Đại Nhân Vật
Chương 24 : Ai là cao thủ?
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:15 17-07-2024
.
CHƯƠNG 24: Ai là cao thủ?
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
———————————————
Tần Ca nói: “Ta chỉ nghe đồn ông ta vốn là hộ pháp của Thiếu Lâm.”
Điền Tư Tư nói: “Vốn là? Thế bây giờ không phải nữa sao?”
Tần Ca nói: “Khoảng sáu, bảy năm trước đã không còn ở vị trí đó nữa.”
Điền Tư Tư nói: “Có phải ông ta bị đuổi không?”
Tần Ca nói: “Không, ông ta tự bỏ đi.”
Điền Tư Tư nói: “Khó khăn lắm mới trèo lên được địa vị cao như vậy, sao lại bỏ đi?”
Tần Ca nói: “Vì chùa Thiếu Lâm quá lạnh, nhiệt huyết của ông ta lại quá nóng.”
Điền Tư Tư nói: “Chẳng phải người xuất gia không thể quá cảm xúc?”
Tần Ca nói: “Vì thế ông ta thà xuống địa ngục.”
Điền Tư Tư thở dài: “Giờ ta mới hiểu rõ ý tứ của câu nói này?”
Tần Ca ngạc nhiên: “Hả?”
Điền Tư Tư nói: “Có những người xuống địa ngục không phải vì bị ép buộc, mà là họ tự nguyện xuống để cứu người khác lên.”
Tần Ca cười: “Cô hiểu được nghĩa là đã trưởng thành thêm nhiều đấy.”
Điền Tư Tư bĩu môi: “Ta vốn đã là người trưởng thành rồi mà.”
Tần Ca nói: “Lúc đầu cô là một đại tiểu thư, bây giờ mới tính là người trưởng thành.”
Điền Tư Tư im lặng.
Bởi lẽ nàng chợt nhận ra mấy ngày qua nàng đã lớn lên rất nhiều, thậm chí nhiều hơn mười năm trước trong đời.
Nàng đã hiểu sự khác biệt giữa “đại tiểu thư” và “người trưởng thành.”
Một đại tiểu thư không thể hiểu ra sự khác biệt đó.
Qua một lát, nàng chợt hỏi: “Khi nãy lão hòa thượng có nói gì đó rất lạ, huynh có hiểu khoog?”
Tần Ca nói: “Lão hòa thượng nói mười câu thì đến bảy tám câu là kỳ quái.”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng câu này lại đặc biệt khác thường.”
Tần Ca nói: “Câu nào?”
Điền Tư Tư nói: “Thực ra cũng không tính là một câu, chỉ có hai chữ.”
Tần Ca nói: “Hai chữ?”
Điền Tư Tư nói: “Sơn Lưu.”
Vừa nghe hai chữ này, thái độ của Tần Ca quả nhiên khác hẳn.
Điền Tư Tư nói: “Lão hòa thượng nói rằng Vô Danh hòa thượng xuống địa ngục vì ông ấy đã gia nhập Sơn Lưu, huynh có nghe được không?”
Tần Ca gật đầu.
Điền Tư Tư nói: “Sơn Lưu nghĩa là gì?”
Tần Ca trầm ngâm một hồi, mới từ tốn nói: “Sơn Lưu là tên một nhóm người.”
Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Một nhóm người?”
Tần Ca nói: “Một nhóm bằng hữu, lý tưởng tương đồng, vì vậy họ kết hợp lại, dùng hai chữ ‘Sơn Lưu’ làm biệt hiệu.”
Điền Tư Tư nói: “Lý tưởng của họ là gì?”
Tần Ca nói: “Xuống địa ngục.”
Điền Tư Tư nói: “Xuống địa ngục cứu người?”
Tần Ca nói: “Không sai.”
Điền Tư Tư nói: “Trong mắt họ, sòng bạc chính là địa ngục, họ muốn cứu rỗi những người chìm đắm trong đó nên mới biến sòng bạc thành miếu?”
Tần Ca nói: “Ít ra thì miếu hòa thượng cũng không phải địa ngục, không có độc hỏa thiêu chết người.”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng làm vậy sẽ khiến người người mở sòng bạc hận ông ta thấu xương.”
Tần Ca nói: “Không sai.”
Điền Tư Tư nói: “Do vậy họ muốn lấy mạng ông ta?”
Tần Ca nói: “Không sai.”
Điền Tư Tư nói: “Chuyện trên giang hồ ta nghe nói cũng nhiều, nhưng chưa từng nghe đến hai chữ ‘Sơn Lưu’ này.”
Tần Ca nói: “Vì đó là một tổ chức rất bí mật.”
Điền Tư Tư nói: “Họ đâu có làm chuyện mất mặt, vì sao phải giấu giếm?”
Tần Ca nói: “Làm việc tốt không khoe khoang mới gọi là làm việc tốt đúng nghĩa.”
Điền Tư Tư nói: “Muốn làm việc tốt thật không dễ.”
Tần Ca nói: “Quả thật không dễ.”
Điền Tư Tư nói: “Muốn làm việc tốt, tất phải đắc tội với rất nhiều kẻ xấu.”
Tần Ca nói: “Không sai.”
Điền Tư Tư nói: “Kẻ xấu không dễ đối phó chút nào.”
Tần Ca cười nói: “Vì vậy họ làm chuyện gì cũng phải mạo hiểm rất lớn, chỉ không cẩn thận một chút là sẽ như Vô Danh hòa thượng, chết một cách bí ẩn trong tay kẻ khác.”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng họ vẫn làm, không sợ nguy hiểm ư?”
Tần Ca nói: “Dù có nguy hiểm, vất vả đến đâu họ cũng không quản, kể cả cái chết.”
Điền Tư Tư thở dài, ánh mắt sáng lên: “Không biết sau này ta có cơ hội gặp họ chăng?”
Tần Ca nói: “Cơ hội e rằng rất ít.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao?”
Tần Ca nói: “Vì họ không cầu danh cũng chẳng cầu lợi, người bình thường còn chẳng biết họ là ai, nói chi đến việc làm quen với họ.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh cũng không biết họ là ai ư?”
Tần Ca nói: “Cho đến nay ta chỉ biết một Vô Danh hòa thượng, nếu không phải vì ông ta đã chết, Vô Sắc có lẽ không bao giờ để lộ thân phận của ông ta.”
Điền Tư Tư nói: “Ngoài ra ít nhất còn có đạo sĩ, tú tài.”
Tần Ca gật đầu: “Họ có thể là người của Sơn Lưu, cũng có thể không, trừ phi họ tự thừa nhận, bằng không chẳng ai biết được chính xác.”
Điền Tư Tư lẩm bẩm: “Nhóm người này đã có hòa thượng, đạo sĩ, tú tài, vậy chắc sẽ có đủ mọi loại người kỳ quái khác.”
Tần Ca nói: “Không sai, nghe đồn thân phận của các thành viên Sơn Lưu phức tạp vô cùng, khắp thiên hạ không có bang phái nào bì được.”
Điền Tư Tư nói: “Họ tập hợp với nhau như thế nào nhỉ?”
Tần Ca nói: “Vì họ có chung một lý tưởng và lòng tin.”
Điền Tư Tư nói: “Ngoài ra còn gì nữa?”
Tần Ca nói: “Ngoài ra còn có một người có thể lãnh đạo họ.”
Điền Tư Tư nói: “Người đó nhất định rất phi phàm.”
Tần Ca nói: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Điền Tư Tư sáng lên: “Sau này ta nhất định phải tìm cơ hội làm quen với người đó.”
Tần Ca nói: “Cô không có cơ hội đâu.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao?”
Tần Ca nói: “Vì vốn dĩ không ai biết hắn là ai.”
Ánh mắt Điền Tư Tư khẽ động: “Vì thế bất cứ ai cũng có thể là hắn.”
Tần Ca đáp: “Không sai.”
Điền Tư Tư nhìn hắn chằm chằm: “Huynh cũng có thể là hắn.”
Tần Ca cười: “Nếu ta là hắn, nhất định sẽ nói cho cô biết.”
Điền Tư Tư nói: “Thật không?”
Tần Ca nói: “Đừng quên chúng ta là hảo bằng hữu.”
Điền Tư Tư thở dài: “Chỉ e huynh không phải.”
Tần Ca nói: “Ta cũng không phải người của Sơn Lưu, vì ta không đủ tư cách.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao không đủ tư cách?”
Tần Ca nói: “Muốn gia nhập Sơn Lưu, phải hoàn toàn hy sinh bản thân, phải có tinh thần xuống địa ngục, dù xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng, vạn chết cũng không từ.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh thì sao?”
Tần Ca nói: “Ta không được, ta quá thích hưởng thụ.”
Điền Tư Tư nói: “Mà huynh lại quá nổi danh, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý.”
Tần Ca cười khổ: “Đó là khuyết điểm lớn nhất của ta.”
Điền Tư Tư nói: “Hung thủ chọn huynh làm vật hy sinh, có lẽ chính vì huynh quá nổi danh, dù đi đến đâu cũng có người nhận ra, huynh có muốn chạy cũng không thoát.”
Tần Ca thở dài: “Người sợ nổi danh, heo sợ béo*, câu nói này đúng thật, không sai vào đâu được.”
*Người sợ nổi danh, heo sợ béo (Nhân phạ xuất danh trư phạ tráng): Tục ngữ, ý nói người sợ những rắc rối do danh tiếng mang lại, cũng như heo càng lớn càng nhanh bị làm thịt.
Điền Tư Tư nói: “Bây giờ không chỉ Thiếu Lâm muốn tìm huynh, mà cả người của Sơn Lưu cũng muốn tìm huynh.”
Tần Ca nói: “Người của Sơn Lưu đáng sợ hơn đệ tử Thiếu Lâm nhiều.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh cứ thế này mà đi, họ càng cho rằng huynh là hung thủ.”
Tần Ca chỉ biết cười khổ não.
Điền Tư Tư nhìn hắn, bất giác thở dài, cúi đầu nói: “Giờ ta mới biết ta đã làm sai một chuyện.”
Tần Ca nói: “Cô làm sai chuyện gì?”
Điền Tư Tư nói: “Khi nãy ta không nên bảo huynh chạy.”
Tần Ca đồng tình: “Đúng là không nên.”
Điền Tư Tư cắn môi: “Nhưng vì sao huynh lại đồng ý chạy?”
Tần Ca cười cười: “Có lẽ ta làm vậy không phải vì cô?”
Điền Tư Tư nói: “Không phải vì ta thì vì ai?”
Tần Ca nói: “Người khi nãy cứu ta.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh biết hắn là ai?”
Tần Ca gật đầu: “Ngoài người đó ra, tất cả người trong thiên hạ gộp lại cũng không đủ sức kéo ta chạy.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao?”
Tần Ca đáp: “Vì thực lòng ta chỉ bái phục một mình hắn.”
Điền Tư Tư tròn mắt: “Không ngờ trên đời vẫn có người làm huynh bái phục.”
Tần Ca nói: “Người như hắn, không bái phục cũng không được.”
Điền Tư Tư nói: “Hắn là người như thế nào.”
Tần Ca nói: “Một người mà cô không bái phục không được.”
Điền Tư Tư nói: “Rốt cuộc người đó là ai?”
Tần Ca cười, nụ cười có vẻ bí hiểm.
Điền Tư Tư mục quang khẽ động: “Có phải Liễu Phong Cốt?”
Tần Ca không đáp.
Điền Tư Tư nói: “Có phải Nhạc Hoàn Sơn?”
Tần Ca vẫn không đáp.
Điền Tư Tư sốt ruột: “Sao huynh không nói gì?”
Tần Ca nói: “Cô có biết họ không?”
Điền Tư Tư nói: “Đến giờ vẫn chưa.”
Tần Ca nói: “Ta cũng không biết họ.”
Điền Tư Tư có vẻ rất ngạc nhiên: “Vì sao huynh lại không quen biết những người này?”
Tần Ca mỉm cười: “Vì vận khí của ta rất tốt.”
Điền Tư Tư tròn mắt nhìn hắn hồi lâu, chợt bĩu môi cười lạnh: “Cuối cùng ta đã biết người huynh bái phục là người ra sao.”
Tần Ca ngạc nhiên: “Hả?”
Điền Tư Tư nói: “Hắn nhất định là một người không bằng huynh, vậy nên huynh mới bội phục hắn.”
Nàng không để Tần Ca mở miệng, lập tức tiếp lời: “Khi nam nhân khen ngợi một nam nhân khác trước mặt nữ nhân, người nhất định là không bằng hắn, cũng giống như…”
Tần Ca cắt lời nàng: “Cũng giống như khi nữ nhân khen ngợi một nữ nhân khác trước mặt nam nhân, nữ nhân đó chắc chắn là xấu hơn nàng ta, phải vậy không?”
Điền Tư Tư phì cười: “Hoàn toàn chính xác.”
Tần Ca cười: “Cô vừa lấy tâm tư một tiểu cô nương để đo lòng một nam nhân trưởng thành.”
Điền Tư Tư thốt lên: “Nam nhân thì có gì hơn người đâu?”
Tần Ca nói: “Nam nhân không có gì hơn người, có điều khi hắn khen ngợi một nam nhân khác trước mặt nữ nhân, người được khen đó nhất định là xuất sắc vô cùng.”
Nam nhân và nữ nhân có rất nhiều chuyện bất đồng, đạo lý này dù là nam nhân hay nữ nhân cũng vậy, hễ là người tất sẽ hiểu được.
Khác biệt này tuy không lớn, nhưng rất kì diệu.
Nếu ngươi là nam nhân, tốt nhất nên hiểu một chuyện:
Nếu một nam nhân khác tán thưởng ngươi trước mặt ngươi thì không phỉa vì hắn bội phục ngươi sát đất, mà vì hắn xem ngươi như kẻ ngốc nhất trần đời, thường thường hắn còn có mục đích khác.
Nhưng nếu hắn khen ngợi ngươi trước mặt nữ nhân thì đó là lời khen thật lòng.
Nữ nhân lại không như vậy.
Nếu ngươi là nữ nhân, ngươi cũng nên minh bạch một chuyện:
Khi một nữ nhân khác tán thưởng ngươi, dù là trước mặt hay sau lưng thì thông thường điều đó chỉ có một cách giải thích, đó là nàng ta không xem trọng ngươi.
Nếu nàng ta nói xấu sau lưng ngươi, ngược lại ngươi nên lấy đó làm vui.
Còn có một chuyện kỳ diệu nữa.
Khi một nam nhân và một nữ nhân đơn độc ở cùng một chỗ, nữ nhân thường là người nói nhiều hơn.
Tình huống này nam nhân tuy không thích, cũng nên lấy đó làm vui.
Bởi lẽ nếu nữ nhân liên tục hỏi nam nhân đó đủ mọi chuyện kỳ quái trên đời, bất kể câu hỏi có ngây ngô đến đâu, ít ra cũng chứng tỏ nàng ta không ghét ngươi.
Câu hỏi càng ngây ngô nghĩa là nàng ta càng thích ngươi.
Nếu nàng ta chẳng nói chẳng rằng, ngược lại ngươi liên tục hỏi, vậy là hỏng việc rồi.
Bởi lẽ điều đó chứng tỏ ngươi rất thích nàng, còn nàng đối với ngươi lại chẳng có hứng thú gì mấy.
Có lẽ nàng hoàn toàn không có hứng thú. Nếu một nữ nhân ngay cả hứng thú đặt câu hỏi với ngươi cũng không có, vậy nàng ta đối với ngươi liệu có được hứng thú gì khác?
Chuyện này gần như chưa từng có ngoại lệ.
Lúc này cũng không phỉa ngoại lệ.
Điền Tư Tư là nữ nhân, nàng không ghét Tần Ca.
Cho nên nàng tiếp tục hỏi: “Người huynh bội phục rốt cuộc là ai?”
Câu hỏi này rất đơn giản, rất dễ trả lời.
Là lùng ở chỗ Tần Ca kiên quyết không chịu nói ra.
———————————————————–
Nam nhân và nữ nhân có rất nhiều điểm bất đồng, thành thị và nông thôn có nhiều điểm khác biệt.
Trong mắt những nam nhân thích lang thang đây đó, ưu điểm lớn nhất của chốn thành thị là dù đi đường muộn đến đâu cũng tìm được chỗ ăn cơm.
Chỗ đó hiển nhiên không tốt lắm.
Cũng như nữ nhân tìm được lúc canh ba nửa đêm, nữ nhân đó nhất định cũng không tốt lắm.
Nhưng dẫu sao có còn hơn không, hơn rất nhiều.
———————————–
Trong một thành trấn phồn vinh đến đâu cũng luôn có những nơi trống trải, do một nguyên nhân nào đó không giải thích được, luôn có người chiếm dụng những nơi trống trải này.
Những nơi đó vốn để dành xây nhà cửa, buôn bán, làm ăn, không ai hiểu được vì sao sau đó nhà chẳng thấy xây, việc buôn bán chẳng thấy làm.
Rồi người ta cũng dần quên luôn chủ nhân của mảnh đất đó là ai.
Người ta chỉ biết ở đằng đó có một mảnh đất trống không ai quản, ai cũng có thể ra đó chăn trâu, nuôi heo, đánh nhau, giết người, thậm chí đi vệ sinh.
Người có đầu óc nhanh nhạy mới nghĩ ra cách kiếm tiền ở đó.
Lợi dụng mảnh đất người khác mua về để kiếm tiền là chuyện nhàn nhã thống khoái, nhưng cũng không dễ dàng.
Vì không những đầu óc ngươi phải nhanh nhạy hơn người, mà nắm đấm cũng phải cứng hơn.
Sạp hàng nằm trên một mảnh đất trống rất rộng.
Điền Tư Tư từng hỏi Tần Ca: “Huynh định đưa đi đâu ăn cơm?”
Tần Ca đáp: “Đến ‘Thất Cá Bán’.”
Điền Tư Tư nói: “’Thất Cá Bán’ nghĩa là gì?”
Tần Ca nói: “Thất Cá Bán nghĩa là bảy văn tiền rưỡi, bảy văn tiền lớn.”
Điền Tư Tư nói: “Nơi đó tên là Thất Cá Bán?”
Tần Ca gật đầu cười: “Lão bản của nơi đó cũng tên là Thất Cá Bán.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao ông ta lại có cái tên kỳ quái như vậy?”
Tần Ca nói: “Vì người khác cắt tóc tốn mười lăm văn tiền, ông ta chỉ tốn có bảy văn tiền rưỡi.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao?”
Tần Ca đáp: “Ông ta bị hói đầu.”
Điền Tư Tư cũng bật cười.
Tần Ca nói: “Trước đây ông ta rất nổi tiếng trong phố chợ, sau đó ông ta ra khu đất trống kia mở quán thịt bò, dù là mì bò hay mì heo cũng chỉ bảy văn rưỡi một tô, dần đà quán được nhiều người biết tới, lão bản đương nhiên cũng có tiếng, đủ mọi hạng người ra vào quán, rất ít ai không biết đến Thất Cá Bán.”
Điền Tư Tư nói: “Quán đó làm ăn phát đạt lắm ư?”
Tần Ca nói: “Rất phát đạt.”
Việc làm ăn của quán này đúng là rất tốt.
Điền Tư Tư chưa bao giờ đến một nơi đông người như vậy lúc canh ba nửa đêm, cũng chưa từng gặp nhiều loại người như vậy ở một nơi.
Mấy chục bàn đều kín chỗ, có đủ mọi hạng người.
Có người cưỡi ngựa tới, có người ngồi xe tới, vì vậy trên đường cạnh bãi đất trống có rất nhiều xe và ngựa.
Xe và ngựa cũng có nhiều loại. Có cả xa phu ăn mặc chỉnh tề, tươm tất đứng chờ.
Điền Tư Tư không hiểu vì sao những người này có xe ngựa sang trọng như vậy, lại đến một quán ăn như thế này, ăn tô mì thịt bò giá bảy văn rưỡi.
Bãi đất trống rộng như vậy chỉ có một chiếc đèn lồng lớn treo phía trước.
Đèn lồng ám đầy khói dầu, không sáng lắm, địa điểm lại quá rộng, những nơi ánh sáng không chiếu tới, tối đen như mực, chẳng phân biệt nổi mặt mũi ai với ai.
Những nơi hỏa quang không chiếu tới ở khá xa.
Điền Tư Tư và Tần Ca đứng đợi rất lâu mới tìm được một bàn trống ở nơi hỏa quang không chiếu tới.
Ngạc nhiên là không ai chú ý đến Tần Ca.
Lại đợi một hồi lâu mới có một tiểu nhị quái gở dị hợm đến bày đũa bát lên bàn.
“Uống rượu không?”
“Có.”
“Bao nhiêu?”
“Năm cân.”
Hỏi xong hai câu, tiểu nhị cắm đầu đi thẳng, thậm chí không hề nhìn bọn họ.
Điền Tư Tư sững sờ: “Gã tiểu nhị đó thật phách lối.”
Tần Ca cười: “Chúng ta đến đây ăn cơm chứ đâu phải đến xem mặt.”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng hắn không hỏi chúng ta ăn gì.”
Tần Ca nói: “Hắn không cần hỏi.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao?”
Tần Ca nói: “Vì quán này có bốn món, thực khách tới đây hầu hết đều gọi mỗi món một đĩa.”
Điền Tư Tư chau mày: “Là bốn món gì?”
Tần Ca nói: “Mì thịt bò, bò kho, mì chân giò và chân giò kho.”
Điền Tư Tư lại ngạc nhiên: “Chỉ có bốn món đó thôi sao?”
Tần Ca nói: “Bốn món đó là đủ rồi, người không ăn thịt bò thì ăn chân giò heo, người không ăn giò heo thì ăn thịt bò.”
Điền Tư Tư thở dài: “Người nghĩ ra thực đơn đó đúng là một thiên tài.”
Có thể vì ở đây chỉ có bốn món như vậy nên thực khách cảm thấy mới mẻ.
Tần Ca nói: “Ta biết hắn không phải thiên tài.”
Điền Tư Tư nói: “Hả?”
Tần Ca nói: “Vì hắn không phải thiên tài nên mới phát tài.”
Điền Tư Tư cũng cười.
Nàng không thể không công nhận câu này có lý.
Nhưng là đạo lý gì, nàng cũng không rõ lắm.
Trên đời chẳng phải luôn có những đạo lý không tài nào giải thích được, không ai hoàn toàn hiểu thấu.
Những nơi không kê bàn lại càng tối.
Điền Tư Tư ngẩng đầu lên, chợt phát hiện thân ảnh những người đứng trong chỗ tối lay động như u hồn bóng quỷ.
Đã không nhìn rõ y phục của họ, cũng không phân biệt được mặt mũi, chỉ thấy cặp mắt sáng trong đêm.
Giống như đang chờ thợ săn bắt thỏ.
Ánh mắt đó không tốt lành gì lắm.
Điền Tư Tư buột miệng hỏi: “Những người kia là ai vậy?”
Tần Ca nói: “Người làm ăn.”
Điền Tư Tư nói: “Đến nơi này thì làm được việc gì?”
Tần Ca nói:” Những việc không đẹp mặt.”
Điền Tư Tư ngẫm nghĩ hồi lâu mới gật gật đầu, nhưng không biết là hiểu thật hay giả vờ hiểu.
Trong bóng tối có cả nam và nữ.
Những nữ nhân đó đang đợi làm việc gì? Ít ra nàng cũng hiểu được điểm này.
Nàng quay đầu nhìn sang phía sáng hơn.
Nàng thấy rất nhiều loại người, có giàu có nghèo, có sang có hèn.
Hầu như ai cũng đang uống rượu, đây là điểm chung duy nhất giữa họ, ngoài điểm đó ra, dường như họ đến từ những thế giới hoàn toàn khác biệt.
Sau đó nàng thấy gã tiểu nhị bưng một khay gỗ đi tới.
Mì và thịt hãy còn nóng hổi.
Chỉ cần còn nóng thì không đến nỗi quá khó ăn.
Điền Tư Tư ăn được mấy miếng, đặt đũa xuống hỏi Tần Ca: “Huynh nói nơi này rất nổi tiếng?”
Tần Ca đáp: “Ừ.”
Điền Tư Tư nói: “Nhờ bán hai loại mì này?”
Tần Ca đáp: “Ừm.”
Điền Tư Tư nhìn bốn phía xung quanh, chợt thở dài nói: “Những người kia chắc chắn có bệnh.”
Tần Ca nói: “Ai cơ?”
Điền Tư Tư nói: “Những người đến đây ăn.”
Tần Ca vét sạch thịt và mì trong bát rồi mới thở phào nói: “Họ không có bệnh đâu.”
Điền Tư Tư nói: “Người kia thì sao?”
Nàng đang nói một người ở phía trước, cứ nhìn nàng chằm chằm.
Người này ngồi ở nơi tương đối sáng sủa, mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt, có vẻ rất mềm mại và thoải mái, không những chất liệu đắt tiền mà cách may cũng vừa khít thân người.
Tuổi tác hắn không lớn lắm, nhưng thần tình tỏa ra một vẻ uy nghiêm tự nhiên, dù ngồi ở nơi bàn ghế tồi tàn vẫn khiến người khác không dám xem thường.
Điền Tư Tư nói: “Người kia chắc hẳn có địa vị.”
Tần Ca đồng tình: “Mà địa vị không hề thấp.”
Điền Tư Tư nói: “Người như hắn, trong nhà nhất định có tôi tớ, a hoàn.”
Tần Ca nói: “Không những có mà còn có không ít.”
Điền Tư Tư nói: “Dù hắn muốn ăn gì cũng có người chuẩn bị cho hắn.”
Tần Ca nói: “Lúc nào cũng có.”
Điền Tư Tư nói: “Nếu hắn không có bệnh thì vì sao nửa đêm canh ba lại chạy tới đây ăn uống?”
Tần Ca chậm rãi uống hết chén rượu, chậm rãi đặt chén xuống, ánh mắt tập trung hướng về màn đêm ở xa xa, một lát sau mới khẽ thở dài: “Cô có hiểu cô độc là gì không?”
Điền Tư Tư nói: “Đương nhiên hiểu chứ, ta thường cảm thấy cô độc lắm.”
Tần Ca nói: “Những lúc đó cô nghĩ gì?”
Điền Tư Tư nói: “Ta hay nghĩ đông nghĩ tây, muốn đi đâu chơi, muốn tìm người nói chuyện.”
Tần Ca chợt cười: “Cô cho rằng đó là cô độc à?”
Điền Tư Tư nói: “Không phải cô độc thì là gì?”
Tần Ca nói: “Đó chẳng qua chỉ là cô thấy buồn chán thôi, sự cô độc thực sự không phải như vậy.”
Hắn cười cười, nụ cười thật thê lương, rồi thong thả nói tiếp: “Nỗi cô đơn thật sự là gì? Có lẽ không ai nói ra được, vì lúc đó bản thân cô cũng không rõ mình đang nghĩ gì.”
Điền Tư Tư đang lắng nghe.
Tần Ca nói: “Nếu cô từng trải qua nhiều chuyện, có lúc chợt nhận ra có những điều đã chìm vào dĩ vang, nếu cô từng đạt được nhiều thứ, có lúc chợt nhận ra tất cả chỉ là hư không, đến khi đêm tối thanh vắng, chỉ còn lại một mình cô…”
Ngữ khí của hắn thật dịu nhẹ, thật thong dong, chầm chậm tiếp lời: “Đến lúc đó cô mới hiểu được thế nào là cô độc.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh có hiểu không?”
Dường như Tần Ca không nghe thấy nàng nói gì, đăm chiêu một hồi lâu mới nói tiếp: “Những lúc như vậy có lẽ cô chẳng nghĩ được gì, cứ ngồi ngây một chỗ, cảm giác trong lòng trống rỗng, không tìm được chỗ dựa, cảm giác muốn gào thét, cảm giác muốn phát điên…”
Điền Tư Tư nói: “Những lúc huynh nên nghĩ đến chuyện vui.”
Tần Ca nói: “Thống khổ lớn nhất của con người có lẽ là vĩnh viễn không khống chế được ý nghĩ của mình, dù có cố hết sức đào bới lại những hồi ức đẹp đẽ nhưng chỉ tìm thấy toàn chua xót và cay đắng, những lúc đó cảm tưởng như có một mũi kim nhọn đâm thấu tâm can.”
Điền Tư Tư cười: “Mũi kim nhọn đâm thấu tâm can? Đó chẳng qua là cách ví von của văn nhân thôi mà.”
Tần Ca lại uống một chén rượu: “Trước đây ta cũng không tin trái tim con người biết đau, cũng cho rằng đó chỉ là hình ảnh so sánh của đám văn nhân, nhưng sau này ta mới hiểu, những người giỏi dùng từ ví von như họ cũng không thể diễn tả nổi cảm giác của ta khi đó.”
Nụ cười của hắn càng thê lương: “Nếu cô từng trải qua cảm giác đó sẽ hiểu vì sao những người kia lại chạy đến cái quán tồi tàn này lúc canh ba nửa đêm, ngồi uống chén rượu nhạt.”
Điền Tư Tư trầm ngâm hồi lâu rồi nới: “Cho dù họ cảm thấy cô đơn cũng không nhất thiết phải một mình chạy đến đây uống rượu.”
Tần Ca nói: “Không nhất thiết?”
Điền Tư Tư nói: “Sao họ không đi tìm bằng hữu?”
Tần Ca nói: “Đúng cậy, khi cô đơn có thể tìm bằng hữu tâm sự, họ có thể trò chuyện cùng cô mười ngày, nửa tháng, nhưng không thể bắt họ đi cùng cô cả cuộc đời.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao?”
Tần Ca nói: “Vì bằng hữu của cô chắc chắn cũng có chuyện riêng cần giải quyết, phải an ủi người nhà, không thể ở cùng cô mãi được.”
Hắn lại cười: “Huống chi cô cũng không muốn bằng hữu của mình phải nghe mình lải nhải chuyện buồn cá nhân.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh có thể bỏ tiền thuê người về nói chuyện với mình.”
Tần Ca nói: “Những người như vậy không phải bằng hữu, khi ta cô đơn, họ không thể hiểu ta được.”
Điền Tư Tư nói: “Ta còn biết một loại người nữa.”
Tần Ca nói: “Loại người nào?”
Điền Tư Tư nói: “Những người như Trương Hảo Nhi, ít nhất ở chỗ cô ta cũng thoải mái hơn ở đây.”
Nàng liếc nhìn người áo xanh: “Người như ông ta chắc chắn đủ khả năng tới chỗ Trương Hảo Nhi.”
Tần Ca nói: “Không sai, ông ta có đủ khả năng. Nhưng nếu đến những chỗ đó quá nhiều rồi sẽ cảm thấy chán muốn chết.”
Điền Tư Tư nói: “Vì thế ông ta thà đến đây uống rượu?”
Tần Ca nói: “Ở đây không chỉ có mình ông ta.”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng nơi này không có bằng hữu, cũng không có người chia sẻ với ông ta, chẳng lẽ ông ta đang đợi một người như vậy?”
Tần Ca nói: “Cái đó lại khác.”
Điền Tư Tư nói: “Cái gì khác?”
Tần Ca nói: “Vì ở đây ông ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của người khác, cảm thấy mình đang sống, thậm chí nhìn thấy những người khổ hơn mình…”
Điền Tư Tư nói: “Một người nếu thấy người khác khổ hơn mình, liệu nỗi khổ của người đó có giảm nhẹ đi đôi chút?”
Tần Ca nói: “Có lúc đúng như vậy.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao? Vì sao con người lại tư lợi như vậy?”
Tần Ca cười khổ: “Bản chất con người vốn tư lợi mà.”
Điền Tư Tư nói: “Ta không cầu lợi cho bản thân, ta chỉ mong tất cả mọi người trên đời đều được hạnh phúc.”
Tần Ca thở dài: “Khi cô trưởng thành rồi, cô sẽ hiểu suy nghĩ đó tuyệt đối không thể thành hiện thực.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao con người không thể hạnh phúc?”
Tần Ca nói: “Vì nếu muốn có hạnh phúc, trước tiên phải trải qua thống khổ. Khi có được một thứ, đồng thời phải trả giá bằng thứ khác…”
Điền Tư Tư nói: “Con người sao lại suy nghĩ như vậy, tại sao không thay đổi cách nghĩ khác?”
Ánh mắt nàng lấp lánh: “Khi đau khổ, tại sao không nghĩ tới quãng thời gian hạnh phúc? Khi mất đi một thứ gì đó, tại sao không nghĩ tới những thứ mình đã có được, như vậy phải chăng sẽ hạnh phúc hơn?”
Tần Ca chăm chú nhìn nàng, bật cười, bưng chén rượu uống cạn một hơi: “Bởi vì vẫn còn những người suy nghĩ như cô, nên cuộc đời này vẫn còn đáng mến.”
Không phải tất cả mọi người đến đây vì họ thấy cô đơn.
Tần Ca nói: “Cũng có những người ban ngày không thể gặp mặt ai nên buổi tối mới đến đây vận động gân cốt, có người vì thấy chỗ này cũng hay hay nên tới.”
Điền Tư Tư nói: “Thật là có người thấy chỗ này hay ho?”
Tần Ca nói: “Đương nhiên có, ta thấy ở đây cũng không tệ mà.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh thấy ở đây có gì hay?”
Tần Ca nói: “Chỗ này không tốt lắm, mì thịt bò và chân giò cũng chẳng phải là ngon, nhưng lại có một hương vị đặc biệt.”
Điền Tư Tư nói: “Hương vị gì? Mùi hôi?”
Tần Ca nói: “Nếu ngày nào cô cũng tới những quán ăn, tửu lâu lớn, dần dần có thể thấy chán, nếu thỉnh thoảng tới đây vài lần lại thấy mới mẻ, thú vị.”
Điền Tư Tư nói: “Có phải vì nơi đây hợp với những người có tâm trạng không tốt?”
Tần Ca nói: “Cũng không phải, giống như…”
Hắn cười cười: “Giống như nếu ngày nào cũng ở gần vợ, một ngày ngẫu nhiên gặp một nữ nhân khác, cho dù người đó xấu hơn vợ mình nhưng vẫn có cảm giác mới mẻ, hấp dẫn.”
Điền Tư Tư cố ý hất hàm lên: “Sao huynh lại mặt dày nói những lời như vậy trước mặt một cô nương?”
Tần Ca cười: “Vì ta biết chắc cô không bao giờ gả cho ta, một nam nhân nếu đã xem một nữ nhân là bằng hữu, nhiều khi sẽ quên mất người đó là nữ nhân.”
Điền Tư Tư cũng bật cười.
Nụ cười của nàng thật ngọt ngào và thư thái.
Nhưng không rõ vì sao trong lòng nàng chợt trào dâng một nỗi phiền muộn, trống vắng khó tả, phảng phất như chới với, không tìm được chỗ dựa.
Tần Ca vốn là người trong mộng của nàng, nhưng giờ đây nàng cũng dần quên mất hắn là nam nhân.
Vì hắn là bằng hữu của nàng.
Nàng thực sự cần không phải là một bằng hữu, mà là một người có thể bầu bạn cùng nàng, an ủi nàng, người có thể ôm nàng trong vòng tay.
Sau này liệu nàng có tìm được một người như vậy không?
Nàng không biết.
Người như vậy có dáng vẻ ra sao?
Nàng cũng không biết.
Có lẽ nàng chỉ có cách không ngừng tìm kiếm, có lẽ nàng không bao giờ tìm được.
Có lẽ nàng đã tìm thấy, nhưng lại tuột tay để lỡ mất rồi.
Con người lẽ nào dễ dàng đánh mất thứ quan trọng nhất như vậy? Sau khi mất đi rồi mới hiểu được giá trị của nó.
“Dù sao tên đại đầu quỷ đó cũng không phải người mình muốn tìm.”
Điền Tư Tư nghiến răng.
“Cho dù hắn vĩnh viễn không đến gặp mình nữa cũng chẳng sao, cho dù hắn chết quách ở đâu mình cũng không quan tâm.”
Nàng không ngừng tự nhủ hết lần này đến lần khác, dường như đang cố ép bản thân phải tin vào điều đó.
Nhưng nàng không thể không thừa nhận, chỉ khi ở bên Dương Phàm, nàng mới không còn cảm thấy trống vắng, sợ sệt nữa.
Nàng có thể tức điên lên, hận muốn chết, nhưng tuyệt đối không cô đơn.
Tần Ca đang nhìn nàng, chợt hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Điền Tư Tư bưng chén rượu lên, uống cạn một hơi, cười gượng: “Ta đang nghĩ, không biết người đó có đến không?”
Tần Ca nói: “Ai?”
Điền Tư Tư nói: “Người huynh bội phục nhất.”
Tần Ca mỉm cười, nụ cười rất bí hiểm: “Người đó đã tới rồi.”
Điền Tư Tư nói: “Ở đâu cơ?”
Tần Ca nói: “Cô thử quay đầu lại nhìn xem.”
————————————–
.
Bình luận truyện