Đô Thị Chi Binh Vương Trở Về (Đô Thị Chi Binh Vương Quy Lai)

Chương 3 : Hồi Quy Đô Thị

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 22:28 10-11-2025

.
(Viết đến đây, tôi hy vọng độc giả ghi nhớ tên miền của chúng tôi một chút.) Thân cao một mét tám của hắn, giữa nhà ga tấp nập người qua lại không đáng chú ý, không có bất luận kẻ nào chú ý hắn. Quần áo Lâm Trọng mặc trên người vô cùng chất phác, thậm chí có thể nói là keo kiệt, chiếc quần giặt đến bạc phếch, ngắn một đoạn nhỏ, chân đi giày thể thao hiệu Khai Phóng, mặt giày xám xịt, phía trước còn thủng mấy cái lỗ nhỏ, không biết đã đi bao nhiêu đường, khiến hắn trông không khác gì một dân công vào thành làm thuê. Lâm Trọng không phải cố ý ăn mặc keo kiệt như vậy, mà là bởi vì toàn bộ tiền của hắn, tất cả đều đã cùng với tiền tuất của Dương Hổ, cùng một chỗ, một tháng trước đã gửi cho mẹ và muội muội của Dương Hổ. Lúc này, toàn bộ tiền trên người Lâm Trọng cộng lại, không vượt quá ba trăm khối, trong tài khoản ngân hàng thậm chí không còn một chút xu bạc nào. Thành phố mà Lâm Trọng đặt chân đến này, tên là Khánh Châu, là một đại đô thị ở Tây Nam Viêm Hoàng Cộng Hòa quốc, bốn bề quần sơn bao quanh, ở giữa hai con sông giao hội, những năm gần đây phát triển cực kỳ nhanh chóng, vô số nhà cao tầng đột ngột từ mặt đất mọc lên. Thành phố Khánh Châu, là quê hương của Dương Hổ, nhưng Lâm Trọng lại là lần đầu tiên đến. Các tài xế taxi hoặc xe ôm chờ đợi xung quanh nhà ga, giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, chủ động kiếm khách, thậm chí, họ còn trực tiếp quơ lấy hành lý của lữ khách, kéo lên xe mình. "Tiểu huynh đệ, muốn tới chỗ nào?" Một nam tài xế mập lùn không mất cơ hội tới gần Lâm Trọng, dùng giọng phổ thông lơ lớ hỏi. Lâm Trọng nhìn tờ giấy trên tay, trên đó ghi lại địa chỉ gia đình của Dương Hổ: "Chào bác, quận Khánh Nam, hẻm Hoành Thịnh đi không ạ?" Nam tài xế xích lại gần, liếc nhìn tờ giấy, rồi quay người bỏ đi luôn, trực tiếp bỏ Lâm Trọng lại. Lâm Trọng lại cầm tờ giấy hỏi thăm thêm mấy tài xế khác, không một ngoại lệ, tất cả đều bị từ chối, lý do lại nhất trí đến lạ thường: "Quá xa, quá hẻo lánh, không đáng." Mãi đến khi tất cả lữ khách ở nhà ga đã đi hết, Lâm Trọng mới tìm được một chiếc xe ba bánh rách nát chịu đi quận Khánh Nam, nhưng yêu cầu hắn phải trả tiền trước. Lâm Trọng trả năm mươi khối tiền cho tài xế, xách hành lý, ngồi vào chỗ ngồi phía sau. Chỗ ngồi phía sau của chiếc xe ba bánh này càng thêm rách nát, lớp biểu bì đã mòn hết rồi, thậm chí có thể nhìn thấy tấm ván gỗ lót ở phía dưới. Lâm Trọng đối với điều này không lộ ra chút vẻ chán ghét nào, ngồi vững vàng ổn định. Một giờ sau, chiếc xe ba bánh chở Lâm Trọng đến một thập tự nhai, tài xế chỉ cho Lâm Trọng một chút phương hướng, liền ầm ầm lái đi. Đây là một mảnh khu phố cũ kỹ, đường phố lồi lõm, bất bình, nhà lầu thấp bé, không đều, khắp nơi dán đầy tiểu GG. Lâm Trọng xách hành lý, đứng tại đầu đường, nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt. "Tiểu tử, ngươi tới đây làm gì đó?" Bên trong quán mì sát bên có một lão bá trông chừng hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, chủ động chào hỏi Lâm Trọng. Lâm Trọng trên mặt lộ ra nụ cười, hướng về lão bá lễ phép gật gật đầu: "Đại bá, con tới đây tìm người, bác biết hẻm Hoành Thịnh số 27 đi đường nào không?" "Vào ăn một bát mì đi, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, ăn xong rồi tôi sẽ nói cho cháu biết." Lão bá vẫy vẫy tay với Lâm Trọng. Lâm Trọng sờ sờ bụng, hắn vừa lúc cảm thấy có chút đói bụng, thế là xách rương hành lý, đi vào quán mì nhỏ ven đường. Trong quán mì không có mấy khách, ở vị trí gần cửa có một đôi tình nhân nhỏ đang ngồi, đầu tựa sát vào nhau kề tai nói nhỏ. Đôi tình nhân này ăn mặc tươi mới, trang phục thời thượng. Khi Lâm Trọng đi ngang qua, cả hai đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lâm Trọng. Cô gái thậm chí nắm cái mũi, lấy tay phẩy phẩy, thấp giọng lầm bầm một câu: "Đồ nhà quê." Lâm Trọng đi thẳng qua bên cạnh hai người, coi như không nghe thấy. "Tiểu tử, muốn ăn gì?" Lão bá lau lau tay, hòa nhã hỏi. Lâm Trọng nhìn thực đơn một chút, nói: "Cho hai bát mì sợi, bỏ nhiều ớt vào là được." "Được rồi, chờ một chút." Lão bá chui vào trong bếp chật hẹp, bận rộn. Lâm Trọng ngồi trên ghế, đôi mắt rủ xuống, sắc mặt bình tĩnh, cuộc nói chuyện của đôi tình nhân ở cửa không ngừng bay lọt vào lỗ tai của hắn. "Chẳng những là đồ nhà quê, mà còn là một tên nghèo rớt mồng tơi." "Hắc hắc... ta thấy hắn chẳng những là một tên nghèo rớt mồng tơi, mà còn là một thùng cơm nữa, một bát mì sợi còn không đủ, thế mà lại muốn hai bát." Thính lực của Lâm Trọng cực kỳ mẫn tiệp, lời thì thầm của đôi tình nhân không sót một câu, tất cả đều bị hắn nghe lọt vào trong tai...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang