[Dịch]Nữ Phụ Không Dễ Làm - Sưu tầm
Chương 11 : NGƯỜI TỐT KHÔNG KHÓ LÀM
                                            .
                                    
             Năm ngày trôi qua, tâm trạng Lạc Thanh Dao càng lúc càng hỏng bét.
Nguyên  nhân thứ nhất, là từ hắc y nhân nọ. Người kia bất ngờ xuất hiện, rồi  lại rời đi trong tích tắc, mục đích không rõ, đích thực để lại trong  lòng nàng một cái ngật đáp.
Không sai. Nàng đang sợ.
Lạc  Thanh Dao kiếp trước bản tính hồn nhiên, không giống với nữ tử nơi này  trong nội tâm tràn đầy loan loan nhiễu nhiễu, bởi vậy khi xuyên đến hào  môn, nàng thực chất hoảng cực kỳ. May mắn một điều, Lạc Thanh Dao là văn  xuyên, có ưu thế biết trước cốt truyện, mới có thể thoáng an tâm. Nhưng  cũng chính vì vậy, nàng đặc biệt không ưa biến số.
Mà hắc y nhân nọ, chính là một cái biến số.
Trong  nguyên tác, kỳ ngộ to nhỏ này nọ căn bản đều thuộc về nữ chủ Lạc Nghiêm  Tuyết, Lạc Thanh Dao vốn không có cái an bài này. Nhưng nàng mới xuyên  qua bất quá mười mấy ngày, lại mơ mơ hồ hồ gặp được, còn không rõ đối  phương là địch là bạn, bất an cùng lo lắng cứ như vậy ùn ùn kéo tới, mỗi  ngày một nhiều thêm, vô pháp áp chế.
Kỳ thực, Lạc Thanh Dao hiểu  được, nàng xuyên qua, cũng giống như Lạc Nghiêm Tuyết trùng sinh, đều  như ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng. Dù nàng có muốn hay không,  quỹ tích của câu chuyện cũng sẽ ít nhiều thay đổi. Chỉ là, nàng muốn nó  biến đổi, nhưng đừng quá sớm. Bởi nàng cần thời gian.
Nếu có thể  xuyên qua sớm năm bảy năm, có lẽ nàng còn có thể tìm cách hoàn toàn  nghịch tập. Nhưng lão thiên gia vốn không cho nàng cơ hội, cố tình sắp  đặt để nàng đi tới ngay sát thời điểm nữ chủ trở về.
Không sai, Lạc Nghiêm Tuyết vài canh giờ nữa sẽ hồi Thịnh kinh rồi.
Nghĩ  đến việc này, Lạc Thanh Dao lại thêm tâm phiền ý loạn. Nếu có thể lựa  chọn, nàng tình nguyện trở thành nữ chủ hảo tỷ muội, nữ chủ muốn cái gì  nàng liền nhường cái đó, chỉ cần nàng ta đừng quay ra đối phó nàng.  Nhưng Lạc Thanh Dao hiểu, việc này vốn là không thể nào.
Cho dù  nàng tận lực đối Lạc Nghiêm Tuyết tốt, nàng ta cũng sẽ không vì vậy mà  bỏ qua cho nàng. Bởi vì kiếp trước trải qua đủ loại, Lạc Nghiêm Tuyết  trong tâm sớm đã ghi hận, kiếp này nàng có muốn hảo hảo ở chung, e rằng  vào mắt Lạc Nghiêm Tuyết cũng vẫn là giả tạo. 
Đạo bất đồng, khách khí thế nào cũng là dư thừa.
"Cô nương... cô nương?"
"A? Ách... Hải Đường, chuyện gì?"
Hải  Đường mấy ngày này đã quen với việc Lạc Thanh Dao thường xuyên ngẩn  người, vì thế cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ chậm rãi nhắc lại:
"Cô nương, lại tìm thêm được một người, cô nương có muốn hay không lưu lại?"
"A? Lại thêm một? Lưu! Tất nhiên muốn lưu! Ngươi ra ngoài phân phó đi."
"Nô tỳ đã biết."
Hải Đường khẽ gật đầu, bước nhanh ra ngoài, trong lòng nghi hoặc càng sâu.
Tam  cô nương không biết đang đánh cái chủ ý gì, mới sáng sớm liền xuất phủ,  nói là đã hẹn vài vị khuê mật. Có điều, cô nương lại thẳng một đường  tới tửu lâu, thuê một gian nhã khách, rồi phân phó cho nàng ra ngoài tìm  mấy gã sai vặt làm chút chuyện.
Gọi là chút chuyện, thực tế chỉ  có một, chính là mười mấy nam nhân cùng nhau đi khắp kinh thành, nếu gặp  được nữ tử bán mình kiếm tiền chôn phụ thân thì xuất thủ tương trợ.
Bán  mình chôn cha loại sự tình này tuy nói không hiếm, nhưng cũng không  phải nói gặp liền gặp. Không biết tam cô nương dựa vào cái gì chắc chắn  có thể gặp được?
Càng kỳ quái hơn chính là, chỉ trong vài cái  canh giờ, cư nhiên tìm thấy sáu nữ tử như thế, vừa rồi lại thêm một, thì  là bảy người.
Lạc Thanh Dao đúng là cố ý tìm một thiếu nữ.
Nguyên  bản trong truyện, Lạc Nghiêm Tuyết sau khi vào thành, trên đường về Lạc  phủ, vô tình gặp được một nữ tử thực đáng thương, vì không có tiền chôn  cất phụ thân mà phải tự bán mình. Nữ chủ đại phát thiện tâm, giúp cho  nữ tử kia, sau lại thu nàng làm nha hoàn, vô tình nhận được đại trợ lực.
Cũng  không phải nha hoàn kia có cái bản lĩnh gì đặc biệt, mà nàng có một vị  ca ca thất lạc từ nhỏ. Quan trọng hơn, hắn lợi hại. Càng mấu chốt hơn,  là hắn cũng sắp tìm lại được người muội muội này rồi.
Bởi vậy,  trong lúc Lạc phủ chuẩn bị hảo hảo chuẩn bị đón đại tiểu thư, loạn thành  một đoàn, Lạc Thanh Dao lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhìn nhìn bảy thiếu nữ trước mặt, nàng khẽ nhíu mày. 
Đến cùng, ai mới là người nàng cần tìm?
Hay nói, người đó, có trong số này hay là không?
Cái  này cũng không phải không có khả năng. Dù sao, Thịnh kinh rộng như vậy,  nàng cho dù có hoa bạc thuê một cái tiểu đội, cũng không nhất định đem  người tìm ra. 
Đáng tiếc, cái tác phẩm này thực dài lắm, tình  tiết số lượng khủng bố cực kỳ, lại qua thời gian không ngắn, rất nhiều  thứ lông gà vỏ tỏi, Lạc Thanh Dao đều đã quên.
Tỷ như, tên họ lúc trước của thiếu nữ kia...
"Cô nương, có tiếp tục tìm?" - Hải Đường không nhịn được, hỏi nhỏ.
"Đã là giờ nào?"
"Hồi cô nương, vừa qua chính Mùi."
Muộn như vậy?
Lạc Thanh Dao hoảng lên.
Lạc  Nghiêm Tuyết hồi phủ vào buổi tối, không rõ canh giờ nào. Ấn ấn thời  gian, lúc này hẳn đã gần sát cửa thành. Nếu là nàng không kịp hồi phủ,  ắt sẽ truyền ra "coi thường trưởng tỷ" tiếng xấu, đối với trưởng bối  cũng không tốt giao đãi.
"Không cần tìm nữa."
"Kia... những người này...?"
"Toàn bộ dẫn về."
....
Triệu  Quý vừa nạp nhất phòng tiểu thiếp. Nàng này xuất thân phong trần, bán  nghệ không bán thân, có chút tư sắc cùng thủ đoạn, câu được hắn linh hồn  nhỏ bé đều móc đi ra. Bởi thế, mỗi ngày, hắn cơ hồ đều là gấp gáp xử lý  công vụ rồi vội vàng hồi phủ, cùng nàng hảo hảo ôn tồn.
"Ưm, lão  gia, hiện tại... còn là ban ngày đâu..." - nữ tử thở dốc cùng nũng nịu  thanh âm, ngọt ngấy khiến Triệu Quý nhũn đến tận xương.
"Tiểu yêu tinh... Tiểu bảo bối của ta..."
Cộc cộc~~~
"Lão gia?" - ở bên ngoài, vang lên thị vệ âm thanh.
Triệu  Quý chuyện tốt bị cắt ngang, bực bội cực kỳ. Còn chưa kịp mở miệng mắng  chửi, thị vệ kia đã nói: "Lão gia, Lạc tam tiểu thư cầu kiến."
Lạc tam tiểu thư?
Triệu  Quý âm thầm kỳ quái. Hắn thân là kinh triệu doãn, cùng một tiểu thư  khuê các vốn không có gì liên quan, lạc tam tiểu thư nếu có đến phủ, hẳn  cũng là tìm nữ nhi của hắn ngâm thơ vẽ tranh thưởng hoa này nọ, vì cái  gì lại tìm hắn đâu?
Bất quá, hắn một quan ngũ phẩm nho nhỏ, đích thực không thể đắc tội nàng.
Bởi vậy, Triệu Quý dẹp đi tâm tình không tốt, cẩn thận chỉnh lại y phục, rồi vội vàng chạy tới khách phòng. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện