Đại Nhân Vật

Chương 23 : Cao thủ

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:15 17-07-2024

.
CHƯƠNG 23: Cao thủ Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ————————– Chỉ thấy một luồng đao quang. Đao quang lóe lên ngay trước mặt gã rậm râu. Hắn thấy trên mặt cảm giác lành lạnh, liền thét toáng lên, lấy tay sờ sờ, hai bên cằm trơn nhẵn. Những sợi tơ đen tung bay trước mắt thì ra là râu của hắn. Bộ râu rậm của hắn bị người ta một đao cạo nhẵn nhụi. Đao nhanh quá, vi diệu quá. Hai chân chân hắn mềm nhũn, hắn ngã phịch xuống đất. Tiếng của Điền Tư Tư vọng tới từ bên ngoài, nàng cố nén cười: “Ta đã nói rồi, Kim đại hồ tử không có râu mà.” Tần Ca cười ha hả: “Một cọng râu cũng không có.” Bây giờ râu không còn là vấn đề nữa. Còn hòa thượng thì sao? Rốt cuộc ai đã giết vị hòa thượng đó? Có phải kẻ đã thò tay xuống từ trần nhà? Vì sao hắn giết hòa thượng? Vì sao hắn cứu Tần Ca? Hắn là ai? Xem chừng những câu hỏi này không giải đáp ngay được, muốn giải đáp cũng không dễ. Sao sáng đầy trời. Điền Tư Tư dừng lại thở dốc. Cuối cùng cũng chạy thoát được hòa thượng và gã râu rậm. Điền Tư Tư nhìn mặt Tần Ca, chợt phì cười: “May mà huynh không để râu, vận khí của huynh không tệ đâu.” Tần Ca cười khổ: “Vận khí của ta mà không tệ?” Điền Tư Tư nói: “Huynh mà để râu thì ta sẽ nhổ từng cọng một xuống.” Nàng chợt chau mày: “Huynh có nhận ra gã râu rậm đó không?” Tần Ca nói: “”Không những không nhận ra mà còn chưa từng gặp qua.” Điền Tư Tư nói: “Ta cũng vậy, người nhiều râu nhất mà ta từng gặp cũng chỉ nhiều bằng một nửa hắn thôi.” Tần Ca nhìn thanh đao trong tay, bật cười: “May sao cây đao này cũng nhanh, không thì một chiêu khó cạo hết râu của hắn.” Điền Tư Tư cũng cười: “Không ngờ đao pháp của huynh cũng có nghề lắm.” Tần Ca nói: “Một người đã chịu bốn trăm bảy mươi hai nhát đao thì đao pháp không có nghề sao được.” Điền Tư Tư thở dài: “Nhưng lão hòa thượng đó lợi hại thật, nhìn bộ dạng như một lão hầu tử, ngờ đâu lại khó đối phó như vậy.” Tần Ca nói: “Thiếu Lâm tự trên dưới mấy ngàn đệ tử, chẳng ai là dễ đối phó, huống chi ông ta lại là người khó đối phó nhất.” Điền Tư Tư nói: “Ông ta là đệ nhất cao thủ Thiếu Lâm thật ư?” Tần Ca nói: “Cho dù không phải đệ nhất, cũng không xa bao nhiêu.” Điền Tư Tư nói: “Hèn chi đến huynh cũng không phải đối thủ của ông ta.” Tần Ca trố mắt: “Ai nói ta không phải đối thủ của ông ta?” Điền Tư Tư bĩu môi: “Ta chỉ biết nếu người kia không cứu huynh…” Tần Ca cắt lời: “Đó không tính là cứu mạng.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao?” Tần Ca nói: “Ông ta có binh khí, ta đánh tay không, khó tránh gặp bất lợi.” Điền Tư Tư nói: “Ông ta chỉ dùng một tràng hạt thôi mà.” Tần Ca nói: “Tràng hạt đó chính là binh khí của ông ta, người xuất gia đi đường không tiện mang đao kiếm, nhất là một hòa thượng có thân phận, địa vị như ông ta, vì thế đành phải dùng thứ binh khí không giống binh khí.” Điền Tư Tư chớp chớp mắt: “Nếu ông ta cũng dùng tay không thì sao? Liệu huynh có đánh thắng được không?” Tần Ca nói: “Ít nhất cũng gần như vậy.” Điền Tư Tư nói: “Thiếu Lâm là môn phái chính tông trong võ lâm, mấy trăm năm nay chưa ai vượt qua được, huynh và Thiếu Lâm đệ nhất cao thủ gần như ngang tài ngang sức, vậy chẳng phải võ công của huynh là thiên hạ vô địch?” Tần Ca cười ha hả. Điền Tư Tư sốt ruột: “Nè, hi hi ha ha là ý gì?” Tần Ca cười nói: “Nghĩa là ta không phải thiên hạ vô địch.” Điền Tư Tư cũng cười: “Huynh lúc nào cũng thành thật.” Tần Ca thở dài: “Đại hiệp không thể không thành thật.” Điền Tư Tư nói: “Theo huynh, trong võ lâm có mấy người công phu cao hơn huynh?” Tần Ca ngẫm nghĩ: “Không nhiều lắm.” Điền Tư Tư nói: “Không nhiều lắm là sao?” Tần Ca nói: “Không nhiều nghĩa là cũng không ít.” Điền Tư Tư nói: “Rốt cuộc là bao nhiêu?” Tần Ca nghĩ ngợi: “Nghe nói trên đảo Bích Loa ngoài đông hải, thành chủ Phỉ Thúy thành có kiếm pháp cực nhanh, thiên hạ vô song.” Điền Tư Tư nói: “Ông ta có tính là thiên hạ đệ nhất không?” Tần Ca nói: “Không tính.” Điền Tư Tư nói: “Ai có thể coi là thiên hạ đệ nhất?” Tần Ca đáp: “Tiểu Lý phi đao.” Nói đến bốn chữ này, trên gương mặt hắn bất giác hiện lên vẻ tôn kính. Bất cứ ai khi nhắc đến Tiểu Lý phi đao đều không thể không bái phục. Những kẻ không phục đều đã chết dưới lưỡi phi đao. Điền Tư Tư không khỏi biến sắc: “Huynh nói có phải là Lý Tầm Hoan Lý Thám Hoa?” Tần Ca gật đầu: “Ngoài ông ấy ra còn ai?” Điền Tư Tư nói: “Nghe đồn ông ấy quy ẩn đã lâu, không biết bây giờ có còn tại thế?” Tần Ca nói: “Đương nhiên là còn, những người như vậy vĩnh viễn luôn ở trên nhân gian.” Hắn nói không sai. Có những người dường như không bao giờ chết, bởi lẽ họ mãi mãi sống trong tim những người còn lại. Điền Tư Tư nói: “Chúng ta không tính những người đã quy ẩn, chỉ tính những ai còn hành tẩu giang hồ thôi.” Tần Ca nói: “Vậy thì không nhiều lắm.” Hắn nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Thiếu Lâm chưởng môn, Vô Căn hòa thượng, nội lực thâm sâu khó lường.” Điền Tư Tư nói: “Huynh đã giao thủ với ông ta bao giờ chưa?” Tần Ca nói: “Chưa, ta không dám.” Điền Tư Tư nói: “Được, coi như là một người.” Tần Ca nói: “Còn có Phi đạo nhân của Võ Đang, Ba Sơn kiếm khách Cố đạo nhân, Đại Mạc Thần Long…ta không muốn phải giao thủ với những người này.” Điền Tư Tư cười: “Chỉ có mấy người này thôi à?” Tần Ca nói: “Ngoài họ ra, ít nhất vẫn còn một người nữa.” Điền Tư Tư nói: “Ai?” Tần Ca nói: “Người vừa cứu ta khi nãy.” Điền Tư Tư nói: “Huynh không thấy mặt người đó, làm sao biết công phu của hắn cao hay thấp?” Tần Ca nói: “Hắn ở trên trần nhà, chỉ thò tay xuống đã bắt được chuỗi hạt của Vô Sắc đại sư, chỉ một chiêu này ta đã không bằng rồi.” Điền Tư Tư không thể không thừa nhận: “Chiêu đó quả thật phi thường.” Tần Ca nói: “Còn có một chiêu khác.” Điền Tư Tư nói: “Phải chăng là chiêu dập tắt hỏa quang?” Tần Ca nói: “Không sai, công phu ám khí đó không ai sánh kịp.” Điền Tư Tư nói: “Huynh nói xem, Vô Danh hòa thượng có phải do hắn giết?” Tần Ca nói: “Ta chỉ biết vị hòa thượng đó không phải do ta giết.” Điền Tư Tư nói: “Đám người kia với chúng ta không thù không oán, vì sao lại muốn vu oan cho chúng ta?” Tần Ca lạnh lùng nói: “Có lẽ chúng dùng kế giá họa Giang Đông*.” *Giá họa Giang Đông: Theo “Tam Quốc Diễn Nghĩa,” sau khi Quan Vũ thua trận và bị giết ở Mạch Thành, Tôn Quyền sai người mang thủ cấp Quan Vũ đựng trong một hộp gỗ, mang đến cho Tào Tháo, khi đó Tào Tháo từ Ma Bì khải hoàn về Lạc Dương, bèn hỏi sứ giả Đông Ngô, “Vân Trường đã chết, giờ ta có thể ngủ ngon chứ?”, trong số thủ hạ có người nói, “đây là kế giá họa của Đông Ngô,” Tào Tháo nghe theo, an táng trọng thể Quan Vũ theo nghi thức chư hầu, chuyển hướng chú ý của Lưu Bị sang phía Tôn Quyền, ý nói cái chết của Quan Vũ không phải do lệnh của mình. Điền Tư Tư cau mày: “Kế giá họa Giang Đông?” Tần Ca nói: “Cô không hiểu ý của câu này?” Điền Tư Tư nói: “Ta hiểu chứ, ý huynh là chúng giết Vô Danh hòa thượng rồi, lại sợ bị Thiếu Lâm báo thù nên mới nghĩ ra kế này để đổ tội cho huynh?” Tần Ca nói: “Cũng gần như vạy.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng bọn chúng là ai? Vì sao muốn giết Vô Danh hòa thượng?” Tần Ca nói: “Cô có biết ba chữ Thiếu Lâm tự mang ý nghĩa gì không?” Điền Tư Tư nói: “Ta biết.” Đương nhiên nàng nên biết. Mấy trăm năm trở lại đây, ba chữ “Thiếu Lâm tự” trong mắt người giang hồ đồng nghĩa với “Võ lâm chính tông.” Vì vậy bình thường không ai dám mạo phạm đến họ. Tần Ca nói: “Cô có biết Vô Danh hòa thượng có địa vị như thế nào trong Thiếu Lâm tự không?” Điền Tư Tư nói: “Có lẽ không thấp lắm.” Tần Ca thở dài: “Nào chỉ không thấp?” Điền Tư Tư nói: “Nghe đâu trong Thiếu Lâm tự, ngoài người có địa vị cao nhất là Chưởng môn phương trượng, còn có hai vị hộ pháp.” Tần Ca nói: “Đúng ra thì không phải hai vị hộ pháp, mà là bốn vị.” Điền Tư Tư nói: “Rốt cuộc là hai hay bốn?” Tần Ca nói: “Chính xác là hai vị đại hộ pháp, hai vị tiểu hộ pháp.” Điền Tư Tư cười: “Không ngờ làm hòa thượng cũng như làm quan, đều phải phân cấp bậc như vậy.” Tần Ca nói: “Con người vốn nên có cấp bậc.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng ta lại nghĩ con người nên đồng dạng bình đẳng, nếu không sẽ rất bất công.” Tần Ca nói: “Được, vậy ta hỏi cô, một người vừa dốt vừa lười, từ sáng đến tối chỉ biết ăn và ngủ, chẳng làm được việc gì, sau này hắn sẽ trở thành người như thế nào?” Điền Tư Tư nói: “Đi ăn xin.” Tần Ca nói: “Còn một người khác, vừa cần cù, thông minh, lại biết cầu thị, liệu hắn có trở thành ăn mày không?” Điền Tư Tư nói: “Không thể nào.” Tần Ca nói: “Vì sao có người phải đi xin ăn? Vì sao có người lại sống rất thoải mái?” Điền Tư Tư nói: “Vì có người ngu dốt, có người thông minh, có người chăm chỉ, có người lười biếng.” Tần Ca nói: “Như vậy có công bằng không?” Điền Tư Tư đáp rất thoải mái: “Công bằng.” Tần Ca nói: “Người có nên tồn tại cấp bậc?” Điền Tư Tư nói: “Nên.” Tần Ca nói: “Chỗ đứng của mỗi người vốn là công bằng, chỉ xem người đó có chấp nhận từng bước đi lên hay không, nếu cứ đứng một chỗ chịu gió rét, nhìn người khác vất vả mồ hôi đầy đầu trèo lên đến đỉnh rồi, lại nói đời không bình đẳng, cuộc đời bất công, như vậy mới là bất công đó.” Tần Ca chậm rãi nói tiếp: “Giá như ai cũng hiểu được đạo lý này, có lẽ trên đời đã không tồn tại nhiều cừu hận, thống khổ như vậy.” Điền Tư Tư nhìn hắn chằm chằm, chợt thở dài nói: “Ta bỗng phát hiện ra huynh nói chuyện rất giống một người.” Tần Ca ngơ ngác: “Giống ai?” Điền Tư Tư cúi đầu, thấp giọng: “Huynh không thể nào quen biết hắn, hắn…” Nàng cắn môi, không nói tiếp, nhưng trong lòng lại tự hỏi: “Tên đại đầu quỷ đó đi đâu mất dạng rồi, sau này liệu mình còn gặp lại hắn nữa không?” Tần Ca chợt nói: “Ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?” Điền Tư Tư hơi đỏ mặt, cười nói: “Chúng ta đang nói Thiếu Lâm tự có bốn vị hộ pháp, hai đại hộ pháp, hai tiểu hộ pháp.” Tần Ca nói: “Gọi là lưỡng đại hộ pháp vì niên kỷ của họ không còn trẻ, tu hành đã lâu năm, vì vậy chưa đến lúc vạn bất dắc dĩ, họ tuyệt đối không nhúng tay vào thế sự.” Điền Tư Tư nói: “Lưỡng tiểu hộ pháp thì sao?” Tần Ca nói: “Lưỡng tiểu hộ pháp thường ở tuổi trung niên, họ chính là người lo quản mọi chuyện trong Thiếu Lâm tự, vì vậy họ không chỉ công bằng sáng suốt mà võ công nhất định cũng phải rất cao.” Điền Tư Tư nói: “Nói vậy, xem ra hai vị tiểu hộ pháp vai vế không hề nhỏ.” Tần Ca gật đầu: “Vô Danh hòa thượng chính là một hộ pháp của Thiếu Lâm, cũng là tiểu sư đệ của đương kim chưởng môn.” Điền Tư Tư nói: “Trông bề ngoài ông ta không có vai vế lớn như vậy.” Tần Ca nói: “Mấy trăm năm nay, chỉ có một loại người dám giết đệ tử Thiếu Lâm.” Điền Tư Tư nói: “Là ai?” Tần Ca đáp: “Người điên.” Điền Tư Tư bật cười: “Lẽ nào huynh muốn nói đám người kia đều điên cả?” Tần Ca nói: “Người điên cũng có hai loại.” Điền Tư Tư nói: “Hai loại nào?” Tần Ca nói: “Một loại là tự mình phát điên, loại kia là bị người khác ép phát điên.” Điền Tư Tư đảo mắt nói: “Ý huynh là họ bị Vô Danh hòa thượng ép phát điên.” Tần Ca nói: “Nhất định là như vậy.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao Vô Danh hòa thượng lại ép họ?” Tần Ca nói: “Vì Vô Danh hòa thượng thích nhiều chuyện.” Điền Tư Tư nói: “Ông ta đã là hòa thượng Thiếu Lâm thì còn nhiều chuyện làm gì?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang