này, đã bị trận pháp núi sông của Phi Ma tông tôi luyện, khá thuần túy và đều đặn, thích hợp cho tu sĩ hấp thu ở một mức độ nhất định. Cho nên chỉ cần luyện khí sĩ ngự gió bay bổng, đưa mắt nhìn ra, sẽ phát hiện không chỉ có xung quanh chợ, mà dọc biên cảnh của khe Quỷ Vực cũng có nhiều luyện khí sĩ dựng nhà cỏ tu đạo. Từng ngôi nhà cỏ trang nhã lại không đơn sơ, thưa dày ổn thỏa, như sao trên trời. Những nhà cỏ này đều do tu sĩ Phi Ma tông sở trường phong thủy, chuyên môn mời người xây dựng trên “suối nguồn” âm khí dày đặc. Hơn nữa mỗi ngôi nhà cỏ đều có bồ đoàn do miếu Tam Lang chế tạo. Người tu đạo có thể thuê ngắn hạn, người giàu sang cũng có thể mua toàn bộ, quyển “Phóng Tâm Tập” kia có liệt kê giá cả rõ ràng. Đây đại khái là con đường kiếm tiền của Phi Ma tông, sau này núi Lạc Phách phải học tập một chút. Sau khi vào chợ, Trần Bình An đi loanh quanh, phát hiện gần như tất cả các tiệm đều bán một loại xương trắng lóng lánh như ngọc. Trong mục thương nghiệp của “Phóng Tâm Tập” có giới thiệu tỉ mỉ, đây là một loại linh bảo hậu thiên khá quý hiếm, là vật liệu cực tốt để luyện chế rất nhiều pháp khí âm minh. Lúc đầu đông đảo quỷ vật sinh ra ở di chỉ chiến trường cổ, ào ào tụ tập trong khe Quỷ Vực. Có nửa số bị tu sĩ Phi Ma tông chịu trả giá lớn trục xuất đến đây, tránh cho bọn chúng tùy ý gây hại khắp Hài Cốt Than. Sau đó dưới đủ loại cơ duyên trùng hợp, một bộ phận âm vật đã diễn hóa thành anh linh giống như thần linh núi sông, nhưng phần nhiều đều biến thành ác quỷ hung tàn hoành hành ngang ngược. Năm tháng lâu dài, lại xuất hiện âm linh mạnh mẽ chuyên môn “dùng quỷ làm thức ăn”. Hai bên chém giết, kẻ bị thua hồn bay phách lạc, chuyển hóa thành âm khí của khe Quỷ Vực, mất đi cơ hội đầu thai chuyển thế. Mà rất nhiều xương trắng cấp bậc không đều rải rác bốn phương, thường sẽ được kẻ thắng cất giữ như chiến lợi phẩm. Đối với luyện khí sĩ và võ phu thuần túy tiến vào khe Quỷ Vực rèn luyện, những hài cốt trắng tinh như ngọc này là một phần thưởng khá giá trị. Cuối cùng Trần Bình An đi vào cửa tiệm lớn nhất chợ, trong đó du khách đông đảo, cực kỳ chật chội, đều đang quan sát một món bảo vật trấn tiệm được niêm phong trong tủ lưu ly. Đó là một bộ xương âm linh cao một trượng, cố ý được đặt thành tư thế ngồi, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, mắt nhìn phương xa. Cho dù đã là vật chết, nhưng vẫn có phong thái bễ nghễ bá chủ một phương. Bộ xương trắng này toàn thân trải đầy tơ bạc tự nhiên, dày đặc đan xen, ánh sáng không ngừng lưu chuyển. Nghe nói chủ nhân của bộ xương này “khi còn sống” là một anh linh, cảnh giới tương đương với địa tiên Nguyên Anh, ngạo mạn ngang ngược, dẫn tám ngàn quỷ vật dưới trướng tự lập làm vua, chinh chiến xung quanh, xung đột rất nhiều với minh chủ khe Quỷ Vực tu vi cảnh giới Ngọc Phác kia. Nhưng trong “Phóng Tâm Tập” cũng không ghi lại quá trình ngã xuống của anh linh này. Người phục vụ trẻ tuổi trong tiệm nước bọt tung tóe, nói rằng ông chủ nhà mình năm xưa quen biết một vị kiếm tiên phía bắc giấu tài, trước mắt người khác cố ý lộ ra cảnh giới Động Phủ. Ông chủ và y tâm đầu ý hợp, dùng lễ tiếp đãi. Kết quả sau khi vị kiếm tiên kia đi tới khe Quỷ Vực một chuyến, lại mang ra bộ xương trắng giá trị liên thành này, tặng cho cửa tiệm, xem như là tiền rượu thiếu nợ trước kia. Y cũng không lưu lại tên họ chân thực, từ đấy rời đi. Nếu là ở nơi khác, nghe được cố sự hoang đường có yếu tố gây tò mò này, Trần Bình An chắc chắn sẽ không tin. Nhưng tại Bắc Câu Lô Châu này, hắn lại nửa tin nửa ngờ. Bộ xương trắng anh linh giống như xương cốt “cành vàng lá ngọc” của địa tiên, là pháp bảo thượng phẩm hoàn toàn xứng đáng. Người phục vụ trong tiệm nói bình thường sẽ không bán, nhưng nếu quả thật có thành ý thì có thể thương lượng. Có điều hắn cũng nói rõ, nếu trong túi không có bốn năm chục đồng tiền cốc vũ thì đừng hỏi, tránh cho hai bên lãng phí nước bọt. Mặc dù giá cao như vậy, Trần Bình An vẫn phát hiện trong tiệm có mấy nhóm người nóng lòng muốn thử. Trần Bình An không tham gia náo nhiệt, rời khỏi tiệm, tìm một nhà trọ, phòng ốc không hào hoa xa xỉ nhưng sạch sẽ ngăn nắp. Giống như quán trà ở bến thuyền sông Dao Duệ, nơi này cũng không thích vàng thật bạc trắng, thấp nhất là một đồng tiền hoa tuyết, có thể ở ba ngày, không bao cơm nước và rượu. Nếu là ở vương triều thế tục dưới núi, cho dù là kinh thành Đại Ly nhiều người giàu có, nếu một gian phòng trọ nhỏ như vỏ ốc dám thu một ngày hơn ba trăm lượng bạc, có lẽ đã sớm bị nước bọt dìm chết rồi. Trần Bình An lấy nón và Kiếm Tiên sau lưng xuống, tiếp tục lật xem quyển “Phóng Tâm Tập”, càng xem càng khiến người ta không phóng tâm (yên tâm). Hài Cốt Than là một trong mười di chỉ chiến trường cổ lớn ở Bắc Câu Lô Châu. Khe Quỷ Vực càng đặc thù, là một vòng xoáy thời gian, tự hình thành thế giới nhỏ, giống như âm phủ, đất đai không hề nhỏ hơn “dương gian” Hài Cốt Than. Trong đó có một anh linh to lớn hôm nay tu vi tương đương với cảnh giới Ngọc Phác, từ sớm đã lộ ra khí thế, được nhiều người ủng hộ, tụ tập mấy vạn âm binh âm tướng, xây dựng nên một thành Bạch Cốt Kinh Quan thanh danh hiển hách, giống như kinh thành vương triều. Mấy chục thành trì lớn nhỏ xung quanh, có một nửa phụ thuộc vào thành Kinh Quan. Còn lại một nửa là do một số quỷ vật đạo hạnh cao thâm sáng lập, không cam lòng ăn nhờ ở đậu trở thành phụ thuộc, đứng lên đối mặt với thành Kinh Quan. Trải qua ngàn năm hợp tác liên kết, quỷ vật trong khe Quỷ Vực càng ngày càng ít, nhưng cũng càng ngày càng mạnh. Trong lịch sử, âm vật khe Quỷ Vực từng hai lần muốn đột phá ranh giới, xuất quan chiếm lấy Hài Cốt Than. Tốt nhất là có thể dọc theo sông Dao Duệ đi lên phía bắc, nuốt chửng hai quốc gia dọc đường, bắt người sống về khe Quỷ Vực, dùng bí thuật âm độc chế tạo âm vật ma quỷ mới, làm lớn mạnh binh mã. May mắn đã bị tu sĩ Phi Ma tông ngăn cản, nhưng cũng khiến cho Phi Ma tông hai lần nguyên khí đại thương, thanh thế từ đỉnh cao rơi xuống đáy hang. Phi Ma tông ở Bắc Câu Lô Châu, từ đứng vững gót chân đến mở rộng lãnh thổ, có thể nói là mọi chuyện không thuận lợi. Nhưng từ đó có thể thấy được nội tình thâm hậu của Bắc Câu Lô Châu. Tại Hài Cốt Than, chỉ riêng Phi Ma tông đã sở hữu ba vị lão tổ cảnh giới Ngọc Phác, khe Quỷ Vực cũng có một vị. Ngược lại ở Đông Bảo Bình Châu, nếu không xét đến một nhóm cao nhân ẩn sĩ bí mật thâm nhập, chỉ nói đến người tu đạo sinh trưởng ở địa phương, tu sĩ năm cảnh giới cao ở đỉnh núi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có điều về chuyện này Thôi Đông Sơn cũng đã sớm nhắc nhở. Đông Bảo Bình Châu lãnh thổ không bằng ba phần Bắc Câu Lô Châu, cảnh giới Ngọc Phác của Đông Bảo Bình Châu rất quý hiếm, không so được với thanh thế của châu khác. Nhưng chỉ cần người tu đạo Đông Bảo Bình Châu bước vào năm cảnh giới cao, sẽ không phải là người dễ đối phó. Chẳng hạn nhân tài xuất chúng như Lưu Lão Thành hồ Thư Giản và Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết, đều là nhân vật khác thường đã phân chia khí vận một châu. Nếu là chém giết liều mạng với tu sĩ cùng cảnh giới ở Bắc Câu Lô Châu hoặc Đồng Diệp châu, nhất là những tiên sư gia phả sống trong nhung lụa, phần thắng của Lưu Lão Thành và Ngụy Tấn sẽ rất lớn. Luyện khí sĩ và võ phu một khi lựa chọn vào khe rèn luyện, sẽ giống như ký giấy sinh tử với Phi Ma tông, là giàu sang hay chết bất đắc kỳ tử, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh và vận may. Kiếm tiền bất chính, Phi Ma tông sẽ không đỏ mắt thèm thuồng, không thu thêm một đồng nào. Chết ở khe Quỷ Vực, từ đây không được siêu thoát, cũng đừng oán trời trách người. Đây là một quy củ ngầm. Trong lịch sử từng có phủ đệ tiên gia đau xót đệ tử đắc ý chết yểu, sau đó không phục, bèn kêu gọi bằng hữu, ào ào tới Hài Cốt Than lý luận với Phi Ma tông. Vừa là hỏi tội, cũng có suy nghĩ muốn Phi Ma tông bồi thường một chút. Tu sĩ Phi Ma tông trước giờ không giải thích một chữ, người tới rồi thì bày một cái bàn ở cổng sơn môn, đưa một ly trà âm trầm đãi khách. Sau đó thì đánh nhau, một là đối phương đánh lên tổ sư đường nhà mình, hai là đánh đến khi đối phương giao ra tất cả pháp bảo và tiền thần tiên trên người, ném xuống sông Dao Duệ, để bọn hắn tự lội nước trở về quê nhà phía bắc. Cho nên sông Dao Duệ còn có một biệt danh khác, đó là sông Sủi Cảo, bên trong đã từng nấu sủi cảo nhiều lần. Có điều Phi Ma tông cũng sẽ không để mặc người ngoài tới đây tu hành chết trong khe. Trong “Phóng Tâm Tập” có ghi chú rõ ràng ba con đường đi lên phía bắc, đề cử luyện khí sĩ và võ phu cẩn thận cân nhắc cảnh giới của mình. Lúc đầu nên tìm cô hồn dã quỷ lang thang xung quanh, sau đó có thể giao tiếp với mấy thành trì thế lực không lớn. Cuối cùng nếu như tài cao gan lớn, còn không thỏa chí, có thể đi vào lãnh địa mấy thành trì thử vận may. Trong sách còn ghi chép cảnh giới của tất cả địa tiên, anh linh, quỷ vương trong khe Quỷ Vực, thuật pháp sở trường, pháp bảo mang theo bên người và bản lĩnh đặc biệt của bọn họ. Hơn nữa tu sĩ Phi Ma tông có xây dựng hai trấn nhỏ trong khe Quỷ Vực. Tông chủ Trúc Tuyền tự mình đóng giữ một nơi, bình thường rất ít người nhìn thấy cô. Trong trấn có hai nhóm tu sĩ nội môn Phi Ma tông, chuyên săn bắn âm linh quỷ tướng. Người ngoài có thể đi theo hoặc mời bọn họ cùng du lịch khe Quỷ Vực, tất cả thu hoạch tu sĩ Phi Ma tông đều không lấy một đồng. Nhưng trong sách cũng thẳng thắn nói, tu sĩ Phi Ma tông sẽ không làm tùy tùng cho bất cứ ai, thấy chết mà không cứu là chuyện rất bình thường. Có điều nếu con cháu tiên gia hào phiệt ngại tiền nhiều nặng tay, muốn tới khe Quỷ Vực du ngoạn, chỉ cần toàn bộ hành trình nghe theo dặn dò, Phi Ma tông sẽ đảm bảo bọn họ có thể thưởng thức phong cảnh ở khe Quỷ Vực, sau đó nguyên vẹn rời khỏi hiểm cảnh. Chỉ cần bọn họ tuân thủ quy củ, nếu trong thời gian du ngoạn có bất kỳ tổn thất bất ngờ nào, tu sĩ Phi Ma tông chẳng những đền tiền mà còn đền mạng. Trong màn đêm, Trần Bình An khép quyển “Phóng Tâm Tập” thật dày, đứng dậy đi tới cửa sổ, dựa nghiêng uống rượu. Một quyển sách xem đến cuối cùng, ngoại trừ ghi nhớ những chuyện cấm kỵ phiền phức kia, còn nhìn thấy hào khí của tu sĩ Phi Ma tông trong sách. Nhớ năm xưa ở động tiên Ly Châu, một thiếu niên giày cỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên. Vô số kiếm tu tiên nhân ngự kiếm vượt châu đi xa, tới Kiếm Khí trường thành chống lại yêu tộc. Cầu lợi cầu danh? Mài kiếm mà thôi. Chẳng trách nàng lại nói, nơi nghèo khổ này từ xưa nhiều hào kiệt. Chỉ có đất đai như vậy, mới có thể xuất hiện nhiều kiếm tiên nhất thế giới Hạo Nhiên. Ngươi tặng ta mấy bình rượu, ta sẵn sàng trả lại cho ngươi một bộ xương trắng anh linh giá trị mấy chục đồng tiền cốc vũ. Nói đạo lý sao? Không nói. Không đạo lý sao? Rất có. Trần Bình An quay đầu nhìn Kiếm Tiên đặt trên bàn, nhẹ giọng nói: - Yên tâm, ở nơi này ta sẽ không làm ngươi mất mặt. Ánh mắt của hắn hơi dời đi, nhìn chiếc nón trúc kia, mỉm cười nói: - Bởi vì ta tên là Trần Bình An, bình an trong bình bình an an. Ta là một kiếm khách. Hắn trầm mặc một lúc, xoa cằm, lẩm bẩm nói: - Có nên bỏ bớt “bình an trong bình bình an an” không, như vậy sẽ có khí thế hơn một chút? --------- Thành Bích Họa gặp phải chuyện lạ trăm năm khó gặp. Tu sĩ Phi Ma tông bắt đầu niêm phong ba bức tường phúc duyên còn lại, không cho bất kỳ du khách nào đến gần. Ngay cả ông chủ và người phục vụ trong tiệm cũng phải tạm thời dọn đi, chờ đợi cáo thị của Phi Ma tông. Nhất thời oán khí khắp nơi, tiếng mắng chửi liên tục không ngừng. Có một kẻ không may mắn, lúc đang giậm chân mắng lớn, vừa lúc có một tu sĩ Phi Ma tông đi qua gần đó, liền bị tu sĩ kia phất tay áo đánh ngã xuống đất, trợn trắng mắt ngất xỉu. Sau đó bằng hữu của kẻ đáng thương kia không nói lời nào, lập tức khiêng đồng bạn lên bỏ chạy, không xin lỗi thần tiên Phi Ma tông cũng không bỏ lại lời uy hiếp. Bắc Câu Lô Châu chính là như vậy. Ta có gan chỉ vào mũi người khác mắng trời mắng đất, đó là chuyện của ta. Nhưng bị người khác đánh ngã xuống, đó là do ta bản lĩnh không tốt, chờ một ngày nào đó nắm tay cứng hơn đối phương, lại đi tìm thể diện là được. Vị tu sĩ Kim Đan họ Dương kia cảm thấy nhức đầu. Sư đệ Bàng Lan Khê bên cạnh ông ta càng bất đắc dĩ. Hóa ra dưới một bức tranh vẽ, có một người trẻ tuổi quần áo rách rưới quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, chảy máu không ngừng. Hắn khổ sở cầu xin vị Hành Vũ thần nữ trong tranh cho mình một phần cơ duyên, nói rằng hắn có thù sâu như biển không thể không báo. Chỉ cần thần nữ chịu bố thí một phần phúc duyên đại đạo, hắn sẵn sàng đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho nàng, cho dù báo thù xong muốn hắn lập tức tan xương nát thịt cũng được. Trước khi dập đầu, người trẻ tuổi đã lấy ra một ngọc bài cổ xưa không biết tìm được từ đâu, khẽ đặt dưới đất. Tu sĩ Kim Đan trung niên xua tay, ra hiệu cho một vị tu sĩ ngoại môn không cần xua đuổi người này. Bàng Lan Khê muốn khuyên nhủ gì đó, cũng bị ông ta ấn vai. Phần lớn sự chú ý của ông ta vẫn tập trung vào cô gái dáng người mảnh khảnh như dương liễu. Sau khi cô ta xuất hiện, đại trận núi sông do Phi Ma tông thiết lập trên tranh vẽ không có động tĩnh gì, nhưng cấm chế tự nhiên của tiên cung bí cảnh lại bắt đầu gợn sóng. Còn như bên phía Quải Nghiên thần nữ thì không có gì khó xử. Một người xứ khác đã được thần nữ chấp nhận, Phi Ma tông cũng làm ngơ, không ngăn cản bọn họ rời đi. Quải Nghiên thần nữ cũng có qua có lại, chủ động cùng chủ nhân đi bộ lên núi, tới tổ sư đường Phi Ma tông bọn họ. Cho nên tranh Quải Nghiên thần nữ là bức đầu tiên biến thành không màu. Sau đó một con hươu bảy màu từ trong bức tranh Kỵ Lộc thần nữ tung người nhảy lên, bóng dáng trong nháy mắt biến mất, trở thành bức tranh không màu thứ hai trong hôm nay. Lúc trước tu sĩ trung niên trong lòng kinh hãi, dù sao thần nữ thiên quan này là người duy nhất mà Phi Ma tông muốn có. Phi Ma tông từ trên xuống dưới, đều hi vọng sư đệ Bàng Lan Khê bên cạnh ông ta, có thể thuận lợi tiếp nhận cơ duyên đại đạo này. Cho nên ông ta thiếu chút nữa đã không nhịn được, muốn ra tay ngăn cản con hươu bảy màu kia chớp nhoáng đi xa. Có điều tông chủ Trúc Tuyền rất nhanh từ trong tranh bước ra, bảo ông ta lui xuống, cứ đi bảo vệ bức tranh thần nữ cuối cùng. Sau đó cô trở về khe Quỷ Vực, nói là có khách quý đến nhà, nhất định phải do cô tự mình tiếp đãi. Còn như Quải Nghiên thần nữ và chủ nhân mới của nàng lên núi thăm viếng, chỉ có thể giao cho sư bá ở tổ sư đường xử lý. Tu sĩ trung niên thực sự không hiểu chuyện gì. Có thể khiến tông chủ nhà mình ra mặt đón tiếp, chẳng lẽ là người đứng đầu một môn phái lớn? Hành Vũ thần nữ cuối cùng hiện thân, sắc mặt lại nhợt nhạt. Sau khi ra khỏi tranh, Hành Vũ thần nữ nhìn cô gái ánh mắt lạnh nhạt kia, lại nhìn ngọc bài cổ xưa dưới đất, hai mặt trái phải có chữ triện là “Hành Vân” và “Lưu Thủy”. Vị thần nữ tinh thông thuật suy diễn này, dường như lâm vào tình cảnh lưỡng nan. Tu sĩ trung niên nhìn ra một chút đầu mối. Đây là một nan đề lớn mà bảy vị thần nữ khác của thành Bích Họa đều chưa từng gặp phải. Cô gái nhìn rất yếu đuối ôn nhu kia, nếu như ánh mắt không lưu tâm cô ta, không phải cô ta vừa lúc đứng dước bức tranh này, ngay cả tu sĩ Kim Đan như ông ta cũng sẽ không chú ý quá nhiều. Không thể tưởng tượng, một vị thần nữ lại có dáng vẻ đáng thương không nơi nương tựa như vậy. Hành Vũ thần nữ là người giao tiếp với Phi Ma tông nhiều nhất, nghe đồn cũng là người đa mưu túc trí nhất trong số thần nữ ở tiên cung bí cảnh, còn tinh thông đánh cờ. Lão tổ từng cười nói, nếu có người may mắn được Hành Vũ thần nữ xem trọng, đánh đánh giết giết chưa chắc quá lợi hại, nhưng một phủ đệ tiên gia lại rất cần người như vị thần nữ này tương trợ. Cô gái kia liếc nhìn người trẻ tuổi không ngừng dập đầu, gần như nhìn thấy xương trắng trên trán, lại nhìn Hành Vũ thần nữ, nói: - Ngươi đi giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, sáu mươi năm sau lại tới thỉnh tội với ta. Hành Vũ thần nữ tâm thần dao động, khiến cho cả thành Bích Họa đều hiện ra hơi nước tràn ngập. Đứng trước cô gái rõ ràng cảnh giới không tính quá cao này, lại cảm thấy giống như tư lại quan trường dưới núi đối diện với một vị thiên quan Lại bộ. Hành Vũ thần nữ run giọng nói: - Sau đó làm thế nào tìm được chủ nhân? Cô gái kia hờ hững nói: - Đỉnh Sư Tử. Tu sĩ trung niên Phi Ma tông nhíu mày. Đỉnh Sư Tử quả thật có một vị Nguyên Anh mạnh mẽ không thể xem thường, nhưng lại là một nam tu sĩ tuổi tác không trẻ. Có điều cho dù vị tu sĩ Nguyên Anh kia tự mình đứng ở đây, làm sao có thể khiến Hành Vũ thần nữ thấp thỏm bất an như vậy? Cô gái kia mỉm cười tự giới thiệu mình với tu sĩ trung niên: - Đỉnh Sư Tử, Lý Liễu. Tu sĩ trung niên chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng vẫn trả lời: - Phi Ma tông, Dương Lân. Cô gái trẻ tuổi tên là Lý Liễu cứ như vậy rời khỏi thành Bích Họa, dường như cũng lười nhìn Hành Vũ thần nữ thêm một cái. Bàng Lan Khê ngơ ngác đứng ở một bên, lau trán, cảm khái nói: - Dương sư huynh, vị Lý Liễu tiền bối này thật là dọa người. Dương Lân cười nói: - Lời này nói với ta thì không sao, nhưng nếu để sư phụ ngươi nghe được, sẽ giáo huấn ngươi tu tâm không đủ. Thiếu niên tâm tính đơn thuần, chỉ cảm thấy Dương sư huynh quả nhiên tính tình trầm ổn, tương lai nhất định sẽ là một trong số trụ cột của Phi Ma tông, lại không nhìn ra ánh mắt phức tạp của vị sư huynh Kim Đan này. Bởi vì Bàng Lan Khê còn mù mờ không biết, mình đã mất đi phúc duyên của bức tranh Kỵ Lộc thần nữ kia. --------- Tại khe Quỷ Vực, một nhóm người không đi tới cổng vòm, mà bảo một người trong đó dùng vật bản mệnh phá vỡ một lối đi lớn, sau đó một chiếc thuyền Lưu Hà bay vào. Trên đầu thuyền có một vị nữ tông chủ trẻ tuổi mặc đạo bào, đầu đội mũ hoa sen, cùng với một vị thần nữ có hươu bảy màu đi theo bên cạnh. Còn có Khương Thượng Chân đã đổi ý muốn cùng nhau du lịch khe Quỷ Vực. Chiếc thuyền Lưu Hà này do thiên quân Tạ Thực chính tay tặng, tuy là chí bảo tiên gia, nhưng bay trong khe Quỷ Vực nơi sương mù và chướng ngại trùng trùng, tốc độ vẫn chậm đi rất nhiều. Giống như một ngôi sao chổi cắt qua bầu trời khe Quỷ Vực, cực kỳ nổi bật. Thuyền báu và khí độc âm tà ma sát, phát ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, đồng thời vang lên tiếng xé gió như tiếng sấm. Rất nhiều âm vật ma quỷ dưới đất bỏ chạy tứ tán, những thành trì dọc đường càng nhanh chóng giới nghiêm. Khương Thượng Chân đưa tay lên trán, ngước mắt nhìn về phía xa, cười nói: - Hạ tông chủ, sắp đến thành Bạch Cốt Kinh Quan rồi. Thuyền Lưu Hà này đúng là một bảo bối, có bán không? Hạ Tiểu Lương ngoảnh mặt làm ngơ. Kỵ Lộc thần nữ cũng giống như chủ nhân, không muốn để ý tới cái gã nói năng tùy tiện này. Khương Thượng Chân đột nhiên quay đầu hỏi: - Hạ tông chủ, nếu cô khăng khăng muốn giết hắn, cảnh giới của các người lại chênh lệch nhiều như vậy, ta sẽ phải ngăn cản. Đương nhiên trước đó nếu thành Kinh Quan muốn ức hiếp hai vị, cũng phải hỏi xem lá liễu của Khương mỗ ta có đồng ý hay không. Hạ Tiểu Lương vẫn không nói chuyện. Khương Thượng Chân thở dài. Nam nữ thế gian, thiếu tiền dễ bàn, nợ tình khó trả. Trần Bình An này rốt cuộc làm sao trêu chọc đến nàng? Tuổi tác không lớn, bản lĩnh lại cao. Nếu Trần Bình An có mặt ở đây, Khương Thượng Chân thật muốn giơ ngón cái lên, khen một tiếng “tấm gương của chúng ta”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang