Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 6 : Cô Ba

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 09:17 23-10-2025

.
Chiều hôm đó, tôi được chuyển đến phòng bệnh A902. Cũng phải qua một phen trắc trở. Sau khi mẹ tôi trình bày yêu cầu với bác sĩ, ông ấy nói đó là phòng bệnh của khoa tâm thần, triệu chứng sốt thì không liên quan gì đến bệnh tâm thần cả. Hơn nữa, A902 là phòng bệnh dịch vụ tự chọn đặc biệt, chi phí rất cao, hoàn toàn tự túc đã đành, mà còn đang có bệnh nhân ở, con bé nhà chị không thể đến phòng bệnh của người ta trải chiếu nằm đất được. Mẹ thấy tôi sốt ruột, vội nói rằng có lẽ tôi bị sốt cao dẫn đến phát chứng hoang tưởng, ảo giác rất nghiêm trọng, đến khoa tâm thần kiểm tra một chút bà cũng yên tâm. Về phần chi phí thì không thành vấn đề, chính là nhắm đến phòng tự chọn, môi trường tốt, yên tĩnh, có lợi cho việc hồi phục bệnh tình của tôi! Bác sĩ vừa nghe ảo giác nghiêm trọng, nhà lại không thiếu tiền, cũng không nói gì thêm. Còn về phòng bệnh A902, ông ấy vẫn phải đi hỏi thử. Nếu đối phương trong thời gian ngắn chưa thể xuất viện, ông sẽ sắp xếp cho tôi đến các phòng bệnh khác của khoa tâm thần trước. Tôi căng thẳng vô cùng, vào khoa nào không quan trọng, mấu chốt nằm ở phòng bệnh! Lời của bà cụ, đối với một đứa trẻ sắp bị dọa vỡ mật như tôi mà nói, chính là thánh chỉ cứu mạng. Thật khéo làm sao, bác sĩ vừa ra ngoài một lúc đã quay lại báo tin, người bệnh bên đó đang làm thủ tục xuất viện, tôi có thể dọn vào rồi! Sự việc đến nước này, không cần tôi phải nói, chính mẹ tôi cũng cảm thấy bệnh tình của tôi có phần huyền bí rồi. Cuối cùng bà còn lẩm bẩm, Hoàng đạo sĩ đúng là chuẩn thật, sớm biết thế này, năm đó kiểu gì cũng phải xin ông ấy địa chỉ và số điện thoại, bây giờ mà tìm được ông ấy thì chỉ trong nháy mắt đã có thể giúp con vượt qua kiếp nạn này, đỡ phải chịu tội. Tôi không trả lời. Hoàng đạo sĩ đối với tôi là một nhân vật trong truyện cổ tích, trong lòng quả thực rất cảm kích ông. Mấy lời ban đầu của ông nói với mẹ tôi có tác dụng như thể dát vàng dát ngọc lên người tôi, việc kinh doanh của nhà hàng phát đạt rõ ràng là thành quả do bố mẹ tôi dốc lòng gây dựng, vậy mà lại thành công lao của tôi! Không có Hoàng đạo sĩ, tôi thật sự đã không nhận được nhiều sự yêu chiều đến vậy. Giống như hôm nay, mẹ tôi vẫn nửa tin nửa ngờ đối với lời của cô Lưu, cũng có chút lấn cấn đối với lời của tôi. Nhưng khi bà nhớ đến Hoàng đạo sĩ thì lại khác hẳn. Sức mạnh hành động tăng vọt trong chớp mắt! Chính Hoàng đạo sĩ có lẽ cũng không ngờ được. Mấy câu nói vô tình năm xưa lại có công dụng như định hải thần châm đối với một gia đình. Vừa bước vào phòng bệnh A902, tôi bất giác ngửi thấy một mùi hương trong trẻo. Tràn đầy sức sống, toàn thân như được bao bọc trong nắng ấm. Cả người dường như được tắm trong ánh mặt trời, cơ thể rệu rã dần dần được tiếp thêm sinh lực. Tôi thậm chí không cần mẹ dìu, tự mình đi đến bên giường bệnh. Tôi giơ tay duỗi người, tay phải khẽ nắm lại: “Mẹ, con có sức rồi, có sức rồi!” Tôi vui mừng nhìn mẹ, sự hỗn loạn mấy ngày nay cuối cùng cũng vơi bớt đi phần nào: “Con muốn ăn cháo, cháo thịt bằm!” “Biết đói rồi à, mẹ gọi điện cho bố con ngay, bảo ông ấy mang về cho con!” Mẹ tôi vui mừng khôn xiết, theo thói quen sờ trán tôi trước, rồi liền cười gật đầu: “Bà cụ giường bên cạnh đúng là đã giúp nhà mình, vừa dọn vào đây đã không còn sốt nữa. Con nằm nghỉ một lát đi, mẹ gọi điện cho bố.” Tôi dạ một tiếng, cởi giày ra rồi tựa vào đầu giường nghỉ ngơi. “A lô, Đại Hữu à, tôi đưa Hủ Hủ chuyển đến phòng A902 rồi. Đúng rồi, khu nội trú tầng 9, phòng thứ hai từ ngoài vào, ông và chị Ba đừng đi nhầm nhé.” Mẹ tôi vừa gọi điện vừa đi ra ngoài phòng bệnh: “Phòng tự chọn, chỉ có mình Hủ Hủ nhà ta ở thôi, môi trường tốt lắm. Ừ, tốn chút tiền không phải là vấn đề. Chỉ là chúng ta chuyển vào gấp quá, tôi cảm thấy mùi thuốc khử trùng hơi nồng. À, không sao đâu, lát nữa là bay hết thôi. Hủ Hủ không chê mùi nồng đâu, con bé tinh thần tốt lắm, còn đòi ăn cháo thịt bằm nữa. Đúng rồi, ông còn nhớ Hoàng đạo sĩ không, ông ấy nói…” Mùi thuốc khử trùng? Tôi nhìn bóng lưng của mẹ, cố gắng hít hít mũi… Thứ tôi ngửi được vẫn là hương nắng và cỏ non. Cực kỳ dễ chịu. Không để tâm mẹ đang nói gì nữa, tôi tựa vào đầu giường, bức tường cũng ấm áp lạ thường, cảm giác đặc biệt an tâm. Tôi thiếp đi một giấc, lúc tỉnh lại, bố mẹ và cô Ba đã ngồi bên cạnh giường. “Chào cô Ba ạ.” Tôi ngồi dậy, cô Ba đỡ tôi một tay: “Hủ Hủ, lúc nãy ngủ có gặp ác mộng không? Mẹ cháu nói hết với cô rồi, có một thứ bẩn thỉu mặt đen dọa cháu đúng không.” “Chị Ba, cứ để cháu nó ăn chút gì đã, ăn xong rồi nói.” Bố tôi dựng chiếc bàn ăn nhỏ lên, cháo thịt và đồ ăn kèm lần lượt được bày ra: “Con gái, mau nếm thử đi, đây là cháo thịt của nhà hàng Kinh Vân Lâu, nhà họ dùng nồi đất để hầm, nguyên liệu bố đều xem cả rồi…” “Lúc nào cũng không quên mình là đầu bếp!” Cô Ba liếc ông một cái: “Cái lúc nước sôi lửa bỏng này thì đừng có khoe khoang nữa!” “Tôi khoe khoang cái gì!” Bố tôi đỏ mặt tía tai: “Chị nói xem chị đã học Phật rồi mà sao tính tình vẫn nóng nảy như vậy, bảo sao không lấy được chồng. Nếu không phải Hủ Hủ có chuyện, tôi mới không thèm đến cầu xin chị đâu, cứ ở đấy mà ra vẻ ta đây.” “Lương Đại Hữu, cậu có ý gì!” Cô Ba không chịu nhường một lời: “Tôi nói cho cậu biết, tôi cũng là nể mặt Hủ Hủ mới đến đây, nếu không thì chẳng thèm để ý đến cậu đâu, đồ trọc phú quê mùa!” Bố tôi trừng mắt: “Này, trước đây chị nói tôi là trọc phú tôi nhận, nhưng sắp tới tôi không phải nữa đâu nhé!” Cô Ba liếc xéo: “Sao thế, nhà hàng sắp sập tiệm rồi à.” “Lương Hồng Ngọc!!” Bố tôi chỉ muốn lao vào đánh nhau: “Cái miệng độc địa này của chị tôi thật sự chịu hết nổi rồi. Hai nhà hàng lớn cùng hai mặt bằng cửa hàng của tôi ở thành phố Lâm Hải một năm lãi ròng ba bốn triệu sao có thể sập tiệm được. Nói thật cho chị biết, tôi đã đầu tư một dự án, từ nay sẽ tiến quân vào lĩnh vực bất động sản, không còn là trọc phú nữa!!” “Một thằng đầu bếp như cậu mà cũng đòi tiến quân vào bất động sản, cậu có đầu óc đó không mà đòi làm.” Cô Ba cau mày: “Lương Đại Hữu, nước trong ngành bất động sản sâu lắm đấy, không phải như cậu nấu ăn mặn hay nhạt là nếm ra ngay được đâu. Coi chừng bị người ta lừa cho, đến lúc đó không có chỗ mà khóc!” “Chị khóc chứ tôi còn lâu mới khóc.” “Lương Đại Hữu, cậu đừng có không biết điều!” “Chị Ba, chị Ba, đừng chấp với Đại Hữu làm gì…” Mẹ tôi vội vàng giảng hòa: “Chuyện này không thể bị lừa được, Đại Hữu còn đưa cả ông Mạnh đi bàn chuyện nữa đấy. Đối phương muốn xây dựng một khu nghỉ dưỡng ven biển ở ngoại ô Lâm Hải, dự án cả trăm triệu tệ đấy, đã khởi công rồi. Sáu triệu của nhà mình chỉ là góp cổ phần thôi, mấy đồng tiền lẻ, người ta còn chẳng thèm để ý.” “Sáu triệu?!” Cô Ba trợn mắt: “Còn là tiền lẻ? Hai người mới làm người có tiền được mấy năm mà đã bay lên mây rồi à! Khác ngành như cách núi, làm ăn sợ nhất là mấy ông chủ không có văn hóa cũng chẳng có hậu thuẫn như các người, một khi đối phương có sơ suất gì, xôi hỏng bỏng không chính là các người đấy.” “Thế nên chị mới trước lo sau nghĩ, cả đời chỉ có thể làm nhân viên!” “Đại Hữu!” Mẹ tôi quát bố: “Chị Ba cũng chỉ quan tâm đến chúng ta thôi mà. Đợi Hủ Hủ xuất viện về nhà, ông mang hợp đồng cho chị Ba xem. Dù sao dự án cũng mới bắt đầu, nếu chị Ba thấy không ổn thì chúng ta rút vốn. Đừng quên, lúc khó khăn chính là chị Ba đã luôn tay dìu dắt nhà chúng ta!” “Nó có nhớ được chuyện đó không?” Cô Ba hừ một tiếng, cơn giận đã vơi đi nhiều: “Trong đầu của Lương Đại Hữu toàn là cháo loãng thôi.” Tôi lẳng lặng ăn cơm, đã quen với cảnh tượng này nên không thấy ngạc nhiên, mà tôi cũng không xen vào được. Chỉ cần nói thêm một câu, không chừng lại có thể gây ra một cuộc chiến khác, chủ đề có thể bị kéo đi rất xa. Cứ đợi hai người họ qua cơn nghiện cãi nhau là được. Tính ra, cô Ba thực chất là chị cả của bố tôi. Bà nội thời trẻ điều kiện y tế không tốt, hai đứa con đầu đều chết yểu. Đến cô Ba mới giữ được, đặt tên là Lương Hồng Ngọc, hơn bố tôi ba tuổi. Hai người xếp thứ ba thứ tư, nhưng thực chất chỉ có hai chị em. (người dịch: do cách xưng hô vùng miền khác nhau, nên dù là chị của bố nhưng cứ gọi là cô như nguyên bản cho dễ hình dung) Bà nội nói hồi bà còn trẻ, nhà nào cũng sinh rất nhiều con. Phong trào thời đó kiểu kiểu như nhà ai nhiều con thì nhà đó oách xà lách. Con cái ở ngoài bị đánh, về nhà gọi anh chị em, có thể kéo đến một đám đông nghịt. So sánh với họ, cô Ba và bố tôi ở trong làng có phần đơn thương độc mã. Dễ bị trẻ con nhà khác bắt nạt. Ban đầu bà nội còn lo lắng, hai đứa trẻ đi đâu bà cũng mang theo, một đứa cõng, một đứa dắt. Đến khi cô Ba sáu tuổi, bà nội đã hoàn toàn buông tay, mặc kệ ra đồng làm việc cùng ông nội. Tại sao ư? Tại cô Ba quá bá đạo! Ai chọc vào cô Ba, cô có thể xách liềm đuổi đến tận nhà đối phương. Đánh không lại thì liều mạng! Từ sáu tuổi cô đã nổi tiếng là ghê gớm, tám tuổi đã trở thành kẻ cầm đầu đám trẻ trong làng. Chó trông thấy cô cũng phải cụp đuôi chạy! Một đứa trẻ như vậy, ông bà nội sao có thể sợ cô bị bắt nạt được? Ở nhà toàn dạy dỗ cô phải biết thu lại một chút, chỉ sợ ngày đến nhắm mắt xuôi tay, cô Ba của tôi sẽ phải ngồi tù. Cô Ba cũng không làm ông bà nội phải phiền lòng, đến tuổi đi học thì thành tích luôn đứng đầu. Sinh không gặp thời, những năm tháng biến động đó, cô không có cơ hội đại học, trước tiên đến Lâm Hải, lận đận vài năm rồi lại đến thủ đô. Dùng lời của cô mà nói, muốn lăn lộn thì phải đến thẳng trung tâm mà lăn lộn! Cô tự học lấy chứng chỉ kế toán, làm việc trong phòng tài chính của một doanh nghiệp lớn ở thủ đô cho đến khi nghỉ hưu. Không mấy thành danh, nhưng cũng được xem là một người phụ nữ mạnh mẽ tự mình đi lên từ nông thôn đến thành thị. Mua được nhà, đứng vững được gót chân. Điều đáng tiếc là, cả đời cô không gặp được người đàn ông của đời mình. Hồi trẻ cô xinh đẹp, kén chọn, từng yêu hai người nhưng đều không thành. Thực ra lúc yêu người thứ hai đã tiến đến bước kết hôn, sính lễ đã qua hết cả rồi, nhưng người đàn ông đó lại bỏ trốn trước đám cưới. Bà nội còn báo công an đi tìm, lúc tìm được thì người đàn ông đó cũng không chịu quay về, còn tuyên bố đã gặp được tình yêu đích thực, so sánh với người này mới biết cô Ba của tôi tệ đến mức nào. Anh ta nói cô Ba là quỷ Dạ Xoa chuyển thế, thà không cần lấy lại sính lễ chứ nhất quyết không cưới cô Ba! Chuyện như vậy ở thời đó được xem là một sự sỉ nhục ghê gớm. Bố tôi xách dao định đi chém người đàn ông đó, cô Ba đã cản lại, nói rằng vì loại người đó mà làm vậy thì không đáng. Đến ngày người đàn ông đó cưới tình yêu đích thực, cô Ba ăn mặc chỉnh tề đến dự tiệc cưới, trả lại tiền sính lễ cho người đàn ông, còn chúc phúc cho đối phương trước sự chứng kiến của mọi người. Bà nội tưởng hành động này của cô là do bị kích động quá độ, tinh thần không bình thường. Cô Ba lại nói, cô đã mơ thấy Phật Tổ, đã buông bỏ được rồi. Kể từ đó, cô ăn chay niệm Phật, không kết hôn, không cặp kè với ai. Cho đến tận bây giờ. Nhưng cô không hề quy y, hoàn toàn tự học. Tính tình cũng không thay đổi. Ở nhà, cô với bố tôi vẫn cứ cãi nhau, hai người cãi nhau từ nhỏ đến lớn. Nói cho cùng, bố tôi cũng chẳng phải dạng vừa, chẳng qua là danh tiếng của Lương Hồng Ngọc quá lớn, át hết phần ông mà thôi. Nhưng có một điểm tốt, hễ ra ngoài, họng súng của hai chị em nhất định sẽ cùng chĩa ra ngoài. Tình máu mủ là ở đó. Trong xương tủy bố tôi vẫn hướng về chị gái mình, chỉ là cứ ở cùng nhau là không ai ưa ai. Chính vì vậy, bố tôi mới không mời một kế toán giỏi như cô Ba về giúp việc ở khách sạn. Dễ gây sự. Mà cô Ba sau khi học Phật, quả thực đã có được một vài thần thông. Mỗi lần về quê thăm họ hàng, nhà nào có trẻ con nửa đêm hay khóc, cô đều có thể xem cho khỏi. Lâu dần, mọi người đều nói cô Ba tôi có Phật lực. Mẹ tôi mới bảo bố đi tìm cô Ba đến giúp tôi. “Con ăn xong rồi ạ.” “Ngon không con!” Bố vui vẻ nhìn tôi: “Còn muốn ăn gì nữa không, tối bố mua cho con.” “Để sau đi ạ.” Tôi mỉm cười, nhìn sang cô Ba: “Cô Ba ơi, con bệnh mấy hôm nay, bố lo cho con nên mới nói nhiều mấy câu thôi ạ. Mẹ con nói, cô đến rồi là con có cứu tinh rồi, con ma mặt đen sẽ không dọa được con nữa.” “Thấy chưa, vẫn là cháu gái nhỏ của tôi nói dễ nghe.” Cô Ba ngồi lại gần ôm lấy vai tôi: “Hủ Hủ nhà ta là mạng sống của nhà họ Lương, nếu có thứ bẩn thỉu không có mắt nào dám trêu chọc, cô sẽ diệt nó ngay lập tức!” Vừa nói, cô vừa nhìn kỹ vào mặt tôi: “Hủ Hủ, con nói cho cô nghe, cái ngày con bị sốt, từ lúc sáng sớm ra khỏi nhà cho đến lúc trưa tan học về nhà, trên đường con đã gặp phải người nào, chuyện gì?” “Chị Ba, chị phải bảo vệ Hủ Hủ đấy.” Bố tôi trong nháy mắt đã quên mất trận cãi vã mấy phút trước, nhìn cô Ba với vẻ đáng thương: “Nó mà có mệnh hệ gì, tôi cũng không sống nữa.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang