Đan Vũ Song Tuyệt
Chương 22 : Sự Bá Đạo Của Trần Gia
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 20:38 02-12-2025
.
Tần Tình nhìn Tần Minh đang trầm tư, không khỏi như có điều suy nghĩ.
"Đi thôi, chúng ta đi xem tiệm đan dược của gia tộc mình." Tần Minh hoàn hồn nói.
Tiệm đan dược của gia tộc gặp nguy cơ, với thân phận đại công tử, hắn đương nhiên phải quan tâm.
"Vậy, đây chính là một tiệm đan dược mà gia tộc mình kinh doanh." Tần Tình chỉ vào một tiệm thuốc vắng tanh, nói với Tần Minh:
"Thật không biết ngươi làm sao vậy, ngay cả tiệm đan dược của gia tộc mình cũng không nhớ."
Tần Minh ngượng ngùng sờ lên đầu mình, dù sao cũng đã hơn một vạn năm, hắn làm sao có thể nhớ tiệm đan dược của gia tộc mình.
Ngay cả việc gia tộc mình là kinh doanh đan dược, chuyện này hắn cũng vừa mới biết.
"Rồi, ngươi đi xem đi, kinh doanh đan dược chán chết, cả ngày chỉ có đối mặt với sổ sách."
Muội muội hắn chán ghét nói, nàng trời sinh tính cách phóng khoáng, ghét nhất những chuyện nhàm chán này.
Cũng vì tính cách hoạt bát, thích động của nàng, nàng bây giờ mới tu luyện tới Luyện Thể tầng tám.
"Vậy ngươi đi chơi ở chỗ kia trước đi, lát nữa ta lại đi tìm ngươi." Tần Minh chỉ vào một chỗ biểu diễn tạp kỹ, nói với muội muội.
Tần Tình nhìn thấy biểu diễn tạp kỹ, nhất thời hứng thú: "Tốt lắm, ngươi đi nhanh về nhanh, ta xem biểu diễn tạp kỹ trước."
Nói xong, Tần Tình liền hướng về chỗ biểu diễn tạp kỹ chạy tới.
Tần Minh lắc đầu, nhanh chân đi về phía tiệm đan dược của Tần gia.
"Đại công tử, người đã tới?"
Tần Minh không nhận ra người hầu trong tiệm, nhưng người hầu lại nhận ra Tần Minh.
Tần Minh vừa tới, tất cả người hầu đều chào hỏi hắn.
"Nghe nói gần đây sinh ý không quá tốt, ta tới xem một chút." Tần Minh chào hỏi người hầu xong, hỏi.
Nhắc đến chuyện này, mấy người hầu đều cau mày ưu tư, quản sự của tiệm này nói:
"Còn không phải sao, trong tiệm căn bản không có hàng, khách nhân tới cũng chỉ có thể đuổi ra ngoài, có biện pháp gì chứ?"
Tần Minh gật đầu, hắn cũng biết, đây là bởi vì tiệm thiếu hàng, căn bản không thể trách người hầu trong tiệm.
Tần Minh không khỏi an ủi:
"Các ngươi yên tâm, gia tộc đã đang nghĩ biện pháp, rất nhanh vấn đề sẽ được giải quyết."
Vấn đề này, hắn cũng không định trông chờ vào gia tộc, hắn dự định mời sư phụ Đan Vương đến Tần gia, như vậy, vấn đề đan dược cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
"Vậy thì tốt, vậy chúng ta liền yên tâm rồi." Nghe lời bảo chứng của Tần Minh, những người hầu này đều lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.
Đúng lúc này, bên chỗ biểu diễn tạp kỹ truyền đến tiếng ồn ào, Tần Minh nhíu mày, nhìn về phía vị trí biểu diễn tạp kỹ.
Một vị nữ tử mặc quần áo màu hồng phấn, đang vênh váo tự đắc nói gì đó, một thiếu nữ mặc trường sam màu lam nhạt, đang cúi đầu, ẩn ẩn tựa hồ đang nức nở.
"Tần Tình!" Tần Minh lập tức chạy đến chỗ xảy ra chuyện, bởi vì hắn nhìn thấy, người bị chỉ trích, tựa hồ là muội muội của hắn.
Quả nhiên, muội muội Tần Tình đang bịt mặt, cúi đầu khóc thút thít, quần áo vừa mới mua rơi lả tả trên đất.
"Ngươi cái tiện nhân này, ngươi có tư cách gì mặc quần áo đẹp như vậy, những quần áo này không xứng mặc ở trên người ngươi, ngươi còn không mau cởi ra cho ta."
Nữ tử mặc đồ hồng phấn một tay chống nạnh, chỉ vào Tần Tình, lớn tiếng mắng.
Nàng ghét nhất có người so với mình xinh đẹp, đặc biệt là còn mặc đẹp hơn mình, ở trước mặt nàng khoe khoang.
"Nghe thấy chưa, tiểu thư chúng ta gọi ngươi cởi, ngươi liền cởi cho ta."
"Ngươi biết không? Tiểu thư chúng ta chính là hòn ngọc quý trên tay của Trần gia, nếu ngươi dám không cởi, chúng ta sẽ cưỡng chế giúp ngươi cởi."
Nói xong, hai tên đại hán này, đưa tay muốn kéo quần áo của Tần Tình.
"Dừng tay!" Lúc này, Tần Minh rốt cuộc đã đến.
.
Bình luận truyện