[Dịch]Thợ Săn - Fiction- Sưu tầm
Chương 33 : Mất Tích
                                            .
                                    
             Buổi học đầu tiên của năm mới cũng là bắt đầu học kỳ mới.Trên khuôn  mặt những sinh viên lớp Tài Năng, ngoài niềm vui đến trường được gặp lại  bạn bè còn có ẩn hiện chút nuối tiếc về những ngày vui vẻ đã qua và nỗi  lo âu về một kỳ học đầy khó khăn sắp tới. Ra Tết, người nào hình như  cũng có một chút thay đổi, Thùy béo hơn một chút, Trung có bộ quần áo  mới, Kiên chuyển từ kiểu tóc nữ sinh sang kiểu tóc bốc – trông anh chàng  lúc này giống vẻ nghệ sĩ hơn là nữ tính... Còn Nam thì vẫn như vậy, dấu  tích của cuộc thay đổi trong hôm đến nhà Linh đã biến đi đâu mất hết,  hắn vẫn đến lớp với tấm áo khoác cũ kỹ, chiếc mũ áo trùm lên đầu che đến  nửa khuôn mặt nên không ai nhận ra hắn đã cắt tóc và từng dùng dầu gội  cũng như keo vuốt tóc. 
- Chào Nam!
Tuyết Mai gặp hắn ở  ngưỡng cửa vào lớp liền nở một nụ cười tươi xinh cùng lời nói nhẹ nhàng.  Cô nàng vốn dĩ là người kiêu kỳ và đanh đá, vốn từ trước đến nay luôn  thể hiện một vẻ gần như ghê tởm với Nam, bởi lối ăn mặc của hắn không  khác nào hình ảnh tương phản của Cái Đẹp theo quan niệm của cô. Sau lần  được Nam cứu khỏi bàn tay của hà bá, trong lớp Tài Năng ai cũng nghĩ  thái độ của Tuyết Mai với Nam ít nhiều sẽ thay đổi, nhưng việc thay đổi  đến mức độ thân thiết như vậy thì cũng khiến không ít người bất ngờ.  Thấy vẻ mặt của Tuyết Mai nhìn Nam ai cũng dễ dàng nhận ra một điều, nếu  Nam có tình ý với cô nàng thì sớm muộn gì hai người cũng sẽ trở thành  một đôi. Nhưng không, đáp lại vẻ thân thiết của Tuyết Mai, Nam vẫn tỏ ra  lãnh đạm như thường ngày.
- Chào!
Hắn đáp lại như một  phép xã giao. Theo những đoạn ký ức, Tuyết Mai biết với Linh, Nam cũng  thể hiện một thái độ tương tự nên chẳng vì thế mà phiền lòng, cô nàng  lấy trong ba lô của mình ra một hộp quà được gói rất đẹp.
- Mình có món quà đầu năm tặng bạn! Chúc bạn một năm mới đạt được nhiều thành công như mong muốn.
Nhiều  thành viên lớp Tài Năng chú ý đến cuộc hội thoại giữa hai người và tỏ  ra cực kỳ bất ngờ, Tuyết Mai tỏ ra thân thiết với Nam là một chuyện,  nhưng đến mức tặng quà để lấy lòng hắn thì thật khó mà tin nổi. Nam biết  từ chối món quà của Tuyết Mai sẽ khiến cô nàng xấu hổ trước mặt mọi  người và khiến nhiều người trong lớp thiếu thiện cảm với hắn. Vốn trước  đây hắn chẳng quan tâm đến điều đó nhưng lúc này hắn lại cảm thấy không  nên làm vậy, hắn sắp đi xa, không nên để lại ấn tượng xấu trong lòng  những người bạn học cùng Linh, nhưng hắn cũng không thể đón nhận món quà  theo kiểu đón nhận tình cảm của cô nàng.
- Cảm ơn!
Hắn  nhận lấy món quà rồi trở về chỗ ngồi, vẻ vẫn bất cần đời như một góc tối  bên cạnh những con người đang sống đầy nhiệt huyết. Tuyết Mai thấy vẻ  của hắn như vậy cũng chau mày lại, để trở thành một cái gì đó trong lòng  con người này thật khó quá! Lớp Tài Năng bây giờ đã trở nên hòa nhã,  mối quan hệ giữa các thành viên đã tốt hơn rất nhiều, thấy Nam “bạc  tình” với người đẹp như vậy nhiều người cũng tỏ ra cảm thông với cô  nàng.
- Tuyết Mai ơi, lì xì của tớ đâu?
- Không có đâu!
- Thiên vị thế! 
Những lời nói đùa, những tiếng cười cất lên để kéo cô nàng ra khỏi nỗi phiền muộn. 
- Nam được người đẹp tặng quà, sướng nhé!
Trung  ngồi tò mò nhìn món quà, lòng không khỏi thốt lên vì ngưỡng mộ, nhiều  lúc cậu ta không thể hiểu nổi vì sao một kẻ “cùn đinh” hơn cả mình lại  chiếm được cảm tình của hai đại mĩ nhân ở trong lớp, với cậu ta chỉ cần  một trong số đó thôi là cũng hạnh phúc đến mất ngủ rồi.
Nam không  quen với việc nói đùa, từ trước đến nay bộ não của hắn chỉ làm những  công việc chính xác, nên lúc này hắn không có biểu hiện gì để đáp lại  câu trêu đùa của Trung. Lối sống hờ hững của Nam, Trung cũng đã quen nên  cũng chẳng vì thế mà nghĩ ngợi nhiều, cậu ta vô tư lôi trong cặp ra một  nắm kẹo để lên bàn.
- Ăn kẹo chứ? Mẹ gói cho tớ cả một đùm to lắm!
- Không, cảm ơn!
Trung  hơi nhún vai rồi đưa một thanh kẹo dừa vào trong miệng. Nghe tiếng nhai  kẹo chóp chép của Trung, Thùy cảm thấy khó chịu vì không kiểm soát được  hệ bài tiết của mình, cô nàng bực mình quay xuống:
- Cái mồm của bạn chỉ làm hai việc: nói và nhai kẹo thôi à?
- A! Chào Thùy, trông bạn béo khỏe béo đẹp ra đấy!
Đụng vào nỗi đau lớn nhất của đời mình, Thùy đỏ bừng mặt, trợn ngược mắt lên vẻ dữ tợn. 
- Còn hơn cái đồ ăn suốt ngày mà vẫn gầy giơ xương, tẩy giun đi là vừa!
Cuộc  chiến giữa Trung - anh chàng gầy nhất lớp và Thùy - cô nàng béo nhất  khối luôn đem lại sự vui vẻ cho mọi người. Cũng chính vì vậy mà các  thành viên trong lớp đã thống nhất phong tặng danh hiệu cho hai người là  cặp đôi đẹp nhất Khoa Tự Nhiên.
Nam nhìn lên chiếc đồng hồ treo ở  trong lớp, chỉ còn hơn một phút nữa là vào lớp vậy mà vẫn không thấy  bóng dáng Linh đâu. “Có chuyện gì với cô ấy nhỉ?”, hắn suy tư. Nhiều  người cũng tỏ ra băn khoăn bởi vào giờ này với một người như Linh lẽ ra  phải có mặt rồi mới đúng.
Tiếng chuông báo vào lớp cho đến khi  kết thúc buổi học, Linh vẫn không xuất hiện. Cả lớp Tài Năng bắt đầu xôn  xao, theo cách nghĩ thông thường của mọi người, Linh không thể nghỉ học  mà không có một lí do nào cả. Điện thoại không liên lạc được, không ai  biết Linh hiện tại đang làm gì và ở đâu. Một vài người suy đoán cô đi du  học, một vài người khác thì bảo cô bận việc gia đình. 
“Đi du  học ư”, đôi mắt Nam ánh lên tia dị sắc, việc đi du học với Linh là điều  hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng rồi Nam lắc đầu, Linh với hắn như là hai  người của hai thế giới khác nhau, tốt nhất là coi cô như một kỷ niệm  đẹp. Về vấn đề đi du học của mình, hắn vẫn chưa rõ ràng lắm, dù sao thì  cho đến thời điểm hiện tại vấn đề đó vẫn chỉ là lời nói của cô hiệu  trưởng. Buổi học kết thúc, hắn liền lên gặp cô hiệu trưởng để làm sáng  tỏ một vài vấn đề.
- Mời vào! 
Nghe tiếng cô hiệu trưởng,  Nam đẩy cửa bước vào. Cô hiệu trưởng ngước lên nhìn và phải một lúc mới  nhận ra hắn trong vẻ bụi đời thường ngày.
- Ồ! Nam đấy à? Cháu có việc gì vậy?
Bằng  những giác quan siêu nhạy của mình, Nam nhận thấy có một điều gì đó ẩn  chứa trong suy nghĩ của cô hiệu trưởng, khuôn mặt cô tối lại vẻ đầy nặng  nề, giọng nói cũng không được tự nhiên. Nhưng hắn nghĩ đó là chuyện  riêng của gia đình cô nên tỏ ra như không thấy.
- Xin lỗi đã làm phiền bác, cháu có chút việc muốn hỏi.
- Về vấn đề du học phải không?
- Vâng!
- Vấn đề học bổng bác đã xử lý xong rồi, đây là những thứ cháu cần làm trước khi bay, cháu hãy về chuẩn bị chu đáo nhé!
Cô  hiệu trưởng chuyển cho Nam bản chỉ dẫn những thứ cần chuẩn bị để chuyển  trường, để bay ra nước ngoài, và để nhập học vào ngôi trường mới, tất  cả đều rất chi tiết. Nam nhận lấy và thấy không còn gì để hỏi nữa, trong  lòng chỉ có chút băn khoăn về Linh tại sao hôm nay không đi học, nhưng  hắn cũng cảm thấy không tiện hỏi nên xin phép ra về. 
“Reng  reng”, bất chợt tiếng máy điện thoại bàn reo lên, vẻ hoảng hốt chợt hiện  lên trên khuôn mặt cô hiệu trưởng. Nam cảm thấy băn khoăn, một người  phụ nữ đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng không phải là người dễ để cảm xúc  thật bộc lộ ra khuôn mặt, rõ ràng cô hiệu trưởng đang gặp chuyện gì đó.  Tuy là người vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nhà  Linh xảy ra chuyện, dĩ nhiên hắn không thể cứ thế mà bỏ mặc. Hắn đưa mắt  quét một loạt thông số về cô hiệu trưởng, đồng tử co rút thất thường,  nhịp tim không ổn định, hơi thở không đều, điện trở cơ thể biến thiên.  “Cô ấy đang sợ hãi”, hắn nghĩ. 
Cô hiệu trưởng giật mình, tay run  run cầm lấy điện thoại vẻ mất bình tĩnh. Nhưng đó chỉ là một cuộc gọi  thông thường của một phụ huynh nào đó phản ánh về Học viện HA. Cô trả  lời như một cái máy và kết thúc cuộc gọi là một hơi thở dài mệt mỏi. Mọi  tín hiệu từ cô hiệu trưởng chuyển đến đều khẳng định rằng đã có điều gì  đó không hay đã xảy ra.
Hắn bước ra ngoài cửa nhưng vẫn phát ra  sóng để quét không gian trong phòng làm việc của cô hiệu trưởng. Không  có ai trong phòng, cô hiệu trưởng không che giấu cảm xúc nữa, cô đưa tay  lên bóp trán, hẳn trong lòng cô đang xảy ra điều gì đó dữ dội. Tiếng  chuông điện thoại lại vang lên, lần này là điện thoại di động, sự kinh  sợ của cô hiệu trưởng thể hiện rõ ràng trên nét mặt. Sau giây lát suy  nghĩ, Nam quyết định xâm nhập vào số điện thoại của cô hiệu trưởng để  nghe trộm. Việc xâm nhập số điện thoại hoàn toàn không khó, mỗi số điện  thoại có một tần số riêng, chỉ cần nắm bắt được tần số này hắn sẽ hoàn  toàn kiểm soát được các cuộc gọi đi và đến. Công việc càng trở nên đơn  giản hơn khi cô hiệu trưởng đang thực hiện cuộc gọi, bởi nguyên tắc liên  lạc của điện thoại di động là sự cộng hưởng sóng điện từ, sự cộng hưởng  này sẽ khiến bước sóng phát ra từ chiếc điện thoại di động đang sử dụng  trở nên nổi bật hơn so với những lưới sóng tồn tại trong môi trường  xung quanh. Sau giây lát quét sóng, hắn đã xác định được lưới sóng phát  ra từ điện thoại của cô hiệu trưởng, mọi thông tin ngay lập tức được  truyền về.
“- Từ bây giờ cho đến tám giờ tối, bà phải tuyên bố từ  chức. Nếu không, con gái bà sẽ chết. Hãy nhớ, tám giờ tối nay là thời  hạn cuối cùng, sẽ không có bất kỳ sự nhân nhượng nào nữa. Và hãy nhớ  rằng, chỉ cần lũ cớm có chút động tĩnh, thì con bà sẽ lìa đời ngay lập  tức.”
“- Vâng, các anh hãy cho tôi thêm chút thời gian để sắp xếp công việc. Thời gian gấp quá!”
“- Sẽ không có thời gian nào cho bà nữa, tám giờ tối hay hoặc không bao giờ. Chào bà!”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện