Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 3 : Ảo giác

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 09:16 23-10-2025

.
Phòng bệnh lập tức náo loạn! Bà cụ la hét! Tôi thì khóc! Các bác sĩ ồ ạt kéo vào, hỏi dồn dập đã có chuyện gì xảy ra. Bố mẹ ôm lấy tôi an ủi, nói rằng trong phòng bệnh có bao nhiêu người, làm gì có ma quỷ nào. Có nhiều người, tôi đánh liều chỉ lên góc trần nhà nhìn lại lần nữa: “Ông ta ở ngay…” Góc trần nhà đã trống không. Người đàn ông mặt đen đã biến mất. Chỉ vài giây thôi, bà cụ giường bên cạnh đã trở lại trạng thái ngủ say, chỉ còn tiếng tít tít của máy móc, vô cùng yên tĩnh. Bố tôi ngơ ngác: “Ở đâu cơ.” Cả người tôi vẫn không ngừng run rẩy: “Hết, hết rồi ạ.” “Hủ Hủ, con hoa mắt rồi.” Mẹ ôm tôi vỗ về: “Người khác thì mẹ không dám nói, chứ Hủ Hủ nhà mình thì không thể nào thấy những thứ đó được.” Tôi hiểu ngụ ý của bà, câu chuyện đạo sĩ nói tôi là hoa thần chuyển thế, bà vẫn thường kể cho tôi nghe như chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Bạn bè thân thích ai cũng biết, cô con gái út sinh muộn của nhà Hủ Phúc Hiên là một ngôi sao may mắn, mệnh cao quý, ma quỷ trông thấy cũng phải tránh xa! Nhưng tôi không tin là mình đã nhìn nhầm. Đôi con ngươi đảo loạn của người đàn ông mặt đen kia quá đỗi chân thực. Bác sĩ an ủi người nhà giường bên vài câu, rồi kéo bố mẹ tôi đến cuối giường, nhỏ giọng nói chuyện. Tôi vẫn còn dựng tóc gáy, nghe bác sĩ nói bà cụ giường bên cạnh chắc chỉ còn sống được một hai ngày nữa thôi, bây giờ đến sức lực để mở mắt cũng không còn. Bất cứ bệnh nhân nặng nào ở giai đoạn cuối cũng ít nhiều sẽ gặp tình trạng này, thuộc về ảo giác, bảo bố mẹ tôi đừng để tâm. Còn về ‘con ma’ mà tôi nhìn thấy, khả năng cao cũng là do sốt. Bố mẹ tôi hiểu ‘ảo giác’ của người già, nhưng vẫn yêu cầu đổi phòng bệnh. Bà cụ có la hét hay không là chuyện thứ yếu, chủ yếu là ở chung phòng với một người sắp ra đi, cảm giác thật rợn người. “Hủ Hủ nhà tôi còn nhỏ, chưa gặp phải chuyện này bao giờ.” Bác sĩ có chút bất lực, bệnh viện lớn lúc nào cũng thiếu giường bệnh, trường hợp của tôi sốt cao tái đi tái lại mà chưa tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể vào ICU. Vào đó thì bố mẹ không thể ở cùng được nữa. Ông ấy hỏi bố mẹ tôi có đồng ý không, nếu đồng ý thì ông sẽ đi đăng ký. Bố mẹ tôi không đồng ý. Ở nhà, tôi chính là cục vàng cục bạc. Bố tôi, một người đàn ông thô kệch đã ngoài sáu mươi, nếu không phải sợ tôi năng lượng quá dồi dào không có chỗ giải tỏa lại đi gây họa, thì ông đã không đồng ý cho tôi đi tập thể dục nghệ thuật. Nhìn tôi tập luyện bị trẹo chân thôi ông cũng xót đến mức rơi nước mắt. Bác sĩ thấy vậy chỉ đành khuyên: “Tôi biết hai vị thương con, nhưng tình hình bệnh viện là như vậy, giường bệnh nào cũng từng có người ra đi. Vào ICU, ở đó cũng toàn là bệnh nhân nặng. Hơn nữa, phòng bệnh cấp cứu là nơi gần văn phòng bác sĩ chúng tôi nhất, ở đây đối với cháu bé mà nói là an toàn nhất.” Bố mẹ tôi chỉ đành thôi, tuân theo sự sắp xếp của bác sĩ, miễn là có thể chữa khỏi bệnh cho tôi là được. Trước khi đi, bác sĩ còn nói chuyện với tôi vài câu. Ông nghe nói tôi từng đại diện cho đội thiếu nhi thành phố Lâm Hải đạt huy chương trong cuộc thi thể dục nghệ thuật cấp tỉnh liền khen tôi giỏi, nói tôi nhất định là một cô bé dũng cảm, những gì tôi thấy đều là giả thôi. “Cô bé à, người ta bị bệnh thì sẽ bị hoa mắt, con phải nghỉ ngơi nhiều, khỏe lại rồi sẽ không thấy những thứ linh tinh nữa đâu.” Tinh thần tôi đã khá hơn một chút, chỉ có cơ thể vẫn còn run rẩy. Tôi hiểu bác sĩ là muốn tốt cho tôi. Ông vừa nói xong tôi liền gật đầu. Thấy tôi hợp tác, ông rất vui vẻ khen tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, rồi đi làm việc của mình. Nhân viên y tế vừa đi, người nhà giường bệnh bên cạnh cũng bày tỏ lời xin lỗi. Bà cụ không muốn ra đi ở nhà, nên họ mới đưa vào bệnh viện để tiễn đoạn đường cuối cùng. Tối nay họ sẽ kéo rèm lại, một khi bà cụ có dấu hiệu gì, họ sẽ nhanh chóng thay quần áo cho bà, đưa ra khỏi phòng bệnh ngay lập tức, cố gắng không làm phiền đến tôi. Bố mẹ tôi ngược lại còn thấy áy náy, vội vàng bày tỏ sự thông cảm. Ai cũng không muốn gặp phải chuyện này để rồi gây phiền phức cho người khác, gặp được người có ý thức như vậy cũng xem như là may mắn. Tôi bị một phen kinh hãi, lại bắt đầu sốt. Cả ngày trời mê man, bị đẩy đi làm rất nhiều xét nghiệm. Buổi tối, tôi cố gắng gượng dậy ăn một ít cháo, chưa kịp tiêu hóa đã nôn ra hết. Bố mẹ tôi xót con đến đỏ cả mắt, y tá lại bắt đầu truyền dịch dinh dưỡng cho tôi. Tôi không còn sức để an ủi hai ông bà, chỉ cảm thấy cơ thể mình ngày càng nặng trĩu, cứ như bị rất nhiều tảng đá đè lên, ngày càng mệt mỏi, rã rời, chỉ muốn nhắm mắt lại mới có thể dễ chịu hơn một chút. Không biết đã ngủ bao lâu, bên tai tôi đột nhiên vang lên tiếng gọi khàn đặc: “Cô bé ơi, cô bé…” Lông mi tôi run lên, âm thanh ngày càng gần: “Cô bé ơi, cô bé…” Tôi bất giác nhận ra, là bà cụ giường bên cạnh đang gọi tôi. Cảm giác sợ hãi lan khắp toàn thân, tôi nhắm chặt mắt không dám động đậy. Tiềm thức mách bảo tôi cứ tiếp tục giả vờ ngủ là được! Âm thanh cứ lặp đi lặp lại bên tai, cô bé ơi, cô bé ơi, càng lúc càng dán sát vào tai tôi. Thấy tôi không tỉnh, bà ta ghé vào tai tôi thì thầm: "Cháu nghe thấy rồi…” Toàn thân tôi cứng đờ, má tôi cảm nhận được hơi thở của bà ta, lỗ chân lông tê dại nổi hết cả lên. Tôi không dám mở mắt, cơ thể cũng như bị đóng băng, đến ngón tay cũng không cử động được, muốn hét lên gọi bố mẹ, nhưng âm thanh lại nghẹn cứng trong cổ họng, hoàn toàn không thể phát ra. ‘Két… két… Đầu giường phát ra những tiếng động quái dị, dường như có người đang dùng móng tay cào vào đó. Âm thanh ấy quá gần tôi, như thể giây tiếp theo sẽ cào vào da đầu tôi vậy. Tôi thầm nhủ đây là một cơn ác mộng, giả vờ ngủ không được thì phải tỉnh lại, tỉnh lại là thoát ra được! “Cháu gái ơi…” Bà ta vừa cào đầu giường, giọng nói âm u vẫn kề sát tai tôi: “Cháu gái…” “Ự… Ự!!!” Tôi vã mồ hôi hột, nín thở rồi đột ngột mở bừng mắt! Trước mắt lại là một màu đen kịt. Chuyện gì thế này? Đèn trong phòng bệnh buổi tối đều bật suốt đêm cơ mà! “Cháu gái…” Giọng nói của bà cụ vẫn tiếp tục. Tôi kinh hãi quay mắt nhìn, thân hình nhỏ bé gầy gò của bà ta đang đứng ngay bên giường bệnh của tôi, khuôn mặt gầy đến biến dạng chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng rực nhìn tôi: “Cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi…” Tôi run rẩy nhìn bà ta, trán rịn một lớp mồ hôi lạnh. Bà… bà ta không phải đã bệnh đến mức không mở nổi mắt rồi sao? Sao lại còn qua đứng đây được?! “Cháu gái này, bà không muốn dọa cháu đâu…” Tôi không nhìn rõ được biểu cảm của bà, chỉ cảm thấy giọng nói vừa khàn vừa chát, cứa vào màng nhĩ tôi đến đau: “Bà sắp đi rồi, bà muốn mặc chiếc áo bông nền đen hoa xanh lam để đi, nền đen hoa xanh lam…” Bà cứ lặp đi lặp lại, cả phòng bệnh chỉ vang vọng tiếng nói của bà. Tôi hoàn toàn sợ đến ngây người. Toàn thân chỉ có tròng mắt là có thể cử động, không thể nói nổi một câu nào. Tôi cứ thế nhìn thẳng bà cụ quay người, bên cạnh bà đột nhiên xuất hiện hai người cao lênh khênh, cùng bà đi ra ngoài cửa. Hai người đó dường như đội một loại mũ gì đó rất cao, chóp mũ gần như chạm đến trần phòng bệnh. Ngay lúc ba người họ bước ra ngoài, trong phòng bệnh bỗng sáng lên một luồng ánh sáng màu xanh lục. Cánh cửa vừa mở ra rồi đóng lại, một cái đầu thò vào từ ngoài cửa. Một khuôn mặt người màu đen len vào qua khe cửa, len vào theo chiều ngang, rất thấp, rất thấp, dường như có một người đàn ông đang ngồi xổm ngoài cửa, rồi nghiêng đầu, chỉ đưa mỗi khuôn mặt vào! Đối diện với tôi, khuôn mặt đen đó bắt đầu cười hê hê, tiếng cười quái dị khó nghe không tả xiết: “Lương Hủ Hủ, người tiếp theo chính là mày.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang