Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 10 : Người muốn chết, mắt nhìn không tốt là chuyện bình thường

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 09:25 23-10-2025

.
Một đầu của sợi dây được buộc vào tay vịn, đầu còn lại thắt thành một cái vòng, vừa vặn để nhét một cái đầu vào trong. Chất liệu trông hơi quen mắt, tôi nhìn kỹ lại, đó là chiếc khăn quàng cổ mà mẹ tôi hay quàng! Sao có thể như vậy được? “Chu Tử Hằng nói không sai, hành vi của bệnh nhân mắc chứng trầm cảm vị thành niên sẽ càng dễ bị kích động và khó kiểm soát hơn.” Người đàn ông mắng xối xả vào mặt tôi: “Nhân lúc tôi quay lại lấy đồ, từ xa đã thấy con nhóc nhà cô thần sắc bất thường, tay cầm một chiếc khăn quàng cổ chạy về phía này, đi theo xem thử thì quả nhiên, cô cũng biết bày trò quá nhỉ, còn biết tự thắt nút thòng lọng nữa cơ đấy. Mau khai thật, ai đã dạy cô mấy trò này, bố mẹ cô đi đâu rồi, có thể đưa cô đến bệnh viện thì chứng tỏ người nhà vẫn hy vọng cô có thể sống sót…” “Là chú à?” Tôi nhận ra giọng nói của anh ta, là người đàn ông ban ngày vừa gọi điện thoại vừa túm tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chú ơi, cháu không muốn chết.” “Phải, là ma thắt nút dây cho cô, cái đầu của cô cũng là bị ma ấn vào trong.” Giọng của người đàn ông rõ ràng là khinh thường: “Được rồi, không muốn chết thì về phòng bệnh đi, lần sau đừng để tôi bắt gặp nữa, tôi không muốn gặp phải thứ xui xẻo như cô đâu, biến đi.” “…” Trong lòng tôi cũng thấy tủi thân. Nhìn lại mười hai năm ngắn ngủi của cuộc đời, tôi thật sự không hề đắc tội với ai! Tại sao lại gặp phải chuyện này cơ chứ? Hơn nữa tôi biết rõ, người vừa kéo tôi chắc chắn không phải là mẹ tôi. Anh ta cũng nói là do chính tôi cầm khăn quàng cổ chạy đến đây. Vậy thì chính là con ma mặt đen vẫn luôn theo dõi tôi trong bóng tối, muốn dồn tôi vào chỗ chết! “Cảm ơn chú ạ.” Trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng không cần thiết phải giải thích hay hơn thua với một người xa lạ, người ta mắng tôi cũng là có ý tốt, nói xong lời cảm ơn, tôi cố gắng gượng dậy, mông đau nhói lên một cái, chân cũng tê rần, thử mấy lần đều không đứng dậy được, tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngược sáng của anh ta: “Chú ơi, phiền chú kéo cháu một cái, cháu không đứng dậy nổi.” Anh ta hít một hơi sâu, hơi thở tỏa ra cũng lạnh lẽo, không nói gì, đưa tay về phía tôi. Một bàn tay rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài. Bố tôi nói, muốn biết một người đàn ông có phải sống trong nhung lụa hay không thì cứ nhìn vào tay của anh ta. Người đàn ông trước mắt này, cuộc sống chắc chắn rất tốt. Đúng rồi, Chu Tử Hằng cũng nói anh ta là sếp, cuộc sống của sếp nhất định rất sung túc. Trong đầu tôi nhảy loạn những suy nghĩ, tôi nắm lấy tay anh ta, kỳ lạ là vừa chạm vào lòng bàn tay anh ta, một luồng hơi ấm liền từ từ chảy vào cơ thể tôi theo đầu ngón tay, rất dễ chịu, các khớp tay chân phát ra những tiếng ‘rắc rắc’ rất nhỏ, dường như mọi thứ đang được hồi sinh. “Về đi.” Tôi vừa đứng dậy, anh ta liền buông tay ra, vẻ mặt có chút ghét bỏ: “Chu Tử Hằng nói đã nói chuyện với cô rất nhiều, nếu cô không thể nghe lọt tai những lời của cậu ấy, vậy thì chết ở chỗ nào xa một chút, im hơi lặng tiếng, đừng làm ô nhiễm môi trường xung quanh.” “…” Tôi không đáp lời, tay anh ta vừa buông ra, lòng tôi liền trống rỗng. Cơ thể trong phút chốc trở nên nặng trịch, dựa vào khung cửa, tôi đứng ngây ra không nhúc nhích nổi một bước. “Còn không đi?” Thấy tôi không động đậy, anh ta dường như mất hết kiên nhẫn, lấy điện thoại trong túi ra, nghiêng người đi một chút: “Không phải Chu Tử Hằng biết cô ở phòng bệnh nào sao, tôi gọi cậu ta đi báo cho bố mẹ cô.” Tôi ngẩng mắt lên, góc độ này cuối cùng cũng có thể nhìn rõ anh ta, cảm giác đầu tiên là rất cao. Anh ta mặc một bộ vest, áo khoác ngoài không cài cúc, bên trong là áo sơ mi và gi lê, vai lưng đặc biệt rộng, khuôn mặt nhìn nghiêng góc cạnh rất rõ ràng, mày kiếm sắc bén, sống mũi cũng cao. Tôi thầm nghĩ, chắc hẳn là một người rất đẹp trai. Khi anh ta gọi điện thoại xong, quay mặt lại, tôi kinh ngạc! Anh ta trông… Không giống kiểu đẹp trai mà tôi mong đợi. Ánh mắt quá sắc bén, rất cứng rắn. Cả người trông đầy vẻ ngang ngược ngạo mạn. Giống như đại bàng bay lượn trên trời, cây tùng đón tuyết trên núi cao, con sói hung dữ trên thảo nguyên, trùm phản diện trong phim xã hội đen, sát thủ máu lạnh, và cả con chó ngao Tây Tạng dữ tợn mà hàng xóm nhà tôi nuôi. Trong đầu tôi lướt qua một loạt hình ảnh… Không có hình ảnh nào ăn nhập với hai chữ thân thiện, hiền hòa. “Nhìn tôi làm gì.” Anh ta lạnh lùng liếc nhìn tôi: “Nhỏ thế này đã bắt đầu mê trai rồi à? Nhìn nữa tôi bóp chết cô đấy.” Dựa vào cánh cửa sau lưng, tôi nói thật: “Chú ơi, chú hơi xấu.” Trong nhận thức của tôi, bất cứ ai có khí chất quá mạnh mẽ khiến tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm thì ngũ quan sẽ bị hạ thấp không có điểm dừng, nói cách khác, tôi có chút nhìn người bằng cảm giác, những người ấm áp, đáng yêu, tỏa nắng, thư sinh, nho nhã, hiền hòa, tôi đều thích. Đẹp, xinh, soái. Những người lạnh lùng, cứng rắn, cường tráng, tà mị, khiến tinh thần tôi cảm thấy bị áp bức, có cảm giác bị chiếm đoạt, trong tiềm thức sẽ trực tiếp quy những loại không thích này vào loại xấu. Giống như anh ta! Mỗi một đặc điểm đều nằm trên vảy ngược trong gu thẩm mỹ của tôi. Không thể mê nổi. “…?” Anh ta dường như nghe phải chuyện cười, khẽ bật ra một tiếng, ghé mặt lại gần tôi, định dạy dỗ tôi điều gì đó, rồi lại kéo giãn khoảng cách: “Thôi bỏ đi, tôi không chấp với người bệnh, người muốn chết, mắt nhìn không tốt là chuyện bình thường.” “Nhưng mùi của chú rất thơm.” “?” Anh ta lại sững người, dường như bị tôi làm cho ngớ ra, nghiêng mặt ngửi ngửi vai mình, hơi cau mày nhìn tôi: “Mùi gì.” “Mùi của rừng rậm và nắng sớm.” Tôi nói, lúc nãy anh ta vừa ghé lại gần, mùi hương lập tức ùa đến, chính là mùi mà tôi ngửi được lúc mới vào phòng A902, rất dễ chịu, giống như oxy, khiến tôi ấm áp thoải mái: “Chú ơi, chú có thể qua đây một chút không?” “Không thể.” Anh ta cảnh giác nhìn tôi, không nhúc nhích: “Chu Tử Hằng ở dưới lầu, chậm nhất là ba phút, cậu ta sẽ tìm được bố mẹ cô, đưa họ qua đây.” “…” Tôi nhìn anh ta: “Vậy chú đứng yên đừng động đậy.” Tôi ghét cay ghét đắng cái cảm giác chân tay vô lực, đầu óc hỗn loạn này. Chú không qua đây thì cháu qua đó! Tôi khó khăn di chuyển về phía anh ta một bước, ngay trước khi sắp ngã, đầu tôi đột nhiên gập một góc chín mươi độ, đâm sầm vào ngực anh ta! Không! Chính xác là vị trí dạ dày của anh ta! Chỉ một cú! Chân tôi đứng vững như bén rễ. Luồng hơi ấm từ từ chảy vào từ đỉnh đầu tôi. Cùng với mùi hương dễ chịu, cuối cùng tôi cũng có thể dần dần lấy lại tinh thần. “Này!” Anh ta bị tôi dọa cho giật nảy mình, dù sao cũng không ai thích bị người khác dùng đầu húc vào bụng, mà còn là đột ngột! May mà anh ta thể trạng tốt, nếu không cơm ăn từ tối qua cũng bị tôi húc cho phun ra ngoài!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang