Đại Nhân Vật

Chương 25 : Thần trộm, kẻ thọt chân và người đẹp

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:15 17-07-2024

.
CHƯƠNG 25: Thần trộm, kẻ thọt chân và người đẹp Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee —————————————————————- Điền Tư Tư lập tức quay đầu lại. Nàng nhìn thấy Dương Phàm. Dương Phàm vẫn có dáng vẻ đó, đầu to, mặt tròn, trông vừa béo vừa ngốc. Nhưng Điền Tư Tư không cho rằng hắn xấu xí nữa. Nàng chỉ thấy ấm áp trong lòng, không những ấm áp mà còn vui sướng. Cảm giác đó hệt như khi một người vừa tìm lại được bảo bối yêu quý thất lạc lâu ngày. Nàng gần như muốn reo hò, nhảy múa. Nhưng nàng lại quay mặt đi, thậm chí còn hất hàm lên. Bởi lẽ Dương Phàm hình như không nhìn thấy nàng, cũng không chú ý đến nàng. Hắn đang nói chuyện với người khác. Trong lòng hắn, dường như tất thảy mọi chuyện trên đời đều quan trọng hơn nàng. Điền Tư Tư dột nhiên không còn cảm giác trống trải nữa, vì nàng đang ôm một cục tức trong bụng, tức chết đi được. Tần Ca mỉm cười: “Giờ cô đã biết người đó là ai rồi phải không nào?” Điền Tư Tư cười khẩy: “Ta chỉ biết huynh vừa nhìn thấy quỷ đầu to.” Nàng buột miệng hỏi: “Người huynh bội phục nhất là hắn ư?” Tần Ca gật đầu. Điền Tư Tư nói: “Người cứu huynh lúc trước cũng là hắn?” Tần Ca cười: “Cũng là người tối hôm qua sợ cô bị cảm lạnh.” Điền Tư Tư đỏ mặt: “Thì ra huynh nhìn thấy cả.” Tần Ca nói: “Ta đành vờ như không thấy.” Điền Tư Tư trừng mắt nhìn hắn: “Có phải hai người đã quen biết nhau từ trước?” Tần Ca điềm nhiên: “Nếu không quen biết thì làm sao ta bội phục hắn được?” Hắn mỉm cười: “Một người thực sự làm cô bội phục chỉ sau khi cô quen biết hắn một thời gian lâu dài, khi đó mới biết được hắn là người như thế nào.” Rốt cuộc Dương Phàm là người như thế nào? Điền Tư Tư vốn biết rõ từ trước. Hắn sinh ra trong gia đình danh môn, là người thừa kế độc nhất của Dương tam gia giàu nứt đố đổ vách, vận mệnh của hắn là được hưởng phúc cả đời. Thế nhưng hắn lại không thích hưởng phúc. Từ khi còn rất bé hắn đã thích ra ngoài lưu lạc, thích tự xông pha thiên hạ của hắn. Hắn bái rất nhiều danh sư võ học làm sư phụ, sau này phần lớn trong số họ lại trở thành bằng hữu của hắn. Hắn có thể coi là chuyên gia trong lĩnh vực ăn chơi hưởng lạc. Nghe đồn có lần hắn say khướt trong một kỹ viện ở Đại Đồng đến mười bảy ngày, số rượu hắn uống đủ dìm chết mấy người. Có lúc hắn lại tự nhốt mình trong miếu hòa thượng, không rõ vì muốn nghỉ ngơi hay sám hối tội lỗi. Đầu hắn rất to, da mặt lại mỏng. Ngoại trừ việc hơi bời phá phách, dường như cả ngày hắn chẳng làm được việc gì ra hồn. Đó là Dương Phàm mà Điền Tư Tư biết. Nàng biết không ít về hắn. Nhưng giờ nàng chợt phát hiện ra, nàng biết hắn càng lâu thì lại càng không hiểu hắn. Phải chăng nàng chưa quan sát rõ ràng? Điền Tư Tư mở to mắt nhìn Dương Phàm. Hắn vẫn đang đứng nói chuyện với ai đó, tiếng nói rất nhỏ, bộ dạng có vẻ bí hiểm. Mọi chuyện hắn làm hình như đều có chút bí ẩn. Ban đầu vốn có năm sáu người ngồi nói chuyện, nhưng không biết những người kia đi mất từ lúc nào, chỉ còn lại một người ngồi ăn mì. Dạ dày hắn quả là không nhỏ, trên bàn có chừng sáu, bảy cái bát không. Khi Dương Phàm đi tới, hắn đang ngồi gặm chân giò, nhìn thấy Dương Phàm, hắn đứng dậy liền, thái độ khi nói chuyện xem chừng rất cung kính. Ai cũng tỏ vẻ cung kính với Dương Phàm, trừ Điền Tư Tư. Rốt cuộc họ đang nói chuyện gì? Sao dây dưa mãi vẫn chưa xong? Điền Tư Tư đột nhiên cất tiếng gọi: “Dương Phàm, ngươi qua đây một lát trước được không?” Lúc này Dương Phàm mới quay lại nhìn nàng, hình như còn cau mày. Người đang nói chuyện với hắn cười gật đầu, nói thầm hai ba câu nữa, rồi tập tễnh bước đi. Điền Tư Tư nhận ra người này bị què, vừa nghèo lại gầy gò. Có lẽ mấy hôm rồi chưa được ăn nên ngay khi có cơ hội, hắn liều mạng ních thật nhiều mì thịt bò vào bụng. Điền Tư Tư bĩu môi cười lạnh: “Ta thật không hiểu, hắn và người kia có chuyện gì để nói chứ?” Nàng chưa dứt câu, Dương Phàm đã đi tới nơi, hắn lạnh lùng hỏi: “Cô quen biết anh ta à?” Điền Tư Tư nói: “Ai quen biết hắn?” Dương Phàm nói: “Cô đã không qune biết hắn thì làm sao cô biết hắn là người như thế nào?” Điền Tư Tư nói: “Hắn là người thế nào, có gì tài ba xuất chúng?” Dương Phàm nói: “Hắn không phải người tài ba xuất chúng gì, có điều nếu hắn muốn nói chuyện với ta, dù nói ba ngày ba đêm ta cũng sẵn lòng.” Cơn giận của Điền Tư Tư càng bốc lên: “Hắn nói chuyện có gì hay ho?” Dương Phàm nói: “Không hay ho, nhưng toàn là lời nói thật.” Hắn thong thả nói tiếp: “Những lời nói thật thường không dễ nghe.” Điền Tư Tư cười lạnh: “Cái gì mà nói thật? Chắc hắn chỉ cho ngươi chỗ nào tìm được nữ nhân chứ gì?” Tần Ca đột nhiên bật cười. Điền Tư Tư quay lại trừng mắt với hắn: “Huynh cười cái gì?” Tần Ca nói: “Ta đang cười hai người.” Điền Tư Tư nói: “Cười hai người? Hai người nào?” Tần Ca nói: “Cô và hắn.” Hắn cười: “Hai người lúc xa nhau thì nhung nhớ, lúc ở gần lại cãi vã không ngừng…” Điền Tư Tư quay mặt đi: “Nói cho huynh biết, hắn là hắn, ta là ta, có mang tám cây gậy ra đánh cũng đừng hòng đi chung đường…” Tuy nàng vênh mặt lên nhưng hai má lại ửng hồng. Dương Phàm cũng cười cười: “Tám cây gậy không được, thế chín cây thì sao? Điền Tư Tư hầm hầm: “Chín cây gậy đánh chết ngươi luôn, đánh chết đại đầu quỷ.” Nói chưa dứt câu, nàng không kìm được lại phì cười, hai má càng thêm đỏ. Nếu ngươi để một nữ nhân và một nam nhân tám gậy đánh không chung đường ở cùng một chỗ, chắc chắn mặt nàng sẽ không đỏ mà trắng bệch. Nàng cũng sẽ không cười. Lần đầu tiên Điền đại tiểu thư cảm thấy quán ăn này có cái hay, ít ra ánh đèn lồng ở đây cũng không tệ. Nàng không muốn để đại đầu quỷ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Gã tiểu nhị mặt mày quái gở kia đang quay lại. Nhìn thấy Dương Phàm, hắn như biến thành người khác, trên mặt nở nụ cười thân thiết, lại cung kính khom lưng, ân cần hỏi han: “Hôm nay tới ăn gì nào?” Dương Phàm nói: “Ngươi chọn giùm ta nhé?” Tiểu nhị nói: “Như mọi khi được không?” Dương Phàm đáp: “Được.” Tiểu nhị nói: “Uống thêm chút rượu nhé?” Dương Phàm nói: “Tối nay ta có chút việc.” Tiểu nhị nói: “Vậy thì uống ít thôi, vài chén không làm hỏng việc đâu.” Hắn lại khom lưng cúi đầu rồi mới cười quay đi. Điền Tư Tư cười khẩy: “Chỗ này quay đi quay lại chỉ có hai loại món, ăn nhiều ít cũng chỉ có thế, hỏi lắm làm gì không biết?” Dương Phàm chớp chớp mắt: “Có lẽ hắn thích nghe ta nói chuyện.” Điền Tư Tư nói: “Nghe ngươi nói chuyện? Có gì nghe lọt tai?” Dương Phàm cười nói: “Rất nhiều người khen ta có giọng nói êm tai, cô không để ý à?” Điền Tư Tư cúi người, ôm bụng, làm ra vẻ muốn ói. Tần Ca đột nhiên lại bật cười. Điền Tư Tư trừng mắt với hắn: “Huynh lại cười cái gì?” Tần Ca nói: “Ta bỗng nhớ đến một câu nói, câu này không những thú vị mà còn rất có lý.” Điền Tư Tư tò mò: “Câu đó như thế nào?” Tần Ca nói: “Nếu một nữ nhân làm bộ làm tịch trước mặt ngươi thì chứng tỏ nàng ta rất thích ngươi.” Điền Tư Tư kêu lên: “Vớ vẩn, ai nói thế?” Tần Ca đáp: “Dương Phàm.” Hắn cười: “Đương nhiên là Dương Phàm rồi, ngoài hắn ra còn ai nói được những lời như vậy?” Điền Tư Tư chớp mắt, vênh mặt lên: “Vẫn còn một người nữa.” Tần Ca nói: “Ai?” Điền Tư Tư đáp: “Trư Bát Giới.” ————————————————- Lần này thức ăn mang tới nhanh hơn, ngoài thịt bò, chân giò ra còn có đủ mọi loại món kho. Món kho nào ngươi nghĩ ra cũng có. Điền Tư Tư trừng mắt nhìn tiểu nhị: “Quán này chẳng phải chỉ có thịt bò và chân giò thôi sao?” Tiểu nhị nói: “Còn có mì.” Điền Tư Tư nói: “Hết rồi sao?” Tiểu nhị nói: “Hết rồi.” Điền Tư Tư lớn tiếng: “Thế những thứ này ở đâu ra?” Tiểu nhị nói: “Từ trong nồi múc ra.” Điền Tư Tư nói: “Thế sao lúc nãy ngươi không mang tới?” Tiểu nhị nói: “Vì cô không phải Dương đại ca.” Hắn không chờ Điền Tư Tư nói thêm gì, quay đầu đi thẳng. Nếu hắn mà là nữ nhân và trên người không bóng nhầy dầu mỡ, Điền Tư Tư đã sớm lôi hắn ra ngoài giáo huấn một trận. Chỉ tiếc hắn là nam nhân, dầu mỡ trên y phục hắn nếu vắt ra chắc đủ để nấu bảy, tám, mười món. Vì vậy Điền Tư Tư đành ngồi yên một chỗ mà tức, tức đến ngây người. Tên quỷ đầu to này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến người khác niềm nở với hắn như vậy? Nàng không tài nào hiểu nổi. Điền Tư Tư ngẩn ra một hồi, không kìm được hỏi: “Vừa nãy hắn gọi ngươi là gì? Dương đại ca?” Dương Phàm nói: “Hình như đúng thế.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao hắn gọi ngươi là Dương đại ca?” Dương Phàm nói: “Vì sao hắn không thể gọi ta là Dương đại ca?” Điền Tư Tư nói: “Chẳng lẽ hắn là huynh đệ của ngươi?” Dương Phàm nói: “Không được sao?” Điền Tư Tư cười khẩy: “Đương nhiên là được, xem ra chỉ có người như vậy mới xứng làm bằng hữu, huynh đệ của ngươi.” Tần Ca cười: “Nhưng người đó nhất định phải là người, điểm này là quan trọng nhất, bởi lẽ có những kẻ vốn không phải người.” Điền Tư Tư trừng mắt: “Huynh cũng là huynh đệ của hắn?” Tần Ca nói: “Không được sao?” Điền Tư Tư nói: “Đương nhiên là được. Ngay đến giọng điệu của huynh cũng biến thành y như hắn rồi, nếu đầu huynh nhỏ đi một chút, làm nhi tử của hắn cũng xứng.” Tần Ca nói:” Còn một người nữa có giọng điệu giống hắn.” Điền Tư Tư nói: “Ai?” Tần Ca đáp: “Cô.” Trên thế gian đúng là có những người trong nhất cử nhất động đều mang vẻ gì đó đặc biệt, không giải thích được, rất dễ lây truyền cho người khác hệt như bệnh cảm. Chỉ cần thường xuyên ở bên người đó, muốn không bị lây cũng không được. Điền Tư Tư chợt nhận ra sự thay đổi của mình, trước đây cung cách nói chuyện của nàng không như vậy. Một thiếu nữ có nên ăn nói như thế? Nàng chưa kịp cân nhắc thêm thì bỗng có năm, sáu bóng người đi tới từ phía trước. Điền Tư Tư buột miệng hỏi: “Người thọt chân ban nãy có phải cũng là huynh đệ của ngươi?” Dương Phàm nói: “Tên hắn không phải là thọt, ta cũng chưa bao giờ gọi hắn là người thọt chân.” Điền Tư Tư nói: “Mọi người gọi hắn là gì?” Dương Phàm đáp: “Ngô Bán Thành.” Điền Tư Tư nói: “Tên hắn là Ngô Bán Thành?” Dương Phàm nói: “Hắn không phải họ Ngô, nhưng người ta đều gọi hắn như vậy.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao?” Dương Phàm nói: “Vì trước đây gần một nửa đất đai trong thành này là của gia đình hắn.” Điền Tư Tư nói: “Còn bây giờ?” Dương Phàm nói: “Bây giờ chỉ còn lại chỗ này thôi.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Bãi đất này là của hắn?” Dương Phàm đáp: “Không sai.” Điền Tư Tư nói: “Hắn trở nên túng thiếu như vậy, vì sao không thu hồi mảnh đất này để làm ăn kiếm sống?” Dương Phàm nói: “Vì hắn sợ thu hồi đất về rồi, sau này lúc tối trời hắn chẳng còn nơi nào để đến.” Điền Tư Tư nói: “Cho nên hắn thà chết trong nghèo túng, thà nhìn người khác phát tài trên chính mảnh đất của hắn?” Dương Phàm nói: “Hắn không nghèo.” Điền Tư Tư nói: “Không nghèo? Như thế nào mới gọi là nghèo?” Dương Phàm nói: “Tuy hắn đã bán đi một nửa thành, nhưng hắn lại có được một nửa bằng hữu trong thành, vì thế hắn vẫn là Ngô Bán Thành.” Tần Ca nói: “Do vậy hắn vẫn giàu có hơn rất nhiều người.” Trong quan niệm của một số người, kẻ nhiều bằng hữu vẫn nhiều phúc, nhiều khoái lạc hơn kẻ lắm tiền. Điền Tư Tư thở dài: “Nói vậy hắn cũng là một quái nhân.” Dương Phàm nói: “Chính vì hắn là quái nhân nên ta mới thường nghe được nhiều tin tức kỳ quái từ miệng hắn.” Điền Tư Tư sáng mát lên: “Có phải hôm nay ngươi lại nghe được chuyện gì quái đản đúng không?” Dương Phàm nói: “Bằng hữu nhiều, chuyện tai nghe mắt thấy đương nhiên cũng không ít.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi nghe được chuyện gì?” Dương Phàm nói: “Hắn cho ta biết có một ngôi miếu ở ngoài thành.” Điền Tư Tư nói: “Tin tức như thế mà cũng gọi là kỳ quái? Chỉ có người chưa nhìn thấy miếu bao giờ mới cho là lạ, đến heo cũng nhìn thấy miếu thờ ít nhất là một lần!” Dương Phàm không để ý đến nàng, tiếp lời: “Hắn còn nói trong miếu có ba lão hòa thượng.” Điền Tư Tư càng thất vọng: “Thì ra con heo này không những chưa nhìn thấy miếu, mà cũng chưa thấy hòa thượng bao giờ.” Dương Phàm nói: “Hắn còn nói hôm nay trong miếu bỗng dưng xuất hiện thêm mấy chục hòa thượng nữa, lại toàn là hòa thượng mới.” Điền Tư Tư lại sáng mắt lên, suýt nữa reo to: “Ngôi miếu đó ở đâu?” Dương Phàm ra vẻ lãnh đạm: “Tin tức này vốn dĩ không kỳ quái thì cô còn hỏi làm gì?” Điền Tư Tư nói: “Ai bảo tin tức này không kỳ quái người đó là heo con.” Đột nhiên nàng cảm thấy hưng phấn vô cùng. Mấy chục hòa thượng mới trong miếu đương nhiên là những người nàng gặp lúc chiều trong sòng bạc. Trong số đó đương nhiên có Kim đại hồ tử. Chỉ cần tìm được những hòa thượng này, họ có thể làm chứng rằng những chuyện xảy ra hồi hôm không phải nằm mơ, cũng không phải nói phét. Chỉ cần chứng minh được chuyện đó sẽ chứng minh được Đa Sự hòa thượng không phải do Tần Ca giết. Manh mối then chốt để vạch trần âm mưu này đang nằm trong ngôi miếu đó. Tần Ca cũng nôn nóng hỏi: “Ngôi miếu đó ở đâu?” Dương Phàm đáp: “Ở ngoài cửa bắc.” Tần Ca nói: “Quán này gần cửa bắc nhất phải không?” Dương Phàm đáp: “Rất gần.” Điền Tư Tư sốt ruột: “Đã vậy sao chúng ta không đi mau, còn đợi gì nữa?” Dương Phàm nói: “Đợi một người.” Điền Tư Tư nói: “Đợi ai?” Dương Phàm nói: “Một người nhất định phải đợi bằng được.” Điền Tư Tư nói: “Bây giờ chúng ta không đi, lỡ những hòa thượng kia chạy mất thì sao?” Dương Phàm nói: “Nếu họ muốn chạy thì ta cũng chẳng có cách ngăn họ.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao chúng ta không đi ngay, chờ người kia làm gì?” Dương Phàm nói: “Vì ta không thể không đợi.” Điền Tư Tư nói: “Hắn quan trọng thế sao?” Dương Phàm nói: “Ừm.” Điền Tư Tư ngồi xuống, bĩu môi giận dỗi một hồi rồi không kìm được lại hỏi: “Có phải hắn có tin tức quan trọng cần nói cho ngươi?” Dương Phàm đáp: “Ừm.” Điền Tư Tư nói: “Rốt cuộc là tin tức gì?” Lần này Dương Phàm không ậm ừ nữa, chậm rãi uống chén rượu rồi gắp một miếng mề gà bỏ vào miệng nhai. Tần Ca chợt cười: “Ta thấy dạo này tửu lượng của ngươi kém đi đấy.” Dương Phàm cười nói: “Đúng là có lụt nghề, nhưng vẫn đủ sức bồi cho ngươi nằm bò ra đất lảm nhảm.” Tần Ca cười sảng khoái: “Bốc phét vừa thôi, hôm nào có dịp ta phải liều với ngươi một trận mới được.” Dương Phàm nói: “Có nhớ lần trước ở Hương Đào quán, quy ước mỗi người một vò Trúc Diệp Thanh…” Lúc này hai người họ lại chuyện trò vô cùng tự nhiên, thoải mái. Điền Tư Tư đầy một bụng tức, đập bàn lớn tiếng: “Hai người đã quen biết từ trước, vì sao không nói với ta?” Dương Phàm nói: “Vì sao phải nói với cô?” Tần Ca cười: “Chúng ta quen biết quá nhiều, nếu kể hết từng người cho cô thì mất ba ngày ba đêm cũng chưa xong.” Nam nhân thật chẳng phải thứ tốt lành gì, mới hôm qua còn làm bộ không quen không biết, bây giờ đã liên thủ với nhau đối phó nàng. Bực mình hơn là nàng không phản biện được lý lẽ của họ. Điền Tư Tư chợt nghĩ đến Điền Tâm. Tiểu nha đầu này vốn khéo ăn khéo nói, lúc này nếu có con bé ở đây đỡ cho nàng, hẳn nàng sẽ không bị bắt nạt thế này. Nhưng chẳng thấy bóng dáng con bé đâu cả. Điền Tư Tư lại đạp bàn: “Người của ta đâu? Mau trả cho ta!” Dương Phàm ngơ ngác: “Cô nói gì vậy?” Điền Tư Tư nói: “Ngươi lừa nha đầu của ta đi đâu mất, còn làm bộ giả ngây với ta à?” Dương Phàm cau mày: “Ta lừa nó lúc nào?” Điền Tư Tư nói: “Hôm qua khi ngươi rời khỏi sòng bạc, chẳng phải nó đi cùng ngươi sao?” Dương Phàm nói: “Cô tùy tiện để con bé đi một mình như vậy? Điền Tư Tư nói: “Ta đâu quản được nó.” Dương Phàm không đáp, sắc mặt hắn dường như trở nên khó coi. Điền Tư Tư cũng nhận ra vẻ mặt hắn không phải đang đùa, lo lắng hỏi dồn: “Chẳng lẽ ngươi không thấy nó?” Dương Phàm lắc đầu. Điền Tư Tư hốt hoảng: “Ngươi…ngươi cũng không biết con bé đang ở đâu?” Dương Phàm lắc đầu. Điền Tư Tư lạnh toát chân tay, giọng run run: “Lẽ nào…lẽ nào..nó bị đám người kia bắt đi?” Nhắc đến Cát tiên sinh, nàng cứng đờ cả người. Nghĩ đến Điền Tâm ở trong tay u hồn ác quỷ kia, tim nàng lạnh thắt lại. Qua một lúc lâu, nàng gắng sức đứng dậy. Dương Phàm nói: “Cô định đi?” Điền Tư Tư gật đầu. Dương Phàm nói: “Đi đâu?” Điền Tư Tư cắn môi: “Đi tìm nha đầu chết tiệt đó.” Dương Phàm nói: “Tìm ở đâu?” Điền Tư Tư nói: “Ta đi tìm Trương Hảo Nhi trước, rồi tìm Vương đại nương.” Dương Phàm nói: “Cho dù con bé ở trong tay họ thật, cô sẽ làm thế nào?” Điền Tư Tư ngây người. Nếu Điền Tâm ở đó, Cát tiên sinh chắc chắn không vắng mặt. Vừa nhìn thấy Cát tiên sinh chân nàng đã mềm nhũn, còn làm được trò trống gì? Dương Phàm nói: “Ta thấy cô nên ngồi xuống đã…” Điền Tư Tư lớn tiếng: “Rốt cuộc ngươi định đợi đến bao giờ?” Dương Phàm nói: “Đợi đến khi người kia đến.” Điền Tư Tư nói: “Nếu hắn không đến thì sao?” Dương Phàm nói: “Tiếp tục đợi.” Điền Tư Tư hậm hực: “Chẳng lẽ hắn là phụ thân của ngươi hay sao mà ngươi ngoan ngoãn phục tùng như vậy?” Một giọng nói lãnh đạm vọng lên từ phía sau: “Ta không phải phụ thân của hắn, cùng lắm chỉ có thể làm mẫu thân thôi.” ———————— Thanh âm trầm và khàn nhưng xen lẫn cảm giác mê hoặc khó tả, nữ nhân nghe thấy cũng phải thừa nhận rất êm tai. Điền Tư Tư quay đầu lại, là một nữ nhân. Một nữ nhân nàng chưa từng gặp được trong đời. Ánh đèn chiếu tới đây nhàn nhạt, thanh đạm như ánh sao. Nàng ta đứng trong ánh sáng mờ ảo đó, dáng vẻ như biếng nhác, như hờ hững. Trên gương mặt nàng không chút biểu tình, hoàn toàn vô cảm, nàng không cất tiếng, không di chuyển, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy. Nhưng không rõ vì sao, vừa nhìn thấy người đó, Điền Tư Tư cảm tưởng như mọi nơi trên thân thể nàng ta đều đang động, đang mở lời. Nhất là đôi mắt kia, mông lung sâu thẳm, như mở như khép, như vĩnh viễn chìm trong giấc mộng không tỉnh. Nhưng khi đôi mắt đó nhìn ngươi, ngươi cảm giác như nàng đang thì thầm bên tai nỗi thống khổ và tịch mịch của nhân sinh, một thứ tình ý vương vấn triền miên thấm vào tận xương tủy. Bất kể ngươi là ai cũng không thể không đồng tình với nàng. Nhưng khi ngươi định đến gần, nàng đột nhiên tan biến về một nơi rất xa, xa vô cùng … Dường như xa tận chân trời. —————————— Điền Tư Tư chưa từng gặp nữ nhân nào như vậy. Nhưng nàng biết một nữ nhân như vậy là người được nam nhân ao ước đêm ngày mà không thể có. Phong tư của Trương Hảo Nhi cũng rất đẹp. Có điều so với nữ nhân này, Trương Hảo Nhi chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương quê mùa đầu óc cũ kỹ. “Thì ra người Dương Phàm đợi nãy giờ chính là nàng ta.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang