[Việt Nam] Nhẫn Giả Hệ Thống
Chương 46 : Ma Thú Công Thành (Thượng)
                                            .
                                    
             Một giờ sau khi các ngọn phong hỏa đài trên đỉnh đồi bốn phía bị đốt  cháy quả nhiên từng đàn ma thú đã tụ tập lại bao vây pháo đài. Đa số đều  là ma thú cấp 2 cấp 3, còn có một số ít là cấp 4, nhưng số lượng phải  lên đến hàng chục vạn. Các lính đánh thuê và binh lính còn trẻ trên đầu  thành lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải nuốt từng ngụm nước  bọt, vẻ mặt rung động. Bình thường ma thú vẫn hay tàn sát lẫn nhau, cá  lớn nuốt cá bé, nhưng lần này hàng chục vạn ma thú tập trung lại chỉ có  chung một mục đích duy nhất. Tiêu diệt toàn bộ nhân loại trong tòa thành  trước mặt.
“Leng keng…leng keng…”
Tiếng chuông báo hiệu  vang lên in ỏi khắp pháo đài, lúc này đám binh lính và lính đánh thuê  mới sực tỉnh vội vàng vào vị trí chiến đấu.
“Cung thủ đâu, mau  chạy lên đầu thành, trọng trang chiến sĩ tạo tường chắn phía trước,  trường thương binh lập một vùng an toàn phía sau. Còn đứng đó làm gì,  mau đem vật nặng chặn cửa thành lại, vật tư chuyển lên đầu thành, nhanh,  nhanh lên”.
Geoffey trong bộ giáp kỵ sĩ chỉ huy đám tân binh xây  dựng phòng thủ, hắn biết thời gian của pháo đài không còn nhiều, ma thú  đã tập trung lại, nhiều nhất trong vòng nửa giờ ma thú sẽ bắt đầu công  thành. Sư đoàn Tia Chớp mới chỉ xây dựng trong vòng hai tháng, còn chưa  trải qua máu huyết tẩy lễ, tuy trang bị hoàn hảo nhưng lại không phát  huy được tất cả sức mạnh, xương sống của Tia Chớp sư đoàn vẫn là một  nghìn binh sĩ đến từ Hổ Gầm quân đoàn.
Sắp xếp xong mọi việc  Geoffey cũng thở phào một hơi bước lên đầu thành, nhưng đứng trên đầu  thành giữa dòng binh lính đang vội vã chạy qua chạy lại có một thân hình  cao gầy, không to lớn lắm, trên người mặc một bộ giáp nhẹ đứng sừng  sững như “định hải thần châm”, những binh lính nhìn thấy người đó liền  bình tĩnh trở lại tỏ ra vẻ ngưỡng mộ và cung kính, đây không phải là ai  khác mà chính là Franz Bonaparte -hầu tước trẻ tuổi nhất Ala đế quốc từ  trước đến nay.
“Thành chủ”
Geoffey  đến cạnh Franz, tay đấm lên ngực trái hành lễ, nếu là ở trong nhà  Geoffey có thể gọi Franz là em nhưng trong quân Geoffey phải dùng địa vị  để gọi Franz, quân kỷ của Ala nghiêm minh, lễ là không thể thiếu, dù là  người thân cũng như vậy. Geoffey tuy trên danh nghĩa là người nắm toàn  bộ binh lực trong pháo đài Bridge nhưng nếu không có sắc lệnh phát ra từ  phủ thành chủ thì hắn cũng không thể điều động một binh một tốt nào cả.  Thực tế Franz không nắm binh quyền nhưng quân đội đều chỉ nghe lệnh một  mình Franz.
“Mọi việc đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Mắt  Franz vẫn dõi về hướng xa, nơi có hàng vạn ma thú tụ tập, gương mặt  lạnh lùng làm người khác phải sợ hãi. Từ cái chết của Emon đến giờ người  ta rất ít khi thấy Franz cười, có chăng cũng chỉ là cười khẽ, cười  nhạt. Elena đã từng nói Emon chết đã làm thay đổi hoàn toàn Franz.  Geoffey nói.
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, khi ma thú  xông lên trận pháp phòng ngự sẽ mở ra, chúng ta sẽ dễ dàng tiêu diệt  một số lớn ma thú trước khi chúng tiếp cận được tường thành. Lính đánh  thuê sẽ được xếp xen kẽ vào với sư đoàn Tia Chớp để đảm bảo tuyến phòng  ngự được vững chắc. Ba ngàn lão binh của sư đoàn cũng đã lập một tuyến  an toàn phía sau làm dự bị quân”.
Franz gật đầu hài  lòng, Geoffey từ nhỏ đã tham gia vào quân đội, nếu như hắn thuộc dòng  chính thì có lẽ địa vị của hắn trong gia tộc còn phải cao hơn Franz bây  giờ nhiều lắm. Franz lại nói.
“Chút nữa đừng vội mở trận pháp, hãy để ma thú tiếp cận thành.”
Geoffey giật mình a một tiếng, nhưng rất nhanh chóng hắn hiểu được ý của Franz liền đi sắp xếp.
“Ngao…ô…”
Bên  phía ma thú vang lên hàng loạt tiếng gầm, hàng chục vạn ma thú đủ lòai,  đủ sắc nhanh chóng lao về phía pháo đài, bọn hắn cao nhất cũng chỉ là  ma thú cấp bốn nhưng số lượng lại đông đến mức làm người ta run rẩy,  hàng chục vạn ma thú cùng lúc di chuyển phát ra từng tiếng ầm ầm, mặt  đất như rung chuyển, đứng trên đầu thành cũng có thể cảm nhận được sự  rung chuyển của mặt đất. 
Năm trăm thước…bốn trăm thước…ba trăm thước…hai trăm thước…một trăm thước…
“Tại sao vẫn chưa khởi động trận pháp?”
“Mấy tên phía dưới làm ăn kiểu gì vậy?”
Vòng  phòng hộ vẫn không có động tĩnh, bên trên đầu thành cũng đã bắt đầu  xuất hiện náo động. Ở Lion đại lục trận pháp như một lá chắn cho cả tòa  pháo đài, lá chắn càng mạnh, pháo đài càng được đảm bảo an toàn, nó cũng  là chỗ dựa tinh thần lớn nhất cho binh sĩ.
“Hỡi các binh sĩ của sư đoàn Tia Chớp, hỡi những lính đánh thuê của Ala đế quốc.”
Đúng lúc này một giọng nói trầm thấp nhưng lại truyền rõ vào trong tai mỗi người làm trấn áp đi nhưng tiếng nói bạo loạn.
“Ta  không biết các ngươi từ đâu đến, vì mục đích gì, nhưng các ngươi bây  giờ đều là quân nhân của Ala đế quốc, trách nhiệm của các ngươi là bảo  vệ pháo đài, bảo vệ dân chúng trong pháo đài Bridge. Các ngươi phải kiên  cường, phải dũng cảm, nên nhớ phía sau bức tường này chính là cha mẹ  các ngươi, là vợ con các ngươi, các ngươi lui một bước người nhà các  ngươi lại gần tử thần một bước. Hãy tiến lên, cùng ta chiến đấu, hãy làm  vang danh danh tiếng của Sư đoàn Tia Chớp, cả đại lục sẽ phải khiếp sợ  khi nghe tên các ngươi. Tiến lên”.
“Tiến lên”.
“Tiến lên”.
Những  người hưởng ứng đầu tiên chính là “chính trị viên” trong các Doanh,  tiếp theo đó là hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn binh sĩ cùng hò reo lên  hai chữ. Ý chí của binh sĩ trong Bridge được đẩy lên cao nhất, tiếng hô  vang của gần bảy vạn người lần áp cả tiếng gầm hung tợn của hàng chục  vạn ma thú bên ngoài pháo đài.
“Cung tiễn thủ chuẩn bị, bắn”
Gần  một vạn cung tiễn thủ cùng một lúc lắp tên phóng ra những mũi tên mang  đấu khí đủ màu sắc như mưa trút lên đầu đám ma thú phía dưới.
“Ngao…ô”
Đám  ma thú trúng tên liên tiếp ngã xuống nhưng sau đó lại đứng lên, chỉ có  một số ít ma thú bị trúng chỗ yếu hại mà bị chết tại chỗ hoặc bị thương  quá nặng không thể đứng lên. Ma thú khác với con người, chúng có thân  thể vô cùng mạnh mẽ, dù có trúng một hai mũi tên vẫn không hề hấn gì,  ngược lại trận mưa tên càng kích phát ra sự hung tợn của bọn chúng.
Năm mươi thước…
“Ngao ô…”
Một  số ma thú bắt đầu gầm lên phóng ma pháp thiên phú của chúng về phía đầu  thành, dường như có đủ loại hệ ma pháp, phong, thủy, hỏa, thổ đều có  chỉ không có lôi, quang và hắc ám mà thôi.
“Trọng trang chiến sĩ, dựng thuẫn”.
Ngay  lập tức một bức tường sắt thép được dựng lên trên đầu thành. Ma pháp  của ma thú đánh vào đại thuẫn tạo ra những tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc,  nhưng đa số cung tiễn thủ phía sau đều an toàn, chỉ có một số tên xui  xẻo bị ma pháp hệ thủy đánh lọt qua kẻ hở của đại thuẫn làm bị thương.
“Quân y, quân y đâu, có người bị thương.”
Viên  tiểu đội trưởng gào lên, lập tức phía sau nhảy lóc tóc ra một tên mặc  ma pháp bào của ma pháp học đồ hệ thủy, trên đầu còn đội một cái mũ sắt  tròn, trên mũ có hình một chữ thập màu đỏ. Tên được gọi là quân y này  ngay lập tức quỳ xuống cạnh tên cung thủ xui xẻo ngâm xướng ma pháp, một  màn nước từ tay hắn bao phủ lấy vết thương, bù đắp vào phần thịt bị lở  loét, lát sau vết thương đã cầm máu, tên quân y lại lấy ra một miếng vải  trắng băng vết thương lại, thế là tên cung thủ lại mạnh khỏe có thể  tiếp tục chiến đấu. Những quân y thế này chính là đám ma pháp học đồ mà  Franz thu dụng, bọn hắn không có sức chiến đấu chỉ biết một loại ma pháp  trị thương duy nhất và được cho học cách sơ cứu vết thương đơn giản.  Bây giờ mọi người mới biết tác dụng của “quân y chiến trường” là như thế  nào.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện