Đại Nhân Vật
Chương 30 : Tuyệt lộ
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:18 17-07-2024
.
CHƯƠNG 30: Tuyệt lộ
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
Điền Tư Tư ngồi trên nắp quan tài, chỉ hận không thể trốn vào bên trong.
Nàng cứ tưởng mình sẽ khóc hu hu một trận thật lớn, vậy mà đến giờ vẫn không nhỏ một giọt nước mắt nào.
Lẽ nào nàng không còn nước mắt để rơi?
Không còn hy vọng, không còn nước mắt, chỉ khi con người hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng mới thấm thía cảm giác không thể khóc được, thật đau đớn, đáng sợ làm sao.
Nhưng lúc này trông nàng có vẻ rất bình tĩnh, một thái độ bình tĩnh kỳ lạ.
Liễu Phong Cốt nãy giờ vẫn nhìn nàng, hắn cười: “Nàng đã nói lần này sẽ không hối hận.”
Điền Tư Tư gật đầu như người mất hồn: “Phải.”
Liễu Phong Cốt nói: “Nàng đồng ý gả cho ta chứ?”
Điền Tư Tư đáp: “Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng trước tiên ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu.”
Liễu Phong Cốt cười: “Chỉ cần nàng vui,hỏi ta một ngàn câu cũng được.”
Điền Tư Tư nói: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi nhất định bắt ta gả cho ngươi? Trên đời này đâu phải chỉ mình ta là nữ nhân?”
Liễu Phong cốt dịu dàng nói: “Nữ nhân tuy nhiều, nhưng Điền Tư Tư thì chỉ có một.”
Điền Tư Tư nghiêm giọng: “Ta muốn nghe sự thật. Lúc này ngươi còn sợ cái gì? Vì sao không chịu nói thật?”
Liễu Phong Cốt nói: “Vì sự thật không dễ nghe.”
Điền Tư Tư nói: “Ta muốn nghe sự thật.”
Liễu Phong Cốt trầm ngâm, đột nhiên bật cười nói: “Nàng có biết bây giờ người giàu có nhất trên đời là ai không?”
Điền Tư Tư đáp: “Người đó là ai?”
Liễu Phong Cốt mỉm cười: “Là nàng. Hiện nay người giàu nhất thế gian chính là nàng.”
Điền Tư Tư ngẩn ra một lúc, rồi chầm chậm cất lời: “Thì ra cái ngươi muốn không phải là ta, mà là tiền của ta.”
Liễu Phong Cốt thở dài: “Ta sớm đã bảo nàng, sự thật không dễ nghe.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao ngươi không một đao giết ta rồi cướp tiền đi, chẳng phải tiện lợi hơn nhiều?”
Liễu Phong Cốt đáp: “Như thế lại hơi phiền phức.”
Điền Tư Tư nói: “Phiền phức như thế nào?”
Liễu Phong Cốt nói: “Nàng có biết gia sản của Điền gia tổng cộng có bao nhiêu không?”
Điền Tư Tư đáp: “Ta không biết.”
Liễu Phong Cốt nói: “Nhưng ta đã điều tra rất rõ ràng,mỗi một thành to huyện lớn trong sáu tỉnh phía Bắc, hầu như toàn bộ đều có cửa hàng của Điền gia, nếu ta đi cướp từng nhà một thì đến lúc râu tóc bạc trắng cũng không cướp hết được.”
Liễu Phong Cốt cười: “Nhưng nếu ta trở thành phu quân của Điền đại tiểu thư,chẳng phải sẽ danh chính ngôn thuận quản lý toàn bộ cửa hàng kinh doanh của Điền gia,nếu nàng không may chết đi,tài sản của Điền gia đương nhiên sẽ đàng hoàng chuyển sang họ Liễu.”
Điền Tư Tư lẳng lặng gật đầu: “Thủ đoạn này đúng là cao minh hơn nhiều.”
Liễu Phong Cốt nói: “Giờ thì nàng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.”
Điền Tư Tư nói: “Đáng lẽ ta nên hiểu ra từ sớm.”
Liễu Phong Cốt nói: “Nhưng trước giờ nàng không nhìn thấu được đạo lý này, vì thật ra nó quá đơn giản, vi diệu là ở chỗ đạo lý càng đơn giản thì con người lại không dễ nắm bắt.”
Điền Tư Tư nói: “Đúng là ta vẫn có chỗ không hiểu.”
Liễu Phong Cốt đáp: “Nàng nói đi.”
Điền Tư Tư nói: “Ngay từ đầu ngươi đã âm mưu ép ta gả cho ngươi, vì sao còn sai kẻ khác giả mạo Dương Phàm đến cứu ta?”
Liễu Phong Cốt nói: “Vì lúc đầu ta định để nàng gả cho hắn.”
Điền Tư Tư cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta sẽ chấp thuận?”
Liễu Phong Cốt nói: “Rất nhiều nữ nhân sẵn lòng lấy thân báo đáp người đã cứu họ.”
Điền Tư Tư nói: “Cho nên ngươi cố tình tạo ra cơ hội để hắn cứu ta?”
Liễu Phong Cốt cười: “Thủ đoạn này tuy nhiều người đã dùng qua vô số lần, nhưng chung quy vẫn còn hữu dụng.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao ngươi không chọn người khác mà lại chọn tên Trư Bát Giới kia?”
Liễu Phong Cốt nói: “Vì hắn là huynh đệ của ta, nếu hắn có được tiền thì cũng như ta có.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao người không tìm cách làm ta cảm kích ngươi,gả cho ngươi, như thế chẳng phải càng đơn giản?”
Liễu Phong Cốt cất giọng nhàn nhạt: “Một nhân vật như ta, dù làm gì cũng không nên đích thân lộ diện. Giờ có thể nàng chưa hiểu được đạo lý này, nhưng về sau dần dần nàng sẽ thông suốt.”
Điền Tư Tư lạnh lùng nói: “Có lẽ giờ ta cũng hiểu được rồi.”
Liễu Phong Cốt ngạc nhiên: “Hả?”
Điền Tư Tư nói: “Nếu ngươi không lộ diện, cho dù sự việc vỡ lở ngươi cũng chẳng bị liên đới, ngươi vĩnh viễn bảo toàn được cái danh Giang Nam đại hiệp, không ai nắm được thóp ngươi.”
Điền Tư Tư đột nhiên cười lạnh: “Nhưng ta đã nắm thóp ngươi rồi, đó là ngươi quá thông minh.”
Liễu Phong Cốt mỉm cười: “Xem ra nàng không đến nỗi ngu.”
Điền Tư Tư nói: “Bây giờ ngươi đã để lộ chân diện mục.”
Liễu Phong Cốt nói: “Không sai.”
Điền Tư Tư nói: “Điều gì làm ngươi thay đổi chủ ý?”
Liễu Phong Cốt nói: “Thứ nhất, ta nhận thấy nàng rất không ưa vị huynh đệ này của ta, tuyệt đối không chịu gả cho hắn; thứ hai, ta đang cần tiền gấp, không có thời gian chơi đùa đóng kịch với nàng nữa.”
Điền Tư Tư nói: “Cho nên ngươi tiết lộ sự thật cho ta?”
Liễu Phong Cốt nói: “Bây giờ ta nói gì cũng không quá quan trọng nữa.”
Điền Tư Tư nói: “Ngươi rốt cuộc đang định làm gì?”
Liễu Phong Cốt nói: “Đương nhiên chúng ta về Điền gia trang thành thân, hơn nữa phải mời Điền nhị gia đích thân đến làm chủ hôn sự.”
Điền Tư Tư nói: “Điền nhị gia nào?”
Liễu Phong Cốt cười: “Chính là người nàng vừa gặp khi nãy.”
Điền Tư Tư nói: “Sau đó?”
Liễu Phong Cốt nói: “Đợi khi người trong giang hồ đều thừa nhận ta là chàng rể danh chính ngôn thuận của Điền gia, vị Điền nhị gia này có thể bình yên thọ chung chính tẩm*.”
*thọ chung chính tẩm: tuổi già qua đời tại nhà riêng.
Điền Tư Tư nói: “Lúc đó đương nhiên ta cũng sẽ không may đột nhiên bệnh nặng mà chết.”
Liễu Phong Cốt thản nhiên: “Hồng nhan vốn bạc phận, thiếu nữ thông minh xinh đẹp thường không sống lâu.”
Điền Tư Tư nói: “Sau đó toàn bộ tài sản của Điền gia đều sẽ chuyển sang họ Liễu.”
Liễu Phong Cốt nói: “Nhưng ân nghĩa của Điền gia với ta, vĩnh viễn ta không quên. Hàng năm mỗi dịp xuân thu tế bái, ta nhất định sẽ đến mộ phần của Điền gia nhỏ vài giọt lệ.”
Điền Tư Tư thở dài: “Quả thật ngươi suy tính rất chu toàn, nhưng lại bỏ sót một chuyện.”
Liễu Phong Cốt: “Hử?”
Điền Tư Tư nói: “Một khi ngươi đã nói sự thật, lẽ nào ta còn chịu gả cho ngươi?”
Liễu Phong Cốt nói: “Chẳng lẽ đã đáp ứng rồi lại ngang nhiên coi như chưa có gì xảy ra?”
Đột nhiên hắn cười phá lên: “Nàng thật sự cho rằng ta chưa từng nghĩ đến chuyện này? Liễu Phong Cốt cơ trí vô song, tính toán chu toàn, danh xưng này đâu phải tự nhiên mà có?”
Điền Tư Tư nói: “Dù ngươi có ép ta gả cho ngươi, cũng không thể bắt ta bái đường thành thân với ngươi trước mặt mọi người, ngươi nằm mơ cũng đừng hòng nghĩ tới.”
Liễu Phong Cốt nói: “Từ trước đến nay ta không thích nằm mơ.”
Điền Tư Tư nói: “Lẽ nào ngươi có cách khiến ta thay đổi ý định?”
Liễu Phong Cốt nói: “Ta cần gì tìm cách khiến nàng đổi ý, miễn sao làm cho nàng không thể nói chuyện nữa là được.”
Điền Tư Tư nói: “Chân còn mọc trên người ta, ngươi làm sao bắt ta đến bái thiên địa cùng ngươi?”
Liễu Phong Cốt nói: “Ta có thể mượn chân người khác đến thay cho nàng, chẳng phải tân nương khi đi đường luôn có người dìu bên cạnh?”
Nãy giờ Điền Tư Tư vô cùng lo lắng, nhưng nàng luôn kiềm chế nhẫn nhịn.
Một người khi ở trong tình thế không còn gì để bấu víu, thường sẽ trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này nước mắt của nàng đang chực trào ra.
Nàng vận hết sức mím chặt môi,một lát sau mới phản bác lại: “Ta biết miệng ngươi nói vậy, nhưng thật ra ngươi không thể làm được.”
Liễu Phong Cốt nói: “Nàng không tin ta là người nói được làm được?”
Điền Tư Tư nói: “Ngươi tự biết làm thế có thể sẽ khiến mọi người hoài nghi,nếu không ngươi đã sớm hành động từ lâu rồi, đâu cần vòng vèo mất công bày ra nhiều chuyện như vậy?”
Liễu Phong Cốt nói: “Không sai, Điền nhị gia có rất nhiều bằng hữu,với thân phận, địa vị của ta hiện giờ đương nhiên không thể rước nghi ngờ vào mình,cho nên trước tiên ta sẽ phải tìm một người có thể thay mặt nàng nói chuyện.”
Điền Tư Tư nói: “Không ai có thể thay mặt ta nói chuyện.”
Liễu Phong Cốt nói: “Có, ta đảm bảo nếu người này ra mặt phát biểu thay nàng,sẽ không một ai nghi ngờ.”
Điền Tư Tư nói: “Lẽ nào…ngươi đã tìm được một người như vậy?”
Liễu Phong Cốt nói: “Nàng không tin à?”
Điền Tư Tư nói: “Rốt cuộc ngươi đã tìm được ai?”
Thật ra nàng không cần hỏi,ngay lúc đó nàng đã nhìn thấy Trương Hảo Nhi dắt tay một người,mỉm cười bước ra.
Nàng không bao giờ nghĩ rằng người này sẽ bán đứng nàng.
Có chết nàng cũng không tin, nhưng bây giờ nàng bắt buộc phải tin.
Điền Tâm.
Cuối cùng nàng đã gặp lại Điền Tâm.
Điền Tâm cười ngọt ngào, nắm tay Trương Hảo Nhi, giống hệt như trước đây nàng từng nắm tay Điền Tư Tư.
Trông nàng vẫn lanh lợi, ngây thơ như trước.
Thậm chí trên gương mặt cô bé không có chút gì tỏ ra xấu hổ.
Vốn dĩ Điền Tư Tư thích nhất là nhìn cô bé cười,dáng vẻ khi cười môi hơi cong cong,có lúc cô bé tỏ ra rất hiểu chuyện, rất sành sỏi,nhưng hễ cười lên là lại trở thành một đứa trẻ.
Trẻ con luôn luôn đáng yêu.
Ngay lúc này đây, cô bé đang cười ngây ngô như vậy.
Nhưng Điền Tư Tư chưa nhìn thấy nụ cười đó, cũng may nàng chưa thấy, nếu không e rằng đã sớm bị tức chết.
Mắt nàng tuy đang mở to nhưng lại không thấy gì hết.
Thậm chí lời nói của Liễu Phong Cốt qua tai nàng chỉ như âm thanh vọng lại từ một nơi xa xăm nào đó.
Liễu Phong Cốt đang hỏi Điền Tâm: “Chuyện này phải làm thế nào, ngươi đã hiểu hết chưa?”
Điền Tâm cười đáp: “Vừa nãy Trương tỷ tỷ đã dặn qua một lần,tiểu nữ nhớ hết không sót một chữ.”
Liễu Phong Cốt hỏi: “Cô ta nói những gì?”
Điền Tâm đáp: “Tối mai tiểu nữ sẽ cùng lão gia và tiểu thư hồi phủ,lúc đó gia nhân trong phủ đều đi ngủ rồi.Vì vậy ba người có thể lén đi vào trong từ hậu viện.”
Liễu Phong Cốt hỏi: “Vì sao phải lén đi vào?”
Điền Tâm đáp: “Vì khi đó tiểu thư không thể nói chuyện,không đi lại được, đương nhiên không thể để người khác nhìn thấy.”
Liễu Phong Cốt hỏi: “Ngày hôm sau nếu có người tới hỏi vì sao tiểu thư không ra hoa viên chơi như mọi ngày?”
Điền Tâm đáp: “Tiểu thư xấu hổ nên không dám ra gặp người ngoài.”
Liễu Phong Cốt hỏi: “Vì sao tiểu thư xấu hổ?”
Điền Tâm đáp: “Vì ba ngày nữa là ngày đại hỷ của tiểu thư. Tân nương tử thường hay xấu hổ.”
Liễu Phong Cốt hỏi: “Vì sao hỷ sự chuẩn bị quá gấp gáp?”
Điền Tâm đáp: “Điền nhị gia bị bệnh, mong sớm được thấy tiểu thư thành thân.”
Liễu Phong Cốt hỏi: “Vì sao Điền nhị gia đột nhiên ngã bệnh?”
Điền Tâm đáp: “Lão gia đi đường bị trúng gió, bệnh cũ tái phát,do đó lần này bệnh không nhẹ.”
Liễu Phong Cốt nói: “Chính vì bệnh không nhẹ nên mới vội vã lo chuyện hôn sự cho Điền đại tiểu thư, lão nhân gia trước giờ luôn lo nghĩ chu toàn như vậy.”
Điền Tâm nói: “Cũng bởi lão gia bệnh không nhẹ nên không thể rời phòng ra ngoài tiếp khách,dù là bằng hữu thân thiết cũng đành mời vào phòng nói chuyện.”
Liễu Phong Cốt hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”
Điền Tâm đáp: “Bệnh nhân không thể bị gió lùa, nên cửa sổ trong phòng lão gia phải khép kín, rèm cửa cũng buông xuống.”
Liễu Phong Cốt nói: “Rèm cửa phải là loại thật dày.”
Điền Tâm nói: “Bệnh nhân không thể ngồi dậy, cũng không thể nói chuyện, cùng lắm chỉ có thể nằm trên giường chào hỏi bằng hữu,huống chi hỷ sự làm gấp gáp, cũng không mời được nhiều bằng hữu.”
Liễu Phong Cốt nói: “Càng ít càng tốt, kiếm vài người đến nói đôi ba câu là được.”
Điền Tâm nói: “Tiểu nữ đã viết xong danh sách khách mời, khi nãy vừa giao lại cho Trương tỷ tỷ.”
Sắc mặt Liễu Phong Cốt tỏ ra vô cùng hài lòng, nói: “Sau đó thì sao?”
Điền Tâm nói: “Sau đó tân nương vào động phòng, cũng không còn chuyện gì cho chúng tiểu nhân nữa.”
Liễu Phong Cốt cười ha hả: “Sau đó chuyện này đã thành công mỹ mãn,ta có thể chuẩn bị hỷ sự cho ngươi và vị huynh đệ này của ta, đó mới đúng là hỷ sự.”
Điền Tâm đỏ mặt cúi đầu, nhưng vẫn không kiềm chế được liếc mắt nhìn trộm Dương Phàm, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý.
Chẳng lẽ cô bé thực sự thích tên Đại đầu quỷ kia?
Chẳng lẽ cô bé thực sự bán đứng Điền Tư Tư vì hắn?
Trên đời đúng là có vô số chuyện hoang đường, kỳ quái, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, không thể tin nổi.
Ai nấy đều đang cười.
Lúc này bọn họ có thể cười được rồi, cho dù cười to đến đâu cũng không thành vấn đề.
Nhưng Điền Tư Tư lại không nghe thấy tiếng cười của họ.
Nếu như khi nãy nàng chìm xuống đáy nước sâu, giờ đây dòng nước đó đã đông cứng thành băng.
Cái lạnh thấm vào tận cốt tuỷ.
“Dương Phàm, ngươi được lắm, Điền Tâm, ngươi được lắm, các ngươi đều rất giỏi.”
Nàng muốn cười thật lớn một trận, cười chính mình lúc trước có thể coi hai người đó là bằng hữu.
Không chỉ là bằng hữu,họ đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời nàng.
Bây giờ thì sao?
Bây giờ mọi chuyện đã an bài,thế gian có ra sao, đối với nàng cũng không còn quan trọng nữa.
Nàng chợt nhận ra trên đời này nàng không còn một người thân, một người bạn nào nữa.
Có lẽ vẫn còn một người.
Tần Ca!
Tần Ca tuyệt đối không phải cá mè một lứa với đám người hạ lưu vô liêm sỉ này,nếu không bọn chúng đã chẳng tốn nhiều tâm tư như vậy để cài bẫy Tần Ca.
Nhưng Tần Ca ra sao rồi? Người đang ở đâu? Có phải hắn đang nghĩ cách cứu nàng?
Đây là tia hy vọng cuối cùng của Điền Tư Tư,chỉ cần có thể biết tin tức của Tần Ca, nàng không ngại hy sinh bất kỳ giá nào.
Đúng lúc đó, nàng đột nhiên nghe thấy Liễu Phong Cốt hỏi Dương Phàm: “Tần Ca đâu? Ngươi có mang hắn theo không?”
Dương Phàm cười: “Nếu không phải vì dẫn theo hắn, ta đời nào đến trễ?”
Liễu Phong Cốt cười: “Hắn thế nào? Có phải rất khó đối phó?”
Dương Phàm đáp: “Một kẻ đã hứng năm, sáu trăm nhát đao, dĩ nhiên không đơn giản.”
Liễu Phong Cốt hỏi: “Ngươi vì sao không giao quách hắn cho gã hoà thượng Thiếu Lâm, đỡ phí công tốn sức ngươi?”
Dương Phàm giải thích: “Người này hay lo chuyện bao đồng, để hắn bên ngoài ta không yên tâm.”
Liễu Phong Cốt cười: “Xem chừng ngươi hành sự còn kín kẽ hơn ta,chẳng trách người ta hay nói, đầu càng to, suy nghĩ càng chu đáo.”
Dương Phàm cười nói: “Ta đã giao hắn cho các huynh đệ đang canh gác bên ngoài,bây giờ có mang hắn vào không?”
Liễu Phong Cốt gật đầu: “Được,đem hắn vào đây.”
Vì vậy Điền Tư Tư gặp lại Tần Ca ngay sau đó.
Nàng thà hy sinh tất cả, cũng không nguyện ý để Tần Ca bị kẻ khác khiêng vào như vậy.
Tần Ca bị hai người khiêng vào, một người nâng đầu, một người nâng chân,chẳng khác nào đang khiêng một cỗ thi thể.
Thi thể ít nhất còn cứng cáp, ít nhất còn có xương cốt.
Nhưng Tần Ca dường như toàn thân mềm nhũn vô lực, tựa như một đám bùn.
Hai người kia đang khiêng hắn vào, đột nhiên hắn ngã oặt xuống như bùn rớt xuống nền đất.
Khi hắn uống say cũng có bộ dạng tương tự như thế.
Có điều lúc này hắn rất tỉnh táo, trong mắt tuyệt nhiên không vương chút tửu ý,chỉ tràn ngập phẫn nộ và cừu hận.
Liễu Phong Cốt thở dài chép miệng: “Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì đối phó hắn? Sao hắn lại thành ra cái dạng này?”
Dương Phàm uể oải đáp: “Cũng không có thủ đoạn gì đặc biệt,chỉ điểm huyệt hắn vài cái.”
Liễu Phong Cốt cau mày: “Trước đây hắn chịu được năm, sáu trăm nhát đao,sao hôm nay lại thất thủ trước ngón tay của ngươi?”
Dương Phàm đáp: “Trước đây hắn là một tên nghèo kiết xác, xương cốt của người nghèo cứng hơn kẻ khác.”
Liễu Phong Cốt nói: “Còn bây giờ?”
Dương Phàm đáp: “Người đã thành danh, đương nhiên khác trước,bất cứ ai nếu ngày nào cũng chìm trong tửu sắc suốt cả năm ròng như hắn thì dù thân thể có đúc bằng sắt cũng mục ruỗng cả.”
Trương Hảo Nhi cũng thở dài nói: “Mau mang ghế vào đây, dìu Tần đại hiệp ngồi lên,nền nhà vừa ẩm vừa lạnh, lỡ chẳng may Tần đại hiệp trúng gió thì ai gánh nổi trách nhiệm?”
Hai người họ kẻ tung người hứng,một ca một xướng,nét giả sầu giả bi đầy mặt.
Điền Tư Tư nghiến răng, hận không thể xông tới ném cho hai kẻ đó vài cái bạt tai.
Ghế tuy rộng rãi nhưng Tần Ca vẫn ngồi không vững,có vẻ sắp tụt xuống bất cứ lúc nào.
Liễu Phong Cốt bước qua, mỉm cười thân mật: “Tần huynh, nhiều năm không gặp, ta sớm đã khuyên nhủ Tần huynh,phải chịu khó bảo trọng thân thể, tửu sắc tuy mê hoặc người,nhưng cũng không thể ngày ngày uống rượu thay cơm.”
Tần Ca nhìn hắn đột nhiên dụng lực nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn.
Liễu Phong Cốt không hề cử động, cũng không lấy tay lau đi, trên mặt hắn vẫn mỉm cười.
Đạt tới cảnh giới chịu nhục mà mặt không đổi sắc, thế gian há được mấy người?
Tần Ca đột nhiên vận lực cười lớn: “Ta thật bội phục ngươi,công phu hàm dưỡng của ngươi được lắm, cái thứ súc sinh không phải người, ta thật không hiểu làm sao mẹ ngươi lại sinh ra ngươi trên đời được?”
Liễu Phong Cốt nhìn hắn,lát sau quay sang hỏi Dương Phàm: “Ngươi hiểu hắn nói gì không?”
Dương Phàm gật đầu: “Hắn muốn chết nhanh một chút.”
Liễu Phong Cốt cất giọng nhàn nhạt: “Giờ Thiếu Lâm tự đã nhận định hắn là hung thủ mưu sát Đa Sự hoà thượng,hắn sống hay chết cũng không có gì khác biệt.”
Dương Phàm nói: “Nhưng ngươi cũng không thể một đao giết hắn ngay.”
Liễu Phong Cốt gật gù: “Đương nhiên là không, từ lâu rồi ta luôn muốn tra một chuyện, ngoài hắn ra không còn ai biết, làm sao ta có thể để hắn chết quá nhanh?”
Dương Phàm nói: “Ngươi muốn tra chuyện gì?”
Liễu Phong Cốt nói: “Ta luôn muốn biết rốt cuộc hắn có thể chịu được bao nhiêu nhát đao?”
Dương Phàm nói: “Ngươi đoán xem?”
Liễu Phong Cốt nói: “Ít nhất cũng một trăm hai mươi đao.”
Dương Phàm nói: “Không ai chịu nổi một trăm hai mươi đao.”
Liễu Phong Cốt đột nhiên bật cười: “Ngươi dám đánh cuộc không?”
Dương Phàm nói: “Đánh cuộc thế nào?”
Liễu Phong Cốt nói: “Nếu đến nhát đao thứ một trăm mười chín mà hắn chết,coi như ta thua.”
Dương Phàm nói: “Vậy còn phải xem một đao của ngươi nặng nhẹ ra sao.”
Liễu Phong Cốt nói: “Khoảng chừng này.”
Hắn đột nhiên xuất thủ,một lưỡi đao hiện ra trên tay, cắm phập vào chân Tần Ca.
Tần Ca chẳng hề chau mày lấy một cái,bật cười nói: “Đao này quá nhẹ, lão tử có trúng ba trăm, năm trăm đao như thế cũng không thành vấn đề.”
Liễu Phong Cốt cười: “Nếu Tần huynh đã có nhã hứng muốn chịu thêm vài đao, vậy ta cũng đâu dám làm Tần huynh thất vọng.”
Điền Tư Tư đột nhiên lên tiếng: “Ta đánh cuộc với ngươi.”
Liễu Phong Cốt cười nói: “Nàng muốn đánh cuộc với ta? Đánh cuộc cái gì?”
Điền Tư Tư nghiến răng: “Ta đánh cuộc ngươi không dám một đao giết hắn.”
Liễu Phong Cốt ngạc nhiên: “Hửm?”
Điền Tư Tư nói: “Nếu ta thua, ta…ta cam tâm tình nguyện gả cho ngươi,ngươi cũng bớt thêm phiền phức.”
Liễu Phong Cốt mỉm cười: “Ván cược này không lớn lắm, ta phải cân nhắc kỹ lưỡng mới được.”
Điền Tâm đột nhiên đon đả bước qua,cười thỏ thẻ: “Tiểu thư lòng dạ rất tốt, lo lắng Tần thiếu hiệp sống phải chịu đau đớn,nên mới nghĩ ra chủ ý này.Nếu sớm muộn đều phải chết thì chết nhanh một chút vẫn tốt hơn.”
Nàng nở nụ cười ngây thơ, nói tiếp: “Tâm tình của tiểu thư không ai rõ bằng tiểu nữ cả.”
Liễu Phong Cốt nói: “Ngươi còn biết gì nữa?”
Điền Tâm cười: “Tiểu nữ còn biết tiểu thư tuy tốt bụng, nhưng tính khí lại thất thường, tiểu nữ còn nhớ có lần tiểu thư thèm ăn chè hạt sen,thèm đến nỗi gây náo loạn,nhưng đến lúc chè được bưng lên, tiểu thư còn chẳng đụng đến, vì tiểu thư đột nhiên lại muốn ăn bánh trôi mặn.”
Nàng khẽ chớp mắt rồi cười nói tiếp: “Vì vậy tiểu thư nói gì, ngài chỉ nên nghe rồi xem như gió thoảng mây bay, không nên quá tin,tốt nhất không nên đánh cuộc với tiểu thư, nếu lỡ tiểu thư thua,chưa chắc đã chịu nhận.Tiểu thư thất hứa đâu phải chỉ một lần.”
Điền Tư Tư trừng mắt nhìn con bé, tròng mắt tưởng chừng sắp bốc hoả.
Điền Tâm chợt quay lại cười với Điền Tư Tư: “Nô tì chỉ nói sự thật, tiểu thư xin đừng nổi giận với nô tì.”
Điền Tư Tư cười: “Ngươi yên tâm,dù ta có nổi giận với mấy kẻ ngu, cũng sẽ không giận ngươi.”
Điền Tâm cúi đầu, rầu rĩ nói: “Nô tì biết trong lòng tiểu thư đang rất hận nô tì, nhưng nô tì cũng có nỗi khổ riêng.”
Điền Tư Tư có chút ngạc nhiên: “Hửm?”
Điền Tâm nói: “Nô tì sinh ra là một nha đầu, tiểu thư sinh ra là cành vàng lá ngọc,tiểu thư đương nhiên không hiểu được nỗi lòng của nô tì,kẻ làm nha đầu dường như biến thành khúc gỗ mục,không biết đến niềm vui, cũng không được có nỗi buồn.”
Nàng thở dài nói tiếp: “Thực ra nha đầu cũng là người, tiểu thư cũng là người, chẳng ai nguyện ý làm nha đầu suốt một đời.”
Thân mình Điền Tư Tư run rẩy nói: “Ta có khi nào xem ngươi là một nha hoàn,ngươi nói xem?”
Điền Tâm nói: “Tiểu thư có nghĩ thế nào cũng không thay đổi được sự thật nô tì là một nha hoàn.”
Điền Tư Tư nói: “Cho nên ngươi đáp ứng thông đồng với bọn chúng để hại ta?”
Điền Tâm cúi đầu: “Nếu tiểu thư ở trong hoàn cảnh của nô tì,nói không chừng cũng sẽ làm như vậy.”
Điền Tư Tư chợt thở dài: “Được, ta không trách ngươi, nhưng ta có chuyện này phải nói với ngươi.”
Điền Tâm nói: “Nô tì đang nghe đây.”
Điền Tư Tư nói: “Ngươi qua đây, chuyện này không thể để người khác nghe được.”
Điền Tâm cúi đầu, chậm rãi bước về phía Điền Tư Tư.
Điền Tư Tư nói: “Gần thêm chút nữa, được rồi.”
Nàng đột nhiên dụng hết sức bình sinh, giáng một cái tát trên mặt Điền Tâm.
Sau đó nàng quỵ xuống trên đất, lớn tiếng khóc rống một hồi.
Nàng đã nhẫn nhịn hồi lâu,vốn dĩ nàng vẫn tự nhủ mình nhẫn nại thêm, kiên trì thêm chút nữa,nhưng thân thể nàng đã gục ngã.
Không còn hy vọng, ngay đến một tia hy vọng cuối cùng cũng bị chặt đứt.
Một người khi đã hoàn toàn tuyệt vọng,cho dù vẫn có thể gắng gượng chống đỡ, nhưng chống đỡ để làm gì?
Nếu đời người là một chuyến đi thì giờ phút này,con đường của nàng đã hết rồi.
Nàng đã bị dồn vào tuyệt lộ.
.
Bình luận truyện