Già Thiên Ký

Chương 5 : Ta Tên Lục An

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 09:58 11-11-2025

.
Nước sông cuồn cuộn, nhanh chóng cuốn thân thể Tiểu Lục xuống đáy nước. Hắn vẫn hôn mê, mặc cho mình trôi nổi theo nước sông. Tiểu Lục không cảm giác được bất cứ sự vật gì, chỉ cảm thấy đầu óóc mình mơ mơ màng màng, trong tâm trí lúc đen lúc trắng, lại hoặc là sấm vang chớp giật, luôn có những mảnh ký ức vụn vặt xẹt qua trong đầu mình. "Ầm ầm..." "Vậy con hãy theo họ của mẹ, tên là Lục An." ... Mẫu thân? Nữ nhân có giọng nói dễ nghe này là ai? Ọc ọc... Trong nước sông cuồn cuộn, Tiểu Lục chỉ cảm thấy một màn này hết sức quen thuộc, tựa hồ trong những hình ảnh hỗn loạn kia, mình cũng đã từng tao ngộ tình huống tương tự. Mảnh vỡ ký ức vẫn còn đang xẹt qua, đột nhiên có một hình ảnh, hắn nhìn thấy một luồng ánh sáng. Luồng ánh sáng này nằm ở dưới nước sông, lúc ban đầu chỉ là một điểm sáng, cuối cùng càng ngày càng lớn, bao trùm lấy hắn. "Nếu như có kiếp sau, con vẫn nguyện ý làm hài tử của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt..." Lại là giọng nói của nữ nhân này, nữ nhân này là ai, ta chưa từng nghe qua! Tiểu Lục cố gắng suy nghĩ, muốn nhìn rõ dung mạo của nữ nhân này, thế nhưng là trong hình ảnh hết thảy đều quá mơ hồ, hắn cái gì cũng không thấy rõ. Hắn chỉ có thể nghe thấy, đó là một ban đêm phong vân đều biến, mưa lớn tầm tã. Theo đó, hắn liền triệt để mất đi ý thức. ... ... Khi Tiểu Lục tỉnh lại, hắn nằm bên cạnh một dòng sông nhỏ. Ánh nắng chói mắt, hắn quay đầu sang một bên, muốn dùng tay che lại mắt của mình, nhưng lại cảm thấy toàn thân một trận đau đớn kịch liệt. "Xì..." Tiểu Lục nhịn không được hít một hơi, theo đó nhịn đau đứng lên, chậm rãi hoạt động gân cốt của mình. Thân là nô lệ, Tiểu Lục mặc dù không bị nhà nào mua đi, nhưng từ bốn tuổi đã bắt đầu làm việc. Bầu bạn với những tiểu hài tử nhà giàu ở bến tàu chơi đùa, làm ngựa cho người ta cưỡi, ngâm mình trong nước biển ở bến tàu suốt cả một ngày chỉ để đỡ một cái cọc tiêu, cũng bị người khác đánh vô số lần đến da tróc thịt nát. Hắn từ nhỏ cũng không biết khổ là gì, chỉ biết làm sao nhanh chóng thích nghi môi trường. Hắn hoạt động một chút sau đó cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn nhiều, nhịn không được thở phào một hơi. Nhưng theo đó, hắn phảng phất nhớ tới cái gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cha, mẹ, tất cả đều chết rồi... Tiểu Lục chỉ cảm thấy tim mình đau, đau đến mức khiến hắn không đứng dậy nổi, cả người quỳ trên mặt đất, đau đến nước mắt tuôn rơi xuống. Hắn còn nhớ, mình tựa hồ đã giết những hung thủ kia, mặc dù hắn quên mất mình đã làm như thế nào, nhưng hắn nhớ những người kia đều chết rồi. Chỉ là, những người kia cho dù chết một vạn lần cũng không thể đem cha mẹ mình đổi lại. Hắn rất hận, hận vì sao cha mẹ phải gặp phải loại sự tình này! Ngay tại lúc Tiểu Lục đang khóc, đột nhiên từ trong núi rừng bên sông xuất hiện mấy người. Những người này rất trẻ, trông có vẻ cũng không quá mười sáu tuổi. Y phục của bọn họ hoa lệ, vừa nhìn liền là con em nhà giàu. Mà ở giữa những nam nhân này, vây quanh là một nữ nhân xinh đẹp. Nữ nhân này rất xinh đẹp, một đôi mắt rất sáng, tỏ ra lanh lợi tinh quái rất có chủ kiến. Môi của nàng thoa son môi màu đỏ, bị những nam nhân này vây quanh ở trung tâm, rõ ràng có chút cao ngạo đắc ý. Mấy người vừa nói vừa cười đi lên phía trước, trong đó một nam sinh nói: "Tiểu Linh, ngày mai sẽ chính thức nhập học rồi, trong mấy năm tới rất có thể liền không thể tiêu dao tự tại như vậy, không bằng hôm nay chúng ta đi Tửu Hương Lâu không say không về thế nào?" "Đúng đúng, đêm nay không say không về, chơi cho thật thống khoái!" Những nam sinh khác nghe vậy cũng liền vội vàng phụ họa nói, rất hưng phấn đều cảm thấy đây là một ý kiến hay. "Hừ, nằm mơ!" Nữ sinh được gọi là 'Tiểu Linh' liếc mắt nhìn những nam nhân chung quanh, nói: "Tưởng rằng ta không biết tâm tư gì của các ngươi sao? Còn nữa sau này đừng gọi ta Tiểu Linh, gọi tên đầy đủ của ta nghe thấy chưa?" Những nam sinh chung quanh nghe vậy mặt đầy lúng túng, nam sinh vừa mới đề nghị cũng chỉ đành liền vội vàng nói: "Hảo hảo, Sở Linh là ta sai rồi..." "Hừ!" Nữ sinh hừ một tiếng, đi về phía trước. Những nam sinh kia cũng liền vội vàng đuổi theo, sợ rớt lại phía sau. Rất nhanh, bọn họ chưa đi được bao xa thì liền phát hiện phía trước có một cậu bé quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt. Cậu bé này mặc y phục vải đay thô chất lượng kém nhất, cứ như là bao tải bị cắt rách khoác lên người, hoặc là còn không bằng. Quần cũng là năm màu sáu sắc, mà lại màu sắc đều đã phai đi hơn phân nửa, không biết đã giặt bao nhiêu lần. Tóc của hắn cũng ướt đẫm, hết sức nghèo túng. Mấy vị con em nhà giàu này đi đến trước mặt Tiểu Lục, đứng trên cao nhìn xuống Tiểu Lục, nhịn không được hiếu kì quan sát. Nhất là thiếu nữ kia, sau khi quan sát một lát trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt, nói: "Mặc dù tuổi nhỏ, nhưng khóc sướt mướt nào giống một nam nhân? Các ngươi đừng như hắn như vậy, sau này nhất định không có tiền đồ." Mấy nam sinh khác vốn thấy cậu bé trước mặt bẩn thỉu liền rất phản cảm, sau khi nghe lời của thiếu nữ liền vội vàng nói: "Chúng ta làm sao có thể khóc sướt mướt giống như người này? Một chút khí khái nam tử cũng không có, chỉ có phế vật mới khóc!" "Hắn mặc rách nát quá a, các ngươi nói, hắn có phải là nô lệ chạy trốn không?" Trong đó một người hiếu kì hỏi. Tiểu Lục vốn cúi đầu khóc rống sau khi nghe thấy câu nói này, mắt đột nhiên trừng lớn. "Đúng vậy a!" Một người khác bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Nô lệ chạy trốn gần đây cũng không ít, nhìn dáng vẻ của hắn không phải là nô lệ thì còn có thể là cái gì?" "Này! Ngươi tên là gì!" Trong đó một nam sinh đột nhiên nói với Tiểu Lục, đồng thời nhấc chân lên, một cước giẫm lên lưng Tiểu Lục: "Ngươi là nô lệ của nhà nào? Nô lệ đào vong, bất luận kẻ nào đều có quyền lực giết a!" Nam sinh này dùng sức giẫm từng chút một, nhưng mà khi hắn nói xong chữ cuối cùng, đột nhiên thiếu niên dưới chân vậy mà thoáng cái đẩy chân của hắn ra, chợt giãy dụa đứng lên, theo đó đầu cũng không ngẩng lên, điên cuồng chạy về phía bên trong núi rừng! Nam sinh kia bị đẩy đến mức suýt ngã xuống, bị người bên cạnh đỡ lấy mới ổn định thân thể. Mọi người đối với hắn một trận chế giễu, lớn tiếng nói: "Ngươi xem một chút ngươi, ngay cả một đứa trẻ cũng suýt hất đổ ngươi. Không đúng, là ngay cả một nô lệ cũng suýt hất đổ ngươi, ha ha ha..." Nghe những nam sinh chung quanh chế giễu, nam sinh này mặt mày tái mét, phẫn hận nhìn nô lệ đã sớm chạy mất, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng độc địa. Hắn không ngờ mình vậy mà lại bị một nô lệ chơi xỏ một vố, điều này quả thực là sỉ nhục to lớn! "Chẳng qua chỉ là một nô lệ, ta nhất định sẽ tìm được hắn băm thây vạn đoạn!" Nam sinh cắn răng, hiểm độc nói. "Vậy ngươi chậm rãi tìm đi, với thực lực của nhà ngươi, ở Tinh Hỏa thành tìm một nô lệ hẳn là không khó. Đợi khi tìm được nói cho chúng ta một tiếng, chúng ta cũng đi xem một chút náo nhiệt!" Những nam sinh khác cười nói. "Được rồi! Một nô lệ cũng đủ cho ngươi thảo luận lâu như vậy." Ngay tại lúc những nam sinh đang cười to, thiếu nữ chân mày cau lại, nói: "Ta không có hứng thú đi tiếp nữa, về thành!" Nói xong, thiếu nữ đầu cũng không ngoảnh lại đi về, chỉ để lại những nam sinh kia nhìn nhau, nhưng cũng liền vội vàng đuổi theo. —————— —————— Tiểu Lục một mực chạy như điên trong núi rừng, phảng phất không biết mệt mỏi vậy, một mực chạy một mực chạy. Hắn sợ hãi, sợ hãi mình bị người nhìn ra là nô lệ đào vong, nếu là như vậy vận mệnh của hắn sẽ vô cùng thảm liệt. Nếu nô lệ đào vong, ngay cả xử tử bình thường cũng đều là yêu cầu xa vời. Bởi vì sợ hãi, Tiểu Lục liều mạng chạy. Hắn không có giày, chỉ có thể chân trần giẫm trên mặt đất. Dù là trên mặt đất của rừng cây toàn là cành cây và đá vụn, đâm rách lòng bàn chân máu tươi chảy ròng cũng hoàn toàn không để ý. Đau, luôn tốt hơn chết. Nhưng mà, Tiểu Lục chỉ vùi đầu chạy băng băng lại không nhìn thấy, mỗi lần miệng vết thương bị cành cây cắt vỡ của hắn, trong thời gian ngắn ngủi một lát, liền sẽ với tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng lành lại. Tiểu Lục một mực chạy một mực chạy, ngay cả chính hắn cũng không biết đã chạy bao lâu, cho dù chạy ra khỏi rừng cây cũng vậy. Hắn sợ bị những con em nhà giàu kia đuổi kịp, một mực chạy đến lúc trời tối, mới nhìn thấy trước mặt có một tòa thành. Thành phố kia rất lớn, tường thành rất cao rất cao, nơi Tiểu Lục làm lao công trước kia cũng chỉ là làm một số việc sửa đường, chưa từng đi vào thành phố. Ngay tại lúc Tiểu Lục dừng lại, đột nhiên nghe thấy phía sau tựa hồ truyền đến một trận âm thanh. Trong lòng hắn run lên, sợ hãi là những người kia đuổi tới, liền vội vàng chạy về phía cửa thành! Rất nhanh, hắn liền đi đến trước cửa thành hùng vĩ. Cửa thành này có tới mười trượng cao, Tiểu Lục đứng tại dưới cửa thành cảm thấy mình rất nhỏ bé. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, không khỏi sững sờ. Tinh Hỏa thành? Không phải Thiên Mạc thành? Vậy đây là nơi nào? Nhưng sợ hãi những con em nhà giàu kia đuổi tới, nhìn những người chung quanh vào thành, hắn cũng liền vội vàng theo vào chuẩn bị vào thành. Cửa thành có quan binh trấn giữ, quan binh sẽ tiến hành hỏi han và lục soát mỗi người vào thành. Tiểu Lục nhìn một màn này nhíu nhíu mày, sau khi nhìn chung quanh hít sâu một hơi, cúi thấp đầu chui vào trong đám người, để những người trưởng thành chung quanh che chắn cho mình, để có thể trà trộn vào. Gần rồi. Càng gần hơn rồi. Tiểu Lục thành công trốn ở trong đám người, khoảng cách đến cửa thành càng ngày càng gần, mắt thấy cửa thành đang ở trước mắt! "Tiểu tử bên kia, đi ra!" Một tiếng gầm thét đột nhiên, lập tức đánh vỡ hi vọng của Tiểu Lục. Tiểu Lục lập tức đứng tại chỗ, thuận theo âm thanh nhìn sang phía trái. Chỉ thấy một quan binh bên hông đeo một thanh trường đao sải bước đi tới, đi đến trước mặt Tiểu Lục, lông mày ngang nhiên trên dưới quan sát Tiểu Lục mặc y phục rách nát, lớn tiếng hỏi: "Ngươi từ đâu tới? Vì sao muốn vào thành?" Tiểu Lục chấn động trong lòng, lông mày hơi nhíu lại, sau khi chậm rãi nháy một cái mắt nói: "Ta là người ở vùng khác, trong nhà cảm thấy ta có thể làm việc rồi, đến đây nương nhờ một thân thích." Quan binh nghe câu trả lời, cúi đầu lặp đi lặp lại quan sát đứa trẻ này trước mắt, đứa trẻ này nói chuyện một chút ngừng lại cũng không có, biểu lộ cũng không chút nào hoảng sợ, hắn mặc dù cảm thấy đứa trẻ này giống một nô lệ, nhưng không tin đứa trẻ nhỏ như vậy lại biết nói dối. "Đi thôi!" Quan binh bàn tay lớn vung lên, lớn tiếng nói. Tiểu Lục nghe vậy trong lòng thở phào một hơi, trên mặt lại vẫn là giả vờ tươi cười, sải bước đi về phía trong thành. Nhưng mà, Tiểu Lục còn chưa đi ra mấy bước, phía sau lần nữa truyền đến một trận âm thanh. "Khoan đã!" Quan binh lần nữa lớn tiếng quát. Thân thể Tiểu Lục chấn động, xoay người nhìn về phía quan binh, lộ ra nụ cười hỏi: "Chuyện gì?" "Ngươi tên là gì?" Quan binh cẩn thận quan sát đứa trẻ này, lớn tiếng hỏi. Tiểu Lục trong lòng khẽ giật mình, hắn thân là nô lệ chạy trốn, bây giờ rất có thể có người đang truy nã mình, hắn tuyệt đối không thể nói mình tên Tiểu Lục. Thế nhưng không gọi Tiểu Lục, nhất thời lại lấy tên gì đây? "Nói! Ngươi tên là gì!" Quan binh lớn tiếng khiển trách quát mắng: "Chẳng lẽ ngay cả tên của mình cũng không nhớ nổi sao?" Nghe thấy tiếng quát mắng của quan binh, Tiểu Lục trong lòng run lên, vô thức nói: "Lục An!" Lời nói vừa ra khỏi miệng, quan binh và Tiểu Lục đều khẽ giật mình. Theo đó, chỉ thấy Tiểu Lục lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm, nói: "Ta tên Lục An." Đây là một thế giới hùng vĩ, đây càng là một câu chuyện hào hùng tráng lệ! Chất lượng bảo đảm, cập nhật bảo đảm, mong được sưu tầm!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang