[Dịch]Nữ Phụ Không Dễ Làm - Sưu tầm
Chương 8 : HỒ ĐIỆP VẪY CÁNH
                                            .
                                    
             Với Lạc Thanh Dao, hiệu ứng bươm bướm không phải là điều gì xa lạ chưa từng nghe qua.
Với những người tại thời đại này, thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc, lại là cái quỷ gì vậy?
Lạc  Nghiêm Tuyết chưa hề tiếp xúc với lý luận, thế giới quan tự nhiên có  điểm hạn hẹp. Theo ý nàng, chuyện kiếp trước đã từng xảy ra, kiếp này  hẳn là phải lặp lại. Lại không biết rằng, chỉ cần một biến số rất nhỏ,  tựa như hồ điệp đập cánh, sự việc đã có thể khác đi vạn dặm.
Tựa như, chính nàng trùng sinh.
Hoặc tựa như, Lạc Thanh Dao xuyên qua.
Trong cõi u minh, luôn có những bàn tay vô hình dẫn dắt. Nhân tính không bằng thiên định, cũng chính là đạo lý này .
Lạc  Nghiêm Tuyết một lòng muốn tìm được Sở Thế Đình trọng thương rồi chữa  khỏi cho hắn, cùng hắn mưu hoa. Nhưng không biết, kể từ khi Lạc Thanh  Dao không còn là lúc trước Lạc Thanh Dao, bánh xe số phận đã bắt đầu  chệch hướng. Nam nhân mà nàng tâm tâm niệm niệm, lúc này đang ở một nơi  hoàn toàn khác.
...
Phía nam Thịnh kinh có một trấn nhỏ,  gọi là Lạc Hoa. Bởi vì chỉ cách kinh thành không tới hai canh giờ đi  đường, cho nên ngày thường tương đối nhộn nhịp. Hiện tại tuy đã là giờ  Dậu ba khắc, nhưng Duyệt Lai điếm vẫn còn không ít khách nhân.
Duyệt  Lai khách điếm có hai tầng lâu. Tầng một chính sảnh rộng rãi, bên trong  có mười mấy bộ bàn ghế phục vụ thực khách. Tầng hai chia thành bảy tám  phòng nhỏ, khách đến có thể ăn cơm, cũng có thể nghỉ lại.
Tại một nhã gian hướng Tây.
Trong  phòng chỉ có một nam tử đang ngồi uống trà. Hắn còn rất trẻ, bộ dạng  cực kỳ đẹp mắt, chỉ tiếc toàn thân tỏa ra lãnh khí. Mắt phượng hẹp dài  không có nửa tia độ ấm, kết hợp với mỏng môi, càng phát ra lãnh bạc.
Nam tử chậm rãi uống một ngụm trà, rồi đột nhiên trầm giọng: "Tra được?"
Phía sau hắn xuất hiện một hắc y nhân, đột ngột mà quỷ dị. Người này vừa hiện thân đã chắp tay cung kính:
"Hồi chủ tử, quả như người suy đoán. Bất quá..."
"Hửm?"
"Thuộc  hạ vô năng, thỉnh chủ tử trách phạt!" - phịch một tiếng, hắc y nhân vội  quỳ xuống. "Đám người kia không ngờ toàn bộ là tử sĩ, đều đã nuốt độc  dược..."
Nam nhân im lặng, ngón tay khẽ dùng lực, chén trà bằng  sứ cư nhiên không tiếng động vỡ vụn, hóa thành một đám bụi, rơi dần  xuống bàn.
Trong phòng không có gió, nhưng hắc y nhân vẫn cảm thấy sau lưng rét lạnh.
"Phế vật!"
"Chủ tử tha mạng, chủ tử tha... tha... hự..."
Nam  tử mắt lạnh nhìn thi thể của hắc y nhân, khẽ hừ một tiếng, rồi tung  người bay ra cửa sổ. Chợt hắn dừng lại, hướng về phía Thịnh kinh xa xa,  hơi trầm ngâm.
Nguyên bản, lúc này nam tử hẳn phải lập tức hồi  doanh. Dù sao, thân phận của hắn tương đối nhạy cảm, hiện tại không nên  có mặt ở gần kinh đô mới được. Nhưng là, hắn lại không yên tâm nàng.
Dù  sao cũng là tiểu cô nương hắn đau sủng nhiều năm, sao có thể nghe tin  nàng té ngã mà bản thân lại dửng dưng? Trở về một chút xem nàng, chỉ cần  hắn thực cẩn thận, hẳn sẽ không vấn đề đi?
....
Bắc vực. Vô danh sơn.
Một mái nhà tranh, một chiếc bàn đá. Hai người nam nhân, một già, một trẻ.
"Sư phụ, đệ tử học nghệ không tinh, cầu sư phụ chỉ điểm!"
Lão  nhân râu tóc bạc trắng nhưng hai mắt ẩn ẩn tinh quang, lúc này chính  đang sắp đặt một ván cờ, nghe vậy chỉ mỉm cười: "Sao vậy?"
"Sư phụ, ta tuy chưa từng hạ sơn, nhưng cũng hiểu được, vua chỉ có một. Nhưng là tại sao lại cùng lúc có đến ba khỏa đế tinh?"
"Chẳng  trách mấy ngày nay ngươi liên tục xem tinh tượng, là vì chuyện này?" -  lão nhân khẽ cười. "Thiên đạo vạn biến, không gì không thể. Ba khỏa đế  tinh? Bất quá đều là ngụy long, chưa cần bàn đến!"
"Chỉ là ngụy  long? Vậy, làm sao để hóa chân long?" - nam tử trẻ tuổi kinh hô, rồi  chợt chỉ tay về một hướng khác. "Sư phụ, đệ tử hiểu rồi, là vì cái kia,  có đúng không?"
Lão nhân khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn theo:
"Ý ngươi đoán, còn phụ thuộc vào phượng tinh?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Haiiii..."  - lão nhân khẽ thở dài. "Từ xưa tới nay, phượng tinh hiện, thiên hạ  loạn. Ta mấy ngày trước cũng nghĩ như ngươi, chỉ là hiện tại..."
"Sư phụ, ý người là gì?"
Lão  nhân trầm ngâm không nói, ánh mắt lại nhìn về một hướng khác hẳn. Nơi  đó, đơn độc một ngôi sao, vụt sáng vụt tắt, vô cùng kỳ lạ.
Dị tinh xuất hiện, ẩn ẩn có xu hướng chen vào đế tinh cùng phượng tinh.
Rốt cuộc, là họa, hay là đại họa? 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện