Hộ Quốc Lợi Kiếm
Chương 55 : Con rể tốt thế này, đi đâu mà tìm?
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 14:35 10-11-2025
.
"Còn có thể ăn cơm cùng Lâm tiên sinh ư?"
"Ngươi, mặt mũi cũng lớn thật đó?"
Câu nói này là Lý Hồng Tín nói ra. Vừa rồi thái độ của một nhà Hầu Tuấn Kiệt đối với Lâm Tiêu, thực sự khiến trong lòng hắn không vui. Bởi vậy, hắn cố ý nói chuyện châm chọc.
Lý Hồng Tín vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều sững sờ.
"Lâm tiên sinh?"
"Lâm tiên sinh nào?"
"Lâm tiên sinh lại là ai?"
Hầu Tuấn Kiệt lúc này, đang luống cuống tay chân. Hắn không phải người làm ăn, cho nên rất ít tiếp xúc với thương nhân Giang Thành. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng có chút ấn tượng với Lý Hồng Tín, nghe nói gia tài không nhỏ. Chí ít, có thể ăn cơm cùng Lưu Hải, đã chứng minh thân phận Lý Hồng Tín không thấp.
"Khụ, tôi, tôi có chút không biết ý của ngài......"
Hầu Tuấn Kiệt mặt đầy cười gượng, nhỏ giọng hỏi một câu.
Lý Hồng Tín nhíu mày liếc qua Hầu Tuấn Kiệt một cái, lại ngay cả dục vọng nói chuyện với hắn cũng không có.
"Lâm tiên sinh, không ngờ có thể gặp được ngài ở đây."
"Chúng ta, cùng nhau ăn một bữa cơm đạm bạc chứ?"
Một giây sau, Lý Hồng Tín chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lâm Tiêu. Ngữ khí, mang theo tôn kính.
Bên trong phòng bao, một nhà Tần Uyển Thu, bao quát một nhà Vương Liên, toàn bộ đều kinh hãi đến rớt cằm.
Lâm tiên sinh!
Chính là Lâm Tiêu?
Chính là kẻ này, người què ngồi trên xe lăn ư?
Sao cứ cảm thấy, giống như đang nằm mơ vậy?
"Không được, tôi ở cùng Uyển Thu."
Lâm Tiêu hơi hơi khoát tay, ngữ khí rất bình tĩnh. Phảng phất hết thảy mọi chuyện xảy ra trước mắt, vốn dĩ là lẽ đương nhiên.
Mọi người lại sững sờ.
"Cái này, thế này mà cũng từ chối sao?"
"Không hề nể chút mặt mũi nào ư?"
"Lâm tiên sinh, vậy thì cùng Tần tiểu thư đi qua đi."
"Cái món cá hồi nhỏ bé này, thực sự quá kém cấp bậc của ngài."
Lý Hồng Tín liếc qua mặt bàn, ngữ khí thẳng thừng, không nể chút tình cảm nào.
Hầu Tuấn Kiệt, sắc mặt đỏ bừng không thôi.
Ngay trước đó, bọn họ còn nói, đời này Lâm Tiêu, có thể sẽ không được ăn đồ tốt như vậy. Mà bây giờ, thương nhân dược liệu đứng đầu Giang Thành, Lý tổng có gia tài không nhỏ, lại nói món cá hồi nhỏ bé này, quá kém cấp bậc của Lâm Tiêu!
Sự tương phản rõ rệt này, khiến cho mọi người á khẩu không trả lời được.
"Uyển Thu, theo ngươi thì sao?"
Lâm Tiêu quay đầu, trưng cầu ý kiến của Tần Uyển Thu.
"A...... Tôi, tôi không đi đâu, anh cứ qua đó đi."
Tần Uyển Thu lúc này, mới vừa phản ứng lại. Chỉ nhìn thái độ của Lý Hồng Tín đối với Lâm Tiêu, về chuyện hợp tác giữa Lý thị và Tần thị, trong lòng nàng đã có một phán đoán.
Tần lão thái thái, nhất định là bị Triệu Quyền và Tần Tinh Vũ lừa gạt.
"Vậy tôi cũng không đi."
Lâm Tiêu không nói hai lời, trực tiếp không nể mặt Lý Hồng Tín. Nhưng, Lý Hồng Tín lại không hề tức giận chút nào.
"Lâm tiên sinh, là thế này, tôi vừa vặn tìm ngài, có một ít chuyện muốn nói."
"Không được bao lâu thời gian đâu, ngài xem?"
Lý Hồng Tín trên mặt mang theo nụ cười, khách khí hỏi.
"Lâm Tiêu, Lý tổng là đối tác hợp tác của chúng ta."
"Đã vậy nếu hắn có chuyện cần anh giúp đỡ, vậy thì anh qua đó đi."
Tần Uyển Thu lúc này, lần nữa thể hiện ra khí chất hào phóng. Kỳ thực, cũng là để, cho bọn người Vương Phượng nhìn thấy, năng lực của Lâm Tiêu.
"Cũng được."
Lâm Tiêu gật đầu đồng ý.
"Được, Tần tiểu thư, vậy chúng tôi đi qua trước."
"Có chuyện gì, cứ để nhân viên phục vụ gọi chúng tôi."
Lý Hồng Tín khách khí cười một tiếng với Tần Uyển Thu, sau đó tự mình đẩy Lâm Tiêu rời khỏi phòng bao. Còn như những người khác, hắn nhìn cũng không nhìn một cái.
"À phải......"
Bỗng nhiên, Lý Hồng Tín lại dừng bước. Hắn không quay đầu lại nói: "Nể mặt Lâm tiên sinh, hôm nay bàn của các ngươi, miễn phí."
Một câu nói ra, biểu lộ trên mặt mọi người, đều trở nên cực kỳ khó tả.
"Lưu bộ tôi tiễn ngài......"
Hầu Tuấn Kiệt, bước lên trước.
"Cứ ngồi đi."
Lưu Hải nhàn nhạt mở miệng, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng bao, hoàn toàn tĩnh mịch.
Ngay trước đó, dì Hai của Tần Uyển Thu, Vương Liên nói, ăn cơm cùng Lâm Tiêu kẻ què này, thực sự quá mất thân phận.
Mà lúc này......
Người mà ngay cả Hầu Tuấn Kiệt cũng phải khách khí đối đãi, ngay cả cấp trên của hắn Hầu Tuấn Kiệt, vậy mà đều đến mời Lâm Tiêu, qua đó ăn cơm cùng.
Cái này, rốt cuộc là ai mất thân phận của ai?
Không ai nói chuyện. Nhưng trong lòng mỗi người, đều đang nghĩ chuyện này.
Mãi đến khi bọn Lâm Tiêu đi thật lâu, bên trong phòng bao vẫn hoàn toàn tĩnh mịch. Vương Liên sững sờ, con cái của nàng trừng to mắt. Vợ chồng Tần Khắc Hành, thì trong lòng kinh nghi bất định.
Chỉ có Tần Uyển Thu, thần sắc đạm nhiên, trông có vẻ bình thản. Mà nàng càng như vậy, càng khiến một nhà Vương Liên cảm thấy, Tần Uyển Thu và Lâm Tiêu, sâu không lường được a!
"Uyển Thu, cái này, Lâm Tiêu này, còn quen biết Lưu bộ ư?"
Vương Liên hít sâu một cái, sau đó miễn cưỡng kéo ra một tia tươi cười hỏi.
Nghe Vương Liên hỏi vậy, tất cả mọi người trong phòng bao, đều vểnh tai lên. Muốn nghe xem, Tần Uyển Thu trả lời thế nào.
"Tôi không biết."
Nhưng mà, Tần Uyển Thu lại nhàn nhạt nói ra bốn chữ. Căn bản, không cho bọn họ bất luận cơ hội dò hỏi nào.
"Lâm Tiêu có không gian cuộc sống của mình, cũng có vòng quan hệ cá nhân của mình."
"Tôi, sẽ không can thiệp."
"Chí ít tôi biết, tạm thời hắn không cần để người khác, tìm việc làm cho hắn."
Tần Uyển Thu ngữ khí thanh lãnh, một câu từ chối khéo, khiến cho một nhà Vương Liên, sắc mặt đỏ bừng.
"Chát!"
Hầu Tuấn Kiệt, đặt mông ngồi xuống ghế. Sắc mặt trắng bệch, trên trán càng là phát ra những hạt mồ hôi li ti. Sự ưu nhã ung dung lúc trước của hắn, lúc này, hoàn toàn biến mất không thấy.
"Tuấn Kiệt, con bị gì vậy?"
Vương Liên nhìn thấy vậy sững sờ, có chút không hiểu hỏi. Tuy nói Lâm Tiêu quen biết vài người, nhưng Hầu Tuấn Kiệt dù sao cũng là người trong nha môn. Lâm Tiêu, lại có thể làm được gì chứ?
"Mẹ, con, kỳ thực con vẫn chưa được thăng nhiệm......"
Hầu Tuấn Kiệt cắn răng trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn nói ra sự thật.
"Cái gì, ý gì?"
Vương Liên nghe lời sững sờ, hơi hơi nhíu mày.
"Kỳ thực con vẫn chưa được thăng nhiệm, chỉ là một ứng cử viên......"
"Nếu như Lâm Tiêu ở trước mặt Lưu bộ, nói gì đó, vậy thì con hoàn toàn không có cơ hội rồi......"
Hầu Tuấn Kiệt lấy ra khăn giấy lau trán, hối hận muốn đứt ruột. Ăn cơm thì cứ ăn cơm đi, tại sao mình nhất định phải tự hạ thấp mình, đi hạ thấp Lâm Tiêu chứ!
Ai mà biết, Lâm Tiêu còn quen biết những đại nhân vật này chứ?
Hắn vốn là ứng cử viên, là người có hi vọng thăng nhiệm nhất. Cho nên lúc này mới không kịp chờ đợi, đem tin tức này nói cho Vương Liên.
Lần này, sợ là hoàn toàn hỏng bét rồi.
Tần Uyển Thu ngồi ngay ngắn ở vị trí, phảng phất đang tự lẩm bẩm. Mà câu nói này nói ra, trên mặt người một nhà Hầu Tuấn Kiệt, càng là đầy xấu hổ.
Lúc trước bọn họ hạ thấp Lâm Tiêu tàn nhẫn đến mức nào, bây giờ mặt của bọn họ, liền bị đánh đau đớn bấy nhiêu.
"Phượng à, chuyện này cô phải quản quản đó!"
"Chúng ta dù nói thế nào đi nữa cũng là thân thích, cô phải để Lâm Tiêu, giúp Tuấn Kiệt nói vài câu chứ!"
Một giây sau, Vương Liên một phát nắm chặt bàn tay Vương Phượng, trong ngữ khí tràn đầy khẩn cầu.
Sau khi Vương Phượng phản ứng lại, tư vị trong lòng này, quả là vô cùng thoải mái. Vương Liên nàng khi nào, đã dùng ngữ khí khẩn cầu như vậy, nói chuyện với Vương Phượng?
Từ trước đến nay, đều là Vương Liên cao cao tại thượng, khoe khoang trước mặt Vương Phượng. Mà lúc này, Vương Liên thái độ hèn mọn, ngữ khí khẩn thiết. Thực sự khiến trong lòng Vương Phượng, thoải mái một phen.
"Cái này, sợ là không được......"
"Lâm Tiêu và Uyển Thu không có kết hôn, cũng không tính được là con rể của tôi, tôi không có tiếng nói với hắn."
Vương Phượng hơi hơi khoát tay, câu nói này của nàng thì đúng là không giả chút nào.
"Phượng à, vậy thì hãy để Lâm Tiêu làm con rể của cô đi!"
"Con rể tốt như vậy đi đâu mà tìm? Cô phải nắm lấy chứ!"
.
Bình luận truyện