[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 496 : Từ xưa kiếm tiên cần uống rượu (phần 3)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 21:49 22-07-2025
.
Tại núi Bảo Kính.
Dương Sùng Huyền máu thịt đầm đìa, cả người không còn mấy chỗ nguyên vẹn. Hắn há mồm thở dốc, khoanh chân ngồi bên bờ khe sâu, hai nắm tay chống lên đầu gối, ánh mắt vẫn trầm ổn như trước.
Cô ả đáng ghét tên là Lý Liễu ở bờ bên kia, chỉ bị hủy một con dấu sư tử bên hông và một thanh pháp đao mà thôi. Còn những pháp bảo khác của cô ta bị mình đánh vỡ, đều kém xa hai món này, không đáng nhắc tới.
Tưởng Khúc Giang đã sớm được Hành Vũ thần nữ mang đến ngôi miếu đổ nát dưới chân núi. Lão hồ ly Tây Sơn và Vi Thái Chân bị giam giữ trong một vòng tròn màu vàng do Lý Liễu tiện tay vẽ ra, không thể nhìn thấy hay nghe thấy bên ngoài. Vòng giam đó là khu vực còn hoàn chỉnh nhất ở gần khe sâu.
Dương Sùng Huyền cũng từng muốn dùng một quyền phá vỡ cấm chế, nhưng nhiều lần đều bị đối phương ngăn cản. Hơn nữa mỗi lần như vậy hắn đều sẽ chịu một chút thiệt thòi, đến sau này quả thật giống như một cạm bẫy chờ hắn tự nhảy vào.
Từng đợt từng hồi, lúc dừng lúc nghỉ, ba lần Dương Sùng Huyền hăng hái chủ động khiêu khích, không một ngoại lệ đều trắng tay trở về, hơn nữa lần sau chật vật hơn lần trước. Đối phương mặc dù cũng xem như tổn thất nặng nề, mất đi nhiều món pháp bảo, nhưng thần thái vẫn luôn an nhàn, giống như còn thừa lực. Dương Sùng Huyền hắn thì thật sự là nỏ mạnh hết đà rồi.
Hắn hỏi:
- Con ả thối tha, ngươi thật sự quen biết với lão tổ tông Dương gia ta? Phúc duyên ở núi Bảo Kính này cũng là do ngươi cố ý an bài? Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc đang toán tính điều gì, cần mưu đồ lâu đến như vậy?
Lý Liễu hờ hững nói:
- Nói năng cho đàng hoàng, nếu không ngươi thật sự sẽ chết.
Dương Sùng Huyền giống như bị nghẹn họng, do dự cả buổi, lại không nói được lời cay nghiệt nữa.
Cô ả kia rõ ràng nhìn giống như gió thổi là ngã, thật sự là quyền cước mạnh mẽ, pháp bảo trên người càng mạnh mẽ, pháp thuật thần thông tầng tầng lớp lớp càng con mẹ nó mạnh mẽ.
Lý Liễu hỏi:
- Hỏi ngươi một lần cuối, có nhận thua hay không?
Dương Sùng Huyền giơ hai tay lên:
- Nhận rồi.
Lúc này Lý Liễu mới đi về phía vòng tròn màu vàng kia, dùng tay làm đao nhẹ nhàng chém xuống, ánh sáng vàng lập tức tiêu tan. Dương Sùng Huyền thấy vậy thiếu chút nữa lại không nhịn được mắng chửi.
Bên trong là Vi Thái Chân và lão hồ ly Tây Sơn đang run lẩy bẩy, răng va lập cập.
Lý Liễu đánh ngất lão hồ ly Tây Sơn, một tay nhẹ nhàng nhấc hờ, kéo Vi Thái Chân lên, vừa lúc cao ngang với nàng.
Một thanh niên cường tráng từ nơi xa chạy như bay đến, Lý Liễu cũng không thèm nhìn, dùng tay áo đánh hắn bay ra.
Lý Liễu vươn hai ngón tay, nhanh như chớp đâm tới trước, trực tiếp móc con ngươi màu vàng của Vi Thái Chân ra. Vi Thái Chân liều mạng vùng vẫy, tay chân vung loạn, cực kỳ thê thảm, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Mũi chân Lý Liễu nhún một cái, đi lên đỉnh núi. Chốc lát sau cả núi Bảo Kính bắt đầu chấn động.
Lý Liễu cầm một chiếc gương đồng cổ xưa, trở về ven bờ, lại tùy ý ném cho nam tử bên kia. Sau khi đối phương chụp lấy, nàng mới nói:
- Dương Ngưng Chân, họ Dương các ngươi lại thiếu ta một nhân tình. Còn về hai nhân tình này, sở Sùng Huyền và cung Vân Tiêu lúc nào nên trả nợ, đến khi đó các ngươi sẽ biết.
Dương Sùng Huyền hoặc có thể nói là Dương Ngưng Chân, nhếch miệng cười một tiếng:
- Ta chỉ muốn biết, họ Dương chúng ta có trả được không, phải chết bao nhiêu người.
Lý Liễu hơi suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Trả được, không cần chết người.
Nàng bổ sung:
- Tiền đề là các ngươi không tự mình tìm chết.
Dương Ngưng Chân gật đầu nói:
- Được!
Hắn cất chiếc gương cổ kia, cuối cùng hỏi:
- Ngoài nhân tình, chờ ta bước vào võ phu cảnh giới thứ chín và địa tiên Nguyên Anh, có thể tìm ngươi đánh một trận không?
Lý Liễu mặt không cảm xúc, nói:
- Chỉ cần đến lúc đó ngươi vẫn có gan, tùy thời phụng bồi.
Máu thịt trên người Dương Ngưng Chân giống như vật sống, rất nhanh vết thương vốn lộ ra xương trắng bắt đầu khép lại.
Hắn chẳng những là võ phu thuần túy cảnh giới Kim Thân, còn có cơ hội tranh giành hai chữ “mạnh nhất”.
Hắn bước nhanh rời khỏi núi Bảo Kính, cũng không quay đầu lại.
Lý Liễu nhìn thiếu nữ hồ ly treo giữa không trung, máu tươi từ trong một hốc mắt chảy ra, giống như một suối nguồn nho nhỏ, đột nhiên hỏi:
- Ngươi có muốn chết nhanh một chút không?
Vi Thái Chân cố gắng lắc đầu, môi khẽ mấp máy, có lẽ là đang nói cô muốn sống, không muốn chết, hoặc là trước khi lâm chung muốn nhìn nam nhân kia một lần cuối.
Ngay cả chính cô cũng không rõ, vì sao chỉ nhìn hắn một cái lại không thể dứt bỏ như vậy. Quả nhiên thế gian thật sự có chuyện vừa gặp đã yêu, thật là tốt đẹp, khiến cô dù gặp kiếp nạn này vẫn không cảm thấy ấm ức.
Lý Liễu đột nhiên cười lên, giống như nhớ ra chuyện gì vui vẻ. Tại khoảnh khắc này, ánh mắt và sắc mặt của nàng lại ôn nhu như nước, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhu hòa, cặp mắt vốn lạnh nhạt híp lại thành hình trăng non, dịu dàng nói:
- Em trai ta có lẽ cũng sắp rời khỏi thư viện đi du lịch rồi, bên cạnh vừa lúc thiếu một nha hoàn bưng trà đưa nước, dùng ngươi vậy.
Nàng khép ngón tay lại, nhẹ nhàng vuốt qua hốc mắt Vi Thái Chân. Vi Thái Chân chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, thần hồn run rẩy, nhưng sau phút chốc đau đớn bỗng nhiên biến mất.
Lý Liễu nhẹ giọng nói:
- Lúc trước không nhớ tới chuyện này, cho nên đã tiện tay bóp vỡ con mắt ban đầu của ngươi, đành phải đổi một con mắt khác. Chỉ mong em trai của ta sẽ không ghét bỏ hai mắt của ngươi khác nhau.
Vi Thái Chân đột nhiên rơi xuống, may mắn là cách mặt đất không cao, chỉ khẽ lắc lư đã đứng vững thân hình. Cô chớp chớp mắt, lúc này mới xác định là thật sự không đau nữa.
Vi Cao Vũ một lần nữa chạy nhanh tới, khi còn cách Lý Liễu hơn mười bước lại đột nhiên quỳ xuống, nằm rạp dưới đất, nức nở nói:
- Khẩn cầu tiên tử truyền thụ đạo pháp cho tôi! Vi Cao Vũ nguyện làm trâu làm ngựa cho tiên tử, sau này trên đường tu hành, dù cảnh giới cao hay thấp, Vi Cao Vũ dù chết cũng không hối hận!
Lý Liễu cười cười:
- Ngươi cũng xứng làm trâu làm ngựa cho ta?
Vi Cao Vũ lệ rơi đầy mặt, không ngừng dập đầu, chỉ cầu xin nàng truyền thụ đạo pháp.
Vi Thái Chân đang định lên tiếng, Lý Liễu lại dùng một tay nắm lấy gương mặt xinh xắn của cô, trên mặt cô lập tức xuất hiện năm lỗ máu. Lý Liễu hờ hững nói:
- Đã sống sót rồi, nên biết quý trọng.
Lý Liễu ném Vi Thái Chân ra, đụng vào vách đá phía xa, mềm nhũn nằm dưới đất. Hai tay Vi Thái Chân ôm mặt, máu tươi không ngừng rỉ ra kẽ ngón tay, nhưng vẫn không dám kêu tiếng nào.
Lý Liễu nhìn Vi Cao Vũ, hỏi:
- Ngươi muốn tu hành?
Vi Cao Vũ không ngẩng đầu lên, ngược lại càng dập đầu mạnh hơn, vầng trán đầy máu tươi dán sát mặt đất, kêu lớn:
- Muốn!
Lý Liễu nói:
- Rất đơn giản, ngươi đi giết lão hồ ly kia, ta sẽ truyền cho ngươi một môn đạo pháp chính thống có hi vọng bước vào năm cảnh giới cao. Ngươi nên biết, ta không có tâm tình nói đùa với ngươi.
Thân thể Vi Cao Vũ cứng ngắc, lâm vào trầm mặc.
Lý Liễu cười nói:
- Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, nếu ngươi không giết, người chết sẽ là ngươi. Một cái mạng hèn già yếu, cùng với một phần đại đạo tiền đồ bằng phẳng, ngươi tự mình lựa chọn, chỉ trong một ý niệm mà thôi.
Vi Cao Vũ đột nhiên đứng lên, mặt đầy nước mắt, quay đầu nhìn lão hồ ly Tây Sơn vẫn đang hôn mê, lại nhìn thiếu nữ hồ ly đang ra sức lắc đầu, cuối cùng vừa khóc vừa cười nói:
- Nếu tôi chết rồi, cha tôi, còn có Thái Chân, có thể sống không?
Lý Liễu gật đầu. Vi Cao Vũ bi thương cười lớn, quay đầu nhổ liễu ngụm nước bọt:
- Ông trời khốn nạn!
Hắn quay đầu nhìn về phía vách đá, muốn nói lại thôi. Vốn định nói với cô gái một tiếng, nam nhân kia không phải người tốt gì, không nên thích, ngàn vạn lần không nên thích, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Vi Cao Vũ nhìn cô gái còn mạnh hơn cả Dương Ngưng Chân, run giọng nói:
- Đám thần tiên ngồi tít trên cao các ngươi, những người tu hành các ngươi, là người... không nên gạt ta nữa, không nên gạt ta nữa, ta chỉ là sâu kiến, không đáng để các ngươi lừa gạt như vậy...
Hắn không ngừng rơi lệ, bỗng nhiên ánh mắt kiên nghị, rất nhanh từ trong tay áo lấy ra một con dao nhọn bằng xương trắng, vốn định dùng để liều mạng với Dương Ngưng Chân kia, lúc này lại cắm mạnh vào ngực mình.
Vi Thái Chân thét lớn:
- Đừng!
Lý Liễu nở nụ cười đầy thâm ý, rủ rỉ nói:
- Biện pháp ngu xuẩn nhất, lựa chọn đúng đắn nhất.
Trên đường đi về phía nam, Lý Liễu mắt nhìn phía trước, nhẹ giọng nói với Vi Thái Chân:
- Em trai của ta rất thật thà, đối xử thân thiện với mọi người, tính tình không hề bướng bỉnh... Tóm lại sau này ngươi đi theo bên cạnh nó làm tỳ nữ, nhất định phải che chở nó nhiều hơn. Ta sẽ truyền cho ngươi một môn bí pháp, đến đỉnh Sư Tử rồi, cảnh giới của ngươi sẽ tăng lên rất nhanh, đến lúc đó không cần tự mình dọa mình.
Vi Thái Chân gật đầu, sau đó quay lại nhìn phía sau, mím môi cười một tiếng. Sau người là thanh niên cường tráng bước chân loạng choạng, mặc dù sắc mặt nhợt nhạt nhưng đi đứng không trở ngại, có điều nơi ngực vẫn có tơ máu rỉ ra ngoài áo.
Vi Cao Vũ cũng giãn mặt tươi cười, có điều lại không nhịn được quay đầu nhìn, đã không thấy bóng dáng của cha, chắc là không dám theo gần như vậy. Phía sau hắn là nam nhân tên Tưởng Khúc Giang, cùng với Hành Vũ thần nữ kia.
Lúc này Vi Thái Chân cảm thấy kỳ lạ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Bởi vì khi cô nhìn lại Tưởng Khúc Gian, dường như không còn chút tình cảm nào quanh quẩn trong lòng nữa.
Lý Liễu đi ở phía trước, một tay đặt sau người, tay kia ở trước người khẽ lăc lư, đầu ngón tay có một chùm tơ đỏ quấn quanh, dần dần tan thành mây khói.
Khi một chút tơ đỏ cuối cùng biến mất như tro tàn, Lý Liễu cúi đầu liếc nhìn một cái, trong lòng thở dài. Thế gian có một số tình yêu nam nữ thề nguyền sống chết, thực ra không đáng tin cậy chút nào. Nàng không quay đầu, nói với Hành Vũ thần nữ kia:
- Các ngươi không cần đi theo nữa. Thư Thủy, nhớ ước hẹn sáu mươi năm, đừng chết dễ dàng. Bằng không ta tự có biện pháp khiến cho ngươi chết rồi sống lại, chịu giày vò khổ sở mà ngươi hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Hành Vũ thần nữ vốn nên không sợ sinh tử, nhưng lúc này lại hoảng hốt, cảm thấy vô cùng hoang mang, lại giống như trút được gánh nặng. Sau khi gật đầu “tiếp nhận mệnh lệnh”, cô nắm lấy vai Tưởng Khúc Giang hồn bay phách lạc, ngự gió rời đi.
---------
Tại cửa lớn cung Dương Tràng, chỉ còn lại một lâu la yêu quái nhỏ ôm thương gỗ.
Trần Bình An cười cười, chậm rãi đi tới.
Chuột tinh nhỏ kia ngẩn ra tại chỗ, sau đó vội vàng đứng lên, tay cầm thương gỗ, lớn tiếng nói:
- Ngươi là ai, hãy xưng tên ra!
Kỳ thực nó đã nhận ra người trước mắt này, nhưng vẫn phải làm ra vẻ một chút.
Trần Bình An khoát tay, ra hiệu nó không cần giả vờ nữa, hỏi:
- Lão tổ tông của ngươi bị mất một rương binh thư, không giận cá chém thớt với ngươi sao?
Nếu Tróc Yêu Đại Tiên vẫn có gan ở lại cung Dương Tràng, Trần Bình An cũng thật lòng khâm phục gọi hắn một tiếng đại tiên. Động tĩnh bên phía Sông Hắc không coi là nhỏ, kết cục đáng thương của Sắc Lôi Thần Tướng, có lẽ là người qua đường đều biết.
Chuột tinh nhỏ kia mặc dù đã huyễn hóa ra một gương mặt người, nhưng vẫn có thể loáng thoáng phân biệt được bản tướng chuột tinh, chung quy là đạo hạnh nông cạn. Nó gãi gãi đầu:
- Bẩm kiếm tiên lão gia, lão tổ tông nhà tôi trở lại muộn, lúc ấy tôi đã tự mình tỉnh lại. Tôi sợ lão tổ tông hoài nghi, bèn đập mạnh vào cửa lớn hai lần mới ngất đi được. Không ngờ khi tỉnh dậy lần nữa, lão tổ tông vẫn chưa trở về, đành phải đập đầu thêm một lần, lúc này mới chờ được lão tổ tông trở về.
- Sau khi lão tổ tông đá tôi tỉnh lại, tôi liền nói còn chưa biết gì đã ngất đi rồi. Lão tổ tông cũng không quan tâm đến tôi, lập tức chạy tới địa đạo kiểm tra. Tôi liền vội vàng chạy đi, đào đất nấp dưới lòng đất cách xa cung Dương Tràng. Lão tổ tông tìm không thấy tôi, bèn cưỡi mây đạp gió bay đi rồi.
Trần Bình An ngồi trên bậc thềm. Chuột tinh nhỏ do dự một thoáng, cũng ngồi xuống, chỉ là cách hơi xa.
Nó cũng muốn ngồi gần một chút, dính một ít tiên khí của kiếm tiên lão gia, nhưng lại không có gan này.
Trần Bình An cười hỏi:
- Quyển sách tặng ngươi đâu rồi?
Chuột tinh nhỏ chỉ về nơi chôn sách, vui vẻ cười nói:
- Bẩm kiếm tiên lão gia, đã cất kỹ ở đó, không dám lấy ra, qua một thời gian nữa sẽ cẩn thận đi lật xem. Giống như kiếm tiên lão gia ngài nói, nếu để cho lão tổ tông nhà tôi phát hiện sẽ gặp phiền phức lớn. Trong sách đã nói, đây gọi là không nhịn được chuyện nhỏ sẽ làm loạn kế lớn. Kiếm tiên lão gia, câu nói này là dùng như vậy đúng không?
Trần Bình An nhịn cười, gật đầu nói:
- Có thể dùng như vậy.
Chuột tinh nhỏ ôm cây thương gỗ kia trong ngực, cười ngây ngô, có lẽ là cảm thấy mình đã làm một chuyện rất lợi hại.
Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, hơi khom lưng, quay đầu hỏi:
- Nếu như có thể, ngươi có muốn ra bên ngoài xem thử không?
Chuột tinh nhỏ gật đầu nói:
- Đương nhiên là muốn. Lão tổ tông nhà tôi đã nói, thư tịch bên ngoài không cần biết là viết gì, do vị thánh nhân nào viết, đều bán rất rẻ, giống như không cần tiền vậy. Tôi muốn đi mua một ít sách về đây.
Trần Bình An lại hỏi:
- Còn trở về?
Chuột tinh nhỏ ừ một tiếng, vẻ mặt hơi ngại ngùng:
- Nhà tôi ở đây mà.
Nó không dám bắt chước dáng ngồi của kiếm tiên lão gia, mà là cong đầu gối, lại đặt hai cánh tay lên đầu gối, thân thể co rúc ở đó. Nó nhỏ giọng nói:
- Tôi biết kiếm tiên lão gia không thích lão tổ tông nhà tôi, không chừng gặp rồi sẽ đánh giết. Cho nên kiếm tiên lão gia hai lần tới cung Dương Tràng chúng tôi, đều không gặp được lão tổ tông, tôi rất vui vẻ.
Trần Bình An cười cười, từ trong vật một thước lấy ra một bình rượu:
- Uống không?
Chuột tinh nhỏ lắc đầu:
- Bị lão tổ tông bắt gặp thì sẽ rất thảm.
Trần Bình An nói:
- Mười ngày nửa tháng sắp tới, Tróc Yêu Đại Tiên nhà ngươi cũng sẽ không dám trở về.
Chuột tinh nhỏ ra sức khoát tay:
- Cảm ơn ý tốt của kiếm tiên lão gia, tiểu nhân không uống rượu. Chuyện đó... dù sao tôi nghe nói, rượu là thứ sẽ cháy ở trong bụng.
Nói đến đây, sắc mặt của nó hơi ảm đạm.
Trần Bình An gật đầu, mở nắp đất sét, uống một hớp nhỏ, nheo mắt lại. Lần này hắn chỉ cảm thấy thoải mái ấm áp, sưởi ánh mặt trời, nhâm nhi chút rượu, bên cạnh có một yêu quái nhỏ ở khe Quỷ Vực thích xem sách, còn thích ghi chép, giống như trải qua cuộc sống thần tiên.
Chuột tinh nhỏ lấy gan cẩn thận hỏi:
- Kiếm tiên lão gia tới khe Quỷ Vực chúng tôi là để rèn luyện?
Trần Bình An ừ một tiếng:
- Còn kiếm một ít tiền.
Mặc đồ mới ba năm, mặc đồ cũ ba năm, may may vá vá lại thêm ba năm nữa. Cuộc sống như vậy thật là tốt lành.
Huống hồ ở khe Quỷ Vực này, đúng là đã kiếm được không ít tiền thần tiên.
Trần Bình An uống vài hớp rượu, sau đó cất vào, đứng lên nói:
- Đi đây.
Hắn lấy nón ra đội lên đầu, cũng tháo tấm da mặt già nua kia xuống, lộ ra diện mạo vốn có.
Chuột tinh nhỏ liếc mắt nhìn, vội vàng đứng thẳng người:
- Cung tiễn kiếm tiên lão gia trẻ tuổi!
Nói xong những lời từ đáy lòng này, nó cảm thấy mình đúng là một kẻ cơ trí.
Trần Bình An dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ngươi nịnh nọt như vậy, đã gọi bao nhiêu tiếng kiếm tiên lão gia rồi? Công phu nịnh bợ này của ngươi, thực ra vẫn không đủ trình độ, cho nên về sau phải đọc sách nhiều hơn.
Chuột tinh nhỏ nghi hoặc, nghĩ thầm mình cũng không nịnh bợ, nhưng dĩ nhiên là muốn đọc sách nhiều hơn. Hôm nay gia sản của mình đã từ một quyển sách biến thành hai quyển, phát tài lớn rồi.
Trần Bình An cười nói:
- Đã từng thấy kiếm tu ngự kiếm chưa?
Chuột tinh nhỏ lắc đầu:
- Bẩm kiếm tiên lão gia, đời này chưa từng thấy.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Ngoài đọc sách, có thích tu hành không?
Chuột tinh nhỏ nắm chặt thương gỗ trong tay, buột miệng nói:
- Thích.
Trần Bình An do dự một thoáng, cười nói:
- Vậy ta sẽ nói một câu đọc được trong sách, ngươi có muốn nghe thử không?
Chuột tinh nhỏ hít sâu một hơi, ưỡn ngực nghiêm mặt nói:
- Kiếm tiên lão gia, xin mở miệng vàng!
Trần Bình An thiếu chút nữa nuốt luôn câu nói kia vào bụng, cảm thấy không còn khí thế gì nữa, cho nên chỉ giống như tán gẫu, thuận miệng cười nói:
- Trong sách nói, người tu đạo đi tu lực là để bảo vệ đạo tâm, chứ không phải gian khổ vấn đạo tu tâm chỉ vì tu lực.
Chuột tinh nhỏ cái hiểu cái không. Trần Bình An nhấc nhấc nón, chuẩn bị lên đường.
Chuột tinh nhỏ nói:
- Lần tới nếu gặp lại kiếm tiên lão gia, tôi nhất định sẽ uống rượu.
Trần Bình An cười nói:
- Không có vấn đề. Ngươi không biết đâu, thực ra hiện giờ ta còn không phải là kiếm tiên, chỉ là kiếm khách mà thôi. Có điều một kiếm khách, trước giờ đều phải uống rượu mới có thể trở thành kiếm tiên.
Chuột tinh nhỏ tỉnh ngộ. Trần Bình An nín cười, Kiếm Tiên sau lưng đã tự động ra khỏi vỏ, lơ lửng trước người hắn. Hắn một bước nhảy lên Kiếm Tiên, ngự kiếm đi xa, khí thế hùng hồn, kiếm khí ngút trời.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện