[Dịch] Thiên Lý Phi Tinh

Chương 2 : 

Người đăng: vandai79

Lúc này, trên mặt đất chỉ còn một ngọn đèn cô độc tỏa ra ánh sáng yếu ớt như muốn tắt. Tại một góc tường âm u gần đó bỗng xuất hiện một thiếu nữ toàn thân vận hắc y, tay cầm loan đao, nhan sắc cực kỳ mỹ lệ lạnh lùng. Thiếu nữ này từ đâu đến? Tại sao Bạch Vũ Tinh và Phong Diêu lại không phát hiện được? Hắc y thiếu nữ chăm chú nhìn về phía Bạch Vũ Tinh rời đi rồi quay mình lao theo hướng Phong Diêu vừa biến mất. *** Phía trước bỗng xuất hiện hai điểm sáng, tới gần mới thấy ánh sáng được phát ra từ hai ngọn đèn, trên mái nhà Phong Diêu đang cầm kiếm đứng uy nghiêm. Hắn lạnh lùng nhìn xuống dưới, cười nói: - Cuối cùng ngươi cũng tới. Vừa nói xong thân hình đã phiêu diêu hạ xuống đất. Hắc y thiếu nữ chẳng nói chẳng rằng, cổ tay xoay một cái rút đao chém tới. Thanh đao đó thân dài hơi uốn lượn, nhìn thoáng qua trông rất giống loại đao của võ sĩ Đông Doanh, nếu xét kỹ thì đao đó được đúc theo khuôn dạng của Tàn Nguyệt loan đao, ánh sáng từ ngọn đèn truyền tới toàn thân đao được phản chiếu tỏa ra lam quang kỳ dị, Phong Diêu hơi ngạc nhiên hỏi: - Tàn Nguyệt đao ư? Ngươi là Lãnh Nguyệt La Sát Chung Li Nguyệt phải không? Hắc y thiếu nữ không trả lời, trong mắt tỏa ra một đạo phong hàn lạnh lẽo, hét lên: - Xem đao! Nói xong, nhất đao phá không chém tới. Phong Diêu nâng kiếm lên nghênh đón, quát hỏi: - Phong Hoa sơn trang của ta có oán cừu gì với ngươi? Tại sao ngươi lại hạ độc thủ tàn ác như vậy, ngay cả người già và trẻ nhỏ cũng không tha? Hắc y thiếu nữ không nói gì tiếp tục chém xuống, đao sau nhanh hơn đao trước, đao pháp của nàng ta nhanh, cực kỳ chính xác và tàn nhẫn, thuộc hàng nhất lưu đao pháp. Nhưng đáng tiếc đối thủ của nàng ta lại là Phong Diêu. Chỉ thấy mắt của Phong Diêu như tóe lửa, hắn tự tin chỉ sau khoảng hai mươi chiêu là có thể thu thập nữ sát thủ này. Hắc y thiếu nữ bỗng nhiên dừng đao, tả thủ lấy trong ngực ra hai thỏi ngân lượng, khẽ vẩy một cái. “Choang”, “Choang” hai thanh âm vang trong đêm khuya, hai ngọn đèn bị đập vỡ, ánh lửa cũng theo đó vụt tắt. Trong bóng tối, Phong Diêu không nhìn rõ chém nhứ ra phía sau một chiêu. Hắc y thiếu nữ bỗng thu chiêu yên lặng, không phát ra chút thanh âm nào. Phong Diêu liền bình tĩnh thở nhẹ, tập trung thần thức nghe ngóng. Một lúc sau từ phía bên trái chợt có tiếng gió vọng tới, đao khí ập vào thân hình, hắn không kịp di chuyển, khẽ lắc một cái, kiếm quang như chớp giật theo thế đâm xiên ra, nhưng đã chậm, “Xoạt” Tàn Nguyệt đao đã chém lướt qua áo ngực của hắn. Một luồng ánh sáng ở phía sau bỗng lóe lên, Phong Diêu quay đầu lại thấy Bạch Vũ Tinh đang cầm đuốc ngồi trên mái ngói cười nhìn xuống. Thì ra nàng ta vẫn chưa rời khỏi nơi này. Quay lại phía Hắc y thiếu nữ, chỉ thấy nàng ta một tay ép vào ngực, huyết dịch chảy ra ướt đẫm cả áo, rõ ràng vừa rồi đã trúng một kiếm của Phong Diêu xuyên thẳng vào ngực. Hắc y nữ tử ngẩng đầu thấy Bạch Vũ Tinh thì sắc diện chợt biến đổi, nhanh chóng chuyển thân tung mình trốn đi. Phong Diêu đã tốn công nửa đêm cầm đèn đi dạo quanh Phong Hoa sơn trang là muốn hung thủ xuất hiện, bây giờ có cơ hội đâu có thể để kẻ đó trốn thoát, hắn lập tức muốn truy đuổi, nhưng vừa di chuyển được hai bước thì cảm thấy chỗ bị chém trước ngực hơi ngứa. Là do Hắc y thiếu nữ dùng đao tẩm độc, chỉ cần hơi tiếp xúc với da thịt là độc tố lập tức lan tỏa. Phong Diêu cẩn trọng vội vận công đề kháng không dám truy đuổi. Hắn dừng lại, mắt trừng trừng nhìn về hướng Hắc y thiếu nữ vừa chạy thoát, ẩn chứa một dáng vẻ không cam chịu, tự trách mình quá chủ quan nên để lỡ cơ hội. Khi quay đầu lại nhìn Bạch Vũ Tinh, hắn thấy dáng vẻ nhàn nhã của nàng tựa như không phải chuyện của mình thì không cần dính vào, nhịn không được liền nói: - Cô không phải đến đây để điều tra án hay sao? Tại sao lại không xuất thủ cản cô ta lại? Bạch Vũ Tinh làm bộ dạng ngạc nhiên đáp: - Không phải là ngươi nói rằng đây là việc ân oán giang hồ không khiến quan phủ quản tới, việc của ngươi không cần ta nhúng tay vào sao? Phong Diêu nhất thời trơ như gỗ, không nói lên lời. Bạch Vũ Tinh cười nhẹ đứng dậy, phủi bụi bám tại y phục, phi thân xuống phía dưới rồi nói tiếp: - Ngươi phát giác có kẻ ám muội ẩn thân nên cố ý dùng ngôn ngữ khiêu khích muốn ta rời khỏi, ta nói đúng chứ? Phong Diêu vẫn không nói gì. Bạch Vũ Tinh nói tiếp: - Ngươi cố tình tạo ra tin đồn có ma quỷ hoành hoành vì muốn hung thủ xuất đầu lộ diện, ta nói không sai phải không? Phong Diêu không nhịn được đành trả lời: - Cô đã biết như thế, nhưng lại vẫn để cho hung thủ chạy thoát! Bạch Vũ Tinh khẽ lắc đầu nói: - Ngươi chỉ mới dụ được một con rắn nhỏ chui ra thôi, con đại xà thì vẫn lẩn trốn trong hang, vậy thì bắt con rắn nhỏ có tác dụng gì hữu ích chứ? - Ngươi có thể bắt… xong có thể… thả… Phong Diêu chỉ nói được như vậy thì trời đất quay cuồng tối xầm lại, thanh âm phát ra như gió thoảng câu được câu chăng, “bịch” một cái ngã ngửa ra phía sau, thân hình mễm nhũn. *** Khi tỉnh, cảm thấy miệng và cổ họng đượm nồng dược vị, hắn ngồi dậy nhìn xung quanh thấy mình dường như đang ở trong một ngọa phòng (phòng ngủ) của Phong Hoa sơn trang. Đẩy cửa bước ra, hắn thấy Bạch Vũ Tinh đang ngồi bên đống lửa, hai bên có hai cành cây to chọc xuống đất dựng lên, hai đầu nối với nhau bằng một sợi dây, giữa sợi đây có một lọ thuốc được buộc vào, rõ ràng nàng đang nấu thuốc. Bạch Vũ Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay cẩn thận lấy lọ thuốc xuống rồi đổ dược thủy vào một cái bát trên bàn nói: - Hãy uống thuốc đi, như thế chút mê dược còn lại trong thể nội của ngươi mới tiêu tán hết được. Dược thủy đó thật đắng, hắn cố uống một hơi cho hết. Phong Diêu sau khi uống xong thuận miệng hỏi: - Cô làm sao mà biết được đó là phòng ngủ của ta? Bạch Vũ Tinh liền đáp: - Khi điều tra án ta đã có xem qua sơ đồ bố trí của Phong Hoa sơn trang, ngay cả phòng của các cô hầu gái cũng kiểm tra và ghi nhớ kĩ. Phong Diêu hỏi tiếp: - Cô có nhận ra nữ nhân đến đây tối qua không? Bạch Vũ Tinh gật nhẹ trả lời: - Cô ta là Lãnh Nguyệt La Sát. Chung Li Nguyệt tại giang hồ nổi danh là một mĩ nhân lạnh lùng và tàn nhẫn. Một số người nói rằng cô ta là một độc xà mĩ nhân thì đúng hơn, bởi vì cô ta động thủ vô cùng tàn khốc, độc địa. Khô Tùng Ngũ Quỷ là một nhóm đạo phỉ tàn ác háo tài háo sắc hoành hoành khắp dải Trường Giang, có lần gặp gỡ Chung Li Nguyệt, Quỷ Ngũ thấy nhan sắc của nàng ta nói lời khinh bạc. Trước những lời nói ô uế dâm tục của hắn, Chung Li Nguyệt giận giữ cực điểm chẳng nói chẳng rằng lập tức tấn công, dùng Tàn Nguyệt đao pháp đánh bại Khô Tùng ngũ quỷ, sau đó cắt hết hai tai, chặt hai tay của Quỷ Ngũ nhưng không giết mà để cho hắn đau đớn khổ sở sống không bằng chết. Bỗng ở phía nam truyền đến một tiếng người hét lên: - Ác tặc, mau xuất hiện cho ta! Ngươi tưởng lẩn trốn ở cái sơn trang toàn người chết này thì ta sẽ không tìm được ngươi sao? Thanh âm như vang vọng đến mọi ngõ ngách rất rõ ràng, hiển nhiên là người đó đã dùng nội lực truyền vào thanh âm. Phong Diêu nhếch mép cười khổ: - Không ngờ hắn lại đến nhanh như thế. Bạch Vũ Tinh ngạc nhiên hỏi: - Ai? Phong Diêu đáp lời: - Đó là nhị đệ tử của Cổ Ảnh kiếm tông Diêm Cung Cẩn, Tạ Phong. Bạch Vũ Tinh liền hỏi: - Phụ thân của hắn chẳng phải là Tạ Chánh, tổng tiêu đầu Dương Vân phiêu cục mới chết gần đây ư? Phong Diêu gật đầu xác nhận. Bạch Vũ Tinh ngạc nhiên: - Ngươi làm sao mà lại đắc tội với hắn vậy? Phong Diêu thở dài: - Việc này nói ra thì có chút oan khuất rối rắm. Sau khi nghe tin Phong Hoa sơn trang xảy ra chuyện, ta còn chưa biết rõ đầu đuôi thì nhận được một thư nặc danh nói rằng toàn bộ gia tài bị cướp của Phong gia đang được Dương Vân tiêu cục áp tải. Đọc xong, nhân lúc họ áp tải hàng đi qua Tô Châu ta liền chặn đường đòi được xem số hàng đó, mặc dù biết điều đó trái với quy định của tiêu cục nhưng lúc đó ta cực chẳng đã, lửa hận thù che mờ tâm trí. Tất nhiên là Tạ Chánh không đồng ý, ta chỉ còn nước động thủ rồi nhân đó tìm cơ hội ngó qua. Đang giao chiến thì bất ngờ xuất hiện một kẻ lạ mắt đánh lén ta phía sau. Ngày trước, tại sơn trang này các võ sư hộ trang có y phục và mặt nạ quỷ như thế nào thì kẻ đó ăn mặc giống y vậy. Khi đánh lén xong hắn liền bỏ chạy, ta lập tức truy đuổi mong bắt được hắn kiếm manh mối nhưng không thấy hắn đâu cả. Bạch Vũ Tinh chen ngang hỏi: - Điệu hổ li sơn ư? Phong Diêu nói: - Chính thế, ta đang truy đuổi hắn chợt nghĩ ra là mình có khi bị trúng kế điệu hổ li sơn, vội vàng quay về thì chỉ thấy toàn bộ đám võ sư hộ tiêu đã bị người khác hạ độc thủ, các hòm tài vật không cánh mà bay. Lúc ta đang cúi người kiểm tra thương thế của họ để xem tình thế và truy tìm manh mối thì tên Tạ Phong xuất hiện.” Bạch Vũ Tinh liền hỏi: - Như vậy vì hồ đồ một chốc mà bỗng nhiên ngươi bị hắn coi là kẻ đã sát hại phụ thân của hắn? Phong Diêu cười khổ gật đầu đáp: - Tạ Phong mắt đỏ sọng lên đòi công đạo cho cha hắn, còn ta không muốn phiền nhiễu đôi co nên đã tung mình chạy mất. Bạch Vũ Tinh trầm ngâm hỏi: - Vậy ngày đó hắn có biết ngươi chính là Phong Diêu chưa? - Hắn không biết. Phong Diêu chợt nhíu mày lẩm bẩm: - Kì quái thật, hắn không biết ta chính là Phong Diêu vậy tại sao lại có thể đến đây tìm ta được nhỉ? Bỗng nhiên âm thanh của kẻ đó lại lồng lộng vang lên: - Ác tặc, ta không tin là khi ta phóng hỏa đốt trụi cái sơn trang này mà ngươi vẫn không chịu xuất đầu lộ diện. Phong Diêu khẽ ôm quyền hướng về phía Bạch Vũ tinh nói: - Cô hãy nghỉ ngơi ở đây trước đã, ta sẽ quay lại. Nói xong hắn tung mình về hướng cửa chính của sơn trang, mở toang cửa rồi cười to nói: - Tạ huynh hò hét cũng đã mệt rồi, chi bằng vào đây nghỉ ngơi chút đỉnh đã. Tạ Phong tay nắm chặt thanh kiếm mắt trừng trừng đầy cừu hận nhìn Phong Diêu đáp lời: - Thật là tốt, cuối cùng thì ngươi cũng ló đầu ra. Phong Diêu liền nói: - Khách từ phương xa đến thăm, chủ nhân làm sao không ra mở cửa tiếp đón được chứ? Một trung niên mặt tựa mặt khỉ đứng sau Tạ Phong nhìn Phong Diêu hắc hắc cười nói: - Đừng có nói năng nhăng cuội, ngươi sẽ chóng thành quỷ chủ nhân của cái sơn trang đầy cô hồn này thôi. Phong Diêu khẽ liếc nhìn kẻ vừa lên tiếng, thì ra là tổng quản của Dương Vân phiêu cục, Quách Thiếu Hầu. Tạ Phong quát: - Rút kiếm ra! Phong Diêu vẫn bình tĩnh: - Đao kiếm vô tình, đáng tiếc là Phong Hoa sơn trang còn có huyết cừu chưa báo nên tại hạ vẫn chưa muốn chết vào lúc này. Tạ Phong nghe vậy cuối cùng không nhịn được hỏi: - Phong Hoa sơn trang huyết án thì có quan hệ gì tới ngươi? Phong Diêu liền đáp: - Tại hạ là Phong Diêu, thiếu trang chủ của Phong Hoa sơn trang. Quách Thiếu Hầu cười chế diễu nói: - Ngươi là Phong Diêu thì chắc ta là Vân Cô Hạc! Phong Diêu lạnh lùng nhìn ông ta, không biên bạch gì cả, bước tới một cây đại thụ gần đó, vận công thình lình chém nhoằng một cái, chỉ thấy kiếm ảnh lóe lên rồi “Xoảng" - thanh âm vang lên nhẹ nhàng, kiếm đã chui vào trong bao, bốn mảnh lá xanh từ trên cây phiêu diêu rơi xuống. Quách Thiếu Hầu nhìn thấy cảnh tượng đó, mặt hiện lên nét trào phúng nói: - Ta cứ tưởng có cái kiếm pháp gì hay ho, hóa ra là múa kiếm chặt rụng vài cái lá. Phong Diêu không quan tâm tới lời ông ta nói, đưa tay ra đón lấy mấy chiếc lá đó rồi xòe ra. Tạ Phong cùng Quách Thiếu Hầu lúc này mới thực sự thất kinh, trên tay Phong Diêu cầm một phiến lá mỏng, trên mặt có hình chữ thập bị kiếm khí chém chia ra thành bốn ô, tạo nên chữ "Điền" trên lá, trong thời gian kiếm quang lóe lên thì kiếm thủ đã xuất ra ba kiếm. Tạ Phong kinh ngạc nói: - Chiêu kiếm này quả nhiên là Vân Tiêu kiếm pháp, vậy ngươi quả thực là Phong Diêu! Quách Thiếu Hầu tiếp lời: - Trong giang hồ không ai có thể tưởng được là Phong đại thiếu gia lại có thể giết người vì tiền! Phong Diêu không buồn bực mà vẫn nói: - Tạ huynh mà quả thực nghi ngờ tại hạ là hung thủ giết chết lệnh tôn thì đã trúng kế của gian nhân rồi. Tạ Phong nhíu mày nói: - Ngươi nói những lời này nghĩa là sao? Phong Diêu liền đem mọi chuyện xảy ra ở Phong Hoa sơn trang và Tô Châu kể sơ qua. Tạ Phong trầm ngâm nói: - Tại sao lúc đó ngươi lại không nói ngay với ta? Phong Diêu liền trả lời: - Ngày đó Tạ huynh thấy thi thể của phụ thân thì bi thống phi thường, đau thương cùng nộ hỏa che mờ tâm trí, ta có đứng lại phần trần liệu có ích gì? Tạ Phong sắc mặt hơi hồng lên một chút không nói một lời nào. Phong Diêu nói tiếp: - Tạ huynh vốn không biết thân phận của tại hạ, vậy làm sao có thể biết được tại hạ đang ở Phong Hoa sơn trang? Tạ Phong đáp: - Thực ra ta cũng không biết, nào ngờ bỗng nhận được một bức thư nặc danh, trong thư đó viết rằng cừu nhân sát hại phụ thân ta đang lẩn trốn tại Phong Hoa sơn trang. Phong Diêu thờ dài than: - Chỉ sợ chính kẻ gửi thư nặc danh cho ngươi và ta là cừu nhân chân chính của chúng ta đó. *** - Chuyện hiểu nhầm đã được giải quyết rõ ràng rồi phải không? Bạch Vũ Tinh vừa nhìn thần sắc của Phong Diêu biết ngay sự tình đã được giải quyết. Phong Diêu cười nhẹ đáp: - Chính thế. Bạch Vũ Tinh nói: - Thuốc được sắc giờ đã hơi lạnh, có thể sẽ khó uống hơn trước đó. Phong Diêu liền bước thẳng tới bàn cầm lấy chén thuốc rồi cúi đầu uống một mạch, Bạch Vũ Tinh chăm chú nhìn động tác của hắn, lúc hắn đang uống thì mục quang chợt lóe lên hàn quang quỷ dị. Phong Diêu hạ bát xuống, hàn quang đó lập tức biến mất. Phong Diêu đặt chén thuốc xuống, nhíu mày cảm thán nói: - Quả thật là đau khổ đắng cay, ta trước đây… Hắn chưa kịp nói hết câu thì thân thể chợt bủn rủn, tay đưa lên ôm lấy đầu, sắc mặt biến chuyển nói: - Cái này thực ra… đây là thuốc gì vậy? Tại sao ta cảm thấy… dường như xung quanh ngày càng mờ ảo… toàn thân không có một chút… lực khí nào cả? - Ha, ha, ha… Bạch Vũ Tinh giọng yêu kiều, bất ngờ nói: - Thực ra đó là loại thuốc gì thì ta cũng không rõ lắm, bởi vì ta cũng không chế biến ra mà chỉ có đổ nó vào chén thuốc thôi. Đây chắc chắn không phải là Bạch Vũ Tinh vì nàng không có kiểu cười như vậy. - Ngươi… là ai? Phong Diêu đưa tay dựa vào chiếc bàn đá bên cạnh, miễn cưỡng chống đỡ không để cho mình gục ngã. “Bạch Vũ Tinh” đưa tay gỡ chiếc mặt nạ tinh xảo xuống, một bộ mặt thực kiều mị đầy kỳ quái lộ ra. - Ngươi sao rồi? Ta so với Bạch Vũ Tinh thỉ ai đẹp hơn? Ả uyển chuyển bước tới bên cạnh Phong Diêu đưa tay ra chưa kịp xuất chiêu thì mạch môn đã bị kiềm chế. Phong Diêu bỗng đứng thẳng dậy, không có dáng vẻ của người bị trúng độc, sắc mặt cười cợt chợt đông cứng, ả nói: - Ngươi không bị trúng độc ư? Phong Diêu lắc đầu, nhổ từ trong miệng chút nước bị hắn dùng công lực cô lại ra ngoài. Ả thấy vậy liền nói: - Ngươi làm sao biết được? Mục quang của Phong Diêu dừng lại trên tai của ả rồi đáp: - Thuật dị dung của cô cũng quả không tệ, nhưng cô lại đeo khuyên tai, Bạch Vũ Tinh thì không. Vào thời đó những cô gái nghèo hay dùng hoa cài lên tai để trang điểm, khá giả hơn một chút trở lên thì phần lớn toàn dùng khuyên tai. Lúc trước Phong Diêu gặp Bạch Vũ Tinh phát hiện ra nàng ta không có đeo một chiếc khuyên tai nào, khi thấy nàng bất chợt đeo khuyên tai thì thầm giật mình ngạc nhiên. Không ngờ chỉ một chút chú ý mà hôm nay hắn đã cứu được chính sinh mệnh của mình. Nở một nụ cười đàm tiếu, ả yêu kiều nói: - Ngươi không muốn hỏi ai đã phái ta đến ư? Phong Diêu vẫn không nói gì, ả tươi cười nói tiếp: - Ta quả thực là muốn dẫn ngươi đến gặp kẻ đó. Phong Diêu bất thần vung hửu thủ lên như chớp đánh bật mũi phi châm nhỏ bắn về phía bụng dưới của hắn bay trật sang một bên. Ám toán bị đối phương phát hiện và thoát được, ả vẫn cười cười: - Phong công tử quả cũng có chút bản lĩnh a. Cùng lúc, hữu thủ đột nhiên xuất hiện một phi châm khác cắm vào hướng bàn tay của Phong Diêu đang kiềm chế mạch môn khiến cho hắn đành buông tay lùi ra sau đề phòng. Ả cũng cấp tốc thối lui đồng thời lấy trong ngực ra một quả cầu nhỏ ném mạnh xuống đất, khói đen mù mịt theo gió tỏa đến chỗ Phong Diêu. Làn khói này không những làm mê hoặc mục quang mà còn khiến cho mắt hắn trở nên đau rát. Phong Diêu lập tức nhắm mắt, phong bế hô hấp đề phòng khí độc ẩn chứa trong khói, ngưng thần bình tĩnh nghe ngóng mọi tiếng động phát ra. Khi làn mê vụ loãng dần thì hình dáng của nữ tử đó đã biến mất. Phong Diêu từ từ mở mắt nhìn xung quanh, vẫn còn nhìn thấy mọi vật nhưng trong tròng mắt cảm giác cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra ngoài. Bất chợt sau lưng hắn vang lên một thanh âm trong trẻo: - Ai da, không biết Phong thiếu gia làm sao mà đờ đẫn người ra thế? Bạch Vũ Tinh lúc này không biết từ đâu đột nhiên quay về. Phong Diêu lặng lẽ mở mắt ra quan sát, không để ý đến lời trêu đùa của nàng. Bạch Vũ Tinh cười cười nói tiếp: -Ta vừa phát hiện và đuổi theo một người đeo cái mặt nạ quỷ như ngươi kể. Phong Diêu liền nhớ ngay tới kẻ đeo mặt nạ ám toán hắn lúc trước. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang