[Dịch]Địa Phủ Lâm Thời Công- Sưu tầm
Chương 429 : Kết cục của Lăng gia
                                            .
                                    
             
ĐLưu Anh Nam thật lòng chúc phúc cho Lăng Vân, hy vọng cô có thể  sống thọ trăm tuổi, qua đời một cách yên bình, tuyệt đối đừng xảy ra  chuyện gì, bằng không nếu cô đột tử xuống Địa Phủ, ắt sẽ là hung quỷ oán  niệm ngất trời.
Đây vừa là yêu ma vừa là quỷ quái, cô nàng  không ngờ còn nghĩ đến việc chia tay? Lưu Anh Nam vội vàng giải thích  với cô rằng không phải thật sự muốn chia tay với cô, chỉ là nhằm để cô  sinh ra chấp niệm đối kháng với Thực Pháp Quỷ. Từ lúc mới rồi thì thấy,  hiệu quả rất tốt, bằng không cô tụng kinh theo Thực Pháp Quỷ thì sớm  muộn sẽ toàn tâm toàn ý thờ phụng Thực Pháp Quỷ, cung cấp niệm lực cho  nó.
Lưu Anh Nam mặt đầy vẻ chân tình tha thiết giải thích cho  cô, đưa ra sự thật, giảng đạo lý, nói từ Âm Tào Địa Phủ đến đường đời  muôn nẻo, nói nửa ngày môi đều khô lên. Song Lưu Anh Nam chỉ nói một  câu:
- Tiên sinh, xin hỏi anh tên gì? Tôi quen anh à?
Lưu  Anh Nam bó tay, cô nàng quá bướng bỉnh. Lưu Anh Nam đổ mồ hôi lạnh sực  nhớ tới một truyền thuyết về trai nghèo. Hắn từng nghe nói, có một lần  vào ngày Cá tháng tư, một cậu trai nghèo nhắn tin cho bạn gái nói:  “Chúng ta chia tay đi!”, kết quả cô gái lập tức reply nói: “Được thôi.”  Sau đó, hai người chia tay thật.
- Chị Hai à, anh thật sự là  muốn tốt cho em, là vì giúp đỡ em mới làm như vậy, không phải chia tay  thật đâu. –Lưu Anh Nam cười khổ nói, nhiều cô gái như vậy, hắn và Lăng  Vân cùng nhau trải qua nhiều nhất, có thể nói là bạn gái chính thức của  hắn, cứ như thế chia tay hắn làm sao cam tâm cho được.
Song Lăng Vân lại rất kiên quyết, cười lạnh nói:
- Hừ, trong cuộc đời đàn ông luôn nói rất nhiều câu với phụ nữ, khi yêu  đàn ông nói lời ngon tiếng ngọt là muốn lên giường với phụ nữ. Sau khi  kết hôn đàn ông ngày ngày nói với vợ anh yêu em, là sợ cô vợ hoài nghi  hắn ta ngoại tình, trong những câu ấy có rất nhiều đều là nói dối. Trong  những câu đàn ông nói với phụ nữ, duy chỉ có một câu tuyệt đối chân  thật, đó chính là: chúng ta chia tay đi!  
Lưu Anh Nam im lặng,  bởi vì đây là một sự thật không thể chối cãi. Nam nữ kết giao, thông  thường đều là phụ nữ nói chia tay trước, sau đó đàn ông chọc phụ nữ  cười, bám chặt không tha, tuyệt đại đa số đều sẽ hòa hảo. Nhưng một khi  đàn ông chủ động đề xuất chia tay, đó chẳng phải là hết yêu thì chính là  đã có mối khác. 
Nhưng Lưu Anh Nam thật sự không có ý này, quá  là oan uổng. Cho nên nói, giữa tình lữ tuyệt đối đừng coi chia tay  thành trò đùa, càng không thể hơi tức giận, hơi cãi vã hục hặc nhau là  kêu gào đòi chia tay, quá tổn thương tình cảm.
Lưu Anh Nam còn  muốn giải thích với Lưu Anh Nam, nhưng cô nàng bỗng phát hiện ra bà nội  đang té xỉu dưới đất, kêu to một tiếng nhào tới, Lưu Anh Nam vừa liếc  qua cũng trợn tròn mắt…
Lúc hắn vừa nhìn thấy bà cụ Lăng gia,  bà còn mặt mũi hồng hào, tóc bạc trắng, tinh thần khỏe mạnh. Nhưng lúc  này, trên mặt bà cụ ngang dọc từng nếp nhăn sâu hoắm, làn da trắng bệch  như tờ giấy, tóc trên đầu khô vàng, hệt như cỏ dại mọc um tùm.
Lăng Vân khóc kêu hai tiếng, bà cụ cũng không có phản ứng. Cô hoang mang  ngước mắt lên, liếc Lưu Anh Nam một cái giống như xin giúp đỡ. Lưu Anh  Nam vừa định mở miệng, nắm chặt cơ hội lấy lòng này, nhưng Lăng Vân lại  nhíu chặt mày, cắn chặt răng, đứng dậy lao ra ngoài, đi gọi những người  khác của Lăng gia.
Lưu Anh Nam nhất thời lạnh lòng, cô nàng này thật sự hạ ác tâm rồi…
Rất nhanh người Lăng gia đã tới, có điều chỉ đứng ở cửa có vẻ hơi do  dự. Khi Lăng Vân nói cho họ mọi chuyện ở đây đã giải quyết xong, họ mới  yên tâm to gan xông vào, vội vàng quấn thắt khiêng bà cụ rời đi. Còn về  Hoa Vĩ vốn không ai để ý tới, thực ra bộ dạng gã lúc này còn có vẻ già  hơn cả bà cụ.
Dương khí của họ hóa thành niệm lực tín ngưỡng bị  Thực Pháp Quỷ hút mất, Dương khí bị hao tổn nghiêm trọng, nom bộ dáng  chỉ e dữ nhiều lành ít.
Trong quá trình này Lưu Anh Nam ba phen  bốn bận muốn giúp đỡ, lại đều bị Lăng Vân đẩy phắt ra. Nom cô khiêng bà  nội, bước đi hơi lảo đảo, hai chân đi khép vào trong, trong lúc lơ đãng  làn váy bay lên, còn có thể nhìn thấy từng vết máu phía trong đùi.
Lưu Anh Nam khóc không ra nước mắt, lần này xem như chơi lớn rồi. Trước  đây bắt quỷ thuận tiện còn có thể cua gái, lần này bắt quỷ lại hủy nhân  duyên, đây có cảm giác như mượn chức vụ để mưu lợi riêng. Mưu lợi dĩ  nhiên rất sung sướng, nhưng xảy ra chuyện thì chính là đại sự! 
Lưu Anh Nam cứ thế quanh quẩn cả đêm ở Lăng gia, thấy người Lăng gia  đưa lên hai bản hợp động. Một bản là giấy chứng minh quyền sử dụng đất  của một ngọn núi, đưa cho hai hòa thượng, đồng thời hiến hàng đống tiền  mặt cho họ xây dựng chùa miếu, còn đáp ứng tặng thêm vào một bức tượng  Phật bằng vàng nguyên chất.
Ngoài ra vài đạo sĩ kia không biết  là do có cảm ứng hay là thèm tiền không cần mạng, ban nãy la khóc thảm  thiết chạy trốn, lúc này không ngờ lại quay lại. Thù lao của họ đơn giản  hơn hai hòa thượng rất nhiều, ba đạo sĩ, mỗi người xách một cặp da rời  đi, thoạt nhìn giống như ông trùm xã hội đen giao dịch thuốc phiện hay  vũ khí quân dụng trong phim ảnh Hồng Kông vậy.
Lưu Anh Nam mắt  long lanh nhìn họ rời đi. Mình thì sao, bỏ sức nhiều nhất, công lao lớn  nhất lại bỏ sót, hai tay trắng vẫn hoàn trắng.
Tiễn đám hòa  thượng đạo sĩ rời đi, hàng loạt nhân viên làm việc cho Lăng gia được  triệu tập về, trong đó còn có vệ sĩ cùng bác sĩ tư. Họ rất nhanh đưa ra  chẩn đoán cho bà cụ Lăng gia, kết quả cuối cùng như trong dự đoán của  Lưu Anh Nam, Dương khí của bà đã hao hết, người Lăng gia rơi vào trong  cơn đau buồn.
Mà câu chuyện về bà cụ cũng nói cho chúng ta biết  rằng, vô luận trong bất kỳ tình huống nào cũng đừng nên toàn tâm tin  tưởng một người lạ, càng không nên trả giá bằng sự thờ phụng của mình,  gặp người hãy nói ba phần cần thiết đừng nên dốc hết tâm sức. 
Lưu Anh Nam cứ thế quanh quẩn ở Lăng gia một đêm, cửa cầu thang luôn có  vệ sĩ riêng canh giữ, nhận được mệnh lệnh không cho phép bất kỳ ai lên  tầng, song không hề đuổi Lưu Anh Nam ra ngoài. Mãi đến khi trời sáng,  người Lăng gia toàn bộ đều trông coi bên người bà cụ, đau buồn chờ đợi  thời khắc cuối cùng.
Cùng lúc đó, một người mang dáng vẻ quản  gia tới thông báo cho Lưu Anh Nam rằng hắn có thể rời đi. Lưu Anh Nam đã  làm sẵn chuẩn bị bám chặt không tha, nhưng quản gia nọ tiếp đó lại giao  cho hắn một bản hợp đồng. Có tiền lệ của hai hòa thượng ngày hôm qua,  Lưu Anh Nam thầm nghĩ, lẽ nào Lăng gia cũng định cho mình một mảnh đất?
Mở ra coi, không ngờ là một bản hợp đồng lao động căn cứ theo luật lao  động do Nhà nước đặt ra, bên A là tập đoàn Vân Hải, bên B đương nhiên  chính là hắn. Giấy trắng mực đen trên đó viết rất rõ ràng rành mạch, là  hợp động thuê bảo vệ, lương tháng ít đến đáng thương, phúc lợi đãi ngộ  hoàn toàn không có, mỗi ngày làm việc 24/24, còn không bao cơm, thời hạn  thuê lại là tám mươi năm.
Lưu Anh Nam vui vẻ tiếp nhận, ký  luôn một bản, mình cầm đi một bản. Nhất là khi hắn nhìn thấy kẽ hở trong  hợp đồng, công việc bảo vệ này còn phụ trách mua bvs, rửa chân, ấm chăn  cho cố chủ…
Lưu Anh Nam đã hiểu ý của Lăng Vân, đây là để hắn  làm trâu làm ngựa mới có thể tiêu trừ nỗi hận trong lòng, làm bạn gái  tức giận thì nhất định sẽ bị trừng phạt. Song khiến Lưu Anh Nam khó hiểu  chính là, trong hợp động không ngờ còn kẹp một tấm vé xe khách đường  dài, hơn nữa cách thời gian xe chạy chỉ có một giờ. Lăng Vân vì sao phải  đuổi mình đi gấp đến vậy chứ?
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện