Đô Thị Chi Binh Vương Trở Về (Đô Thị Chi Binh Vương Quy Lai)
Chương 24 : Chuẩn Bị Nhận Chức
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 12:03 11-11-2025
.
"Chúng ta đi thôi." Lâm Trọng kéo tay nhỏ mềm mại của Dương Doanh, không quay đầu lại đi qua bên cạnh mấy tên lưu manh.
Đợi đến khi Lâm Trọng và Dương Doanh triệt để đi xa, bốn tên lưu manh mới từ trên mặt đất bò lên, dùng ánh mắt lòng còn sợ hãi nhìn bóng lưng Lâm Trọng rời đi.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay, chú định sẽ để lại bóng ma trong lòng bọn họ.
Tay bị Lâm Trọng nắm, lòng Dương Doanh như nai con chạy loạn, má cũng có chút nóng lên, nhưng lại không muốn giãy thoát bàn tay lớn của Lâm Trọng.
Lâm Trọng đại phát thần uy, dễ dàng đánh ngã mấy tên lưu manh kia, cảnh tượng đó khiến Dương Doanh cảm thấy không thể tin được, đồng thời cũng làm trong lòng nàng sinh ra cảm giác an toàn đã lâu không thấy.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì ngoại mạo đặc biệt xuất sắc, Dương Doanh không biết đã bị biết bao nhiêu lời đồn đại, cũng chính vì vậy, đã hình thành tính cách trầm mặc hướng nội, ngoài mềm trong cứng của nàng.
Nhưng sự xuất hiện của Lâm Trọng, lại như một tia ánh rạng đông, đột phá tâm phòng của Dương Doanh, khiến nàng một lần nữa tìm lại được sức sống của thiếu nữ.
Quy căn kết để, Dương Doanh chung quy cũng chỉ là một thiếu nữ vừa mới mười bảy tuổi mà thôi.
"Lâm đại ca, huynh thật lợi hại, nếu như ta cũng lợi hại như huynh thì tốt biết mấy." Dương Doanh hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó, từ đáy lòng phát ra tán thán.
"Sao vậy, muội muốn học sao? Ta có thể dạy cho muội."
"Thật sao?" Dương Doanh mừng ra mặt, ôm chặt lấy cánh tay Lâm Trọng, "Ta cũng có thể trở nên lợi hại như Lâm đại ca sao?"
Lâm Trọng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Qua một thời gian nữa, ta dạy cho muội một vài thuật phòng thân thực dụng, tuy rằng không thể nào lợi hại như ta, nhưng người bình thường cũng có thể đối phó rồi."
"Tuyệt vời quá!" Dương Doanh phát ra một tiếng hoan hô, giọng nàng trong trẻo êm tai phảng phất như chuông bạc, ngoại mạo lại xinh đẹp như thiên sứ, lập tức thu hút người đi đường nhao nhao chú mục.
Dưới sự đồng hành của Dương Doanh, Lâm Trọng bước vào một cửa hàng quần áo có trang hoàng khá cao cấp.
Một nữ nhân viên khoảng hai mươi tuổi, trên mặt trang điểm đậm, ngoại hình ưa nhìn lập tức nghênh đón, trên mặt treo nụ cười chuyên nghiệp, dùng ngữ khí máy móc hỏi: "Chào ngài, xin hỏi ngài muốn mua gì ạ?"
Nữ nhân viên này liếc nhìn bộ quần áo quê mùa trên người Lâm Trọng, nhỏ không thể thấy mà bĩu môi, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt cũng trở nên gượng gạo.
Sau đó nàng nhìn thấy Dương Doanh ở phía sau Lâm Trọng, lập tức lại sinh ra cảm giác tự hổ thẹn.
So với Dương Doanh, nữ nhân viên có vóc người không tệ, ngoại mạo mỹ lệ này hoàn toàn trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Bởi vì vẻ đẹp của Dương Doanh là loại vẻ đẹp vô cùng tinh tế, không góc chết 360 độ.
Không chỉ là nữ nhân viên, tất cả những người khác trong cửa hàng quần áo, đều bị Dương Doanh hấp dẫn lấy ánh mắt.
Đặc biệt là mấy người đàn ông đang cùng bạn gái mua quần áo, càng là nhìn ngẩn người, một người trong đó nước bọt đều chảy ra, bản thân còn không hề hay biết.
Khi bọn họ nhìn thấy bàn tay nhỏ trắng noãn của Dương Doanh lại bị Lâm Trọng nắm, trong lòng đố kỵ vô cùng, hận không thể thay Lâm Trọng mà thay vào!
Một đóa hoa tươi đẹp mơn mởn, cắm trên bãi phân trâu!
Đây chính là ý nghĩ trong lòng mọi người.
Lâm Trọng căn bản không quản trong lòng người khác nghĩ gì, buông bàn tay nhỏ của Dương Doanh, đi dạo một vòng trong cửa hàng quần áo, rất nhanh đã có lựa chọn, chỉ một ngón tay: "Ta muốn bộ âu phục kia, cùng với chiếc áo sơ mi đó, còn có đôi giày da kia."
Nữ nhân viên thuận theo ngón tay của Lâm Trọng nhìn sang, biểu lộ trên mặt trở nên hơi cổ quái.
Bởi vì quần áo và giày mà Lâm Trọng chọn, không phải quá tiện nghi, mà là quá đắt! Chí ít so với trang phục của Lâm Trọng thì đúng là như vậy.
Bản thân Lâm Trọng cũng không quá chú trọng cách ăn mặc, hàng chợ mười mấy tệ và những bộ âu phục đắt tiền hàng ngàn hàng vạn tệ ở trong mắt hắn không có sự phân chia quý tiện, chỉ có sự khác biệt phù hợp hay không phù hợp.
Bất quá, Lâm Trọng lại nghĩ đến, đã công việc của hắn là làm bảo tiêu thân cận của tổng tài, Tinh Hà Y Dược cũng vì thế mà trả lương cao, khi chính thức đi làm tổng không thể ăn mặc quá keo kiệt, khiến chủ thuê cảm thấy mất mặt.
"Ngài xác định muốn mua mấy bộ quần áo và giày đó sao?" Nữ nhân viên sợ Lâm Trọng chỉ nhầm, lại xác nhận một câu.
"Xác định." Lâm Trọng cũng không vì thái độ của nữ nhân viên mà tức giận, với cách ăn mặc của hắn lúc này, đối phương không đuổi hắn ra ngoài, đã xem như cực kỳ hiếm có rồi.
"Vâng." Nữ nhân viên do dự một chút, vẫn là đem bộ âu phục, áo sơ mi và giày da mà Lâm Trọng đã chỉ định mang đến, đặt ở trước mặt Lâm Trọng, "Bộ âu phục này giá 8500 tệ, chiếc áo sơ mi này giá 1500 tệ, đôi giày da này giá 3999 tệ, tổng giá của ba món là 13999 tệ."
Sau khi nữ nhân viên báo giá xong, trong cửa hàng quần áo lập tức sinh ra một trận xôn xao.
Hầu như tất cả mọi người đều không tin Lâm Trọng có thể mua được, đều đang đợi để xem trò cười của hắn.
Đặc biệt là một vài người đàn ông trong đó cảm thấy ghen ghét Lâm Trọng, càng là khoái trá trên sự đau khổ của người khác, thì thầm to nhỏ cười trộm không thôi.
"Tiểu tử này sững sờ rồi phải không, ha ha..."
"Giá của mấy bộ quần áo này, e rằng tiểu tử này phải khuân gạch mấy tháng trời mới kiếm được chứ, tặc tặc..."
"Ta dám đánh với ngươi cá rằng, tiểu tử này khẳng định không mua nổi, thế nào, đánh cược không?"
"Đi đi đi, quỷ mới đánh với ngươi cược, đây chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?"
Các loại lời đàm tiếu truyền vào tai Lâm Trọng và Dương Doanh, Lâm Trọng còn không có cảm giác gì, Dương Doanh lại tức giận.
Chân mày thanh tú của nàng nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết đỏ bừng lên, hằm hằm trừng mắt nhìn mấy người đàn ông đang coi thường Lâm Trọng.
"Có thể thử mặc không?" Lâm Trọng nhàn nhạt hỏi một câu.
Nữ nhân viên lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Trọng ẩn ẩn có chút ghét bỏ: "Thật có lỗi, cửa hàng chúng tôi quần áo tổng thể không cung cấp thử mặc, nếu như muốn thử mặc, thì nhất định phải mua!"
Nàng nhấn mạnh hai chữ "mua".
"Được, vậy ta mua." Lâm Trọng từ trong túi quần móc ra một tấm thẻ ngân hàng, dùng hai ngón tay kẹp lấy, "Có thể quẹt thẻ không?"
Lời nói và hành động của Lâm Trọng, khiến nữ nhân viên trợn mắt hốc mồm, cũng làm trong cửa hàng quần áo trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch.
Tất cả lời thì thầm to nhỏ và giao đầu tiếp nhĩ đều dừng lại.
Nhìn biểu lộ trợn mắt há hốc mồm của nữ nhân viên kia, cùng với vẻ mặt những người khác trong cửa hàng quần áo muốn tìm một kẽ đất để chui vào, không biết vì sao, Dương Doanh đột nhiên cảm thấy tâm tình đặc biệt thống khoái.
Trải qua một lúc lâu, nữ nhân viên mới như mới tỉnh, hoảng hốt vội vàng từ trong tay Lâm Trọng tiếp nhận thẻ ngân hàng, ngữ khí lập tức trở nên cung kính: "Đương nhiên có thể, mời đi theo ta."
Thấy Lâm Trọng vậy mà thật sự có tiền mua được bộ quần áo cao cấp như vậy, mấy người đàn ông trước đó xem thường Lâm Trọng, đều cảm thấy mặt mình bị đánh đến kêu vang, lặng lẽ đứng lên, xám xịt rời khỏi cửa hàng quần áo.
Sau khi quẹt thẻ thanh toán, Lâm Trọng khẽ mỉm cười, dùng ngữ khí có phần châm chọc hỏi: "Hiện tại ta có thể thử mặc rồi chứ?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, mời ngài, phòng thử đồ ở bên kia." Mặt nữ nhân viên có chút đỏ lên, nhưng có son phấn che đi, không nhìn ra được.
Lâm Trọng gật đầu với Dương Doanh, xách đồ vừa mua bước vào phòng thử đồ.
Sau vài phút ngắn ngủi, khi Lâm Trọng một lần nữa bước ra từ phòng thử đồ, đã khiến tất cả mọi người trong cửa hàng quần áo bao quát cả Dương Doanh, đều mở to mắt.
Lâm Trọng mặc trang phục chính thức, giống như đổi thành một người khác.
Âu phục đen sơ mi trắng mặc trên người Lâm Trọng, lộ ra cực kỳ vừa người, làm nổi bật dáng người thon dài cường tráng của hắn, đứng ở đó, cả người đều tỏa ra một loại khí chất khác biệt.
Phảng phất bộ âu phục này, nguyên bản là được đặt may riêng cho hắn, không có bất kỳ chỗ nào không hài hòa.
Lâm Trọng nhìn vào gương mấy lần, bản thân cũng khá hài lòng, đang chuẩn bị một lần nữa trở về phòng thử đồ cởi ra, lại bị Dương Doanh giữ chặt.
"Lâm đại ca, cứ mặc thế này đi, huynh mặc âu phục đẹp cực kỳ, thật sự quá đẹp trai!" Dương Doanh nói với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Bộ âu phục này là để đi làm chuẩn bị, bình thường ai lại mặc quần áo trang trọng như vậy chứ." Lâm Trọng vuốt vuốt tóc Dương Doanh, nhưng lại không nghe theo đề nghị của nàng.
Đợi đến khi hai người từ cửa hàng quần áo đi ra, đã là chạng vạng tối, đèn hoa mới lên, Lâm Trọng liền nói với Dương Doanh: "Đi thôi, ta tiễn muội trở về, trên đường lại tiện thể mua một cái điện thoại."
Lâm Trọng và Dương Doanh trở lại ngõ Hoành Thịnh lúc sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
"Hôm nay chỉ có một mình muội ở nhà, buổi tối chú ý đóng chặt cửa sổ, có việc thì gọi điện thoại cho ta." Lâm Trọng sờ sờ đầu Dương Doanh, nói xong liền muốn xoay người rời đi.
"Lâm đại ca, xin chờ một chút!" Vừa mới đi ra vài bước, phía sau liền truyền đến giọng nói có chút căng thẳng của Dương Doanh.
"Sao vậy?" Lâm Trọng dừng thân lại, hơi nghi hoặc một chút.
Dương Doanh hai tay xoắn vào trước ngực, ánh mắt trốn tránh, không dám đối mặt với ánh mắt của Lâm Trọng: "Huynh... đã tìm thấy phòng ở chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng đừng lo lắng, ta sẽ đặt một khách sạn ở phụ cận, ngày mai lại đi thuê phòng."
Mặt Dương Doanh càng ngày càng đỏ, nhưng trong bóng đêm lại không thấy rõ lắm, nàng cảm thấy trái tim đập nhanh vô cùng: "Mẹ ta nằm viện rồi, bây giờ trong nhà vừa vặn có một gian phòng trống ra, bằng không thì, huynh cứ ở nhà ta đi?"
.
Bình luận truyện