Đô Thị Chi Sát Lục Du Hí

Chương 61 : Ta không thích (2)

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 19:29 07-11-2025

.
Trương Chí Bân sau khi nghe lời Dư Binh nói, trên mặt không có chút biểu cảm nào, cứ ngơ ngác nhìn hắn, không biết trong lòng nghĩ thế nào. Dư Binh tiếp tục cười nói: "Về chuyện trò chơi này, trong các quốc gia đều là bí mật không công khai, mọi người đều biết sự tồn tại của chúng ta, chỉ là chưa biểu thị rõ ràng ra mà thôi. Hơn nữa các quốc gia đều có tổ chức nhắm vào ta, ta chính là một trong những thành viên của tổ chức Hoa Hạ này, tương đối mà nói Hoa Hạ chúng ta vì dân số cơ bản lớn, cho nên người chơi nhiều hơn một chút. Chi bằng ngươi cũng gia nhập tổ chức của chúng ta, chúng ta cùng nhau vì sự phồn vinh phú cường của Hoa Hạ, cống hiến một phần sức lực, sau này gặp lão tổ tông, trên mặt cũng có ánh sáng." Trương Chí Bân lắc đầu, thần sắc ảm đạm nói: "Đáng tiếc ta và ngươi nghĩ hoàn toàn khác biệt, có lẽ là góc độ chúng ta đứng không giống nhau, đã thấy rất nhiều thứ ngươi chưa từng thấy. Giống như lúc trước ở cái tiểu trấn của chúng ta, một tên ác bá có thể một tay che trời, nhưng căn bản là không ai quản, cho đến sau này ta có năng lực rồi, chỉ là một câu nói tùy ý, liền đem hắn triệt để diệt trừ. Ngoài ra chuyện như vậy rất nhiều, chẳng qua là vì có Hà Giải Thần Thú, mọi người bực mình chẳng dám nói ra mà thôi, cho nên đối với loại chuyện này, đều là ngầm hiểu lẫn nhau. Ta hiện tại chỉ muốn tự mình trải qua ngày tháng tốt đẹp, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta diệt cỏ tận gốc, hơn nữa ta sau khi trừ tận gốc xong, còn muốn rải thêm thuốc diệt cỏ lên trên đó, khiến mấy chục năm đều không mọc ra được cỏ." Dư Binh thở dài một tiếng, giọng nói hơi trầm thấp nói: "Ta không phủ nhận có chuyện như ngươi nói, nhưng là hiện tại hết thảy đều đang trở nên tốt đẹp, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được, lực độ chỉnh đốn đang gia tăng sao?" Trương Chí Bân xua xua tay nói: "Ta chính là một tiểu lão bách tính, ông trời đột nhiên hạ xuống một miếng bánh ngọt như vậy, chẹp một tiếng liền dính vào trên đầu ta. Sau đó ta liền ở đây giãy giụa, dùng mạng của mình đổi lấy tài phú, để ta và người nhà của ta sống một cuộc sống tốt đẹp, như vậy đối với ta mà nói đã đủ rồi. Bờ vai của ta không rộng như ngươi, cũng không gánh vác nổi nhiều tình cảm như vậy, cho nên ngươi đừng nói với ta những điều này, nếu ngươi nguyện ý kết bạn với ta, có chuyện gì có thể trao đổi với nhau. Nếu như không nguyện ý ta cũng không sao, ngươi địa vị cao quyền trọng ta không với cao nổi, nhưng cuộc sống gia đình tạm ổn của ta, ngươi cũng đừng muốn xen ngang vào." Dư Binh một khuôn mặt trở nên nghiêm túc, phi thường nghiêm túc nói: "Cho dù ngươi nghĩ như vậy, nhưng là ngươi đã không giống trước nữa rồi, những người chơi khác, lại làm sao sẽ bỏ qua ngươi." Trương Chí Bân trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, tràn đầy khí sát phạt nói: "Vậy ta liền đến một giết một, đến một đôi giết một cặp, chỉ cần ta không chết, cứ như vậy một mực giết xuống, giết đến khi đối phương chịu thua mới thôi. Ta không tin tưởng bọn họ mạnh cỡ nào, cũng không tin tưởng nhân lực của bọn họ vô hạn, sớm muộn cũng có một ngày sẽ giết tuyệt bọn họ, cũng liền giải quyết tất cả vấn đề. Ta không có nhiều tình cảm Thánh Mẫu như vậy, cũng không cảm thấy mình nên giúp đỡ ai, hết thảy chỉ cần tùy tâm sở dục, như vậy đối với ta mà nói cũng đã đủ rồi. Ngươi đừng nói với ta nhiều như vậy, ta làm việc chỉ có hai điểm, hoặc là thích, hoặc là không thích, ta hiện tại đối với đề nghị của ngươi, câu trả lời chính là ta không thích." Dư Binh nhìn thấy thần sắc kiên quyết của hắn, lắc đầu cuối cùng vẫn không nói ra lời nào, tiện tay móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp, nói với hắn: "Ta hi vọng sau này ngươi vẫn đừng gây sự ở thế giới hiện thực, có chuyện gì có thể gọi điện thoại này tìm ta." Trương Chí Bân tiện tay cất tấm danh thiếp vào, mặt đầy ý cười nói: "Nếu như có khả năng thì ai mà không muốn sống những ngày tháng an ổn, vậy phải xem có người đến chọc ta hay không. Người bạn này ta kết giao rồi, trong tình huống thuận tiện ta không ngại giúp ngươi một tay, đến bất kỳ lúc nào ta cũng yêu Hoa Hạ, chỉ là không muốn vì những người không đáng kia mà bán mạng." Dư Binh nhìn bóng lưng hắn đi xa, trong lòng cũng là tràn đầy chua xót, rất nhiều người có tư tưởng như vậy, đây cũng là lí do vì sao Hoa Hạ có nhiều người chơi, nhưng thực lực chỉnh thể lại chỉ có thể coi là bình thường. Bởi vì những người này phần lớn sống ở tầng lớp dưới, đã thấy qua quá nhiều thứ hắc ám, bọn họ đối với rất nhiều chuyện đều không tin, không tình nguyện vì những người bề trên kia mà bán mạng. Bất quá cũng may những người này, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, khi đối phó người chơi nước ngoài, ngược lại là biểu hiện khá đoàn kết, mấy lần đại chiến đều đánh cho đối phương ném mũ cởi giáp. Trương Chí Bân trở lại nhà của mình, đem toàn bộ sự kiện nói với Đổng Liên Hàm một lần, người sau lại là hai hàng lông mày nhíu chặt, rất rõ ràng đối với cách xử lý của hắn cũng không hài lòng. Đổng Liên Hàm làm nũng trách yêu nói: "Những lời ngươi nói hôm nay tuy rằng nghe rất sảng khoái, thực tế đích xác có chỗ thiếu cân nhắc, phải biết rằng chúng ta ở thế giới hiện thực, vẫn là có đủ loại quy ước. Mặc dù chúng ta không muốn tiếp nhận, nhưng cũng có thể biểu đạt uyển chuyển, hơn nữa hiện tại hết thảy đích xác đang chuyển biến tốt, những thứ hắc ám đã càng ngày càng ít." Trương Chí Bân nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt kiên định nói: "Ta vẫn luôn cảm thấy những thứ đó là bẩn thỉu nhơ nhớp nhất, một khi tham dự vào trong đó thì muốn thoát ra cũng không thoát khỏi. Cho nên phải dùng ngữ khí kiên định nhất để cự tuyệt hắn, hơn nữa ta tuy rằng nói rất dứt khoát, nhưng cũng để lại một đường lui, sau này lấy thân phận bằng hữu giúp đỡ, điều này cũng có thêm rất nhiều lựa chọn." Đổng Liên Hàm nhẹ nhàng gật đầu, rồi như có điều suy nghĩ nói: "Ưu thế lớn nhất của chúng ta hiện tại, chính là đã đính lập khế ước, đi đâu đều là vợ chồng cùng đi. Tục ngữ nói vợ chồng đồng lòng sức mạnh như cắt vàng, cái này liền so với hợp tác khác phải kiên cố hơn nhiều, đối với những người chơi nước ngoài kia, ta cũng cảm thấy chỉ có chết rồi, mới là tốt nhất." Hai người lại thương lượng một lát, cơ bản cũng là Trương Chí Bân đưa ra một cương lĩnh, Đổng Liên Hàm ở nơi đó tiến hành hoàn thiện, loại chi tiết nhỏ này tên kia hoàn toàn là thằng ngốc. Trương Chí Bân vừa rạng sáng ngày thứ hai tỉnh lại, liền quyết định đi Tinh Võ Võ Thuật Hội, hắn cảm thấy hiện tại ảnh hưởng của mình, còn chưa đạt tới mức độ cử túc khinh trọng. Hắn sau khi đến Tinh Võ Võ Thuật Hội, lập tức liền có người đi vào bẩm báo, sau một lát Hoắc Hồng Nho, liền từ bên trong nghênh đón ra. Hắn giành nói trước: "Lần này tới quấy rầy Hoắc sư phụ, thật sự là quá ngại, bất quá đích xác là có chuyện quan trọng muốn thương lượng." Hoắc Hồng Nho cười ha hả nói: "Trương thiếu gia thật sự là quá khách khí, nhanh mời vào trong dâng trà." Hai người sau khi ngồi xuống ổn định trong đại sảnh, Trương Chí Bân dùng mắt quét một vòng bốn phía, nơi này lộ ra phi thường cổ kính, trên tường treo mấy bức thư họa, chính giữa là một cái biển hiệu, phía trên viết là Tinh Võ Báo Quốc. Hắn lập tức cười nói: "Ta cũng không cùng Hoắc sư phụ vòng vo tam quốc, ta lần này tới đây, có một chuyện muốn thương lượng với Hoắc sư phụ, ta cảm thấy giới võ thuật chúng ta hiện giờ, thật sự là một đống cát rời rạc. Mọi người hoàn toàn đều là của mình mình quý, ở phương diện cường thân kiện thể này, căn bản chính là khác xa nhau, cho nên ta dự định mượn uy vọng của Hoắc sư phụ. Dưới danh nghĩa Tinh Võ Thể Dục Hội, tổ chức một giải đấu võ thuật lớn."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang