Đô Thị Chi Binh Vương Trở Về (Đô Thị Chi Binh Vương Quy Lai)
Chương 4 : Khúc Nhạc Dạo Ngắn
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 08:36 11-11-2025
.
Mặc dù người khác ở sau lưng nói lời nói xấu về mình, Lâm Trọng lại không có ý nghĩ tức giận, chỉ là cảm thấy buồn cười. Hùng ưng bay lượn trên trường không, có để ý đến lời xì xào bàn tán của chim sẻ trên cành sao? Đương nhiên sẽ không.
Chẳng mấy chốc, một chén lớn mì sợi tê cay thơm ngon đã được bưng lên, ngửi mùi thơm nóng hổi, Lâm Trọng không khỏi ngón trỏ khẽ động.
Ngay tại lúc này, ngoài cửa vang lên một âm thanh thanh thúy: "Liêu đại bá, con đến rồi, mau cho con một bát mì thịt bò, đói chết mất thôi!"
Một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở cửa quán mì.
Đây là một thiếu nữ đáng yêu mười bảy mười tám tuổi, mặc một thân đồng phục học sinh rộng thùng thình, trên đầu buộc hai bím tóc đuôi ngựa, khuôn mặt hạt dưa, mắt to, trên gò má còn có hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
Sự xuất hiện của thiếu nữ này tựa hồ đã truyền vào quán mì nhỏ một luồng sức sống mới.
Thanh niên trong cặp tình nhân nhỏ ở cửa, sau khi thiếu nữ xuất hiện, mắt liền hoàn toàn không rời đi được, thậm chí ngay cả miệng cũng kìm lòng không đặng mà há ra. Bạn gái của hắn không khỏi nổi cơn ghen tuông, hung hăng giẫm hắn mấy cước, mới khiến hắn giật mình tỉnh dậy từ sự hồn bay phách lạc vì sắc đẹp.
Lâm Trọng nhàn nhạt liếc qua thiếu nữ một cái, liền vùi đầu tiếp tục ăn mì. Thiếu nữ này xác thực phi thường xinh đẹp đáng yêu, nhưng không có liên quan gì đến hắn. Khi chấp hành các loại nhiệm vụ, Lâm Trọng đã thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp như hoa nhưng lòng dạ như rắn rết, điều này khiến hắn có chút đề phòng với những nữ nhân xinh đẹp.
Thiếu nữ hiển nhiên là khách quen của quán mì nhỏ này, tìm một chỗ ngồi xuống xong, liền vỗ bàn kêu lên: "Liêu đại bá, nhanh lên đi, ăn xong con còn phải đi học nữa, sắp thi rồi!"
"Biết rồi, biết rồi..." Lão bá họ Liêu liên tục đáp lời, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ từ nội tâm, "Sẽ xong ngay."
Thiếu nữ gác cánh tay lên bàn, hai tay chống cằm, đầu quay trái quay phải, đột nhiên nhìn thấy Lâm Trọng đang ngồi trong góc vùi đầu ăn mì, mắt không khỏi sáng lên.
"Ồ? Người này..."
Nhưng âm thanh truyền đến từ cửa đã cắt ngang suy nghĩ của thiếu nữ.
"Mày mẹ nó không có mắt à? Đồ đàn bà thối, đôi giày lão tử mới mua đều bị mày làm bẩn rồi, mày định bồi thường thế nào hả?" Một giọng nói thô bạo ngang ngược quát lên.
Không biết lúc nào, ở cửa quán mì nhỏ đã xuất hiện ba tên tiểu lưu manh, xảy ra xung đột với cặp tình nhân kia, tiếng quát tháo chính là từ miệng tên côn đồ cầm đầu phát ra.
"Xin lỗi, xin lỗi." Thanh niên cúi người chào, nói năng nhỏ nhẹ.
Bất quá, hắn vẫn coi như có chút cốt khí, biết bảo vệ bạn gái ở sau người.
Còn như bạn gái của hắn, sớm đã sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy như sàng cám.
"Bốp!" Tên côn đồ cầm đầu giơ tay tát thanh niên một cái bạt tai vang dội, để lại năm dấu ngón tay rõ ràng trên mặt hắn.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta nói xin lỗi với ngươi." Tên côn đồ vuốt vuốt tay, giả vờ nói.
Sau đó hắn sắc mặt biến đổi, trợn to hai mắt quát: "Nếu như xin lỗi hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì? Nói đi, các ngươi định giải quyết thế nào?"
Mặt khác hai tên côn đồ hò hét lên: "Bồi thường tiền, bồi thường tiền!"
Thanh niên ăn một bạt tai, rõ ràng có chút ngây người, nhất thời không biết nên nói gì. Trong mắt hắn lộ ra thần sắc vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, hai nắm đấm nắm chặt, nhưng lại không dám bùng phát. Hắn chỉ có một người, thân thể cũng không bằng đối phương cường tráng, nếu thực sự đánh nhau, ước chừng chỉ có phần bị đánh mà thôi.
Biểu hiện nhát gan của thanh niên khiến Lâm Trọng âm thầm lắc đầu, bất quá Lâm Trọng căn bản không có ý nghĩ lấy ơn báo oán, giúp bọn họ đứng ra.
"Đứng ngây ra làm gì? Bị lão tử một bạt tai tát ngốc rồi đúng không? Bảo ngươi bồi thường tiền không nghe thấy sao?" Tên côn đồ cầm đầu không kiên nhẫn nói.
Nữ nhân trốn ở sau lưng thanh niên dưới dâm uy của đối phương ngay cả một hơi thở cũng không dám thở, cúi đầu lặng lẽ nói: "Thôi đi, bồi thường chút tiền cho bọn họ đi, cứ coi như bố thí cho ăn mày..."
"Mẹ nó gái điếm thúi, ngươi nói ai là ăn mày hả? Lão tử đánh ngươi đó!" Tên côn đồ tai khá thính, cư nhiên nghe thấy lời của nữ nhân, trừng mắt lên, tại chỗ nổi cơn.
"Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi bồi thường tiền!" Thấy tên côn đồ lại muốn đánh người, thanh niên nguyên bản vẫn còn tồn tại một tia huyết khí đã hoàn toàn biến mất rồi, vội vàng cúc cung xin lỗi.
"Hừ, cái này không sai biệt lắm, mau móc tiền ra." Tên côn đồ cầm đầu trên mặt lộ ra nụ cười như ý, trong lòng đối với sự nhu nhược của thanh niên khá khinh thường.
Thanh niên móc ra ví tiền, có chút đau lòng rút ra một tờ một trăm tệ, cẩn thận từng li từng tí đưa cho tên côn đồ cầm đầu: "Ngài xem... đủ không?"
Tên côn đồ cầm đầu cười lạnh một tiếng, hướng về phía bên cạnh khạc một bãi đàm, hai cánh tay ôm ở trước ngực, ngay cả một câu cũng lười nói.
Mặt khác hai tên tiểu lưu manh đưa tay ra sức xô đẩy thân thể của thanh niên, đẩy hắn lùi lại liên tục: "Một trăm tệ? Bố thí cho ăn mày sao?"
.
Bình luận truyện