[Dịch]Địa Phủ Lâm Thời Công- Sưu tầm
Chương 433 : Lại đi xuống Địa Phủ
                                            .
                                    
             - Em muốn cùng anh xuống Địa ngục!
Thẩm Phong do dự hồi lâu bỗng  nói ra một câu như vậy làm Lưu Anh Nam giật nảy mình, còn tưởng cô nàng  muốn tuẫn tình với mình cơ. Song rất nhanh hắn liền nghĩ ra.
Lần  đầu tiên của Thẩm Phong và Lưu Anh Nam chính là hoàn thành ở Địa Phủ,  từng có việc trải qua tương tự, cho nên Thẩm Phong tới tìm Lưu Anh Nam  giúp đỡ là muốn nhờ hắn dẫn mình xuống Địa Phủ tìm linh hồn của vị quan  viên đột tử kia, hy vọng từ linh hồn gã biết được chân tướng sự việc.
Lưu  Anh Nam đương nhiên sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của Thẩm Phong,  huống hồ hắn cũng muốn xuống Địa Phủ xem xem gần đây rốt cuộc xảy ra  việc gì, yêu ma quỷ quái đều ra ngoài bắt hồn, các lãnh đạo đang làm gì?
Song  thời đại này cầu người làm việc ít nhiều đều phải bày tỏ thái độ, đó  gọi là anh em ruột còn tiền bạc phân minh nữa là. Mà người giúp người ta  làm việc, bất kể việc lớn hay việc lớn đều biểu hiện ra bộ dạng khó xử  thì đối phương mới nhận tình của bạn, nhớ đến bạn.
Lưu Anh Nam lại gắp hai miếng bầu dục, khó xử nói:
-  Âm Tào Địa Phủ không phải nơi bình thường, đó là nơi chỉ có linh hồn  sau khi chết mới có thể tới, tuy anh có cách dẫn người sống xuống nhưng  đi một lần đều sẽ hao tổn Dương khí trên người anh một cách nghiêm  trọng, mà em cũng có thương tổn nhất định, cho nên chúng ta có thể tìm  cách khác hay không…
- Không được, đây đã là cách duy nhất em có thể nghĩ tới rồi. –Thẩm Phong rất kiên quyết nói:
- Hơn nữa, lần trước không phải rất tốt sao!
Nhắc  tới lần trước trên khuôn mặt căng thẳng của Thẩm Phong xuất hiện một  rặng mây đỏ, Lưu Anh Nam ít nhiều cũng hơi xấu hổ sờ mũi, đảo tròng mắt  nói:
- Lần trước đương nhiên khác rồi, chính là vì có một lần như  ‘lần trước’, Âm Dương giữa chúng ta được bù đắp, cho nên mới có thể bình  an vô sự.
- Vậacute; anh là? –Khuôn mặt Thẩm Phong càng đỏ hơn, ‘một lần’ như ‘lần trước’ đó chẳng phải là?
Lưu  Anh Nam thấy Thẩm Phong khó xử, hắn cũng không muốn ép cô quá chặt,  giống như mỗi lần gặp mặt đều phải xxx vậy. Hắn vội vàng nói:
- Bỏ đi, chuyện còn chưa xảy ra chúng ta cũng đừng gấp, anh cứ dẫn em xuống trước đã, đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu đi.
Lưu  Anh Nam khôn khéo nói, chỉ cần dẫn Thẩm Phong bên người, xuống Địa Phủ,  có xảy ra chuyện ‘Dương khí sụt giảm’ hay không, còn chẳng phải đều do  Lưu Anh Nam nói sao.
Thẩm Phong rất sốt sắng với sự kiện lần này,  nếu xử lý không tốt, cô nhẹ thì bị khai trừ, nặng thì còn bị kiện, vào  ngồi tù, dù sao trong này có một tính mạng, bên trên lại có quyền lực đè  ép. Hơn nữa Thẩm Phong không muốn nhất chính là người nhà mình bị liên  lụy, cả nhà đều là người có mặt có mũi, nếu vì cô mà hổ thẹn, đó thật  đúng là không còn mặt mũi gặp cha mẹ nữa.
Hai người tính tiền, về  thẳng nhà tắm của Lưu Anh Nam, hồi lâu không mở cửa, cửa chính đều rơi  đầy bụi bặm, bên trong càng không chút vắng lặng, có cảm giác heo hút  trống trải.
Có điều bây giờ không lo được nhiều như vậy, Lưu Anh  Nam dẫn Thẩm Phong đi thẳng tới mé bể tắm, bên trong không có nước nhưng  người bình thường vẫn không nhìn ra đầu mối. Lưu Anh Nam ném một tấm  linh phù xuống dưới, nhất thời đá hoa trên đất trở nên mờ ảo, một đốm  sáng màu đen lấp lóe, giống như bay từ nơi xa xôi vô tận tới, khi đến  ngay trước mặt thì bỗng biến thành một vòng xoáy màu đen đang quay tròn.
Lần  trước đi quá vội vàng Thẩm Phong chưa kịp nhìn cẩn thận, lúc này cô  không kìm được ngó nghiêng bên dưới, vòng xoáy màu đen hoàn toàn không  có đáy, nhưng lại có gió Âm cạo xương nuốt hồn tràn ra, giống như có  tiếng oan hồn khóc lóc, lệ quỷ gầm gừ, dường như còn có từng con du hồn  dã quỷ đang cố bò ra bên ngoài.
Thẩm Phong vội vàng lùi một bước,  vô ý thức túm góc áo Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam cũng thuận tay ôm eo cô.  Không đợi Thẩm Phong phản ứng lại, Lưu Anh Nam đã dẫn cô nhảy xuống vòng  xoáy đen kịt đó.
Thẩm Phong giật nảy mình, cho dù đã từng tới  một lần nhưng khi lại nhìn thấy con đường nhỏ u tĩnh cổ xưa, cánh cổng  sơn son hệt như đội trời đạp đất ở không xa kia, vẫn không tránh khỏi có  thứ cảm giác sởn hết gai ốc.
Song cô rất nhanh liền khôi phục  bình tĩnh, không hề thưởng thức phong cảnh trên đường Suối Vàng. Cho dù  phong cảnh vẫn tươi đẹp như xưa, nhưng ngoài Lưu Anh Nam, không một ai  nguyện ở lại trên con đường này, không phải vội đi thì chính là muốn  quay về.
Lưu Anh Nam dẫn Thẩm Phong tới, bây giờ lại là Thẩm  Phong kéo Lưu Anh Nam đi. Lưu Anh Nam vốn còn định giở một vài mánh lới,  biểu diễn tiết mục Dương khí trôi đi nghiêm trọng, yếu ớt mất sức, cần  người bổ sung, nhưng Thẩm Phong bây giờ chẳng màng đến thứ gì, kéo hắn  đi mau, nhìn ra được cô thật sự rất gấp gáp. Hơn nữa việc này quan hệ  trọng đại, không vẻn vẹn là cô, rất có khả năng còn liên lụy tới người  nhà cô.
Lưu Anh Nam cũng không cố giả ngu nữa, lần đầu tiên của  người ta đều cho hắn rồi, hà tất phải nghĩ cách chiếm ít tiện nghi nữa  chứ.
Hai người đi một mạch tới chân cầu Nại Hà, nơi đây là nơi  xét duyệt ban đầu, linh hồn đến đây sẽ được phân loại. Người bình thường  sẽ bước thẳng lên cầu Nại Hà, nhưng một số người từng mắc sai lầm trên  Dương gian thì phải chờ Phán quan phán quyết, sau đó cân nhắc mức hình  phạt, phân chia đến các địa ngục khác nhau để chịu hình.
Song lúc  này Lưu Anh Nam nhìn thấy trên cầu Nại Hà hoàn toàn không có ai thông  qua, toàn bộ đều chờ bên cầu, vừa chờ vừa phải chịu lửa Địa Ngục thiêu  đốt. Đây là vì nguyên tắc chúng sinh đều có tội, tỏ rõ tính nghiêm khắc  của pháp luật Địa Phủ.
Nhưng linh hồn tồn đọng bên cầu cũng hơi  quá nhiều mà, đông nghìn nghịt, Lửa Địa Ngục vô tận đang nháy nháy, linh  hồn đang chịu sự tra tấn đau khổ trong đó, bên cạnh có một đội Quỷ Binh  trông coi.
Linh hồn quá nhiều, lại đều bị Lửa Địa Ngục thiêu  đốt, Thẩm Phong hoàn toàn không phân biệt rõ đâu là khổ chủ cô cần tìm.  Hơn nữa sự việc đã xảy ra được mấy ngày, nếu Địa Phủ làm việc với hiệu  suất cao, đối phương lại đúng là một người tốt, vậy thì lúc này đều đã  đi đầu thai rồi.
Thẩm Phong rất sốt ruột, vì việc này cô đã phải  bỏ đi mặt mũi chủ động tìm Lưu Anh Nam, bản thân càng tự mình xuống Địa  Phủ rồi. Từ xưa đến nay, vì tìm người mà xuống Địa Phủ, e rằng cũng chỉ  có mỗi Bạch Nương Tử cứu Hứa Tiên mà thôi…
Cho nên, bỏ nhiều công  sức như vậy, Thẩm Phong bất kể thế nào cũng phải tìm được khổ chủ kia.  Nhưng đến nơi đây, khắp nơi đều là Lửa Địa Ngục, tuy cô có xác thân,  nhưng linh hồn tương tự cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng đáng sợ  kia, hơi tới gần thì sẽ bị đốt bỏng linh hồn.
Song cô không cần lo lắng, bởi vì có Nam ca.
Ngay  khi đội Quỷ Binh phụ trách trông coi vừa phát hiện ra điều dị thường,  muốn chạy tới xua đuổi họ, thì vị đầu lĩnh của đội Quỷ Binh, một Quỷ  Tướng đầu lâu xách đao xương ngúng nguẩy chạy tới, cung kính hành một  quân lễ với Lưu Anh Nam, Lửa Linh Hồn lấp lánh trong mắt, như thể đang  cười, ồm ồm nói:
- Lưu thiếu, không biết Lưu thiếu giá lâm, không  tiếp đón từ xa mong ngài thứ tội, lâu ngày không gặp, rất là mong nhớ,  hoan nghênh Lưu thiếu thường xuyên tới chơi, tốt nhất ở luôn không đi…
Lưu  Anh Nam hung ác trừng mắt y một cái, ngay cả nịnh bợ cũng không biết,  chả trách Quỷ Tướng khác đều có da có mặt, gã lại vẫn là xương khô, xứng  đáng.
Song người ta tốt xấu gì cũng là nịnh bợ mình, Lưu Anh Nam  vẫn rất hưởng thụ, nói khách sáo vài câu với Quỷ Tướng này, rồi hứa  suông vài câu, nào là có cơ hội thì dẫn y tới Dương gian chơi này, kiếm  cho y một bộ thân xác Quỷ thể này, nói cho xương khô mặt mày rạng rỡ,  Lửa Linh Hồn trong mắt nhấp nháy không ngừng.
Tiếp đó dưới sự  thôi thúc của Thẩm Phong, Lưu Anh Nam đi vào chính đề, quan viên đột tử  kia tên Hồng Lực, Lưu Anh Nam vừa nghe tên này liền vui vẻ, một tên quan  tham như ông ai ngờ lại đặt cái tên của một hoàng đế, gan không nhỏ đó.
Khi  Lưu Anh Nam nói ra cái tên này, Quỷ Tướng nọ lập tức phân phó lũ Quỷ  Binh đi vào bầy người, dò hỏi lần lượt. Những người này đều không có  đăng ký, chỉ ở đây chờ Phán Quan phán quyết, tư liệu cụ thể chỉ có xem  Sinh Tử Bộ. Hiện quỷ sai ở đây, bao gồm cả Lưu Anh Nam đều không có tư  cách.
Trong khi lũ Quỷ Binh tìm người, Lưu Anh Nam hỏi Quỷ Tướng:
- Gần đây Địa Phủ vẫn tốt chứ? Vì sao tôi không liên lạc được với Hắc Bạch Vô Thường và Thôi Phán Quan nhỉ?
-  Mấy ngài ấy đều đi công tác đã rất lâu chưa trở lại. –Quỷ Tướng thành  thật đáp, bỗng chiếc đầu lâu lại ghé sát bên tai Lưu Anh Nam thấp giọng  nói:
- Tôi cảm giác Địa Phủ hình như xảy ra chuyện rồi, gần đây những  Quỷ Tiên cấp trên đều bị phái tới Dương gian, mỗi người khi đi đều là  bộ dạng không cam tâm tình nguyện, hiển nhiên là đi làm việc mệt nhọc.  Hơn nữa tôi nghe một người anh em ở Vô Gian Địa Ngục nói, hình như Vô  Gian Địa Ngục xuất hiện một lỗ hổng, tạo thành một con đường, hình như  ác quỷ đều trốn từ đó về Dương gian…
- Vô Gian Địa Ngục xuất hiện  một con đường thông thẳng Dương gian… Vô Gian Đạo? –Lưu Anh Nam vô cùng  khiếp sợ. Tuy Quỷ Tướng này chỉ là nghe nói, nhưng gần đây Dương gian  thường xuyên có hung quỷ xuất hiện, sự kiện thần quái liên tục xảy ra,  cho nên việc này có 50% là thật. Mà đám Hắc Bạch Vô Thường rất có khả  năng chính là bị phái ra ngoài tăng ca bắt quỷ.
Nhưng vì sao Địa  Phủ thành lập vô số năm đột nhiên xuất hiện lỗ hổng chứ? Vấn đề này Quỷ  Tướng không biết, Lưu Anh Nam cũng không biết, đây chính là niềm vui của  tầng lớp cùi bắp, việc lớn hơn nữa chẳng qua chỉ là đề tài trò chuyện  của họ, trời có sụp thì cũng là sụp từ trên nóc xuống.
Rất nhanh,  đôi Quỷ Binh nọ tới báo cáo, không hề tìm thấy một người tên Hồng Lực  nào trong bầy người. Cuối cùng trải qua các cuộc điều tra đa phương, thì  ra Hồng Lực này vừa mới được đưa tới chỗ Phán quan rồi.
- Cái này khó làm rồi, Lưu thiếu. –Quỷ tướng khó xử nói:
-  Cậu biết đấy, hễ là Âm hồn bị đưa tới Phán Quan Phủ, trước khi xử án  kết thúc thì không thể ra ngoài. Nhưng một khi bị phán có tội thì sẽ bị  đẩy thẳng vào mười tám tầng Địa Ngục chịu hình, chỉ có người tốt vô tội  mới được đưa về nơi này đi qua cầu Nại Hà, uống Mạnh Bà Thang, một lần  nữa vào Luân Hồi.
Vừa nghe lời này Thẩm Phong nhất thời có cảm  giác tuyệt vọng. Cô biết rằng, quy định của Địa Phủ không giống Dương  gian đi cửa sau tặng quà đưa phong bì là có thể thay đổi, nơi đây mới  đúng là chấp pháp nghiêm khắc, trái pháp luật ắt truy cứu, chấp pháp như  núi. Nhưng cô không cam tâm, chưa từ bỏ hy vọng giật giật tay áo của  Lưu Anh Nam.
Đều đến bước này rồi, Lưu Anh Nam cũng không muốn Thẩm Phong thất vọng. Hắn kéo Quỷ Binh vừa hồi báo lúc nãy hỏi:
- Bốn đại Phán Quan Phủ: Thưởng Thiện Ty, Phạt Ác Ty, Sát Tra Ty, Âm Luật Ty, Hồng Lực kia bị đưa đến chỗ nào?
Quỷ Binh đáp:
- Âm Luật Ty.
Lưu Anh Nam nhón cằm nheo mắt, ngẫm nghĩ một hồi, vỗ tay một cái nói:
- Thì ra là đi chỗ của lão Thôi, vậy dễ xử lý rồi! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện