Già Thiên Ký

Chương 26 : May mắn không làm nhục mệnh!

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 12:17 11-11-2025

.
Trong đêm khuya, sau khi tiếng ầm ầm khổng lồ qua đi, rừng rậm hoàn toàn tĩnh mịch. Âm vân hoàn toàn tản ra, chỉ thấy dưới ánh trăng, mọi thứ trở nên đặc biệt sáng sủa. Trong một mảnh hỗn độn rừng rậm, một con Tuyết Lang khổng lồ nằm trên mặt đất, bất động. Chỉ thấy máu tươi từ cằm và đỉnh đầu Tuyết Lang tuôn trào ra, trên mặt đất biến thành một vũng máu lớn. Huyền thâm hàn băng vừa rồi trong gang tấc, khiến Tuyết Lang từ trên trời giáng xuống không thể trốn tránh, sau khi đâm xuyên cằm đã xuyên qua toàn bộ đầu, cho dù bây giờ hàn băng đó vẫn chưa tiêu tan. Qua thật lâu, một khối thịt dưới bụng Tuyết Lang nhúc nhích, theo sau chỉ thấy một thân ảnh khó khăn bò ra từ bên trong. Chờ đến khi cơ thể hoàn toàn bò ra khỏi lớp bụng Tuyết Lang nặng trịch, Lục An nhịn không được nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở dốc! Lúc này, trên người hắn đã đầy máu tươi. Cây đại thụ vừa ngã xuống vừa vặn đánh vào sau lưng hắn, hơn nữa những cành cây cứng rắn sau khi đổ xuống đã hung hăng cứa rách da thịt và cơ bắp hắn. Vừa rồi hắn có chịu áp lực nặng nề của Tuyết Lang, may mắn là thứ đè lên hắn không phải là móng vuốt, mà là bụng của Tuyết Lang, nếu không một cú đè đó cũng đủ để trí mạng. Nhưng cho dù là bị bụng Tuyết Lang đè trúng, cũng khiến Lục An vốn đã trọng thương họa vô đơn chí. Hắn khó khăn từ trên mặt đất bò dậy, nhìn bản thân mình đầy thương tích, không một chỗ nào không đau. Lục An ngồi dưới đất, khó khăn cởi áo ngoài, vén ống quần lên. Dưới ánh trăng, cho dù hắn chỉ mới mười hai tuổi, nhưng thân thể đã cân đối và đầy sức lực. Hắn nhìn ba mảnh gỗ vụn đâm vào xương sườn và trên đùi, cắn răng, nhịn đau từng chút một nhổ chúng ra! "Xì..." Lục An nhịn không được hít một hơi, theo sau xé vài mảnh từ ống quần vốn đã rách nát, băng bó vết thương lại. Mặc dù vết thương rất sâu một mực đang chảy máu, rất nhanh đã thấm ướt dải vải, nhưng Lục An không hề lo lắng. Hắn cũng không biết tại sao, từ nhỏ hắn đã phát hiện năng lực hồi phục của mình mạnh hơn người khác rất nhiều. Chịu cùng một vết thương, người khác một tháng vết thương còn chưa lành, hắn lại một hai ngày đã bắt đầu lành lại. Nhịn xuống toàn thân đau đớn, Lục An ôm lấy xương sườn từ từ đứng lên. Nhìn con Tuyết Lang khổng lồ nằm trước người, thân thể dài đến năm mét của nó sau khi tứ chi giãn ra càng trở nên to lớn hơn. Lục An đứng trước Tuyết Lang, còn không cao bằng lúc nó nằm nghiêng. Lục An nhìn con Tuyết Lang đã chết, trong mắt hiện lên một tia băng lãnh, hắn cuối cùng đã dựa vào năng lực của mình giết được một con Tuyết Lang. Ngay lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến Đại Sơn từng nói với hắn, việc săn giết kỳ thú quan trọng nhất chính là vì tinh hạch. Lục An nhíu mày lại, hắn cũng không biết tinh hạch có tác dụng gì, nhưng đã quý giá như vậy thì nhất định có nguyên nhân của hắn. Nhìn Tuyết Lang trước mắt, hắn cũng không biết tinh hạch ở chỗ nào, chẳng qua sau khi suy nghĩ một lát, hắn liền nghĩ đến vật trọng yếu như vậy như tinh hạch, không phải ở não bộ thì cũng ở trái tim. Quả nhiên, sau khi Lục An tốn rất nhiều sức lực, dùng hàn băng cắt mở đầu và tim của Tuyết Lang, đã phát hiện một khối tinh thể màu trắng lấp lánh hàn quang ở trung tâm trái tim. Khối tinh thể này chỉ bằng lòng bàn tay, được khảm vào trong tim trông rất tinh xảo. Lục An biết, đây nhất định chính là tinh hạch! Chỉ thấy Lục An dùng sức cạy tinh hạch ra khỏi trong máu thịt, nhìn hai cái rồi liền đặt vào trong túi. Lúc này hắn đã toàn thân đẫm máu, một phần là của mình, một phần là của Tuyết Lang. Sau đó, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nhanh chóng chạy về phía đỉnh núi! "Túi nước kia tuyệt đối phải còn ở đó!" Lục An trong lòng sốt ruột, vừa chạy vừa nghĩ thầm, "Hi vọng Thanh Điểu đừng làm mất túi nước!" Đạp đạp đạp Rất nhanh, Lục An liền chạy đến bãi đất trống trên đỉnh núi. Lúc này Thanh Điểu đã không còn bóng dáng, chỉ để lại một tảng đá lớn trống rỗng ở chính giữa. Lục An nhịn đau nhanh chóng chạy đến trước tảng đá lớn nhìn khắp nơi, đột nhiên dưới một phiến lông vũ lưu lại trên tảng đá lớn thấy một góc túi nước, vội vàng bò lên tảng đá lớn, lấy túi nước ra từ dưới phiến lông vũ. "May mà túi nước không mất, như vậy là có thể gia nhập đội ngũ của nữ nhân kia rồi." Lục An trong tay cầm túi nước, nhíu mày tự lẩm bẩm, "Kỳ thú cấp một quả nhiên không phải một người có thể đối phó, hôm nay có thể sống sót, hoàn toàn là may mắn." Theo sau, Lục An cúi đầu, nhìn phiến lông vũ dưới chân. Xuất phát từ hiếu kì, Lục An cúi người nhặt phiến lông vũ lên. Nhìn phiến lông vũ trong tay, tuy rằng nhìn qua chỉ có màu xanh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện màu xanh này là màu chuyển sắc. Từ gốc đến ngọn càng ngày càng nhạt, chỉ là không quá rõ ràng. Nghĩ nghĩ, Lục An liền đặt phiến lông vũ này vào trong túi. Hắn cũng không nghĩ gì khác, chỉ là muốn trở về sau này học hỏi cho kỹ, xem con chim lớn màu xanh này tên là gì. Lục An ngẩng đầu, nhìn mặt trăng đã bắt đầu lặn về phía đông, nhíu mày, nhanh chóng chạy xuống núi. —————— —————— Sáng sớm, học viện đã thức dậy từ rất sớm. Bất kể là học viên năm nào cũng đã ra khỏi ký túc xá, chỉ là đi đến những địa phương khác nhau trong học viện. Đối với tân sinh mà nói, có trọn một buổi sáng học. Tiết học này vẫn do Hàn Ảnh dạy dỗ mọi người, nội dung chủ yếu là hướng dẫn mọi người cách giải phóng Thiên Nguyên Chi Lực của mình. Tiết học này không diễn ra trong nhà, mà là ở một bãi đất trống ngoài trời. Hàn Ảnh đang giảng giải cho mọi người trong đám người, nhưng Cao Đại Sơn trong số tân sinh lại nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm điều gì đó. "Này! Các ngươi có thấy Lục An không?" Cao Đại Sơn nhìn một vòng rồi nhịn không được khẽ hỏi Lý Đông Thạch và những người khác. Những người khác nghe vậy sửng sốt một chút, rồi cũng nhìn quanh, cuối cùng đều lắc đầu nói, "Không thấy." "Kỳ lạ, hắn đi đâu rồi? Với tính tình của hắn, không có khả năng không đến lớp học!" Cao Đại Sơn nhíu mày, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng. Đột nhiên, hắn thấy ở rìa ngoài cùng trong đám người, Phó Vũ đang đứng một mình nhìn quanh, tuy hắn có chút không dám cùng một cô gái xinh đẹp như vậy nói chuyện, nhưng vẫn đành cắn răng chen qua. "Cái đó, bạn học Phó Vũ..." Cao Đại Sơn đến bên cạnh Phó Vũ, có chút rụt rè nói. Phó Vũ nghe vậy quay đầu nhìn về phía Cao Đại Sơn, lông mày khẽ cau lại, lạnh nhạt hỏi, "Có chuyện gì?" "Ngươi biết vì sao Lục An không đến lớp không?" Cao Đại Sơn có chút lúng túng, gãi gãi sau gáy hỏi. Phó Vũ khẽ giật mình, đôi mắt đẹp ngưng lại, nói, "Tối qua hắn không về ký túc xá, ta tưởng hắn ở cùng các ngươi." "Cái gì?!" Cao Đại Sơn cũng nhịn không được nữa, kêu to lên, "Hắn một đêm không về ký túc xá?" Vì quá lớn tiếng, các học sinh xung quanh đều nhịn không được quay đầu nhìn về phía Cao Đại Sơn. Lúc này Cao Đại Sơn cũng ý thức được mình đã phạm sai lầm, nhịn không được rụt cổ lại, rồi nhỏ giọng nói chuyện tối ngày hôm qua cho Phó Vũ nghe! Phó Vũ lắng nghe, lông mày càng nhíu chặt. Bất kỳ dãy núi nào cũng có dã thú, hơn nữa rất có khả năng có kỳ thú xuất hiện. Một mình lên núi, chẳng phải là muốn chết sao? Ngay khi Phó Vũ chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên thấy một thân ảnh từ xa đi tới. Thị lực của nàng vượt xa người thường, người khác nhìn không rõ, nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng. "Hắn không sao, lát nữa sẽ đến." Phó Vũ thản nhiên nói, cũng không còn để ý tới Cao Đại Sơn nữa. Cao Đại Sơn thấy vậy, cũng chỉ có thể trượng nhị hòa thượng(*), mặc dù hắn rất muốn hỏi tại sao, nhưng nhìn dáng vẻ Phó Vũ cự người ở ngoài ngàn dặm, cũng không còn dám mở lời nữa. Chốc lát sau, tầng ba Tháp tôi luyện thân thể. Một nam nhân cao lớn trong miệng ngậm một cọng rơm, sải bước đi trong Địa Tôi Luyện Thân Thể. Rất nhanh, hắn liền đến trước mặt một nữ nhân gợi cảm đang khoanh chân ngồi dưới đất, ngồi xổm xuống, nhưng không dám nhìn vào đường cong sự nghiệp sâu hun hút của nữ nhân, nói, "Nhan tỷ, có người tìm cô." Khổng Nhan sửng sốt một chút, mở đôi mắt gợi cảm nhìn nam nhân. Nàng không nhớ nổi sáng nay có hẹn ai, nghĩ nghĩ, vẫn là đứng dậy đi ra ngoài khỏi Địa Tôi Luyện Thân Thể. Trên đường đi, vóc dáng như ma quỷ của Khổng Nhan hấp dẫn vô số ánh mắt, mỗi một đường cong đều khêu gợi thần kinh của những người này. Các nam nhân nhao nhao nhìn lại, trong lòng nghĩ rốt cuộc ai có thể có được vưu vật gợi cảm này. Nhưng nhìn vòng eo thon thả và mông cong vút, bất luận là ai có được, chỉ sợ cũng không thể sống được mấy ngày sẽ vì hư nhược mà chết đi? Cuối cùng, Khổng Nhan bước ra từ Địa Tôi Luyện Thân Thể, nhìn quanh, tìm kiếm người của mình. Ngay lúc này, ánh mắt nàng liếc thấy một thân ảnh đi tới, quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt một chút. Theo sau, một thiếu niên còn chưa cao bằng nàng đứng trước mặt, quần áo rách nát đầy vết máu, trông còn tàn tạ hơn tối hôm qua. "Là ngươi tìm ta?" Khổng Nhan khoanh tay trước ngực, khá hứng thú nhìn thiếu niên, lộ ra nụ cười quyến rũ nói, "Ta đã nói rồi, chỉ có lấy lại túi nước mới có thể gia nhập, không có gì khác để thương lượng đâu." Lời còn chưa dứt, biểu lộ của Khổng Nhan sửng sốt một chút, nhìn bàn tay thiếu niên đưa ra từ sau lưng, cùng túi nước màu nâu trong tay, trên khuôn mặt quyến rũ cuối cùng hiện lên một tia kinh ngạc. "May mắn không làm nhục mệnh." Lục An nhìn nữ nhân, thản nhiên nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang