Đại Nhân Vật

Chương 26 : Rượu và say

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:15 17-07-2024

.
CHƯƠNG 26: Rượu và say Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ——————————————————– Điền Tư Tư nghiến răng, nhưng nàng không thể không thừa nhận đó là một nữ nhân rất đáng để chờ đợi. Cũng đáng để ngắm nhìn. Cả Dương Phàm và Tần Ca đều đang dán mắt vào nàng ta. Nàng ta chậm rãi ngồi xuống với vẻ biếng nhác hờ hững, cầm lấy chén rượu trước mặt Dương Phàm. Tần Ca tức thì rót rượu cho nàng ta. Nàng ta ngửa cổ uống cạn một hơi, uống còn nhanh hơn Tần Ca. Nữ nhân vốn dĩ không nên uống rượu như thế. Nhưng dáng vẻ của nàng ta không hề có cảm giác thô lỗ mà lại mang theo nét phong tình mê đắm khó tả, khiến người không uống cũng say. Nàng ta cạn liền năm sáu chén mới ngẩng đầu cười với Điền Tư Tư, nụ cười thật xinh đẹp. Điền Tư Tư ngẩng đầu ngắm sao trên trời. Ánh sao không sáng bằng ánh mắt nữ nhân kia. Nàng ta đang uống chén rượu thứ bảy. Điền Tư Tư cắn môi, buột miệng nói: “Ở đây có người đang chờ đợi cô suốt nãy giờ.” Câu trả lời của nữ nhân kia là một nụ cười như có như không. Điền Tư Tư cố tình lờ nàng đi: “Mọi người có chuyện gì quan trọng tốt nhất nên nói nhanh đi, chúng ta còn có chuyện gấp cần làm.” Dương Phàm cười: “Vương tam nương rượu chưa uống đã thì chưa muốn nói chuyện đâu.” Xem ra hắn rất hiểu nữ nhân này. Điền Tư Tư cắn môi mãi đến sưng, nàng vênh mặt lên nói: “Nàng ta uống đến bao giờ mới đủ?” Vương tam nương đột nhiên cười lãnh đạm: “Khi nào say tức là đã uống đủ.” Điền Tư Tư nói: “Say rồi vẫn nói chuyện được sao?” Vương tam nương tay vẫn nâng chén, ánh mắt chăm chú nhìn xa xăm, ung dung nói: “Ta vốn chỉ nói những lời say.” Điền Tư Tư nói: “Không ngờ lời say cũng có người lắng nghe.” Dương Phàm cười: “Muôn vạn chúng sinh có ai là không nói lời say?” Vương đại nương đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai Dương Phàm: “Ngươi rất tốt, ta rất ít khi gặp được nam nhân như ngươi, chẳng trách có người vì ngươi mà ăn giấm chua*.” *Ý nói ghen tuông. Tuy Điền Tư Tư cố nhẫn nại kiềm chế nhưng không kìm được nữa: “Ai ăn giấm chua?” Vương đại nương không đáp, chỉ quay mặt ra phía ánh sáng: “Ngươi có nhìn thấy nếp nhăn trên mặt ta không?” Ánh đèn thê lương, leo lét. Điền Tư Tư không nhìn thấy nếp nhăn trên mặt nàng ta, nhưng chợt nhận ra nàng ta quả thực rất mệt mỏi, tiều tụy. Vương tam nương nói: “Dưới ánh lửa xuất hiện mỹ nhân, nữ nhân nào trông cũng trẻ hơn dưới ánh đèn mờ ảo.” Điền Tư Tư nói: “Hả?” Nụ cười của Vương tam nương có phần lãnh đạm: “Ngay cả một thiếu phụ có tuổi như ta lắm lúc còn muốn ăn giấm chua, huông chi một tiểu cô nương như ngươi?” Điền Tư Tư quay mặt đi: “Cô đang nói lời say phải không?” Vương tam nương khẽ thở dài: “Lời say là lời nói thật, đáng tiếc thế gian không mấy ai thích nghe lời nói thật.” Dương Phàm nói: “Ta thích nghe.” Ánh mắt của Vương tam nương chuyển sang nhìn hắn: “Những lời ngươi nghe được không phải là giả.” Sắc mặt Dương Phàm hơi biến đổi: “Tam nương chắc chắn đó là thật?” Vương tam nương từ từ gật đầu, không nói tiếp. Dương Phàm cũng im lặng, ánh mắt nhìn đờ đẫn hồi lâu rồi mới thở dài nói: “Đa tạ.” Vương tam nương nói: “Sau này ngươi sẽ có dịp đền ơn, còn bây giờ thì…” Nàng ta đột nhiên quay sang cười với Điền Tư Tư: “Các ngươi nên đi nhanh là hơn, kẻo tiểu muội muội này chờ lâu sốt ruột, chỉ có nam nhân không tốt mới bắt nữ nhân chờ đợi.” Điền Tư Tư nói: “Nếu nữ nhân bắt nam nhân chờ đợi thì sao?” Vương tam nương nói: “Như vậy cũng không hề gì, có điều…” Điền Tư Tư nói: “Có điều làm sao?” Ánh mắt Vương tam nương tập trung vào một nơi xa xăm nào đó, thong thả cất lời: “Có điều muội nên ghi nhớ, nam nhân không có tính nhẫn nại, cho dù muội có đáng để hắn chờ đợi, hắn cũng không chờ mãi được đâu.” Điền Tư Tư chìm trong suy ngẫm. Dường như nàng đọc được một tư vị chua xót trong lời nói của Vương tam nương. Dương Phàm nói: “Chúng ta đi đây, còn tam nương?” Vương tam nương nói: “Ta ở đây, ta muốn uống thêm vài chén nữa.” Tần Ca nói: “Ta ở lại uống cùng tam nương.” Vương tam nương nói: “Vì sao phải ở lại uống cùng ta?” Tần Ca thở dài: “Vì ta hiểu cảm giác uống rượu một mình.” Cảm giác đó thật không dễ chịu. Nhưng Vương tam nương lại bật cười, ngữ khí nhàn nhạt: “Dù là cảm giác gì chăng nữa, một khi quen rồi sẽ ổn thôi, ngươi không cần ở lại đây với ta, cứ đi đi.” Nàng ta lại nâng chén rượu. Bóng hình nàng trở nên cô độc trong một khoảnh khắc. Có lẽ nàng luôn cô độc như vậy, bất kể có bao nhiêu người ở bên nàng. Dương Phàm cũng không nói gì thêm, từ từ đứng dậy, hướng về phía màn đêm trước mặt vẫy vẫy tay. Trong màn đêm lập tức xuất hiện một bóng người. Không ai biết hắn từ đâu chui ra, dường như hắn là một tinh linh của bóng tối. ————————– Hắn cứ đứng đó, tựa như hòa lẫn trong đêm đen. Hắn cúi người hành lễ với Dương Phàm, sau đó vẫn đợi ở chỗ cũ. Dương Phàm quay đầu nói với Vương tam nương: “Tam nương, ta kính tam nương thêm một chén.” Vương tam nương thong thả nói: “Chỉ mong đây không phải chén rượu cuối cùng.” Dương Phàm nói: “Đương nhiên là không phải rồi.” Vương tam nương ngửa cổ uống cạn. Điền Tư Tư hỏi: “Chúng ta đi bây giờ ư?” Dương Phàm gật đầu. Điền Tư Tư nói: “Không đợi ngươi nói xong chuyện à?” Dương Phàm đáp: “Đã nói xong rồi.” Điền Tư Tư nói: “Chỉ có một câu như vậy?” Dương Phàm có vẻ trầm ngâm một lát, mới từ tốn nói: “Đôi khi chỉ một câu cũng hơn ngàn vạn lời nói.” Hắn từng bước đi vào trong màn đêm. Người ban nãy đột nhiên lăng không chuyển mình, thoáng chốc bỗng tan biến hệt như một u hồn. Dương Phàm đã đi về phía hắn. Tần Ca và Điền Tư Tư chỉ còn cách rảo bước đuổi theo. Đuổi theo một quãng xa rồi, Điền Tư Tư bất giác ngoảnh đầu. Vương tam nương không hề ngoái đầu lại. Điền Tư Tư chỉ có thể nhìn theo bóng lưng mảnh mai yếu ớt của nàng, hình như tấm lưng đó đang gập xuống do một gánh nặng vô hình đè trên vai. Gánh nặng của cuộc đời. Một bóng lưng biểu lộ biết bao mệt mỏi, cô đơn, trống vắng. ——————— Dương Phàm đang đợi phía trước. Trong bóng đêm, có thể lờ mờ phân biệt được thân ảnh một người cũng đang chờ hắn. Cuối cùng Điền Tư Tư cũng đuổi kịp, nàng vừa thở vừa nói: “Ngươi chạy thục mạng đuổi theo người kia làm gì?” Dương Phàm nói: “Vì hắn là người dẫn đường.” Điền Tư Tư nói: “Có phải người thọt chân bảo hắn dẫn chúng ta tới ngôi miếu không?” Dương Phàm nói: “Không phải người thọt chân mà là Ngô Bán Thành.” Điền Tư Tư nói: “Xem ra ngươi quen biết rộng thật, làm thân với cả những người như vậy.” Dương Phàm nói: “Cô có biết hắn là ai không?” Điền Tư Tư lắc đầu: “Ta chỉ biết khinh công của hắn không tệ.” Dương Phàm nói: “Còn gì nữa?” Điền Tư Tư nói: “Còn gì nữa? Ta chỉ thấy thế thôi.” Dương Phàm cười, đột nhiên vẫy tay với người đang đứng trong bóng tối. Người kia lập tức lướt về phía họ như một làn khói. Dương Phàm cũng lao tới, hai thân ảnh giao nhau trên không, hình như Dương Phàm nói gì đó. Tiếng nói rất nhỏ, Điền Tư Tư không nghe được họ nói gì. Đúng lúc đó, người kia vụt lướt qua bên cạnh nàng như một cơn gió. Dương Phàm đã quay lại, đứng cười đợi nàng. Điền Tư Tư cau mày, không kìm được hỏi: “Rốt cuộc hai người làm trò gì vậy?” Dương Phàm mỉm cười: “Ta chỉ muốn cho cô thấy hắn là ai.” Điền Tư Tư nói: “Lẽ ra ngươi nên bảo hắn đứng trước mặt để ta nhìn cho rõ, bây giờ mặt mũi hắn trắng hay đen ta cũng không biết.” Dương Phàm nói: “Mặt hắn chẳng có gì đáng xem, cô nên nhìn chỗ khác.” Điền Tư Tư nói: “Chỗ nào?” Dương Phàm nói: “Chẳng hạn như bàn tay của hắn.” Điền Tư Tư nói: “Tay hắn có gì đẹp? Chẳng lẽ hắn mọc nhiều hơn người khác mấy ngón tay?” Dương Phàm nói: “Ngón tay thì không nhiều, chỉ có thêm mấy cánh tay thôi.” Hắn nhìn Điền Tư Tư, cười nói: “Trên người cô có mất vật gì không?” Điền Tư Tư nhìn lại mình: “Không.” Dương Phàm nói: “Thật không?” Điền Tư Tư thở dài, cười khổ: “Trên người ta chẳng có vật gì đáng giá.” Dương Phàm nói: “Trên đầu thì sao?” Điền Tư Tư nói: “Trên đầu càng không…” Chưa dứt lời nàng đã giật mình ngớ ra, mái tóc vốn đang buộc gọn gàng bây giờ xõa tung. Cây trâm cài tóc của nàng biến đâu mất rồi. Chẳng lẽ ban nãy khi người kia lướt qua người nàng, hắn đã lấy mất cây trâm cài tóc? Nàng đâu phải người chết, vậy mà hoàn toàn không có cảm giác gì. Dương Phàm mỉm cười: “Giờ cô biết hắn là ai rồi phải không?” Điền Tư Tư bĩu môi: “Ta không ngờ ngươi cũng có loại bằng hữu ba tay.” Dương Phàm điềm tĩnh nói: “Đâu chỉ ba tay, hắn có những mười ba tay kìa.” Điền Tư Tư cười khẩy: “Cho dù có mười ba tay thì cũng chỉ là tên trộm vặt.” Dương Phàm nói: “Cô gặp được bao nhiêu tên trộm vặt như thế rồi?” Điền Tư Tư nói: “Chưa từng gặp qua, may mà chưa gặp.” Người kia vẫn đứng đợi họ ở phía trước, hoàn toàn yên tĩnh không phát ra tiếng động, cứ như chưa từng di chuyển. Điền Tư Tư chớp chớp mắt: “Ngươi có thể gọi hắn tới đây không, ta muốn nhìn kỹ hắn.” Dương Phàm đáp tỉnh bơ: “Chỉ là một tên trộm vặt thì có gì đáng xem.” Điền Tư Tư nói: “Ta…ta chỉ muốn xem rốt cuộc hắn có mấy tay.” Dương Phàm nói: “Dù chỉ một cánh tay của hắn cô cũng không nhìn được đâu.” Điền Tư Tư bĩu môi: “Thế nhìn mặt hắn có được không?” Dương Phàm nói: “Không được.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao?” Dương Phàm đáp: “Không ai được thấy mặt hắn.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi thì sao?” Dương Phàm nói: “Ta từng thấy.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao ngươi nhìn được, còn ta lại không?” Dương Phàm nói: “Vì ta là bằng hữu của hắn.” Điền Tư Tư lườm hắn: “Ngoại trừ kẻ trộm và thọt chân, ngươi còn có bằng hữu nào bình thường một chút không?” Dương Phàm nói: “Không có.” Điền Tư Tư bật cười: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chuột kết bạn với kẻ biết đào hang, câu này ta từng nghe nói, nhưng ta không ngờ ngươi chẳng có bằng hữu nào bình thường cả.” Dương Phàm nói: “Ta còn có một bằng hữu rất đặc biệt, người khác mà biết chắc sẽ cười rụng răng.” Điền Tư Tư nói: “Người đó đặc biệt ở chỗ nào?” Dương Phàm nói: “Chỗ nào cũng đặc biệt, nhất là ngoài việc gây rắc rối ra thì chẳng làm được việc gì.” Điền Tư Tư tò mò hỏi: “Đó là ai vậy?” Dương Phàm đáp: “Là cô.” —————————– Cơn giận của Điền đại tiểu thư sắp bốc hỏa. Khi chưa quen biết Dương Phàm, nàng không hiểu cảm giác bị chọc cho tức chết là như thế nào. Bây giờ thì nàng đã hiểu. Tên đại đầu quỷ này dường như trời sinh ra để chọc tức nàng. Càng tức mình hơn là ngoại trừ nàng, hắn đối với ai cũng thân thiện, giữ lễ. Càng tức mình hơn nữa là dù nàng nói gì cũng không tài nào chọc tức được hắn. Ngươi nói xem nàng nên làm thế nào? Nếu một nam nhân có thể làm một nữ nhân tức chết, nam nhân đó dù không quá thông minh thì cũng rất xuất sắc. Chỉ tiếc những nam nhân như vậy không nhiều. Phần lớn nam nhân thường bị nữ nhân chọc tức. Cho nên phần lớn nữ nhân đều cho rằng trời sinh nam nhân để mình trút giận.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang