Đại Nhân Vật
Chương 27 : Phạn Âm Tự
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:18 17-07-2024
.
CHƯƠNG 27: Phạn Âm Tự
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
——————————————————-
Dốc núi, rừng sâu.
Ngôi miếu nằm ngay trên sườn núi, trong rừng thẳm.
Phạn Âm tự.
Trời đêm ảm đạm, nhưng trong ánh sáng mờ mờ vẫn nhìn ra được ba chữ đại tự thiếp vàng bị bong tróc từng mảng.
Thập Tam Chi Thủ đi tới đây, thân ảnh chợt loáng một cái đã không thấy đâu nữa.
Tuy đêm đã khuya lắm rồi, nhưng ngọn đèn chong trên ban thờ Phật hay còn sáng.
Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn không chiếu đến bức tường cao bên ngoài, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảng hôn ám vàng nhạt, không rõ là sương, là khói hay mây mù?
Trong bóng đêm, Điền Tư Tư khẽ thở dài, lần nào đến đây nàng cũng cảm thấy bất an trong lòng.
Nàng cảm thấy miếu luôn gắn liền với người chết, quan tài, bùa chú…toàn những thứ u ám, tang tóc.
Trong miếu tuyệt đối không có âm thanh gì tươi vui, chỉ nghe thấy tiếng tụng kinh gõ mõ đơn điệu, cứng nhắc, những kinh văn chú ngữ hệt như oán phụ rầu rĩ, những tiếng khóc thút thít sụt sùi chẳng khác nào kinh văn chú ngữ.
Nàng thích nghe tiếng cười chứ không thích nghe tiếng khóc.
May sao lúc này chẳng có âm thanh gì cả.
Không may ở chỗ, tĩnh lặng mới chính là thứ âm thanh đáng sợ nhất.
Sắc mặt Dương Phàm cũng nhuốm đầy nghi hoặc.
Điền Tư Tư cứ tưởng hắn sẽ bảo nàng và Tần Ca đợi ở ngoài, còn hắn xông vào thám thính tình hình trước.
Đương nhiên nàng sẽ phản đối.
Bây giờ Dương Phàm nói gì nàng cũng phản đối.
Ngờ đâu Dương Phàm chẳng nói gì cả, cứ quang minh chính đại, đường hoàng đi tới.
Điền Tư Tư lại phát bực: “Xem ra ngôi miếu này cũng chẳng có gì thần bí.”
Dương Phàm quay lại nhìn nàng, đợi nàng nói tiếp.
Điền Tư Tư nói: “Nhưng đám người đó lại có quan hệ rất lớn.”
Dương Phàm nói: “Đám người nào?”
Điền Tư Tư trừng mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là đám người Kim Đại Hồ Tử, những kẻ đã đi làm hòa thượng chứ còn ai.”
Dương Phàm tỏ ra chưa hiểu.
Điền Tư Tư nói: “Nếu bọn chúng đã dám đưa họ đến đây, tất nhiên cũng sớm phòng bị khi chúng ta tìm đến.”
Dương Phàm ậm ừ.
Điền Tư Tư nói: “Đương nhiên chúng không muốn ta tìm ra họ, cho nên…”
Dương Phàm nói: “Cho nên làm sao?”
Điền Tư Tư nói: “Cho nên ta tin chắc ngôi miếu này không đơn giản chút nào, nhất định có mai phục.”
Dương Phàm nói: “Có mai phục thì sao?”
Điền Tư Tư nói: “Có mai phục thì đương nhiên không thể đường đột xông vào như thế này được.”
Dương Phàm nói: “Thế chi bằng đi về vậy.”
Điền Tư Tư nói: “Đã đến đây rồi sao lại về!”
Dương Phàm nói: “Đi vào không được, đi về chẳng xong, thế cô nói xem nên làm thế nào?”
Điền Tư Tư nói: “Chúng ta cử một người vào trước thám thính, hai người còn lại ở ngoài tiếp ứng.”
Ý kiến này nàng vốn định phản đối, bây giờ lại do chính nàng đề xuất.
Nhưng Dương Phàm hoàn toàn không có ý phản đối, chỉ hờ hững hỏi: “Ý cô muốn để ai vào trước?”
Những lời này mà hắn cũng nói ra được.
Nếu đổi lại là nam nhân khác, tất nhiên trước mặt người đẹp hắn sẽ xung phong giành phần nguy hiểm.
Điền Tư Tư cắn môi, quay lại nhìn Tần Ca.
Tần Ca chẳng có phản ứng gì.
Hắn vốn cũng giống người, nhưng hễ ở gần tên Đại Đầu Quỷ này là lại biến ra cái giống gì không biết.
Điền Tư Tư hậm hực nói: “Ngươi nói đi, ý ngươi muốn ai vào trước?”
Dương Phàm hờ hững đáp: “Chủ ý do cô đề xuất, đương nhiên là cô nên đi.”
Tên Trư Bát Giới này lại mặt dày kêu nữ nhân đi đánh trận đầu, xông pha mạo hiểm! Điền Tư Tư sắp tức phát điên, giậm chân hậm hực gắt lên: “Được, đi thì đi!”
Dương Phàm ung dung nói: “Cô vào đó nếu gặp phải bất trắc gì chúng ta còn nghĩ được cách cứu cô, chứ chúng ta gặp nguy hiểm thì cô làm sao cứu được.”
Hắn cư xử mất mặt nam nhi như vậy mà còn nói năng hùng hồn.
Điền Tư Tư không thèm nghe, quay đầu đi thẳng.
Hai gã nam nhân đó đúng là đồ bỏ đi, quả thật không phải người, Điền đại tiểu thư không thèm nhìn họ nữa.
Nàng đi một mạch qua con đường đá, tiến vào cổng lớn, bước lên bậc thềm,
Nàng bỗng dừng bước.
Cánh cổng tuy đóng, nhưng khép không chặt.
Từng làn khói vàng nhạt lúc ẩn lúc hiện bay qua khe cửa.
Miếu còn có hương hỏa, tức là có người.
Nếu có người ở, tại sao không có âm thanh gì?
Lẽ nào họ thấy Điền Tư Tư tới, liền im lặng chờ ở trong?
Lẽ nào họ đã bị giết để diệt khẩu, đã chết cả rồi?
Cơn giận bừng bừng của Điền đại tiểu thư trong phút chốc tan biến cả, chân tay mềm nhũn, chỉ muốn nắm lấy tay một nam nhân.
Nhất là tay của Dương Phàm.
Bàn tay hắn dường như luôn ấm áp, trầm ổn, lại sạch sẽ, nữ nhân đặc biệt thích như vậy.
Chỉ tiếc bây giờ chẳng thấy bóng dáng tên Đại Đầu Quỷ đó đâu nữa.
Tần Ca cũng đi đâu mất rồi.
Điền Tư Tư quay đầu lại, nhìn tới nhìn lui mãi vẫn không thấy họ.
Tay nàng càng lạnh, lòng bàn tay ướt đẫm, mồ hôi lạnh túa ra, gần như muốn hét toáng lên.
Nhưng nàng không thể làm thế, nàng thà chết còn hơn để mất mặt trước tên Trư Bát Giới đó.
Đứng một lúc trên thềm đá, Điền đại tiểu thư cuối cùng cũng lấy lại can đảm, giơ tay đẩy cửa.
Cửa đóng nhưng không có khóa hay cài then.
Điền Tư Tư chỉ đẩy nhẹ, cửa lập tức mở, phát ra những âm thanh khô khốc.
Âm thanh thật khó chịu, nghe thật ghê răng.
Điền Tư Tư nghiến răng, nàng đứng trên bậc thềm cuối cùng, trước tiên thò đầu nhìn vào trong.
Nàng chẳng thấy gì cả.
Trong sân miếu, khói vàng mờ mịt, không rõ là khói hay sương.
May thay vẫn có ánh đèn mờ mờ từ trên ban thờ Phật chiếu xuống, tuy không sáng lắm nhưng có còn hơn không.
Điền Tư Tư hít một hơi dài, chầm chậm đi từng bước một, tiến vào trong miếu.
Nàng chỉ mong sao không giẫm phải thi thể người chết.
Trong sân miếu không có người chết.
Cũng không có người sống.
Đi qua sân, ánh đèn trên Phật điện sáng hơn đôi chút.
Trong Phật điện, chẳng có người sống kẻ chết nào ngoài lư đỉnh trước điện thờ đang tỏa ra làn khói vàng nhạt.
Đám người Kim đại hồ tử đâu?
Lẽ nào chúng biết Điền đại tiểu thư sẽ tới nên đã chuồn đi rồi?
Điền Tư Tư nghiến răng, dò dẫm từng bước đi tới, bước đi càng chậm hơn.
Nàng sợ gặp phải người sống? Hay người chết?
Bản thân nàng cũng không rõ.
Những bức tượng trong Phật điện hình thù thật quái gở kỳ dị, sống dở chết dở, trông chúng càng đáng sợ hơn trong làn khói ảm đạm thê lương này.
Điền Tư Tư chợt nghĩ tới Cát tiên sinh.
Bộ dạng của Cát tiên sinh cũng quái gở kỳ dị, sống dở chết dở y như thế.
Liệu hắn có ẩn mình trong số những bức tượng kia không? Đợi khi nàng đi qua, hắn đột ngột sống dậy, bất thình lình nhảy ra bóp cổ nàng, ép nàng gả cho hắn?
Nghĩ đến đây, hai chân Điền Tư Tư mềm nhũn, sắp khuỵu xuống đất.
Nhìn thấy một chiếc bàn vuông ở bên cạnh, nàng liền ngồi xuống.
Những lúc thế này nàng không thể ngồi được, có muốn ngồi cũng chẳng yên.
Dù thế nào chăng nữa nơi này không phải nơi có thể ngồi lại.
Nhưng hai chân nàng đã mềm như bún, không muốn ngồi cũng không được.
Một trận gió từ bên ngoài thổi tới, khói vàng trong Phật điện bay tán loạn, trong khung cảnh đó, đám tượng hình thù quái dị kia trông như sống lại, nhe nanh múa vuốt, sẵn sàng cắn người bất cứ lúc nào.
Điền Tư Tư cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra từ trên đỉnh đầu.
“Tên Đại đầu quỷ chết tiệt, dám bảo ta một mình vào đây, đến lúc này hắn còn chưa chịu ló mặt ra.”
Điền Tư Tư càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng bực, đúng lúc này nàng chợt phát hiện ra một chuyện đáng sợ.
Chiếc ghế nàng ngồi hình như đang động đậy, nảy lên trên, lại giống như có người từ bên dưới đẩy ghế lên.
Nàng bất giác cúi đầu nhìn.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, gai ốc toàn thân nàng sởn hết lên.
Cái nàng đang ngồi lên không phải ghế, mà là quan tài.
Quan tài kể ra cũng không đáng sợ lắm, đáng sợ ở chỗ nắp quan tài đang chầm chậm mở lên.
Đột nhiên một cánh tay từ bên trong quan tài thò ra chộp lấy tay Điền Tư Tư.
Cánh tay lạnh toát như băng.
Điền Tư Tư mềm nhũn cả người.
Nàng vốn định chạy ra ngoài, nhưng vừa xông lên phía trước, thân mình chợt lảo đảo, gần như sợ đến mức sắp ngất đi.
Nếu ngất đi được cũng còn may.
Có điều nàng lại tỉnh táo vô cùng, không những mắt nhìn rõ mà tai nghe cũng rõ.
Trong quan tài không chỉ thò ra cánh tay mà còn vọng ra tiếng cười.
Tiếng cười âm u nghe như tiếng ma gào quỷ khóc.
Điền Tư Tư chợt dùng hết sức bình sinh hét lớn: “Kẻ nào núp trong quan tài? Ta biết ngươi là người, ngươi có giả ma cũng vô dụng!”
Nàng tin chắc cánh tay kia là tay người sống ư?
.
Bình luận truyện