Đại Nhân Vật
Chương 5 : Bộ mặt thật của Vương đại nương
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 13:54 17-07-2024
.
CHƯƠNG 5 – Bộ mặt thật của Vương đại nương
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
—————————–
Trời đã tối.
Trong phòng đã lên đèn, ánh đèn chiếu qua lớp sa hồng ôn nhu như ánh trăng.
Người khêu đèn đã rời đi, căn phòng tĩnh lặng, Điền Tư Tư chỉ nghe thấy nhịp tim đập đều đặn, nhẹ nhàng trong lồng ngực.
Nàng cảm thấy cả người mềm nhũn, lười biếng không muốn cử động, nhưng miệng khô ngắt, nàng bất giác nghĩ tới món chè sen ướp băng ở nhà.
Điền Tâm đâu?
Tiểu quỷ này lại cuồng chân chạy đi đâu rồi?
Điền Tư Tư thở dài, nhẹ nhàng xuống giường, đôi hài khi nãy vừa cởi ra giờ không thấy nữa.
Nàng thấy một đôi guốc gỗ chạm vàng.
Đôi guốc gỗ rất nhẹ, khi đi tạo ra âm thanh êm tai như hạt mưa rơi trên lá trúc.
Nàng rất thích âm thanh này, đi một chốc chợt dừng lại, nhìn nhìn chân mình, đôi vớ trắng đã lấm bẩn, nàng cởi ra, để lộ hai bàn chân trắng hồng mềm mại.
“Chân trần tất xẻ không đeo
Kìa trông trên guốc khác nào tuyết sương*.”
Nghĩ tới bài thơ nổi tiếng của người thi sĩ phong lưu, nàng không khỏi bật cười.
Nếu có âm nhạc ở đây, nàng rất muốn múa điệu “Chiêu chi vũ,” điệu múa được Tiểu Đỗ** tán thưởng nhất.
Nàng mở cửa sổ ra, phảng phất trong gió đêm quả thực có tiếng nhạc mơ hồ.
Trong hoa viên rực sáng ánh đèn, khiến sắc hoa càng thêm tươi mới.
* Nguyên văn từ bài thơ “Việt nữ từ kỳ 1” của Lý Bạch
長干吳兒女
眉目艷星月
屐上足如霜
不著鴉頭襪
Khúc hát về người con gái đất Việt kỳ 1
(Người dịch: Vũ Khánh)
Đất Ngô cô gái Trường Can,
Mày như trăng đẹp, mắt dường ánh sao.
Chân trần tất xẻ không đeo,
Kìa trông trên guốc khác nào tuyết sương.
** Có lẽ đang nói về Thi Thánh Đỗ Phủ, ông sống vào thời Đường.
“Chỗ này ban đêm đúng là náo nhiệt, Vương đại nương nhất định là một chủ nhân hiếu khách.”
Điền Tư Tư rất muốn ra ngoài xem mặt các vị khách, cùng chia sẻ niềm vui với họ.
“Nếu mấy người Tần Ca cũng tới Giang Nam, cũng tới đây làm khách thì tốt quá.”
Nghĩ tới thiếu niên mình đồng da sắt mà chung tình kia, tới chiếc khăn lụa đỏ tung bay trong gió, Điền Tư Tư đỏ bừng mặt. Đỏ như sắc màu trên chiếc khăn lụa đó.
Đêm hè trăng thanh gió mát thế này, có thiếu nữ nào lại không mơ mộng.
Nàng không nghe thấy tiếng bước chân của Vương đại nương.
Khi nàng nhận ra giọng nói ngọt ngào thân thiết của Vương đại nương, người đã đứng ngay cạnh nàng.
Cánh tay Vương đại nương đặt trên vai nàng, cười nói: “Muội đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Đang nghĩ gì thế?”
Điền Tư Tư đáp, phong thái thật mê người: “Muội đang nghĩ, không biết tiểu quỷ Điền Tâm kia biến đâu mất tăm mất dạng.” Trước giờ nàng chưa từng nói dối.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ nói dối, vả lại nàng vốn không nghĩ đến, lời nói dối tự nhiên thoát ra từ miệng, tự nhiên như dòng suối chảy xuống sườn núi.
Đương nhiên nàng không hiểu, nói dối là bản lĩnh trời sinh của nữ nhân, nữ nhân từ khi biết nói dối, đã biết dùng xảo ngôn để tự bảo vệ mình.
Động cơ nói dối nguyên thủy nhất là tự vệ, một người nếu nói dối nhiều lần rồi mới biết làm thế nào để dối gạt người khác.
Vương đại nương kéo tay nàng đi tới ngồi cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, dịu dàng nói: “Muội ngủ có ngon không?”
Điền Tư Tư cười: “Lúc nào muội cũng ngủ say như trẻ con mới sinh ấy.”
Vương đại nương cũng cười: “Ngủ đẫy giấc rồi tất sẽ thấy đói, muội muốn ăn gì?”
Điền Tư Tư lắc đầu: “Muội không muốn ăn gì cả, muội chỉ muốn…” Nàng nhìn quanh, chầm chậm nói tiếp: “Hôm nay khách đến dường như không ít.”
Vương đại nương nói: “Cũng không nhiều, còn chưa tới hai mươi người.”
Điền Tư Tư thắc mắc: “Mỗi ngày tỷ đều có nhiều khách thế này ư?”
Vương đại nương lại cười: “Nếu không có nhiều khách như vậy, ta biết sống làm sao?”
Điền Tư Tư kinh ngạc tròn xoe mắt: “Nói vậy chẳng lẽ khách tới đều có lễ vật dâng tặng?”
Vương đại nương chớp chớp mắt: “Nếu họ tặng thì ta cũng đâu thể từ chối, muội nói có phải không?”
Điền Tư Tư hỏi: “Họ từ đâu đến vậy?”
Vương đại nương đáp: “Từ khắp nơi khắp chốn…” Nàng lại chớp chớp mắt rồi tiếp lời: “Hôm nay còn có một vị khách đặc biệt nổi danh.”
Điền Tư Tư mắt sáng lên: “Là ai? Có phải Tần Ca không? Hay là Liễu Phong Cốt?”
Vương đại nương hỏi : “Muội quen biết họ ư ?”
Điền Tư Tư cúi đầu, cắn môi nói : “Không quen, chỉ là rất muốn gặp họ, nghe nói họ đều là những đại nhân vật phi phàm.”
Vương đại nương cố nén cười, nhéo má nàng một cái: “Dù có là đại nhân vật phi phàm đến đâu, gặp mỹ nhân như muội đều biến thành ngốc tử hết, muội chỉ cần nhớ lời này của ta, sau này sẽ được phú quý vinh hoa cả đời.”
Điền Tư Tư rất thích nhéo má Điền Tâm, nhưng nàng không thích người khác làm vậy với nàng.
Từ trước tới nay chưa ai dám nhéo má nàng.
Vậy mà nàng lại không hề tức giận, ngược lại còn thấy ấm áp dễ chịu.
Bàn tay mềm mại của Vương đại nương mịn màng như ngọc.
Có người gõ cửa.
Người gõ cửa đều là các tiểu cô nương xinh đẹp, mang tới vài món mỹ thực ngọc tửu vô cùng tinh tế.
Vương đại nương nói: “Chúng ta ăn tối ở đây luôn được không? Có thể yên ổn mà ăn, khỏi sợ người khác đến làm phiền.”
Điền Tư Tư đảo mắt nhìn quanh, cất tiếng hỏi: “Vì sao không tới ăn cùng những vị khách kia?”
Vương đại nương hỏi: “Muội không sợ bọn họ khó chịu sao?”
Điền Tư Tư cúi đầu, cắn cắn môi: “Muội quen biết chẳng mấy ai, nghe người ta nói, bằng hữu càng nhiều càng tốt.”
Vương đại nương lại cười: “Có phải muội muốn gặp gỡ nhiều một chút để chọn đức lang quân vừa ý không?”
Nàng ta cười thật yêu kiều, nhéo nhéo má Điền Tư Tư.
Điền Tư Tư thấy mặt nóng ran.
Vương đại nương ghé lại gần, tiếu ý đầy mị lực: “Ở đây ngày nào cũng có bằng hữu đến, muội thích gặp bao nhiêu người cũng được, nhưng tối nay muội là của một mình ta.”
Khuôn mặt nàng ta thật mịn màng trơn láng.
Tuy Điền Tư Tư cảm thấy hành vi của nàng ta có phần hơi quá, nhưng không nỡ đẩy nàng ta ra.
“Đều là nữ nhân như nhau cả, có gì mà ngại chứ?”
Nhưng không hiểu sao, Điền Tư Tư thấy tim đập nhanh hơn. Trước giờ chưa có ai ghé sát mặt nàng như vậy, chưa có ai gần gũi với nàng đến mức này.
Kể cả Điền Tâm.
Điền Tư Tư chợt hỏi: “Điền Tâm đâu? Tại sao đến giờ này vẫn không thấy nó?”
Vương đại nương đáp: “Con bé vẫn đang ngủ.” Nàng ta cười cười: “Ngoài muội ra, từ trước đến nay chưa có ai khác ngủ trong phòng ta, càng không ai dám ngủ trên giường ta.”
Điền Tư Tư càng thấy ấm lòng, cảm kích. Nhưng không hiểu sao khuôn mặt nàng lại ửng đỏ hơn.
Vương đại nương nói: “Muội có nóng không, ta cởi áo ngoài cho muội nhé.”
Điền Tư Tư lắp bắp: “Không…không nóng, quả thực là không nóng.”
Vương đại nương cười cười: “Không nóng cũng phải cởi, kẻo người khác thấy muội mặc nam trang thế này lại tưởng có nam nhân lạ nào trong phòng ta thì coi sao được.”
Miệng nói, tay nàng ta đã bắt đầu cởi nút áo Điền Tư Tư.
Đôi tay như rắn luồn qua eo, vào ngực Điền Tư Tư…
Điền Tư Tư không cử động được.
Nàng thấy buồn buồn.
Nàng thở hổn hển, nặn ra một nụ cười yêu kiều, chặn tay Vương đại nương: “Đừng, ở trong muội không mặc đồ.”
Điệu cười của Vương đại nương thật kỳ quái: “Thế thì có hề chi? Không lẽ muội vẫn sợ ta?”
Điền Tư Tư nói: “Muội không sợ, nhưng…”
Đột nhiên tay nàng chạm trúng ngực Vương đại nương.
Nụ cười của nàng chợt cứng đờ, mặt nàng biến sắc, tựa như vừa chạm phải độc xà.
Nàng giật nảy mình, toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm Vương đại nương, giọng nàng run run: “Ngươi…ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?”
Ngữ khí của Vương đại nương thật khoan thai: “Muội đoán xem?”
Điền Tư Tư lắp bắp: “Ngươi…ngươi…”
Nàng không tài nào thốt nên lời.
Bởi lẽ nàng không xác định được Vương đại nương kia rốt cuộc là nam hay nữ.
Ai gặp cũng không thể cho rằng Vương đại nương là nam nhân.
Đến kẻ ngốc cũng không thể nghĩ người này là nam nhân.
Nhưng phần ngực của người này…
Ngực của Vương đại nương bằng phắng như một tấm gương.
Vương đại nương vẫn đang cười: “Không đoán được à?”
Điền Tư Tư lắp ba lắp bắp: “Ngươi…ngươi…ngươi…”
Nụ cười của Vương đại nương càng thêm kỳ quặc: “Đoán không ra cũng chẳng sao, đến sáng sớm mai sẽ biết rõ cả thôi.”
Điền Tư Tư lùi dần về phía sau, cười gượng: “Ta không muốn biết, ta muốn đi khỏi đây.”
Bất thình lình, nàng quay đầu định lao ra ngoài.
Nhưng sau lưng không có cửa.
Nàng quay lại, Vương đại nương đã chắn lối đi của nàng: “Giờ còn chạy được nữa sao?”
Điền Tư Tư lo sợ hét lên: “Sao lại không, ta đâu có bán cho ngươi!”
Vương đại nương cười khoan thai: “Ai nói ngươi chưa bán cho ta?”
Điền Tư Tư ngơ ngác: “Ai nói ta đã bán cho ngươi?”
Vương đại nương đáp: “Ta nói, vì ta đã trả cho Triệu lão đại bảy trăm lượng bạc.” Vương đại nương lại cười dịu dàng nói tiếp: “Tất nhiên muội cao giá hơn thế nhiều, chỉ tiếc lão Triệu đó chẳng có gan đòi hơn, hắn biết dù hắn có đòi bảy ngàn lượng ta cũng sẵn lòng mua.”
Điền Tư Tư tức đến nỗi mặt trắng bệch: “Ngươi nói Triệu lão đại bán ta cho ngươi?”
Vương đại nương đáp: “Từ đầu đến chân muội đều bán cho ta cả.”
Điền Tư Tư giận run người: “Hắn dựa vào cái gì mà dám bán ta?”
Vương đại nương cười: “Hắn chẳng dựa cái gì hết, mà ngươi là cô bé ngốc, bị người ta lừa bán mà chẳng hay, từ lúc ngươi bước chân vào thành này bọn chúng đã để mắt đến ngươi rồi.”
Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Bọn chúng?”
Vương đại nương nói: “Bọn chúng chính là Thiết Cách Bác, lão Lục mặt sẹo, Tiền Nhất Sáo, lão râu rậm và Triệu lão đại.”
Điền Tư Tư sững sờ: “Chúng thông đồng với nhau từ trước ư?”
Vương đại nương gật đầu: “Chính xác. Kẻ chủ mưu là Triệu lão đại, ngươi cứ tưởng hắn là người tốt, hắn chẳng những muốn tiền mà còn muốn cả ngươi nữa kìa.” Ả cười cười nói tiếp: “May mà ngươi gặp được ta, cũng coi như có phúc khí, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta nhất định không bạc đãi ngươi đâu, thậm chí sẽ không bắt ngươi tiếp khách.”
Điền Tư Tư thắc mắc: “Tiếp khách? Tiếp khách là sao?”
Nàng đang tức giận cực độ nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, vì có nhiều chuyện nàng vẫn chưa hiểu.
Vương đại nương cười ha hả: “Đúng là tiểu ngốc tử, đến tiếp khách là gì cũng không biết, nhưng ta có thể thong thả dạy ngươi, ngay đêm nay sẽ bắt đầu luôn.”
Ả từ từ tiến tới gần.
Khi bước đi, phần y phục phía dưới của “ả” có gì đó nhô lên.
Khuôn mặt trắng bệch của Điền Tư Tư lập tức đỏ ửng, nàng kêu thất thanh: “Ngươi…ngươi là nam nhân?”
Vương đại nương cười: “Có lúc là nam, cũng có khi lại biến thành nữ, cho nên ngươi gặp được ta đúng là phúc khí tu được từ kiếp trước.”
Điền Tư Tư chợt cảm thấy mắc ói.
Nghĩ tới những nơi khi nãy bị Vương đại nương chạm vào, nàng chỉ hận không thể cắt bỏ hết đi.
Nụ cười quyến rũ của Vương đại nương vẫn chưa tắt: “Nào, lại đây, uống chén rượu trước, rồi từ từ…”
Điền Tư Tư đột nhiên hét lớn.
Nàng lao lên phía trước, hai tay vung loạn xạ.
Đại tiểu thư lúc thì ôn nhu như chim hoàng yến, có khi lại hung hăng như hổ.
Đôi tay nàng bình thường mềm mại tựa không xương, trơn nhẵn mịn màng, lúc này chẳng khác nào vuốt hổ, tưởng chừng có thể chộp lấy yết hầu Vương đại nương.
Nàng xuất thủ không chỉ hiểm mà còn nhanh, không những nhanh mà bên trong còn ẩn tàng biến hóa.
Trong Cẩm Tú sơn trang có rất nhiều cao thủ, ai cũng khen công phu của đại tiểu thư xứng hàng nhất lưu trong giang hồ.
Một đại tiêu sư đến từ kinh thành cũng bị nàng dùng chiêu này đánh ngã lăn quay, mãi không dậy nổi.
Chiêu thức này là kiệt tác tâm đắc nhất của đại tiểu thư.
Nàng hận kẻ xảo quyệt này thấu xương, chiêu thức xuất ra lúc này tất nhiên mạnh hơn khi đấu với tiêu sư kia, nếu Vương đại nương bị đánh ngã e không bao giờ gượng dậy được nữa.
——————————————
Vương đại nương không hề ngã xuống.
Người ngã xuống là Điền đại tiểu thư.
Trước giờ nàng chưa từng bị ai đánh ngã.
Kẻ chưa từng bị đánh ngã rất khó hiểu được cảm giác bị đánh ngã là như thế nào.
Trước tiên nàng nhận thức rằng, tay mình đang định tấn công lại bị đối phương chộp trúng, thân thể lập tức mất thăng bằng, sau đó cảm thấy chới với.
Rồi nàng nghe thấy tiếng mình ngã xuống đất.
Sau đó nàng không cảm thấy gì nữa, thân thể dường như hóa thành không khí. Máu toàn thân dồn hết lên đầu, khiến đầu nàng mụ mị như một khúc gỗ.
Đến khi giác quan trở lại, đã thấy Vương đại nương đang cười nàng, điệu cười thạt dịu dàng, thân thiết làm sao: “Có đau không?”
Đương nhiên là đau rồi.
Lúc này nàng mới thấy đau, đau đến nỗi xương cốt toàn thân như vỡ vụn, đầu váng mắt hoa, nước mắt chực trào ra.
Vương đại nương lắc đầu cười: “Công phu kiểu đó mà cũng dám xuất thủ đánh người, kỳ diệu ghê.”
Điền Tư Tư hỏi: “Võ công của ta kém lắm ư?”
Lúc này mà nàng còn hỏi được một câu như vậy quả là đáng phục.
Dường như Vương đại nương cũng hơi ngạc nhiên: “Tự ngươi không biết công phu của mình tệ thế nào sao?”
Điền Tư Tư không biết.
Trước giờ nàng cứ tưởng bản lĩnh của mình đã là hàng đệ nhất cao thủ trong thiên hạ.
Giờ nàng mới nhận ra, những người kia khen ngợi công phu của nàng chỉ vì nàng là con gái của Điền nhị gia.
Cảm giác này giống như rớt từ trên cao xuống đất, cú ngã này còn đau hơn lúc nãy.
Lần đầu tiên nàng biết được bản thân mình không hề thông minh, tài giỏi như mình nghĩ.
Nàng gần như không kìm được, muốn tự tát vào mặt mình.
Giọng Vương đại nương mang theo ý cười ôn nhu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Điền Tư Tư cắn răng, không trả lời.
Vương đại nương lại hỏi: “Bất cứ lúc nào ta cũng có thể cưỡng đoạt ngươi, lẽ nào ngươi không sợ?”
Điền Tư Tư chợt co rúm người lại, không kìm được mà run rẩy.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng thật tâm nghĩ về chuyện này, nó đáng sợ, khủng khiếp ra sao, bởi lẽ nàng vẫn rất mơ hồ.
Thậm chí nàng còn không biết khủng khiếp là như thế nào.
Nhưng hai chữ “cưỡng đoạt” tựa như một thanh đao bỗng chốc chém đứt quan niệm mơ hồ của nàng, nỗi sợ hãi lập tức đập vỡ vỏ trứng chui ra.
“Cưỡng đoạt”
Hai chữ thật đáng sợ, thật sắc nhọn.
Nàng chưa từng nghe đến, cũng chưa từng nghĩ đến.
Nàng chỉ thấy toàn thân nổi hết da gà, mồ hôi lạnh túa ra, thế nhưng khắp người lại như phát sốt.
Nàng không nhịn được kêu lên: “Bảy trăm lượng đó ta sẽ trả ngươi, gấp mười lần cũng được.”
Vương đại nương nói: “Ngươi có không?”
Điền Tư Tư sốt ruột: “Hiện giờ ta không có, nhưng chỉ cần người thả ta đi, nội tỏng hai ngày nhất định sẽ mang đến cho ngươi.”
Vương đại nương mỉm cười lắc đầu.
Điền Tư Tư nói: “Ngươi không tin ư? Ta đảm bảo với ngươi, nếu ngươi biết ta là con ai…”
Vương đại nương cười, cắt lời nàng: “Ta chẳng cần biết, chẳng cần ngươi trả tiền, cũng không muốn ngươi đi tìm người báo thù.”
Điền Tư Tư hốt hoảng: “Ta tuyệt đối sẽ không báo thù, hễ ngươi thả ta, cả đời này ta nhất định cảm kích ngươi.”
Vương đại nương nói: “Ta cũng chẳng cần ngươi cảm kích, chỉ cần…”
Ả đột nhiên dừng lại không nói tiếp.
Nhưng im lặng đôi khi còn đáng sợ hơn.
Điền Tư Tư đã co quắp cả người lại, lắp bắp không thành tiếng: “Ngươi…ngươi…nhất định muốn…muốn…cưỡng đoạt ta…?”
Có nằm mơ nàng cũng không ngờ hai chữ đó từ chính miệng mình phát ra. Nói ra rồi mặt nàng lập tức đỏ rực lên.
Vương đại nương lại cười: “Ta cũng chẳng muốn cưỡng đoạt ngươi.”
Điền Tư Tư nói: “Vậy…vậy…ngươi…ngươi muốn làm gì?”
Vương đại nương đáp: “Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện đi theo ta, mà ta tin chắc ngươi nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ta.”
Điền Tư Tư hét lên: “Không bao giờ, có chết cũng không.”
Vương đại nương lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng chết dễ lắm à? Nhầm to rồi.”
Trên bàn có một chiếc chuông nhỏ bằng vàng.
Ả ta đột nhiên rung chuông.
Tiếng chuông lanh lảnh vừa cất lên, đã có hai người đi vào phòng.
Kỳ thực hai người này cũng chẳng tính là người, một kẻ giống gấu, kẻ kia giống tinh tinh.
Vương đại nương cười hỏi: “Thấy hai vị này thế nào?”
Điền Tư Tư nhắm tịt mắt, nàng không dám nhìn.
Vương đại nương lạnh lùng nói: “Nếu không theo ta, ta cho bọn chúng cưỡng đoạt ngươi.”
Điền Tư Tư lại hét lớn.
Lần này nàng dụng hết khí lực toàn thân mới phát ra tiếng.
Sau đó nàng ngất đi.
—————————————————————–
Một người nếu ngất đi đúng lúc, kể cũng là hành động vô cùng đúng đắn.
Tiếc rằng ngất rồi luôn phải tỉnh lại.
Lần này tỉnh lại, Điền Tư Tư không cảm thấy khoan khoái dễ chịu như lần trước.
Chỗ ngủ của nàng cũng không phải chiếc giường thơm tho, êm ái, ấm áp như lần trước mà là nền đất vừa hôi, vừa lạnh, vừa cứng.
Nàng không nghe thấy tiếng tim mình đạp, cũng không nghe thấy tiếng nhạc du dương.
Thứ vọng vào tai nàng là tiếng rên rỉ còn bi thảm hơn tiếng khóc.
Một người nằm co ro trong góc tường, ánh đèn leo lét chiếu lên người nàng.
Người này mặc áo khoác màu hồng nhạt gần như đã rách tả tơi, để lộ da thịt bị đánh sưng vù, tím bầm bên dưới, rất nhiều chỗ đang rỉ máu.
Điền Tư Tư đang cảm thấy bộ áo kia thật quen mắt, lập tức nhớ tới nữ tử “đã từng chịu đả kích rất lớn,” sau đó được Mai tỷ khuyên nhủ quay về phòng.
Nàng định đứng dậy nhưng không tài nào đứng được, đến đau đớn cũng không cảm nhận được, dường như toàn thân đã mất đi cảm giác.
Nàng chỉ còn cách vùng vẫy, gắng sức bò qua.
Nữ tử kia chợt ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đầy những tơ máu, giống như một con thú đã bị hành hạ đến phát điên.
Điền Tư Tư sững sờ.
Nàng sững sờ không phải vì đôi mắt, mà là khuôn mặt kia, ban ngày nàng gặp, khuôn mặt đó hãy còn mỹ lệ, thanh tú, vậy mà nay biến dạng hoàn toàn, mũi bị đánh lệch đi hai tấc, khóe mắt, khóe miệng đều rướm máu, khuôn mắt đó chẳng khác nào quả dưa hấu nát bét.
Điền Tư Tư vừa muốn khóc, lại vừa mắc ói.
Nàng cố kìm lại, nhưng dạ dày co rút như dây cung, cuối cùng không nhịn nổi, ói ra ngoài.
Ói ra toàn dịch chua, mật đắng.
Nữ tử kia chỉ lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt bỗng trào dâng một nỗi tịch mịch, trống rỗng không tả nổi, chẳng còn khổ đau, cũng chẳng còn sợ hãi.
Đợi khi nàng hoàn hồn lại, nữ tử kia chợt hỏi: “Vương đại nương muốn tôi hỏi cô một câu.”
Điền Tư Tư nói: “Bà ta…muốn cô…hỏi tôi?”
Nữ tử đáp: “Bà ta muốn tôi hỏi cô, cô có thích biến thành giống như tôi không?”
Thanh âm của nữ tử không vương chút cảm xúc, loại thanh âm đó hoàn toàn không giống giọng nói của nàng.
Không ngờ nàng lại hỏi một câu như vậy.
Nhưng quả thực nàng đang hỏi.
Câu hỏi phát ra từ miệng nàng còn đáng sợ hơn từ miệng Vương đại nương.
Điền Tư Tư run rẩy: “Cô..cô…sao lại thành ra như vậy?”
Nữ tử đáp: “Vì tôi không nghe lời Vương đại nương, nếu cô học theo tôi, cũng sớm biến thành thế này.”
Thanh âm của nàng lạnh lùng mà bình thản, cứ như đang nói về cảnh ngộ của người khác.
Bản thân nàng có lẽ đã biến thành một cỗ máy nói tiếng người.
Một người khi phải nếm trải nỗi kinh hoàng, thống khổ lên đến cực điểm, khi đã hoàn toàn tuyệt vọng, đều sẽ thành ra như vậy.
Nhìn nữ tử đó, Điền Tư Tư mới thấm thía nỗi khiếp sợ.
Nàng bất thình lình nằm sụp trên đất, gào khóc đến lạc giọng.
Nàng gần như tuyệt vọng rồi.
Nữ tử kia vẫn lạnh lùng nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Cô chịu đáp ứng rồi phải không?”
Điền Tư Tư giật mạnh tóc mình, rít lên: “Tôi không biết…Tôi không biết…!”
Nữ tử kia lạnh lùng nói: “Không biết tức là đồng ý, nên như vậy thì hơn.”
Nàng quay mặt đi, nằm trên đất, không nói gì nữa.
Điền Tư Tư chợt lao tới, hỏi nàng: “Sao cô không nói gì?”
Nữ tử đáp: “Lời tôi đã nói hết.”
Điền Tư Tư thắc mắc: “Vì sao cô không tìm cách bỏ trốn?”
Nữ tử đáp: “Trốn không được.”
Điền Tư Tư lay mạnh tóc nàng, lớn tiếng nói: “Nhất định phải có cách, cô không thể nằm chờ chết như vậy.”
Nữ tử kia bị giật tóc, giương mắt nhìn Điền Tư Tư, trên mặt chợt hiện ra ý cười kỳ dị: “Tại sao tôi lại không thể chờ chết? Tôi chết được là may mắn hơn cô nhiều. Sớm muộn cô sẽ biết, chết không hề đáng sợ, đáng sợ là muốn chết cũng không xong.”
Điền Tư Tư dần buông tay ra.
Tay nàng lạnh ngắt.
Nàng vừa buông tay, nữ tử kia lại gục đầu xuống, nằm sụp trên sàn, dường như không còn muốn thấy bất cứ ai, bất cứ sự vật gì trên đời.
Sinh mệnh quả thực nhạt nhẽo đến vậy ư?
Điền Tư Tư cắn răng đứng dậy.
Nàng tự thề rằng mình phải tiếp tục sống, dù có chuyện gì cũng phải tiếp tục sống!
Nàng tuyệt đối không chịu chết!
————————————-
Trên bờ tường có ánh đuốc cháy leo lét.
Đuốc sắp cháy hết, tỏa ra ánh sáng âm u.
Ánh lửa âm u in bóng đung đưa trên tường, bức tường xây bằng những khối đá lớn, mỗi khối nặng ít nhất hai ba trăm cân.
Cửa ra ở đâu?
Không thấy cửa.
Chỉ có một khung cửa sổ bé tí.
Khung cửa sổ cách mặt đất ít ra khoảng bốn, năm trượng, rộng chưa tới hai xích*
*xích: đơn vị đo chiều dài, bằng khoảng 1/3 mét.
Căn phòng rất cao, cửa sổ rất bé.
Điền Tư Tư biết rõ mình không tài nào nhảy lên được, nhưng nàng vẫn quyết tâm thử.
Nàng cố hết sức nhảy lên trên.
Nàng rơi xuống, lại trèo lên.
Trên mỗi phiến đá đều có vết nứt, nàng dụng lực bám vào những vết nứt đó, chầm chậm bò lên.
Tay nàng rướm máu. Những phiến đá gồ ghề, lởm chởm, gờ đá sắc như dao.
Máu chảy trên ngón tay nàng, đau nhức thấu tâm can.
Hễ nàng bị trượt xuống là trượt càng nhanh.
Nhưng nàng không khóc.
Đây mới thực là điều kỳ diệu – khi một người đổ máu, thường sẽ không đổ lệ nữa.
Nàng kiên quyết thử, đến chết mới thôi.
Đúng lúc này, một sợi thừng thả xuống từ trên cao.
Có người tới cứu nàng!
Là ai? Vì sao lại cứu nàng?
Nàng không nghĩ ngợi nhiều, vì ngay cả thời gian để cân nhắc cũng không có.
Nàng dùng hết sức kéo nữ tử kia, chỉ vào sợi dây thừng.
Nữ tử nhìn sợi dây, thanh âm lãnh đạm: “Tôi không muốn đi, tôi thà chết.”
Chỉ liếc mắt qua, chỉ nói một câu như vậy.
Điền Tư Tư giậm giậm chân, dụng lực bám vào sợi dây, trèo lên trên.
May sao thân mình mảnh mai của nàng chui lọt qua khung cửa.
Bên ngoài không có ai, sợi dây buộc vào gốc cây đối diện.
Gió thổi xào xạc qua tán lá, trên cây không có người, ánh đèn ở rất xa.
Điền Tư Tư bò qua, men theo gốc cây trượt xuống.
Bốn bề chìm trong bóng tối, đi đường nào mới thoát được ra ngoài đây?
Nàng không biết, cũng không có lựa chọn.
Trước mặt nàng là rừng hoa, nàng cũng không biết là hoa gì, chỉ thấy mùi hương rất thơm. Vì vậy nàng đi vào.
Không lâu sau đó, trong gió có tiếng nhạc truyền tới, sau đó là ánh đèn ở phía trước.
Ánh đèn êm dịu tỏa ra từ cửa sổ, giấy* trắng như tuyết, cửa chạm trổ hoa văn. Tiếng nhạc còn êm dịu hơn ánh đèn, trong đó đan xen cả tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân.
*Ý nói giấy trên cửa sổ
Nên chạy ra sau? Hay đi vòng ra từ căn phòng này?
Điền Tư Tư nấp sau một gốc cây, đang chưa biết nên đi lối nào, tiếng nhạc chợt tắt, hai người thong thả từ trong phòng bước ra ngoài.
Nhìn thấy hai người này, Điền Tư Tư cũng ngạc nhiên đến độ chết sững.
Người đi bên trái phong tư trác tuyệt, cười nói như hoa, chính là Vương đại nương.
Người đi bên phải thân cao thước ngọc, dáng vẻ tiêu sái, thế nhưng lại trọng nghĩa khinh tài, tiêu vàng đãi khách, chính là Điền Bạch Thạch Điền nhị gia.
Vương đại nương nhắc tới một vị khách đặc biệt nổi danh, hóa ra là ông ấy.
Điền Tư Tư có nằm mộng cũng không ngờ lại gặp cha vào lúc này, tại nơi này.
Nàng vui đến mức suýt kêu lên thành tiếng.
—————————————–
Nàng chưa kêu lên. Bởi lẽ lúc đó hai người khác ở sau lưng phụ thân nàng cũng từ trong phòng đi ra.
Hai người một già một trẻ.
Lão nhân vừa thấp vừa béo, khuôn mặt tròn tròn, râu tóc lưa thưa, eo lưng giắt một thanh kiếm rất dài, gần như dài hơn cả chân, khiến cho dáng vẻ người này trông rất tức cười.
Người thanh niên xem ra còn thấp hơn, béo hơn cả lão nhân, nên trông lại càng tức cười. Người trẻ tuổi đã phát phì thường có vẻ tức cười. Hắn nếu không tham ăn, thì cũng lười chảy thây; nếu không lười biếng, thì cũng đần độn; nếu không ngủ quá nhiều, thì cũng tư duy quá ít. Người này dường như có đủ các đặc điểm trên, mỗi thứ một ít.
Điền Tư Tư nhận ra lão nhân kia là hảo bằng hữu của phụ thân nàng, Dương tam gia ở phủ Đại Minh.
Vậy còn người thanh niên?
Chẳng lẽ lại là quý tử bảo bối của Dương tam gia, Dương Phàm?
“Phụ thân định gả mình cho hắn ư?”
Điền Tư Tư tức đỏ cả mặt, nàng thà lấy Dương Đại Quang chứ quyết không làm vợ con heo đó.
Nàng quyết định không ra gặp phụ thân.
Bộ dạng này mà chạy ra, há chẳng làm trò cười cho thiên hạ?
Nàng thà mất mặt trước bất cứ ai ngoại trừ con heo này.
Vương đại nương cười nói: “Muộn thế này rồi, Điền nhị gia cớ sao phải về? Chi bằng nghỉ ngơi tại đây là hơn.”
Điền nhị gia từ chối: “Không được, ta có chuyện gấp, đang phải tìm người.”
Vương đại nương nói: “Không rõ Điền nhị gia đang tìm ai? Biết đâu ta có thể giuos một tay…Nơi đây nhiều khách vãng lai nhất, mắt thấy tai nghe rất nhiều.”
Điền nhị gia cười: “Người này ngươi không tìm được đâu, nó tuyệt đối không thể đến những chỗ như thế này.”
Ông ta bỗng thở dài, tiếp lời: “Kỳ thực ta cũng chẳng biết tìm nó ở đâu, nhưng dù có phải đi đến chân trời góc bể ta cũng quyết tìm bằng được.”
Người ông ta muốn tìm, đương nhiên là cô con gái độc nhất ông ta cưng chiều hết mực.
Điền Tư Tư chợt thấy nghẹn ngào nơi cổ họng.
Giờ nàng mới biết, trên đời chỉ có phụ thân thực lòng quan tâm, yêu thương nàng.
Chỉ vậy là đủ, những chuyện khác nàng không còn để tâm.
Nàng định xông ra, bất chấp tất cả, nhào vào vòng tay phụ thân.
Chỉ cần nàng ở trong vòng tay phụ thân, mọi chuyện đều có thể giải quyết. Phụ thân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng, xả giận cho nàng.
Tiếc rằng nàng không còn cơ hội xông ra nữa.
Đúng lúc đó, một đôi tay từ phía sau vươn ra, bịt kín miệng nàng. Đôi tay thô ráp, to lớn, dụng lực rất mạnh.
Bị đôi tay có bịt miệng, Điền Tư Tư không những không kêu lên được, mà ngay đến thở cũng khó khăn.
Người này đương nhiên có hai tay, một tay kẻ đó giữ chặt Điền Tư Tư, nàng không tài nào cử động được. Nàng chỉ có thể dùng chân đá ra sau, đá vào chân kẻ đó chẳng khác nào chọi đá tảng.
Nàng đá càng mạnh thì chân càng đau.
Kẻ kia nhấc nàng lên như nhấc một con gà, chạy về phía sau.
Điền Tư Tư chỉ biết giương mắt nhìn, nàng cách phụ thân mỗi lúc một xa, cuối cùng thì khuất hẳn – e rằng vĩnh viễn nàng không còn được thấy phụ thân nữa.
Khi nước mắt nàng chảy ra, kẻ kia đã chạy thoát. Bước chân của hắn rất dài, mỗi sải chân phải tới bốn năm xích, chớp mắt đã chạy vào rừng hoa.
Bên ngoài khu rừng rất tối. kẻ kia không dừng lại, men theo bờ tường chạy lên trước, bảy rẽ tám ngoặt liền tới một căn phòng bằng đá.
Căn phòng đá này rất rộng, rất cao, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, một cái ghế,
Giương, bàn, ghế đều to lớn đáng sợ, ghế gần như to hơn một chiếc bàn bình thường, bàn gần như lớn hơn một chiếc giường bình thường.
Kẻ kia cài cửa lại, ném Điền Tư Tư lên giường.
Lúc này Điền Tư Tư mới nhìn thấy mặt kẻ đó.
Nàng suýt ngất đi lần nữa.
.
Bình luận truyện