Hào Nhoáng

Chương 8 : Gan

Người đăng: Wendy2608

Ngày đăng: 14:58 23-06-2025

.
Giá trị của hai chiếc dây chuyền này đã vượt xa tiêu chuẩn bồi thường thông thường cho một khiếu nại của khách hàng bình thường. Sau một chút suy nghĩ, Khương Lan thoát khỏi khung chat hiện tại và mở đoạn hội thoại với Đồng Ngâm. Khương Lan: [Một người đàn ông chỉ gặp một người phụ nữ hai lần đã tặng cô ấy trang sức. Giá trị trang sức tương đương với một tháng lương của anh ta. Xin hỏi điều này có ý nghĩa gì.] Đồng Ngâm: [Người phụ nữ này là ai? Là cậu à? Lan Lan cuối cùng cậu cũng có thời gian dành cho đàn ông rồi sao?] [Nói thật nhé, liệu tôi có thể nhận một lúc ba mươi tấm thiệp mời không nhỉ!] Khương Lan: [Được.] [Trả lời câu hỏi đi.] Đồng Ngâm: [Thích cô ấy.] [Muốn theo đuổi cô ấy.] [Muốn ngủ với cô ấy.] [Cậu thấy tình huống của mình phù hợp với trường hợp nào ở trên?] Khương Lan: [Để tôi hỏi thử.] Đồng Ngâm vốn đã nằm trên giường, thấy tin nhắn này liền giật mình ngồi bật dậy, cô ấy nhanh tay gõ: [!!! Lan của tôi ơi! Cậu thật sự tiếp xúc với trai thẳng quá ít rồi! Đừng hỏi!] Nhưng động tác chuyển đổi đối tượng trò chuyện của Khương Lan nhanh hơn. Khương Lan: [Thích tôi.] [Muốn theo đuổi tôi.] [Muốn ngủ với tôi.] [Anh thuộc trường hợp nào?] Đợi 5 phút, phía bên kia vẫn không hồi âm. Khương Lan chuyển lại cuộc trò chuyện với Đồng Ngâm. Khương Lan: [Đều không phải.] Đồng Ngâm Ngâm thật sự muốn phát điên lên: [Cạn lời.gif] [chấn động.gif] [nổ tung.gif] Khoảng một khắc sau, tin nhắn WeChat của Khương Lan lại vang lên. f: [Cô muốn tôi thuộc trường hợp nào?] Phí Ưng cầm điện thoại, màn hình hiển thị đoạn hội thoại WeChat giữa anh và Hồ Liệt. Tìm Hồ Liệt, là bởi vì Hồ Liệt là người trong số tất cả anh em của anh trông có vẻ hiểu phụ nữ nhất. Đàn ông đã có gia đình sẽ không hùa theo một cách bừa bãi, cũng không nói nhảm nói nhí. Phí Ưng: [Lịch sử trò chuyện] [Cậu gợi ý giúp tôi nên trả lời thế nào.] Hồ Liệt: [?] [Cậu mới đến Thượng Hải được mấy ngày? Cuối cùng cũng có thời gian nghĩ đến chuyện của mình rồi hả? Đối phương là ai thế?] Phí Ưng: [Một người phụ nữ cực kỳ hài hước.] Hồ Liệt: [Cậu thuộc trường hợp nào chính cậu không rõ à? Lại đi hỏi tôi?] Phí Ưng: [Người phụ nữ này thực sự rất hài hước. Cậu không biết cô ấy hài đến mức nào đâu. Cứ nói chuyện với cô ấy là tôi lại muốn cười.] Hồ Liệt: [……] [Tôi thấy cậu đáp ứng đủ tất cả các trường hợp trên.] [Cậu đợi tôi hỏi giúp xem nên trả lời thế nào.] 10 giây trôi qua, Hồ Liệt: [Diệu Diệu gợi ý cậu nên trao quyền chủ động cho phía nữ giới.] Vợ của Hồ Liệt - Trần Diệu Diệu là một người phụ nữ cực kỳ lợi hại, toàn diện mọi mặt. Phí Ưng cho rằng lời khuyên từ cô ấy chắc chắn đáng tin cậy. Phí Ưng: [Được. Cảm ơn.] Cảnh đêm Thượng Hải bên ngoài cửa sổ kính rất đẹp. Trong căn hộ dịch vụ thuê tạm, Phí Ưng ngồi khoanh chân trên sàn cạnh cửa sổ. Anh vừa tắm xong, tóc còn ướt sũng. Anh mặc mỗi chiếc quần đùi thể thao, để trần phần trên cơ thể, bên hông trái có hình xăm đơn giản bằng tiếng Anh: boldness. Ánh đêm thành phố chiếu qua cửa sổ, dưới chữ boldness còn lấp ló một chữ Hán: Đảm. Phí Ưng là người có gan. Nếu không phải tính cách như vậy, anh đã không thể đi được đến ngày hôm nay. Lục Thịnh luôn nói khứu giác của anh nhạy bén. Phí Ưng cũng biết bản thân mình nhạy bén, đặc biệt là với những phản ứng mang tính bản năng: bình thường anh vốn không phải người hay cười vô cớ. Phí Ưng không còn trẻ nữa, những trải nghiệm đa dạng đằng sau tuổi tác này có thể khiến anh trở nên phức tạp, tế nhị khi đối mặt với một số việc, nhưng cũng có thể khiến anh trở nên đơn giản, trực tiếp với những việc khác. Phí Ưng ngón tay cử động, gõ vào khung hội thoại một dòng chữ: [Cô muốn tôi thuộc trường hợp nào?] Bên này, cuộc trò chuyện giữa Khương Lan và Đồng Ngâm chưa bao giờ ngắt quãng. Đồng Ngâm: [Anh chàng này là ai vậy? Dạo gần đây không nghe cậu nhắc tới nhỉ.] [Bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì thế?] [Nhân tiện cho hỏi hai chiếc dây chuyền đó đắt cỡ nào? Lương một tháng của cậu ấy được bao nhiêu?] Tính cách của Đồng Ngâm tương đối thực tế, cô ấy có một số nghiên cứu về mối quan hệ giới tính trong bối cảnh xã hội đương đại Trung Quốc. Khương Lan suy nghĩ một chút, nhanh chóng trả lời: [Trông có vẻ trẻ hơn tôi.] [Làm nhân viên bán hàng tại cửa hàng bán lẻ. À, còn có nghề tay trái là mua hộ nữa.] [Mức lương nhìn qua chắc là ở mức trung bình ngành.] Đồng Ngâm vô cùng kinh ngạc: [Cậu ấy không ngại cậu lớn tuổi hơn và kiếm được nhiều tiền hơn mình rất nhiều?] [Đàn ông đối diện với một người phụ nữ có điều kiện như cậu mà không chịu chút áp lực tâm lý nào không nhiều đâu.] [Người đàn ông này có thể nói là cực kỳ tự tin. Đáng khâm phục.] Khương Lan: [Anh ta căn bản không biết tình hình cụ thể của tôi. Tự tin cũng là chuyện bình thường.] Dù sao đi nữa, việc Khương Lan có thể vì một người đàn ông mới gặp hai lần mà đến tham vấn cô ấy, bản thân sự việc này đã đủ khiến Đồng Ngâm cảm thấy vô cùng bất ngờ: [Xin hỏi người đàn ông này có điểm gì vượt trội?] Khương Lan: [Gương mặt hơi đẹp trai.] [Những đường nét cơ bụng khiến người ta khó quên.] Đồng Ngâm: [Hiểu ngay.] Đồng Ngâm thực sự hiểu ngay. Khương Lan làm trong ngành gì, bao nhiêu năm qua đã gặp bao nhiêu nam minh tinh và người mẫu nam đủ quốc tịch, ngoại hình, vóc dáng, đặc biệt là người mẫu nam - mặc đồ hay không mặc đồ cô đều đã thấy đủ cả. Mà có thể khiến Khương Lan cảm thấy khuôn mặt hơi đẹp trai, thì chắc chắn phải thực sự đẹp trai. Cơ bụng khiến Khương Lan nhìn qua một lần là không thể quên, thật khó mà tưởng tượng được nó đáng nhớ đến mức nào. Đồng Ngâm: [Cậu thấy đẹp là nổi ý.] Khương Lan không phủ nhận. Đối với bạn thân, cô chẳng có gì phải giả tạo. Cô thẳng thắn đối diện với bản năng dục vọng của mình: [Ừ.] [Nhìn thấy là muốn sờ ngay.] Đồng Ngâm: [Dây chuyền còn định tặng cậu rồi, cơ bụng sao có thể không cho cậu sờ chứ.] Khương Lan cả buổi không hồi âm. Đồng Ngâm: [Cậu có lo lắng gì sao?] Khương Lan: [Không có tâm trạng đối phó với chuyện phức tạp.] Đồng Ngâm hiểu rất rõ ý cô. Khương Lan không có thời gian để yêu đương với đàn ông, Khương Lan cũng không giỏi trong chuyện yêu đương. Tất nhiên nếu cố gắng thì vẫn có thể dành ra chút thời gian, nhưng vấn đề cốt lõi của cô vẫn là không giỏi. Con người thường sẽ cảm thấy phiền phức với những việc mình không giỏi. Với tính cách như Khương Lan, càng không thể lấy thời gian và tinh lực quý giá của mình để đổi lấy những vấn đề rắc rối. Đồng Ngâm: [Cậu có cần đàn ông về mặt tinh thần và kinh tế không?] Khương Lan: [Hoàn toàn không có nhu cầu này.] Đồng Ngâm: [Cậu có cần đàn ông về mặt thể xác không?] Khương Lan: [Cậu nghĩ sao?] Đồng Ngâm: [Thế là được rồi.] Những việc không dính dáng đến tình cảm hay tiền bạc, dù phức tạp đến đâu cũng không thể phức tạp quá được. Đồng Ngâm lại nhắn: [Trong mười năm qua, cậu đã gặp được bao nhiêu trai thẳng (trọng điểm) vừa đẹp trai lại có cơ bụng khó quên như thế này?] Công việc và vòng kết nối xã hội của Khương Lan không thiếu đàn ông, nhưng đàn ông thẳng thật sự rất hiếm, những người đáp ứng điều kiện trên lại càng ít ỏi. Khương Lan: [ok.] Đến tận khuya, Phí Ưng mới nhận được hồi âm từ Khương Lan. Cô không trả lời thẳng câu hỏi của anh. Cô nói: [Ngày mai khi nào anh tan ca làm?] Phí Ưng bật cười vì câu hỏi này. Anh rất hợp tác trả lời: [Ngày mai tôi được nghỉ luân phiên.] Khương Lan: [Vậy tối mai tôi mời anh ăn tối, bù lại chênh lệch nhé.] Phí Ưng cười. Hai chiếc dây chuyền cũng không phải quá đắt đỏ, người phụ nữ này vẫn còn nghĩ đến việc bù chênh lệch, thật không thể buồn cười hơn được. Nhưng anh ta không nói thêm gì: [Được. Tôi sẽ đến đón cô. Thời gian địa điểm?] Khương Lan trả lời 7 giờ và gửi cho anh một địa chỉ chi tiết. Phí Ưng nhìn xong, cảm thấy việc Lục Thịnh chuyển văn phòng quả thực là quá hoàn hảo. "Ngày mai" lại là một thứ Sáu nữa. Sáng sớm vừa đến công ty, Ôn Nghệ tìm gặp Khương Lan để bàn công việc. Kể từ khi ký hợp đồng với Từ An An, Ôn Nghệ chưa có một ngày nào cảm thấy yên ổn. Buổi quay phim ở New York kết thúc vào tuần trước, sáng nay bộ phận sáng tạo trụ sở chính đã gửi đến bản dựng video đầu tiên. Theo thông lệ, Ôn Nghệ chuyển cho Đinh Thạc để xác nhận phần biên tập liên quan đến nghệ sĩ, nhưng anh ta lại phản hồi cả một danh sách dài những vấn đề từ chỗ này đến chỗ khác, tất cả đều xoay quanh việc góc quay của Từ An An trong video có đủ "đẹp" hay không. Chuyện "đẹp" này thực sự quá chủ quan, chưa kể còn có sự khác biệt về thẩm mỹ giữa Đông-Tây rộng hơn cả Thái Bình Dương. Muốn người Mỹ và người Ý sáng tạo theo tiêu chuẩn "đẹp" của người Trung Quốc dành cho nữ minh tinh là điều hoàn toàn không thể. Nhưng lần này Đinh Thạc kiên quyết không nhượng bộ, anh nói Từ An An gần đây có một bộ tạo hình trong phim bị chỉ trích quá gay gắt, thậm chí có cả những lời công kích cá nhân, anh còn hy vọng thông qua buổi quảng cáo mới lần này của Via để lật ngược tình thế dư luận. Ôn nghệ hỏi: "Chị Lan, chuyện này phải làm sao đây." Khương Lan nói: "Biết rồi." Ôn Nghệ nói: "Vậy được." Trước khi đi, cô không nhịn được buông lời bình luận về cư dân mạng trong nước: "Không non, không gầy, không thiếu nữ thì không đẹp. Bé Từ An An chắc giờ đang tức chết đi được." Khương Lan ngẩng mắt lên: "Rốt cuộc là tạo hình gì vậy, để tôi xem." Ôn Nghệ lấy điện thoại lên weibo tìm ảnh, rồi đưa cho Khương Lan xem. Khương Lan chưa kịp nhìn rõ bức ảnh, đã bị một tin nhắn WeChat hiện lên màn hình điện thoại Ôn Nghệ lôi mất sự chú ý. Tin nhắn đó đến từ một headhunter trong ngành. Khương Lan cũng quen biết người này. Người đó nhắn cho Ôn Nghệ: [Thân yêu, em xác nhận là muốn xem xét vị trí mà chị đã trao đổi với em lần trước đúng không? Chị sẽ gửi CV của em cho khách hàng của chị hôm nay nhé?] Sau bữa trưa, Khương Lan đi thẳng thang máy lên tầng làm việc của bộ phận hậu trường Via. Bên phía HR, Dư Lê Minh phụ trách toàn bộ TA (talent acquisition, tuyển dụng nhân tài) nhìn thấy Khương Lan, lông mày nhướn lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang