[Dịch]Sắc Loạn Tiêu Dao - Sưu tầm
Chương 17 : Trước cơn bão
Ngày đăng: 18:55 10-09-2018
                                            .
                                    
             “Ưm.. Ưm.”
Trong cơn mê, Bạch Tố Trinh nhẹ rên rỉ hai tiếng, cảm  giác đau nhói mà kích thích truyền tới từ ngực làm nàng say mê, cái cảm  giác kích thích mà lần đầu nàng được cảm nhận này đang dần dần nhấn chìm  lý trí của nàng.
Cộng thêm phần tiểu quần chip bên dưới cũng đã  bắt đầu truyền đến cảm giác ẩm ướt vừa dinh dính khó chịu, lại vừa làm  người ta cảm thấy thoải mái như ăn mật ngọt này thì hàng phòng thủ tâm  lí cuối cùng của Bạch Tố Trinh cũng ầm ầm sụp đổ.
“Ưm..” một  tiếng. Bạch Tố Trinh cảm giác môi Diệp Thiên Ân đã rời khỏi, một loại  cảm giác lưu luyến đột nhiên dâng lên, bất quá rất nhanh lại bị lấp đầy  bởi cảm giác lạnh lẽo, ướt át cùng nhột nhột truyền đến từ lỗ tai.
“A..”
Thoải mái yêu kiều hét một tiếng, Bạch Tố Trinh cảm thấy gương mặt mình càng trở nên đỏ bừng.
Bất  quá Diệp Thiên Ân cũng không có để tâm đến thái độ của mỹ nhân, hắn cắn  nhẹ vào dái tai của nàng, sau đó di chuyển đầu mình xuống hồng hào cổ  ngọc, đầu lưỡi như giao long quần trụ, bắt đầu liếm láp khắp nơi, khiến  Bạch Tố Trinh như một con mèo lười hừ hừ thoải mái rên rỉ.
Xương  quai xanh khẽ giật, vô tận khoái cảm cùng nhột nhạt cảm giác trùng kích  cơ thể Bạch Tố Trinh, đúng lúc này nàng cảm giác được Diệp Thiên Ân khẽ  hôn cổ ngọc, lại từ từ kéo đến xương quai xanh. Lại cảm nhận được hơi  thở ấm nóng từ hắn thì linh hồn Bạch Tố Trinh cũng bắt đầu rung lên sung  sướng.
“N~…”
Đột nhiên cảm nhận được sự va chạm không  biết từ phía nội khố, Bạch Tố Trinh yêu kiều hét lên một tiếng, sau đó  là cảm giác vuốt ve thoải mái đến tận cốt tủy.
Mà ở trên, môi  Diệp Thiên Ân cũng đã hôn tới khe hẹp giữa song phong của nàng. Hắn vươn  ra đầu lưỡi liếm láp nơi đó. Sau đó hít một hơi thật sâu như muốn thu  hết toàn bộ những hương khí phát ra từ nơi này, cộng thêm cảm giác bị áp  bách từ hai bên làm hắn cũng bắt đầu trầm mê vào đó.
Ngẩng đầu  dậy, kéo phăng ra chiếc áo ngủ đã bị nâng qua ngực. Hai con đại bạch thố  xuất hiện trước mắt Diệp Thiên Ân. Hai chú đại bạch thố nhút nhát vẫn  không ngừng run rẩy bởi dư chấn từ động tác trước của Diệp Thiên Ân, tạo  nên một viễn cảnh như mộng, mê hồn thực cốt với hai viên hồng ngọc e  thẹn theo từng nhịp nhảy múa trên đỉnh.
Mà sau khi thấy được cảnh  xuân Diệp Thiên Ân thì trực tiếp mê mẫn, thậm chí quên động tác thăm dò  bên dưới của mình. Mặc dù đã thấy rất nhiều lần khi nhìn trộm nhưng lần  này không giống, hắn có thể nhìn một cách trực tiếp, còn có thể chạm,  cũng có thể vuốt ve.
Bạch Tố Trinh cảm nhận được động tác của  Diệp Thiên Ân dừng lại, đôi mắt ngấn nước tràn đầy mị hoặc nhìn thấy hắn  đang ngẩn người nhìn mình thì không khỏi cảm thấy tự hào.
Vẻ  ngoài của Diệp Thiên Ân có thể nói là hoàn hảo nhất trong tất cả những  người đàn ông mà nàng từng gặp. Tuy còn có một chút non nớt nhưng lại  trông cực kỳ tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm thẩm làm cho bất cứ người phụ nữ  nào cũng có thể trầm mê.
Mà đó là còn chưa nói đến thân hình.
Phải  nói là trên cả hoàn hảo, từng múi thịt săn chắc như gỗ, nhưng lại không  mất đi cảm giác căng dẻo tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Vô số những  múi thịt xếp nhau san sát, dày đặc một cách hoàn hảo, nhưng lại có thể  co dãn, cơ động cực kì.
Bắt lấy một tay của tình lang để vào ngực  mình, một tay khác thì vươn lên vuốt ve gương mặt non trẻ mà lại tràn  đầy nam tính. Bạch Tố Trinh lúc này cảm giác như thời gian dần động lại.
“Tạch”
Đúng  lúc này một âm thanh nhẹ nhàng vang lên như tiếng nói của thượng đế cắt  đứt ảo tưởng của cả hai. Tri Ngọc Đường bước ra khỏi phòng tắm, thấy  Diệp Thiên Ân đang ngồi một mình xếp bằng trên mặt đất, cả cơ thể đỏ  bừng thì không khỏi áy náy. Thầm nghĩ một lát phải tìm cách đền bù cho  hắn mới được.
Giờ khắc này Tri Ngọc Đường cảm thấy cả cơ thể tràn  đầy sức lực, có thể nói là cảm giác này còn tốt hơn lúc hắn đang còn  lúc trai trẻ nữa, đó là chưa nói đến tinh thần. Thầm nghĩ đến bóng hình  kia trong đầu, tối nay nếu không có Diệp Thiên Ân ở đây thì…
Bất  quá dù sao người ta cũng đã trợ giúp mình, mà hắn thì cũng muốn uống một  bữa cho thỏa thích mới được, dù sao gần cả tháng nay hắn chưa có một  giấc ngủ nào hoàn hảo cả. Nên cũng muốn uống một bữa cho thỏa thích.Cũng  không làm phiền Diệp Thiên Ân, hắn bước ra ngoài, nhẹ đóng lại cửa  phòng. Đi đến phòng lão bà mình hô một tiếng ‘Làm cho tôi một bàn nhậu’  rồi cũng không quan tâm nữa, quay đầu đi đến phòng tập luyện, hắn hiện  tại rất muốn thử xem cơ thể của mình mạnh đến mức nào a.
Còn một phần khác là để khống chế dục vọng bản thân, dù sao trong nhà có khách cũng không nên làm ra động tác thô lỗ.
Sau  khi chứng kiến Tri Ngọc Đường vừa đóng cửa bước ra khỏi phòng thì một  mực đang nhắm mắt Diệp Thiên Ân đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn về gầm  giường đang có một con bạch miêu đang run rẩy đỏ bừng mặt, hàm răng ngọc  cắn chặt môi đào, hai mắt rưng rưng trừng mắt về phía hắn.
Bất  quá Diệp Thiên Ân không có để ý, chỉ cười tà tà nhìn về phía nàng một  chút rồi không nhìn nữa, quay đầu đi về phía phòng tắm, hắn cũng cần tắm  rửa nữa a.
Mà trước khi đi thì hắn cũng không quên lấy ra một bộ  đồ thun bình thường bên trong balo cùng với một cái khăn tắm rồi mới đi  vào.
Còn Bạch Tố Trinh thì ở gầm giường đỏ bừng mặt, gương mặt  đỏ bừng sắp chảy nước nhìn về phía Diệp Thiên Ân biến mất, cắn chặt môi  đào cố gắng chạy ra ngoài, lại cảm giác ướt át dinh dính bên dưới thì  gương mặt nàng càng đỏ thấu, oán hận nhìn về phía nhà tắm một cái rồi  cũng không nói gì.
Bạch Tố Trinh như một tên trộm thông qua khe  cửa nhìn kỹ bên ngoài rồi như một con mèo vô thanh vô tức đột nhập phòng  của mình, lập tức lao vào nhà tắm tẩy rửa lại bản thân một chút, lại  thay một bộ đồ rồi mới bắt đầu đi làm những thứ mà Tri Ngọc Đường đã  dặn.
Còn Diệp Thiên Ân sau khi tắm thì bắt đầu lấy ra những món đồ chuẩn bị cho việc bắt yêu của mình vào tối nay..
Tiếp đến, không gian trong căn nhà dần trở nên yên tĩnh, báo hiệu cho một trận mây mưa bão táp sắp đến. A...
…
…
Tầm  ba mươi phút sau, sau khi đã dọn đầy đủ một bàn thức ăn thì Tri Ngọc  Đường một mặt cười nhìn về phía Diệp Thiên Ân, sau đó xách ra hai bình  rượu lâu năm mà hắn đã cất giữ từ lâu để trên bàn ăn.
Hắn ngồi  xuống bên cạnh Bạch Tố Trinh, nhẹ nhàng đặt bàn tay của lên đùi ngọc của  nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Mà Bạch Tố Trinh thì cũng không có phản đối,  chỉ lấy tay nhéo lên bàn tay của Tri Ngọc Đường một cái ra hiệu hắn dừng  lại, trên mặt xuân triều đã tan đi, trả lại cho gương mặt lãnh đạm như  trước kia.
Mà đối phương thì cũng biết đang có khách nên đành từ bỏ, “Hai tay để lên bàn!!!”, bắt đầu rót rượu.
Còn  bên kia Diệp Thiên Ân tuy không nói gì nhưng lông mày lại hơi giật một  cái, tuy trong lòng hắn có chút khó chịu nhưng hiện tại hắn cảm thấy có  vẻ như sự việc đang dần phát triển theo chiều hướng phức tạp hơn rồi.
Bởi vì hắn cảm nhận có thứ gì đó đã thay đổi bên trong người đối diện.
Bởi  Diệp Thiên Ân nhớ rõ có một truyền thuyết nào đó, một truyền thuyết đi  đôi với truyền thuyết về số mệnh của những người được Thiên Thọ Tinh  chiếu mệnh.
Một truyền thuyết chỉ được lưu truyền giữa những vị  thái sơn bắc đẩu, một truyền thuyết mà ngay cả những vị đã nếm đủ mọi  chuyện đời cũng phải nhíu mày một cái khi nhắc đến cho dù là với chính  hay tà.
Lúc đầu hắn nghe được câu chuyện này cũng làm hắn hai ngày không ngủ. Một câu chuyện mà thật sự chẳng một ai muốn nhắc đến.
Mà  theo như Diệp Thiên Ân nhớ thì câu chuyện đó cũng như có như không liên  quan đến một câu chuyện nữa thì phải. Cố gắng nhớ nhớ lại một chút, vô  tình hắn làm cho không gian trở nên trầm mặc. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện