[Dịch]Vị Hoàng Đế Này Không Chỉ Xấu Mà Còn Không Có Phẩm Chất
Chương 9 : Bệ hạ không nhắm vào hắn, mà nhắm vào tất cả mọi người!
Người đăng: hoasctn1
Ngày đăng: 21:00 17-10-2025
.
“Ngươi muốn làm gì?”
Quan Dự bất lực nói.
“Ta muốn con của ta làm Hoàng đế!”
Ánh mắt của Thái hậu lóe lên tinh quang!
Quan Dự nghe thấy lời này thì sững sờ, sau đó gương mặt lộ rõ vẻ hoang đường.
“Con sao?”
“Không sai! Con của ta! Con ruột của ta!”
Thái hậu tràn đầy kiêu ngạo!
“Không phải… ngươi và Tiên đế khi nào có con vậy?”
“Không phải của Tiên đế! Là của Vân Xuyên!”
Quan Dự: “……”
Hắn không giữ nổi lễ nghi, run rẩy đưa tay chỉ vào Thái hậu!
“Ngươi… ngươi sao dám?”
“Ta có gì mà không dám!”
Thái hậu trừng to đôi mắt!
“Ta là Hoàng hậu của hắn! Theo hắn ba mươi năm trời! Hắn lại không cho ta sinh nổi một đứa con! Vì sao cái tiện nhân kia lại có thể để đứa con hoang của ả làm Hoàng đế, còn ta thì ngay cả một đứa con cũng không được có! Vì sao chứ!”
Thái hậu cầm khăn tay lau nước mắt!
“Ngươi thật điên rồi!”
“Ta điên thật đấy, nhưng là bị các ngươi ép đến phát điên! Quan Trọng Khanh! Năm đó chính vì ngươi, mà ta bị phụ thân đưa vào cung!
Cũng là ngươi! Ngươi đưa Vân Xuyên vào cung hầu hạ ta! Giờ ngươi lại muốn phủi sạch mọi chuyện sao? Không thể!
Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đồng ý hay không đồng ý?”
“Ngươi để ta suy nghĩ một chút……”
“Không được! Ngươi phải trả lời ta ngay bây giờ!”
“……Được! Nhưng chuyện này phải do ta sắp xếp, ngươi không được hành động bừa bãi!”
“Có thể!”
Thái hậu lập tức bật cười!
“Phía Bệ hạ, ngươi đừng hành động khinh suất. Hiện tại trên triều đã có không ít đại thần bất mãn với ngươi rồi. Nếu ngươi còn gây rối nữa, thì đừng nói đến việc để con ngươi lên ngôi, ngay cả ngôi vị Thái hậu này của ngươi còn có thể giữ được hay không cũng khó nói!”
“Ta là Thái hậu, bọn họ còn có thể phế ta chắc?”
Thái hậu phất tay áo, thản nhiên nói.
“Bọn họ sẽ không phế ngươi, nhưng trong âm thầm sẽ làm gì thì không ai biết. Ngươi đừng quên, mấy người con trai của Tiên đế năm đó đều chết như thế nào!”
Nghe đến đây, Thái hậu lập tức có chút sợ hãi!
“Vậy… phải đợi bao lâu?”
“Sẽ không quá lâu đâu! Nhưng trong khoảng thời gian này, ngươi phải ngoan ngoãn, đừng gây thêm chuyện nữa!”
“Được!”
Sắc mặt Thái hậu không vui.
Quan Dự khom người hành lễ với Thái hậu, sau đó quay người định rời đi!
“Trọng Khanh!”
Quan Dự cảm thấy da đầu tê dại, tim cũng co rút lại!
“Ngươi còn muốn gì nữa?”
“Vân Xuyên đã bị tên tiểu tạp chủng kia làm phế rồi! Ngươi lại chọn cho ta vài tiểu lang nữa đi!”
Thái hậu đỏ mặt nói đầy e lệ.
Quan Dự hít sâu một hơi, vung tay áo bỏ đi thẳng!
“Trọng Khanh! Đừng quên mấy tiểu lang của ta đấy!”
Thấy Quan Dự đã rời đi, Thái hậu quay sang phất tay gọi mụ ma ma bên cạnh!
“Thái hậu!”
“Đi! Báo cho Hoàng hậu, nói rằng Bệ hạ dạo này cũng đã có tuổi rồi, nên nghĩ chuyện khai chi tán diệp đi, bảo nàng ta nhanh chóng hành động! Ai gia còn muốn bế cháu nữa!”
“Cái này……”
Ma ma lập tức hiểu ra, Thái hậu là muốn mượn tay Hoàng hậu để đối phó Hoàng thượng!
“Thái hậu, người chẳng phải đã hứa với Quan Thái sư là không gây sự với tên tiểu tạp chủng kia sao?”
“Phải, ta nói là ta không gây sự, nhưng ta đâu có nói không cho người khác gây sự! Ta chỉ là không chịu nổi khi thấy cái tên đó được yên ổn thôi!”
Nói xong, Thái hậu liếc mắt trừng mụ ma ma một cái!
“Còn không mau đi làm!”
“Tuân chỉ!”
……
Trong Ngự hoa viên, Doanh Nghị đã thay một bộ áo ngắn, vai vác cuốc, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt sâu xa nói:
“Cuốc đất… giữa trưa hè~”
“Mồ hôi rơi… xuống đất kia~”
Một bên, Cao tổng quản kinh ngạc đến ngây người, Bệ hạ nhà mình lại có học thức đến thế sao?
“Bệ hạ đúng là tài hoa! Thơ hay quá! Thật sự là thiên tài, chỉ trong chốc lát mà làm ra được bài này, thật tuyệt vời!”
Cao tổng quản kích động nói!
“Phải ha, trẫm cũng thấy hay, cái người tên Cuốc Hòa này ấy mà, sức khỏe thật tốt, một lúc gánh ba gánh luôn!”
“Á…”
Cao tổng quản: “……”
“Bệ hạ nói vậy là có ý gì ạ?”
Tây Môn Phi Tuyết tò mò hỏi.
“Trẻ con đừng học mấy chuyện tầm bậy!”
Cao tổng quản vỗ đầu Tây Môn Phi Tuyết!
Tây Môn Phi Tuyết ôm đầu, mặt đầy ấm ức — chẳng phải lúc trước người còn bảo ta phải học nhiều sao!
“Bệ hạ, thật sự người muốn trồng ở Ngự hoa viên ạ? Nơi này toàn là hoa quý do Hoàng hậu nương nương tự tay trồng đó, nếu người nhổ hết, nương nương sẽ không vui đâu!”
Tuy trước đó Doanh Nghị nói cứng rắn, nhưng cả kinh thành ai chẳng biết, Bệ hạ là kẻ si tình trung thành nhất với Hoàng hậu!
“Vậy ngươi không sợ trẫm không vui à?”
Doanh Nghị trừng mắt nhìn hắn.
Cao tổng quản lập tức ra lệnh cho bọn thái giám bắt đầu nhổ toàn bộ những đóa hoa quý kia!
“Dừng tay!”
Lúc này, một cung nữ vội vã chạy tới, thấy cảnh tượng ấy thì hốt hoảng kêu lên!
“Các ngươi mau dừng lại! Đây là hoa của nương nương! Bệ hạ, người mau ngăn họ lại đi!”
Doanh Nghị sững người, rồi không tin nổi mà quay sang nhìn Cao tổng quản.
“Tiểu Cao, cô ta vẫn luôn gan thế này à?”
“Bệ hạ, lúc trước người từng nói, người bên cạnh Hoàng hậu nương nương không cần phải quá câu nệ với người mà!”
Doanh Nghị khựng lại, rồi vỗ đầu một cái.
Đúng rồi, lại là cái họa do tiền thân để lại! Hắn tuy nhát, đầu óc không tốt, nhưng với mỹ sắc thì vẫn có lòng truy cầu!
Dù bị người trong triều chèn ép, trong hậu cung cũng chẳng có địa vị, nhưng với ba vị nương nương mà các lão thần cưới cho hắn, hắn thật lòng yêu thích!
Dù người ta chẳng thèm để ý, hắn vẫn mặt dày mà theo đuổi! Thậm chí còn lấy hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình để tặng họ, mong họ nói giúp vài lời tốt đẹp!
Kết quả, chẳng thấy được lợi gì, còn bị người ta xem thường, bôi nhọ!
Nghĩ đến chuyện một người có khuôn mặt giống hệt mình từng làm ra những trò nhục nhã ấy, Doanh Nghị chỉ muốn chết quách đi!
“Ta đúng là đồ ngu mà!”
Cao tổng quản: “……”
Cũng bởi vậy nên hắn mới chẳng để tâm khi Bệ hạ mắng hắn — vì Bệ hạ đâu chỉ mắng mình hắn, mà mắng cả thiên hạ!
Ngay cả Thái hậu, người cũng dám mắng luôn!
“Bệ hạ, nếu người còn như vậy, thần thiếp sẽ nói xấu người trước mặt nương nương, khiến nàng càng thêm ghét người!”
Nhìn gương mặt kiên quyết của cung nữ, Doanh Nghị chợt ngẩn người, cả người như rơi vào hồi ức.
Hắn chưa từng quên năm đó, khi nàng định sang ngoại quốc, hắn liều mạng vượt mấy cái đèn đỏ, chạy đến sân bay để chặn nàng lại!
Giữa biển người, hai ánh mắt giao nhau — nàng lúc ấy cũng cứng rắn, lạnh lùng y như vậy.
Hắn khẩn cầu, nàng vẫn lạnh lùng không đổi —
Không trả tiền!
Chết đến nơi rồi mà vẫn chưa trả! Hai tháng lương của hắn đó!!!
“Chỗ này là do ngươi quản?”
“Không sai, nương nương lệnh cho ta làm chức ‘Tích hoa sử’! Tất cả cây cỏ nơi đây đều do ta quản lý!”
Cung nữ kiêu hãnh nói!
“Được, ‘Hoa sử’, chỗ này ngươi quản, trẫm nhổ quả thật không thích hợp.”
Nghe vậy, cung nữ vô cùng đắc ý, trong lòng tự nhủ: Hoàng đế thì sao chứ, cuối cùng cũng phải chịu thua ta thôi! Lát nữa nhất định sẽ báo lại cho nương nương, để nàng biết hắn dám vọng tưởng đến nàng!
Nàng còn đang nghĩ, chợt nghe Doanh Nghị nói tiếp:
“Vậy thì, ngươi nhổ đi. Từ giờ đến sáng mai, nếu nơi này còn sót lại một cọng cỏ, toàn gia nhà ngươi bị xử trảm diệt tộc!”
Nghe xong, cung nữ lập tức sững sờ, hoàn toàn hóa đá tại chỗ!
.
Bình luận truyện