Đô Thị Chi Binh Vương Trở Về (Đô Thị Chi Binh Vương Quy Lai)

Chương 6 : Khi Nên Ra Tay Thì Ra Tay

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 08:41 11-11-2025

.
Lâm Trọng lùi lại một bước, tránh ra công kích của hai tên lưu manh, sau đó tiện tay kéo một cái, bàn tay buông lỏng, tên lưu manh cầm đầu đang ra sức giãy giụa "ầm" một tiếng, liền đụng vào nhau với hai tên lưu manh khác, ba người cùng một chỗ ngã trên mặt đất, loạn thành một đoàn. Một màn này tựa như một vở kịch, xảy ra trong khoảng thời gian cực ngắn, khiến tất cả mọi người trong tiệm mì nhỏ đều nhìn ngơ ngác. Ai cũng không nghĩ tới, Lâm Trọng nhìn qua y phục mộc mạc, không chút nào thu hút, lại có thân thủ xuất sắc như thế này. Đôi mắt to sáng ngời của thiếu nữ chớp chớp, chốc lát nhìn Lâm Trọng, chốc lát nhìn ba tên lưu manh trên mặt đất, bộ dáng ngốc nghếch nhìn qua hết sức đáng yêu. Ba tên lưu manh luống cuống bò lên, tên lưu manh cầm đầu xoa cổ tay, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trọng, nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Trọng đã sớm bị vạn tiễn xuyên tâm: "Vương bát đản, ngươi lại dám để lão tử mất mặt, sống không kiên nhẫn rồi sao?" Trên mặt Lâm Trọng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lại không chút nào dao động, hai tay giang ra: "Ta cho các ngươi một lời khuyên, lập tức rời khỏi đây, đừng nói lời trêu chọc ta nữa, cũng đừng làm chuyện của ta nữa, nếu không... hậu quả tự gánh lấy!" Đối mặt ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Lâm Trọng, không biết vì sao, đáy lòng của tên lưu manh cầm đầu lại sinh ra một tia hàn ý. Nhưng rất nhanh, hàn ý đáy lòng của hắn liền bị lửa giận cuốn trôi. Mặc kệ nói thế nào, hắn đều là nhân vật có máu mặt ở khu vực này, nếu như cứ thế này mà xám xịt rời đi, sau này còn lăn lộn thế nào? Cơ bắp trên má của tên lưu manh cầm đầu co quắp mấy cái, đột nhiên từ bên hông rút ra một thanh chuỷ thủ sáng như tuyết, chỉ về phía Lâm Trọng, hung ác nói: "Lão tử cũng cho ngươi một lời khuyên, lập tức quỳ xuống nói cho lão tử dập mấy cái đầu vang dội, gọi mấy tiếng gia gia, nếu lão tử tâm tình tốt, liền thả ngươi một ngựa!" Những người khác trong tiệm mì nhỏ thấy tên lưu manh lại dám chuẩn bị động đao rồi, không khỏi đều giật mình. Liêu lão bá đem thiếu nữ bảo vệ ở sau người, giơ một cái ghế chặn ở trước người, còn đôi tình lữ kia thì ôm chặt lấy nhau, thân thể run rẩy. "Nói như vậy, các ngươi là không muốn đứng mà rời đi rồi?" "Mẹ kiếp, ngươi đã chết đến nơi rồi, còn kiêu ngạo cái chó gì!" Một tên lưu manh mắng Lâm Trọng: "Đồ nhà quê, không nghe thấy lời của đại ca ta sao? Nhanh chóng quỳ xuống dập mấy cái đầu, gọi mấy tiếng gia gia, nếu không thì..." Hắn làm động tác đâm đao, ánh mắt hung ác: "Dao trắng vào, dao đỏ ra!" Một tên lưu manh khác thì càng thêm trực tiếp, nghênh ngang đi đến trước mặt Lâm Trọng, đưa tay một bạt tai hung hăng quất tới trên mặt Lâm Trọng: "Vương bát đản, nhanh quỳ xuống xin lỗi lão đại!" Tên lưu manh này nghĩ rằng, người bình thường đối mặt hung khí như chuỷ thủ, tuyệt đối không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng chịu đòn. Ý nghĩ của hắn kỳ thật cũng không có sai, nhưng đáng tiếc là, Lâm Trọng không phải người bình thường. Trong mắt Lâm Trọng hàn quang lóe lên, đưa tay chặn lại bạt tai của tên lưu manh này, sau đó một cước đá ra! "Ầm!" Cước mạnh mẽ nặng nề của Lâm Trọng vững chắc đạp lên trên bụng của tên lưu manh, trực tiếp đạp hắn bay lên, hai mắt trợn trắng. Đã động thủ, Lâm Trọng liền không có dự định tiếp tục lãng phí nước bọt, nhưng hắn ra tay vẫn có chừng mực, không đến nỗi xảy ra án mạng. Nếu không thì, với thực lực của hắn, có một trăm loại thủ đoạn để tên lưu manh này lập tức chết ngay. "Xoẹt!" Lâm Trọng lại là một cước vung ra, trước khi tên lưu manh khác kịp phản ứng đã đạp lật hắn, động tác trôi chảy vô cùng, từ góc độ của người ngoài mà xem, giống như là một cảnh trong phim hành động. Động tác của Lâm Trọng dứt khoát nhanh nhẹn, không chút nào dây dưa, tản mát ra một cỗ khí chất ngời ngời không thể che giấu, miệng nhỏ của thiếu nữ ở sau người của Liêu lão bá khẽ mở, có chút nhìn ngơ ngác rồi. Những người khác cũng không tốt đến đâu, đều dùng một bộ biểu lộ nhìn thấy quái vật nhìn Lâm Trọng. Tay của tên lưu manh cầm đầu đang nắm chuỷ thủ đầy mồ hôi, hắn không nghĩ tới chỉ là trong nháy mắt, hai tên thủ hạ của mình liền bị đánh ngã, ôm bụng nằm trên mặt đất kêu rên. Nhưng, lúc này hắn đã cưỡi hổ khó xuống, nếu như cứ như vậy lùi lại, chỉ sợ sau này đừng nghĩ lăn lộn ở Khánh Nam khu nữa rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn đối với Lâm Trọng đặc biệt căm ghét lên, đột nhiên cắn răng một cái, thừa dịp Lâm Trọng phòng bị không kịp, hướng phía trước vọt ra một bước, chuỷ thủ hung hăng đâm hướng eo của Lâm Trọng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang