Đại Nhân Vật

Chương 4 : Vương đại nương ưu nhã

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 13:54 17-07-2024

.
CHƯƠNG 4 – Vương đại nương ưu nhã Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ————————- Người kia đáp: “Hai gian phòng đó bỏ không nửa tháng nay rồi, sáng sớm hôm nay mới có người chuyển tới, chỉ trả nửa tháng tiền nhà, chúng tôi làm sao biết hắn là lão gì.” Điền Tư Tư ngây ra. Điền Tâm cũng ngơ ngác. Đột nhiên có tiếng hỏi: “Ban nãy hình như có ai hỏi Triệu lão đại ca thì phải? Xin hỏi là vị nào muốn biết?” Người vừa lên tiếng đi từ ngoài vào, trên tay cầm roi, có lẽ hắn là xa phu. Điền Tư Tư vội bước tới hỏi: “Là ta đây, ông biết hắn ư?” Người kia gật đầu: “Đương nhiên là biết, trong thành này, chỉ cần là người từ bên ngoài vào đây, ai cũng biết cả.” Điền Tư Tư lớn tiếng hỏi: “Ông có thể dẫn ta đi gặp hắn không?” Người kia quan sát từ trên xuống dưới có ý dò xét, rồi nói: “Các ngươi là…?” Điền Tư Tư nói: “Chúng ta đều là hảo bằng hữu của hắn.” Người kia lập tức cười lên: “Đã là bằng hữu của Triệu đại ca, thế thì khỏi dông dài nữa, mời lên xe ta, ta đưa các vị đi.” Xe ngựa dừng trước một căn nhà tồi tàn cũ nát, xa phu nói; “Triệu đại ca đang đối ẩm với huynh đệ ở trong đó, ta còn có việc, không đi cùng các vị được.” Điền Tư Tư không kịp nói lời cảm tạ đã vội nhảy xuống. Nàng chỉ lo Triệu lão đại sẽ chuồn mất. Đại tiểu thư chưa bao giờ tức giận như thế này, nàng thề hễ thấy Triệu lão đại sẽ phải cho hắn mười bảy cái bạt tai mới hả. Trong phòng quả nhiên có hai người đang uống rượu, một người mặt mày xương xẩu vàng vọt, y như người mắc bệnh nặng, người còn lại thần tình hăng hái, dáng vóc vạm vỡ, râu quai nón rậm rạp. Điền Tư Tư lớn giọng nói: “Triệu lão đại ở đâu, mau gọi hắn ra đây gặp ta.” Người có khuôn mặt bệnh hoạn nghiêng đầu liếc nhìn nàng, hỏi: “Ngươi tìm Triệu lão đại làm gì?” Điền Tư Tư đáp: “Đương nhiên là có việc, việc gấp nữa là khác.” Người đó nâng chén rượu, nhấp một ngụm, lạnh lùng nói: “Có việc gì cứ nói với ta, ta chính là Triệu lão đại đây.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Ngươi là Triệu lão đại ư? Người ta tìm không phải ngươi.” Vị đại hán rậm râu cười nói: “Triệu lão đại vốn chỉ có một, trong vòng tám trăm dặm quanh đây làm sao kiếm ra được người thứ hai.” Sắc mặt Điền Tư Tư đột nhiên trắng bệch, chẳng lẽ tên Triệu lão đại mặc trường bào đeo kiếm đó cũng lại là kẻ mạo danh? Người có khuôn mặt bệnh hoạn kia lại nhấp một ngụm rượu, ngữ khí nhàn nhạt nói; “Xem ra vị bằng hữu này đã gặp phải “Tiền Nhất Sáo” rồi, kẻ tự cho mình là thông minh đó thường mạo danh ta ra ngoài huênh hoang lừa đảo, ta sớm đã định giáo huấn hắn một phen, chỉ tiếc chưa tìm thấy hắn.” Điền Tư Tư buột miệng hỏi: “Tiền Nhất Sáo là ai?” Triệu lão đại đáp: “Người ngươi gặp có phải là kẻ mặc trường bào bằng lụa, lối phục sức rất có khí phách, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi không?” Điền Tư Tư nói: “Chính hắn.” Đại hán rậm râu cười: “Hắn là Tiền Nhất Sáo đấy, gia sản của hắn chỉ có mỗi một bộ đó mặc vào khoe mẽ để đi lừa thiên hạ, vậy nên mới gọi hắn là Tiền Nhất Sáo*.” * “nhất sáo” nghĩa là một bộ (quần áo…) Triệu lão đại nói: “Tuy hắn chỉ có một bộ y phục, nhưng thủ đoạn thì không chỉ một trò, ta thấy vị bằng hữu này nhất định đã trúng kế hắn rồi.” Điền Tư Tư cắn môi nói: “Liệu hai vị có thể giúp ta tìm tên họ Tiền đó không?” Triệu lão đại nói: “Kẻ này rất giảo hoạt, hơn nữa hai ngày tới chắc chắn hắn sẽ trốn kỹ để tránh đầu sóng ngọn gió, ta muốn tìm hắn cũng phải đợi hai hôm nữa.” Hắn đột nhiên cười cười: “Hành lý của các vị đã bị hắn lừa lấy hết sạch rồi phải không?” Điền Tư Tư đỏ mặt, miễn cưỡng gật gật đầu. Triệu lão đại hỏi: “Hai vị mới đến đây lần đầu ư?” Điền Tư Tư chỉ có thể lại gật đầu. Triệu lão đại nói: “Không vấn đề gì, trước tiên ta có thể an bài một chỗ trọ cho hai người, để yên tâm chờ tin tốt, trong vòng sáu bảy ngày ta nhất định ta tìm ra Tiền Nhất Sáo.” Điền Tư Tư đỏ mặt ấp úng: “Vậy…thật thất lễ quá.” Triệu lão đại khẳng khái nói: “Có gì đâu mà thất lễ, người ta thường nói, tại gia cậy song thân, xuất môn nhờ bằng hữu, việc hai người đã tới tìm ta đã là thể diện cho ta rồi.” Người này trông bộ dạng ốm o, nhưng quả thực là giang hồ hảo hán đầy nghĩa khí. Điền Tư Tư vừa ân hận vừa cảm kích, nhưng cũng phải làm ra vẻ hào phóng, nói: “Đã vậy, tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh.” Vị đại hán rậm râu nhìn kỹ nàng từ trên xuống dưới, cười cười nói: “Ta thấy chi bằng nên đưa hai người họ tới chỗ Vương đại nương, nơi đó toàn nữ nhân với nhau cũng thuận tiện hơn.” Điền Tư Tư sững người, lắp bắp nói: “Toàn nữ nhân? Vậy sao được, chúng ta…chúng ta…” Đại hán râu rậm cười: “Hai người chẳng lẽ không phải nữ nhân?” Mặt Điền Tư Tư càng đỏ hơn, quay lại nhìn Điền Tâm. Điền Tâm cũng chẳng biết làm sao, Điền Tư Tư đành thở dài, cười gượng nói: “Không ngờ nhãn lực của các vị lại cao minh như vậy.” Đại hán rậm râu cười xòa: “Không phải vì nhãn lực của chúng ta cao minh…” Hắn cười cười, bỏ lửng nửa câu sau. Điền Tư Tư lại truy vấn hắn: “Không phải nhãn lực của các vị cao minh là sao, chẳng lẽ chúng tôi cải trang không giống?” Triệu lão đại nhịn không nổi, phì cười nói: “Nhị vị cô nương cải nam trang kiểu này, giả dụ ai không nhìn ra nhị vị là nữ nhân thì chắc chắn là kẻ mù rồi.” Điền Tư Tư ngẩn ra một hồi lâu rồi nói: “Nói vậy chẳng lẽ gã họ Tiền đó đã sớm phát hiện ra?” Triệu lão đại nói, ngữ khí nhàn nhạt: “Tiền Nhất Sáo không mù.” Điền Tư Tư lại ngẩn ra, chợt nàng giật chiếc khăn kiểu văn nho đang quấn trên đầu, quăng mạnh xuống đất, cười khẩy nói: “Nữ nhân thì đã sao, sớm muộn rồi ta cũng sẽ cho gã họ Tiền đó biết, nữ nhân cũng không phải dễ bắt nạt đâu.” Thế là Điền đại tiểu thư của chúng ta lại quay về diện mạo nữ nhi. Cho nên phiền phức của nàng càng ngày càng nhiều. ———————————— Vương đại nương là một nữ nhân. Nữ nhân có nhiều kiểu, có lẽ Vương đại nương là một kiểu nữ nhân đặc biệt. Nàng đặc biệt đến nỗi dù ngươi có nằm mộng cũng không tưởng tượng ra được. Nhà của Vương đại nương nằm trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, tường cao hai bên chắn ánh nắng, một cây hồng hạnh* nghiêng nghiêng xòe tán ra bên ngoài tường. Đã qua chính ngọ, cánh cổng lớn sơn màu đỏ thẫm vẫn đóng im ỉm, không nghe thấy tiếng người bên trong. Chỉ nhìn cánh cổng này, ai cũng có thể nhìn ra khí phách của Vương đại nương nhất định không nhỏ. Điền Tư Tư dường như vui sướng ngây ngất, nhịn không được lại hỏi: “Ngài cho rằng Vương đại nương sẽ đồng ý cho chúng ta ở lại đây? Triệu lão đại gật gật đầu: “Cô nương yên tâm, Vương đại nương không những là bằng hữu lâu năm của ta mà còn là một bằng hữu rất tốt.” Điền Tư Tư băn khoăn: “Bà ấy…là người như thế nào?” Triệu lão đại nói: “Đương nhiên bà ấy rất tốt với người khác, có điều tính tình hơi cổ quái.” Điền Tư Tư hỏi lại: “Cổ quái như thế nào?” Triệu lão đại nói: “Chỉ cần cô chịu nghe lời bà ấy, chuyện gì bà ấy cũng đáp ứng cô, cô ở đây nhất định còn thoải mái hơn ở nhà, nhưng nếu cô gây rắc rối trước mặt bà ấy thì nhất định sẽ phải hối hận vô cùng. Khi nói chuyện, thần tình của ông ta rất thận trọng, dường như muốn dọa dẫm Điền Tư Tư. Nhưng Điền Tư Tư lại cười đáp: “Tính khí như vậy cũng đâu tính là cổ quái, ta cũng không thích người khác gây phiền toái trước mặt ta.” Triệu lão đại cười: “Thế thì tốt quá rồi, xem ra hai người nhất định sẽ rất hợp nhau.” Bắt Điền đại tiểu thư chờ ở cổng là sỉ nhục nàng. Điền Tâm chắc mẩm đại tiểu thư nhất định sẽ nổi cáu, ai ngờ nàng lại nhẫn nại chờ, nàng rời nhà còn chưa được một ngày nhưng dường như đã thay đổi không ít. Gõ cửa một hồi lâu, bên trong mới có người trả lời. Một người trên mặt đầy bực tức đứng sau cổng nói: “Gì mà mới sáng bảnh mắt ra đã gõ cửa rồi, chờ đến tối không được à?” Triệu lão đại cười xoa dịu: “Là ta, Triệu lão đại đây.” Lúc này cửa mới mở hé ra một chút. Một tiểu cô nương đầu tóc rối bù thò nửa đầu ra, vừa trừng mắt lên, vẫn chưa nói câu nào, Triệu lão đại tiến lại gần, nói nhỏ bên tai nàng hai câu. Cô nương kia đảo mắt nhìn, quan sát Điền Tư Tư từ trên xuống dưới rồi mới gật đầu nói: “Thôi được, các ngươi vào đi, bước chân khẽ thôi, các cô nương còn đang ngủ, nếu làm họ tỉnh giấc coi chừng Vương đại nương lột da các ngươi đó.” Khi bọn họ đã vào trong, Điền Tư Tư không nhịn được, quay sang cười với Điền Tâm: “Xem ra mấy cô nương ở đây còn lười hơn em nữa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi mà còn chưa chịu dậy.” Đại hán rậm râu chẳng những mắt tinh mà tai cũng thính, hắn nghe vậy lập tức cười nói: “Vậy mới biết Vương đại nương rất cưng chiều họ, các cô được ở đây đúng là có phúc khí.” Điền Tâm chớp chớp mắt, đột nhiên vội nói: “Không biết những người ở đây là thế nào với Vương đại nương?” Đại hán rậm râu vuốt vuốt râu nói: “Phần lớn là con nuôi của Vương đại nương trên danh nghĩa, cho dù họ đi đến đâu cũng không ai dám bắt nạt họ.” Điền Tư Tư cười nói: “Ta không mong làm con nuôi bà ấy, nhưng kết làm bằng hữu thì ta muốn.” Đại hán rậm râu nói: “Phải phải phải, Vương đại nương cũng rất thích kết giao bằng hữu, quả là một vị nữ Mạnh Thường Quân, giống như Điền Bạch Thạch Điền nhị gia vậy.” Điền Tư Tư và Điền Tâm liếc nhìn nhau, cả hai nhếch miệng cười không nói gì. Lúc này Triệu lão đại hớn hở đi ra, mặt mày phấn khởi nói; “Vương đại nương đáp ứng rồi, thỉnh nhị vị cô nương vào gặp mặt.” Một thiếu phụ trung niên xinh đẹp, cao ráo đứng ở cửa, trên mặt tuy đang lộ ý cười, nhưng xem ra cặp mắt phượng vẫn đầy uy nghiêm, tinh tế quan sát Điền Tư Tư: “Là hai vị tiểu thư đây ư?” Triệu lão đại đáp: “Chính là họ.” Mỹ phụ trung niên gật đầu nói: “Xem ra còn xinh đẹp thanh tú hơn ta tưởng, hẳn cũng là con nhà tử tế, đại nương không thể không ấn tượng.” Triệu lão đại cười nói: “Chứ nếu là hạng nha đầu lôi thôi lếch thếch, ta nào dám đưa đến đây.” Mỹ phụ trung niên nói: “Được, ta dẫn họ vào trong, chỗ này không còn việc của ngươi nữa, ngươi cứ yên tâm đi về đi.” Tiếng cười của Triệu lão đại càng vui sướng hơn, hắn cúi người hành lễ: “Phải rồi, đương nhiên ta rất yên tâm, cực kỳ yên tâm.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Ông không vào cùng chúng tôi à?” Triệu lão đại cười: “Ta đã bàn bạc kỹ với Vương đại nương rồi, cô nương cứ yên tâm ở lại đây, hễ có tin gì là ta tới báo cho cô ngay.” Hắn và đại hán rậm râu trao đổi vài lời, chẳng nói đến câu thứ hai, Điền Tư Tư dù có muốn hỏi rõ hơn một chút, họ đã đi xa rồi. Mỹ phụ trung niên kia vẫy tay với nàng, Điền Tư Tư nghĩ ngợi, cuối cùng dắt tay Điền Tâm đi vào trong. Cánh cổng lập tức đóng lại, dường như đây là nơi vào dễ ra khó. Nụ cười của mỹ phụ trung niên càng dịu dàng hơn: “Trước tiên cứ vào đây đã, có lẽ ban đầu sẽ thấy có chút không quen, nhưng ở lâu rồi sẽ càng ngày càng thích nơi này.” Điền Tâm đột nhiên lại hỏi: “E là chúng tôi không ở lâu được, cùng lắm chỉ năm, sáu ngày thôi.” Dường như mỹ phụ trung niên chẳng nghe nàng nói gì, bà cất tiếng; “Ở đây tổng cộng có hơn hai mươi cô nương, mọi người đều như tỷ muội một nhà, ta họ Mai, mọi người đều gọi ta là Mai tỷ, các cô nếu có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cứ đến tìm ta.” Điền Tâm lại định ngắt lời, Điền Tư Tư đã trừng mắt với nàng, tự mình cười cười đáp lời: “Nơi đây rất tốt, lại rất yên tĩnh, chúng tôi nhất định sẽ rất thích, không phiền Mai tỷ lo lắng.” Chỗ này đúng là vừa đẹp lại vừa yên tĩnh, đi vào sân trước, qua một đoạn hành lang là tới một hoa viên rất rộng, trăm hoa đua nở, chim hót véo von, tuyệt không thua kém cảnh sắc trong Cẩm Tú sơn trang. Trong hoa viên có rất nhiều lầu gác nhỏ xinh, lầu son gác tía, mành châu cuốn lên, vài thiếu nữ yêu kiều biếng nhác đứng tựa khung cửa, chỉnh trang búi tóc, dáng vẻ mệt mỏi, ngây dại nhìn ra khu vườn đầy hoa. Những thiếu nữ này đều xinh đẹp, phục trang quý giá, có điều ai nấy trông mệt mỏi như trọn ngày không ngủ đủ giấc. Hai, ba đôi hồ điệp khẽ lượn qua mấy khóm hoa, một chú mèo hoa to nằm trong bóng râm, dưới chiếc lồng nơi có đôi chim hoàng yến líu lo hót. Họ đi vào hoa viên, các thiếu nữ kia, chú mèo, đôi hồ điệp, chim hoàng yến đều không quan tâm đến họ. Trong hoa viên này dường như mạnh ai nấy làm, chẳng ai để ý đến ai. Điền Tư Tư không khỏi nhớ tới cuộc sống ở nhà, buột miệng cất tiếng hỏi: “Ở đây mọi thứ đều tốt, chỉ có điều hơi yên tĩnh quá.” Mai tỷ cười: “Cô nương thích nào nhiệt ư?” Điền Tư Tư đáp: “Quá tĩnh lặng dễ suy nghĩ lung tung, ta không thích suy nghĩ lung tung.” Mai tỷ cười: “Thế lại càng hay, tuy bây giờ ở đây yên tĩnh, nhưng đến đêm sẽ náo nhiệt lên ngay, cô thích yên tĩnh hay náo nhiệt đều không hề gì, chỗ này không có ngày nào buồn chán đâu.” Điền Tư Tư liếc nhìn lên lầu, nói: “Các cô nương kia có vẻ không thích náo nhiệt.” Mai tỷ đáp: “Mấy cô đó toàn là mèo đêm, bây giờ tuy họ trông ủ rũ vậy thôi, hễ đến tối là lại dũng mãnh như rồng như hổ ngay, có khi náo loạn đến nỗi làm người ta ăn không tiêu.” Điền Tư Tư cũng cười nói: “Ta không sợ ồn ào, có lúc ta cũng làm ồn muốn nổ tung đầu luôn, nếu cô không tin cứ hỏi con bé này xem.” Điền Tâm bĩu môi: “Hỏi em làm gì? Em chẳng hiểu gì hết, chẳng biết cái chi hết.” Mai tỷ cười nhạt: “Tiểu muội muội này xem ra không thích nơi đây lắm nhỉ, nhưng ta cam đoan sau này muội sẽ thích dần cho coi.” Gương mặt tươi cười của nàng ta tuy ấm áp như gió xuân, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như sương thu. Điền Tâm đang định nói gì đó, chợt vô ý bắt gặp ánh nhìn của Mai tỷ, trong lòng lạnh buốt, chẳng thốt nên lời. Bọn họ đi qua một cây cầu nhỏ. Bên cạnh cầu, sau hòn giả sơn, trong một tòa tiểu lâu đột ngột vọng ra tiếng kêu bi thống: “Tôi chịu hết nổi rồi, thật sự chịu hết nổi rồi, các người hãy cho tôi chết đi.” Một nữ tử tóc tai tán loạn, xiêm y xộc xệch, nước mắt giàn giụa, vừa la hét vừa lao ra từ trong tiểu lâu, khoác trên mình bộ y phục màu đỏ tươi đã bị xé rách vài chỗ. Chẳng ai để tâm đến nữ tử đó. Các cô nương đang đứng bên cửa sổ thậm chí còn không liếc mắt nhìn lấy một lần. Chỉ có Mai tỷ bước tới, dịu dàng đỡ ngang hông nữ tử, thầm thì bên tai nàng mấy câu. Nữ tử kia vốn đang kêu gào vùng vẫy, đột nhiên lại ngoan ngoãn như mèo con, đầu gục xuống, chậm rãi quay về ổ của mình. Nụ cười của Mai tỷ vẫn ôn nhu tựa như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Nhưng Điền Tư Tư không kìm được hỏi: “Cô nương đó sao vậy?” Mai tỷ thở dài nói: “Trước khi đến đây cô ấy đã từng chịu đả kích rất lớn, vì vậy thường hay phát bệnh, chúng ta ở đây cũng quen rồi.” Nếu không phải vì nhìn lâu thành quen, sao có thể vô tâm như vậy? Điền Tư Tư lại hỏi; “Không rõ trước đây cô ấy gặp phải chuyện gì?” Mai tỷ đáp: “Chúng ta không rõ lắm, cũng không nỡ hỏi, tránh chạm vào tâm bệnh của cô ấy, có điều nghe nói hình như trước đây cô ấy bị một nam nhân lừa dối.” Điền Tư Tư hậm hực: “Nam nhân đúng là xấu xa.” Mai tỷ gật đầu, dịu dàng đáp: “Nam nhân tốt đúng là rất ít, cô chỉ cần nhớ kỹ câu này, về sau sẽ không bị phụ bạc.” Họ đi vòng qua sau hòn giả sơn, trước mắt là một rừng hoa. Những đóa hoa tuy đã tàn, nhưng so với khi mới nở lại ngát hương, tươi đẹp hơn nhiều. Giữa trăm hoa hiện lên một góc hồng lâu. Mai tỷ nói: “Đây là nơi ở của Vương đại nương, giờ này chắc đại nương vừa dậy, để ta đi báo là các cô tới.” Nàng rẽ hoa bước tới, phong tư mới ưu nhã làm sao, tựa như một tiên tử giữa biển hoa. Điền Tư Tư nhìn theo bóng nàng, khẽ thở dài: “Sau này đến tuổi đó, nếu ta cũng xinh đẹp như vậy thì thật mãn nguyện.” Điền Tâm cắn chặt môi, đột nhiên cất lời: “Tiểu thư, chúng ta rời khỏi đây đi, được không?” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Rời khỏi đây thì đi đâu?” Điền Tâm năn nỉ: “Đi đâu cũng được miễn là đừng ở đây.” Điền Tư Tư thắc mắc: “Vì sao?” Điền Tâm nói: “Em cũng không biết…Em chỉ có cảm giác nơi này có gì đó không đúng lắm.” Điền Tư Tư hỏi: “Không đúng chỗ nào?” Điền Tư Tư đáp: “Chỗ nào cũng không đúng hết, ai cũng có vẻ bất bình thường, cuộc sống của họ cũng kỳ quái, thực sự em không đoán ra đây là nơi nào.” Điền Tư Tư lắc đầu cười: “Tiểu quỷ này mắc bệnh đa nghi nặng quá rồi, cho dù chúng ta từng bị lừa, nhưng cũng không thể coi tất thảy ai ai cũng toàn phường lừa đảo được.” Nàng quay sang nhìn tòa hồng lâu, khẽ thở dài: “Vả lại, ta thật lòng muốn gặp vị Vương đại nương này, nhất định người này là một nữ nhân bất phàm.” —————————————— Dù là ai, gặp Vương đại nương rồi đều không thể coi người này là phường lừa đảo. Nếu nói Mai tỷ là một nữ nhân xuất sắc, ưu nhã, vậy khi gặp Vương đại nương, e rằng một lời cũng không thốt ra được. Vì có lẽ trên đời này, không lời nào có thể hình dung được phong độ và khí chất của Vương đại nương. “Ưu nhã” tuyệt không thể hình dung được. Nếu miễn cưỡng tìm một từ tương đối để miêu tả thì đó chính là “hoàn mỹ.” Hoàn mỹ không tì vết. Khi Điền Tư Tư vào gặp, Vương đại nương đang dùng bữa sáng. Khi nữ nhân ăn uống, thường không muốn để người khác nhìn thấy, vì dù là ai, khi ăn cơm sẽ không có phong thái chỉn chu cho lắm. Một người khi đang ăn cơm lại có người đứng bên nhìn, nàng ta nhất định biến thành gượng gạo, không tự nhiên. Nhưng Vương đại nương là ngoại lệ. Dù nàng làm gì, mỗi động tác đều vô cùng hoàn mỹ. Nàng ăn không hề ít, nàng hiểu rằng nếu muốn bảo dưỡng tuổi thanh xuân và sinh lực tất phải hấp thu dinh dưỡng từ nhiều loại thực phẩm phong phú, giống như một bông hoa nếu muốn nở thật đẹp thì sẽ cần đầy đủ ánh nắng và nước. Tuy nàng ăn không ít, nhưng vóc dáng của nàng hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng. Mọi đường cong trên thân thể nàng đều hoàn hảo. Khuôn mặt, đôi mắt, sống mũi, miêng, thậm chí nụ cười mỉm đều hoàn hảo như trong thần thoại. Hoặc có lẽ người như vậy chỉ tồn tại trong câu chuyện thần thoại. Điền Tư Tư bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hiển nhiên Vương đại nương cũng yêu thích Điền Tư Tư, vậy nên khi thấy Điền Tư Tư, nàng cười càng thêm ôn hòa thân thiết. Chăm chú nhìn Điền Tư Tư, nàng dịu dàng cất tiếng: “Lại đây, ngồi cạnh ta, để ta nhìn muội kỹ hơn một chút.” Ánh mắt và nụ cười của nàng như có ma lực khiến đối phương phải quy thuận phục tùng, bất kể nam hay nữ, vĩnh viễn không có sức phản kháng. Điền Tư Tư đi tới, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Vương đại nương. Từ đầu đến cuối Vương đại nương không hề rời mắt khỏi nàng. Vương đại nương chậm rãi đẩy tô canh yến đang ăn dở một nửa đến trước mặt nàng, thong thả nói: “Canh yến này vẫn đang nóng đấy, dùng một chút đi.” Điền đại tiểu thư trước giờ chưa từng dùng đồ của người khác, nếu bắt nàng ăn đồ thừa của người khác thì đúng là chuyện không thể tưởng tượng được. Vậy mà lúc này nàng lại bưng tô yến ăn dở lên, cúi đầu chậm rãi uống. Điền Tâm sững sờ trố mắt nhìn, chừng như không tin vào mắt mình nữa. Nụ cười của Vương đại nương càng thêm thân thiết, xinh đẹp: “Không chê bẩn sao?” Điền Tư Tư lắc đầu. Vương đại nương dịu dàng nói: “Nếu không chê ta bẩn, đồ của ta, y phục của ta, bất cứ thứ gì muội đều có thể dùng chung.” Điền Tư Tư cúi đầu đáp: “Đa tạ.” Nếu có ai khác nói với nàng như vậy, Điền đại tiểu thư đã sớm nộ khí xung thiên, nhưng giờ trong lòng nàng chỉ thấy cảm kích đến nỗi vành mắt sắp đỏ lên. Vương đại nương cười cười: “Xem kìa, đến tên muội ta còn chưa biết, thế mà lại nhận bằng hữu với muội luôn rồi.” Điền Tư Tư đáp: “Muội họ Điền, tên Tư Tư.” Lần này rời nhà, nàng đã định không tiết lộ tên thật của mình để phụ thân không tìm được hành tung của nàng, nhưng không hiểu sao trước mặt Vương đại nương, nửa lời dối trá nàng cũng không thốt ra được. Nụ cười của Vương đại nương thật say đắm: “Điền Tư Tư…Không chỉ người, mà ngay cả tên cũng ngọt ngào, thật là một tiểu muội muội dễ thương.” Điền Tư Tư đỏ mặt. Vương đại nương hỏi: “Tiểu muội muội, năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi?” Điền Tư Tư đáp: “Mười tám ạ.” Vương đại nương cười nói: “Thiếu nữ mười tám đẹp như hoa, nhưng thế gian này liệu có đóa hoa nào so được với muội?” Nàng chợt hỏi tiếp: “Muội xem năm nay ta bao nhiêu tuổi?” Điền Tư Tư ấp úng: “Muội không nhìn ra.” Vương đại nương nói: “Cứ thuận miệng đoán thử xem.” Điền Tư Tư lại quan sát nàng. Vương đại nương mặt đẹp như đóa hoa xuân, thậm chí còn xinh tươi hơn hoa. Điền Tư Tư nói: “Hai mươi…Hai mươi hai? Hai mươi ba?” Vương đại nương cười giòn giã như tiếng chuông ngân: “Không ngờ muội muội nói chuyện cũng ngọt ngào như vậy, ta đương nhiên đã trải qua tuổi hai mươi ba, chỉ tiếc đó đã là chuyện của hai mươi năm trước.” Điền Tư Tư tức thì kinh ngạc trố mắt nhìn Vương đại nương: “Thật…thật ư?…Muội không tin.” Vương đại nương nói: “Ta lừa muội làm gì? Sao nỡ lừa muội chứ?” Nàng khẽ thở dài, tiếp lời: “Năm nay ta đã bốn mươi ba tuổi rồi, ít ra cũng có thể làm đại tỷ của muội, muội có chịu không?” Điền Tư Tư gật đầu, nàng nguyện ý. Nàng không những nguyện ý làm muội muội, thậm chí làm con của Vương đại nương nàng cũng sẵn lòng. Đột nhiên nàng lắc đầu: “Nhưng dù thế nào muội cũng không tin tỷ đã bốn mươi ba tuổi, muội nghĩ chẳng ai tin nổi.” Vương đại nương thong thả nói: “Dù người ngoài không tin, nhưng bản thân ta không thể dối mình được nữa, ta có thể lừa muội, lừa tất thảy mọi kẻ khác trên đời, nhưng không có cách nào lừa chính ta.” Điền Tư Tư cúi đầu, bất giác thở dài. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được nỗi buồn khi năm tháng trôi qua, lần đầu tiên nàng thấy tuổi thanh xuân cần được trân trọng. Nàng thấy dường như khoảng cách giữa mình và Vương đại nương rút ngắn thêm một chút. Vương đại nương nói: “Thế còn tiểu muội muội kia? Muội là ai vậy?” Điền Tư Tư đáp: “Từ nhỏ nàng ấy đã lớn lên cùng muội, giống như người thân ruột thịt.” Vương đại nương cười: “Nhưng bây giờ ta muốn cướp muội đi, liệu tiểu muội muội kia có tức giận không?” Điền Tâm bĩu môi, nhưng không nói câu nào. Điền Tư Tư trừng mắt nhìn nàng, lại cười nói: “Nó vẫn còn bé, chưa hiểu chuyện.” Vương đại nương cười: “Đôi khi không biết gì lại hóa hay, giờ nếu ta vẫn có thể làm một tiểu hài tử ngây ngô, ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.” Nàng lại cười cười, tiếp lời: “Hôm nay chúng ta nên vui vẻ mới phải, không nên nói những chuyện này…muội bảo có đúng không? Điền Tư Tư đang định trả lời, đột nhiên nàng nhận thấy khi hỏi câu này, Vương đại nương không hề nhìn nàng. Đúng lúc đó, nàng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ người phía sau mình: “Không đúng.” Ngữ khí thật sắc sảo, tưởng chừng muốn chọc thủng màng nhĩ, soi thấu tâm can người đối diện. Điền Tư Tư bất giác quay đầu lại. Nàng nhận ra trong góc phòng vốn có một người đang ngồi. Một người không giống người đang ngồi. Người này ngồi đó như một cái bàn, một cái ghế, một đồ vật trong nhà, không cử động cũng không nói chuyện, ai cũng không thể chú ý đến hắn. Nhưng một khi đã nhìn thấy hắn thì không thể quên. Điền Tư Tư nhìn hắn một lần, liền không dám nhìn lại lần thứ hai. Khi nhìn hắn, nàng có cảm tưởng đang nhìn một thanh đao gỉ sét nhưng vẫn có thể giết người, một khối băng bí ẩn, ngàn năm không tan chảy nhưng đã biến đen. Khi không nhìn hắn, trong lòng nàng chỉ cần nghĩ đến hắn, lập tức giống như nghĩ về một cơn ác mộng kinh hoàng, một u hồn chỉ có thể hiện ra trong ác mộng. Ai lại ngờ được một kẻ như vậy lại ngồi trong góc phòng của một người như Vương đại nương. Nhưng quả thực hắn đang đường hoàng ngồi tại đó. Ai lại ngờ được người này cũng biết mở miệng nói chuyện. Nhưng quả thực hắn vừa cất tiếng. Hắn nói: “Không đúng.” Nhưng Vương đại nương lại cười: “Không đúng? Không đúng cái gì?” Người kia lạnh lùng đáp: “Nếu ngươi thực sự đang vui vẻ, dù có nói gì cũng vẫn thấy vui.” Nụ cười của Vương đại nương càng thêm ngọt ngào: “Có lý, lời của Cát tiên sinh dường như câu nào cũng có lý.” Cát tiên sinh nói: “Không đúng.” Vương đại nương thắc mắc: “Không đúng? Lại cái gì không đúng nữa?” Cát tiên sinh đáp: “Lời của ta câu nào cũng có lý, không phải “dường như.” Vương đại nương cười giòn như tiếng chuông ngân: “Tiểu muội muội, muội bảo vị Cát tiên sinh này có thú vị không?” Điền Tư Tư im lặng, Điền Tâm càng bĩu môi. Nàng chẳng thấy vị Cát tiên sinh này thú vị ở chỗ nào cả. Dùng bất cứ danh từ nào để miêu tả người này đều được, nhưng hắn tuyệt đối không phải người “thú vị.” Vương đại nương lại nghĩ khác. Nàng cười nói: “Lúc mới gặp ông ấy, các muội có lẽ thấy ông ấy rất đáng sợ, nhưng sống cùng một thời gian dài dần dà sẽ thấy ông ấy rất hiểu chuyện.” Điền Tư Tư có lời, nhưng chỉ nghĩ trong long chứ không nói ra miệng. Nàng vốn định hỏi: “Nhìn bộ dạng đó ai mà dám ở cùng hắn lâu dài?” Nếu bắt nàng ở cùng một chỗ với kiểu người này, một ngày cũng không sống nổi. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã ngả dần về tây, nhưng đối với Vương đại nương, ngày hôm nay chỉ mới bắt đầu. Điền Tư Tư nghĩ hôm nay vận khí của mình cũng không tệ. Nàng đã thoát được gã ác đồ Tiền Nhất Sáo trong bụng chỉ nghĩ đến chuyện lừa nàng kia, cuối cùng gặp được người tốt như Triệu lão đại và Vương đại nương. Những kẻ kia chẳng khác gì một lũ mèo tham lam. Vương đại nương lại giống như phượng hoàng. Hiện giờ hoàng yến cũng tung cánh bay lên mây, lũ mèo ác độc kia đừng mơ đến chuyện làm hại nàng. Điền Tư Tư đột nhiên cảm thấy mệt rã rời, lúc này nàng mới nhớ ra lâu rồi chưa được ngủ, nàng không kìm được, đưa mắt nhìn chiếc giường rộng lớn êm ái của Vương đại nương. ————————————
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang