[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 497 : Ta cũng biết dùng kiếm mở màn trời (phần 1)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 22:01 24-07-2025
.
Chờ rời khỏi khu vực cung Dương Tràng, Trần Bình An nhanh chóng thu Kiếm Tiên vào vỏ, đáp xuống một nơi núi non trùng điệp chướng khí lan tràn. Lúc trước nhìn xuống mặt đất, thấy chỉ cần rời khỏi dãy núi này, lại đi về hướng đông nam khoảng năm mươi dặm sẽ tới thành Đồng Khứu, mà trấn Thanh Lư nơi tu sĩ Phi Ma tông đóng quân cũng cách đó không xa.
Học theo tiên nhân ngự kiếm là một chuyện rất thú vị. Biển mây trên thế gian thiên biến vạn hóa, ngoại trừ nhìn trăm lần không chán, còn có thể làm một ít chuyện giải sầu. Lúc trước rời khỏi cung Dương Tràng, Trần Bình An đã cố ý lựa chọn một biển mây tầng thấp bẳng phẳng như bị dao gọt qua, chui đầu vào biển mây, chậm rãi ngự kiếm mà đi. Nếu trong rừng núi dưới chân có yêu quái ma quỷ ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ cảm thấy... luyện khí sĩ này đúng là đầu óc có bệnh rồi?
Ngoại trừ thú vui tiêu khiển ngây thơ buồn cười như vậy, Trần Bình An cũng thích chui cả người vào trong biển mây, chỉ lộ ra một cái đầu, sau đó vung hai cánh tay lên xuống, giống như đang bơi lội giữa mây. Chuyện này thực ra rất tuyệt diệu, hiệu quả giống như Bùi Tiền gác đầu lên quầy trong cửa tiệm ngõ Kỵ Long, không hổ là một đôi thầy trò.
Trong dãy núi ít dấu chân người, vắng vẻ hoang vu, cây cối trong rừng phần nhiều xoắn lại giống như bị bệnh. Trần Bình An băng qua một vách núi, ngẩng đầu nhìn thấy một cây mai nhỏ mọc giữa khe hở của vách đá, mây khói lượn lờ. Phía dưới vách núi có một bãi xương trắng vỡ vụn, chắc là một yêu tinh cỏ cây đã mở mang đầu óc một chút, bắt đầu học cách săn bắt chim thú nhỏ.
Thông thường mà nói, cỏ cây trên thế gian rất khó thành tinh, loại yêu tinh này phần lớn hóa thành hình người đã xem như đi tới đường cụt đại đạo. Giống như ở phường Thanh Phù bến thuyền nước Sơ Thủy, những yêu tinh nhỏ khả ái đứng trên chậu cảnh tùng bách, đã định trước không có hi vọng tu hành, chỉ dựa vào cỏ cây bẩm sinh trường thọ sống cho qua ngày. Phần nhiều là được người tu đạo chăn nuôi, nhìn cho vui nhà vui cửa mà thôi.
Cho nên lúc động tiên Ly Châu chưa rơi xuống, người già ngồi dưới cây hòe ở trấn nhỏ, thích kể một ít cố sự ma quỷ trong rừng núi ao đầm, giả vờ hù dọa đám nhỏ. Có điều phần lớn bọn họ cũng sẽ chêm vào một câu: “Sinh ra làm người đã không dễ, phải quý trọng lại quý trọng, bằng không kiếp này làm người không tốt, kiếp sau sẽ đầu thai thành heo chó.”
Lúc còn nhỏ Trần Bình An thích đến đó ngồi xa xa nghe cố sự. Lưu Tiện Dương không sợ trời không sợ đất, trước giờ lại không thích nghe những chuyện này, luôn nói ma quỷ yêu quái, môn thần vua bếp gì đó đều là thứ gạt người. Cho nên hầu hết là Cố Xán theo Trần Bình An hóng mát dưới bóng hòe, sau đó đợi mẹ hắn lớn tiếng gọi hắn về ăn cơm hoặc đi ngủ, mới đứng dậy rời khỏi.
Trần Bình An lướt lên, năm ngón tay như móc cắm vào vách đá, cứ như vậy treo giữa không trung. Sau đó hắn lấy ra ba đồng tiền hoa tuyết nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng luyện khí quyết mà thủy thần nương nương sông Mai tặng cho, luyện hóa tiền hoa tuyết và linh khí ẩn chứa trong đó thành từng giọt nước xanh biếc, từ kẽ ngón tay nhỏ xuống nơi tiếp giáp giữa cây mai già và khe nứt trên vách đá. Sau khi làm xong những chuyện này, bàn tay của hắn nhẹ nhàng vỗ vào vách núi một cái, chậm rãi đáp xuống mặt đất, tiếp tục lên đường.
Nếu là tình cảnh túng quẫn giống như đôi đạo lữ kia, cần gấp một khoản tiền thần tiên gần như để sống sót, không chừng nhìn thấy cây mai này có vẻ kỳ lạ, suy nghĩ đầu tiên chính là tò mò giá trị bao nhiêu. Cuối cùng là lấy gan mạo hiểm, trèo lên chặt nó xuống, tiếng rìu vang giữa núi vắng. Còn như cơ duyên của bản thân cây mai có bị cắt đứt hay không, nào nhìn ra được.
Nếu đạo hạnh cao hơn một chút, trong túi lại không tiền, gặp phải hai con yêu quái trên cầu treo kia, chẳng phải sẽ là một trận chém giết nguy hiểm không thua gì tranh giành đại đạo?
Trước giờ Trần Bình An không phản cảm những người tu đạo kia đánh giết lên cao, cho dù thủ đoạn tàn nhẫn một chút, hắn cũng có thể lý giải được.
Hắn chỉ không thích thậm chí chán ghét một số người, đó là những thần tiên trên núi đã sớm đứng ở địa vị cao, chiếm hết chỗ tốt, giống như giao long ẩn nấp trong biển mây, ngồi tít trên cao, nhưng vẫn không có chút thương hại nào với nhân gian. Chỉ cần là cảnh giới thấp hơn, trong mắt bọn họ đều giống như cỏ rác, tùy ý chèn ép. Sau khi giết chết những người chướng mắt, lại hời hợt nói một câu “đại đạo vô tình”, đạo tâm sẽ có thể vững như bàn thạch, đây là tu đạo cái gì?
Một mình đi giữa rừng núi, Trần Bình An lẩm bẩm:
- Cái mà mình không thích nhất định là sai? Trần Bình An ngươi có phải quá ngang ngược rồi không? Ngươi tính là thứ gì?
Hắn lại hỏi mình:
- Người nhân từ không thể cầm quân, người trọng nghĩa không nên quản tiền?
Sau đó hắn lắc đầu, cảm thấy người xưa chỉ nói một nửa, không coi là lời cao minh thật sự. Một số lời cắt câu lấy nghĩa, được thế nhân xem là chuẩn mực, làm khuôn vàng thước ngọc đối nhân xử thế, quả thật có thể bớt đi rất nhiều phiền phức trên đời. Không phải là không tốt, nhưng rốt cuộc vẫn có khiếm khuyết. Chẳng hạn như trong sách nói: “Người nhân từ không thể cầm quân, sau khi nắm quyền phải có nhân ái; người trọng nghĩa không nên quản tiền, sau khi giàu sang phải có đại nghĩa.”
Trần Bình An dừng bước, nhảy lên cành cao, ngồi ở trên cây, lấy ra dao khắc và thẻ trúc lâu ngày không thấy, khắc hai câu này vào thẻ trúc. Hắn ngẫm nghĩ, nhớ tới những lời về tu tâm tu lực đã nói với chuột tinh nhỏ ở cung Dương Tràng, cũng khắc vào trên một thẻ trúc khác.
Sau khi làm xong, hắn cất dao khắc, mỗi tay cầm một thẻ trúc giơ lên cao, cười rạng rỡ nói:
- Lần này xem như là “trong sách” nói rồi.
Rất tốt, hóa ra đều là đạo lý do Trần Bình An thuận miệng nói nhăng nói cuội. Đoán rằng trong cả thế giới Hạo Nhiên, cũng chỉ có đám nịnh bợ ở núi Lạc Phách mới sẽ tin những lời này là thật, đúng không?
Trần Bình An cẩn thận cất hai thẻ trúc, tâm tình rất tốt, uống vài hớp rượu, bắt đầu ở trong lòng kiểm kê tỉ mỉ, tính toán gia sản. Lần này từ Hài Cốt Than tiến vào khe Quỷ Vực rèn luyện, thu hoạch khá phong phú. Có điều pháp bào Xuân Thảo trên người tổn thất không nhẹ, muốn thật sự tu sửa như ban đầu, dự đoán cần ít nhất năm sáu ngàn đồng tiền hoa tuyết.
Lúc trước ở núi Địa Dũng, mang theo Dương Ngưng Tính chạy ra khỏi trùng vây. Vì muốn giả vờ yếu thế, không dám tiết lộ nội tình của võ phu thuần túy quá sớm, hắn đành phải cố ý kiềm chế một hơi chân khí thuần túy trong cơ thể, chỉ dựa vào pháp bào chịu một chùy nặng của con vượn Bàn Sơn kia.
Sau đó bên bờ sông Hắc, chém giết một phen với Sắc Lôi Thần Tướng núi Tích Tiêu, thân rơi vào ao sét, pháp bào Xuân Thảo càng bị sét đánh đến tổn hại nghiêm trọng. Khoản chi phí không nhỏ này khiến Trần Bình An nghiến răng nghiến lợi. Hắn đành phải an ủi mình: “Tiểu thương nhỏ nhất trên đời, buôn bán cũng cần một chút tiền vốn, không thề có tư tưởng kiếm tiền không vốn ngàn lời như vậy.”
Mà trong ao sét giống như dầu chiên lửa nấu thân thể và hồn phách, chính là rèn luyện thật sự ở khe Quỷ Vực. Tuy nhẹ hơn một chút so với rèn luyện ở lầu trúc núi Lạc Phách, nhưng lợi ích cũng không nhỏ. Hơn nữa ao sét vốn là lồng giam nấu người giữa trời đất, chịu khổ nạn như vậy cũng có điểm tuyệt diệu khác. Trần Bình An phát giác gân cốt và hồn phách của mình đã vững chắc hơn mấy phần.
Trên đỉnh Ô Nha, lấy được một bộ pháp bào Tuyết Hoa từ Bạch nương nương thành Phu Nị. Theo như Phạm Vân La nói, giá thị trường là hai ba đồng tiền cốc vũ. Nếu bán lại cho thành Phu Nị, chắc sẽ được một hai đồng tiền cốc vũ.
Có điều vừa nghĩ tới Bạch nương nương thích làm ra vẻ huyền bí kia, tâm tình của Trần Bình An lại phiền muộn. Khi đó cô ta biến ra một gương mặt, dùng nó để mê hoặc lòng người, khiến Trần Bình An rất căm phẫn, đồng thời còn hơi chột dạ.
Ngoại trừ năm bộ xương trắng đưa cho đôi đạo lữ năm cảnh giới thấp, mang ra khỏi khe Quỷ Vực để bán, trong vật một thước còn có xương trắng lấp lánh như ngọc của mười mấy nữ quan thị nữ thành Phu Nị. Còn như có thể bán được bao nhiêu ở Hài Cốt Than, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
Nghĩ đến đây, hắn không kìm được nhìn về phía nam. Không biết đôi đạo lữ kia có bán được giá cao hay không?
Cái gọi là ước hẹn một tháng, thực ra ngay từ đầu Trần Bình An đã không để bụng, chỉ khiến đối phương an tâm thu tiền mà thôi. Đối phương có giữ ước hẹn chờ đủ một tháng hay không, hắn vốn không quan tâm, bởi vì hắn sẽ không lộ diện ở chợ Nại Hà Quan.
Nếu đối phương cầm tiền bỏ trốn, sẽ luôn phải lo lắng sau này bị truy đuổi, ít nhiều cũng là một nỗi băn khoăn của bọn họ. Chờ đủ một tháng càng tốt, bọn họ sẽ có thể yên tâm thoải mái rời đi. Khoản tiền thần tiên này chắc đã thừa sức giúp nữ tu sĩ cảnh giới thứ năm kia phá vỡ vách chắn, bước vào cảnh giới Động Phủ, còn có thể trợ giúp cô ta củng cố cảnh giới. Còn như tiền thừa có thể giúp nam tử thuận thế đột phá cảnh giới hay không, phải xem ý trời và duyên phận.
Vì sao Trần Bình An lại làm như vậy, đạo lý rất đơn giản. Giống như trong kho báu của Tị Thử nương nương, hắn nhất định muốn thu hai bộ xương trắng nắm tay nhau cùng chết, mục đích không phải cầu tài, mà là muốn tìm một nơi ở cố quốc của bọn họ, chôn xương trắng của bọn họ giữa non xanh nước biếc. Mong người hữu tình trên thế gian có đôi có cặp, cuối cùng trở thành quyến thuộc; mong người đã mất bạc đầu không phụ lòng, sống chết đều ở cùng nhau.
Đại đạo dài đằng đẵng, đường trường sinh xa xôi. Trên đường tu hành, cần phải chăm chỉ luyện kiếm xuất quyền, không sợ đối địch với kẻ mạnh. Nhưng có những chuyện nhỏ mà người khác không thích làm, ta lại cứ đi làm, chẳng phải cũng là việc vui trong đời?
Tại Quảng Hàn điện núi Bác Lạc, trong khuê phòng và kho báu của Tị Thử nương nương đều có thu hoạch, còn được chia hơn một ngàn đồng tiền hoa tuyết từ chỗ Dương Ngưng Tính. Có điều Trần Bình An cảm thấy đáng giá nhất, vẫn là khối sắt lạnh dùng làm “cánh cửa”, được cơ quan sư Mặc gia chuyên tâm chế tạo thành một cung Quảng Hàn.
Thực ra Trần Bình An vẫn rất để tâm tới chai lọ trong khuê phòng Tị Thử nương nương. Sau này rời khỏi Hài Cốt Than tiếp tục đi lên phía bắc, biết đâu sẽ gặp được mấy tiểu thư khuê các và tiên tử trên núi, có tiền mà không có chỗ tiêu. Không chừng bọn họ đầu óc không tỉnh táo, lại muốn mua giá cao. Chu Liễm từng thề thốt nói, trên đời không có cô gái nào không muốn mình xinh đẹp hơn, nếu có thì cũng là chưa gặp được nam tử mà mình ngưỡng mộ, đáng để “làm đẹp vì người mình yêu quý” mà thôi.
Còn rương binh thư mà Tróc Yêu Đại Tiên cất kỹ, Trần Bình An còn chưa kịp cẩn thận xem xét, định sau khi dừng chân ở trấn Thanh Lư sẽ lật xem từng quyển. Chắc đều là thư tịch của hai vương triều lớn và mười mấy nước chư hầu, năm xưa thất lạc ở Hài Cốt Than. Sau khi cung Dương Tràng bảo tồn ngàn năm, đã thành một trong số tiền vốn để Trần Bình An làm nhà Bao Phục.
Có điều vẫn cần chuyên tâm xem xét, lựa ra một số tốt nhất, sau này đặt ở lầu sách núi Lạc Phách nhà mình.
Tương lai đệ tử núi Lạc Phách vào lầu mượn sách, nghe người già ở đó kể lại một chút, đây là thu hoạch năm xưa sơn chủ bọn hắn đi tới Hài Cốt Than ở Bắc Câu Lô Châu xa xôi. Lại thêm mắm thêm muối một phen, nói khi lật xem sách nhất định phải cẩn thận, bởi vì những thứ này là bảo bối tìm được từ đầm rồng hang hổ... Đệ tử kia có phải sẽ suy nghĩ, sau này đọc sách nhất định phải dụng tâm nhiểu hơn? Đọc sách dưới đèn mệt rồi, hoặc nhiều hoặc ít sẽ cảm thấy bội phục vị “sơn chủ” trẻ tuổi đã đi qua muôn trùng sông núi?
Nghĩ tới đây, Trần Bình An không nhịn được cười lên.
Tiếp tục tính toán gia sản.
Cùng là tiên sinh sổ sách mặc áo xanh, ở hồ Thư Giản chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào bớt chịu lỗ, còn ở khe Quỷ Vực này lại có thể nghĩ cách kiếm lời nhiều hơn, cuộc sống đúng là càng ngày càng tốt.
Tại núi Tích Tiêu khai quật được năm đoạn roi sét màu vàng kích cỡ không đều, giá trị thật sự tạm thời không biết. Có điều lúc trước vì sao Sắc Lôi Thần Tướng lại nói mình là kẻ trộm đã lấy đi ao sét? Chính vì chuyện này, hắn lo lắng núi Tích Tiêu có biến cố lớn, sau khi rời khỏi sông Hắc đã cố ý đi vòng qua.
Thực ra núi Tích Tiêu cũng giống như hang Lão Long, nếu thật sự không sợ chết, điều tra kỹ càng, không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ. Đương nhiên làm như vậy sẽ giống như đôi đạo lữ cảnh giới không cao kia, tùy thời có thể rơi đầu vì kiếm tiền, dùng mạng để đánh cược.
Trong miếu thờ bên bờ sông Hắc, Trần Bình An và Dương Ngưng Tính ngồi xuống chia của, cùng nhau phân chia kho báu trong động phủ Phúc Hải Nguyên Quân. Ngoại trừ sáu món linh khí, Trần Bình An đã từ bỏ cây trâm pháp bảo kia, chỉ lấy tám trăm đồng tiền hoa tuyết nhỏ nhoi trong kho tàng thủy phủ.
Trên trời quả thật thỉnh thoảng sẽ có vài miếng bánh rơi xuống đầu, nhưng Trần Bình An không tin tưởng “thư sinh” kia, vốn do Dương Ngưng Tính dùng đạo pháp huyền diệu, ngưng luyện toàn bộ tâm tính cái ác thành một “hạt cải” thuần túy. Trần Bình An rất tò mò, môn đạo pháp bí truyền của Vũ Y khanh tướng cung Vân Tiêu này, rốt cuộc làm thế nào luyện hóa tâm thần giống như luyện vật.
Hắn tính toán xong, mới phát hiện chuyến này đến khe Quỷ Vực, hóa ra mình lại kiếm được nhiều gia sản như vậy. Trên đường tới đây, còn phát hiện núi Bảo Kính đất rung núi chuyển, rất có thể là Dương Ngưng Chân cuối cùng đã lấy được cơ duyên. Mà ao sét núi Tích Tiêu bị người ta lén lút di chuyển, càng là một phúc duyên lớn. Thế nhưng người khác kiếm được lợi nhuận phong phú như vậy, cũng không khiến hắn cảm thấy đỏ mắt thèm thuồng.
Trên thực tế, Dương Ngưng Tính mưu mô hại người khắp nơi, nhưng lại không làm gì được Trần Bình An. Thu hoạch của hắn khi rời khỏi khe Quỷ Vực, cho dù không tính Tam Sơn Cửu Hầu kính do Dương Ngưng Chân vất vả làm mướn không công, chỉ nói đến cá tò vò màu vàng trong hang Lão Long, cùng với tiền tổ khuôn mẫu do một vị đại ẩn tiên Thanh Đức tông tự tay đúc, cũng xem như thắng lợi trở về rồi.
Có điều dù biết được chân tướng, Trần Bình An cũng sẽ không để bụng. Ngươi đi đường rộng rãi của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta. Các ngươi lấy phúc duyên lớn của các ngươi, ta nhặt đồng nát nhỏ của ta.
Trần Bình An bỗng nhiên mặt mày hớn hở, vui vẻ nói:
- Đồng nát như vậy, thật là càng nhiều càng tốt.
Sau đó hắn rung tay áo:
- Lại nói, các ngươi cũng không phải đồng nát, mà là rất nhiều rất nhiều tiền thần tiên.
Huống hồ pháp bào Bách Tình Thao Thiết lột xuống trên người Dương Ngưng Tính, trong tay áo còn cất giấu ba lá bùa nhìn rất đáng giá.
Trần Bình An nhảy xuống cành cao, bước chân khoan khoái, học theo Thôi Đông Sơn đung đưa tay áo, còn học bộ pháp của Bùi Tiền, giống y như đúc. Hắn cảm thấy mình đúng là hơi đắc ý vênh váo, nhưng vậy thì đã sao, bây giờ ta đang vui vẻ mà.
Hắn xách bình rượu, sau khi uống hết không nỡ vứt đi, lại cất vào trong vật một thước. Hắn cảm thấy nuối tiếc, đoạn đường này không gặp được yêu quái quỷ vật nào, cảnh tượng giống như núi Đồng Quan. Lúc sắp rời khỏi ngọn núi, hắn đột nhiên phát hiện ở chân núi phía xa, có hai nhóm người đang xảy ra tranh chấp. Hai bên đối mặt với nhau, lăm le binh khí. Hắn nhanh chóng thành thạo lẻn qua, thu liễm tất cả khí tức, chọn một nơi kín đáo ẩn nấp.
Trên một chiếc xe liễn to lớn có đặt một một bảo tọa. Nói là xe liễn (xe vua ngồi), thực ra xung quanh cũng không có vật gì che chắn, lại giống như một chiếc bè gỗ. Trên bảo tọa có một gã đàn ông hào sảng khí phái, bắp thịt nổi lên, thân cao hai trượng, nắm tay lớn như cái bát. Một tay cầm chén rượu lớn được chế tạo riêng cho hắn, ngẩng đầu uống rượu sảng khoái, rượu tùy ý đổ xuống, lông ngực rậm rạp giống như rừng gặp mưa to.
Bên chân gã đàn ông kia đặt nhiều bình rượu trống. Bên cạnh bảo tọa có một nữ yêu quái tai nhọn cuộn tròn, hai tay nâng một cái chén lớn chứa đầy rượu, thỉnh thoảng lén lút quan sát một người trong “đại doanh quân địch”, ánh mắt quyến rũ như tơ. Xe liễn được tám con yêu quái nhỏ gánh trên vai, bên cạnh còn có mấy chục lâu la mặc giáp trụ, tay cầm đao thương, không ngừng la hét.
Đối mặt với đám yêu quái trong núi này là mười mấy quỷ vật cao lớn mặc trang phục binh sĩ, đeo đao mang nỏ, giống như binh sĩ tinh nhuệ ở sa trường nhân gian.
Cầm đầu là một tướng lĩnh mặc áo giáp màu bạc, vẻ mặt giận dữ. Bên cạnh còn có một nam tử người sống thấp hơn một cái đầu, mặc dù làm bạn với quỷ vật và yêu quái, thần thái của hắn vẫn kiêu ngạo, không hề sợ hãi. Hắn mặc một bộ trang phục quan văn màu đỏ chót, trước ngực có thêu hình gà lôi, bên trong mặc áo đơn bằng lụa trắng, chân mang giày đen tất trắng, hông đeo đai ngọc. Vị “quan viên” ước chừng tuổi tác không lớn này vươn một ngón tay ra, chỉ thẳng vào xe liễn, không ngừng mắng lớn.
Gã đàn ông vóc người cường tráng như một ngọn núi nhỏ, nghe đối phương lải nhải chửi rủa, khẽ nhấc chân đá vào cô gái bên cạnh một cái, thấp giọng hỏi:
- Rốt cuộc hắn đang nói gì vậy?
Cô gái kiều mị cười nói:
- Đang mắng lão gia ngài không phải là người.
Gã đàn ông kia hơi sững sốt:
- Ông đây là người khi nào? Chúng ta và đám xương cốt ở thành Đồng Khứu, có ai là người? Không phải thư sinh mặt trắng này mới là người sao?
Cô gái kiều mị cúi đầu che miệng cười khúc khích. Gã đàn ông cường tráng ném chén rượu, cô gái vội vàng đưa chén trong tay mình ra. Chờ đối phương cầm lấy, cô vừa đấm chân cho hắn vừa cười nói:
- Lão gia, người đọc sách ở thành Đồng Khứu nói chuyện, chẳng phải đều quái gở như vậy sao. Lão gia ngài nghe không hiểu mới đúng, nghe hiểu rồi, chẳng lẽ còn muốn đến thành Đồng Khứu làm một quan lão gia?
Gã đàn ông kia nhếch miệng cười nói:
- Ta lại muốn làm một chức quan nhỏ cho vị Điểm Giáo tể tướng gì đó, ban ngày cùng nàng nói mấy câu hủ lậu trong sách, buổi tối đại chiến trên giường một trận, nghe nàng rên rỉ giống như xướng ca, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy tiêu hồn rồi.
Vị quỷ tướng kia nghe được rõ ràng, ấn vào chuôi đao, sắc mặt âm trầm, tức giận nói:
- Tể tướng đại nhân nhà ta giống như tiên tử, con súc sinh lông chưa cạo sạch như ngươi có thể nói năng sỉ nhục sao?
Gã đàn ông kia không để bụng, uống hết nửa chén rượu, vẩy nửa chén còn lại, sau đó vứt chén ra ngoài xe. Hắn lau miệng, nghiêng người tới trước, vừa đưa tay vào miệng xỉa răng vừa cười nói:
- Ta và đại đồng tử thủ hạ của Tróc Yêu Đại Tiên, đã chặt đầu gà đốt giấy vàng kết nghĩa huynh đệ, càng là một trong số con nuôi của Bàn Sơn Đại Thánh. Chỉ ăn mất vài tiều phu trong địa bàn của Đường thành chủ nhà ngươi, có tính là gì?
Quan văn lớn tiếng trách mắng:
- Con chó già ngươi bớt ở đây giả ngu giả dại đi, chúng ta tới tìm ngươi là để đòi vị tân khoa tiến sĩ kia, hắn là người đọc sách mà tể tướng đại nhân coi trọng nhất. Ngươi mau giao ra, bằng không thành Đồng Khứu chúng ta sẽ dùng đại binh áp sát, không niệm tình hàng xóm nữa. Hãy cân nhắc nặng nhẹ một phen, là mạng chó của ngươi đủ cứng, hay là đại quân thành Đồng Khứu chúng ta đao thương sắc bén!
Trần Bình An loáng thoáng nhìn ra, sau lưng gã đàn ông ngồi trên xe liễn có bản tướng của một con chó Niện Sơn, chỉ là hình ảnh rất mơ hồ, hơn nữa thỉnh thoảng hiện ra rồi biến mất.
Đại đồng tử thủ hạ của Tróc Yêu Đại Tiên? Chắc không phải là con chuột tinh ở cửa cung Dương Tràng lén giấu dao nhọn, sau đó bị mình dùng một ngón tay búng chết đấy chứ?
Trần Bình An nhìn xe liễn kia một chút, quả thật là giản dị so với trọng bảo xe liễn của Phạm Vân La thành Phu Nị, chẳng trách lại kết nghĩa huynh đệ với con chuột tinh ở cung Dương Tràng. Mà tân khoa tiến sĩ thành Đồng Khứu kia, nhất định là Dương Ngưng Tính đã bị Đào Phiến Quân Tử bắt tới núi Bác Lạc tranh công.
Hứng thú của Trần Bình An phần lớn vẫn tập trung vào quan văn kia. Nhìn ra được, lần này quan văn kia rời khỏi thành Đồng Khứu, xem như là có công vụ trên người, nhưng trên mặt lại thoáng hiện vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Sâu trong nội tâm của hắn nhất định vẫn ước ao, đồng liêu có khả năng tranh sủng với mình trong cung đình, đã bị chó Niện Sơn ăn vào bụng, biến thành phân bón cho núi này rồi.
Mắng người không nên nhắm vào khuyết điểm. Gã đàn ông cường tráng bị vạch trần chân thân, giận tím mặt, nước bọt tung tóe, mắng quan văn kia là một kẻ chết yểu không được hưởng phúc.
Hai bên cãi nhau cả buổi, cũng không thấy ai ra tay trước, cuối cùng cứ như vậy quay về đường cũ, mỗi người trở về nhà mình. Trần Bình An cũng cảm thấy bội phục, vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, nhảy xuống cành cây, từ xa bám theo đám quỷ vật thành Đồng Khứu kia.
Trên xe liễn, gã đàn ông cường tráng sừng sững bất động, dường như không chịu nổi men rượu, mệt mỏi ngủ gật. Đợi đến khi trở về động phủ, xe liễn chậm rãi hạ xuống, cô gái kiều mị kia bỗng nhiên rít lên. Hóa ra lão gia thần công vô địch nhà mình đã chết bất đắc kỳ tử, con yêu quái chó Niện Sơn núi Đồng Quan hóa thành hình người này, chỉ có nơi ấn đường rỉ ra một giọt máu tươi.
Sau khi đến gần thành Đồng Khứu, Trần Bình An lấy tấm lệnh bài của Phi Ma tông ra đeo bên hông, còn vác một cái bọc lớn, bên trong chứa chai lọ đoạt được từ khuê phòng Tị Thử nương nương và thủy phủ sông Hắc. Còn như giao dịch những thứ này có lộ ra sơ hở hay không, hôm nay dĩ nhiên hắn không để ý, chỉ mong sao bầy yêu tìm hiểu ngọn nguồn đến đây trả thù.
Có điều Tróc Yêu Đại Tiên còn không dám ở lại cung Dương Tràng nhà mình, nào dám tới thành Đồng Khứu tìm chết.
Lúc trước trong hồ lô nuôi kiếm, Mùng Một dường như không muốn lộ diện giết yêu, là phi kiếm Mười Lăm giết chết con yêu quái kia.
Trần Bình An nhấc nhấc nón, sau đó đắp tấm da mặt lão già lên.
Lúc trước ở miếu thờ thủy thần bên bờ sông Hắc, Dương Ngưng Tính nói muốn giữ lại tấm da mặt thiếu niên kia làm kỷ niệm, nhưng Trần Bình An không đồng ý. Dương Ngưng Tính liền lùi một bước, nói rằng hắn sẵn sàng dùng số tiền lớn để mua.
Trần Bình An liền nói:
- Mua thì được, giá mười đồng tiền cốc vũ. Hai bên đã là huynh đệ tốt cùng chung hoạn nạn, nhắc đến tiền thì hơi tổn thương tình cảm, vậy thì ưu đãi thập nhất chiết (1) là được.
Lúc này Dương Ngưng Tính mới lưu luyến trả lại tấm da mặt kia, nói:
- Huynh đệ tốt phúc hậu như Hảo Nhân huynh, thật là thế gian khó tìm.
Trong các thành ở phía nam khe Quỷ Vực, thành Đồng Khứu là một thành trì quy mô không nhỏ, tường thành cao lớn, có ba cổng thành. Một khu vực lớn ở thành bắc được xây dựng giống như hoàng cung của quân chủ nhân gian, đám tướng soái công khanh, quan viên văn võ được thành chủ sắc phong đều cư ngụ gần đó. Trong thành mở hơn mười phường thị lớn nhỏ, thương mậu phồn hoa.
Trong “Phóng Tâm Tập” của Phi Ma tông có ghi chép kỹ càng, đeo ngọc bài của Phi Ma tông tiến vào thành Đồng Khứu, chẳng những ra vào thành trì không bị cản trở, tất cả giao dịch trong thành còn sẽ được ưu đãi. Từ đó có thể thấy, vị thành chủ thành Đồng Khứu cắm rễ ở gần trấn Thanh Lư, lại khiến cho buôn bán ngày càng thịnh vượng, là một kẻ rất biết làm người... làm quỷ mới đúng.
Quả nhiên sau khi quỷ vật canh cổng mặc giáp đeo đao nhìn thấy ngọc bài bên hông Trần Bình An, lập tức đổi thành diện mạo khiêm nhường. Từng tên cúi đầu khom lưng, tươi cười chào đón, chẳng những như vậy còn đồng thanh chúc mừng “cầu chúc tiên sư tài nguyên dồi dào”, khiến Trần Bình An có phần trở tay không kịp.
Hắn suy nghĩ một chút, không bước nhanh rời đi, mà làm giống như một đại gia xứ khác du lịch trấn Thanh Lư, búng một đồng tiền hoa tuyết cho một tên giáo úy. Quỷ tướng kia vội vàng dùng hai tay tiếp lấy đồng tiền hoa tuyết, dùng miệng cắn nhẹ một cái, lập tức cười đến không khép miệng được.
Thành Đồng Khứu có ba phường lớn nổi tiếng ở khe Quỷ Vực. Một là phường Nữ Nhi, có rất nhiều lầu xanh múa hát, mùi son phấn ngập trời. Dù sao những cô gái nhân gian ở thành Đồng Khứu có tư sắc rất tốt.
Ngoại trừ một số buôn bán da thịt, phường Nữ Nhi còn buôn bán nhân khẩu, lựa chọn một số bé gái hình dáng thanh tú niêm yết đề giá. Trong lịch sử từng có tiên sư xứ khác nhìn trúng căn cốt của bé gái nhỏ tuổi thành Đồng Khứu, đưa ra khỏi khe Quỷ Vực. Nghe đồn một bé gái trong đó còn là ngọc thạch tu đạo, bát tự thuần âm, cùng với ân nhân đã cứu cô trong nước sôi lửa bỏng, nắm tay nhau bước vào hàng ngũ địa tiên.
Những môn phái tiên phủ trên thế gian xuống núi lựa chọn đệ tử, kiểm nghiệm tư chất người khác, thông thường đều là mỗi người có sở trường riêng, cũng có sở đoản riêng, rất khó nhìn thấu rõ ràng. Huống hồ căn cốt cơ duyên vốn rất đa dạng, đường mật của ta lại là thạch tín của người khác, ngọc thạch của ta lại là đá núi của người khác, loại tình huống này nhiều vô số kể.
Trần Bình An cũng có nhiều cảm ngộ với chuyện này. Lần đó rời khỏi hồ Thư Giản đi về hướng bắc, trong lúc vô tình đi qua cửa tiệm vàng bạc kia, bên trong có hai thiếu niên phục vụ. Bọn hắn thân ở trong phúc mà không biết phúc, bởi vì có hai lão thần tiên che giấu thân phận du lịch nhân gian, đang ở bên cạnh quan sát bọn hắn. Trong đó lão tu sĩ đạo hạnh cao hơn, đã lựa chọn thiếu niên chất phác nhìn như không có linh tính, làm đối tượng để truyền đạo. Còn tu sĩ thấp hơn một cảnh giới, đã lựa chọn thiếu niên phục vụ cơ trí lanh lợi kia làm đệ tử.
Còn có phường Tẩu Mã, phần nhiều là nơi dùng vật đổi vật. Ngọc thạch khoáng vật, kỳ hoa dị thảo, xương cốt bạch ngọc, cùng với các loại di vật vương triều vô tình lấy được trong khe Quỷ Vực, đều có thể mua bán ở đây, mỗi người lấy thứ mình cần. Dù sao quỷ vật tu hành cũng yêu cầu nhiều thứ, trên đường tu hành, mỗi lần tăng lên một cảnh giới sẽ có thể tồn tại lâu hơn.
Cuối cùng là phường Kim Phấn, chuyên môn giao dịch bí bảo mà vị Điểm Giáo tể tướng kia cất giữ. Đương nhiên tiên sư xứ khác du lịch, cũng có thể lấy bảo vật của mình ra bán cho em gái của thành chủ kia... Đây chính là mục đích chuyến này của Trần Bình An, muốn tới đây làm một nhà Bao Phục, dù sao cũng phải luyện tập trước một chút, học cách khiến cho da mặt dày hơn.
Phường Kim Phấn không lớn, ngoại trừ những cửa hàng ở mặt tiền con đường, phần nhiều là người đọc sách chưa thi đậu công danh nhưng tài danh lan xa, ở nhờ tại đây. Suy nghĩ của vị Điểm Giáo tể tướng này đúng là giống như ngựa thần lướt gió.
Trần Bình An đi tới cửa tiệm đầu tiên ở góc đường. Chủ tiệm là một nữ quỷ tuổi xuân ăn mặc hoa mỹ, còn có hai tiểu quỷ nam nữ sắc mặt trắng bệch. Thấy bên hông Trần Bình An đeo ngọc bài của Phi Ma tông, hai đứa nhóc đều hơi sợ hãi. Trong lịch sử thành Đồng Khứu, nhiều trận tai ương đều là do những thần tiên xứ khác này đại khai sát giới trong thành, tử thương vô số.
Vẻ mặt cô chủ vẫn như thường, khách sáo hỏi:
- Lão tiên sư muốn mua đồ hay bán đồ? Cửa tiệm của ta có thể mở tại đầu đường, hàng hóa dĩ nhiên là không tệ, càng không phải giả.
Trần Bình An đổi giọng, cười nói khàn khàn:
- Nếu ta từ đầu bên kia đi tới, chẳng phải là cuối đường sao?
Cô chủ cười duyên dáng, cũng không để bụng. Suy cho cùng, buôn bán trong tiệm trước giờ đều là khách thích mua thì mua, không mua thì thôi. Hai đứa nhóc vốn nhát gan lại nhìn nhau cười một tiếng, hóa ra lão thần tiên đội nón này còn biết nói đùa.
Trần Bình An nhìn một số đồ cổ quý giá trên các kệ trong tiệm. Thứ có linh khí chảy qua rất ít, phần nhiều là một số di vật tiền triều khai quật từ chiến trường cổ Hài Cốt Than. Giống như áo giáp khí giới trên đỉnh Ô Nha, chẳng qua là một bên bảo dưỡng ổn thỏa sáng trưng như mới, còn một bên thất lạc rừng núi rỉ sét loang lổ.
Hơn nữa bảo vật trên núi cũng không phải giữ được một chút linh khí sẽ có thể xưng là linh khí. Tu sĩ chuyên tâm luyện hóa chế tạo, có thể phụng dưỡng luyện khí sĩ, nuôi dưỡng kinh huyệt, mới xem là linh khí nhập môn. Ngoài ra còn phải có thể tự động hấp thu linh khí trời đất, luyện hóa thành tinh thuần, chuyện này càng khó khăn hơn. Đây chính là “trời đất trao hình, đồ vật có linh”. Chính vì vậy mà rất nhiều kho tàng ẩn giấu ở hoàng cung, trong mắt người thường có thể nói là giá trị liên thành, nhưng trước giờ không lọt vào pháp nhãn của cao nhân trên núi.
Có điều món bảo vật trấn tiệm kia xứng đáng là linh khí, đó là một mũi tên bằng sắt nặng, không gắn lông vũ. Chắc hẳn chủ nhân của vật này lúc còn sống có sức vóc kinh người, là một vị mãnh tướng sa trường. Trên đầu nhọn của mũi tên có vết máu loang lổ, đến nay vẫn không phai đi, đã thấm vào trong mũi tên.
Cô chủ thấy đối phương cúi đầu nhìn chăm chú vào mũi tên, bèn mỉm cười nói:
- Lão tiên sư đúng là ánh mắt tốt. Thứ này tên là “Phá Sơn tiễn”, từng là đồ vật của một vị vạn nhân địch sa trường nước Lũng Tây. Vị đại tướng quân kia xuất thân tu sĩ Binh gia, vật bản mệnh là một cây Phá Sơn cung, phối hợp với mười hai mũi Phá Sơn tiễn, một mũi tên bắn ra có thể nổ tan đỉnh núi, uy lực rất kinh người.
- Mũi Phá Sơn tiễn này càng hiếm lạ, đầu tên nhiễm máu tươi là vì từng bắn thủng con ngươi một gã võ tướng Binh gia đối địch, vết máu ngàn năm không tan, cho nên chủ nhân nhà ta lại đặt tên cho nó là “Phá Tình tiễn”. Quỷ vật thành Đồng Khứu và yêu quái trong núi bình thường, chỉ cần nhìn mũi tên này một cái sẽ cảm thấy đau mắt. Nếu lão tiên sư mua nó, trèo đèo lội suối, cầm tên mà đi, có thể khiến ma quỷ tránh lui.
Trần Bình An cười hỏi:
- Cây Phá Sơn cung kia hiện giờ ở đâu?
Cô chủ nói:
- Trong chiến sự rung động tâm can ở Hài Cốt Than, đã bị chủ nhân của nó kéo đến gãy cả thân cung rồi.
Trần Bình An cảm khái:
- Đúng là một trận chém giết thảm liệt.
Cô chủ cười nói:
- Nếu không như vậy, nào có cơ hội cho những quỷ vật chúng ta chết rồi sống lại, phải cảm tạ những võ nhân sa trường không tiếc mạng kia mới đúng.
Trần Bình An gật đầu:
- Ta muốn tiếp tục đi dạo.
Cô chủ cũng không cưỡng cầu, mặc cho ông lão đội nón kia rời khỏi tiệm.
Trần Bình An đi dạo hết tất cả cửa tiệm trên con đường này, phát hiện quang cảnh như nhau, đều là mỗi tiệm cất giữ một món linh khí. Chẳng hạn như cửa tiệm cuối đường có một chiếc đàn tỳ bà bằng sắt, cấp bậc rất tốt. Còn lại cổ vật trân bảo lẻ tẻ, cấp bậc đều không cao, cho dù hắn muốn mua vào giá thấp, đến địa phương khác sang tay bán ra, cũng không thể tìm được mấy món. Chắc hẳn đồ tốt thật sự đã bị vị Điểm Giáo tể tướng kia thu vào trong “hoàng cung” rồi.
Kiếm lời dựa vào ánh mắt, Trần Bình An cũng học được một chút da lông từ Mã Đốc Nghi và lão quỷ vật hồ Thư Giản. Có điều nhìn đồ tốt nhiều rồi, một món đồ là tốt hay xấu, Trần Bình An còn xem như có một chút lòng tin. Nhưng rốt cuộc tốt bao nhiêu thì hắn vẫn kém một chút đạo hạnh.
---------
Chú thích:
(1) Nhất chiết nghĩa là giảm giá 90%, người mua chỉ phải trả 10%. Thập nhất chiết nghĩa là tăng giá lên 10%.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện