Đại Nhân Vật
Chương 9 : Trương Hảo Nhi thích phô trương
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:01 17-07-2024
.
CHƯƠNG 9 – Trương Hảo Nhi thích phô trương
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
——————————————-
Nàng chợt nghĩ nếu nàng có ăn nhiều hơn người khác một chút thì cũng không có gì đáng trách.
Trong mắt điếm tiểu nhị, những người khách đến ăn cơm đại khái có thể phân thành hai loại.
Những người như Điền Tư Tư, chỉ đến ăn cơm khách, đương nhiên là loại thấp nhất. Những người này không những không cần phải tiếp đón niềm nở, thậm chí cũng không cần phải cười với họ.
Như Dương Phàm chỉ đi một mình, lại gọi cả rượu, cả thức ăn, đẳng cấp tất nhiên cao hơn nhiều.
Bởi lẽ rượu vào tất tiền chi cũng hào phóng hơn, tiền thưởng cũng không đến nỗi quá ít.
Vả lại một người mà gọi những bốn, năm món ăn, nhất định không ăn hết, chỗ còn lại tiểu nhị có thể dành làm bữa ăn đêm, nếu còn thừa cả rượu thì đúng là không gì bằng.
Đối với gã tiểu nhị, hai loại khách này vốn dĩ giống như hai loài động vật khác nhau, nhưng hai người đến hôm nay lại có chút kỳ quái.
Rõ ràng họ quen nhau, vậy mà lại ngồi hai bàn.
Rõ ràng nói chuyện với nhau, vậy mà mắt lại không thèm nhìn đối phương, khi họ nói chuyện cứ như tự nói một mình.
“Nói không chừng là một cặp vợ chồng trẻ vừa cãi nhau.”
Tiểu nhị quyết định tâng bốc người khách nữ một chút, nếu hắn không nhìn nhầm, hôm nay nói không chừng lại có thu hoạch lớn, bởi lẽ nữ nhân vừa cãi nhau với trượng phu rất hay để lộ sơ hở, mà nữ nhân này có vẻ không được thông minh lắm.
Thân làm một tên tiểu nhị trong quán cơm ở một thị trấn nhỏ, lạc thú tuy không nhiều, nhưng đôi khi lại có những thu hoạch bất ngờ.
Hắn đang định đi tới chỗ Điền Tư Tư, chợt nghe tiếng chuông rung lên làm hắn tỉnh mộng, hai con la lông đen đứng lại trước cửa, hai người nhảy xuống yên, ngẩng đầu tiến vào quán, nhưng lại là hai đứa trẻ.
Hai con la này xem chừng còn có thần khí hơn cả ngựa, toàn thân chúng bóng láng trơn mượt, không hề lẫn một sợi lông tạp sắc, được đóng yên cương mới, nơi để chân còn sáng lấp lánh, roi da màu đỏ tươi.
Hai đứa trẻ này xem chừng còn có thần khí hơn cả người lớn, chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, hai bím tóc buộc cao, mặc y phục thêu hoa, cặp mắt tròn xoe nhìn thẳng, lúc không cười trên má cũng có hai lúm đồng tiền.
Đứa bé ở bên trái tay cầm roi ngựa, chỉ vào mũi gã tiểu nhị, trừng mắt hỏi: “Chỗ này của các ngươi có phải tiệm ăn lớn nhất trong thành không?” Tiểu nhị đang cười, còn chưa kịp mở miệng, chưởng quỹ đã mau mắn đáp: “Tiểu điếm đây chính là tiệm ăn lớn nhất trong thành, dù nhị vị muốn dùng món gì, tiểu điếm cũng có thể chuẩn bị ít nhiều.” Đứa bé cau mày, quay sang đứa bé kia nói: “Ta biết ngay đây là nơi bần cùng mà, ngay một tiệm ăn giống như ở nhà cũng chẳng có.” Đứa bé kia đang nhìn Điền Tư Tư, thuận miệng đáp: “Đã không có chỗ nào tốt hơn thì đành chọn tạm chỗ này vậy.” Đứa bé cầm roi ngựa cướp lời: “Nơi bẩn thế này tiểu thư làm sao ăn được?” Đứa bé kia nói: “Ngươi sai bọn chúng quét dọn sạch đi là được.” Chưởng quỹ lại chen lời vào: “Đúng đúng đúng, tiểu nhân nhất định dặn nhà bếp đặc biệt lưu tâm, đũa bát đều thay mới hết.” Đứa bé càm roi ngựa nói: “Loại rượu ngon nhất khoảng bao nhiêu một bàn?” Chưởng quỹ đáp: “Yến Sí hảo hạng khoảng năm lượng bạc…” Hắn chưa dứt lời, đứa bé đã cau mày nói: “Năm lượng bạc một bàn thì ăn làm sao được? Ngươi cho chúng ta là loại người gì? Dân quê chưa từng ăn tiệm chắc?” Chưởng quỹ cười nói: “Chỉ cần khách quan phân phó, loại bàn mười lượng, hai mươi lượng chúng tiểu nhân cũng làm được.” Đứa bé miễn cưỡng gật đầu: “Được, hai mươi lượng một bàn, chuẩn bị cho chúng ta hai bàn.” Nó thuận tay lấy ra một đĩnh bạc, ném lên bàn kêu “đang” một tiếng, nói: “Đặt cọc đấy, lát nữa chúng ta quay lại.” Nó lại nhìn chằm chằm Điền Tư Tư rồi kéo tay đứa bé kia đi ra, chúng thì thầm mấy câu bên tai, đột nhiên cười phá lên, vừa cười vừa quay đầu nhìn Điền Tư Tư chòng chọc rồi mới nhảy lên hai con la.
Hai con la lập tức tung vó chạy rất xa.
Có người chép miệng: “Mấy con la tốt thật, từ khi vào Trung nguyên ta chưa từng thấy.” Người đó rậm râu, mở phanh vạt áo, trên tay hãy còn bưng chén rượu, vừa từ nhã phòng* đi ra, mặt mày ra vẻ Thổ Bá Vương.
Một người khác tức thì cười phụ họa: “Ngay đến Ngưu đại gia còn phải khen thì hai con la đó nhất định là giống quý rồi.” Người này mặt mày xanh xao, mắt lại đỏ hồng, xem tuổi tác chưa đến bốn mươi mà lưng đã bị còng, nếu không phải trời sinh ốm yếu thì chắc chắn là tửu sắc quá độ.
Bên cạnh còn có hai người nữa, một vừa cao vừa gầy, bên hông đeo thanh kiếm bao đen, xem chừng kiếm không sắc bén lắm, nhưng khi hắn ngước mắt lên, ánh mắt mang theo ý cười lạnh, cứ như hắn là kẻ anh tuấn nhất trên đời.
Người đi sau cùng tuổi tác lớn nhất, bộ răng vàng đã rụng mất quá nửa, nếp nhăn trên mặt hắn dù có ủi đi cũng không hết, nhưng trên người hắn khoác bộ trường bào màu xanh nhạt, trên tay phe phẩy cây quạt giấy vàng, vừa bước chân ra của đã nhổ toẹt một bãi đờm đặc trên đất, cặp mắt đục ngầu liếc nhìn Điền Tư Tư.
Điền Tư Tư thấy mắc ói.
Mấy kẻ này ai cũng làm nàng mắc ói, so với chúng, tên đại đầu quỷ kia còn thuận mắt hơn nhiều.
Ngưu đại gia uống cạn chén rượu trên tay: “Nhìn hai đứa nhóc này, tiểu thư của chúng nhất định còn có lai lịch hơn nhiều.” Gã bệnh hoạn kia lập tức tiếp lời: “Bất kể nàng ta có lai lịch lớn thế nào chăng nữa, đã đến đây rồi thì phải tới bái kiến Ngưu đại gia mới đúng.” Ngưu đại gia lắc đầu, nghiêm chỉnh nói: “Tử Tú, sao dám nói những lời cuồng loạn như vậy, không sợ Mỹ công và Lý công tử chê cười ư? Phải biết trên giang hồ rát nhiều kẻ có bản lĩnh, chút danh hiệu cỏn con như ta có là gì.” Thì ra lão nhân mắt đục ngầu kia gọi là “Mỹ công,” hắn phe phẩy quạt cười nói: “Ngưu đại gia quá khiêm tốn rồi, danh tiếng Ngưu Ma Vương nơi quan ngoại sao lại nói là cỏn con, nếu vậy danh hiệu của Âu Dương Mỹ ta đây chẳng đáng một đồng sao?” Ngưu đại gia tuy vẫn đang tỏ vẻ khiêm nhường nhưng không nhịn được cười ha hả: “Huynh đệ ở quan ngoại tuy có chút tên tuổi, nhưng đã vào đến Trung nguyên thì đều thành dân quê cả thôi. Vậy nên chỉ dám ở một nơi như thế này, không dám đến chỗ to hơn, nên sao bì được với Mỹ công?” Âu Dương Mỹ cười nói: “Ngưu huynh chớ quên, chúng ta từ thành trấn lớn tới bái kiến Ngưu huynh. Hễ là nhân kiệt, địa ắt có linh.” Vì thế Ngưu địa gia cười ha hả, Điền Tư Tư càng mắc ói, nhưng nghĩ đến cái tên “Ngưu Ma Vương,” nàng không khỏi cười thầm.
Lần này đại tiểu thư Nam du, đã gặp không ít yêu ma quỷ quái, nếu cuốn “Nam du ký” của Điền Tam được hoàn thành, nhất định đặc sắc vô cùng.
Ngưu đại gia cười xong lại nói: “Mỹ công quen nhiều biết rộng, không rõ có nhìn ra lai lịch của hai đứa bé đó?” Âu Dương Mỹ phe phẩy quạt, trầm ngâm đáp: “Xem khí phách của chúng, nếu không là con cháu quan to thì cũng là hậu duệ võ lâm thế gia, nếu bảo chúng là dòng dõi quý tộc, ta cũng không ngạc nhiên.” Ngưu đại gia gật đầu nói: “Vẫn là Mỹ công có kiến giải, theo ngu ý của ta, tiểu thư của chúng không chừng lại là gia quyến của một vị vương hầu nào đó trong kinh thành, nhân ngày đẹp trời về cố hương thăm thân nhân.” Vị Lý công tử kia vẫn luôn đặt tay trên kiếm, mắt ngước nhìn lên, lúc này đột nhiên cười lạnh: “Chỉ e lần này hai vị nhìn lầm rồi.” Âu Dương Mỹ cau mày cười gượng: “Nghe khẩu khí của Lý công tử, lẽ nào đã biết lai lịch của nàng ta?” Lý công tử đáp: “Phải.”
Ngưu đại gia hỏi: “Nàng ta là ai?”
Lý công tử lạnh lùng: “Cô ta chẳng là ai hết, chỉ là một kỹ nữ.” Ngưu đại gia ngạc nhiên: “Kỹ nữ?”
Lý công tử nói: “Kỹ nữ làm cái gì, chẳng lẽ Ngưu đại gia còn không biết?” Ngưu đại gai cười lạnh: “Kỹ nữ làm sao có khí phách lớn như vậy? E rằng Lý công tử cũng lầm rồi.” Lý công tử nói: “Ta nhất định không nhìn lầm. Cô ta không những là kỹ nữ, mà còn là một kỹ nữ rất đặc biệt.” Ngưu đại gia càng thêm hứng thú: “Đặc biệt ở chỗ nào?”
Lý công tử đáp: “Những kỹ nữ khác để cho khách chọn, riêng cô ta lại chọn khách. Không những cô ta không lên giường với người không phù hợp, mà giá tiền không đúng cũng không được, địa điểm không đúng cũng không được.” Ngưu đại gia phì cười: “Chẳng lẽ huynh đài đã từng thử hoa?” Lý công tử đáp: “Cô ta không những không có hoa, mà đến cái gốc cỏ cũng không có.” Ngưu đại gia cười lớn đến nỗi chút rượu còn sót lại trong chén cũng rớt ra.
Âu Dương Mỹ vừa cười vừa hau háu nhìn Điền Tư Tư.
Điền Tư Tư ù ù cạc cạc, những lời họ nói nàng không hiểu, nàng định sau này hỏi tên đại đầu quỷ, rốt cuộc “kỹ nữ” làm việc gì. Ngưu đại gia lại nói: “Ả đã là Bạch hổ tinh, vậy cũng chẳng có tài sắc chi hơn người, ả dựa vào cái gì mà nâng giá cao?” Lý công tử đáp: “Vì nam nhân đều là đồ ngu, ả ra giá càng cao lại càng muốn lên giường với ả.”
Ngưu đại gia gật đầu cười: “Vậy là cô ta quả thực có ý dụ dỗ nam nhân, ngay đến ta cũng có chút xao động, nói không chừng sau này cũng đi thử xem.” Âu Dương Mỹ chợt vỗ tay nói: “Ta nhớ ra rồi.”
Ngưu đại gia hỏi: “Mỹ công nhớ ra điều chi?”
Âu Dương Mỹ nói: “Lý công tử có phải đang nói về Trương Hảo Nhi?”
Lý công tử đáp: “Chính ả.”
Ngưu đại gia cười nói: “Trương Hảo Nhi, ả có gì hay ho chứ?” Âu Dương Mỹ nói: “Nghe đồn cô ta không những là danh kỹ đệ nhất Giang Nam, mà còn là hiệp kỹ, không chỉ công phu chốn phòng the cao hơn người khác một bậc, mà thuộc hạ của cô ta cũng không yếu đâu.”
Ánh mắt Ngưu đại gia gian tà khác thường, cười nói: “Nói vậy chắc hẳn Mỹ công cũng động tâm rồi, có điều không biết đêm nay Trương Hảo Nhi sẽ chọn ai?” Hai bên nhìn nhau cười, giọng cười có phần gượng gạo.
Hễ đụng đến “tiền” và “nữ nhân,” rất nhiều hảo bằng hữu có thể biến thành oan gia.
Huống chi những người này vốn không phải hảo bằng hữu gì.
Ngưu đại gia liếc nhìn Lý công tử: “Lý công tử đã biết tường tận về ả ta như vậy, chắc đã từng được chọn?” Lý công tử cười bí hiểm.
Ai nhìn thấy điệu cười đó trên mặt hắn đều muốn đấm cho hắn một cú.
Hắn cười nhạt: “Kỳ quái ở chỗ, tại sao Trương Hảo Nhi lại đến đây thuê đứt chỗ này, lẽ nào cô ta biết có người hào phóng như Ngưu huynh ở đây?” Nụ cười của Ngưu đại gia cũng biến ra lạnh nhạt: “Ta đã chuẩn bị xuất cho cô ta năm trăm lượng, thế chắc là đủ rồi phải không?” Lý công tử vẫn cười bí hiểm, dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Cái tên “Tử Tú” im lặng đã lâu, lúc này không kìm được lại cười nói: “Cho dù cô ta có dát vàng, năm trăm lượng là quá đủ để mua rồi, ta lập tức đi chuẩn bị động phòng cho Ngưu đại gia.” Hễ có cơ hội vuốt mông ngựa* là hắn nhất quyết không bỏ qua.
Nhưng Ngưu đại gia lại lắc đầu lãnh đạm nói: “Từ từ, dù cô ta chịu bán thì chưa chắc ta đã chịu mua, năm trăm lượng có phải đi ăn trộm về đâu.” Có người vuốt mông ngựa nhưng lần này lại sờ nhầm vó ngựa.
Âu Dương Mỹ cười nói: “Ngươi cứ đi chuẩn bị, miễn là có tân nương, lo gì không kiếm được tân lang?” Điền Tư Tư tò mò quá không nhịn được, khi ba người kia vừa đi khuất vào nhã phòng, liền thấp giọng hỏi: “Kỹ nữ là gì? Chẳng lẽ cũng là tân nương tử?” Dương Phàm cố nén cười, đáp: “Có lúc là thế.”
Điền Tư Tư hỏi: “Tân nương tử của ai?”
Dương Phàm đáp: “Của rất nhiều người.”
Điền Tư Tư tròn mắt ngạc nhiên: “Một người sao có thể làm tân nương tử của nhiều tân lang được?” Dương Phàm nhìn kỹ Điền Tư Tư từ trên xuống dưới, dò hỏi: “Cô không hiểu thật à?” Điền Tư Tư bĩu môi: “Ta không hiểu thì sao? Mắc mớ gì đến ngươi?” Dương Phàm thở dài nói: “Cô ta có thể làm tân nương của nhiều người, vì mỗi ngày cô ta lại đổi một tân lang khác.”
Phàm người mở tiệm ăn luôn tuân thủ một quy tắc, hễ có tiền tức là đại gia.
Kỹ nữ cũng được, Tôn Tử cũng được, miễn là chi được hai mươi lượng cho một bàn ăn, họ sẽ hầu hạ chu đáo như hầu hạ tổ tông.
Khắp cái quán ăn này ai ai cũng bận rộn, nào thì sắp bát bày đũa, nào thì lau bàn lau ghế. Đũa bát quả nhiên mới toanh, tốt hơn loại Điền Tư Tư vừa dùng đến năm lần, đến cả khăn trải bàn cũng đổi loại đỏ hồng như có hỷ sự.
Mặt Điền Tư Tư còn đỏ hơn cái khăn.
Những lời vừa nghe được khi nãy, bây giờ nàng mới vỡ lẽ.
Nàng ước gì mình không hiểu, chỉ bực Dương Phàm sao lại đi giải thích rõ ràng làm chi.
“Cái tên Trư Bát Giới này chắc hẳn cũng chẳng tốt lành gì, biết đâu cũng từng làm tân lang của người khác.” Trư Bát Giới kía có phải người tốt hay không, thực ra chẳng liên quan đến nàng, nhưng không hiểu sao mới nghĩ đến đây nàng lại bực mình, môi bĩu cao đến nỗi sắp treo được lên bình rượu.
“Trương Hảo Nhi này rốt cuộc là người thế nào? Có gì tốt đẹp?” Nàng không khỏi hiếu kỳ.
Lúc đầu thì tiền hô hậu ủng, sau thì đủng đà đủng đỉnh, Trương Hảo Nhi cuối cùng cũng ra mặt rồi.
Một cỗ xe tứ mã dừng trước cửa.
Mấy người vừa đi vào nhã phòng ban nãy lập tức xông ra.
Chưởng quỹ và đám tiểu nhị đã sớm cúi chào cung kính đợi ở cửa, tuy lưng cúi rất thấp nhưng mắt vẫn lén ngước lên nhìn.
Một nam nhân đứng đắn nhất gặp một nữ nhân lẳng lơ nhất, cũng có thể không kìm được mà nhìn lén.
Mất một lúc lâu cửa sẽ mới mở ra, cũng mất một lúc lâu nữa, một đôi chân mới lộ ra nơi cửa xe.
Đôi chân thon nhỏ, mang giày gấm mềm thêu hoa, nhưng lại không mang vớ.
Nhìn thấy đôi chân đó, ba hồn bảy vía của nam nhân phải bay mất quá nửa.
Chân vừa chạm đất đã co lại.
Lập tức có người ở cửa xe trải một tấm thảm đỏ ra, cùng tới với xe ngựa, ngoài hai đứa bé kia còn có sáu, bảy người nữa.
Nhưng họ là nam hay nữ? Trông bộ dạng như thế nào? Không ai biết.
Ánh mắt mọi người đang tập trung cả vào đôi chân kia.
Chân cuối cùng đã bước xuống đất.
Hai tiểu cô nương xinh xắn dìu Trương Hảo Nhi xuống xe, chầm chậm đi vào quán.
Một tay nàng ôm ngực, tay kia khẽ vịn vào vai tiểu cô nương, đôi mày lá liễu hơi cau lại, đôi môi anh đào chúm chím thổi ra hơi thở nhè nhẹ.
“Trương hảo Nhi quả là rất tốt.”
Nhưng tốt ở chỗ nào? Không ai hiểu rõ, chỉ biết trông nàng thế kia nhất định là người tốt, chẳng có lý do gì không tốt.
Nàng quả thực rất đẹp, phong tư vô cùng ưu mỹ.
Nhưng Điền Tư Tư nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy người này không thật. Khuôn mặt kia diễm lệ, nhưng lại như tranh vẽ ra. Phong tư quả là ưu mỹ, nhưng có vẻ như đang diễn kịch.
Nàng ta đóng vai Tây Thi, nhưng Điền Tư Tư lại thấy giống Đông Thi.
Đông Thi đang diễn kịch.
Trông thật giả tạo.
Kỳ quái ở chỗ, nam nhân trong phòng ai cũng nhìn chết trân, ngay đến cặp mắt vừa nhỏ vừa dài của Trư Bát Giới hình như cũng thất thần.
Điền Tư Tư chỉ muốn móc mắt hắn ra.
Bước chân của Trương Hảo Nhi cũng khác người, dường như sợ giẫm chết mấy con kiến, mất hai, ba tuần trà nàng ta mới từ cửa đi vào đến bàn ăn chưởng quỹ đã bày biện cho.
Khi nàng ngồi xuống rồi, ai nấy thở phào một hơi, dường như lúc này tâm tư mới thả lỏng được.
Mắt của Trương Hảo Nhi có vẻ như lại mọc trên đỉnh đầu, trước sau chẳng liếc nhìn ai.
Nàng vừa ngồi xuống, bốn món ăn nóng sốt lập tức được bưng ra.
Bàn rượu đó vốn chỉ có một mình nàng ăn, nhưng nàng chỉ gẩy đũa qua loa rồi lại đặt xuống, cứ như phát hiện trong thức ăn có dính tóc và ruồi nhặng.
Mấy món ăn đó bưng lên thế nào thì đem xuống vẫn như vậy, còn nguyên không đụng tới, dường như món nào cũng có ruồi.
Cuối cùng nàng chỉ ăn một chén cháo chim bồ câu và vài cọng dưa muối.
Dưa muối do nàng tự mang tới.
“Đã không ăn thì gọi một bàn to như thế làm gì?”
“Tiểu thư nhà ta gọi món chỉ để xem chơi thôi.”
Đây gọi là làm bộ làm tịch.
Đám nam nhân sắp phát điên mất rồi.
Nữ nhân thích nam nhan có “kiểu cách,” nhưng nam nhân liệu có thích những nữ nhân “kiểu cách” như vậy chăng?
“Có thể yên ôn sống với một nữ nhân có “kiểu cách” như vậy, quả là đời này không uổng phí.” Ngưu đại gia ngứa ngáy trong bụng, bất giác đi tới, biểu lộ phong tư hào khí hết mức có thể, ôm quyền cười nói: “Phải Trương cô nương đây chăng?” Trương Hảo Nhi đến mí mắt cũng không động đậy: “Ta họ Trương.” Ngưu đại gia nói: “Ta họ Ngưu.”
Trương Hảo Nhi nói: “Thì ra là Ngưu đại gia, mời ngồi.”
Nàng nói chuyện phảng phất vẻ trêu ngươi, lại giống như đang xướng ca.
Ba hồn bảy vía của Ngưu đại gia đã sớm bay mất cả, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trương Hảo Nhi lại hỏi: “Ngưu địa gia, ngài nhận ra ta ư?”
Ngưu đại gia hơi bất ngờ, cười cười: “Hôm nay mới có duyên tương kiến, cũng không tính là muộn.” Trương Hảo Nhi nói: “Nói vậy, ngài vốn không quen biết ta.”
Ngưu đại gia đành gật đầu.
Trương Hảo Nhi nói: “Tôi có lẽ cũng không quen biết ngài.”
Ngưu đại gia đành gật đầu.
Trương Hảo Nhi tiếp lời: “Ngài đã không quen biết tôi, tôi cũng không quen biết ngài, vậy sao ngài lại ngồi đây?” Ngưu đại gia đỏ mặt, gượng gạo chữa lời: “Chính cô mời tồi ngồi mà.” Trương Hảo Nhi lạnh lùng: “Chỉ là phép lịch sự thông thường, vả lại…” Nàng chợt cười cười: “Nếu tôi bảo Ngưu đại gia quỳ xuống, liệu ngài có quỳ không?” Ngưu đại gia mặt đỏ như quả cà, nhưng cơn giận không sao phát tiết ra được.
Một cô nương có kiểu cách lớn như vậy cười nói với ngươi, sao có thể giận được?
Nhìn Ngưu đại gia đứng đực ra đó như trâu, Âu Dương Mỹ mắt sáng lên, phe phẩy chiếc quạt trong tay, người cũng đung đưa theo quạt, uốn a uốn éo đi tới, xương cốt toàn thân dường như mềm nhũn ra cả.
Ngưu đại gia trừng mắt nhìn hắn, muốn xem hắn định nói gì.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ móc ra một đỉnh vàng sáng chói đặt lên bàn.
Âu Dương Mỹ sống trên đời năm sáu chục năm cũng không uổng.
Hắn thừa hiểu trước mặt loại nữ nhân như thế này, mở miệng là thừa.
Hắn biết dùng vàng thay lời nói.
Đôi khi vàng cũng biết nói chuyện, mà lại có khả năng làm nữ nhân cảm động hơn tất thảy hoa ngôn xảo ngữ trên đời, nhất là với những nữ nhân như thế này, chỉ có vàng nói nàng nghe mới hiểu.
Hắn gõ gõ ngón tay lên đỉnh vàng. Quả nhiên Trương Hảo Nhi liếc mắt nhìn sang.
Âu Dương Mỹ cười cười, vô cùng đắc ý với quyết định của mình.
Không ngờ Trương Hảo Nhi chỉ liếc nhìn hắn rồi ngẩng đầu lên.
Âu Dương Mỹ cười: “Lời của đĩnh vàng này, lẽ nào Trương cô nương không nghe thấy?”
Trương Hảo Nhi nói: “Nó nói gì?”
Âu Dương Mỹ phe phẩy quạt, cười: “Nó đang nói, chỉ cần Trương cô nương gật đầu, nó sẽ thuộc về cô nương.” Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt: “Nó đang nói chuyện thật à? Sao ta chẳng nghe thấy gì cả?”
Âu Dương Mỹ hơi ngạc nhiên, lại cười cười: “Có lẽ nó nói hơi nhỏ quá.” Trên đời này nếu có tiếng nói nào lớn hơn tiếng nói của một đĩnh vàng thì chính là hai đĩnh vàng.
Âu Dương Mỹ lại móc ra một đĩnh vàng nữa, gõ gõ lên đó: “Bây giờ Trương cô nương cũng nên nghe thấy rồi phải không?”
Trương Hảo Nhi đáp: “Vẫn chưa.”
Âu Dương Mỹ cau mày, nghiến răng, lại móc ra hai đỉnh vàng nữa.
Vàng đã lấy ra rồi, chi bằng biểu lộ sự hào phóng thêm chút nữa.
Quả nhiên Âu Dương Mỹ cười ra vẻ hào phóng, khoan thai nói: “Giờ chắc hẳn Trương cô nương nghe rõ rồi phải không?” Trương Hảo Nhi đáp: “Vẫn chưa.”
Nàng thật thẳng thắn.
Vẻ mặt Âu Dương Mỹ như bị kim châm, thất thanh nói: “Vẫn chưa nghe thấy? Dù là kẻ điếc cũng phải nghe thấy lời của bốn đỉnh vàng chứ?” Trương Hảo Nhi đột nhiên phất tay, tiểu cô nương đứng sau lưng nàng lập tức mang ra bốn đỉnh vàng đặt lên bàn.
Bốn đỉnh vàng này còn to hơn bốn đỉnh vàng của Âu Dương Mỹ.
Trương Hảo Nhi nói: “Ngươi có bị điếc không?”
Âu Dương Mỹ lắc đầu.
Hắn không hiểu Trương Hảo Nhi hỏi vậy là có ý gì.
Trương Hảo Nhi lạnh lùng: “Nếu ngươi không điếc, tại sao không nghe thấy bốn đỉnh vàng này nói gì?”
Âu Dương Mỹ nói: “Chúng đang nói gì?”
Trương Hảo Nhi đáp: “Chúng nói chỉ cần ngươi cút đi xa một chút, chúng sẽ là của ngươi.”
Vẻ mặt của Âu Dương Mỹ không giống bị kim châm.
Vẻ mặt của hắn giống như bị năm trăm cây kim châm vào cùng một lúc, còn có thêm ba trăm cây nữa nơi bàn tọa.
Ngưu đại gia cười ngặt nghẽo.
Ngay Điền Tư Tư cũng bụm miệng cười thầm, nàng thấy Trương Hảo Nhi này không những có bản lĩnh mà còn rất thú vị.
Nếu nữ nhân thấy một nữ nhân khác hành hạ nam nhân, nàng ta sẽ luôn thấy thú vị. Nhưng nếu nhìn thấy một nữ nhân khác bị nam nhân hành hạ, nàng ta sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Nam nhân thì khác.
Nam nhân khi nhìn thấy một nam nhân khác bị nữ nhân hành hạ, không những không thông cảm cho hắn, tức giận thay hắn mà trong bụng lại ngầm đắc ý, thậm chí hả hê.
Hiện tại Ngưu đại gia đang hả hê vô cùng.
So với Âu Dương Mỹ, Trương Hảo Nhi đối với hắn còn lịch sự chán, nói không chừng còn có hứng thú với hắn, chỉ trách hắn tiếp cận không đúng cách mà thôi.
May mà bây giờ chưa quá muộn để cứu vãn.
“Chỉ cần có tiền, làm sao lại lo không ép chết được loại nữ nhân này?”
Khí phách đại gia của Ngưu đại gia lại có dịp phô bày, hắn ưỡn ngực, hắng giọng hai tiếng, cất lời: “Người như Trương cô nương đây dĩ nhiên không thèm để mắt đến mấy đỉnh vàng cỏn con đó.” Hắn vỗ ngực nói tiếp: “Dù Trương cô nương muốn bao nhiêu, chỉ cần lên tiếng, miễn là cô nương nguyện ý, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Nói ra những lời này, chính hắn cũng cảm thấy hào khí như mây.
Quả nhiên Trương Hảo Nhi quay sang nhìn hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Ngưu đại gia bị nhìn đến xương cốt cũng mềm nhũn cả, chỉ hận mình sao lúc nãy không sớm trưng ra “khí phách đại gia” này, cho nữ nhân kia biết Ngưu đại gia ta đây không những biết chi tiền mà còn chi rất phóng tay.
Trương Hảo Nhi chợt hỏi: “Ngươi muốn ta nguyện ý điều gì?” Nữ tử này không ngờ còn biết giả ngây, Ngưu đại gia cười lớn, ánh mắt gian tà: “Ta muốn gì chẳng lẽ cô nương còn không biết?” Trương Hảo Nhi đáp: “Ngươi muốn ta ngủ cùng ngươi chứ gì?”
Ngưu đại gia cười ha hả: “Trương cô nương quả là người thẳng thắn.”
Trương Hảo Nhi đột nhiên hướng ra ngoài cửa vẫy vẫy tay, nói: “Dắt Kim Hoa Nhi vào đây.” Kim Hoa Nhi là một con chó cái béo phị.
Trương Hảo Nhi dịu dàng nói: “Dù Ngưu đại gia muốn bao nhiêu, chỉ cần lên tiếng, miễn là Ngưu đại gia chịu ngủ cùng Kim Hoa Nhi, bao lâu cũng không thành vấn đề.”
Âu Dương Mỹ chợt cười phá lên, ra chiều còn hả hê hơn Ngưu đại gia khi nãy.
Ngưu đại gia mặt đỏ bừng bừng, nổi hết cả gân xanh.
Lý công tử nãy giờ vẫn tụ thủ bàng quan đứng xem, lúc này mới bước ra, điềm đạm nói: “Thực ra nhị vị không cần tức giận làm chi, chẳng qua Trương cô nương đã thấy ta đứng đây nên có ý chờ ta.” Hắn phô trương dáng vẻ tiêu sái nhất có thể, hươ hươ tay với Trương Hảo Nhi: “Nàng còn đợi gì nữa, muốn thì hãy đến đây đi.”
—————————————–
.
Bình luận truyện