[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 447 : Trùng hợp như vậy, ta cũng là kiếm khách (phần 1)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 20:54 29-12-2024

.
Gặp nhau trên đường hẹp. Một đội kỵ binh nhẹ hơn ba mươi người chậm rãi dừng ngựa, tuyết lớn phủ đầy cung đao, vô cùng tinh nhuệ. Trong đó khoảng nửa số kỵ binh tay cầm bó đuốc. Mấy người cưỡi ngựa dẫn đầu cũng không mặc giáp trụ tiêu chuẩn, vây quanh một nam tử trẻ tuổi tuấn tú. Gió tuyết che mắt, người trẻ tuổi khoác áo lông cáo trắng như tuyết, nhếch đôi môi mỏng đỏ tươi, híp mắt nhìn về ba người đối diện. Ba tùy tùng dừng ngựa ở hai bên vị công tử cao quý kia. Bên tay trái gồm hai người, trong đó có một người đàn ông cường tráng tay cầm giáo dài, mũi giáo sáng như tuyết, được bó đuốc trong tay kỵ binh phía sau chiếu rọi, phát ra ánh sáng lấp lánh. Còn có một gã đàn ông giống như khỉ gầy, hai tay khoanh trước ngực, không có cung cũng không đeo đao kiếm, nhưng hai bên yên ngựa lại treo mấy cái đầu máu me đầy mặt đông cứng. Bên tay phải chỉ có một người, khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt hiền lành, lưng đeo một thanh trường kiếm có vỏ hoa văn gỗ tùng, chuôi kiếm lại có hình dáng linh chi. Y thường che miệng ho. Người trẻ tuổi kia dường như rất thân cận với người trung niên bên tay phải mình, ngồi trên lưng ngựa cao, thân thể lại hơi nghiêng về phía người này. Kiếm khách trung niên ho xong, liếc nhìn ba người cưỡi ngựa cách đó hơn năm mươi bước, nhẹ giọng nói: - Điện hạ, như ta đã nói trước đó, quả thật là hai người một quỷ. Nữ quỷ xinh đẹp kia mặc da cáo, rất có thể là một lá bùa mỹ nhân da cáo bí truyền, xuất xứ từ họ Hứa thành Thanh Phong. Y đưa tay ra, giống như muốn hứng một ít hoa tuyết. Không ngờ trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một yêu tinh xinh xắn cao bằng ngón tay, toàn thân trắng như tuyết, sau lưng mọc một đôi cánh, hòa làm một thể với gió tuyết. Đây chắc hẳn là trinh sát tiên gia, công dụng của nó tương tự thần tiên quan sát núi sông, chỉ là một bên dựa vào pháp thuật, còn một bên dựa vào vật sống. - Vất vả rồi. Người đàn ông cười cười với đứa nhóc trong lòng bàn tay kia, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ hoa xanh tinh xảo. Yêu tinh bay vào trong bình, sau đó người đàn ông chậm rãi cất vào tay áo. Người trẻ tuổi được vị kiếm khách này tôn xưng là “điện hạ”, lông mày nhướng lên, ánh mắt nóng bỏng, thân thể càng nghiêng qua nhiều hơn, cười nói: - Tăng tiên sinh, ta có nghe nói đến họ Hứa thành Thanh Phong. Chỉ là mẫu hậu không nỡ để ta rời kinh đi tới đất phong, đã trì hoãn đến tám năm. Ta quanh năm ở trong phủ đệ kinh thành, vì tránh hiềm nghi, cũng vì tiết kiệm một chút tiền bút mực cho đám quan can gián Ngự Sử đài, cho nên vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc với tiên sư trên núi. Giấy bùa mỹ nhân da cáo này rốt cuộc là thứ gì, tuyệt diệu ở đâu? Tăng tiên sinh học vấn uyên bác, lại từng đi xa đến nửa châu, nói cho ta nghe một chút xem. Lúc người trẻ tuổi nói chuyện, kiếm khách trung niên có lẽ vì gió tuyết xâm nhập, thân thể không chịu nổi giày vò, đã lấy ra một cái bình sứ, đổ ra hai viên thuốc xanh lá lóng lánh nhỏ như đậu nành. Y giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vào trong miệng, lúc này sắc mặt mới hồng hào hơn mấy phần, đã có vẻ tươi cười, nói: - Họ Hứa sở hữu một ngọn núi nhỏ ngàn năm nơi cáo già qua lại. Núi cáo đã kết minh với họ Hứa, mỗi năm đều phải đưa ra mấy tấm da cáo trưởng thành từ trăm năm đến ba trăm năm, dùng để chế tạo giấy bùa, bán đi các nơi xa xôi ở Đông Bảo Bình Châu, thịnh hành hơn nửa châu. - Những phủ đệ địa tiên không cần lo lắng về tiền thần tiên, phần lớn đều sở hữu vài giấy bùa mỹ nhân da cáo làm nha hoàn tỳ nữ. Sau khi giấy bùa rơi xuống đất, không khác gì với người sống, còn có thể bỏ âm linh ma quỷ vào trong đó, nữ quỷ phía trước chắc là như vậy. - Nếu là tiên gia trên núi có quan hệ tốt với họ Hứa thành Thanh Phong, trước khi mua giấy bùa mỹ nhân da cáo, còn có thể đưa tới bức tranh dung mạo của cô gái ngưỡng mộ trong lòng, họ Hứa sẽ có người chuyên khắc da theo tranh. Mấy vị cung phụng già đều là họa sĩ ưu tú tinh thông việc này, chưa từng khiến người mua thất vọng. Người trẻ tuổi hiểu ra, nhìn “cô gái” dừng ngựa ở phía xa, ánh mắt càng thèm thuồng. Nhiều năm như vậy, mặc dù hắn vẫn không rời kinh đi tới đất phong theo quy định tổ tiên, nhưng ở lại kinh thành cũng không uổng phí. Sở thích lớn nhất của hắn là rời khỏi lồng giam trong lịch sử, nơi đã từng hai lần trở thành “chỗ ở của hoàng đế trước khi lên ngôi”, cải trang thành sĩ tử chán nản khoa cử không được ý, hoặc là du hiệp xứ khác đến kinh thành du lịch, nếm trải tư vị của các loại nữ nhân xinh đẹp. Nhất là phu nhân và thiếu nữ hơi có tư sắc trong gia quyến của đám quan can gián Ngự Sử đài, đều bị hắn lừa người và cả tâm hồn. Nhà đế vương nhìn như nghiêm ngặt đáng sợ, nhưng cũng cưng chiều con út. Hơn nữa thủ đoạn của vị mẫu hậu kia thật không đơn giản, phụ hoàng bị xoay vần đến mức nghe lời, lén lút một nhà ba người đoàn tụ. Vua của một nước, cho dù bị mẫu hậu ở trước mặt trêu đùa là chí thích nghe nịnh nót, cũng không cho rằng sỉ nhục, ngược lại còn cười lớn. Cho nên đối với những tấu chương tố cáo như hoa tuyết ào ào bay đến trên bàn ngự thư phòng, hắn có thể tùy ý lật xem để giết thời gian, hoàn toàn không quan tâm đến chúng. Hắn cảm thấy nếu không mắng đám lão rùa già kia mấy câu, mình cũng xấu hổ muốn độn thổ rồi. Nhưng lâu ngày trải qua cuộc sống thoải mái như vậy, vẫn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Hắn không chịu nổi đau khổ khi tôi luyện thân thể và tập luyện quyền thế, cho nên không làm được thần tiên năm cảnh giới trung, cũng không làm được tông sư giang hồ. Còn như mang binh đánh giặc, giết tới giết lui, hắn càng không có hứng thú. Hắn cũng có phần oán giận mẫu hậu. Thái tử không phải là hắn, hôm nay ngay cả hiền vương cũng không phải là hắn. Mẫu hậu thật sự cưng chiều hắn, hay là chỉ xem hắn như một phế vật nuôi bên cạnh? Hai người anh trai kia đều là dòng giống ti tiện của hoàng hậu đời trước. Nhìn vào tình cảnh u ám của mình hiện giờ, bị mẫu hậu tìm một cái cớ, giống như một con chó vô chủ, có nhà mà không được trở về, chỉ có thể dạo tới dạo lui bên ngoài kinh kỳ. Những cô gái nông thôn đầy vẻ quê mùa kia, đã sớm ăn chán rồi. Bọn họ dù tư sắc có tốt, cũng không bằng những mỹ phụ hào phiệt biết cách hầu hạ người khác. Như vậy cũng thôi đi, lúc mình lặng lẽ rời kinh, mẫu hậu còn hạ một mệnh lệnh không thể làm trái, muốn hắn phải tự mình dẫn người chém chết trinh sát Đại Ly. Đây không phải là ép mình đi vào đường cùng sao? Thực ra hắn cũng không coi trọng vương triều Chu Huỳnh mục rỗng, sâu trong lòng càng muốn nương nhờ mọi rợ Đại Ly binh hùng tướng mạnh. Nếu hiện giờ hắn là người ngồi ghế rồng, đã sớm mở cổng lớn kinh thành, tự tay dắt ngựa cho Tô Cao Sơn kia vào kinh. Đánh trận có gì thú vị, chém giết trên lưng ngựa, hai tổ kiến cắn nhau sao? Hắn chỉ muốn nhìn thấy cảnh tượng hàng ngàn hàng vạn luyện khí sĩ chém giết, đó mới là thần tiên đánh nhau thật sự. Có điều lần này ra ngoài cho khuây khỏa cũng xem như không tệ, đã gặp được một nữ quỷ da cáo xinh đẹp không khác gì người sống. Hoàng tử trẻ tuổi rất vui vẻ. Ba người đối phương cũng đã dừng lại hồi lâu, đứng đối mặt với kỵ binh tinh nhuệ. Hoàng tử nước Thạch Hào tên Hàn Tịnh Tín, là một thân thuộc hoàng thất danh tiếng bê bối nhất trong ngoài triều đình, lúc này càng tươi cười. Đối phương lại không ngoan ngoãn nhường đường, có can đảm. Không hổ là tu sĩ trên núi sở hữu một mỹ nhân da cáo. Một là tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản coi trời bằng vung, hai là tiên sư gia phả trong lãnh thổ nước Thạch Hào, trẻ tuổi hăng máu, có thể hiểu được. Chỉ tiếc núi non hoang vu, thân phận cũng không có tác dụng. Giết người trong đêm gió tuyết, Hàn Tịnh Tín cảm thấy rất phấn chấn. Cuộc truy sát trước đây không lâu, quy mô quá nhỏ, chỉ giết một tên quan viên Ngự Sử đài, vào đầu thu đã cáo lão về quê, sau đó rời kinh xuôi nam, đi chậm như rùa mà thôi. Muốn trách thì trách dòng giống nhà lão không tốt, không cưới được một nữ nhân vừa mắt một chút, cũng không sinh được một con gái dáng vẻ đoan trang, như vậy thì chẳng có tình cảm gì để nói. Hơn nữa lão già kia mắng mình đến hăng say như vậy, ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng không bỏ qua, đều bị mình liên lụy, khiến cho lão được ca ngợi là ngôn quan chính trực. Như vậy cũng thôi đi, lão già kia đã không làm quan nữa, trên đường đi còn thích càu nhàu, cứ đi rồi lại dừng, hành động chậm chạp, tán gẫu với mấy tên danh sĩ giới trí thức không có bản lĩnh làm quan, chỉ trích tình hình đương thời. Hàn Tịnh Tín dù sao cũng ăn không ngồi rồi, cho nên dự định làm đứa con có hiếu một lần, thúc ngựa đuổi theo đoàn xe kia, tự tay đâm nát bụng lão ta. Đã nghe oán trách nhiều năm như vậy, lỗ tai cũng chai rồi, hắn chỉ muốn tận mắt xem thử một bụng oán trách của lão già kia. Có điều hắn cảm thấy mình vẫn khoan dung nhân hậu, nhìn dáng vẻ lão già ôm bụng trên đất tuyết thật sự đáng thương, cho nên một đao chặt đầu lão ta xuống, treo bên yên ngựa của vị tông sư võ đạo kia. Trên đường gió tuyết quay về, chiếc đầu kia im miệng không nói gì, khiến Hàn Tịnh Tín lại cảm thấy không quen. Một tay Hàn Tịnh Tín chơi đùa miếng ngọc bội, là đồ vật trên núi dùng mánh khóe lấy được. Nghe nói là do núi Vân Hà sản xuất, linh khí xem như tạm được, nhưng không coi là pháp bảo tiên gia thật sự, có điều cầm trong lòng bàn tay sẽ đông ấm hè mát. Hắn giơ cánh tay rảnh rỗi lên, ra hiệu cho ba người cưỡi ngựa kia nhường đường. Ba người kia quả thật chậm rãi quay đầu ngựa, nhường ra một con đường. Hàn Tịnh Tín vui vẻ, trên đời thật sự có tu sĩ ngây thơ như vậy sao? Phía bên kia. Mã Đốc Nghi nhẹ giọng nhắc nhở: - Trần tiên sinh, đối phương không giống như người làm quan đi chính đạo. Trần Bình An gật đầu, nói một câu khiến Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đều cảm thấy không thích ứng, rất phù hợp với gió tuyết thấu xương tối nay. - Ta biết đối phương sẽ không bỏ qua. Chúng ta nhượng bộ một bước, cố ý làm ra vẻ, khiến lúc bọn chúng ra tay lá gan sẽ lớn hơn một chút. Sắc mặt Tăng Dịch cứng ngắc, không biết là vì gió tuyết lạnh cóng, hay là bị câu này hù dọa. Trần Bình An không nhìn thiếu niên cao lớn nhát gan sợ sệt kia, chậm rãi nói: - Bản lĩnh không tốt, người chết chính là hai chúng ta. Mã Đốc Nghi thảm nhất, sẽ sống không bằng chết. Nếu chuyện này cũng không hiểu được, về sau cứ an tâm ở trên núi tu hành, đừng đi giang hồ nữa. Hàn Tịnh Tín lại giơ tay lên làm một động tác, kỵ binh sau người thành thạo thúc ngựa ra, cũng không bắt đầu xông tới chém giết, chỉ tạo thành một trận thế hình quạt ngăn cản. Rất dễ nhìn thấy. Lúc trước ra hiệu cho ba người né tránh, chỉ là trò đùa nho nhỏ như mèo vờn chuột, là một đĩa thức ăn khai vị không quan trọng, món chính thật sự chưa vội bưng lên bàn. Trần Bình An đột nhiên hỏi: - Tăng Dịch, nếu như tối nay ta và Mã Đốc Nghi không ở bên cạnh ngươi, chỉ có ngươi và Tô Tâm Trai hai người hai con ngựa, đối diện với đám kỵ binh này, ngươi sẽ làm gì? Tăng Dịch chỉ suy nghĩ một chút, trong nháy mắt trán đã đổ mồ hôi. Trần Bình An không nói gì thêm. Người từng trải qua bất hạnh, nếu gặp phải chuyện tương tự, không cần người khác nói đạo lý, đã sớm hiểu ngầm trong lòng. Một số đạo lý vốn không được người ta ưa thích. Người khác có nói nhiều đến mấy, người nghe chỉ cần chưa từng trải qua chuyện tương tự, sẽ rất khó đồng cảm, trừ khi là tai nạn ập xuống đầu. Từ góc độ này mà nói, người nghe không vào một số đạo lý, thật ra là người may mắn. Nhưng những chuyện này cũng chưa là gì. Có một chuyện khiến Trần Bình An càng nghĩ càng sợ hãi, đó là hắn phát hiện những người tràn đầy ác ý với thế giới này, dường như càng có thể chịu khổ hơn người tốt tâm địa lương thiện, càng nhớ kỹ trong lòng. Thậm chí là chịu một chút thiệt thòi bởi người thông minh hơn, không được hưởng được một ít phúc vốn không thuộc về mình, bọn họ sẽ bắt đầu phỏng đoán đạo lý đối nhân xử thế, nghiêm túc suy nghĩ đủ cách tháo gỡ hoàn cảnh khó khăn. Làm thế nào cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ, bốn lượng đẩy ngàn cân, thiệt người lợi mình, một người đắc đạo cả họ được nhờ... Trần Bình An hi vọng cách nhìn của mình là sai, càng sai càng tốt. Dựa vào đâu mà yêu cầu người tốt phải thông minh hơn kẻ xấu, mới có thể sống những ngày tốt lành? Trần Bình An nhổ ra một ngụm khí đục, chỉ về người trẻ tuổi trong đám kỵ binh phía trước, nói với Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch: - Các ngươi có thể không để ý, hoặc là không có cơ hội nhìn thấy. Trên công báo của đảo Liễu Nhứ hồ Thư Giản, ta đã hai lần nhìn thấy gương mặt của người này, cho nên biết hắn tên Hàn Tịnh Tín, là em trai cùng cha khác mẹ với hoàng tử Hàn Tịnh Linh. Tại kinh thành nước Thạch Hào, danh tiếng của hắn rất lớn, càng là con trai ruột mà hoàng hậu nước Thạch Hào cưng chiều nhất. Trần Bình An xoa xoa lòng bàn tay, lại nói: - Ta đã từng giao tiếp với những hoàng tử điện hạ, thân phận đại khái tương tự với Hàn Tịnh Linh và Hàn Tịnh Tín. Bọn họ cũng là hai anh em, ở một nơi gọi là vương triều Đại Tuyền thuộc Đồng Diệp châu. Có điều so với Hàn Tịnh Linh và Hàn Tịnh Tín, hai người ở Đồng Diệp châu dường như đầu óc càng linh hoạt hơn, làm việc bất kể tốt xấu, ít nhất đều sẽ mưu tính người khác. Còn vị con út của hoàng đế lão gia nước Thạch Hào này, dường như càng thích lấy cứng chọi cứng. Sắc mặt Mã Đốc Nghi khẽ biến đổi. Trần Bình An mỉm cười nói: - Không cần lo lắng, không ai biết được thân phận thật sự của cô, sẽ không liên lụy đến gia tộc. Mã Đốc Nghi tức giận nói: - Chuyện này còn cần ngài nói với ta sao? Ta chỉ lo lắng ngài cậy mạnh, cuối cùng bỏ lại tính mạng ở đây, đến lúc đó... sẽ liên lụy ta bị hoàng tử háo sắc kia bắt đi. Trần Bình An đương nhiên biết Mã Đốc Nghi thật lòng lo lắng cho an nguy của mình, còn như nửa câu sau của cô, có lẽ là nữ nhân trời sinh da mặt mỏng, cố ý biến lời thật lòng thành lời nói xấu ngoài miệng cho người khác nghe. Trần Bình An quay đầu cười nói với cô: - Từ đầu đến cuối, ta đều không bảo các ngươi quay đầu bỏ chạy, đúng không? Hiện giờ trong đầu Tăng Dịch đều là hình ảnh của Tô cô nương kia, suy nghĩ nếu xuất hiện tình huống như Trần tiên sinh nói, mình nên làm thế nào ứng phó. Trong đầu hắn rối tung, cho nên không nghe rõ hàm ý của Trần tiên sinh. Mã Đốc Nghi lại là một cô gái thông minh và quan tâm đến người khác, cho nên tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới Động Phủ. Lúc đối diện với con giao long kia, nếu không phải cô cố chấp khăng khăng không lùi, đời này sẽ có hi vọng bước vào cảnh giới Long Môn. Đến lúc đó chỉ cần thu xếp quan hệ với tổ sư môn phái và tu sĩ của mấy đảo lớn, chiếm cứ một hòn đảo, cũng có thể “khai tông lập phái” ở hồ Thư Giản rồi. Mặc dù Mã Đốc Nghi nghe hiểu ý tứ của Trần Bình An, nhưng vẫn lo lắng không yên, nói: - Trần tiên sinh thật sự muốn đối địch đến cùng với vị hoàng tử điện hạ kia? Cô lại vội vàng giải thích: - Ta đương nhiên không phải muốn nói giúp đám kỵ binh kia, có điều hồ Thư Giản chúng ta vẫn luôn không quá tôn sùng tranh giành khí thế. Một là không ra tay, hai là nhổ cỏ tận gốc. Kế tiếp chúng ta muốn đi trung bộ nước Thạch Hào, còn muốn đi rất nhiều châu quận phía bắc, một khi xảy ra xung đột với Hàn Tịnh Tín này, liệu có gặp phải phiền phức, làm trì hoãn đại sự của Trần tiên sinh hay không? Trần Bình An gật đầu nói: - Ta sẽ xem xét mà làm, trước giờ giết người không phải là mục đích. Có điều Hàn Tịnh Tín này sau khi rời khỏi kinh thành, dường như lấy giết người làm vui, còn giết đến nghiện rồi. Trên yên ngựa của tùy tùng còn treo mấy cái đầu, nhìn không giống như trinh sát Đại Ly, nghĩa là không phải cầm đi làm bằng chứng quân công, mà là giết người để trút giận. Nói xong những lời này, Trần Bình An vỗ trán một cái, nói với Mã Đốc Nghi: - Đã quên có thể thu cô vào trong tay áo. Mã Đốc Nghi che miệng cười duyên. Bên phía Hàn Tịnh Tín, nhìn thấy dáng vẻ phong tình của nữ quỷ xinh đẹp kia, trong lòng hắn càng nóng bỏng, cảm thấy tối nay gặp phải trận tuyết lớn như lông ngỗng này, cũng không chịu tội uổng phí. Hắn cười hỏi: - Giết vài tu sĩ không biết lai lịch, liệu có rước lấy phiền phức cho Tăng tiên sinh không? Kiếm khách trung niên lắc đầu nói: - Giết tu sĩ không phiền phức, trận tuyết lớn này có thể giúp đỡ rất nhiều, hủy thi diệt tích, làm cẩn thận một chút là được. Vấn đề là ở đoàn xe ngoài mấy chục dặm kia, khi đó điện hạ cố ý không chôn thi thể tại chỗ, rất dễ bị người có tâm tìm hiểu ngọn nguồn, hoài nghi tới điện hạ. Hai chuyện cộng lại, một khi ba người đối phương là tiên sư gia phả trong môn phái lớn xuống núi du lịch, hoặc là tu sĩ hoang dã của đảo lớn hồ Thư Giản, người gặp phiền phức sẽ là điện hạ. Cho nên bây giờ điện hạ có ba con đường để đi. - Thứ nhất, chúng ta đã bày trận thế lớn, vậy cứ học theo đối phương, cũng lùi một bước. Sau đó bảo người đi nói chuyện với tu sĩ trẻ tuổi giống như bị thương nặng chưa khỏi kia, thoải mái biểu lộ thân phận của điện hạ, nói rằng muốn làm một vụ mua bán với hắn, bỏ tiền mua nữ quỷ xinh đẹp kia. Dùng thế ép người, dùng tiền mua đồ, đây là ổn thỏa nhất. - Thứ hai, hai bên đi sát qua nhau, coi như không có chuyện gì xảy ra. Điện hạ nhiều nhất chỉ là bỏ lỡ một diễm phúc mà thôi. - Thứ ba, điện hạ ra lệnh, chúng ta trực tiếp giết tới. Có điều sau đó nhớ phải xử lý sạch sẽ thi thể của đoàn xe kia, tránh lưu lại dấu vết cho người khác. Tu sĩ trên núi chỉ cần nảy sinh nghi ngờ, bình thường sẽ không thèm nói lý. Hàn Tịnh Tín gật đầu, những chuyện này hắn cũng nghĩ thông. Có điều trong số tùy tùng bên cạnh, không thể chỉ có vài kẻ biết đánh biết giết, mà còn phải có một phụ tá khiến chủ tử bớt động mồm mép. Vị Tăng tiên sinh này là tâm phúc của mẫu hậu, lần này rời kinh mẫu hậu đã bảo mình dẫn y theo bên cạnh, trên đường đi quả thật giảm bớt rất nhiều phiền phức. Hàn Tịnh Tín từ đáy lòng cảm khái nói: - Tăng tiên sinh không làm một Tung Hoành gia, thật sự là đáng tiếc. Sau này nếu ta có cơ hội làm hoàng đế, nhất định phải mời tiên sinh làm quốc sư. Gã hộ quốc chân nhân rắm chó mà mẫu hậu dùng số tiền lớn mời đến, vốn là một tên lừa gạt chỉ có mã ngoài. Phụ hoàng mặc dù xử lý triều chính không được tốt, nhưng cũng không phải mắt mù, lười vạch trần mà thôi, xem như nuôi một tên đào kép, chỉ là đổi bạc thành tiền thần tiên trên núi. - Phụ hoàng từng lén lút nói với ta, một năm chỉ tốn mấy đồng tiền tiểu thử, còn khen ngợi mẫu hậu ta biết quản lý việc nhà. Xem thử quốc sư của mấy nước chư hầu khác, nếu một năm không từ quốc khố lấy ra mấy đồng tiền cốc vũ, bọn họ đã sớm giậm chân tạo phản rồi. Phía bên kia, người đàn ông giống như khỉ gầy đã nôn nóng không chịu được nữa, lớn tiếng cười nói: - Người nuôi quỷ, cứ giết là được. Còn nữ quỷ da cáo xinh đẹp hiếm lạ đáng giá kia, sẽ để lại cho điện hạ, huấn luyện thật tốt. Chuyện rất đơn giản. - Lúc trước chúng ta đã lột hơn mười bộ giáp trụ trên người trinh sát mọi rợ Đại Ly, điện hạ nhân nghĩa, đã giữ lại hai bộ đáng giá nhất, không bán hết cho tên đại tướng quân Chiêm Kình hèn nhát kia. Ngài đã ban thưởng cho ta một bộ, còn một bộ thì cho vị “hoành sáo phú thi lang” (người cầm giáo viết thơ) này, chúng ta vẫn luôn cất ở trong bọc. - Lát nữa giết chết hai tên nam nhân kia rồi, điện hạ có thể cầm giáp tới kinh thành tranh công, bệ hạ nhìn thấy nhất định sẽ mặt rồng vui vẻ. Đó là giáp trụ đặc chế của tu sĩ trong quân mọi rợ Đại Ly, có lẽ ném xuống dưới chân đám lão già quan văn ở kinh thành kia, cũng không kẻ nào nhấc lên được. Ta nghe nói đám xương già kia đã không còn mấy cân thịt, nhưng lại thay nhau khoe khoang võ công trên giường. Hàn Tịnh Tín lắc đầu nói: - Những lời này, cũng đừng nói ở kinh thành. Hắn dừng lại một lúc, tự giễu nói: - Có điều hôm nay chắc không cần quan tâm phiền phức hay không nữa. Cho dù xách lỗ tai của bọn chúng lớn tiếng mắng người, bọn chúng cũng không có tâm tình tố cáo ta, chỉ đang lo tìm đường lui. Nước Thạch Hào có phải họ Hàn hay không, dù sao cũng chẳng liên quan nhiều đến bọn chúng. Chỉ cần có thể tiếp tục làm quan, chẳng phải vẫn là mưu cầu hạnh phúc và lợi ích cho muôn dân sao. Hắn liếc nhìn về phía nam, lại nói: - Vẫn là vị hiền vương ca ca kia của ta may mắn. Vốn là muốn ẩn nấp làm con rùa rút đầu, nào ngờ trốn trốn tránh tránh, lại sắp trốn ra một hoàng đế mới rồi. Cho dù ngồi lên chiếc ghế rồng mới kia không được mấy ngày, nhưng dù sao cũng là người từng làm hoàng đế lão gia, ta làm sao có thể không hâm mộ. Người đàn ông như khỉ gầy đã đứng trên lưng ngựa, nói: - Điện hạ và Tăng tiên sinh cứ tán gẫu chuyện của các người trước, hãy cho ta một câu xác định, rốt cuộc có giết hai nam nhân kia không? Cứ yên tâm một trăm lần, ta bảo đảm nữ quỷ kia lông tóc sẽ không tổn hao gì. Hàn Tịnh Tín cười nói: - Đi đi. Còn có bộ giáp trụ đặc chế của võ bí thư lang Đại Ly kia, sẽ không để ngươi đưa ra uổng phí, lát nữa hai công lao sẽ tính cùng một lượt. Người đàn ông như khỉ gầy lau miệng, cười ha hả nói: - Đi theo điện hạ đúng là tốt, có thịt ăn. Hắn là một võ phu cảnh giới thứ bảy, sở trường chém giết cận thân, lại mang một môn tuyệt học thành danh khiến võ phu cùng cảnh giới phải nhức đầu. Trên giang hồ nước Thạch Hào, thật sự không tìm được một đối thủ khiến hắn thỏa chí, cho nên hắn mới đầu quân. Thực ra lúc đầu hắn muốn nương nhờ thái tử, có điều con mọt sách thái tử gia kia không phải là người biết hàng, chỉ cho hắn một chức vụ trên danh nghĩa trong quân, không cho hắn lợi ích thực tế. Hắn bèn dứt khoát chạy đến chỗ Hàn Tịnh Tín, dự định đục nước béo cò, vớt một chức vị đại tướng quân. Nhất là thuyết pháp “vạn nhân địch sa trường” mà Tăng tiên sinh từng nói, khiến hắn cảm thấy rất hợp khẩu vị. Trên giang hồ, cho dù diệt cả nhà người khác, mới có thể giết được bao nhiêu? Trên sa trường, hở một chút là mấy ngàn mấy vạn người chen chúc với nhau, giết đến hăng say, ngay cả người mình cũng có thể ngộ sát. Tông sư võ đạo thấp bé dũng mãnh, mũi chân nhún một cái lướt đi. Hàn Tịnh Tín nói với người đàn ông tay cầm giáo dài kia: - Còn xin Hứa tướng quân áp trận giúp Hồ Hàm, tránh để hắn lật thuyền trong mương. Dù sao cũng là tu sĩ trên núi, chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn. Võ tướng cường tráng không mặc giáp trụ khẽ gật đầu, thúc vào bụng ngựa, chậm rãi chạy tới trước. Sau khi rời kinh, vị võ tướng xuất thân biên quan này cũng không mang theo áo giáp, chỉ mang theo cây giáo ngựa tổ truyền (giáo của kỵ binh). Hắn cũng không thích hành vi của hoàng tử Hàn Tịnh Tín, nhưng còn không đến mức nảy sinh chán ghét. Hàn Tịnh Tín mặc dù tính tình ương bướng, thích giành giật mỹ sắc, còn thích lạm sát, nhưng đầu óc thật sự không tệ. Ngược lại vị thái tử điện hạ khí chất cao nhã kia là một người tốt, nếu làm một hoàng đế trong thời bình, sẽ là may mắn cho dân chúng nước Thạch Hào. Nhưng đến loạn thế rồi, đã định sẵn tiền đồ không lớn. Vừa khéo hiện giờ đang lúc loạn thế, còn không chỉ mấy nước hỗn loạn, mà là toàn bộ Đông Bảo Bình Châu đều đang loạn. Đến bước ngoặt này, hắn đương nhiên muốn “chim khôn chọn cành mà đậu”, cho dù cành cây này đã sớm mọc nghiêng. Sau khi hai tùy tùng tâm phúc là Hồ Hàm và Hứa tướng quân lần lượt rời đi, Hàn Tịnh Tín cũng không quá để tâm tới chiến trường bên kia nữa, tiếp tục tán gẫu với Tăng tiên sinh bên cạnh. Nói một chút về thế cuộc hỗn loạn của trung bộ Đông Bảo Bình Châu hiện nay. Hàn Tịnh Tín nói đông nói tây, chẳng có chút trình tự nào. Nhưng Tăng tiên sinh thì lại không hề xem thường chiến cuộc bên kia. Hồ Hàm lướt ra khỏi lưng ngựa, cũng không trực tiếp xông đến, mà là nhẹ nhàng đáp xuống trên đất tuyết, giống như đang tản bộ, tùy ý đi về phía ba người cưỡi ngựa kia. Mã Đốc Nghi khó tránh khỏi hơi khẩn trương, nhẹ giọng nói: - Tới rồi. Dù sao cũng là tùy tùng mạnh mẽ bên cạnh một vị hoàng tử điện hạ, xem ra còn là tông sư giang hồ sở trường đánh giáp lá cà. Luyện khí sĩ dưới địa tiên, một khi bị võ phu thuần túy áp sát, chẳng khác nào bị chó điên cắn xuống một lớp da. Đây là nhận thức chung của tu sĩ trên núi và giang hồ dưới núi. Cho dù Mã Đốc Nghi có tin tưởng Trần tiên sinh bên cạnh, cũng vẫn lo lắng bất an. Tăng Dịch càng không dám thở mạnh. Đối với đủ loại sự tích và hành động vĩ đại của Trần tiên sinh ở hồ Thư Giản, hắn đều chỉ nghe nói, chưa từng tận mắt nhìn thấy. Thiếu niên cao lớn trước đó còn thỉnh thoảng phủi tuyết rơi trên người, lúc này cả người đã đổ mồ hôi nóng, không còn cảm thấy cái lạnh của gió tuyết nữa. Trần Bình An lật người xuống ngựa, rung người làm rớt xuống một ít hoa tuyết trên vai, xắn ống tay áo lên. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt vị tông sư võ đạo đánh khắp giang hồ nước Thạch Hào vô địch thủ. Chẳng hề có không khí giương cung bạt kiếm, ngược lại giống như hai bằng hữu giang hồ lâu ngày gặp lại. Mã Đốc Nghi khi còn sống dù sao cũng là tu sĩ cảnh giới Động Phủ... lúc này chỉ hận hồn phách của mình bất ổn. Giấy bùa mỹ nhân da cáo là nơi an thân của cô, thực ra cũng là một loại trói buộc. Vừa nghĩ tới tu vi cảnh giới Động Phủ của mình, hiện giờ lại không giúp được gì cho Trần tiên sinh, cô lại cảm thấy chán nản thất vọng. Tâm tư của nữ nhân đúng là quanh co lòng vòng giống như sông lớn. Tăng Dịch rụt rè hỏi: - Mã cô nương, Trần tiên sinh sẽ không có chuyện gì, đúng không? Mã Đốc Nghi quay đầu nhìn thiếu niên cao lớn chất phác kia, bực bội nói: - Chẳng lẽ ngươi hi vọng có chuyện, sau đó dựa vào ngươi ngăn cơn sóng dữ? Tăng Dịch chịu thua, bị nghẹn họng không nói được gì. Tăng tiên sinh dường như có chuyện muốn bày tỏ, vừa quan sát động tĩnh phía trước, vừa chậm rãi nói: - Chiến tuyến của mọi rợ Đại Ly trải quá dài. Chỉ cần vương triều Chu Huỳnh nghiến răng chống đỡ thêm một năm, cản địch ở ngoài biên cương, thành công ngăn chặn hai đội kỵ binh dưới trướng Tô Cao Sơn và Tào Bình Đại Ly, phòng ngừa bọn chúng một hơi xông vào lãnh địa, trận này sẽ có thể đánh được. - Kỵ binh Đại Ly đã thuận buồm xuôi gió quá lâu rồi, kế tiếp gió mây biến ảo có thể sẽ xảy ra trong sớm chiều. Vương triều Chu Huỳnh có thể đánh thắng trận này hay không, thực ra mấu chốt không nằm ở bản thân, mà là mấy nước chư hầu có thể kéo dài bao lâu. Chỉ cần đánh tan tất cả nhuệ khí của hai đội quân Tô Cao Sơn và Tào Bình, Đại Ly cũng chỉ có thể cướp đoạt một phen ở mấy nước chư hầu xung quanh vương triều Chu Huỳnh, sau đó rút quân lui về phía bắc. Hàn Tịnh Tín nói đùa: - Nếu không phải biết rõ thân thế của Tăng tiên sinh, ta còn hoài nghi Tăng tiên sinh có phải là thuyết khách của vương triều Chu Huỳnh hay không. Tăng tiên sinh cười khổ nói: - Ta chỉ là một kiếm sư biết một chút thuật ngự kiếm tầm thường, người giang hồ mà thôi, vẫn luôn là một loại võ phu thuần túy mà kiếm tu trên núi không vừa mắt nhất. Lúc còn trẻ lần đầu tiên du lịch vương triều Chu Huỳnh, ta còn không dám đeo kiếm ra ngoài, hôm nay nhớ lại, đây có thể nói là một chuyện xấu hổ nhục nhã. - Ta nên hi vọng vương triều Chu Huỳnh bị vó ngựa Đại Ly đạp nát mới đúng, không nên xúi giục điện hạ tới kinh thành Chu Huỳnh ẩn nấp mấy năm, đợi khi đại thế rõ ràng, lại trở về nước Thạch Hào chỉnh đốn non sông. Nếu không nhờ hoàng hậu nương nương tin tưởng, hôm nay ta còn không biết kiếm cơm ăn ở đâu. Hàn Tịnh Tín đột nhiên nói một câu lạc đề vạn dặm: - Mọi người đều nói quốc sư Đại Ly tính toán không sai, nhưng mấy nước chư hầu lớn của vương triều Chu Huỳnh, kể cả nước Thạch Hào chúng ta, đều có thể gọi là dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự. Xem ra gián điệp Đại Ly thâm nhập vào những nước chư hầu chúng ta rất thất bại. - Nước Thạch Hào chúng ta cũng chỉ có một biên quân họ Hoàng, cảm thấy có cơ hội, không cam tâm làm một chúa đất ăn cát ngửi phân ngựa ở vùng biên giới, muốn đánh bạc lớn một trận. Cho nên mới lâm thời nổi ý, kéo theo hiền vương ca ca kia của ta, cùng nhau nương nhờ Tô Cao Sơn. Tăng tiên sinh lắc đầu cười nói: - Thế gian không có ai thật sự tính toán không sai, chỉ có dự đoán chuẩn xác với đại thế, sau đó mỗi bước đi đều phù hợp với tôn chỉ xem xét tình hình, đó mới là chính đạo. Hàn Tịnh Tín thật lòng khâm phục nói: - Tăng tiên sinh cao kiến. Tăng tiên sinh đột nhiên nhíu mày không nói gì, nhìn chăm chú vào chiến trường căng thẳng phía xa, cách đó khoảng bốn mươi bước. Hồ Hàm và vị tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bông màu xanh kia đã dừng bước. Võ tướng họ Hứa tay cầm giáo dài cưỡi ngựa phía sau Hồ Hàm, cũng đã dừng ngựa không tiến. Hàn Tịnh Tín nghi hoặc nói: - Người trẻ tuổi kia tìm chết sao? Chẳng những không rút lui, dựa vào pháp thuật tiên gia ngăn cản Hồ Hàm, thi triển mấy vật bản mệnh sát lực lớn, ngược lại còn chủ động tiến lên. Đây là muốn chịu thua, hai tay dâng lên vị mỹ nhân da cáo kia? Xem ra thần tiên lão gia trên núi, xương cốt cũng không cứng hơn người phàm dưới núi bao nhiêu. Gặp phải một chủ nhân như vậy, nữ quỷ xinh đẹp kia xem như kết giao với người đức hạnh không tốt rồi. Đây chẳng phải là chuyện mà những tên khốn khiếp phụ lòng như ta mới làm sao? Tăng tiên sinh không phụ họa câu “pha trò” cuối cùng của Hàn Tịnh Tín, sắc mặt nghiêm túc hơn mấy phần, nói: - Mọi thứ đều không phù hợp. Người này phải là một tu sĩ mới đúng, trên người có cảnh tượng linh khí của hai thế giới lớn nhỏ lưu chuyển. Một là tu vi quá cạn, chỉ có năm cảnh giới thấp, cho nên linh khí lưu chuyển ảm đạm đình trệ. Hai là ẩn giấu rất sâu, đã đạt tới độ cao cảnh giới Quan Hải thậm chí là Long Môn, cho nên ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu. - Ta vẫn luôn quan sát dấu vết nhỏ bé khi người này xuống ngựa đi lại, bước chân còn xem như vững vàng. Nhưng nếu nói hắn là một võ phu thuần túy ngoài dự đoán, quyền ý đã đến cảnh giới tự nhiên hình thành, vậy loại “ý tứ” đặc biệt trên người võ phu chúng ta... lại rất lỏng lẻo, giống như một tay ngang không có minh sư dẫn đường. Trước tiên không nói tới hai khả năng này, hiện giờ ta chỉ có thể xác định một chuyện, người trẻ tuổi kia tuyệt đối không có ý thân thiện với chúng ta. Hai tay Hàn Tịnh Tín khép lại, đặt ngọc bội kia vào lòng bàn tay xoa nhẹ, cười nói: - Có phải là một tên ngốc, nghé con mới sinh không sợ cọp hay không? Ở trên núi hoặc là địa bàn xung quanh sư môn, thể hiện uy phong quen rồi, không nhìn ra sự đáng sợ của Hồ Hàm? Tăng tiên sinh lắc đầu nói: - Không giống. Rất nhanh y lại đổi cách nói, một lần nữa lắc đầu nói: - Không phải. Hàn Tịnh Tín rất nhàm chán, nhiều lần bật hơi thở ra một chùm sương trắng, nói: - Chúng ta đừng đoán mò nữa. Cái gã kia là la hay ngựa, chỉ cần Hồ Hàm đánh ra một quyền sẽ biết rõ thôi. Hắn hạ thấp giọng, cười hì hì nói: - Nếu Hồ Hàm thật sự đụng phải đinh cứng, cũng không phải chuyện xấu. Hai khoản ban thưởng kia của ta, Hồ Hàm không chừng sẽ thật sự cảm kích mấy phần, đây là chuyện không dễ có được. Tăng tiên sinh bật cười, khẽ gật đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang