Đại Nhân Vật

Chương 28 : Chuyện không ngờ tới

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:18 17-07-2024

.
CHƯƠNG 28: Chuyện không ngờ tới Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee Tay của người sống sao lại lạnh như vậy? Mọi âm thanh trong quan tài đột nhiên biến mất, kể cả tiếng cười, chỉ còn tiếng thét của nàng vọng lại trong điện thờ không một bóng người. Loại âm thanh đó sao nghe giống tiếng quỷ khóc. Điền Tư Tư dụng hết sức bình sinh, định giằng ra khỏi cánh tay kia. Nhưng cánh tay đó cứ như dính chặt vào tay nàng, bất kể giằng co thế nào cũng không thoát. Nàng thở dốc, y phục toàn thân đẫm mồ hôi lạnh. Cánh tay này rốt cuộc là của ai? Đã thò tay ra sao còn chưa lộ mặt? Lẽ nào kẻ đó không có đầu, không có thân thể, chỉ có một cánh tay lạnh như băng này? Điền Tư Tư định thử thêm lần nữa, kéo cánh tay này ra khỏi quan tài. Ngờ đâu nàng chưa dụng lực thì cánh tay kia đã cử động. Một thứ sức mạnh đáng sợ kéo cả thân mình nàng, khiến nàng hoàn toàn không kịp phản kháng. Đột nhiên nàng bị lôi tuột vào trong quan tài. Ai lâm vào tình cảnh này hẳn là đều sợ chết ngất. Có điều nàng lại tỉnh táo vô cùng, tỉnh táo đến mức đáng sợ. Trong quan tài không chỉ có một cánh tay, còn có một người, một cái đầu và một thân mình. Thân người cứng ngắc, ngoài cương thi, có lẽ ngay cả điếu tử quỷ* xác cũng không cứng như vậy. *Điếu tử quỷ: hồn ma người chết do thắt cổ. Bị lôi vào trong quan tài, Điền Tư Tư lập tức nằm ngay lên cái thân thể cứng ngắc kia. Sau đó nắp quan tài đóng sập lại nghe “ầm” một tiếng. Ánh đèn, sương khói đều tan biến, trước mắt chỉ còn lại màn đêm tuyệt vọng. Tuy thần trí còn tỉnh táo, nhưng Điền Tư Tư không tài nào cử động nổi nữa. Toàn thân nàng cứng đờ, thậm chí còn lạnh, còn cứng hơn cương thi kia. Hai tay cương thi đột nhiên ôm chặt lấy nàng, chặt đến nỗi khó thở. Nàng muốn hét toáng lên nhưng cổ họng dường như đã bị bịt kín. Nàng sợ đến mức muốn phát bệnh, chỉ hận không thể chết luôn cho xong. Đôi khi muốn chết cũng chẳng dễ dàng gì. Một hàng nước mắt chảy xuống trên gương mặt nàng. Tình cảnh bi ai, đáng sợ này không rơi trúng ai, lại rơi trúng đầu nàng. Hệt như một cơn ác mộng – cơn ác mộng kéo dài vĩnh viễn. Giá như có thể kêu khóc để xoa dịu bớt, nhưng nàng không tài nào cất tiếng được, chỉ đành khóc rấm rứt. Cương thi kia chợt cười ám muội. Từng hơi thở toát ra theo tiếng cười của hắn, quanh quẩn bên tai Điền Tư Tư. Cương thi này cũng có hơi thở nóng ấm. Cổ họng Điền Tư Tư vốn đang cứng đơ, chợt thả lỏng ra một chút, nàng lấy hết sức hét toáng lên. Chờ đến lúc nàng thét khản cả giọng, cương thi kia mới cất giọng cười u ám: “Có kêu la nữa cũng vô ích, nơi này chẳng ai nghe thấy đâu, đến ma quỷ cũng chẳng nghe thấy.” Giọng nói vừa trầm vừa đơn điệu, rất ít người từng nghe qua giọng nói đáng sợ như vậy. Nhưng Điền Tư Tư đã nghe qua. Hơi thở của nàng chợt đứt đoạn. Kẻ này không phải cương thi mà là người. Nhưng tất thảy cương thi trên đời cộng lại cũng không đáng sợ bằng kẻ này. Cát tiên sinh. Vốn dĩ nàng định nói ra ba chữ này, nhưng cổ họng chỉ có thể ú ớ cất lên những âm thanh gì đó không nghe rõ. Cát tiên sinh cười ha hả: “Giờ nàng nên đoán ra ta là ai rồi, nàng còn sợ gì nữa?” Điền Tư Tư không sợ. Một chữ “sợ” không đủ miêu tả cảm giác của nàng lúc này. Tay Cát tiên sinh sờ soạng trên người nàng, hắn chậm rãi nói tiếp: “Đừng quên nàng đã đồng ý gả cho ta, ta chính là phu quân của nàng, nàng ngủ chung với phu quân thì có gì đáng sợ?” Tay hắn hệt như con rắn, không ngừng chuyển động. Thân thể cứng đờ lạnh lẽo của hắn dường như đang hoạt động trở lại. Điền Tư Tư kêu thét lên: “Thả ta ra, thả ta ra…” Cát tiên sinh nói: “Thả nàng ư? Nàng nói xem ta có thả nàng không?” Điền Tư Tư nói: “Ngươi muốn gì?” Lời nói của nàng bỗng nhiên rất rành rọt. Khi một người đã khiếp sợ đến cực điểm, thật kỳ lạ là toàn thân lại đột nhiên thả lỏng ra được. Nguyên nhân vì sao? Không ai trả lời được, bởi lẽ rất ít người có cơ hội trải qua tình cảnh đó. Cát tiên sinh thong thả đáp: “Ta muốn gì ư? Ta muốn cùng nàng ngủ luôn ở đây, khi sống không thể chung giường thì khi chết đi có thể nằm chung một cỗ quan tài cũng được.” Điền Tư Tư nói: “Vậy sao ngươi không giết ta nhanh đi?” Cát tiên sinh nói: “Nàng muốn chết thật sao?” Điền Tư Tư nghiến răng: “Ta chết rồi, ngươi có làm gì ta cũng không quan tâm nữa.” Cát tiên sinh nói: “Tiếc là giờ ta chưa muốn chết.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi muốn đợi đến bao giờ?” Cát tiên sinh nói: “Nàng đoán xem?” Cánh tay như độc xà của hắn đã luồn vào trong y phục của Điền Tư Tư. Hai người chen chúc trong một cỗ quan tài chật hẹp, dù có sức chạy trốn hay phản kháng, Điền Tư Tư cũng không cựa quậy gì được. Nàng cắn môi đến mức bật máu. Đau khổ khiến nàng thêm tỉnh táo, nàng chợt thở dài nói: “Ngươi muốn ta thật sao?” Cát tiên sinh đáp: “Ta vì nàng mà tốn bao tâm huyết như vậy, nàng nên hiểu rõ rồi mới phải.” Điền Tư Tư nói: “Nếu thật lòng muốn có ta, ngươi không nên dùng cách này.” Cát tiên sinh nói: “Vậy ta nên làm thế nào?” Điền Tư Tư nói: “Lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối. Chắc hẳn ngươi đã nghe đến câu này.” Cát tiên sinh nói: “Ý nàng muốn ta tới gặp Điền nhị gia xin cưới nàng?” Điền Tư Tư đáp: “Đúng vậy.” Cát tiên sinh nói: “Nếu ông ấy đồng ý thì sao? Nàng sẽ chấp nhận gả cho ta chứ?” Điền Tư Tư đáp: “Đương nhiên.” Cát tiên sinh chợt bật cười: “Thế thì đơn giản thôi.” Điền Tư Tư nói: “Đơn giản?” Cát tiên sinh nói: “Tất nhiên rồi, bây giờ ta đi hỏi vợ ngay đây.” Hắn đồng ý yêu cầu này nhanh như vậy khiến Điền Tư Tư không khỏi ngỡ ngàng. Nàng nghĩ mãi không hiểu hắn dựa vào đâu mà nói chuyện này đơn giản? Hắn có gì trong tay mà lại tự tin như thế? Đúng lúc này nàng nhận ra cỗ quan tài đang từ từ chìm xuống dưới. Nàng mất bình tĩnh thốt lên: “Ngươi định mang ta đi đâu? Mười tám tầng địa ngục ư?” Cát tiên sinh cười: “Nơi đó có gì không tốt? Ít nhất cũng ấm áp hơn trên thiên đàng, gió chẳng tới mặt, mưa chẳng tới đầu.” Điền Tư Tư kêu lên: “Nhưng phụ thân ta không ở chỗ đó, dù người còn sống hay đã khuất, nhất định không ở chỗ đó.” Cát tiên sinh lạnh lùng nói: “Nàng còn chưa xuống xem, sao biết Điền nhị gia không ở đây?” Cỗ quan tài từ từ chìm xuống đất, mang theo cả trái tim của Điền Tư Tư. “Lẽ nào phụ thân đã rơi vào tay ác quỷ này, vậy nên hắn mới tự tin như thế?” Không thể nào. Nàng tìm mọi cách tự trấn an bản thân: “Phụ thân đâu phải người dễ đối phó như vậy, tuyệt đối không thể.” Nghĩ tới những cố sự huy hoàng trong cuộc đời cha, Điền đại tiểu thư thấy an tâm hơn một chút. Đúng lúc này, cỗ quan tài chợt ngừng lại. Sau đó nắp quan tài mở ra, ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn theo đó len lỏi vào trong quan tài. Nhờ đó Điền Tư Tư mới trông rõ bộ mặt của Cát tiên sinh. Vẫn là bộ dạng nửa sống nửa chết, quái khí u ám, vô sắc vô cảm như trước. Dù là một kẻ gần chết cũng không khó coi, không đáng sợ như thế. Vừa nhìn thấy bộ mặt đó, Điền Tư Tư bất giác nhắm tịt mắt lại. Cát tiên sinh nói: “Sao nàng không mở mắt ra nhìn xem?” Điền Tư Tư lắp bắp: “Nhìn…nhìn cái gì?” Cát tiên sinh nói: “Nhìn xem Điền nhị gia có đang ở đây không?” Hắn chợt buông lỏng tay ra. Điền Tư Tư dụng lực toàn thân nhảy ra ngoài, nàng chợt đứng sững lại, tựa như vừa nhảy vào một hồ băng lạnh chết người. Vừa nhảy ra khỏi quan tài, nàng nhìn thấy Điền nhị gia. Nếu không phải chính mắt trông thấy thì dù có chết nàng cũng không tin Điền nhị gia quả thật đang ở nơi này. Một căn phòng bốn bức tường, không có cửa ra vào, cũng không có cửa sổ, chỉ có một cỗ quan tài rất lớn. Không rõ ánh đèn phát ra từ đâu. Ánh sáng xanh leo lét chẳng khác nào lửa quỷ dưới địa ngục. Trước mặt có mấy chiếc ghế. Một lão nhân gầy yếu ngồi trên chiếc ghế chính giữa, tay cầm một tẩu thuốc màu xanh ngọc. Một nữ nhân đứng đằng sau đang nhẹ nhàng đấm lưng cho ông. Một nữ nhân khác ngồi trên đùi ông, đang châm mồi, điểm thuốc. Điền Tư Tư chợt toát mồ hôi lạnh khắp người. Nàng đương nhiên nhận ra người này là Điền nhị gia, cũng nhận ra tẩu thuốc bằng ngọc phỉ thuý. Ngày bé nàng cũng từng ngồi trong lòng cha, điểm thuốc cho ông. Bất kể ai ở trong tình huống đó, nhìn thấy phụ thân mình, đều sẽ lao tới. Nhưng Điền Tư Tư lại đứng run rẩy bên cạnh cỗ quan tài. Vì nàng nhận ra hai nữ nhân kia. Người đứng sau đấm lưng chính là Vương đại nương, còn người ngồi châm thuốc trên đùi, chính là Trương Hảo Nhi. Cô nàng mặt dày này xem ra rất thích ngồi trên đùi nam nhân. Điền Tư Tư không những toàn thân run rẩy mà còn nước mắt đầm đìa. Ngược lại, Điền nhị gia trông thấy nàng thì cực kỳ vui vẻ, cười nói: “Tốt quá, cuối cùng con cũng đến.” Đây là những lời của một người cha khi trông thấy đứa con gái ruột của mình. Điền Tư Tư hai mắt đẫm lệ, run rẩy nói: “Cha, cha biết con sẽ đến?” Điền nhị gia gật đầu. Vương đại nương cũng cười khúc khích: “Cô tới rồi thì tốt, chúng ta nói chuyện vừa nhắc đến cô.” Điền Tư Tư nghiến răng: “Nhắc gì đến ta?” Vương đại nương cười: “Khi nãy ta thay mặt Cát tiên sinh đặt chuyện hỏi cưới cô, nói cho Điền nhị gia nghe.” Điền Tư Tư nói: “Cha, cha nói sao?” Vương đại nương đáp: “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Hai người quả là một cặp trai tài gái sắc trời sinh. Cô bảo ông ấy còn nói thế nào nữa?” Trương Hảo Nhi liếc mắt cười nói: “Điền nhị gia đồng ý rồi, hai vị còn không mau lại cảm tạ hai bà mối này đi.” Điền Tư Tư tròn mắt nhìn phụ thân cô chẳng nói chẳng rằng, cũng không cử động. Nàng cứng đờ cả người. Cát tiên sinh không biết từ lúc nào đã mò tới bên cạnh, vòng tay ôm eo nàng. Điền Tư Tư trừng mắt nhìn, mọi biểu cảm trên mặt dần biến thành băng lãnh: “Mau bỏ cái tay thối của ngươi ra!” Cát tiên sinh cười: “Bây giờ lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối đều đã có, nàng còn e ngại điều chi?” Điền Tư Tư không thèm để ý đến hắn, nàng vẫn đang nhìn Điền nhị gia kia, cất tiếng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?” Vương đại nương cười yêu mị: “Nhìn cô kìa, ngay đến cha ruột cũng không nhận ra nữa.” Điền Tư Tư đột nhiên lao tới trước, gặng hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao cải trang thành phụ thân ta? Phụ thân ta đâu?” Vương đại nương sầm mặt, lạnh lùng đáp: “Ta nói cho cô biết, từ giờ trở đi người này chính là Điền nhị gia, phụ thân cô, trên đời chỉ có một người này, không có người thứ hai.” Thân mình Điền Tư Tư chợt mềm nhũn, rốt cuộc không chịu nổi, nàng bật khóc thảm thiết. Vương đại nương vốn đang đấm lưng cho Điền nhị gia, đột nhiên tát hắn một cái: “Đã dạy dỗ ngươi kỹ như vậy, sao còn để cô ta phát hiện ra?” Kẻ kia khóc dở mếu dở: “Ta…ta làm sao biết được?” Vương đại nương lại cho hắn thêm cái tát nữa: “Bảo ngươi ít mở miệng thôi, sao lắm lời thế hả?” Kẻ kia lấy tay che mặt, nói: “Ban nãy ta chỉ nói mỗi một câu thôi mà, ta…ta làm sao biết…” Hắn đột nhiên trượt khỏi ghế, quỳ mọp trên đất. Vương đại nương cười lạnh, từ phía sau chiếc ghế bước lên trước, trong mắt lộ rõ sát ý. Cát tiên sinh chợt nói: “Tha cho hắn, kẻ này về sau còn có tác dụng.” Vương đại nương cười lạnh, giơ chân đá kẻ kia lăn lông lốc, lớn tiếng đe doạ: “Thứ đồ vô dụng, còn không mau cút vào trong cho ta, cút!” Trương Hảo Nhi thở dài nói: “Ta đã bảo hắn cải trang không giống mà, dù mặt hắn có vài phần nhang nhác Điền nhị gia, nhưng khí phách thì hắn làm sao bắt chước được?” Vương đại nương liếc cô ta, gương mặt thoáng ẩn hiện ý cười, thong thả đáp: “Tất nhiên hắn không lừa được cô, nhưng không phải ai cũng có giao tình với Điền nhị gia như cô.” Trương Hảo Nhi cũng liếc lại cô ta với nét cười như có như không trên mặt: “Đừng bảo là cô đang ghen nhé?” Vương đại nương cười nói: “Ghen cái gì? Lẽ nào bây giờ cô còn dám ngủ cùng ông ta?” Điền Tư Tư giậm chân, nghiến răng vặn hỏi: “Phụ thân ta đâu rồi? Cho dù các ngươi không dám dẫn ta đi gặp ông ấy, ít nhất hãy nói cho ta biết ông ấy đang ở đâu?” Vương đại nương thở dài: “Đúng là chúng ta không dám đưa cô đi gặp ông ấy.” Sắc mặt Điền Tư Tư ngày càng xanh mét: “Tại sao?” Vương đại nương nói: “Cô làm sao biết kẻ kia không phải Điền nhị gia?” Điền Tư Tư cười khẩy: “Lẽ nào ngươi không nhìn ra?” Vương đại nương đáp: “Hắn đương nhiên không có khí phách của Điền nhị gia, cũng không thể sao chép hoàn toàn cách đi đứng của Điền nhị gia, nhưng hắn ngồi im trên ghế, không hề cử động, nơi đây đèn đóm tối tăm thế này, cô làm thế nào nhận ra hắn là kẻ giả mạo nhanh như vậy? Điền Tư Tư ngần ngừ, rốt cuộc cũng nói: “Ta nói cho người biết, phụ thân ta bỏ thuốc nhiều tháng rồi, sức khoẻ ông không tốt, vốn không thể hút thuốc nữa.” Vương đại nương và Cát tiên sinh nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Điền Tư Tư nói: “Chuyện ta hỏi các ngươi thì sao?” Cát tiên sinh nói: “Nàng hỏi gì?” Điền Tư Tư đáp: “Phụ thân ta…” Cát tiên sinh chợt ngắt lời nàng: “Nàng muốn gặp cha nàng cũng đơn giản thôi. Chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, ta lập tức đưa nàng về nhà bái kiến nhạc phụ.” Điền Tư Tư hậm hực đáp: “Ta khuyên ngươi bỏ ý định đó đi.” Cát tiên sinh điềm nhiên: “Con người ta không bỏ cuộc bao giờ.” Điền Tư Tư lớn tiếng kêu lên: “Ngươi có bỏ cuộc hay không ta mặc kệ, có chết ta cũng không gả cho ngươi, dù phụ thân ta có bằng lòng, ta thà chết còn hơn.” Cát tiên sinh thắc mắc: “Tại sao?” Vương đại nương nói: “Phải đó, sao cô lại như vậy? Hắn tuổi tác không lớn, chưa có thê tử, nhân phẩm không tệ, võ công lại thuộc hàng cao thủ nhất đẳng, có điểm nào không xứng với cô?” Điền Tư Tư hét lên: “Hắn dựa vào đâu mà đòi xứng với ta, vốn dĩ hắn không phải con người!” Trương Hảo Nhi chớp mắt, bật cười: “Ta hiểu rồi, nhất định là cô cho rằng hắn quá xấu xí.” Điền Tư Tư chỉ hừ một tiếng. Vương đại nương bước tới vỗ vai Cát tiên sinh, cười nói: “Nếu ngươi biến thành một công tử anh tuấn, chưa biết chừng nàng ta sẽ đồng ý gả cho ngươi đấy.” Trương Hảo Nhi đồng tình: “Phải rồi, các cô nương mười tám tuổi có ai lại không thích soái ca.” Cát tiên sinh nói: “Các ngươi muốn ta biến thành một mỹ nam tuấn tú?” Trương Hảo Nhi đáp: “Càng anh tuấn càng tốt.” Cát tiên sinh cười: “Vậy thì đơn giản thôi.” Hắn quay người đi, một lát sau mới từ từ quay lại. Trương Hảo Nhi vỗ tay khen: “Quả nhiên là đẹp hơn nhiều rồi, một nam tử thế này đến ta còn thích.” Vương đại nương bụm miệng cười: “Xem ra Điền cô nương phen này muốn được gả đi gấp lắm rồi.” Trương Hảo Nhi nói: “Hẳn là thế rồi!” Điền Tư Tư vốn dĩ có chết cũng không muốn nhìn kẻ kia, lúc này nàng không nén được tò mò quay đầu sang. Vừa trông thấy kẻ kia, nàng sững người. Cát tiên sinh quả thực đã biến thành một người hoàn toàn khác. Một nam tử trung niên, dáng vẻ thành thục, anh tuấn, tiêu sái, mang trên người một thứ mị lực chỉ nam nhân trưởng thành mới có được. Đó là thứ mị lực dễ khiến thiếu nữ động lòng nhất. Điền Tư Tư không tin vào mắt mình nữa. Vương đại nương nhìn nàng, cười nói: “Cô đã từng nghe nói đến thuật dịch dung chưa?” Điền Tư Tư có nghe. Nhưng trên mặt Cát tiên sinh hoàn toàn không biểu cảm, xem ra không phải do thuật dịch dung. Có lẽ do Điền Tư Tư chưa từng chú ý quan sát người này. Nàng vốn không dám nhìn hắn lâu. Nhưng rõ ràng trông bộ dạng hắn cũng rất vừa mắt, tại sao lại đi cải trang thành một kẻ không giống người? Lẽ nào hắn không dám để lộ mặt thật là vì muốn che giấu thân phận? Thân phận thực sự của hắn là thế nào? Điền Tư Tư tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng không khiếp sợ như trước nữa. Dáng vẻ bây giờ của Cát tiên sinh không hề đáng sợ chút nào, chẳng những anh tuấn tiêu sái mà nụ cười cũng ấm áp dịu dàng. Hắn mỉm cười nhìn Điền Tư Tư: “Giờ ta rất xứng đôi vừa lứa với nàng phải không?” Trương Hảo Nhi cười: “Nhìn ngươi thế này dù có là tiên nữ giáng phàm cũng xứng đôi.” Tưởng chừng Điền Tư Tư đã có chút động tâm, nhưng nàng lại lắc đầu quầy quậy: “Không được!” Trương Hảo Nhi thắc mắc: “Không được là thế nào?” Điền Tư Tư nói: “Ta không biết hắn là ai, sao có thể lấy hắn được?” Vương đại nương nói: “Thật may Cát tiên sinh của chúng ta cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt, hai người không những trai tài gái sắc mà còn môn đăng hộ đối.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Hả?” Vương đại nương nói: “Cô mà biết danh tính thực của hắn, không khéo lại giật thót cả tim ấy chứ!” Điền Tư Tư ngơ ngác. Vương đại nương cười: “Cô đã nghe nói đến Liễu Phong Cốt chưa?” Liễu Phong Cốt? Kẻ này chính là Giang Nam đệ nhất danh hiệp Liễu Phong Cốt. Điền Tư Tư quả thực giật mình. Liễu Phong Cốt cũng là một đại nhân vật trong mắt nàng, thật không ngờ kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ này lại chính là đại nhân vật nàng luôn ngưỡng mộ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang