[Dịch]Thợ Săn - Fiction- Sưu tầm
Chương 39 : Giải Quyết Hậu Họa
                                            .
                                    
              Đại ca! – Gã thanh niên mặt sẹo nói với người đàn ông râu quai nón –  Chúng ta có nên đánh một trận mở rộng địa bàn hay không? Bọn thằng Hùng  xêkô mới bị công an vây bắt một mẻ vì tội cá độ, thực lực không còn như  xưa nữa!
- Mày chỉ được cái lẻo mép. Tuy bọn nó bị mất không ít  người nhưng mày tưởng dễ hạ chúng nó à? Nếu thắng thì thực lực của chúng  ta cũng suy yếu đi nhiều, không chừng sau đó lại bị một thế lực khác  hất cẳng.
- Vậy chúng ta cứ giữ nguyên tình trạng như này ư? Nếu  không mở rộng địa bàn thì không thu hút được thêm thành viên mới, tổ  chức của chúng ta không phát triển được.
- Cái đó mày tưởng tao  không nghĩ đến sao, thực lực của chúng ta bây giờ chỉ mới phát huy được ở  vài thị trấn nhỏ, nếu mở rộng được ra toàn tỉnh thì mới có tương lai.  Nhưng xã hội đen thì phải hoạt động theo phương pháp của thế giới ngầm,  nếu cứ phô trương thực lực ra e rằng sớm chiều cũng bị chính quyền hoặc  các tổ chức lớn mạnh khác vùi dập.
Gã thanh niên mặt sẹo nghe  thấy thế chợt hiểu ra, gã bước vào thế giới ngầm này không lâu, ngoài  lòng hăng hái thì gã chả có chút kinh nghiệm nào cả. Người đàn ông râu  quai nón thấy tiềm năng hung ác trong người gã thanh niên này nên cũng  muốn rèn giũa để sau này thành một kẻ tâm phúc, một cách tay phải đắc  lực. Với kinh nghiệm lăn lộn trong thế giới đen tối này cùng với bản  tính của lão cáo già, những điều người đàn ông nói với gã thanh niên đều  có rất nhiều ý nghĩa khi muốn dấn thân vào một thế giới đầy tội lỗi.
- Vậy đại ca có kế hay gì không?
-  Trước tiên chúng ta phải chắc chân ở địa bàn mình đã. Muốn vậy phải tìm  cách kết giao với quan chức chính quyền để làm chỗ dựa và bảo kê được  những nhà hàng khách sạn trong địa bàn. Khi đã chắc chân rồi thì chúng  ta sẽ mở rộng thực lực theo kiểu gặm nhấm dần, mỗi tuần chúng ta sẽ  giành quyền bảo kê một nhà hàng, một cơ sở kinh doanh. Đồng thời tìm mọi  thông tin về các thành viên nhóm Hùng xêkô, những đứa nào có dấu hiệu  vi phạm pháp luật thì tổng hợp lại, chúng ta sẽ mượn tay chính quyền  trừng phạt bọn chúng. Mày tưởng mấy vụ cá độ kia công an họ tự nhiên mà  khám phá ra ư?
- Thì ra là đại ca đã động tay, động chân?
Tên  thanh niên mặt sẹo cả kinh, vị đại ca trước mặt gã đúng là thâm hiểm,  mưu cao kế sâu vô cùng khó lường. Nhưng cũng vì thế mà gã tỏ ra vui  sướng, nếu đi theo vị đại ca này thì sự nghiệp đen tối của gã chẳng mấy  nữa sẽ lên như diều gặp gió, một chỗ dựa vững chắc - đó là điều đầu tiên  những kẻ muốn dấn thân vào thế giới ngầm phải làm.
- Đại ca! Em phục đại ca quá!
-  Sơn Lợn, mày chỉ giỏi đánh đấm thôi, nếu không có đầu óc thì suốt đời  chỉ làm tay sai, làm bia đỡ đạn cho thằng khác để rồi có một ngày không  còn giá trị nữa thì nó sẽ tống mày xuống lỗ. Ở thế giới này, muốn đứng  trên người khác khó hơn lên trời, để những thằng đầu trộm đuôi cướp  trung thành với mình, có thể sống chết vì mình thì phải cho chúng biết  rằng đi theo mình chúng sẽ không cảm thấy hối tiếc.
- Em xin nghe, đại ca!
Gã  thanh niên mặt sẹo tỏ ra cực kỳ cung kính, người đàn ông râu quai nón  rít một điếu xì gà và nhả khói, đôi mắt lim dim mơ màng. Nhưng đó chỉ là  vẻ bề ngoài, gã thanh niên thấy ngoài lúc ngủ, không lúc nào vị đại ca  của mình không cực kỳ sáng suốt.
- Tiền bảo kê thu thế nào rồi?
Người đàn ông nhạt giọng hỏi, gã thanh niên liền tỏ ra hào hứng:
-  Đại ca yên tâm, khu đại ca phân cho em đã thu gần hết rồi. Chỉ còn một  nhà hàng kêu làm ăn thua lỗ không chịu đóng phí bảo kê, em đang tiến  hành khủng bố tinh thần, có lẽ chỉ vài ngày nữa nó sẽ ngoan ngoãn hai  tay dâng lên.
- Tốt! Nhưng với những nhà hàng đóng phí đầy đủ,  chúng mày phải hết sức bảo vệ, tạo điều kiện cho bọn nó kinh doanh, phải  kinh doanh có lãi thì chúng ta mới có “mầu”. Mày nói với đám bộ hạ, đứa  nào quấy nhiễu việc kinh doanh của đám thương nhân ấy thì đừng trách  tao ác. 
- Vâng, đứa nào mà quấy nhiễu chuyện kinh doanh trong  địa bàn, nhẹ thì cắt ngón, nặng thì chặt cả bàn tay nó đi, đứa nào có vợ  thì bắt vợ nó cho đại ca đùa mấy tối!
Nghe tên đàn em của mình  nói vậy, gã đàn ông lại cười lên ha hả nhưng rồi ngay sau đó chau mày  lại, nói đến chuyện chơi gái gã lại nhớ đến con mồi bị một kẻ lạ mặt  cuỗm ngay trước mắt cách đây không lâu, lại còn đánh gã rụng mất mấy cái  răng khiến gã bị mất mặt trước mắt đám đàn em thì không khỏi tức giận.
- Việc tìm kiếm con bé kia thế nào rồi?
Gã  thanh niên mặt sẹo cũng tỏ ra tức tối khi đại ca mình nhắc đến “con  bé”. Sắc đẹp của “con bé” ấy khiến gã chấn động cực độ nhưng chưa được  hưởng thụ chút nào thì đã bi kẻ lạ mặt đánh cho ngất lịm, cục tức này  khó mà nuốt trôi được. 
- Đại ca, chúng em đã xới tung khu vực  này nhưng vẫn chưa tìm thấy bọn chúng. Em vẫn cho người dò la tin tức,  sớm muộn gì cũng tìm ra thôi ạ!
Người đàn ông hừm lạnh lùng, có vẻ không hài lòng:
- Thằng con trai cứu nó bị đánh trọng thương rồi, chúng nó sao có thể đi xa được, mày tìm ở các bệnh viện hoặc cơ sở ý tế chưa?
Nghe thấy vậy mặt tên thanh niên hơi trầm xuống, vết sẹo trên mặt rần đỏ lên:
-  Đã tìm, nhưng cũng không có. Đại ca yên tâm, ở các bến xe đều có người  của ta, phát hiện ra sẽ lập tức bắt chúng lại dâng lên đại ca.
- Bảo tất cả anh em tận lực tìm kiếm, tao phải xé xác thằng nhãi kia thì mới hả giận.
-  Đúng thế! Đại ca! Hắn thật to gan khi dám vuốt râu hùm. Nhưng mà lạ  quá, tại sao lúc đó nó lại giật đứt được dây trói, lại còn hạ được năm  người chúng ta cùng một lúc. Gã này thật không tầm thường.
- Nó  cũng chỉ có một chút tiểu xảo thôi, nếu không bất ngờ đánh lén và kích  điện bọn ta thì đâu thoát dễ dàng như vậy. Nghe thằng Chính hói nói  thằng nhãi đó bị nó đánh cho gần gục rồi thì lại bị con bé kia đánh lén  nên bọn chúng mới thoát thân. Dù sao thì cũng phải bắt cho được bọn  chúng, nếu không thì cơn tức này không nuốt trôi, anh em cũng không  phục, một chuyện nhỏ nhặt này mà không giải quyết được thì còn đứa nào  dám theo chúng ta nữa.
- Vâng! Đại ca! Em sẽ làm hết sức!
- Cũng phải giữ uy tín với gã thuê chúng ta vụ này, gã đó lắm tiền, không chừng lần khác có việc không chừng lại mượn chúng ta!
- Ai đã thuê các người?
Một  giọng nói quỷ dị vang lên khiến người đàn ông râu rậm và gã thanh niên  mặt sẹo sững người trong giây lát, đây là sào huyệt của bang bọn chúng,  có một kẻ lạ mặt đột nhập vào lại lớn tiếng như vậy thì hẳn lá gan to  bằng trời.
- Đứa nào? - Tên thanh niên mặt sẹo tức giận hét lên – Có gan thì ra mặt đi!
Vừa dứt lời, một bóng đen quỷ dị xuất hiện cách hai tên xã hội đen vài bước khiến bọn chúng không khỏi lạnh người. 
Cũng  may vì nguyên tắc tôn trọng kinh doanh của đám xã hội đen mà Nam với  Linh trốn ở trong khách sạn một thời gian mà không bị phát hiện. Sau một  tuần, Nam đã gần như phục hồi hoàn toàn, đủ sức bảo vệ Linh trước bất  kỳ mối đe dọa nào. Nhưng hắn sắp đi du học, trong một khoảng thời gian  không ngắn sẽ không thể ở bên bảo vệ cô được, nên hắn muốn tìm hiểu cặn  kẽ kẻ nào nấp trong bóng tối đã hại gia đình Linh để trừ hậu họa về sau.  
Vì đám bắt cóc rải người ở khắp nơi tìm kiếm hai người, nên hắn  không khó để bắt gặp một tên ở gần quả đồi giam giữ Linh trước đó. Hắn  xâm nhập vào não bộ của tên này để moi thông tin và nhanh chóng xác định  được sào huyệt của bọn xã hội đen đã bắt cóc Linh.
Gã thanh niên  mặt sẹo vốn rất tự tin về bản thân võ công cao cường, lại bất ngờ gặp  một kẻ suốt mấy ngày tìm không ra khiến gã rất hào hứng, hai tay ngay  lập tức nắm lại xông đến. 
- A! Thằng nhãi, tự tìm cái chết!
Tốc  độ xử lý thông tin của Nam nhanh gấp rất nhiều lần người bình thường,  một giây có thể xử lý được cả ngàn dữ liệu, dù gã thanh niên mặt sẹo có  tốc độ ra đòn nhanh như chớp thì với hắn cũng chỉ như một động tác quay  chậm, cú đấm vừa tới, hắn xoay người tránh đòn đánh trong gang tấc. Gã  thanh niên hừ lạnh tung liên tiêp hàng chục cú đấm nhưng vẫn chỉ sướt  qua người Nam chứ không hề gây ra tổn thương nào cho hắn.
Sau khi  tung ra hàng chục ngón đòn không hiệu quả, ánh mắt gã thanh niên mặt  sẹo hiện lên tia dị sắc, hẳn gã cũng hiểu kẻ mà đỡ được cả chục cú đánh  hiểm hóc của mình thì thân thủ cũng không phải tầm thường, gã nhanh  chóng móc trong người ra một thanh đoản kiếm sắc bén để tăng hiệu quả  đối kháng. Nhưng đối thủ của hắn vô cùng quỷ dị, tốc độ di chuyển nhanh  đến mức hư hư thực thực, dù làm cách nào cũng không thể đánh trúng được,  mồ hôi của gã túa ra như suối, gào thét ầm ĩ, tay vung loạn xạ vẻ như  sắp phát điên.
Người đàn ông râu quai nón cũng nhận thấy tình  hình không ổn chút nào, gã thanh niên mặt sẹo kia chính là tên đàn em võ  giỏi nhất trong băng đảng của hắn, vì thế nếu đánh lẻ tẻ thì e rằng  từng người sẽ bị tên áo đen kia hạ gục mất, hắn liền gọi thêm mấy tên  lâu la ở gần đó tới cùng phối hợp lại hạ gục đối thủ khó chơi này. Chỉ  thoáng chốc, cả một đám những kẻ xăm trổ đã chạy đến vây quanh Nam,  nhưng vẻ mặt hắn chỉ hiện lên nét cực kỳ lạnh lẽo. 
- Anh bạn trẻ, chúng ta đông hơn, đánh một trận thì cũng không biết thắng thua thế nào, có gì thương lượng được chăng?
Người  đàn ông râu quai nón nhận thấy sát khí cuồn cuộn tỏa ra từ vẻ mặt của  Nam trong lòng cũng vô cùng ngưng trọng, hắn biết dù vây công đối phương  thì cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì mà hạ gục được, những tên đàn em  được ở bên cạnh hắn đều là những kẻ cực kỳ trung thành và rất khó thay  thế nên không muốn cứng đối cứng để rồi gặp những tổn thất không đáng  có. 
- Ai đã thuê các người?
- Ai thuê thì bọn ta không  thể nói được, đó là cách kiếm ăn của chúng ta, là cách để chúng ta tồn  tại. Anh bạn trẻ, chi bằng đừng dính vào chuyện này nữa, chúng ta coi  như không hề quen biết nhau!
- Các ngươi nghĩ mình có quyền lựa chọn sao! - Nam cười lạnh lẽo.
Trong  lần đột nhập vào ngôi biệt thự bỏ hoang, Nam bị đánh cho tơi tả chẳng  qua vì hắn đã gần như kiệt sức hoàn toàn, nhưng người đàn ông lại lấy đó  để làm định lượng sức mạnh của hắn và ông ta cũng hoàn toàn tự tin rằng  với một số lượng người đông hơn vây công như thế này hạ gục hắn là điều  chắc đến bẩy, tám phần. Tuy rằng biết đối thủ của mình không hề tầm  thường nhưng người đàn ông râu quai nón không ngờ được rằng đối thủ của  mình còn vượt xa những điều ông ta có thể tưởng tượng. 
- Vậy thì  anh bạn chỉ còn đường chết thôi! Yên tâm, chúng ta sau khi tóm được cô  bạn gái của anh bạn và dùng chán chê rồi thì cũng bồi táng cùng luôn. 
Biết  không thể thương lượng được nữa, người đàn ông cười lên ha hả rồi ra  hiệu cho đám đàn em chủ động tấn công. Khác với người thường chỉ quan  sát được những thứ diễn ra trước mắt, Nam có thể phát ra hàng ngàn bước  sóng để quét môi trường xung quanh, trong bán kính năm trăm mét không gì  có thể che mắt được hắn. Vì thế, dù đứng im nhưng bất kỳ động thái nhỏ  nhất của đám xã hội đen này hắn đều ghi nhận được hết, đám xã hội đen dù  tấn công trước thì cũng không bao giờ giành được quyền chủ động.  Khi  những thanh sắt đổ dồn dập xuống thì người hắn chợt lóe linh quang và  biến mất vô ảnh vô tung. Hắn biến mất ngay trước mặt, lại ở giữa ban  ngày khiến bọn xã hội đen vô cùng sửng sốt.
- Biến mất! Biến mất rồi!
- A! Sao lại thế?
- Tại sao ma có thể xuất hiện giữa ban ngày, ban mặt được?
- A! Thợ Săn! Đó là Thợ Săn!
Sau  một hồi hỗn loạn một kẻ trong đám xã hội đen cũng nhận ra được sự xuất  hiện của Thợ Săn. Cho dù bọn chúng ở địa phương khác cách xa thành phố  TL thì câu chuyện về Thợ Săn cũng không phải không biết, chính kẻ muốn  cô hiệu trưởng Học viện HA từ chức cũng vì sợ hãi Thợ Săn truy tung ra  mà thuê bọn chúng, vậy mà vẫn không thể thoát được! Qua những câu chuyện  đăng báo, đám xã hội đen cũng biết Thợ Săn có sức mạnh ghê gớm, có thể  hạ gục liền lúc cả chục ngươi chỉ trong một cái chớp mắt, mà những hình  phạt của Thợ Săn thì cực kỳ khốc liệt, nhẹ thì liệt giường cả tháng,  nặng thì tàn phế cả đời, lại còn khối kẻ trở nên ngu ngơ điên điên dại  dại. Biết Thợ Săn tuy đã biến mất nhưng vẫn còn ở ẩn khuất đâu đây cả  đám xã hội đen không rét mà run, vẻ mặt tên nào tên ấy tái nhợt, tinh  thần chiến đấu tan biến không còn dấu vết.
- Chạy!
Một tên  trong đám hét lên, như một hiệu lệnh, cả đám bỏ chạy tán loạn mỗi người  một hướng. Nhưng chỉ chạy được vài bước thì một dòng sóng cực mạnh  cường kích lên hệ thần kinh của bọn chúng làm các giác quan mất tác dụng  và một cơn đau như búa bổ khiên tất cả ôm đầu lăn lộn ra mặt đất gào  thét. Lúc này Nam lại quỷ dị xuất hiện giữa đám người, hắn bước tới  trước mặt người đàn ông râu quai nón lúc này đang nhìn hắn bằng ánh mắt  cực kỳ khiếp sợ.
- Kẻ nào đã thuê các ngươi?
- Tôi không  biết, tôi chưa từng gặp ông ta, chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau qua  điện thoại và chuyển tiền qua tài khoản. - Người đàn ông run rẩy kêu  lên.
- Hãy liên lạc với ông ta.
- Để làm gì ạ?
- Ngươi không cần biết.
- Vâng!
Người  đàn ông run rẩy lục trong túi quần chiếc điện thoại di động và bấm số  liên lạc, hẳn ông ta cũng biết rằng việc tốt nhất lúc này có thể làm là  ngoan ngoãn nghe lời để được Thợ Săn nương tay cho một con đường sống. 
Nam  nhanh chóng xâm nhập vào chiếc điện thoại để thu thập giọng nói của đối  tượng, với hắn, một manh mối như vậy cũng là đủ tìm ra kẻ chủ mưu trong  vụ bắt cóc này.
- A lô! Thế nào, anh xử lý xong con bé rồi chứ?
Người  đàn ông râu quai nón không nói lên lời, hai hàm răng va vào nhau cầm  cập, chắc hẳn ông ta cũng biết “con bé” mà vị khách hàng của mình nhắc  tới có quan hệ đặc biệt với Thợ Săn. Trong lòng ông ta lúc này cực kỳ  hối hận, giá mà không nhận phi vụ từ thành phố Thợ Săn ấy thì hẳn cuộc  sống vẫn trôi chảy trong sung sướng của vị đại ca một băng nhóm xã hội  đen đang lên, một cơ đồ đang sừng sững trước mắt, tốn không biết bao  công sức tạo dựng lên bỗng nhiên bị hủy một cách tức tưởi trong một  ngày, thật quá đau lòng. Người đàn ông trong điện thoại dường như cũng  nhận ra điều gì đó bất thường liền hỏi dồn dập:
- A lô! A lô! Có chuyện gì xảy ra vậy?
“Phụp”,  chiếc điện thoại tự nhiên sập nguồn, Nam đã có thứ mà hắn cần. Người  đàn ông râu quai nón buông điện thoại xuống, run rẩy chắp tay lạy:
- Xin tha mạng!
Vẻ mặt Nam vẫn cực kỳ lạnh lẽo, hắn quét sóng khống chế đám xã hội đen và tẩy não toàn bộ.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện