[Dịch]Võ Hiệp Tiêu Dao Lục - Sưu tầm
Chương 67 : Toàn trường chấn kinh
                                            .
                                    
             “Sư phụ, ngươi giấu mấy bình thuốc này ở đâu?”
Phùng Tiếu Tiếu hai con mắt long lanh tròn xoe nhìn Phùng Ngọc Yến.  Phùng Ngọc Yến nhìn tiểu cô nương mà buồn cười, tiểu nha đầu này từ bao  giờ học được cách trang manh?
Lắc lắc đầu, Phùng Ngọc Yến tỏ ý không nói, mặc cho Phùng Tiếu Tiếu níu  áo năn nỉ. Đừng giỡn, cái này bí mật không thể bị lộ ra bây giờ được.
“Keo kiệt!”
Phùng Tiếu Tiếu bĩu môi nói. Vô Song không nói gì, hắn biết nếu Phùng  Ngọc Yến không nói cho hắn, chính là không thể nói cho hắn. Đối với  Phùng Ngọc Yến, Vô Song giờ đã thành não tàn phấn không sai biệt lắm.
“Khụ khụ”
Hoàng Dược Sư ho nhẹ một cái, sau đó nói với Lục Thừa Phong:
“Ngươi tìm ba sư đệ về cả đây, đem thuốc này cho họ uống.”
Lục Thừa Phong cung kính đáp:
“Vâng.”
Rồi nói:
“Hành tung của Khúc sư đệ và Phùng sư đệ thì trước nay đệ tử chưa từng nghe ngóng được. Vũ sư đệ thì đã chết lâu rồi.”
Hoàng Dược Sư hai mắt sáng quắc chiếu thẳng vào Mai Siêu Phong, lạnh lùng nói:
“Siêu Phong, ngươi làm điều ác lớn, cũng gặp chuyện khổ lớn. Mới rồi lão  họ Cừu kia rủa ta chết, ngươi cũng còn khóc được mấy giọt nước mắt, còn  muốn trả thù cho ta. Xét tới mấy giọt nước mắt ấy, ta để cho ngươi sống  thêm vài năm.”
Mai Siêu Phong không bao giờ ngờ rằng sư phụ lại tha mạng cho mình dễ dàng như thế, vô cùng vui mừng, lạy rạp xuống đất.
Hoàng Dược Sư nói:
“Tốt lắm, tốt lắm.”
Rồi vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Mai Siêu Phong ba chưởng.
Mai Siêu Phong đột nhiên thấy hậu tâm hơi đau, lần này hoảng sợ suýt ngất, run giọng nói:
“Ân sư, đệ tử tội đáng muôn chết, xin người ra ơn xử tử ngay lập tức, tha cho con không phải chịu khổ hình Phụ cốt châm.”
Mai Siêu Phong biết chỉ cần trúng một mũi châm ấy là đã bước vào địa  ngục ở nhân gian, huống hồ lại trúng tới ba mũi? Bèn rút ngọn Độc long  ngân tiên đập mạnh lên đầu.
Hoàng Dược Sư vươn tay một cái đã đoạt được ngọn Độc long tiên, lạnh lùng nói:
“Có gì mà gấp? Muốn chết cũng không dễ đâu!”
Mai Siêu Phong muốn chết cũng không được, nhất thời cười thảm một tiếng, sau đó nói với Quách Tĩnh:
“Đa tạ ngươi đã một đao đâm chết chồng ta, thằng chồng giặc ấy chết cũng được ung dung tự tại!”
Hoàng Dược Sư nói:
“Dược tính trên Phụ cốt châm sau một năm mới phát tác. Trong một năm ấy  có ba việc cho ngươi làm, ngươi làm xong thì tới đào Đào Hoa gặp ta, sẽ  có cách lấy châm ra cho ngươi.”
Mai Siêu Phong cả mừng, vội nói:
“Đệ tử có gặp dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ làm tròn việc ân sư giao.”
Hoàng Dược Sư lạnh lùng nói:
“Ngươi biết ta sai ngươi đi làm chuyện gì không mà đáp ứng mau lẹ như thế?”
Mai Siêu Phong không dám nói gì, chỉ còn cách dập đầu lạy lục.
Hoàng Dược Sư nói:
“Việc thứ nhất là ngươi để mất Cửu âm chân kinh thì phải đi tìm về, nếu  người ta đã đọc qua thì giết họ đi, một người đọc qua thì giết một  người, một trăm người đọc qua thì giết một trăm người, nếu mới giết chín  mươi chín người thì đừng tới gặp ta vội.”
“Bốn sư huynh đệ Khúc, Lục, Vũ, Phùng của ngươi đều vì ngươi mà bị liên  lụy, ngươi đi tìm Linh Phong, Mặc Phong về đây. Rồi đi hỏi thăm tìm  người nhà con cái Nhãn Phong đưa cả tới Quy Vân trang. Đó là việc thứ  hai.”
Mai Siêu Phong nhất nhất vâng dạ.
Hoàng Dược Sư ngẩng đầu nhìn trời, nhìn nhìn sao Bắc đẩu ở chân trời, thong thả nói:
“Cửu âm chân kinh là các ngươi tự ý lấy đi công phu trong kinh ta không  sai các ngươi luyện tập nhưng các ngươi tự luyện, chắc ngươi cũng phải  biết nên làm thế nào.”
Vô Song lúc này nói nhỏ với Phùng Ngọc Yến:
“Đông Tà này thật đúng là tà.”
Phùng Ngọc Yến không nói gì, đôi mắt trong sáng nhìn Mai Siêu Phong như đang suy nghĩ cái gì đó.
Mai Siêu Phong nhất thời không hiểu rõ ý sư phụ, cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu mới sực hiểu ra, run lên nói:
“Khi nào làm xong hai việc đầu đệ tử sẽ hủy hết công phu Cửu âm bạch cốt trào và Tồi tâm chưởng.”
Phùng Ngọc Yến thở dài một cái, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Mai Siêu  Phong. Rồi dưới sự ngạc nhiên của mọi người, vỗ vào lưng Mai Siêu Phong  ba cái, chỗ bị Hoàng Dược Sư vỗ ba cái.
Mai Siêu Phong lập tức cảm thấy trong người mất đi một vài thứ gì đó,  sau đó cảm thấy khó chịu của Phụ Cốt Châm biến mất. Nàng ngơ ngác giơ  tay nói:
“Phụ cốt châm… biến mất rồi…”
Mọi người cả kinh rồi. Phải biết Phụ cốt châm một khi phóng vào thân  thể, phải cần đạo cụ đặc biệt mới lấy được ra. Mà đạo cụ này thì ở đây  chỉ có Hoàng Dược Sư biết. Vậy mà Phùng Ngọc Yến chỉ đơn giản vỗ ba cái  lập tức giải được phụ cốt trâm, khiến cho đến cả Hoàng Dược Sư cũng phải  ngẩn người ra.
Thật ra Phùng Ngọc Yến vừa rồi chỉ là thu phụ cốt trâm vào động tiên,  hoàn toàn không phải kỹ thuật cao siêu gì. Nhưng trong mắt người khác,  Phùng Ngọc Yến địa vị lập tức phóng đại lên vô số lần.
Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng nói:
“Ngươi tội ác tày trời, ngươi chắc chắn phải trả giá cho sai lầm của  ngươi. Nhưng ngươi cũng là một con người đáng thương. Ta giải phụ cốt  châm cho ngươi chỉ vì muốn ngươi dùng cách khác để trả giá sai lầm, mà  không phải dùng đau đớn trả giá sai lầm.”
Hoàng Dược Sư cau mày nói:
“Ngọc Yến, ngươi…”
Phùng Ngọc Yến ngắt đứt lời Hoàng Dược Sư:
“Cô Trượng, ba việc ngươi giao cho Mai sư tỷ, có việc đầu tiên Mai sư tỷ không thể hoàn thành.”
Hoàng Dược Sư ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao?”
Phùng Ngọc Yến không trả lời, đi ra một cái cột gỗ, tay co thành trảo,  thi triển Cửu Âm Thần Trảo nhẹ nhàng đánh thẳng vào cột. Phùng Ngọc Yến  nhấc tay ra, chỉ thấy năm lỗ sâu hoắm xuất hiện.
“Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!”
Mọi người lại chấn kinh rồi. Không ngờ Phùng Ngọc Yến lại có thể biết  Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, thậm chí nhìn uy lực còn hơn Mai Siêu Phong mấy  lần. Môn võ công này vô cùng tà ác, luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo thì đôi  bàn tay tắm máu bao con người, ai cũng có thể nghĩ. Cứ nhớ tới Trần  Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong thì rõ. Lục quái nhìn Phùng Ngọc Yến,  ánh mắt nhiều ra một tia ngưng trọng và đề phòng.
Phùng Ngọc Yến lắc lắc đầu nói:
“Cửu Âm Thần Trảo, võ công âm độc nhất trong Cửu Âm Chân Kinh.”
Hoàng Dược Sư đang ngạc nhiên, nghe thấy Phùng Ngọc Yến nói vậy vội hỏi:
“Cửu Âm Thần Trảo? Không phải Cửu Âm Bạch Cốt Trảo?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu đáp:
“Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là Mai sư tỷ luyện công thiếu mất công pháp, đi hướng không đúng.”
Mai Siêu Phong lúc này đã hiểu tại sao Phùng Ngọc Yến nói nàng không thể  hoàn thành được việc đầu tiên rồi. Phùng Ngọc Yến công phu cao hơn nàng  nhiều lắm. Đừng nói đánh chết Phùng Ngọc Yến, nàng xuất thủ với Phùng  Ngọc Yến, còn toàn mạng hay không đều khó nói.
Hoàng Dược Sư hỏi tiếp:
“Vậy ngươi có Cửu Âm Chân Kinh? Ngươi lấy Cửu Âm Chân Kinh từ đâu?”
Phùng Ngọc Yến hỏi lại:
“Nếu ta nói ta từ khi sinh ra đã biết Cửu Âm Chân Kinh, cô trượng có tin không?”
“Ta tin!”
Hoàng Dược Sư không do dự gật đầu nói.
Phùng Ngọc Yến ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao ngươi lại tin?”
Hoàng Dược Sư trả lời:
“Bởi vì ta tin ngươi. Ngươi là A Hành chuyển sinh!”
Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười hỏi:
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Hoàng Dược Sư đáp:
“Cửu Âm Chân Kinh là do A Hành dùng trí nhớ ghi lại. Ngươi là A Hành  chuyển sinh, có được Cửu Âm Chân Kinh từ lúc sinh ra là như vậy.”
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Cô trượng, ta không phải Phùng Hành cô cô.”
Hoàng Dược Sư nóng nảy nói:
“Ngươi là!”
“Ta biết y thuật từ khi mới sinh ra, Phùng Hành cô cô có biết?”
Đám người lại chấn kinh rồi. Biết y thuật từ khi mới sinh ra, đây là cái gì khái niệm?
Hoàng Dược Sư ngớ người. Hắn biết Phùng Hành không biết y thuật đấy. Hoàng Dược Sư lắp bắp:
“Nhưng… nhưng mà…”
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Cô trượng, ta biết ngươi thương yêu cô cô. Nhưng ngươi không thể tìm một người giống cô cô để thay thế nàng đi.”
Lời nói của Phùng Ngọc Yến như tiếng sét đánh thẳng trong đầu Hoàng Dược Sư. Hắn ngẩn người ra một lúc, sau đó buồn rầu nói:
“Ngươi nói rất đúng…”
Hoàng Dung đám người vẫn đứng một bên, bọn họ hôm nay đã đủ ngạc nhiên  rồi. Đám lục quái lúc đầu nhìn Hoàng Dược Sư với ánh mắt không tốt, hiện  tại đã nhiều thêm một phần đồng tình.
Phùng Ngọc Yến nhìn sang Quách Tĩnh và Hoàng Dung, rồi gọi hai người:
“Quách Tĩnh, Hoàng Dung, hai ngươi ra đây.”
Hoàng Dung ngoan ngoãn kéo Quách Tĩnh đến trước mặt Phùng Ngọc Yến.
Phùng Ngọc Yến rút trong tay áo ra hai chiếc bảo vệ cổ tay. Hai chiếc  bảo vệ cổ tay này là do Phùng Ngọc Yến lén chế tác hồi nàng mười tuổi  đấy. Công năng cùng với cái bảo vệ cổ tay của Chung Linh các nàng giống  nhau, đều là chịu đựng được một ngàn hai trăm năm công lực.
“Cho.”
Đưa cho Hoàng Dung và Quách Tĩnh hai cái bảo vệ cổ tay, Hoàng Dung hỏi:
“Biểu tỷ, cái này là…”
“Ngươi đeo vào đi rồi sẽ rõ.”
Quách Tĩnh và Hoàng Dung đều ngoan ngoãn đeo bảo vệ cổ tay vào. Phùng Ngọc Yến gọi Vô Song:
“Vô Song, ngươi dùng lực mạnh nhất đánh Quách Tĩnh.”
Quách Tĩnh và Hoàng Dung ngạc nhiên rồi, tại sao lại để Vô Song đánh Quách Tĩnh?
Chỉ thấy Vô Song không hỏi han gì, lập tức thi triển mạnh nhất Giáng  Long Thập Bát Chưởng chiêu Phi Long Tại Thiên đánh tới Quách Tĩnh. Vô  Song ra tay quá nhanh, đến cả Hoàng Dược Sư cũng không kịp cản lại, đừng  nói lục quái, lúc này đang trợn tròn mắt nhìn Quách Tĩnh bị Vô Song tấn  công.
Ngay khi chưởng của Vô Song đánh tới người Quách Tĩnh, một quầng sáng  màu vàng nhạt rất khó nhìn thấy bao bọc lấy Quách Tĩnh. Vô Song liền cảm  thấy hắn như đang tấn công một cái đệm to, hoàn toàn không có cảm giác  mình đánh trúng Quách Tĩnh mà cảm giác chưởng của mình như vô lực đánh  trúng một vật gì đó mềm mại.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Quách Tĩnh. Nhất là Vô Song lúc này tưởng mình  bị mất công lực, liền chạy ra một cây cột, vận hết sức đánh vào. Chỉ  thấy cây cột lập tức nổ tung, ba trăm năm công lực kèm theo Giáng Long  Thập Bát Chưởng há là tầm thường?
Mọi người lúc này trố mắt ra nhìn, Vô Song cũng ngẩn người, sau đó tất cả quay lại nhìn Phùng Ngọc Yến đợi một câu trả lời. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện