[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 524 : Đạo lý của Trần Bình An và Lưu Cảnh Long (phần 2)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 21:19 15-12-2025

.
Khoảng một nén nhang sau, Trần Bình An không nói lời nào trở về phòng. Tùy Cảnh Trừng ăn không ngồi rồi, tiếp tục xoay chiếc lá sen vẫn rất xanh tươi. Lưu Cảnh Long nói: - Có để ý ta nói mấy lời liên quan đến đại đạo tu hành của cô không? Không phải ta cố ý tra xét, chỉ là hô hấp thổ nạp và khí tức vận chuyển của cô, khiến ta cảm thấy có phần quen thuộc. Tùy Cảnh Trừng lắc đầu nói: - Để ý. Sau đó cô lại xoay đầu, liếc nhìn căn phòng bên kia, nhẹ giọng nói: - Lưu tiên sinh, ngài nói xem. Lưu Cảnh Long mỉm cười nói: - Pháp môn thổ nạp mà cô tu hành, rất giống với Thái Hà nguyên quân Lý Dư tiên sư, đệ tử chính thống của nhánh Hỏa Long chân nhân. Tùy Cảnh Trừng nghi hoặc nói: - Lưu tiên sinh, chờ một chút. Mặc dù ta không hiểu rất nhiều trên núi quy củ, nhưng một đường đi theo tiền bối như vậy, cũng biết rõ chân nhân Đạo gia chỉ là cảnh giới địa tiên đúng không. Nhưng nguyên quân lại ít nhất là cảnh giới Ngọc Phác trong năm cảnh giới cao. Là Lý Dư tiên sư kia tư chất quá tốt, trò giỏi hơn thầy, đã vượt trên sư phụ rất nhiều? Lưu Cảnh Long mỉm cười lắc đầu nói: - Đây là tin đồn thú vị trên núi Bắc Câu Lô Châu chúng ta. Hỏa Long chân nhân kia là thiên sư khác họ của núi Long Hổ Trung Thổ Thần Châu, có một số lời đồn... bỏ đi, chuyện này không tiện nói lung tung, ta sẽ không nhắc đến nữa. Lão thần tiên này cảnh giới rất cao, nhưng vẫn luôn giữ danh hiệu chân nhân mà thôi, hơn nữa nghe đồn là rất thích ngủ, trong mộng tu hành ngộ đại đạo, huyền diệu khó giải thích. - Mà Lý Dư là một trong số đệ tử chính thống của Hỏa Long chân nhân. Lão thần tiên thu nhận đệ tử rất tùy ý, không nhìn tư chất, cũng không nhìn căn cốt, mỗi lần xuống núi đều sẽ mang về một hai người. Thậm chí người mà một số lão hữu đưa lên núi, cũng sẽ thu làm đệ tử, đến nỗi đệ tử chính thống trong gia phả tổ sư đường nhiều đến bốn năm chục người. - Trong năm tháng dài đằng đẵng, sẽ có người giống Lý Dư tiên sư, thăng chức trở thành nguyên quân Đạo gia. Nhưng phần lớn vẫn là chết già trước các cửa ải lớn, nhiều nhất là từ cảnh giới Động Phủ đến cảnh giới Nguyên Anh. Hôm nay trên núi còn có hơn hai mươi đệ tử tiếp tục tu hành, cho nên tu sĩ cùng một vai vế, tuổi tác lại cách xa, cảnh giới càng cách xa. Thái Hà nguyên quân đã bế quan nhiều năm, nhưng nhánh của cô ấy lại vươn cành tỏa lá, đệ tử trên núi là nhiều nhất. Đệ tử đời thứ ba đã có hơn trăm người. Sắc mặt Tùy Cảnh Trừng khẽ biến đổi. Tiền bối đã từng nói về chữ triện khắc trên ba cây trâm vàng, trong đó có “Thái Hà Dịch Quỷ”. Cô vội vàng ổn định tâm thần, bắt đầu đấu tranh trong lòng. Lưu Cảnh Long quay đầu liếc nhìn Tùy Cảnh Trừng, ánh mắt phức tạp. Bỏ đi, có một số việc nhìn thấu nhưng không nên nói ra, kết quả cuối cùng thế nào, vẫn nên để Trần tiên sinh kia tự mình đau đầu. Thực ra lai lịch đại đạo của Tùy Cảnh Trừng không đơn giản như vậy. Cô chắc chắn là đệ tử mà Thái Hà nguyên quân Lý Dư tiên sư kia nhìn trúng sao? Có thể nói khả năng rất lớn, nhưng cũng rất nhỏ. Bởi vì trước khi Lý Dư bế quan sinh tử, đã thu nhận một đệ tử cuối cùng căn cốt rất tốt, hôm nay mặc dù còn chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng đã là nhân tuyển dự khuyết của mười người trẻ tuổi Bắc Câu Lô Châu đợt sau. Tu sĩ trên núi, nhất là trên đỉnh núi, trong chuyện danh phận thầy trò, càng không bao giờ qua loa hàm hồ. Hơn nữa trên người Tùy Cảnh Trừng ẩn giấu huyền cơ. Trần tiên sinh kia dù sao cũng không phải là địa tiên kiếm tu thật sự, cho nên không nhìn ra manh mối. Có điều đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Bất kể nói thế nào, dựa vào luồng kiếm ý nhàn nhạt trên người Tùy Cảnh Trừng, Lưu Cảnh Long đại khái đã nhìn ra một chút đầu mối. Loại phương pháp tu hành này quá nguy hiểm, cũng sẽ có một chút phiền phức, nếu xử lý không khéo sẽ ảnh hưởng đến cơ sở đại đạo. Thậm chí Lưu Cảnh Long có thể thuận theo đường nhánh này, cùng với một số quan hệ phức tạp giữa đại tu sĩ Bắc Câu Lô Châu, đưa ra càng nhiều kết luận. Có điều rất nhiều chuyện trên núi, chỉ có thể biết chứ không thể nói. Còn như tiểu đệ tử Cố Mạch của vị nguyên quân kia, Lưu Cảnh Long đã từng gặp một lần trên đường du lịch, tư chất đúng là rất tốt, nhưng tính tình lại không tốt lắm. Nhánh Thái Hà xưa nay luôn như vậy. Xuống núi trảm yêu trừ ma, không sợ trời không sợ đất, thân chết đạo tan có tính là gì. Chỉ cần có lý, cho dù chống lại tu sĩ cao hơn hai ba cảnh giới, tất cả thiên sư khác họ bao gồm nhánh Thái Hà đều sẽ xuất kiếm. Trong lịch sử từng có tu sĩ địa tiên, thậm chí là kiếm tiên năm cảnh giới cao, tiện tay một kiếm chém chết những tu sĩ Đạo môn nhỏ bé không biết điều kia, phần lớn đều cho rằng không ai biết được. Thế nhưng không một ngoại lệ, đều bị Thái Hà nguyên quân hoặc mấy sư huynh đệ của cô tìm đến, đánh chết toàn bộ. Nếu là đại tu sĩ trên đỉnh núi có thể đánh lui bọn họ, cũng không sao. Trong ngàn năm lịch sử, Hỏa Long chân nhân từng xuống núi hai lần, một lần tiện tay đập chết một tu sĩ Binh gia cảnh giới thứ mười hai, một lần khác trực tiếp đánh chết một kiếm tiên cảnh giới thứ mười hai tự cho là không lo tính mạng. Từ đầu đến cuối lão chân nhân đều không tổn hao gì, thậm chí một trận chém giết trên đỉnh núi vốn nên trời đất biến sắc, cuối cùng lại không có một chút sóng lớn nào. Nhật nguyệt biến đổi, ngày đêm luân chuyển. Khi Trần Bình An lần thứ hai đi ra khỏi phòng, Tùy Cảnh Trừng lập tức rời phòng theo. Lần này Lưu Cảnh Long không nói gì. Trần Bình An vẫn ngồi xuống chiếc ghế dài kia. Lá sen đặt trên ghế, sau khi linh khí tan rã trôi mất, đã có mấy phần dấu hiệu khô héo, màu sắc không còn xanh tươi mượt mà như trước. Tùy Cảnh Trừng không ngồi lên ghế dài, chỉ đứng ở cách đó không xa, duyên dáng yêu kiều như một đóa hoa sen. Trần Bình An cầm hồ lô nuôi kiếm uống rượu, mỉm cười nói: - Đừng lo lắng. Lưu Cảnh Long cười nói: - Ngươi còn không lo lắng, ta lo lắng cái gì. Trần Bình An quay đầu nói: - Đã làm phiền ngươi rồi. Câu trả lời của Lưu Cảnh Long đơn giản vắn tắt: - Không cần khách sáo. Trần Bình An hỏi: - Lưu tiên sinh, đối với cái gọi là hàng phục tâm viên của Phật gia, có lý giải của riêng mình không? Lưu Cảnh Long lắc đầu: - Sơ sài nông cạn, không đáng nhắc tới. Sau này nếu nghĩ đến cao xa rồi, sẽ nói với ngươi. Trần Bình An nói: - Ta đã từng nhìn thấy một cao tăng đắc đạo, cho nên có vài suy nghĩ, tùy ý tán gẫu một chút chứ? Lưu Cảnh Long cười nói: - Như vậy thì tốt. Trần Bình An đứng lên, vươn một tay ra, năm ngón tay như móc không hề nhúc nhích, giống như đang nắm một vật: - Đây có tính là hàng phục không? Lưu Cảnh Long suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: - Nếu mở đầu là như vậy, tuyệt đối không phải. Còn nếu là kết quả cuối cùng, cũng không tính là viên mãn. Trần Bình An gật đầu, sau đó ngồi xuống, dùng ngón tay chống vào mặt đất đá xanh bên bờ ao sen, tùy ý vẽ ra hai đường cực nhạt, sau đó lại vẽ ra từng đường nhánh về bốn phương tám hướng. Cuối cùng hắn vươn tay ra lau một cái, lại không lau hết toàn bộ, giữ lại từng đường nét nhỏ bé đứt quãng. Lưu Cảnh Long hỏi: - Đây là tâm cảnh của chúng ta? Tâm viên ý mã chạy khắp nơi, nhìn như trở về đầu nguồn bản tâm, nhưng chỉ cần sơ suất một nước, thực ra lại có dấu vết nội tâm chưa thật sự lau sạch? Trần Bình An không nói gì, đi tới ao dùng tay phải vốc một vốc nước nhỏ, đứng ở một nơi gần trung tâm vòng tròn, lại dùng tay trái nhẹ nhàng khều ra một giọt nước, nhỏ xuống trung tâm. Lưu Cảnh Long nhìn chăm chú, lại ngồi xuống, một tay khẽ lau qua. Trên mặt đất đá xanh nhìn như đã không còn nước đọng, nhưng trong một số dấu vết nhỏ bé, lại không ngừng có đường nước mảnh khảnh kéo dài về bốn phương, hơn nữa kích cỡ không đều, xa gần khác nhau. Trần Bình An quay đầu cười nói: - Lưu tiên sinh đã đúng. Lưu Cảnh Long ngẫm nghĩ: - Nhưng tâm viên ý mã giẫm đạp đi qua, nhất định sẽ lưu lại dấu vết sao? Chứ không phải như dấu chân trong tuyết lớn, mặt trời vừa lên, ánh nắng chiếu qua sẽ hoàn toàn tan rã? Sau đó hai người đều rơi vào trầm tư. Tùy Cảnh Trừng ngồi ở gần Trần Bình An, mở to mắt muốn nhìn ra một chút gì đó. Bằng không cứ rơi vào mây mù như vậy thì rất mất mặt. Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện Trần Bình An liếc nhìn mình một cái. Cô ngồi xuống ghế dài, dáng vẻ giống như “cái gì ta cũng biết rồi”. Trần Bình An vỗ đầu, vứt nước trong lòng bàn tay. Cổ tay của hắn xoay một cái, trong tay có thêm tờ kinh Phật chất liệu màu xanh, đứng lên đưa cho Lưu Cảnh Long: - Ta không biết tiếng Phạn, ngươi xem thử là trích dẫn của bộ kinh Phật nào. Lưu Cảnh Long cầm lấy tờ kinh Phật kia, sau đó cười nói: - Trích dẫn? Đây chính là một bộ kinh Phật hoàn chỉnh. Trần Bình An hơi sững sốt, ngồi ở một bên. Lưu Cảnh Long ngẫm nghĩ: - Nội dung ta sẽ không nói nhiều với ngươi, sau này ngươi tùy duyên vào chùa, hãy tự mình đi hỏi nhà sư. Nhớ phải cất kỹ. Trần Bình An thu lại tờ... bộ kinh Phật kia. Hắn đột nhiên cười lên: - Cũng tốt, mặc dù không biết văn tự kinh Phật, nhưng cũng có thể chép nó để tĩnh tâm. Lưu Cảnh Long gật đầu. Trần Bình An đứng lên, muốn trở vào phòng chép kinh thư. Tùy Cảnh Trừng muốn nói lại thôi. Trần Bình An nói: - Không sao. Vành mắt Tùy Cảnh Trừng đỏ hồng. Trần Bình An nghiêm túc nói: - Đừng tưởng rằng như vậy sẽ có thể quỵt nợ. Tùy Cảnh Trừng trừng mắt nhìn hắn, xoay eo một cái. Lưu Cảnh Long vẫn luôn nhìn về phía trước, chớp chớp mắt, nghĩ thầm Trần tiên sinh đúng là một cao thủ. Mình có nên xin chỉ bảo một phen không? Dù sao trong ngoài sư môn, trên núi dưới núi, rất nhiều ánh mắt của các cô gái tu sĩ, đều khiến cho hắn cảm thấy lúng túng. Đây chính là điểm phiền phức của nói đạo lý khắp nơi. Dù sẽ không ảnh hưởng tới tu hành đại đạo và kiếm tâm trong vắt, nhưng chung quy sẽ có rất nhiều chuyện nuối tiếc xảy ra vì mình. Chính mình vô sự nhưng các nàng lại có chuyện, như vậy thì không tốt lắm. Ngày này Trần Bình An chép kinh thư xong, lại tiếp tục bế quan, bắt đầu nổi lửa đốt lò, lần cuối cùng luyện hóa đất năm màu của núi Nhạc Đại Ly. Hôm nay trong màn đêm, Lưu Cảnh Long nhắm mắt nghỉ ngơi, Tùy Cảnh Trừng thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Lưu Cảnh Long đột nhiên mở mắt, quay đầu nhẹ giọng quát lên: - Phân tâm cái gì, mấu chốt đại đạo, tin người khác một lần thì đã sao. Chẳng lẽ lần nào cũng một thân một mình, như vậy tốt sao? Sóng gợn ở phòng bên kia hơi hỗn loạn, lúc này lại khôi phục bình tĩnh. Tùy Cảnh Trừng hoảng hốt: - Có địch tập kích? Là thần tiên của cung Kim Lân kia? Lưu Cảnh Long lắc đầu, lại không nói nhiều. Một ánh kiếm như cầu vồng trắng và một vệt ráng màu lấp lánh từ cuối màn trời lướt tới, thanh thế đủ kinh động cả bến thuyền Long Đầu nước Lục Oanh. Gần như tất cả tu sĩ ở nhà trọ đều nhìn một cái, những người đang tản bộ hoặc tán gẫu trong viện đều ào ào trở về phòng. Ánh kiếm rơi xuống bờ ao sen đối diện, vệt ráng màu rực rỡ kia thì rơi xuống trên lá sen trong ao. Đệ tử cuối cùng của Thái Hà nguyên quân Lý Dư, nữ tu sĩ Cố Mạch, mặc đạo bào đặc biệt của thiên sư khác họ núi Long Hổ. Trên đạo bào có thêu từng ráng mây đỏ tươi, chậm rãi lưu chuyển, ánh sáng tràn ra xung quanh. Pháp bào “Thái Hà” này chính là một trong số bảo vật thành danh của Thái Hà nguyên quân Lý Dư. Một người khác là kiếm tu Nguyên Anh nổi bật xuất chúng, lại không phải là luyện khí sĩ của môn phái Hỏa Long chân nhân. Quả đúng như thế. Trong lòng Lưu Cảnh Long hiểu rõ. Tu sĩ trên núi, nhất là nữ tu sĩ, cũng có “hảo hữu khuê các” của mình. Thái Hà nguyên quân dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Như vậy cô gái kiếm tiên ở trung bộ Bắc Câu Lô Châu kia, không đi đến núi Đảo Huyền, cũng có thể giải thích một chút. Chắc là muốn chờ hảo hữu Lý Dư thành công xuất quan rồi tính sau. Sau khi Cố Mạch nhìn thấy Lưu Cảnh Long, bởi vì cảnh giới chênh lệch, không nhận ra Lục Địa Giao Long này. Nhưng kiếm tu Nguyên Anh kia lại nhìn thấu pháp thuật che mắt, mỉm cười nói: - Vinh Sướng của Phù Bình kiếm hồ, ra mắt Lưu tiên sinh. Phù Bình kiếm hồ, chủ nhân Ly Thái. Vẻ mặt Tùy Cảnh Trừng hơi khác thường. Vì sao nhìn thấy kiếm tu tự xưng là Phù Bình kiếm hồ này, cô lại có cảm giác thân cận và quen thuộc? Cô lắc đầu, đánh tan chút sóng gợn tâm tình trong lòng, dời bước đứng sau lưng Lưu Cảnh Long. Vinh Sướng thấy vậy liền bật cười, cũng không nói nhiều. Chuyện này nằm trong tình lý, cứ làm như không thấy là được rồi, tránh khỏi mình vẽ rắn thêm chân, phá hư đại đạo. Có điều Vinh Sướng “lâu ngày gặp lại” đối phương, trong lòng lại cảm thấy nặng nề. Lẽ ra chuyện tu đạo của “Tùy Cảnh Trừng” sẽ không phức tạp như vậy. Nhưng không ai ngờ được, Thái Hà nguyên quân Lý Dư là đại tu sĩ có quan hệ thân thiết với sư phụ, bế quan sinh tử vốn khả năng thành công rất lớn, lúc này đã binh giải qua đời. Cho nên đoạn đường này xuôi nam, Cố Mạch là đệ tử cuối cùng mà Lý Dư cưng chiều và xem trọng nhất, tâm tình có thể nói là cực kỳ tệ hại. Đi qua mấy hang quỷ có yêu quái quấy phá nhiều năm, cô đã dùng thủ đoạn lôi pháp sư môn khiến cho núi lở đất tan. Trong đó có một lần, nếu không phải Vinh Sướng xuất kiếm, Cố Mạch đã lâm vào tuyệt cảnh, dù sao đối phương cũng là một đại yêu cảnh giới Nguyên Anh đã giết đến đỏ mắt. Cố Mạch bị thương không nhẹ, nhưng không quan tâm đến chuyện nghỉ ngơi, vẫn vùi đầu lên đường. Trước tiên đi tới nước Ngũ Lăng một chuyến, lại lần theo manh mối quay về, chạy tới bến thuyền Long Đầu nước Lục Oanh này. Vinh Sướng khuyên nhủ mấy lần cũng không có kết quả, đành phải từ bỏ, dù sao Cố Mạch cũng không phải là người trong sư môn của mình. Sau khi biết Thái Hà nguyên quân binh giải qua đời, Vinh Sướng lập tức làm theo ước định trước đó với sư phụ, dùng phi kiếm truyền tin đến hồ Thư Giản Bảo Bình châu. Sau đó sư phụ rất nhanh dùng phi kiếm truyền tin về Phù Bình kiếm hồ, yêu cầu hắn phải bảo vệ an nguy của cô gái kia, không cho phép có bất trắc nào, nếu không sẽ tìm hắn hỏi tội. Vinh Sướng biết rất rõ tính tình của sư phụ Ly Thái, đây tuyệt đối không phải là lời nóng giận gì. Tính tình của sư phụ rất đơn giản, không cần đệ tử trong sư môn đoán mò. Chẳng hạn như Vinh Sướng hắn chậm chạp không thể bước vào năm cảnh giới cao, Ly Thái nhìn hắn rất không thuận mắt, mỗi lần thấy hắn lại muốn ra tay giáo huấn một lần. Cho dù Vinh Sướng chỉ ngự kiếm qua lại, chỉ cần không may bị sư phụ đang lúc ngắm cảnh nhìn thấy, sẽ bị một kiếm đánh xuống. Dù sao cũng là một chuyện lớn. Mặc dù tâm tình của Cố Mạch rất tệ, nhưng vẫn dựa theo ước định với Vinh Sướng của Phù Bình kiếm hồ, nói với Tùy Cảnh Trừng: - Ngươi chính là Tùy Cảnh Trừng đúng không? Ngươi xem như là đệ tử ký danh của Thái Hà nguyên quân sư phụ ta, sau này đường tu hành của ngươi sẽ có người hộ đạo, chính là Cố Mạch ta đây. Nhưng ngươi yên tâm, ngoại trừ chỉ điểm ngươi một môn pháp quyết ngự kiếm, ngươi có thể tùy ý đi lại, lên núi xuống nước đều được, không ai ràng buộc ngươi, ta cũng không ngoại lệ. - Bộ pháp bào Trúc Y trên người, sau này sẽ chính thức thuộc về ngươi. Nhưng cây “Thái Hà Dịch Quỷ” trong ba cây trâm vàng, ngươi nhất định phải đưa ra, tương lai sư môn sẽ có sắp xếp. Có điều ta sẽ dùng pháp bảo khác trao đổi với ngươi, cấp bậc tương tương, sẽ không thua kém. Còn như Lưu Cảnh Long kia, dù sao cũng thi triển pháp thuật che mắt, Cố Mạch làm như không thấy không biết. Nghe nói hắn là một quái nhân tu vi rất cao, thiên phú rất tốt, danh tiếng rất lớn, nhưng lại rất thích nói dông dài. Cố Mạch không muốn khách sáo hàn huyên với hắn. Nhân tình qua lại? Nhân tình qua lại của nhánh Thái Hà, chỉ có những người tu đạo đã từng cùng nhau kề vai chiến đấu, cho dù ngươi chỉ là tu sĩ năm cảnh giới thấp, cũng có thể trở thành khách quý trên núi. Nếu không cho dù ngươi là tu sĩ năm cảnh giới cao, lại có liên quan gì đến ta? Tùy Cảnh Trừng hơi sững sốt, cắn răng một cái, đi tới bên cạnh Lưu Cảnh Long, cẩn thận hỏi: - Ta muốn đi Bảo Bình châu xem thử, có được không? Cố Mạch đứng trên lá sen liếc nhìn Vinh Sướng sau người. Vinh Sướng mỉm cười nói: - Tốt nhất vẫn nên ở lại Bắc Câu Lô Châu. Bởi vì nếu không có gì bất ngờ, sư phụ Ly Thái chắc là đang trên đường trở về Bắc Câu Lô Châu. Tùy Cảnh Trừng vội vàng lấy ba cây trâm vàng kia ra: - Ba cây trâm vàng, ta có thể trả lại cho các ngươi. Nếu như có thể, ta muốn theo một vị tiền bối cùng nhau tu hành, ta nói là nếu có thể. Nhưng nếu Thái Hà nguyên quân không đồng ý, vẫn muốn ta làm đệ tử ký danh, có thể để ta đi tới Bảo Bình châu một chuyến không? Ta sẽ tự mình trở về Bắc Câu Lô Châu, đi xin tội với nguyên quân... Cố Mạch tức giận nói: - Bớt nói nhảm đi! Vinh Sướng cũng hơi khó xử. Lời nói của Tùy Cảnh Trừng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng lại vừa lúc đâm trúng tim Cố Mạch. Một vị nguyên quân binh giải qua đời, tại bất kỳ tiên gia chữ tông nào đều là bất hạnh lớn, huống hồ Cố Mạch còn là đệ tử đích truyền của Lý Dư. Trong lòng Lưu Cảnh Long thở dài, đoán rằng bên phía Thái Hà nguyên quân chắc đã xảy ra vấn đề lớn. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh hòa nhã nói: - Có gì từ từ nói. Cố Mạch mặt như băng sương, nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh Long: - Một người ngoài như ngươi, có tư cách chen miệng sao? Vẻ mặt Lưu Cảnh Long vẫn như thường, nói: - Ta có một bằng hữu, hiện giờ đang luyện hóa vật bản mệnh, ở vào thời kỳ mấu chốt. Cố cô nương và Vinh kiếm tiên chắc đã biết rồi. Vậy chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện không? Tùy Cảnh Trừng ra sức gật đầu, vẫn giữ nguyên tư thế đưa một tay ra, bàn tay mở rộng, trong tay đặt ba cây trâm vàng. Vinh Sướng đột nhiên nhíu mày. Nhất định đừng là một kiếp kia. Đó là một quan ải trên núi, nhìn như không nguy hiểm nhưng lại dây dưa không dứt được. Thái Hà nguyên quân bế quan thất bại, thực ra đã liên lụy đến thời cơ tu hành của Tùy Cảnh Trừng ở một mức độ nhất định. Nếu bây giờ nàng lại rơi vào trong kiếp số, quả thật là chuyện phiền phức thêm sương trên tuyết. Nếu quả thật như vậy, Vinh Sướng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Một chút sóng gợn trong lòng, lúc đầu có thể đè xuống. Một khi để mặc cho tơ tình tùy ý sinh sôi, giống như ao nước bên chân biến thành lá sen mọc chen chúc, còn làm sao chặt đứt? Chặt đứt rồi, không phải sẽ tổn thương tới cơ sở đại đạo sao? Lưu Cảnh Long thở dài, nhẹ giọng nói: - Đại đạo khó đi, dục tốc bất đạt, chẳng lẽ không nên từ từ suy nghĩ sao? Chờ đợi một lát, không tính là ta làm khó dễ các ngươi chứ? Cố Mạch cười nhạt nói: - Một canh giờ, hay là nửa ngày? Lưu Cảnh Long nhíu mày, vẫn ôn hoà nói: - Xin hai vị chờ đến khi bằng hữu của ta luyện chế thành công, đến lúc đó ba bên các người thương lượng. Muốn tháo chuông phải cần người buộc chuông, không chừng càng có hi vọng hơn chúng ta vội vàng quyết định,. Vinh Sướng cảm thấy Lưu Cảnh Long nói không sai. Nhưng chỗ khó khăn là tháo chuông phải cần người buộc chuông, chuyện này không phải giả. Lỡ may đối phương không biết tốt xấu, người buộc chuông không muốn tháo chuông, ngược lại dùng lời nói chia rẽ. Với tâm cảnh của Tùy Cảnh Trừng hiện giờ, không khác nào cột thêm một sợi dây thừng, chuông sẽ càng khó tháo. Cho nên Vinh Sướng rất khó xử. Cố Mạch cười nhạo nói: - Thế nào, ỷ vào mình xuất thân tiên gia danh môn, tu vi lại cao, cảm thấy có lý rồi? Ta thật không nghĩ ra, một người ngoài như ngươi, dựa vào đâu mà chỉ tay năm ngón ở đây? Ngươi không thấy xấu hổ sao? Lưu Cảnh Long lắc đầu nói: - Hiện giờ là một cục diện khó khăn do mấy nút thắt kết thành. Nếu các ngươi thật lòng suy nghĩ cho đại đạo của Tùy Cảnh Trừng, chẳng lẽ không nên nghe tiếng lòng của cô ấy một chút? Các ngươi làm sao có thể xác định, ý tốt của các ngươi sẽ không biến thành chuyện xấu? - Việc đã đến nước này, rất nhiều họa ngầm không thể tránh né được. Ta tin tưởng đến khi bằng hữu của ta rời khỏi phòng, sẽ nghe các ngươi nói đạo lý. Nếu như cuối cùng phát hiện là đạo lý của Tùy cô nương quá nhỏ, đạo lý của Lưu Cảnh Long ta quá lệch, đó là tốt nhất. Còn nếu không đúng, cũng có thể thương lượng ra một đối sách. Chỉ có ba bên làm rõ những đường nhánh này, mới thật sự là tháo chuông tháo nút thắt... Cố Mạch tức giận nói: - Lưu Cảnh Long, ngươi có phiền hay không? Chút chuyện như vậy, cần ngươi ở đây chỉ điểm giang sơn sao? Cô ấy giao trâm vàng ra rồi, theo chúng ta rời khỏi bến thuyền Long Đầu, ngoại trừ Bảo Bình châu, muốn đi tới nơi nào ở Bắc Câu Lô Châu mà không được? Tùy Cảnh Trừng quay đầu nhìn về căn phòng kia, hít sâu một hơi, nói: - Ta theo các ngươi rời đi là được. Lưu Cảnh Long đột nhiên quay đầu mỉm cười nói: - Là lo lắng liên lụy đến Trần tiên sinh? Hay là thật sự thay đổi chủ ý? Tùy Cảnh Trừng lã chã muốn khóc, nắm chặt ba cây trâm vàng trong tay. Lưu Cảnh Long gật đầu một cái, lại hỏi: - Vậy nếu như ta nói, chỉ cần Lưu Cảnh Long ta đứng ở đây, tiền bối của cô sẽ có thể yên tâm luyện hóa vật bản mệnh, quyết định của cô sẽ là gì? Lần này ta có thể cho cô một đáp án xác thực, mặc dù chuyện trong phòng của Trần tiên sinh là tùy thuộc vào hắn, ta không dám nói có thành công hay không, nhưng ta có thể đảm bảo, chuyện ngoài phòng tối nay, ta ở đây thì sẽ không có sơ suất. Hai mắt Tùy Cảnh Trừng đẫm lệ: - Cho dù ta thật sự buộc phải đi, cũng muốn từ biệt tiền bối một tiếng, nhưng ta vẫn sợ... Lưu Cảnh Long xoay người, cười ha hả nói: - Sợ cái gì, cô cho rằng đạo lý của Trần tiên sinh và Lưu tiên sinh, thật không thể làm cơm ăn sao? Tùy Cảnh Trừng tỏ vẻ lúng túng. Lưu Cảnh Long lắc đầu: - Không làm những chuyện không nên làm, là vì làm chuyện nên làm. Hắn nhìn về Cố Mạch đang giận đến cười lên: - Ta biết Cố cô nương cũng không phải là người ngang ngược không nói lý, chỉ là hôm nay đạo tâm bất ổn nên mới có hành vi như vậy. Hắn lại quay đầu nhìn về kiếm tu Nguyên Anh của Phù Bình kiếm hồ kia: - Ta cũng biết Vinh kiếm tiên trong lòng khó xử, cũng là ý tốt. Cố Mạch cười nhạt nói: - Ấy, có phải muốn nói một câu “nhưng mà” không? Lưu Cảnh Long mỉm cười lắc đầu: - Ta đứng ở đây, chính là câu “nhưng mà” đó, không cần phải nói. Vinh Sướng ngẫm nghĩ: - Chỉ vấn một kiếm, thế nào? Lưu Cảnh Long gật đầu, sau đó lại không nhìn Vinh Sướng, ánh mắt dời đi nhìn về Cố Mạch, mặt không cảm xúc nói: - Bây giờ đến phiên ngươi rồi. Trong lòng Cố Mạch kinh hãi muôn phần, đột nhiên quay đầu nhìn. Vinh Sướng không hề nhúc nhích, cười khổ nói: - Một trận chiến ở núi Để Lệ, quả nhiên hai bên các ngươi đều nương tay. Vào giây phút này, kiếm tu Nguyên Anh của Phù Bình Kiếm Hồ giống như đặt mình vào trong một thế giới nhỏ. Thế giới nhỏ kia do vô số kiếm ý thuần túy tạo thành. Phi kiếm bản mệnh của Lưu Cảnh Long có tên là “Quy Củ”, tên gọi xuất xứ từ kinh điển của một vị thánh nhân Nho gia năm xưa. Nhưng Bắc Câu Lô Châu gần như không ai biết, một thanh phi kiếm có cái tên kỳ lạ như vậy, rốt cuộc có thần thông bản mệnh gì. Cố Mạch nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trắng bệch, hai tay bắt đầu run rẩy. Lưu Cảnh Long quát khẽ: - Khí định thần nhàn, tĩnh tâm ngưng khí, không thể làm bừa! Cố Mạch như được cảnh tỉnh, hít sâu một hơi, lúc này mới ổn định tâm thần, ánh mắt nhìn về kiếm tu áo xanh kia rất phức tạp. Ngay lúc này, từ phòng bên kia có một người trẻ tuổi đi ra, cũng mặc áo xanh giống như Lưu Cảnh Long: - Xin lỗi, để hai vị chờ lâu rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang