Đại Nhân Vật
Chương 8 : Đường tới Tây Thiên
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:01 17-07-2024
.
CHƯƠNG 8 – Đường tới Tây Thiên
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
———————————
Đương lúc chính ngọ.
Mặt trời lên cao đến đỉnh đầu.
Nếu ngồi dưới bóng râm, bên bờ biển hoặc trong thủy các*, làn gió mát hiu hiu thổi bên mình, trong tay bưng một chén nước ô mai* ướp băng mát rượi, những lúc đó trong lòng nhất định khoan khoái vô cùng, cảm giác cuộc đời thật tươi đẹp, ánh mặt trời sao mà rực rỡ, huy hoàng đến thế.
Nhưng nếu một mình lê bước dưới ánh nắng chói chang, đi trên con đường đá bị hun nóng như thiêu như đốt, tư vị đó thật chẳng dễ chịu gì.
Khi cơn giận đã nguôi, Điền Tư Tư mới nhận ra bản thân mình mệt mỏi, nóng bức, khát và dơ thế nào.
Nàng cảm thấy mình như đang ở trong một cơn ác mộng, đến thở cũng không ra hơi.
Con đường thẳng tắp trải dài vô tận như dòng nước chảy mãi không ngừng, từng viên đá lấp lánh dưới ánh nắng, nóng bỏng như quả trứng gà luộc.
Phía trước có một quán nhỏ nằm trong bóng cây, bán rượu lạnh và thức ăn nóng sốt, vài vị khách ngồi dưới gốc cây, tay trái bưng chén rượu, tay phải phe phẩy chiếc nón lá Mã Liên Pha*, miệng còn làu bàu chê rượu quá nhạt.
Nhưng trong mắt Điền Tư Tư, họ đang sống cuộc đời thần tiên.
“Người sống trong hạnh phúc không biết hạnh phúc là gì.”
Giờ Điền Tư Tư mới hiểu rõ ý tứ trong câu nói này.
Hai ngày trước, những loại thức ăn, rượu uống kia trong mắt nàng chỉ đáng đem cho chó, nhưng lúc này nếu có ai đem cho nàng một chén rượu đó, không chừng nàng sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng rất muốn qua đó uống hai chén rượu, môi nàng sắp khô nứt cả ra rồi.
Nhưng phải có tiền mới mua được rượu.
Điền đại tiểu thư tuy luôn ở trong nhà, nhưng đạo lý này nàng cũng còn hiểu.
Hiện giờ nàng chẳng có đồng nào trong túi.
Điền đại tiểu thư muốn bất cứ thứ gì chỉ cần mở miệng lập tức có người đem đến.
Từ trước tới giờ nàng không hề biết đồng tiền quý giá như thế nào.
“Gã Trư Bát Giới kia chắc chắn có mang tiền, không biết có cho mình vay một ít không nhỉ?” Mới nghĩ tới chuyện hỏi vay tiền nàng đã đỏ mặt, nếu quả thực đi vay tiền, dù có chết nàng cũng không dám cất lời.
Những người ngồi dưới gốc cây đang nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, nghiến răng, sải bước đi qua.
“Cái tên Trư Bát Giới kia làm gì mà vẫn chưa thấy tới? Không lẽ uống say quắc cần câu rồi?” Nàng hận mình sao hồi nãy ở đó không ăn uống chút gì rồi hẵng đi. “Sống để ăn,” lần đầu tiên Điền Tư Tư thấy Dương Phàm nói có lý.
Sau lưng có tiếng xe ngựa, nàng quay đầu nhìn, liền thấy một chiếc xe có mui từ xa đi tới, một người đang uể oải tựa mình trên xe, lờ đờ đánh roi, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài như mở như khép, khóe miệng còn mang theo ý cười biếng nhác.
Không ngờ con sâu rượu này vẫn chưa say, hắn đã tới rồi. Nhìn bộ dạng khoan khoái của hắn, so với Điền Tư Tư, cứ như người trên thiên đường, kẻ dưới mặt đất.
Điền Tư Tư bực mình nghiến răng ken két.
“Cỗ xe này rõ ràng lúc này dừng ở cửa, sao mình không ngồi lên mà đi, rõ ràng mình đi ra trước mà, sao lại để tên Trư Bát Giới này chiếm mất tiện nghi?” Lúc này nàng chỉ có thể hy vọng Trư Bát Giới sẽ mời nàng lên xe.
Ngờ đâu Dương Phàm ngó lơ như không nhìn thấy nàng, xe ngựa lúc đi lúc dừng, không cách nàng quá xa.
Không nhìn thấy bộ dạng phơi phới của hắn thì thôi, hễ thấy là lại bực mình.
Điền Tư Tư nhịn không được kêu lên: “Ê!”
Dương Phàm mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt vào.
Điền Tư Tư đành lại gần lớn tiếng gọi: “Ê! Ngươi bị điếc à?” Lúc này Dương Phàm mới mở mắt to hơn, uể oải đáp: “Cô đang nói với ai thế?” Điền Tư Tư nói: “Đương nhiên là nói với ngươi, chứ không lẽ ta nói với con ngựa?” Dương Phàm lạnh nhạt đáp: “Ta không họ Ê, cũng không phải tên là Ê, làm sao ta biết cô đang nói chuyện với ta?” Điền Tư Tư nghiến răng nói: “Ê, họ Dương kia!”
Dương Phàm nhắm mắt lại.
Điền Tư Tư tức mình gào lên: “Ta nói họ Dương kia, chẳng lẽ ngươi không phải họ Dương?” Dương Phàm đáp: “Nhiều người họ Dương lắm, ta làm sao biết cô gọi ai?”
Điền Tư Tư tức giận: “Chẳng lẽ ở đây còn có người thứ hai họ Dương? Bộ con ngựa này cũng mang họ Dương chắc?” Dương Phàm nói: “Nó có thể mang họ Dương, cũng có thể mang họ Điền, sao cô không tự mình đi hỏi nó thử xem?”
Hắn ngáp một cái rồi lạnh nhạt nói tiếp: “Nếu cô muốn nói chuyện với ta, thì gọi một tiếng Dương đại ca.” Hắn uể oải nhếch mép cười: “Nếu cô gọi Dương đại thúc ta e không dám nhận.” Điền Tư Tư nói: “Con heo chết tiệt, đồ Trư Bát Giới.”
Dương Phàm thong thả nói: “Chỉ có heo mới hiểu tiếng heo thôi, ta thấy cô cũng không giống heo lắm.” Điền Tư Tư nghiến răng, quay đầu đi thẳng, bụng thề rằng sẽ không quan tâm đến kẻ kia nữa, chợt nghe tiếng huýt sáo, Dương Phàm kéo dây cương, chiếc xe ngựa vượt qua nàng đi lên trước.
Con đường phía trước dường như đi mãi không tới nơi, ánh nắng vẫn chói chang như vậy, nếu cứ tiếp tục đi thế này, dù có gắng gượng được cũng mất nửa cái mạng.
Điền Tư Tư lo lắng, lớn tiếng gọi: “Dương đại đầu, đợi một chút!” nàng cố ý nhấn mạnh chữ “đại,” còn chữ “đầu” lại phát âm mập mờ không rõ, mới nghe qua rất giống gọi Dương đại ca.
Dương Phàm quả nhiên ghìm cương ngựa, quay đầu lại hỏi: “Điền tiểu muội, có chuyện gì thế?”
Điền Tư Tư cười khúc khích, nàng vất vả lắm mới chiếm được chút tiện nghi, nên đương nhiên cười rất ngọt ngào, rất vui vẻ.
Trên đời có thiếu nữ nào lại không thích được người khác nhượng bộ?
Điền Tư Tư chớp chớp mắt, cười nói: “Cỗ xe này của huynh giờ không chở thêm ai, có thể thuận đường cho ta đi nhờ một đoạn không?”
Dương Phàm cười: “Tất nhiên là được.”
Điền Tư Tư nói: “Nếu huynh đã đồng ý, vậy ta lên xe nhé?”
Dương Phàm đáp: “Xin mời.” Hắn chưa dứt lời, Điền Tư Tư đã nhảy lên xe, rồi đột nhiên thò đầu qua cửa xe cười lớn: “Chắc lúc nãy ngươi nghe không rõ, ta không gọi Dương đại ca, mà ta gọi Dương đại đầu, coi cái đầu của ngươi dù có ba cái đầu khác cộng vào vẫn chỉ bằng một nửa.” Nàng nghĩ bụng muốn chọc tức tên quỷ đầu to này.
Không ngờ Dương Phàm chẳng hề tức giận, còn cười nói: “Đại đầu (đầu to) tức là thông minh, ta sớm biết ta là người thông minh rồi, không cần cô đề tỉnh.” Điền Tư Tư bĩu môi, “hứ” một tiếng rồi đóng sập cửa xe lại.
Dương Phàm cười ha hả, quất mạnh dây cương, cỗ xe lao về phía trước, hắn lại cười nói: “Đại đầu đại đầu, mưa rơi chẳng sầu, người ta có ô, ta có cái đầu…Đầu to quả là có lợi, sau này dần dần cô sẽ hiểu.” Một số người có lẽ trời sinh may mắn, nên lúc nào tâm trạng cũng vui tươi.
Dương Phàm là một người như vậy, dù ai muốn chọc giận hắn cũng khó khăn vô cùng.
———————————–
Qua chính ngọ, trên đường dần đông người đi lại hơn, có người đi xe, có người đi ngựa, có người lớn tuổi, có cả thanh niên…
Điền Tư Tư chợt thấy một người cưỡi ngựa, trên mình thắt chiếc khăn lụa màu đỏ tươi.
Chiếc khăn buộc trên cánh tay hắn.
Người này đương nhiên không phải Tần Ca, nhưng chắc hẳn đến từ Giang Nam.
“Không biết hắn có quen với Tần Ca không nhỉ? Liệu hắn có tin tức gì của Tần Ca chăng?” Điền Tư Tư tựa đầu trên khung cửa xe, ngây ngốc nhìn ra, đăm chiêu nghĩ ngợi.
Nàng hy vọng mình có thể toàn tâm toàn ý nghĩ đến Tần Ca, không để mắt tới những chuyện khác.
Nhưng nàng không làm được.
Nàng đang đói chết đi được, đói đến nỗi không sao ngủ nổi.
Ai có thể nghĩ tới chuyện nhu tình mật ý với cái bụng trống rỗng?
Không kìm được, Điền Tư Tư lại thò đầu ra cửa xe, lớn tiếng gọi: “Ngươi có biết phía trước là nơi nào không?” Dương Phàm đáp: “Không biết, nhưng dù là nơi nào thì Giang Nam vẫn còn xa lắm.”
Điền Tư Tư ấp úng: “Ta muốn tìm chỗ dừng chân, ta…ta thấy hơi đói.” Dương Phàm hỏi: “Cô muốn ăn gì?” Điền Tư Tư đáp: “Ăn hay không không quan trọng..ăn chút gì đó cũng được.” Dương Phàm nói: “Nếu đã không quan trọng, vậy còn ăn làm gì?”
Hắn thở dài, lầm bẩm: “Rốt cuộc bản sự của nữ nhân vẫn cao minh hơn, suốt cả ngày không ăn gì vẫn nói là không quan trọng, nếu đổi lại là ta thì đã sớm đói đến phát bệnh rồi.” Điền Tư Tư đột nhiên kêu lên: “Ta cũng đói đến phát bệnh rồi!”
Dương Phàm cười nói: “Vậy đi ăn thôi, chỉ có điều mua thức ăn cần phải có tiền, cô có tiền không?” Điền Tư Tư ấp úng: “Ta…ta…”
Dương Phàm thong thả nói: “Không có tiền mà đi ăn người ta gọi là ăn quỵt, kẻ ăn quỵt tất phải chịu đòn, bị cây gậy nặng trịch quất vào mông, tư vị đó so với cái đói còn khó chịu hơn nhiều.” Điền Tư Tư đỏ mặt, cắn môi, qua một lúc lâu mới thu hết can đảm nói: “Ngươi…ngươi có tiền không?” Dương Phàm đáp: “Có một ít, nhưng ta có tiền là việc của ta, cô đâu phải nương tử của ta, không nên để ta trả tiền cho cô chứ!” Điền Tư Tư gắt lên: “Ai cần ngươi trả tiền cho ta?”
Dương Phàm nói: “Cô đã không muốn ta trả tiền cho cô, lại cũng không có tiền, chẳng lẽ cô định nhịn đói đi tới Giang Nam?” Điền Tư Tư ngây người ra một lúc, mới lí nhí nói: “Ta…ta có thể nghĩ cách kiếm tiền.” Dương Phàm nói: “Vậy rất tốt, cô định kiếm tiền bằng cách nào?” Điền Tư Tư lại ngây người ra.
Trước giờ nàng chưa từng kiếm ra một văn tiền nào, cũng không biết làm thế nào để kiếm tiền.
Qua một lúc sau, nàng lại dò hỏi: “Tiền của ngươi ở đâu ra?” Dương Phàm đáp: “Đương nhiên là đi kiếm về.”
Điền Tư Tư hỏi: “Làm cách nào để kiếm tiền?”
Dương Phàm nói: “Có rất nhiều cách kiếm tiền, mãi nghệ, dạy võ, bảo tiêu, săn bắn, hái thuốc, làm thuê, đi buôn, việc gì ta cũng từng làm rồi.” Hắn cười nói tiếp: “Nếu muốn không bị đói thì phải biết tự lực cánh sinh, miên sao kiếm tiền một cách đường đường chính chính thì dù làm việc gì cũng không mất mặt. Có điều không biết cô có thể làm gì?” Điền Tư Tư không trả lời được.
Nàng chẳng biết làm gì cả, những việc nàng có thể làm lại không kiếm được ra tiền.
Dương Phàm thong thả nói: “Có một số người chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm tiền, những kẻ đó dù chết đói cũng không ai thương.” Điền Tư Tư nổi cáu: “Ai cần ngươi thương hại?”
Dương Phàm nói: “Tốt, có chí khí, nhưng người có chí khí khi bị đói cũng chẳng dễ chịu, cô sẽ chịu được đến bao giờ?” Điền Tư Tư nghiến răng, gần như sắp khóc.
Dương Phàm nói: “Ta lại nghĩ được một cách giúp cô kiếm ra tiền.”
Điền Tư Tư hỏi dồn: “Là cách gì?”
Dương Phàm đáp: “Cô đánh xe cho ta, cứ mỗi giờ ta trả cô một đồng bạc.” Điền Tư Tư nói: “Một đồng bạc?” Dương Phàm nói: “Một đồng mà cô còn chê ít ư? Ta đánh xe cho người khác tối đa cũng chỉ được năm phân tiền thôi.” Điền Tư Tư nói: “Được, một đồng thì một đồng, nhưng…nhưng…” Dương Phàm hỏi: “Nhưng làm sao?”
Điền Tư Tư đỏ mặt đáp: “Ta chưa từng đánh xe bao giờ.”
Dương Phàm cười: “Không thành vấn đề, hễ là người ai cũng có thể đánh xe, một người đến ngựa cũng không điều khiển nổi, chẳng lẽ lại là con lừa.” Điền Tư Tư rốt cuộc cũng kiếm được đồng tiền đầu tiên trong đời nàng, do chính sức lao động của nàng bỏ ra.
Đồng tiền đó không hề dễ kiếm.
Sau một giờ đánh xe, lưng nàng mỏi nhừ, ngón tay đau nhức. Hai cánh tay gần như tê dại, bàn tay tưởng chừng sắp chảy máu.
Khi nhận đồng tiền từ tay Dương Phàm, nước mắt nàng chực trào ra.
Không phải khóc vì khổ đau, mà khóc vì vui sướng.
Lần đầu tiên nàng hưởng thụ niềm vui khi kiếm được tiền bằng chính sức lao động.
Dương Phàm nhìn nàng, trong mắt lấp lánh, mỉm cười nói: “Giờ cô đã có tiền, có thể đi ăn được rồi.”
Điền Tư Tư ưỡn ngực nói: “Tự ta có thể đi ăn, không cần ngươi dạy.” Nàng nắm chặt đồng tiền trong tay, cảm thấy nó quý giá hơn mọi thứ khác. Nàng chắc chắn rằng trên đời không ai có thể lừa lấy đi đồng tiền đó của nàng.
———————————
Thị trấn này không lớn lắm.
Điền Tư Tư đi tới tiệm ăn gần nhất, đường hoàng đi vào. Tuy trong tay chỉ có một đồng tiền, nàng cảm thấy mình như phú ông bách vạn, cảm thấy mình chưa bao giờ giàu có hơn lúc này.
Tuy gã tiểu nhị trong quán nhìn nàng bằng ánh mắt hồ nghi nhưng hắn vẫn rót trà cho nàng: “Cô nương muốn dùng món gì?” Điền Tư Tư uống một hơi hết chén trà mới thở phào nói: “Ở đây các ngươi có nấm hương không?” Dù ở nơi nào, lúc nào, nấm hương là món chỉ người giàu mới được thưởng thức.
Tiểu nhị nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Đương nhiên có, mà còn phải chuyển tới từ rất xa, có điều giá hơi đắt.” Điền Tư Tư đặt đồng tiền lên bàn nói: “Không thành vấn đề, ngươi trước tiên dùng nấm hương và giò heo rồi hầm cho ta một con gà.” Nàng quyết ăn một bữa thật no nê.
Gã tiểu nhị liếc mắt nhìn đồng tiền trên bàn, lạnh nhạt nói: “Nấm hương, giò heo, gà hầm hết năm đồng bạc, cô nương có muốn dùng không?” Điền Tư Tư ngây người.
Qua một lúc sau, nàng chầm chậm đưa tay lấy đồng bạc trên bàn cất đi.
Trong đầu nàng hoàn toàn không có khái niệm gì về giá trị, không biết một đồng bạc có giá bao nhiêu.
Hiện giờ nàng đã biết.
Tiểu nhị nói: “Một phần cơm khách của chúng tôi giá một đồng gồm một món một canh, cơm trắng cứ việc ăn no.” Hóa ra một đồng chỉ mua được một phần “cơm khách.” Công sức lao động cực nhọc một giờ hóa ra chỉ đáng giá bấy nhiêu.
Điền Tư Tư nuốt nước mắt nói: “Được, cơm khách thì cơm khách.”
Chợt nghe giọng ai nói: “Cho ta một tô nấm hương chân giò thịt gà, thêm ba bốn món rau xào, hai cân rượu hoa điêu.” Dương Phàm đã tới từ lúc nào, thậm chí còn ngồi ngay cạnh bàn của nàng.
Điền Tư Tư cắn môi, không quan tâm tới hắn, không nghe hắn nói, cũng không nhìn hắn.
Thức ăn được mang tới, nàng cắm đầu ăn.
Nhưng hương thơm từ chân giò, gà hầm ở bàn bên cạnh cứ quanh quẩn trên mũi nàng.
Không ai bịt mũi nhịn thở được.
Điền Tư Tư hậm hực nói: “Đã béo quay như heo còn ăn rõ lắm, chẳng lẽ ngươi muốn ngày Tết bị người ta mổ thịt?” Dương Phàm vẫn không tức giận, khẽ cười nói: “Bản sự của ta lớn hơn cô, giỏi kiếm tiền hơn cô, vậy nên ta ăn nhiều hơn cô, đây là lẽ công bằng ở đời, không ai tức giận được.”
Thị trấn này tuy không lớn, nhưng quán ăn này không hề nhỏ, lại lịch sự, trang nhã.
Nơi chỗ ngồi trang nhã như vậy bỗng dưng xuất hiện một nữ nhân son phấn dày cộp, uốn a uốn éo đi tới chỗ quầy hàng, vươn tay ra nói: “Ngưu đại gia sai ta tới quầy lấy mười lượng bạc.” Chưởng quỹ khóc mếu: “Tiểu nhân biết, Ngưu đại gia đã có lời dặn, hôm nay cô nương tới đây, chỉ cần ngồi xuống một lát, mười lượng bạc tiền thưởng sẽ có ngay.” Ông ta lấy ra mười thỏi bạc nặng trịch trao tay, cười nói: “Các vị cô nương kiếm tiền thật dễ quá.” Nữ nhân kia nhận tiền, uốn a uốn éo đi ra, chợt quay đầu lại cười duyên: “Nếu ngươi thấy chúng ta kiếm tiền dễ, thế sao không cho lão bà và nữ nhi của ngươi cùng làm?” Chưởng quỹ tức thì biến sắc mặt, tựa như bị nhét một quả trứng thối vào miệng.
Điền Tư Tư đang lắng nghe, Dương Phàm chợt nói: “Có phải cô nghĩ cô ta kiếm tiền dễ hơn cô không?” Đánh xe suốt một giờ chỉ được một đồng bạc, ngồi một lát lại được những mười lạng bạc.
Xem ra quả thực có chút bất công.
Dương Phàm lại nói: “Xem ra họ kiếm tiền đúng là rất dễ dàng, vì thứ họ bán đi chính là tuổi thanh xuân và liêm sỉ của họ, ai có thể bán đi những thứ này, tiền rất dễ kiếm được, chỉ có điều…” Hắn thở dài, rồi tiếp lời: “Cách kiếm tiền này tuy dễ nhưng thống khổ, chỉ có đồng tiền kiếm ra bằng mồ hôi nước mắt và khả năng của chính mình, khi tiêu mới không hổ thẹn.” Điền Tư Tư bất giác gật đầu, cảm thấy lời hắn nói rất có lý.
Lần đầu tiên nàng nghĩ tên Trư Bát Giới này không ngu xuẩn như nàng hình dung.
“Có lẽ đúng là người to đầu nghĩ được nhiều hơn người khác.”
—————————————–
*Mã Liên Pha: loại nón làm từ cỏ Mã Liên, sản xuất tại địa phương cùng tên, hình như nơi này thuộc tỉnh Hà Bắc.
.
Bình luận truyện