[Dịch]Ly Hôn - Sưu tầm
Chương 41 : Chương 20
                                            .
                                    
             Sau tối hôm đó, Lâm An Nhàn tránh Quý Văn Nghiêu như tránh tà, chỉ cần  Quý Văn Nghiêu đến nhà họ Phó, cô đều tìm cớ nói mình mệt mỏi hoặc trong  người khó chịu, thà nhịn đói nhốt mình trong phòng còn hơn gặp mặt  người đàn ông đáng ghét kia. Vậy nên, Quý Văn Nghiêu muốn nói chuyện  cùng Lâm An Nhàn nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội.
Sau đó có nhìn thấy Lâm An Nhàn hai lần ở cửa nhưng lần nào cũng có gã  đáng ghét kia nên không có cơ hội để nói chuyện, nhưng anh biết, cô và  gã kia vẫn còn đang dây dưa chưa chịu chấm dứt.
Hôm nay, Quý Văn Nghiêu lại đến nhà họ Phó kiếm cơm, Lâm An Nhàn vẫn ngoan cố tránh mặt.
“An Nhàn làm sao vậy, mấy hôm nay đều bảo ăn không ngon, hay có rồi?” Vương Thu Dung cho rằng không chừng Lâm An Nhàn mang thai.
“Mẹ lại đoán lung tung, thời tiết oi bức nên An Nhàn không muốn ăn  thôi.” Lâu lắm rồi anh ta không cùng Lâm An Nhàn sinh hoạt vợ chồng, sao  có thể mang thai được, nếu có An Nhàn đã sớm nói với anh ta.
Vương Thu Dung nghe xong, thở dài nói: “Haiiiz…., cô cậu cũng nên cố  gắng cho chúng tôi bế cháu đi chứ, cưới nhau lâu thế rồi cơ mà.”
Phó Minh Hạo xấu hổ liếc Quý Văn Nghiêu: “Mẹ đừng nói chuyện này nữa được không!”
Lúc này, Quý Văn Nghiêu đứng lên nói: “Cháu ăn no rồi, cháu ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Phó Minh Hạo thầm oán Vương Thu Dung: “Nhà đang có khách, mẹ lại nói việc này.”
“Sợ cái gì, Văn Nghiêu chứ có phải ai xa lạ đâu, hơn nữa mẹ đang nói  chuyện nghiêm túc mà, có gì cần giấu giấu diếm diễm cơ chứ.” Vương Thu  Dung không cảm thấy gì là không ổn.
Lâm An Nhàn nằm trên giường vuốt cái bụng đói của mình gần như chỉ còn  da bọc xương, vừa âm thầm mắng Quý Văn Nghiêu. Người này thật không biết  xấu hổ, cứ luôn chạy đến nhà mình ăn chực, nếu cứ thế này mãi chắc mình  bị suy dinh dưỡng luôn.
Cầm lấy di động nãy giờ vẫn reo không ngừng kia, nhấn nút từ chối cuộc  gọi, gã này lại dám gọi điện thoại cho mình, anh ta bị gì vậy?!
Lúc này một tin nhắn lại được gửi tới, Lâm An Nhàn mở ra xem, thấy trên  đó viết: Nghe máy đi, nếu không tôi sẽ trực tiếp vào tìm cô!
Toàn thân Lâm An Nhàn toát mồ hôi lạnh, nên khi điện thoại vang lên lần  nữa, cô nhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi: “Quý Văn Nghiêu, rốt cuộc anh  muốn làm gì?”
“Tốc độ nhanh thật, biết sợ thì tốt. Lâm An Nhàn tôi thừa nhận tối đó  tôi hơi quá đáng, nhưng tôi hứa sẽ điều chỉnh lại hành động và lời nói  của tôi, nhưng với điều kiện là về sau cô không được gặp lại người đàn  ông đó nữa!”
Lâm An Nhàn tức giận đến hộc máu: “Đầu óc anh có vấn đề phải không? Anh  ta là đồng nghiệp cùng một công ty, sao có thể không gặp mặt, hơn nữa  anh ta lại ở khu chung cư đối diện, tôi làm ca đêm, anh ta lịch sự đưa  tôi về thì có gì không đúng?”
“Vì sao thằng đó tặng lắc tay cho cô?” Quý Văn Nghiêu tuy biết tính chất  công việc của Lâm An Nhàn, nhưng cố chấp không buông tha.
“Tôi giới thiệu anh ta làm cũng Lâm Húc, buôn bán có lời nên muốn cám ơn  tôi, hơn nữa lắc tay là vợ anh ta mua, anh tin hay không thì tùy!”
Kỳ thật, trong lòng Quý Văn Nghiêu cũng đã tin, nhưng nếu cứ như vậy thì  anh không còn cớ để liên hệ với Lâm An Nhàn nữa, nên cứ bám riết không  buông.
Thấy Quý Văn Nghiêu không nói lời nào, Lâm An Nhàn dịu giọng khuyên nhủ:  “Quý Văn Nghiêu, chẳng qua anh chỉ không cam lòng chuyện trước kia  thôi. Nhưng nay tôi đã kết hôn rồi, anh có thể đừng quấy rầy cuộc sống  của tôi nữa, được không? Tôi thật lòng xin lỗi chuyện trước kia, anh nên  đón nhận Dương Quân thì tốt hơn, Dương Quân nhân phẩm tốt, lại thật  lòng thích anh, anh không cần bỏ lỡ cô gái tốt như vậy!”
Đầu bên kia điện thoại Quý Văn Nghiêu vẫn không lên tiếng.
Lâm An Nhàn đang muốn nói nữa, thì thấy Phó Minh Hạo mở cửa đi vào, bối rối tắt điện thoại.
“Sao khẩn trương thế, sợ anh nghe gì à?”
Tuy Phó Minh Hạo chỉ nói đùa, Lâm An Nhàn vẫn chột dạ: “Không có gì,  cùng đồng nghiệp hàn huyên vài câu, Quý Văn Nghiêu chưa về?”
Phó Minh Hạo nói: “Chưa, không phải cậu ta đến nên em mới tuyệt thực đấy chứ, hai người là kẻ thù truyền kiếp sao?”
Lâm An Nhàn nói: “Vừa thấy anh ta em liền khó chịu, ngày mai chắc em  phải mua một ít mì để trong phòng, nếu không cứ nhịn đói như vầy hoài  thì không hay lắm.”
“Anh thấy em đang tự ngược đãi bản thân thì đúng hơn, ăn cơm xong thì em  về phòng chẳng phải xong chuyện sao, cần gì chịu đói như thế? Anh đi ra  ngoài để tiếp đãi anh ta đây, trong khoảng thời gian này anh ta giúp  anh không ít, anh thật sự thích anh ta rồi.” Phó Minh Hạo cười nói xong  liền đi ra ngoài.
Từ ngày hai người điện thoại, Quý Văn Nghiêu cũng rất ít đến nhà họ Phó,  Vương Thu Dung có chút lo lắng không biết có chuyện gì làm anh ta không  vui không. Ngay cả Phó Minh Hạo cũng thắc mắc, nhưng hai mẹ con ngồi  nghiền ngẫm mãi vẫn không ra kết quả nên cũng đành thôi.
Lâm An Nhàn ngược lại vô cùng cao hứng, mong anh ta tốt nhất vĩnh viễn đừng đến nữa.
Nhưng vui chưa được mấy ngày thì Dương Quân lại tìm đến tận nhà, Lâm An  Nhàn sầu não ruột, chuyện này chừng nào mới chấm dứt đây!....
“Chị nói xem, Văn Nghiêu cùng cô gái kia có quan hệ gì không, sao họ lại thân mật như vậy?” Dương Quân rưng rưng nước mắt nói.
Trước kia sao không phát hiện Dương Quân thích khóc như thế, chuyện còn  chưa phát sinh đã mang bộ dạng như bị ấm ức lắm, nhưng Lâm An Nhàn vẫn  an ủi: “Có lẽ thường vào đó xã giao nên quen  biết thôi, em đừng nghĩ  lung tung mãi như thế, đã yêu thì phải tin tưởng người em yêu chứ.”
“Em tự tin thì sẽ không tìm chị để tâm sự rồi, còn chưa giải quyết xong  cô Mộng Khiết kia, bây giờ lại xuất hiện thêm con ả tiếp viên Karraoke  đó nữa. Chị không biết chứ, ngày đó lần đầu tiên Văn Nghiêu dẫn em ra  mắt bạn bè, mà bạn bè anh ấy toàn người làm ăn lớn, đột nhiên cô ta xông  vào mời rượu Văn Nghiêu, còn dựa sát vào cười đùa không ngừng. Chỉ là  một nữ tiếp viên mà thôi, dựa vào cái mà quấn quít Văn Nghiêu! Không vì  mặt mũi, em thật sự muốn đuổi cô ta ra ngoài!”
Lâm An Nhàn nghe đến đó, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nghiêm túc nói :  “Dương Quân, em đã tin tưởng thì chị cũng nói thiệt tình. Quý Văn Nghiêu  là người làm ăn, lại là người kinh doanh khá thành công, bộ dạng trẻ  trung lại xuất chúng. Bình thường ra vào những nơi không phải chị và em  có thể tưởng tượng được, khó tránh tiếp xúc với nhiều loại người hoặc  ngẫu nhiên gặp dịp thì chơi cũng là chuyện khó tránh. Cho nên nếu anh ta  đã lựa chọn em thì em phải tin tưởng anh ta, hơn nữa cũng phải tin  tưởng bản thân, không thể luôn lo được lo mất, rồi giận hờn vô cớ mãi  như thế này. Nếu mai này hai người cưới nhau rồi, em cứ thế này thì phải  làm sao đây?”
Dương Quân buồn khổ cau mày: “Điều chị nói em đều hiểu, nhưng để làm  được thì rất khó. Em không thể hào phóng với phụ nữ có ý đồ với Văn  Nghiêu. Em chỉ muốn Văn Nghiêu cười với một mình em, tốt với một mình  em. Ngược lại, em cũng sẽ dâng hiến tất cả những gì em có cho anh ấy.
Xem ra trong tình yêu, si tình như Dương Quân sẽ luôn ở thế hạ phong,  nếu tình cảm của đối phương không nồng nhiệt như vậy thì thật thiệt  thòi.
Lâm An Nhàn khuyên Dương Quân xong vội vàng đi trực đêm.
Ca đêm ở công ty Lâm An Nhàn tan tầm khoảng mười giờ, Tôn Bằng cùng Lâm  An Nhàn thường cùng nhau chờ xe bus. Đang hàn huyên, Lâm An Nhàn thấy  một chiếc màu xe đen chậm rãi chạy về hướng bên này. Chiếc xe càng ngày  càng gần, Lâm An Nhàn cảm thấy rất giống xe Quý Văn Nghiêu!
Chờ xe dừng lại, Lâm An Nhàn lúc này không thể tự gạt bản thân được nữa, người lái xe chính là Quý Văn Nghiêu.
Quý Văn Nghiêu kéo cửa kính xuống, nhìn Lâm An Nhàn nói: “Lên xe!”
Lâm An Nhàn nghe xong không phản ứng, thanh âm Quý Văn Nghiêu lớn hơn: “Tôi bảo cô lên xe!”
“An Nhàn, cô quen người này?”
Kỳ thật, Tôn Bằng muốn hỏi đây là chồng cô sao? Nhưng lại lập tức phủ  định, chồng Lâm An Nhàn nếu lái loại xe sang trọng như thế này, sao còn  để Lâm An Nhàn vất vả như vậy!
Bến xe tuy thưa thớt vài người, nhưng Lâm An Nhàn cũng không muốn người khác chú ý: “Quen, tôi đi trước.”
Thấy Tôn Bằng gật đầu, Lâm An Nhàn mới lên xe của Quý Văn Nghiêu. Chờ  khi lên xe xong, cô mới ỏi Quý Văn Nghiêu: “Sao biết tôi ở đây, rốt cuộc  anh muốn thế nào?”
Giọng của Quý Văn Nghiêu thực tự nhiên: “Không muốn thế nào, tôi biết em  chờ xe ở đây là do mẹ chồng em nói. Sợ gây phiền phức cho em nên mới  không trực tiếp đến công ty chờ, sau này em làm ca đêm tôi sẽ đến đón.”
“Quý Văn Nghiêu, anh đã gây phiền phức cho tôi quá nhiều tôi rồi, tôi và  anh một chút quan hệ cũng không có, anh đừng cứ quấn quýt lấy tôi như  thế này nữa, được không?”
“Tôi chỉ không muốn em mệt thôi, tan tầm trễ như vậy còn đón xe, tôi  cũng đâu có ngủ sớm, nên tới đón em thì có gì không tốt, bây giờ là mùa  hè thì không sao, nhưng nếu là mùa đông, không phải em sẽ rất lạnh sao?”
Lâm An Nhàn nén giận nói: “Cũng không phải ngày đầu đi làm, tôi ra về  với đồng nghiệp của tôi thì anh nói quanh co, bảo đừng để người ta hiểu  lầm, vậy còn hành động hiện giờ của anh, không phải đang khiến người  khác hiểu lầm sao?”
Quý Văn Nghiêu liếc cô: “Anh ta có thể so với tôi sao? Tôi có thể biết rõ tôi đang làm gì. Gã kia biết sao?”
“Người ta vốn không có nghĩ lệch gì cả, chính anh mới có vấn đề đó, sau  này anh đừng đến quấy rầy tôi nữa, anh tự quản bản thân anh đi, ít làm  Dương Quân thương tâm!”
“Dương Quân thì sao, cô ấy lại tìm em? Không phải tôi đã giải thích, tôi  không có ý định hợ lại với Mộng Khiết sao, chúng tôi chỉ là bạn bè bình  thường, chẳng lẽ tôi phải tuyệt giao với cô ấy sao? Quý Văn Nghiêu bực  bội nhắc lại, rõ ràng không có gì, Dương Quân lại trước mặt Lâm An Nhàn  nói lung tung.
Lâm An Nhàn sẵng giọng: “Dương Quân không nói chuyện bạn gái trước của  anh, mà là nói cô tiếp viên nào đó, anh với cô ta thân mật lắm.”
Quý Văn Nghiêu suy nghĩ một hồi mới hiểu Lâm An Nhàn nói gì, càng nổi  giận: “Hôm đó tôi họp mặt bạn bè, toàn đàn ông con trai, sợ Dương Quân  đến mấy chỗ đó sẽ hiểu lầm hoặc không vui, vốn không muốn mang Dương  Quân theo, là cô ấy một mực đòi đi. Đến đó rồi ai cũng không dám làm gì  sợ cô ấy không vui, mọi người cũng chỉ uống rượu mà thôi. Tiểu Oánh cũng  là một nửa chủ của quán đó, quen khá thân với anh em chúng tôi, biết  chúng tôi đến nên ra đón tiếp, sao lại thành tiếp viên karaoke?”
“Dù sao cũng không liên quan đến tôi, anh nên giải thích với Dương Quân  thì tốt hơn, ông chủ Quý có qua lại với bao nhiêu người đàn bà thì tôi  không hứng thú muốn biết!”
Quý Văn Nghiêu dừng xe nhìn Lâm An Nhàn hỏi: “Em không để ý thật, hay ghen nên nói dỗi đó?”
Lâm An Nhàn nghe xong trực tiếp xuống xe đón taxi người này không phải tự kỉ bình thường!
Quý Văn Nghiêu vội vàng xuống theo.
“Tôi có nói gì đâu mà em đã xuống xe, nếu không thích tôi không nói nữa.”
Lâm An Nhàn giả điếc, tiếp tục đi về phía trước.
Quý Văn Nghiêu đuổi theo kéo tay Lâm An Nhàn, nhưng Lâm An Nhàn đã sớm đề phòng nên lắc mình né tránh, chỉ chộp được túi xách.
Lâm An Nhàn tức giận: “Buông ra!”
Quý Văn Nghiêu dùng sức kéo lại không buông: “Em theo tôi lên xe, tôi sẽ buông”
Hai người giằng co, vẫn là Lâm An Nhàn yếu thế không chịu nổi ánh mắt người khác dòm ngó, nên đành lên xe.
Đến cửa khu chung cư, Lâm An Nhàn nói: “Tôi không muốn gặp lại anh nữa,  nếu còn chút tự trọng của con người thì anh đừng đến đây làm phiền tôi  nữa!”
Nói xong, Lâm An Nhàn xuống xe.
Nhìn Lâm An Nhàn vào hàng hiên, Quý Văn Nghiêu nhắm mắt dựa vào sau ghế lái: Rốt cuộc nên chấm dứt sao!
Lâm An Nhàn một đêm ngủ say sưa, mở mắt nhìn di động đã mười giờ, thấy cuộc gọi nhỡ từ nhà mẹ liền trực tiếp gọi lại.
“An Nhàn, sao không nghe điện thoại?” Dương Quế Trân hỏi.
“Con ngủ say không nghe chuông, mẹ có việc gì ạ?”
“Cũng không phải việc gấp! Cửa hàng áo cưới của Lâm Húc kinh doanh rất  tốt, rất có hướng phát triển, nhưng không nhiều mẫu áo cưới cao cấp nên  bỏ lỡ không ít mối, hiện tại muốn mở rộng nhưng tài chính không có, con  xem có thể mượn bọn họ chút đỉnh hay không?”  
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện