Đại Nhân Vật

Chương 3 : Tiểu hoàng yến và đám mèo

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 13:54 17-07-2024

.
CHƯƠNG 3 – Tiểu hoàng yến và đám mèo Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ———————- Điền Tư Tư nói: “Không mang mấy thứ này theo, chẳng lẽ em bảo ta đắp chăn, ăn bằng bát đã bị đám xú nam nhân đó dùng qua sao?” Điền Tâm bật cười: “Cho dù tiểu thư không muốn dùng đồ người khác đã dùng qua, chúng ta vẫn có thể mua đồ mới trên đường đi mà.” Điền Tư Tư nói: “Đồ đi mua cũng bẩn.” Điền Tâm vặn lại: “Mấy thứ này chẳng phải cũng là mua từ bên ngoài sao?” Lần này đến lượt Điền Tư Tư bĩu môi: “Ta không cần biết, mấy thứ này nhất định phải mang theo, không thiếu cái nào, bằng không thì…” Điền Tâm thở dài, tiếp lời tiểu thư: “Bằng không sẽ gả em cho Vương Đại Quang chứ gì?” Nàng chớp chớp mắt, đột nhiên giật mình nói: “Có người nói em hay bĩu môi, thực ra chính mình cũng bĩu môi nhiều không kém.” Nàng đã nói muốn thứ gì, dù vô lý đến đâu, dù có thuyết phục ra sao, nàng cũng chẳng quan tâm. Nàng có thể đổi mặt vui thành giận chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng chỉ sau vài cái chớp mắt nữa, nói không chừng giận vì chuyện gì nàng cũng quên sạch, có khi lại nắm tay làm hòa. Tính khí “đại tiểu thư” của Điền đại tiểu thư là vậy đó. Thế nên nàng gói ghém tất cả chậu rửa mặt, đồ trang điểm, gương, chăn đệm, gối, lò hương, bàn cờ…chưa kể mấy chục thứ không biết gọi tên là gì, rồi bắt đầu cuộc phiêu lưu của nàng. Bình sinh đây là lần đầu tiên nàng bước chân ra khỏi cửa. Đích đến của nàng là Giang Nam. Vì ba đại nhân vật nàng ngưỡng mộ đều ở Giang Nam. Nhưng rốt cuộc Giang Nam là nơi như thế nào? Cách nhà nàng bao xa? Hành trình này sẽ dẫn đến những nơi nào? Sẽ gặp được những nhân vật ra sao? Người tốt? Hay kẻ xấu? Họ sẽ đối đãi với hai nàng như thế nào? Liệu trên đường đi có gặp phải nguy hiểm bất ngờ nào hay không? Liệu có đến được Giang Nam? Cho dù đến được Giang Nam, liệu nàng có thể tìm thấy ba đại nhân vật nàng vẫn hằng ngưỡng mộ hay không? Họ sẽ đối xử với nàng như thế nào? Điền đại tiểu thư chẳng quan tâm những chuyện này, cứ như chỉ cần nhảy lên xe ngồi, nhắm mắt lại, đợi đến lúc mở mắt ra là đã bình an tới Giang Nam, ba đại nhân vật kia đang xếp hàng chờ đón nàng. Nàng cho rằng chốn giang hồ cũng an toàn như hoa viên sau nhà, nàng tin người trong giang hồ chẳng khác chi gia nhân trong nhà, đều nghe lời nàng răm rắp, ngoan ngoãn phục tùng. Một nữ tử như vậy xông pha chốn giang hồ, hỏi có nguy hiểm hay không? Giả sử nàng an toàn yên ổn tới được Giang Nam mới lạ. Những chuyện nàng gặp phải trên đường, người khác có nằm mộng cũng chẳng nghĩ tới, nếu muốn tường tường tận tận kể hết từng chuyện một, cũng mất đến hai, ba năm. —————————— Sao sáng đầy trời, nguyệt quang rực rỡ, gió đêm khô hanh mà ấm áp. Khí hậu Trung Nguyên rất ôn hòa. Cửa xe đang mở, xe ngựa chạy rất nhanh, liên tục lướt qua những rặng cây hai bên đường. Điền Tư Tư tựa hồ như một chú chim hoàng yến bị nhốt suốt hàng năm trời nay mới được sổ lồng, bay càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt. Gió thổi tạt vào từ ngoài cửa sổ, thổi trên người nàng, nàng hưng phấn đến độ nổi gai ốc khắp người, nàng thò đầu ra ngoài cửa xe, nhìn lên mặt trăng tròn như một đĩa băng trên bầu trời, nàng thích thú hô lên, cứ như mới thấy trăng lần đầu tiên, không ngừng reo lên: “Em nhìn đi, trăng đẹp quá phải không?” Điền Tâm đáp: “Đẹp lắm.” Điền Tư Tư nói: “Trăng ở Giang Nam nhất định còn đẹp hơn, nói không chừng còn tròn hơn ấy chứ.” Điền Tâm chớp mắt: “Trăng ở Giang Nam và trăng ở đây không phải là một ư?” Điền Tư Tư thở dài, lắc đầu nói: “Em thật là chẳng có cảm hứng thi ca gì cả.” Điền Tâm chăm chú nhìn cảnh đêm bên ngoài khung cửa, trầm giọng nói: “Em không thích làm thơ, em thích viết sách.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Viết sách? Sách gì?” Điền Tâm nói: “Những cuốn nhàn thư dễ đọc như ‘Tây Du ký’ đó, em nghĩ được cả tên sách rồi.” Điền Tư Tư cười nói: “Không ngờ tiểu quỷ bĩu môi của ta lại là nữ tài tử, em nghĩ ra tên gì mau nói ta nghe nào.” Điền Tâm đáp: “Đại tiểu thư Nam Du ký.” Điền Tư Tư lẩm bẩm: “’Đại tiểu thư Nam Du ký’? Không lẽ…em định viết về ta?” Điền Tâm nói: “Đúng vậy, đại tiểu thư chính là tiểu thư, Nam Du ký chính là nói về những điều chúng ta gặp trên đường đi!” Sự phấn khích nhuộm hồng gò má nàng: “Em nghĩ, chúng ta đi chuyến này nhất định sẽ gặp nhiều nhân vật thú vị, nhiều cố sự đáng nhớ, em muốn ghi lại hết, sau này kể cho mọi người biết những tao ngộ của chúng ta, như vậy chắc chắn sẽ càng thêm thi vị.” Điền Tư Tư cũng hưng phấn lây, vỗ tay nói: “Ý hay lắm, miễn là em viết thật hay. Biết đâu còn nổi danh hơn cả ‘Tây Du ký’ nữa.” Nàng đột nhiên nghiêm mặt nói: “Nhưng tuyệt đối không được dùng tên thật của chúng ta, kẻo gia gia đọc được sẽ giận.” Điền Tâm nghĩ ngợi: “Vậy nên dùng tên gì đây… ‘Tây Du ký’ viết về Đường Tăng, em lại không thể viết tiểu thư là ni cô được…” Điền Tư Tư phì cười: “Ta mà là Đường Tăng thì em chính là Tôn Ngộ Không, ta nếu là ni cô, thì em là mẫu hầu tử (khỉ mẹ).” Nàng nín cười nói tiếp: “Mẫu hầu tử cũng biết bĩu môi sẵn rồi nhỉ!” Điền Tâm quả nhiên lại bĩu môi nói: “Làm Tôn hầu tử cũng chẳng sao, nhưng Đường Tăng thì phải coi chừng.” Điền Tư Tư hỏi: “Coi chừng cái gì?” Điền Tâm đáp: “Coi chừng bị yêu tinh ăn thịt mất tiêu đó.” Điền Tư Tư vùng dậy, định véo Điền Tâm một cái, nhưng rồi lại ngồi xuống, cau mày nói: “Chết, chết thật rồi.” Điền Tâm lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?” Điền Tư Tư đỏ mặt, kề tai Điền Tâm nói nhỏ: “Hồi nãy ta uống nhiều nước quá, bây giờ…nhịn không nổi.” Điền Tâm cười ngượng nghịu, cắn môi nói: “Làm sao bây giờ, không thể…trên xe được…” Điền Tư Tư nói: “Ta quên mất một việc quan trọng, lẽ ra nên mang cả thùng bô đi mới phải.” Điền Tâm nhịn không được, bò ra cười ngặt nghẽo. Điền Tư Tư tức giận nói: “Chuyện này có gì đáng cười? Chẳng lẽ em chưa gặp phải bao giờ à?” Điền Tâm đương nhiên đã từng lâm vào cảnh này, nàng biết rõ tư vị đó chẳng dễ chịu gì. Nàng không nỡ cười nữa, dịu dàng nói: “Dù sao bây giờ cũng không có ai trên đường, chi bằng kêu xa phu dừng xe, rồi đi vào rừng cây bên đường…” Điền Tư Tư tát yêu cô a hoàn một cái: “Tiểu quỷ, vạn nhất có người đi qua thì…” Điền Tâm nói: “Tiểu thư đừng lo, em sẽ đứng canh.” Điền Tư Tư một mực lắc đầu: “Không được, ngàn vạn lần không được, nhất định không được.” Điền Tâm thở dài: “Thế thì đành chịu, tiểu thư cố nhịn một chút vậy.” Điền Tư Tư đã nhịn đến nỗi đỏ cả mặt lên. Chuyện này nếu không nghĩ đến còn đỡ, càng nghĩ càng thấy gấp, càng nhịn không nổi. Điền Tư Tư đột nhiên hô to: “Xa phu, dừng xe lại.” Điền Tâm bụm miệng cười: “Hóa ra tiểu thư cũng có lúc đổi ý.” Điền Tư Tư giận dữ trừng mắt, đột nhiên nói tiếp: “Đúng lúc ta có chuyện cần phân phó xa phu.” Điền Tâm hỏi: “Chuyện gì thế?” Điền Tư Tư lắc đầu, thấp giọng: “Đúng là con nít, làm chuyện gì cũng chẳng cẩn thận được như người lớn.” ——————————- Xe vừa dừng, nàng liền nhảy xuống, lớn tiếng nói: “Xa phu, ông qua đây, ta có chuyện cần nói.” Gã xa phu rề rà mãi mới nhảy xuống xe, lề mề bước tới, bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác. Điền Tư Tư vô cùng mãn ý, lần này nàng lén trốn nhà đi, đương nhiên hy vọng xa phu càng ngu ngơ càng tốt, kẻ ngốc rất ít khi khám phá ra bí mật của người khác. Nhưng nàng vẫn chưa thật yên tâm, còn muốn hỏi cho rõ ràng. Nàng quả thực có trí nhớ tốt, lại cẩn thận chặt chẽ. Vì vậy nàng hỏi: “Ngươi có nhận ra chúng ta không? Có biết chúng ta là ai không?” Gã xa phu thành thực lắc đầu nói: “Không biết, không nhận ra.” Điền Tư Tư hỏi tiếp: “Ngươi có biết chúng ta từ đâu tới không?” Xa phu đáp: ‘Mỗ có phải ngốc tử đâu mà không biết.” Điền Tư Tư hơi giật mình: “Ngươi biết ư?” Xa phu nói: “Đương nhiên là từ trong nhà đi ra.” Điền Tư Tư kín đáo thở ra một hơi: “Ngươi có biết là nhà nào không?” Xa phu đáp: “Không biết.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi có biết chúng ta muốn đi đâu không?” Xa phu đáp: “Không biết.” Điền Tư Tư quan sát hắn, lại hỏi tiếp: “Ngươi xem chúng ta là nam hay nữ?” Xa phu cười ồ lên, lộ ra hàm răng xỉn vàng: “Hai vị mà là nữ nhân thì mỗ cũng biến thành mẹ trẻ con luôn rồi.” Điền Tư Tư cũng cười, càng thấy đắc ý: “Chúng ta muốn đi dạo quanh đây một chút, ngươi đợi ở đây, không được đi đâu đấy.” Xa phu cười nói: “Tiền xe hai vị đã trả đâu, có giết mỗ cũng không đi.” Điền Tư Tư gật đầu: “Phải rồi, đi thì mất tiền, chờ ở đây sẽ có thưởng.” Gã xa phu lấy thuốc lá và ống điếu ra, ngồi xuống đất hút thuốc. Lúc này Điền Tư Tư mới hoàn toàn yên tâm, mà hễ yên tâm là lập tức nghĩ tới chuyện gấp kia. Nghĩ tới chuyện đó là nhịn không nổi, liền vội kéo Điền Tâm chạy vào rừng. Trong rừng không quá tối, ngay đến ma cũng chẳng có. Điền Tâm thấp giọng nói: “Ở đây được rồi, không ai thấy đâu, không nên đi xa quá.” Điền Tư Tư phản đối: “Không, chỗ này không được, gã xa phu đó là ngốc tử, không cần để ý đến hắn.” Một sai lầm thường thấy là ai cũng nghĩ càng tối thì càng yên tâm. Điền Tư Tư tìm một chỗ tối nhất, thì thầm: “Em đứng đây canh chừng, có người thì hô lên nhé.” Điền Tâm không đáp lại, chỉ bụm miệng cười. Điền Tư Tư trừng mắt: “Tiểu quỷ kia cười cái gì, bộ chưa thấy ai đi vệ sinh bao giờ hay sao?” Điền Tâm cười: “Em không cười chuyện đó, em đang nghĩ, chỗ này tuy không có người, nhưng lỡ có con rắn nào bò qua…” Điền Tư Tư nhảy dựng lên, mặt trắng bệch, định kiếm cái gì đó bịt miệng Điền Tâm lại. Điền Tâm lạy lục van xin, Điền Tư Tư không chịu tha, hai nữ tử người quát người cười náo loạn cả lên, con ngựa kéo xe ngoài bìa rừng hí lên một tiếng, nhưng họ không nghe thấy gì. Đợi đến khi cãi nhau xong, quay lại chỗ cũ, tên xa phu “ngốc tử” kia cả người lẫn xe đều mất dạng. Điền Tư Tư đứng ngây ra nhìn. Điền Tâm cũng đứng ngây ra nhìn. Hai người nhìn nhau một hồi, Điền Tâm mới thở dài nói: “Mình cho người ta là ngốc tử, hóa ra chính mình mới là ngốc tử, mình mới là ngốc thật, người ta chỉ ngốc giả vờ.” Điền Tư Tư nghiến răng, tức giận đến nỗi nói không nên lời. Điền Tâm nói: “Giờ chúng ta nên làm sao đây?” Điền Tư Tư đáp: “Dù thế nào ta cũng không về nhà.” Nàng chợt hỏi: “Em có gói theo đồ trang sức không?” Điền Tâm gật đầu. Điền Tư Tư giậm chân nói: “Biết thế lúc nãy xuống xe mang theo cả bọc trang sức đó có phải tốt không.” Điền Tâm chợt lôi một bọc nhỏ từ sau lưng xuống: “Tiểu thư nhìn xem đây là gì?” Điền Tư Tư vui mừng nhảy cẫng lên: “Ta biết tiểu quỷ này thông minh lắm mà.” Điền Tâm chợt thở dài: “Rốt cuộc con nít làm chuyện gì cũng chẳng cẩn thận được như người lớn.” Trên đường không quá tối, vẫn có trăng sao soi sáng. Hai người tiêu dao tự tại cất bước, giống như một chuyến đi tản bộ, khi nãy còn lửa giận bừng bừng, giờ xem chừng đã quên cả. Điền Tư Tư cười: “Hành lý mất rồi, nhưng nhẹ nhàng thoải mái thế này thật thích.” Điền Tâm chớp mắt: “Tiểu thư không sợ đắp chăn đã bị xú nam nhân đắp qua sao?” Điền Tư Tư nói: “Sợ gì chứ, cùng lắm thì mua cái mới, giường, mền của ta chẳng phải cũng mua từ bên ngoài về sao.” Điền Tâm phì cười: “Đại tiểu thư của chúng ta tuy hay cáu giận, sau cùng cũng nghĩ thông suốt, chẳng qua vì mắc bệnh hay quên, lời chính mình nói ra quay qua quay lại một lúc là quên tiệt.” Điền Tư Tư trừng mắt, cau mày: “Có việc này ta thấy rất lạ.” Điền Tâm hỏi: “Là việc gì?” Điền Tư Tư nói: “Gã xa phu đó đi mà chịu mất tiền xe ư?” Điền Tâm ngây người ra một lúc lâu, mới gật gù nói: “Phải rồi, chuyện này sao em lại không nghĩ tới nhỉ?” Điền Tư Tư chợt tát yêu Điền Tâm rồi nói: “Tiểu quỷ ngốc à, hắn đương nhiên biết hành lý của chúng ta đáng giá hơn nhiều, dư sức mua một cỗ xe khác ấy chứ.” Điền Tâm nói: “Ái chà, tiểu thư thật là thiên tài, vấn đề phức tạp như vậy mà tiểu thư cũng nghĩ ra được, em phục tiểu thư quá đi.” Đại tiểu thư rốt cuộc vẫn là đại tiểu thư. Lối suy nghĩ của các nàng thật khiến người ta dở khóc dở cười, chảy cả nước mắt nước mũi. ————————————— Trời sáng. Nghe tiếng gà gáy, bao tử cũng sôi theo. Điền Tư Tư lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao bụng cũng biết kêu “ục ục” nhỉ?” Điền Tâm nói: “Bụng đói sẽ biết kêu liền.” Điền Tư Tư hỏi: “Sao bụng đói lại biết kêu?” Điền Tâm phì cười, những câu hỏi của đại tiểu thư thường thường làm cho người ta phải bật cười. Điền Tư Tư thở dài: “Không ngờ cảm giác đói bụng lại khó chịu thế này.” Điền Tâm ngạc nhiên: “Tiểu thư chưa bao giờ đói bụng sao?” Điền Tư Tư nói: “Có vài lần giữa chừng ta không muốn ăn nữa, đến chiều lại thấy đói cồn cào, giờ ta mới biết, lần đó chưa tính là đói bụng.” Điền Tâm cười nói: “Chẳng phải tiểu thư luôn nói ai sống trên đời cũng nên nếm trải qua mọi tư vị còn gì?” Điền Tư Tư nói: “Nhưng tư vị đói bụng ta đã nếm đủ rồi, bây giờ ta chỉ muốn được ăn miếng thịt kho tàu, bốn mặt đều đỏ hồng, hầm lửa nhỏ thật mềm.” Điền Tâm nói: “Vậy tiểu thư phải về nhà ăn thôi.” Điền Tư Tư nói: “Ở ngoài không có thịt kho tàu à?” Điền Tâm nói: “Ít nhất giờ này không mua được, các tiệm ăn đã mở cửa đau.” Nàng nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Em nghe nói có những trà quán mở cửa sớm lắm, cũng bán cả đồ ăn, mấy quán kiểu đó trong chợ gần đây có nhiều lắm.” Điền Tư Tư vỗ tay cười nói: “Tốt quá rồi, ta vốn định đến chợ xem thử, còn có cả trà quán, nghe nói rất nhiều chuyện trong giang hồ đều phát sinh từ phố chợ cả.” Điền Tâm nói: “Đúng đúng, những chỗ như vậy hạng người nào cũng có, nhất là dân lừa đảo lại càng nhiều.” Điền Tư Tư bật cười: “Miễn là chúng ta cẩn thận một chút, ai mà gạt được, chúng ta không đi lừa ai đã là tốt lắm rồi.” Trong thành đương nhiên có khu chợ, trong chợ tất có trà quán, trong trà quán tụ tập đủ mọi hạng người, phường lưu manh, lừa đảo cũng không ít. Mì và thịt đựng trong tô lớn, sợi mì to, trắng trong, nước dùng hôi hôi mùi dầu, lõm bõm một miếng thịt nhỏ xíu. Mọi người ăn ở đây vì giá rẻ, còn hương vị có ngon hay không chẳng ai để ý. Một tô mì như vậy, ngày thường đại tiểu thư chẳng thèm đụng đũa, nhưng hôm nay loáng cái đã hết nửa tô, ngay đến vụn thịt cũng không chừa lại. Điền Tâm ngó qua, cố nén cười; “Bát đũa này đều bị xú nam nhân dùng qua, tiểu thư không gớm à?” Điền Tư Tư ngây người ra, bất giác cười lên: “Ta quên mất, hóa ra bụng đói lại hay quên như vậy.” Nàng đặt đũa xuống, phát hiện mọi khách nhân trong trà quán đều đang nhìn họ, cứ như nhìn hai nhân vật kỳ quái. Điền Tư Tư sờ sờ lên mặt, nói thầm: “Bộ trên mặt ta có dính gì à?” Điền Tâm đáp: “Làm gì có.” Điền Tư Tư nói: “Thế sao mấy người kia cứ nhìn ta đăm đăm vậy?” Điền Tâm phì cười: “Biết đâu họ đang kén rể cho con gái không chừng.” Nàng vẫn luôn giữ chặt bọc đồ, khi ăn mì cũng không buông tay. Điền Tư Tư đột nhiên nói: “Bỏ ra, đặt bao lên bàn đi.” Điền Tâm thắc mắc: “Để làm gì?” Điền Tư Tư nói: “Đi ra đường, phải nhớ kỹ không để lộ tiền bạc tư trang, em cứ ôm khư khư như vậy, ai nhìn cũng biết ngay trong bao có đồ quý, kiểu gì cũng nảy sinh ý đồ, em cứ giả bộ không quan tâm thì sẽ không ai để ý đến.” Điền Tâm bĩu môi, cười nói: “Không ngờ tiểu thư lại dày dạn kinh nghiệm giang hồ.” Điền Tư Tư trừng mắt: “Tiểu thư nào?” Điền Tâm vội chữa lời: “Thiếu gia.” Nàng vừa đặt bao lên bàn, một người chợt bước tới chỗ họ, ôm quyền hành lễ: “Hân hạnh ra mắt nhị vị.” Người này tướng tá không sáng sủa, thậm chí có chút gian xảo, lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện. Điền Tư Tư thực ra không muốn quan tâm, nhưng vì muốn thể hiện “phong độ giang hồ,” cũng đứng dậy ôm quyền hành lễ đáp lại: “Không dám, không dám.” Người kia chợt ngồi xuống không khách sáo, mở lời trò chuyện: “Hình như hai vị mới tới đây lần đầu?” Điền Tư Tư lạnh nhạt nói; “Tại hạ đã đến đây mấy lần rồi, mọi nơi trong thành đều thông thuộc cả.” Người kia tiếp lời: “Hai vị đã từ bên ngoài tới, cũng nên biết Triệu lão đại Triệu đại ca trong thành này.” Nghe khẩu khí của hắn, vị Triệu đại ca này cũng là nhân vật có tiếng tăm ở đây. Không quen biết những người như vậy thì không tính là bậc lão luyện chốn giang hồ. Điền Tư Tư nói: “Không quen thân lắm, chỉ mới ngồi dùng bữa cùng bàn một đôi lần mà thôi.” Người kia lập tức cười lên: “Nói như vậy, đều là người một nhà cả, tại hạ Triệu Cách Bác, cũng là huynh đệ với Triệu đại ca.” Hắn đột nhiên thấp giọng nói: “Đã là người một nhà, tại hạ có chuyện này không thể không nói.” Điền Tư Tư đáp: “Xin cứ nói.” Thiết Cách Bác nói: “Nơi này rất phức tạp, có đủ mọi loại kẻ xấu, nếu nhị vị có bảo vật trong bao, cứ nên cẩn thận là hơn.” Điền Tâm đang định vươn tay ra ôm lấy cái bọc, Điền Tư Tư liền trừng mắt với cô bé, ngữ điệu nhàn nhạt: “Trong bao chẳng qua chỉ có vài bộ đồ thay mà thôi, đâu cần để tâm đến.” Thiết Cách Bác cười cười, nhẹ nhàng đứng dậy nói: “Tại hạ có ý tốt, nhị vị…” Hắn đột nhiên chụp lấy bọc đồ, quay đầu bỏ chạy. Điền Tư Tư cười khẩy, xem cước pháp của người này, cho dù hắn có chạy trước năm, mười xích*, nàng chỉ cần khẽ lắc mình là tóm được ngay. *Xích: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3 mét Đại tiểu thư tuyệt nhiên không phải hạng nữ nhân liễu yếu đào tơ, có lần ở võ trường trong Cẩm Tú sơn trang, nàng chỉ cần dăm ba chiêu đã đánh gục một tiêu đầu có tiếng ở kinh sư ngã lăn lê bò càng. Theo lời của vị tiêu sư đó, công phu của Điền đại tiểu thư xứng đáng đứng hàng đệ nhất giang hồ, ngay đến vị nữ hiệp nổi danh nhất đương thời là Ngọc Lan Hoa cũng chưa chắc đã hơn. Chỉ tiếc lần này đại tiểu thư không có dịp thi thố bản lĩnh, Thiết Cách Bác còn chưa chạy ra khỏi cửa đã bị một đại hán uy phong lẫm liệt, trên mặt có vết sẹo bị đao chém chặn lại, người đó vươn tay ra tát hắn một phát, lạnh lùng nói: “Cái tên vô dụng này, chẳng khá lên chút nào, còn không mau trả đồ lại cho người ta.” Thiết Cách Bác chẳng những không dám hoàn thủ mà còn chẳng dám rên, lấy tay xoa xoa má, cúi gằm mặt xuống, ngoan ngoãn mang bọc đồ trả lại. Vị đại hán nọ cũng bước tới, ôm quyền nói: “Mỗ họ Triệu, đây là tiểu huynh đệ của mỗ, hai ngày nay hắn túng quá nên mới làm ra chuyện xấu hổ này, nhị vị muốn đánh muốn phạt thế nào xin cứ tự nhiên.” Điền Tư Tư cảm thấy người này không những rất có nghĩa khí giang hồ mà phong thái cũng không tệ, liền cười nói: “Đa tạ bằng hữu tương trợ, đồ đã không bị mất, chuyện đã qua, huynh đài không cần nhắc lại làm gì.” Vị đại hán trừng mắt với Thiết Cách Bác nói: “Đã vậy, còn không mau cảm tạ công tử khoan thứ.” Điền Tư Tư chợt nói: “Huynh đài họ Triệu, liệu có phải vị Triệu đại ca trong thành này?” Đại hán đáp: “Mỗ không dám.” Điền Tư Tư nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, mời ngồi.” Triệu lão đại khoát tay nói: “Bàn này mỗ đã thanh toán rồi.” Điền Tư Tư nói: “Vậy sao được, lần này để tại hạ mời mới phải.” Nàng vớ lấy bọc tiền, định lấy ngân lượng ra thanh toán, nhưng lấy ra chỉ toàn kim thoa hồ điệp khảm đầy trân châu, trong bao vốn không có ngân lượng. Triệu lão đại nhìn chết sững, thấp giọng nói: “Những thứ này không dùng để trả tiền được, nếu huynh đệ cần ngân lượng dùng, cứ đợi một lát, đại ca sẽ đi đổi giùm cho, đảm bảo đổi hoàn đủ số.” Hắn vỗ vỗ ngực tuyên bố: “Không phải mỗ nói khoác, chứ trong thành này không kẻ nào dám quịt tiền của bằng hữu Triệu mỗ ta đây.” Điền Tư Tư ngần ngừ, đang muốn nói “được,” bỗng thấy một trung niên nhân mặc trường bào đeo kiếm đi tới phía mình, trừng mắt nhìn Triệu lão đại, nghiêm mặt nói: “Lão Lục mặt sẹo, có phải lại đang mạo danh ta ra ngoài lừa đảo thiên hạ không?” Vị Triệu lão đại này lập tức đứng bật dậy, cúi mình cười trừ: “Tiểu đệ đâu dám, Triêu lão gia ngài…” Lời chưa nói hết, người đã chuồn mất dạng như một làn khói. Điền Tư Tư nhìn đến sững người, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trung niên nhân mặc trường bao đeo bội kiếm này đã chắp tay hành lễ với hai nàng: “Tại hạ họ Triệu, tiện danh Lao Đạt, bằng hữu trong thành mến mộ nên gọi một tiếng lão đại, kỳ thực tại hạ hổ thẹn vô cùng.” Điền Tư Tư giờ mới minh bạch, hóa ra người này mới chân chính là Triệu lão đại, hai kẻ ban nãy chỉ mạo danh. Triệu lão đại nói: “Lão Lục mặt sẹo là tay lừa đảo có tiếng trong thành, thường hay mạo danh tại hạ để đi lừa người, vừa rồi nhị vị suýt chút nữa đã mắc lừa hắn.” Điền Tư Tư đỏ mặt nói: “Nhưng khi nãy bao đồ của tại hạ bị cướp đi, đúng là hắn đã mang về giúp.” Triệu lão đại cười nói: “Tên Thiết Cách Bác đó đã sớm thông đồng với hắn rồi, chúng cố tình diễn kịch để lấy lòng hai vị, khi hai vị tín nhiệm hắn rồi mới dễ bị trúng kế.” Hắn lại cười cười nói tiếp: “Thực ra ai cũng thấy được nhị vị thân thủ không tồi, tràn trề sinh lực, bằng vào chút bản sự nhỏ nhoi của Thiết Cách Bác làm sao chạy thoát được nhị vị?” ———————————— Điền Tư Tư nghe Triệu lão đại nói Thiết Cách Bác và lão Lục mặt sẹo đã thông đồng với nhau từ trước để lừa nàng, nàng khẽ thở dài một tiếng, mới cất tiếng nói: “Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn.” Nhưng nàng vẫn thấy cao hứng trong lòng, lại nói tiếp: “Huynh đài nhìn ra tại hạ có võ công?” Triệu lão đại cười nói: “Không những biết mà nhất định công phu thuộc hàng cao thủ, vậy nên tại hạ mới thành tâm mong được kết giao bằng hữu với nhị vị như thế này, nếu không việc vừa rồi chưa chắc tại hạ đã nhúng tay vào.” Điền Tư Tư thích chí vô cùng, nghĩ đến việc mình vừa rời nhà đã kết giao được với một giang hồ hảo hán, liền ôm quyền nói: “Mời ngồi, chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp.” Triệu lão đại nói: “Nơi đây phức tạp, không tiện hàn huyên, nhị vị nếu không chê, thỉnh quá bộ đến tệ xá đàm đạo đôi lời, không biết ý nhị vị thế nào?” Khí phách của Triệu lão đại cũng chẳng lớn, chỉ chiếm hai gian phòng nhỏ trong một tạp viện*. Đồ đạc bày biện trong nhà cũng giản tiện, xem ra có chút không hợp lắm với bộ y phục trên người hắn. *tạp viện: nơi có nhiều hộ gia đình cùng ở Điền Tư Tư không những chẳng nghi ngờ, ngược lại nàng còn cho đây là chuyện “tất lẽ dĩ ngẫu.” Bậc giang hồ hảo hán như Triệu lão đại, cho dù trong túi có tiền cũng sẽ mang đi kết giao bằng hữu, đương nhiên bản thân không còn lại nhiều mà hưởng thụ. Người như vậy dĩ nhiên cũng không có gia quyến. Triệu lão đại nói: “Nhị vị nếu không có chuyện gì cấp bách, nhất định phải lưu lại đây hai hôm, tại hạ sẽ đưa các hảo bằng hữu trong thành tới diện kiến nhị vị.” Điền Tư Tư như mở cờ trong bụng: “Vậy thì tốt quá, tiểu đệ xuất môn lần này cũng vì muốn kết giao bằng hữu.” Điền Tâm nhịn không được chen ngang: “Nhưng không biết như vậy có làm phiền Triệu đại gia quá chăng?” Điền Tư Tư trừng mắt nói: “Trước mặt nhân vật như Triệu đại ca, nếu chúng ta quá khách khí ngược lại sẽ không xứng kết giao bằng hữu.” Triệu lão đại vỗ tay cười nói: “Phải phải, huynh đài quả là đấng nam nhi ngay thẳng phóng khoáng, vậy mới không hổ là hảo huynh đệ của ta.” “Đấng nam nhi ngay thẳng phóng khoáng,” “hảo huynh đệ,” những lời này khiến Điền Tư Tư hả hê vô cùng. Ngay cả Triệu lão đại còn không nhìn ra nàng là nữ cải nam trang, vậy thì còn ai nhìn ra được nữa. Nàng không thể không thầm bái phục mình, dường như trời sinh đã có khí chất xông xáo giang hồ, mới cải nam trang lần đầu tiên đã cao minh như vậy. Triệu lão đại tiếp lời: “Huynh đệ, cần gì cứ nói với đại ca một tiếng, phải rồi, ta còn phải đi lấy chút ngân lượng để huynh đệ mang theo phòng xa, có bạc mặt trong người cũng tiện hơn.” Điền Tư Tư nói; “Không cần đâu, ở đây vẫn còn ít đồ trang sức…” Nàng đỏ mặt, vội chữa lời: “…tại hạ cầm của muội muội, có thể đổi thành ngân lượng.” Triệu lão đại nghiêm nghị nói: “Huynh đệ nói vậy là không được, vừa bảo không khách khí, sao bây giờ lại câu nệ lễ tiết như vậy, ta sẽ đi đổi tiền mua rượu, hôm nay chúng ta uống một trận cho thỏa thích.” Hắn không đợi Điền Tư Tư trả lời đã bước chân đi, đột nhiên quay đầu lại, lấy chìa khóa trong túi ra, mở chiếc tủ đặt cạnh giường, nói: “Đồ quan trọng mang theo bên người rất bất tiện, cứ bỏ vào đây khóa lại, chúng ta tuy không sợ người nhòm ngó, nhưng cẩn tắc vô ưu.” Việc gì hắn cũng nghĩ chu đáo, sau khi bỏ bọc đồ vào tủ khóa lại còn đưa chìa khóa cho Điền Tâm, cười cười nói: “Tiểu quản gia này làm gì cũng thận trọng, chìa khóa giao cho đệ bảo quản là hơn.” Điền Tư Tư cảm thấy có chút ngượng ngùng, Điền Tâm đã nhanh nhảu nhận chìa khóa cất đi, đợi khi Triệu lão đại đã ra khỏi cửa, Điền Tâm không nhịn được, thấp giọng nói: “Em thấy tay họ Triệu này cũng không phải người tốt, không rõ rốt cuộc hắn đang toan tính gì?” Điền Tư Tư cười nói: “Tiểu quỷ này mắc bệnh đa nghi nặng quá rồi, người ta đã mời chúng ta vào nhà, lại đi lấy tiền cho chúng ta, người tốt như vậy biết tìm ở đâu ra?” Điền Tâm do dự: “Nhưng bọc đồ của chúng ta…” Điền Tư Tư cắt lời: “Đồ đã khóa trong tủ, chìa khóa em đang cầm, em còn lo cái gì?” Điền Tâm bĩu môi, không nói gì nữa. Điền Tư Tư cũng mặc kệ cô bé, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, lúc này nàng mới để ý trong tạp viện có chừng mười hộ gia đình, trên sào trúc phơi đủ mọi loại quần áo, nhưng đều là đồ cũ, không có bộ nào mới. Gia cảnh của những người sống ở đây hẳn cũng không dư dả gì. Bây giờ vẫn chưa tới chính ngọ, vài người đang ngồi trong sân viện, người thì nhàn nhã mân mê khóa đá*, người thì nhào lộn, trong đó có hai cô nương đang tết tóc. Điền Tư Tư biết những người này nhất định có hành tẩu giang hồ, luyện công phu mãi võ. Còn có một lão nhân mù đang kéo hồ cầm*, một tiểu cô nương cúi đầu đứng bên, len lén nghịch chơi mấy hạt đậu tương tư* cầm trên tay. Lão nhân này tất nhiên là người hát rong kiếm tiền. Vị cô nương kia nắm đậu tương tư trong tay, phải chăng cũng đã động xuân tình, mấy hạt đậu đó có phải tình nhân lén tặng nàng? Nàng liếc nhìn về phía Điền Tư Tư, ánh mắt khinh khỉnh khẽ lướt qua, rồi lại cúi đầu giấu nắm đậu tương tư trong lòng. “Vị cô nương này chẳng lẽ đã để ý ta? Vì không muốn ta biết nàng đã có ý trung nhân nên mới vội giấu đậu tương tư đi?” Nghĩ đến đây, Điền Tư Tư không dám nhìn về hướng đó nữa, tuy nàng thấy thích thú nhưng cũng không muốn rước phiền toái vào thân. Trong sân còn có vài đứa bé thò lò mũi xanh đang đắp đất chơi trò xây tường thành. Một thiếu phụ mang thai đang nhóm lửa, mắt bị khói cay xè đỏ cả lên, không ngừng chảy nước mắt, xem ra cái thai cũng được tám, chín tháng rồi, ngày sinh nở không còn xa nữa. Mẹ chồng của thiếu phụ đó không ngừng cằn nhằn bên cạnh, chê nàng lười, nhưng vẫn rút khăn tay lau mặt cho nàng. Điền Tư Tư chợt cảm thấy ấm áp trong lòng. Nàng chợt có chút ngưỡng mộ thiếu phụ mang thai đó. Tuy thiếu phụ ấy không có châu báu, không có trang sức, không có phấn hoa mua từ kinh thành về, không có váy áo lụa là đáng giá năm lạng bạc một xích, nhưng nàng vẫn có cuộc sống của riêng mình, được yêu thương, trong mình nàng đang nuôi dưỡng một sinh mệnh khác. “Đời người nếu chỉ quanh quẩn trong hậu hoa viên ngắm mây trôi lững lờ, hoa tàn hoa nở, tuy được hưởng thụ những thứ tốt nhất, nhưng cuộc đời đó có khác chi chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son?” Điền Tư Tư thở dài, chỉ giận sao bản thân không sớm có dũng khí thoát ra khỏi lồng. Nàng quyết định phải tận dụng cơ hội này hưởng thụ nhân sinh thật vui vẻ. Lửa cháy bập bùng, một chiếc nồi đặt trên bếp. Tiếng hồ cầm đã ngưng, lão nhân kéo đàn đang rít thuốc, vị cô nương nọ nhẹ nhàng đấm lưng cho lão. Điền Tâm đột nhiên đi ra hỏi nhỏ: “Sao đến giờ này mà Triệu lão đại vẫn chưa về?” Điền Tư Tư nói: “Có thể ông ta không sẵn tiền mặt trong tay nên phải đi lo liệu ở chỗ khác.” Điền Tâm nói: “Em chỉ sợ ông ta chuồn mất rồi.” Điền Tư Tư trừng mắt: “Người ta chưa lừa của mình một văn tiền nào, sao phải chuồn.” Điền Tâm bĩu môi, quay đầu trở vào phòng. Cơm trong nồi đã chín, hương thơm lôi kéo một thanh niên mặt mày đen nhẻm về nhà. Khắp người hắn đẫm mồ hôi, hẳn là vừa phải lao động vất vả suốt buổi sáng. Thiếu phụ mang thai kia lập tức ra đón, lau mồ hôi cho hắn, hắn dịu dàng đặt tay lên bụng vợ, thì thầm bên tai mấy câu, thiếu phụ nhìn hắn có vẻ kiêu ngạo, rồi cả hai chợt cười phá lên. Hai con chó quanh quẩn tìm ăn trong sân. Đám trẻ nô đùa đến nỗi người dính đầy bùn đất đều bị mẫu thân gọi về đánh đòn. Triệu lão đại vẫn chưa về. Điền Tư Tư bắt đầu có chút nóng ruột, Điền Tâm đột nhiên từ trong phòng chạy ào ra. Nhìn bộ dạng nàng như có lửa cháy sau đuôi, nàng không ngừng dậm chân kêu lên: “Không xong rồi, không xong rồi…” Điền Tư Tư giật mình nói: “Chuyện gì mà nhặng xị lên vậy, chẳng lẽ em cũng có nhu cầu cần giải quyết à? Ở đây có gian vệ sinh mà!” Điền Tâm hốt hoảng: “Không phải…không phải…bọc đồ của chúng ta…” Điền Tư Tư nói: “Chẳng phải đã khóa vào trong tủ rồi sao?” Điền Tâm lắc đầu lia lịa: “Không thấy, tủ trống rỗng, chẳng có gì cả.” Điền Tư Tư nói: “Nói bậy, rõ ràng chính tay ta bỏ cái bọc vào trong đó mà.” Điền Tâm nói: “Nhưng giờ không thấy nữa, khi nãy em không yên tâm nên mở ra xem, vừa mở tủ ra mới biết…” Điền Tư Tư lo lắng chạy vào phòng xem, đúng là trong tủ không có gì. Bọc đồ biến đâu mất? Chẳng lẽ nó tự mọc cánh bay ra khỏi cái tủ khóa kín? Điền Tâm thở hổn hển: “Tủ này chỉ có ba mặt, trong tường có lỗ hổng, tay họ Triệu đó nhất định đã thò tay vào trộm bao đi từ lỗ hổng đó, em đã nghi hắn chẳng phải người lương thiện mà.” Điền Tư Tư giậm chân, lao ra ngoài. Mọi người đã về nhà dùng cơm trưa, chỉ còn người luyện khóa đá vẫn ở trong sân, đang múc nước giếng rửa mặt. Điền Tư Tư xông tới cạnh hắn: “Triệu lão đại đâu? Các người có biết hắn đang trốn chỗ nào không?” Người kia ngơ ngơ ngác ngác nói: “Triệu lão đại là ai? Chúng tôi đâu có biết.” Điền Tư Tư nói: “Hắn ở trong gian phòng bên kia kìa, là hàng xóm của các ngươi đó, sao lại không biết?” ——————————
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang