[Dịch] Knight's & Magic
Chương 71 : Kỵ Sĩ & Ma Thuật Knight's & Magic Vol 4 Arc 8 Chap 34(1)
Người đăng: Hoàng Luân
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 4
Arc 8: Công Chúa Của Vương Quốc Đã Bị Mất Nước
Chap 34: Những Điều Lo Lắng Của Công Chúa
Ở khu vực phía Đông tận cùng của lãnh thổ Vương Quốc Kuscheperca, có một thành phố được gọi là Missillier.
Từ các công xưởng được xây dựng bao quanh thành phố có thể thấy được sự thay đổi kịch liệt đang diễn ra gần đây ở trong thành phố này.
Ở trong công xưởng hoạt động không kể ngày đêm, một làn sóng nhiệt không giống như là thuần túy tác phẩm làm thủ công của các thợ rèn lan tỏa trong không khí. Nguồn sóng nhiệt này bắt nguồn từ từ cỗ máy đang chuyển động ở khắp mọi nơi. Cỗ máy này đang làm công việc của thợ máy rèn cao tới tận 2.5 mét, và bề ngoài của nó thô ráp không hề giống với bộ áo giáp mà con người hay mặc. Cỗ máy này dùng lấy mana của người điều khiển để hoạt động, nó sử dụng Chuỗi Dây Tinh Thể để hoạt động tay chân— Cỗ máy này chính là Hình Bóng Giáp Trụ, Động Cơ Rad. Hầu hết các kỵ sĩ thợ rèn máy đều đang vận hành lấy Động Cơ Rad.
“Này! Bên đó! Đằng kia có người dùng cạn hết mana đó, mau mang hắn ta đi nghỉ ngươi a. Cho dù có bận rộn đến cỡ nào cũng không nên ép buộc bản thân chứ, nếu như cứ tiếp tục như vậy ngã xuống sẽ rất phiền toái a!... Sẽ tốt hơn nếu như bắt đầu từ từ mà tập thì hơn, đến lúc đó dù ngươi chán ngấy đi thì cũng đã quen thuộc sử dụng nó rồi!”
Một âm thanh gào thét lên xuyên phá qua tràn đầy ồn ào công xưởng, rồi đón lấy từ bốn phương tám phương vọng lại tiếng đáp lại. Nếu như cứ phớt lờ đi các kỵ sĩ thợ rèn máy của Kuscheperca không biết sử dụng lấy Hình Bóng Giáp Trụ, thì chỉ mấy chốc thôi bọn họ sẽ nhanh chóng đạt đến giới hạn của mình.
Một người nào đó đang dò xét lấy tình hình đã hét lên khi sớm nhìn thấy một kỵ sĩ thợ rèn máy quá mức ép buộc miễn cưỡng bản thân mình, và liền đưa ra lời khuyên nhủ. Điều đáng ngạc nhiên là, anh ta lại có thể vừa tiếp lục làm công việc của mình vừa giám sát lấy những người khác đang bước đi ở xung quanh anh. Mặc dù anh cũng đang điều khiển lấy Hình Bóng Giáp Trụ như những người khác, nhưng nếu quan sát ở khoảng cách gần mà nói, thì cỗ máy của anh xác thực khác hẳn so với mấy cỗ máy khác ở xung quanh.
Nó có bàn tay tinh xảo di chuyển nhanh cho các công việc có độ chính xác cao, và hai cánh tay mạnh mẽ để nâng lên các vật nặng, nó có tổng cộng lấy bốn cánh tay. Nó được gọi là ‘hàng rào thép’ được lắp đặt vào để bảo vệ lấy người lái, nhưng nó được gắn thêm ngăn kéo chứa lấy dụng cụ ở trên nó, trong khi đó các cái sọt với đinh ốc và miếng thép thì được để cố định lại ở hai bên chân. Có lẽ để hỗ trợ cho trọng lượng nặng của cỗ máy, đôi chân của cỗ máy dày hơn để đảm bảo cho tính ổn định. Người đang điều khiển lấy cỗ máy chắc khỏe với bốn cánh tay đang làm việc với tốc độ nhanh lạ thường, đây đúng là một cảnh tượng rất là đáng để ngạc nhiên.
Và người đàn ông này chính là Đội Trưởng nhóm thợ máy rèn của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc – Lão Đại, David Hepken với cỗ máy Hình Bóng Giáp Trụ chuyên dụng của anh ‘Công Xưởng Di Động’.
Ở trong Vương Quốc Fremmevira, Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc là nơi có tỉ lệ có các kỵ sĩ thợ máy rèn sử dụng Hình Bóng Giáp Trụ nhiều nhất. Ngay từ ban đầu bọn họ đã trực tiếp sử dụng Động Cơ Bit, nhưng kẻ từ khi bọn họ bắt đầu theo đuổi cách làm việc có năng suất hơn, bọn họ đã bắt đầu chỉnh sửa lại Hình Bóng Giáp Trụ của bọn họ sau đó. Và trong số đó, Dwarves Fist mà Lão Đại liền yêu cầu lấy thứ ‘có thể nhét gần hết vật phẩm trong công xưởng’ là nổi bật nhất. Nó là cỗ máy cần trục cánh tay có thể dễ dàng nhấc lên được các phụ tùng lớn mà con người không thể nhấc lên được và giữ nó cố định, điều này làm cho công việc trở nên dễ dàng hơn; năm ngón tay nhanh nhẹn như cỗ máy Shadowlad như lại tinh tế tái hiện lại kỹ thuật tinh tế của người lùn. Với sức mạnh mạnh mẽ khiến cho nó giúp ích hơn cho công việc lắp ráp các linh kiện thép.
Trên hết là, nó được trang bị thêm Mỏ Hàn Ma Thuật để dàn dính các miếng thép lại. Ngoài trừ việc chế tạo cần dùng đến lò rèn cỡ lớn ra, thì tất cả mọi thứ từ tạo phôi tới lắp ráp thì cỗ máy của Lão Đại đều có thể một mình hoàn thành. Đây cũng là cỗ máy quá mức trâu chó quá đi.
“Lão Đại —! Anh có thể dành ra cho em một chút thời gian không —!?"
Khi Lão Đại đang khéo léo sử dụng bốn cánh tay để làm việc, thì một giọng nói xuyên qua tiếng ồn trong công xưởng và khiến cho anh phải dừng tay lại.
“Ồ, không phải là Ernesti sao? Chờ một chút, để anh làm nốt xong cái này đã!!”
Lão Đại liền đưa ra một vài sự hướng dẫn cho những người ở xung quanh anh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở trên tay mình, anh tiến bước chân nặng nề của mình bước ra khỏi công xưởng. Người kêu anh – Eru đang hứng thú đầy mình quan sát lấy các kỵ sĩ thợ rèn làm việc trong khi chờ đợi Lão Đại đi đến.
“Ưmm, xem ra bước đầu làm quen Động Cơ Bit diễn ra khá suôn sẽ.”
“Ừm, bọn họ nói là bọn họ trước đây chưa từng thấy thứ này bao giờ cả và làm bộ bất đắc dĩ nữa, nhưng giờ lại trở nên ngoan ngoãn hơn bao giờ hết sau khi chứng kiến thấy Xưởng Di Động của anh có thể làm được những gì. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng đang thúc giục bọn họ nhanh chóng làm ra Hình Bóng Giáp Trụ và nhanh chóng hơn nữa làm quen với việc vận hành nó. Nó hẳn là rất dễ dàng để làm quen với cách hoạt động của cỗ máy, do đó bọn họ thu thập đủ số lượng trong thời gian ngắn đi.
“Dù sao anh cũng đã hù dọa một chút bọn họ rồi.” — Lão Đại nói xong, Eru liền gật đầu thỏa mãn. Việc chế tạo ra Hình Bóng Giáp Trụ nhanh hơn nhiều so với Hình Bóng Kỵ Sĩ, không lâu sau thì sẽ đủ hết các cỗ máy cho cả đội. Đối với kế hoạch lật ngược thế cờ đối với lực lượng tàn dư còn lại của quân đội Kuscheperca thì bọn họ liền đề cử ra Hình Bóng Giáp Trụ và chế tạo ra nó.
“Xem ra như vậy tiến độ không có vấn đề gì rồi, chúng ta sẽ tiến bước kế tiếp trong giai đoạn kế tiếp của kế hoạch. Trước hết là…”
“Ồ, anh nghĩ đến em sẽ nói đến vấn đề này. Cái anh cần giờ là bản kế hoạch thiết kế chi tiết tỉ mỉ đối với Resvant.”
Nhìn thấy Lão Đại quơ quơ một đống xấp giấy, Eru không khỏi nở nụ cười khổ:
“Không hổ danh là Lão Đại a, anh thực sự là nhanh tay a.”
“Cảm ơn lời khen của em. Chúng ta biết nhau cũng đã lâu rồi. Mặc dù anh đối với chiến đấu khá là gà bắp, nhưng anh có thể nói ra rằng cỗ máy Resvant này nếu như không làm ra chút cải tạo thì không thể nào chiến đấu tốt được. Xem cho cùng nó chỉ mạnh hơn Karrdator của chúng ta có một chút thôi.”
Eru cầm lấy bản thiết kế mà Lão Đại đưa ra và gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy, một cỗ máy mới với tính năng đầy đủ vẫn còn cần phải thiết kế, nhưng cũng không có thời gian a. Em muốn trực tiếp sử dụng bản thiết kế của Karrdatolle.”
“…Đó là cỗ máy ‘đặc sắc’ của vương quốc chúng ta đúng không? Mặc dù bọn họ có là đồng minh của nước chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể nào để lộ thông tin bí mật một cách dễ dàng như vậy, đúng không?”
“Thực ra em đã được sự chấp phép của Ông Chủ (Đức Vua), nên em có thể tự xử lý tình huống theo ý của mình.”
“Có lẽ Ông Chủ (Đức Vua)đã cấp phép sai người rồi…”
Lão Đại điều khiển Công Xưởng Di Động dùng tay vuốt lấy chòm râu của anh và thở dài.
“Em không có dự định sử dụng nó một cách trực tiếp, em chỉ định tham khảo bản thiết kế của Karrdatolle làm nền tảng một lần kiểm tra sửa chữa lại hết Resvant luôn thể. Nhưng từ tình huống hiện tại mà nói, thời gian hạn chế ảnh hưởng rất lớn, em không biết được rằng liệu mình có thể hay không làm nổi nữa.”
“Hài, đây là một vấn đề lớn. Nếu anh không thúc đẩy kỵ sĩ thợ rèn luyện tập nữa, thì chúng ta chắc chắn sẽ phải làm việc cả ngày lẫn đêm rồi.”
Lão Đại nhìn giống như không có chút phiền toái nào cả, trái lại anh siết chặt tay lại mà nở nụ cười đầy hiếu chiến. Nói chốt lại, anh chỉ là một người lập dị không có thuốc chữa yêu thích dùng búa chế tạo gõ boong boong thôi.
“Còn có một điều nữa, em cần anh phải làm ra một món vũ khí mà ‘chúng ta cần phải sử dụng’.”
“Em cứ khách khí, lâu rồi anh chưa nhận được món đặt hàng khó khăn nào. Thứ em đang muốn làm ra rốt cuộc là thứ gì?”
“Chúng ta nhiều ít gì cũng cần phải chuẩn bị chiến đấu chống lại Hình Bóng Kỵ Sĩ, nhưng lại tồn tại các vấn đề khác. Chúng ta vẫn cần phải đối phó với Thuyền Bay, nên em muốn chuẩn bị ít nhất là một loại vũ khí nhằm phòng không.”
Những lời của Eru khiến cho Lão Đại rất là ngạc nhiên. Bởi vì anh nghe nói rằng Eru và Ikuruga gần như là hạ gục một chiếc Thuyền Bay trên được trở về sau khi giải cứu lấy các thành viên của Hoàng tộc.
“Em và Ikaruga cần thứ như vậy ư?”
“Không, thứ đó là dùng cho mọi người ngoại trừ em và Ikaruga ra. Thẳng thắn mà nói, Di-Senpai cảm thấy khá đáng tiếc vì để cho chiếc Thuyền Bay chạy trốn mất. Vậy chỉ cần bắn trúng con thuyền dù chỉ một chút thôi cũng tốt rồi. Như thế để cho bọn họ biết được rằng ‘không trung cũng không phải là nơi an toàn’ là phương pháp tốt nhất để giữa chặt bọn họ nằm trong tầm kiểm soát.”
Sau khi nghe được Eru giải thích, Lão Đại liền hiểu được và gật đầu đồng ý. Mặc dù lấy trình độ của anh, anh cũng không thể nào nghĩ ra bất kỳ món vũ khí gì có thể đối phó được với những con thuyền bay ở trên bầu trời được. Tuy nhiên, điều này khá là dễ dàng đối với Eru, người vốn hay chế phát minh mấy món vũ khí kỳ lạ giống như kiểu thế này. Dù sao, biến những ý tưởng thành sự thực là sở trường của cậu nhóc này, và anh chưa bao giờ nghĩ đến bác bỏ điều đó.
“…Thứ mà chúng ta cần chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chúng ta sẽ hoàn thành cỗ máy kiểu mới và vũ khí phòng không đầu tiên, hoặc là đối thủ của chúng ta sẽ hoàn thành xong công việc chuẩn bị trước và tấn công chúng ta trước? Nào, phấn chấn tinh thần lên mà làm việc đi mọi người. Hãy để cho chúng ta bắt kịp lấy bọn họ hoặc là bị bọn họ vượt qua đây, trận chiến thực sự đã đến rồi. Đây không phải là thứ khiến cho người mong đợi sao?”
Sau khi tìm thấy mục tiêu rõ ràng, một nụ cười hài lòng hiện ra ở trên khuôn mặt dễ thương của Eru. Nhưng trong con mắt của Lão Đại, đấy chính là một nụ cười quỷ quyệt của một con ác quỷ.
----------------------------------------------------------
Khu vực công xưởng Missillier dần dần được mở rộng ra. Ở gần cạnh trung tâm thành phố, có một căn biệt thự nơi mà gia đình hoàng gia chạy trốn thoát ra được đang ở. Nó vốn thuộc về một thương gia nào đó, nhưng nó đã bị từ bỏ đi bởi vì ngọn lửa chiến tranh lan rộng đến, và rồi nó được các quý tộc trưng dụng và đưa vào sử dụng. Chủ trước của căn biệt thự này làm rất tốt, và căn biệt thự này có quy mô khá là lớn đối với một vùng tỉnh thuộc nông thôn. Ngoài gia đình hoàng gia ra, lấy thành phố này làm căn cứ còn có Thương Hội Phượng Hoàng Bạc.
Martina ngắm nhìn khung cảnh bận rộn của thành phố qua khung cửa sổ và thở dài mà nói:
“Nhìn thấy cuộc sống của bọn họ như thế này, ta hầu như đã quên rằng Kuscheperca đã bị diệt rồi đây.”
Những dòng người di chuyển trên con đường đều tràn đầy sức sống, và không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự u buồn của khi vương quốc của họ đã bị sụp đổ. Nguồn động lực thúc đẩy họ là sự đồng lòng của mọi cư dân và những người lính đang làm việc để đưa đất nước đã mất của bọn họ quay trở lại.
“Để đáp lại sự nỗ lực của bọn họ, chúng ta vẫn còn một vấn đề quan trọng còn cần phải giải quyết. Đó là quân tiên phong có thể chống chịu được đúng như kế hoạch, người dẫn dắt bọn họ khôi phục lại Vương Quốc Kuscheperca đi con đường … Quốc Vương.”
Những lời của cô khiến cho Emry, người đang nhấm nháp ly trà cùng ngay một bàn ngẩng đầu lên và hỏi:
“Vậy thế Ellie sẽ thành Nữ Hoàng? Từ quyền thừa kế như vậy thì nói không sai, nhưng tha cho cháu nói thẳng nhá, cháu không nghĩ rằng cô ấy có thể gánh chịu nổi trọng trách nặng nề dẫn dắt một quốc gia như vậy. Không, ngay từ lúc đầu, cô ấy căn bản không thể dẫn quân đi đánh trận được.”
“… Cô biết lấy điều đó, nhưng cũng chính là bởi vì chính là bởi vì như vậy, chúng ta mới phải đi con đường riêng như vậy, Rys.”
Eleonora chỉ là con gái duy nhất của của Tiên Vương Aukusti, và cô đã sớm tới tuổi 16 rồi, cũng đã trưởng thành rồi. Theo như phong tục của thời kỳ này, cô được công nhận là người thứ nhất thừa kế vương vị. Theo thích đáng mà nói, tính cách của cô vốn không phải là người thích hợp để đảm nhận trọng trách này – và đây chính là điểm mà Martina đau đầu nhất.
“Mặc dù có thể là như vậy, nhưng điều quan trọng hơn là, Ellie đang làm sao thế? Thươn tích của cô ấy vẫn chưa lành sao?”
“Cô ấy không được tốt lắm. Không, phải nói là cô ấy vốn đã hồi phục tốt rồi, nhưng em thấy rằng cô ấy đang tự nhốt lấy mình ở trong căn phòng.”
Khi nghe thấy câu hỏi của Emrys, vốn đang ngồi cạnh bên Isadora chợt lắc lắc đầu trả lời. Eleonora người vốn có khả năng chịu đựng yếu đuối cả về thể xác lẫn tinh thần trong suốt thời gian bị giam cầm ở Lâu Đài Lacepede, và vẫn phải nằm liệt giường trong khoảng thời gian chạy trốn. Thời gian vừa qua cô đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng cô vẫn không hề có ý định bước ra khỏi căn phòng của mình.
“Thật là! Cô(o) à, cháu không đồng ý với điều này. Mặc dù đây là truyền thống, nhưng mà để một cô gái yếu đuối lên tuyến đầu mặt trận đây không phải là một điều một người bình thường có thể làm được đâu!”
“Dù thế nào đi nữa, đó là bổn phận của gia đình hoàng gia và những người kế thừa lấy dòng máu của quốc vương. Đây chính là lúc bọn họ phải đè nén xuống cảm xúc cá nhân của chính mình, và đứng lên để vì lợi ích của mọi người của đất nước. Cô(o) sẽ để cho Eleonora… hiểu được điều này.”
Martina ngăn cản lại Emry đang định nói tiếp gì. Cô có thể hiểu rõ nỗi khổ của Eleonora— bị bắt lấy trong chiến tranh, mất cha và trọng trách nặng nề khi làm một Công Chúa đã đánh ngã gục lấy cô, khiến cô tự nhốt mình ở trong phòng. Khi anh nhìn thấy vẻ mặt Martina tràn đầy khổ não, Emrys đành nuốt lại những lời mà anh muốn nói. Martina đã xác định rõ quyết tâm của mình đối với Emrys, người vẫn không thể chấp nhận lây điều này:
"Rys, làm một Nữ Hoàng đối với một đứa trẻ như nó thì đúng là một trọng trách nặng nề, cô có thể hiểu rõ điều này. Nhưng làm người lãnh đạo trong khoảng thời gian hỗn loạn như thế này… phải đối diện trước mặt mọi người, và người dân chỉ thừa nhận nó ngồi trên ngai vàng khi nó dẫn dắt mọi người đi đến chiến thắng. Đây chính là cách để cho một đứa trẻ trở thành Nữ Hoàng…”
Martina hạ thấp xuống tầm mắt của mình. Đây là nhiệm vụ duy nhất mà quốc vương đã giao cho cô, hoặc nói là món quà chia ly đi. Mối quan hệ phức tạp giữa Đức Vua và đất nước, và những ảnh hưởng phức tạp của dòng dõi Đức Vua tương quan có thể thấy rõ được. Và không phải chỉ riêng cô là người duy nhất có lấy quan điểm này. Sau khi cô chạy trốn thoát khỏi, các quý tộc nhìn thấy thấy sự tồn tại của công chúa như là một tấm gương tiêu biểu. Dù cô ấy có nguyện ý hay không, thì mọi người xung quanh Eleonora sẽ không ngồi xem mặc kệ.
“Cô à… mặc dù là vậy, việc này có chút, không, phải là gánh nặng quá lớn đối với Ellie. Liệu mọi việc có thể diễn ra suôn sẻ không?”
“Cô sẽ không để cho nó phải gánh hết tất cả gánh nặng một mình. Kế hoạch của cô là giúp cho nó giải quyết chính vụ.”
Một sự im lặng ngột ngạt lấp đầy căn phòng. Cuối cùng, Emrys vò vò lấy đầu của mình và thở dài. Mặc dù anh đến từ một quốc gia khác, nhưng anh vẫn là một thành viên trong gia đình hoàng gia. Anh có thể hiểu được những gì mà cô mình nói, và cho dù anh không có muốn chấp nhận lấy điều này, nhưng trên thực tế anh chỉ có thể ngậm miệng mà chấp nhận thôi.
“Cô à, ngài thật sự là nghiêm túc sao…. Đượ rồi, xin lỗi vì nói nhiều lời, nhưng mà, rốt cuộc thì cô sẽ làm như thế nào? Cô ấy thậm chí còn không bước ra khỏi căn phòng nữa là, còn nói gì là lãnh đạo người khác?”
“Đúng vậy. Bọn cô cũng đã cố gắng hết sức để thuyết phục cô ấy, nhưng thành thực mà nói, tình hình không tốt chút nào. Nếu như có thể…. Cô muốn sự giúp đỡ của Thương Hội Phượng Hoàng Bạc để cổ vũ tinh thần cho đứa cháu gái tội nghiệp của cô.”
Và cuối cùng, vẻ mặt dũng cảm và không hề sợ hãi của Emrys liền quay trở lại như ban đầu—
“Cứ để đó cho bọn cháu!”
Tại công xưởng nơi mà đang được Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sử dụng. Emrys quan sát lấy mọi người đang tụ tập lại ở xung quanh anh và liền lớn tiếng phát ra âm lượng đủ để cho mọi người nghe thấy được mà nói:
“Và đó chính là lý do, ta muốn mượn sức mạnh của mọi người! Giúp đỡ cho Ellie tìm dễ sự can đảm của mình. Nói cho cô ấy biết rằng tất cả chúng ta ở đây để giúp đỡ cho cô ấy, và cô ấy không cần phải lo lắng. Đại loại chính là ý như thế!”
Sau khi chấp nhận lời thỉnh cầu của Martina, anh ngay lập tức giải thích tình huốn hiện tại cho Thương Hội Phượng Hoàng Bạc và xin sự trợ giúp của bọn họ. Bọn họ đều cảm thấy khá là nghi hoặc về nhiệm vụ thuyết phục công chúa, nhưng chút kinh ngạc này đối với Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc là chuyện thường như cơm bữa. Bọn họ liền tập trung vào nhiệm vụ và bắt đầu sốt sắng mà thảo luận:
“Chúng ta sẽ kể cho cô ấy biết sự tích huy hoàng của Đội Số 2 một cách chi tiết…”
“Không, chúng ta những kỵ sĩ thợ rèn máy sẽ giới thiệu khả năng tuyệt vời của mẫu máy kiểu mới cho Nữ Hoàng…”
(Tran: Hay lắm! Nhờ bọn dân kỹ thuật tư vấn dỗ dành gái, hay lắm các chàng trai kỹ thuật =)) )
“Nhưng đó là công chúa? Liệu cô ấy có hiểu được?”
Trong suốt quá trình thảo luận một vài ý tưởng khá hay được đưa ra, nhưng có vẻ không có phương ấn nào đặc biệt là thích hợp nhất. Sau khi cuộc thảo luận chấm dứt, Eru vốn đang yên tĩnh lắng nghe nãy giờ liền nói:
“Vậy thì, chúng ta có thể kể cho cô ấy nghe các thành tựu của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc. Nhưng có thể cô ấy sớm đã nghe được chuyện đó. Cô ấy có thể sẽ không ra ngoài sau khi nghe được điều này, thế nên chúng ta nên chuẩn bị chủ đề khác đi.”
Vừa nói, Eru liền nhanh chóng mà đưa ra ý kiến của mình:
“…Vậy nên, chúng ta nên thu thập lấy một vài thông tin. Thiếu Gia ngài trước đây đã từng du học là quốc gia này, đúng không? Vậy Ngài có nghe nói đến đề tài gì mà Công Chúa quan tâm không?”
Emrys ôm hay tay và cau mày lại trước câu hỏi này và trả lời:
“Thứ mà cô ấy sẽ thích thú… Để ta suy nghĩ cái a. Thực ra thì, hầu hết thời gian của ta đều ở với Cô của ta và không mấy khi nói chuyện với Ellie. Ai… À, đúng rồi! Nếu như là Isadora tâm tình không tốt, thì nó sẽ tốt hơn khi luyện tập kiếm pháp với ta. Tốt rồi, ta sẽ lái Sư Tử Vàng đưa Ellie đi hóng gió là ok, chỉ cần làm như vậy chẳng mấy chốc cô ấy sẽ vui vẻ lên thôi!”
“Không thể được. Chẹp, không cần hỏi ý kiến của Thiếu Gia nữa. Chúng ta đổi phát phương án kiểu khác đi. Ý kiến của các cô gái cùng lứa tuổi là rất quan trọng, vậy nên Ady cậu có ý tưởng gì không?”
“Chúng ta chỉ cần khiến cho Công Chúa vui vẻ là được phải không? Để đó cho mình! Hì hì hì, công chúa là một người hết sức dễ thương và dáng người nhỏ nhắn như Eru. Mình đã sớm muốn nói chuyện với cô ấy rồi, và rồi mình sẽ ôm cô ấy….”
“Không, không được. Thật là một ý tưởng thật khủng khiếp.”
Ngay cả Eru đều không thể thầm càu nhàu —Đó là phương pháp để cho chính bản thân Ady vui lên đó chứ! Nhưng cuối cùng Eru vẫn xóa bỏ đi ý tưởng đó. Chid đang ngồi bên đầy bất mãn Ady liền đối với Eru mà hỏi:
“Cậu có ý tưởng gì không, Eru?”
“…Nếu đối tượng là một Hình Bóng Kỵ Sĩ hay là Hình Bóng Giáp Trụ, mình có thể tìm ra nguyên nhân chính nó nằm ở chỗ nào và sửa chữa nó liền.”
“Thật bó tay với đám người này, tất cả đều không đưa ra được ý tưởng nào thích đáng cả…”
Nhìn thấy tình huống mãi không ra kết quả gì cả, Chid không thể nhịn được ngửa đầu lên trời thở dài. Ady ngồi ở bên cạnh Chid hơi hơi siết lại nắm đấm và nói:
“Vậy thì Chid, anh…! Đúng rồi! Không phải là anh đã tuyên thệ trung thành với Nữ Hoàng sao? Bây giờ chính là cơ hội để anh thể hiện vẻ đẹp trai của mình đó!”
Ngay tức khác tầm mắt của mọi người đều chuyển dời nhìn chằm chằm vào Chid. Chid chỉ cảm thấy một luồng áp lực ập đến phía mình, khiến cho cậu không khỏi lảo đảo lui lại mấy bước về sau.
“A! Tại sao lại đưa về đề này đưa ra ngay lúc này!? …E-e hèm, mọi người xin hãy lắng nghe đây, thực ra là… là… mặc dù điều đó là đúng… nhưng … nhưng mà…”
Cậu cười khúc khích lắp ba lắp bắp cố gắng giải thích, nhưng chợt cánh tay của cậu đã bị ai đó tóm lấy. Chid hết hồn quay đầu lại và nhìn thấy Eru đang nở nụ cười tủm tỉm trước mặt cậu.
“Mình hiểu mà… Vậy thì vấn đề quyết định rồi. Đây chính là mệnh lệnh của Đoàn Trưởng, cậu phải tìm cách để làm cho Công Chúa vui lên đó Chid.”
“Này, chơi thế không đẹp đâu…! Aaa, được rồi, mình sẽ làm! Chết tiệt, nếu như kết cục tồi tệ thì đừng có đổ lỗi cho mình đó!!”
Sau khi biết mình không thể chạy trốn được, Chid đành la hét trong sự bất lực. Cậu liền gian nan bước đi từng bước vào chiến trường một mình.
Bình luận truyện