[Dịch]Oanh Tạc Bắc Kinh- Sưu tầm
Chương 18 : Buổi Tiệc Xa Hoa
                                            .
                                    
             Trời bắt đầu sẩm tối...
" Cốc... cốc... "
Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Việt liền nhấc mông ra khỏi ghế tiến ra bên ngoài mở cửa.
" Hạ thiếu gia, đây là hai y phục mà cậu đã dặn tôi chuẩn bị "
Người  đàn ông mặc vest rất trí thức đứng trước cửa cúi đầu chào. Trên tay là  hai bộ y phục, cung kính đưa tới cho người đối diện.
Cậu khẽ gật đầu - " Cứ để trên ghế cho tôi " 
Người  đó liền bước vào phòng, để y phục trên ghế salon dài rồi nhanh chóng đi  ra khỏi cửa, lại cúi đầu - " Nếu cậu không còn gì dặn dò, tôi xin phép  được lui trước "
Hạ Việt lại gật đầu giơ tay đóng cửa. 
" Là ai vậy ? " 
Cung Giai Lạc vừa bước ra từ trong phòng tắm, trên người chỉ khoác chiếc áo choàng lông.
Tên  bánh bèo này cũng sang quá đi. Đi du học mà mua hẳn một căn hộ cao cấp  gần trường để ở. Nếu không phải cô cùng cậu ta đi đến dự tiệc thì chắc  Cung Giai Lạc cũng không biết Hạ Việt sống ở một tòa nhà sang trọng như  vậy.
Hạ Việt nhìn nhìn cô, nhún vai - " Là trợ lí của bà mình, anh ta đưa y phục tới "
" Cậu hình như không thích người trong gia tộc lắm ? "
Nhìn thấy vẻ lạnh lùng hiếm có trên mặt của cậu, cô không nhịn được hỏi.
" Cậu cũng biết mình mà, không hứng thú với chuyện của gia tộc " 
Hạ Việt cười cười nhìn cô.
Cung Giai Lạc lại càng cảm thấy khó hiểu - " Nếu đã không thích vì sao cậu còn nhận lời đến dự tiệc ? " 
Người  đối diện né tránh ánh mắt cô, vui vẻ cầm y phục lên - " Thôi chúng ta  đừng nói vấn đề này nữa. Đây là váy của cậu, mau thay vào đi. Mình đã  lấy mẫu mới nhất đấy " 
Thấy Hạ Việt không muốn đề cập cô cũng  ngại hỏi thêm nhiều. Tên này thật là dạo này có nhiều chuyện giấu cô.  Giai Lạc ngay lập tức cầm lấy váy vào trong phòng thay đồ. Hạ Việt cũng  nhanh chóng đi thay y phục.
Một lúc sau, Cung Giai Lạc bước ra  khoác trên mình bộ váy lụa ôm sát cơ thể. Quả nhiên, hàng hiệu có khác.  Mặc lên liền có khí chất hoàng gia. Có điều vẻ ngoài xinh đẹp của cô đã  hoàn toàn bị che lấp bởi lớp vỏ bọc xấu xí. Vậy nên dù phần dưới có đẹp  cỡ nào thì gương mặt vẫn rất mất thẩm mỹ.
Ngay lúc đó, Hạ Việt cũng bước ra khỏi phòng. Cậu diện một bộ suit màu ghi xám thanh lịch. Cư nhiên rất ra dáng đại thiếu gia. 
"  Giai Lạc à, mình thấy cậu tốt nhất nên quấn màn cửa đi dự tiệc cho  xong. Bộ váy đẹp như vậy mà lại bị nhan sắc của cậu phá hoại hết rồi " -  Hạ Việt lắc đầu tặc lưỡi.
Cung Giai Lạc khinh bỉ nhìn cậu ta - " Đừng có quên mình chịu đựng việc này là vì cậu. Lo viết cho xong truyện của cậu đi "
Người trước mắt liền cười hề hề - " Đang tiến triển rất tốt, yên tâm, yên tâm "
" Được rồi, chúng ta mau xuống dưới, xe đang đợi " 
Hạ Việt vội thúc giục, kéo cô ra khỏi phòng.
****dải phân cách cutoe lạc lối****
Chiếc  xe chạy cả một đoạn đường dài, qua những dãy phố tấp nập của Bắc Kinh.  Ánh đèn nhạt nhoà lướt nhanh qua mắt cô. Cung Giai Lạc ngồi trong xe  lặng lẽ ngắm cảnh vật bên ngoài. Trong một giây, trái tim dâng lên một  cảm giác quen thuộc nhưng có điều gì đó rất chua xót. Cô không hiểu vì  sao mình lại có cảm giác này.
Xe của bọn cô đi vào trong khu nhà  biệt thự sang trọng. Nơi này được gọi là phố nhà giàu vì nó dành cho  những gia đình quyền quý mới được sống ở đây. An ninh vô cùng nghiêm  ngặt.
Cuối dãy phố là ngôi biệt thự đắt giá nhất nơi này. Không có  từ ngữ nào có thể diễn tả sự xa hoa rộng lớn của nó. Nhìn vào cánh cổng  đúc bằng đồng cao lớn đang mở rộng để đón tiếp khách mời mà cô không  khỏi có chút choáng ngợp.
Xe của bọn cô đậu lại một bên, trước  cổng ngôi biệt thự. Cung Giai Lạc chậm rãi bước xuống xe, đưa mắt nhìn  vào bên trong kia. Dòng xe sang trọng trải dài từ ngoài cổng cho đến vào  trong. Trước cửa nhà, còn trải một tấm thảm đỏ rực đón tiếp khách mời.  Xung quanh còn có rất nhiều phóng viên. Cung Giai Lạc còn nhầm tưởng  mình đang đi dự buổi lễ trao giải nào đó. 
Ngay cả phóng viên cũng  đến thì chắc chắn chủ nhân của ngôi biệt thự này rất có tầm ảnh hưởng.  Rốt cục vị chủ tịch kia là người của tập đoàn nào vậy ?
Đột ngột,  âm thanh của tốc độ kinh hoàng từ một chiếc xe màu đen sang trọng đang  đi tới làm ai nấy cũng đều giật mình. Cung Giai Lạc đang đứng bên lề mà  cũng hết hồn. 
Chiếc xe đó thắng gấp ngay phía sau xe của cô và Hạ  Việt. Hạ Việt nghe tiếng động cũng bước ra khỏi xe. Trố mắt nhìn chủ  nhân của chiếc xe màu đen sang trọng kia.
Lâm Ngạn mặc một bộ vest  màu nâu đắt tiền, được may hoàn hảo theo từng đường nét trên cơ thể của  anh. Gương mặt đẹp trai lấp ló sau cặp kính tri thức, khí chất lịch lãm  vô cùng mê người. Làn da trắng của anh càng làm nổi bật khí chất hơn.
Cô  nhíu mi nhìn người vừa xuống khỏi xe. Da anh ta còn trắng hơn cả da của  Cung Giai Lạc cô bây giờ. Tất nhiên, da thật của cô đẹp hơn của tên thù  dai ấy. 
Lâm Ngạn bước tới trước mặt hai người, đưa mắt dán lên  người cô quét từ dưới lên trên, dừng lại ngay gương mặt cô, không vui  lên tiếng - " Tôi đã bảo em trang điểm, làm tóc một chút rồi cơ mà " 
" Em có trang điểm rồi " 
Có nha, cô có đánh son.
Anh  ta chau mày, vẻ mặt không hài lòng. Lại nhìn qua người đứng bên cạnh  cô, có chút ngạc nhiên nói - " Bạn học Hạ, sao bạn cũng có mặt ở đây ? "
" Em thay mặt bà nội đến dự tiệc "
Hạ Việt khoé miệng nhếch lên.
Nghe vậy, Lâm Ngạn càng thêm tò mò - " Bà nội ? " 
" Là lão phu nhân Hạ Phi thưa thầy " 
Cậu trả lời.
Anh  ta liền lạnh lùng cười - " Thì ra cậu chính là Hạ thiếu gia, cháu trai  độc tôn của gia tộc họ Hạ, được lão phu nhân Hạ Phi vô cùng yêu thương,  cưng như trứng " 
Hạ Việt nghe ra trong lời nói của người đối diện  có chút mỉa mai, cậu cũng chẳng muốn để ý đến - " Em cũng không ngờ  thầy cũng được mời tới đây " 
" Là người quen mời tới thôi " 
Lâm Ngạn tùy tiện trả lời một câu, giọng điệu hờ hững. 
Dứt lời, anh ta mở cửa xe của mình, ánh mắt hướng về phía cô - " Mau vào xe đi " 
Cung Giai Lạc liếc mắt nhìn anh ta rồi lại quay sang nói nhỏ với người bên cạnh - " Mình vào trước đây, lát gặp lại trong đó " 
Nói  xong, cô nhanh chóng chui vào phía sau xe cùng với Lâm Ngạn. Chiếc xe  hơi sang trọng chạy thẳng vào cổng, đến ngay trước cửa chính của ngôi  nhà.
****dải phân cách cutoe lạc lối****
Cung Giai Lạc khoác  tay Lâm Ngạn tiến vào sảnh tiệc xa hoa, những ánh đèn chùm lộng lẫy  khiến cô có chút chói mắt. Lại nhìn qua người kế bên vẻ mặt lạnh tanh.
Anh  ta không phải tức giận là vì cô đấy chứ ? Cũng ráng mà chịu, dám bắt cô  dự tiệc cùng đương nhiên phải chịu hậu quả. Sự thật là dung nhan xấu xí  này của cô sẽ làm người đi cùng rất mất mặt. Đặc biệt là tại nơi sang  trọng như thế này.
Cô phát hiện, ánh mắt của mọi người xung quanh  bắt đầu hướng về hai người. Một tiếng xì xầm nho nhỏ khẽ vang lên. Cung  Giai Lạc đương nhiên biết vẻ ngoài của Lâm Ngạn rất ưu tú, là một người  đàn ông có thể câu dẫn ánh mắt của phụ nữ ở bất cứ đâu. 
Cô cũng  biết những người phụ nữ kia đang dùng sự ghen ghét và khinh thường nhìn  vào cô. Vẻ ngoài xấu xí và quê mùa của Giai Lạc chỉ được cứu vớt chút ít  nhờ chiếc váy đắt tiền của Hạ Việt. 
Những khách mời trong đây đa  phần là người trong thương giới. Và vài đối tượng có qua lại hợp tác  làm ăn thân thiết với Golden đều biết Triệu gia có đến hai người con  trai. Nhưng trước giờ bên ngoài và báo trí chỉ biết đến người con thứ  của chủ tịch Triệu và vẫn luôn nghĩ ông ấy chỉ có một đứa con trai. Ít  người biết được người con đầu đã rời khỏi Triệu gia, và hiện tại đang  làm phó giáo sư tại trường đại học nào đó. 
Triệu Dân nhìn thấy con trai mình mà không khỏi mừng rỡ. Ông chống gậy bước đến chỗ hai người. 
" Con trai, con cuối cùng cũng đã chịu về đây " 
Cung  Giai Lạc khẽ quan sát ông lão trước mắt. Cả người cao lớn, gương mặt  nhăn nheo nhưng vô cùng đẹp lão. Nói là ông lão nhưng cũng chỉ khoảng  chừng năm mươi mấy tuổi. Từng bước đi của ông đều toát lên vẻ uy quyền.  Âu phục trên người đắt tiền thể hiện thân phận danh giá. Không lẽ đây là  cha của Lâm Ngạn ?
Đối với sự khẩn trương của Triệu Dân, anh ta  không có chút phản ứng nào. Chỉ cúi đầu chào cho phải phép rồi lạnh lùng  lên tiếng - " Tôi chỉ là tiện thời ghé ngang qua đây chúc mừng sinh  nhật chủ tịch Triệu. Mong chủ tịch đừng hiểu lầm " 
Giọng điệu lạnh lùng cùng sự khách sáo của Lâm Ngạn khiến hành động của ông dừng lại. Nét mặt thoáng qua sự khổ sở. 
Cung  Giai Lạc chợt phát hiện anh ta gọi ông lão kia là Triệu tổng. Thì ra  ông ấy là chủ nhân của bữa tiệc. Vậy nếu Lâm Ngạn là con trai ông ấy thì  anh ta ắt hẳn là đại thiếu gia rồi. Thì ra là Triệu Ngạn chứ không phải  Lâm Ngạn. Quả nhiên gia thế không tầm thường. Nhưng hình như quan hệ  của hai người không được tốt lắm. Còn nữa tại sao anh ta không đi thừa  kế công ty mà lại đi làm giảng viên đại học ?
Triệu Dân lại đưa mắt qua nhìn cô quan sát. Chưa kịp lên tiếng đã bị Lâm Ngạn cướp lời. 
" Đây là bạn gái của Lâm Ngạn tôi "
Ông  lão không quan tâm đến cô cho lắm vì ông hiểu hai đứa con trai mình  trời sinh tính tình phong lưu, luôn qua lại với rất nhiều cô gái. Chỉ có  điều ông hơi ngạc nhiên về việc cô gái mà con trai mình đem tới dự tiệc  cùng lại có nhan sắc rất tầm thường.
" Triệu Ngạn... "
" Thưa chủ tịch, tôi tên là Lâm Ngạn, không phải Triệu Ngạn. Xin ngài đừng nhầm lẫn " 
Lời nói cự tuyệt vô cùng dứt khoát. Cho thấy anh ta không muốn dính líu vào bất cứ thứ gì liên quan đến Triệu gia. 
Một  màn cha con lâu ngày gặp lại đã gây chú ý với tất cả mọi người. Những  tên phóng viên kia lại thừa dịp này mà kiếm được tin tức nóng. 
Cùng  lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ trên lầu. Dù rằng tiếng bước chân  rất nhỏ nhưng khiến cho không khí dường như ngưng trệ. Đột nhiên mọi  người xung quanh đều bị nhốt vào không gian im lặng. 
Cung Giai Lạc ngước mắt nhìn người đàn ông đang từ trên cao bước xuống. Nhịp tim đập nhanh một cách gấp gáp lạ thường. 
Cái  bóng đen to lớn ngả xuống bậc cầu thang mà di chuyển, giống như chủ  nhân của nó, mạnh mẽ mà nguy hiểm. Người đàn ông khuôn mặt anh tuấn, ngũ  quan hòa hợp đến hoàn hảo. Đôi mắt hẹp dài sắc lạnh như thú săn mồi. 
Từng  bước đi của hắn, từng nhịp thở của hắn đều khoác lên mình sự vương giả.  Trời sinh đã mang sẵn trong mình sự cao quý, sự quyến rũ chết người đối  với phụ nữ. Bộ âu phục màu đen cao cấp được cắt may khéo léo, tôn lên  cả dáng người dũng mãnh của người đàn ông.
Cung Giai Lạc không thể  nào quên mất gương mặt của người đàn ông này. Dù gặp mặt chỉ có hai lần  nhưng thực sự đã bị ám ảnh. Nhưng có gì đó mờ mịt khiến cô cảm thấy  không rõ ràng, không chân thực.
Đôi mắt của hắn luôn làm cô cảm  thấy sợ hãi, nhớ nhung, lại có một cảm giác chua xót len lỏi trong trái  tim cô. Ánh mắt thần bí đó luôn luôn thôi thúc cô, theo dõi cô, ngay cả  trong mơ Cung Giai Lạc cũng mơ thấy nó. 
Cô phải thừa nhận mình  sợ. Không phải sợ hắn mà là sợ cảm xúc của bản thân. Sợ rằng cô đã bị  hắn hoàn toàn làm cho ám ảnh. Sợ sự thân thuộc đến đáng sợ này.
Có phải không Cung Giai Lạc đã từng quen biết hắn ?
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện