Đại Nhân Vật
Chương 22 : Là thật hay ảo
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:15 17-07-2024
.
CHƯƠNG 22: Là thật hay ảo
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
————————————————–
Trong sòng bạc, đèn đuốc sáng trưng, bàn nào cũng chật kín người.
Buổi tối vừa lên đèn là khoảng thời gian sòng bạc náo nhiệt nhất.
Các sòng bạc khắp thiên hạ đều như vậy.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, Điền Tư Tư còn ngạc nhiên hơn gấp mười lần so với căn phòng đầy hòa thượng khi nãy.
Nàng đứng sững một hồi lầu mới quay đầu lại.
Tần Ca ở sau lưng nàng, mắt mở to, mồm há hốc, biểu tình trên mặt chẳng khác nào vừa bị đá một cước vào bụng.
Điền Tư Tư liếm đôi môi khô cứng: “Huynh nhìn thấy gì?”
Tần Ca nói: “Một sòng bạc.”
Điền Tư Tư nói: “Có thật như vậy không?”
Tần Ca cười khổ: “Ai dám chắc có phải thật hay không? Có ma mới biết.”
Điền Tư Tư đang định đáp lại thì bất ngờ một người vừa cười vừa đi về phía họ.
Hắn ăn mặc sang trọng, tay cầm lọ thuốc hít, vóc người cao to, râu ria xồm xoàm. Nhìn dáng đi có thể đoán ra công phu hạ bàn của hắn không tệ.
Điền Tư Tư không đợi hắn lại gần đã chạy tới hỏi: “Sòng bạc này mở lâu chưa?”
Người kia có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng, hắn nhìn kỹ nàng rồi mới cười nói: “Khi sòng bạc này bắt đầu mở cửa thì e cô nương vẫn còn là một tiểu hài tử.”
Điền Tư Tư miễn cưỡng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Khi sòng bạc này mở thì ông đã ở đây rồi phải không?”
Người kia lại cười: “Vị khách đầu tiên của sòng bạc là do chính ta mời vào.”
Điền Tư Tư nói: “Từ đó đến giờ ông vẫn luôn ở đây?”
Người kia đáp: “Chỉ trừ lúc ngủ.”
Điền Tư Tư nói: “Thế chiều nay?”
Người kia nói: “Bình thường chiều nào ta cũng ngủ một giấc, nhưng trùng hợp hôm nay lại có mấy bằng hữu cũ ghé thăm, nên ta đành ở đây tiếp họ.”
Điền Tư Tư dùng hết sức nắm chặt tay, quay đầu lại hỏi: “Huynh…huynh có nghe thấy hắn nói không?”
Sắc mặt trắng bệch, Tần Ca sải bước dài đi tới, giọng lạnh lùng: “Tốt nhất ngươi nên nói thật.”
Trên mặt người kia lộ vẻ ngạc nhiên: “Vì sao ta phải nói dối?”
Điền Tư Tư nói: “Rốt cuộc ông là ai?”
Người kia đáp: “Ta họ Kim…”
Điền Tư Tư nói: “Họ Kim? Kim đại hồ tử là gì của ông?”
Người kia vuốt vuốt bộ râu quai nón rậm rạp: “Tại hạ chính là Kim đại hồ tử đây.”
Điền Tư Tư buột miệng kêu to: “Ông không thể là Kim đại hồ tử, tuyệt đối không thể!”
Lúc này có vài người đứng quây lại.
Điền Tư Tư không nhìn rõ họ là ai, chỉ thấy một khuôn mặt cười ha hả, vừa khó coi vừa kỳ quặc.
Người kia cũng đang cười: “Cô nương làm sao biết tại hạ không phải Kim đại hồ tử?”
Điền Tư Tư nói: “Vì ta nhận ra Kim đại hồ tử, hắn không có râu, một cọng râu cũng không.”
Người kia đột nhiên bật cười lớn, tay chỉ Điền Tư Tư: “Vị cô nương này nói Kim đại hồ tử không có râu!”
Tất cả người trong phòng đều cười ầm lên, cứ như vừa nghe được một chuyện đáng cười lắm.
“Kim đại hồ tử sao lại không có râu?”
“Không có râu sao gọi là Kim đại hồ tử được?”
Tiếng cười vừa khó nghe vừa điếc tai.
Điền Tư Tư lo lắng bồn chồn, tức đến nỗi muốn phát bệnh, dụng lực toàn thân hét lớn: “Kim đại hồ tử không những không có râu mà còn xuống tóc làm hòa thượng rồi!”
Nàng vừa dứt lời, tiếng cười càng lớn hơn nữa, ai nấy cười đến nỗi gập cả lưng, thở không ra hơi.
Kim đại hồ tử nếu làm hòa thượng thật thì e người trong thiên hạ này xuống tóc đi tu hết.
“Vị cô nương này nếu không phải nhận nhầm người thì chắc nóng quá nên phát bệnh rồi.”
Điền Tư Tư giậm chân nói: “Ta rất tỉnh táo, cũng không nhận nhầm, chính mắt ta trông thấy.”
Kim đại hồ tử kia phì cười: “Cô trông thấy gì?”
Điền Tư Tư nói: “Trông thấy Kim đại hồ tử làm hòa thượng.”
Có người nói chen vào: “Hắn đang yên đang lành bỗng dưng đi làm hòa thượng làm chi?”
Điền Tư Tư nói: “Vì…vì có người ép hắn.”
Đại hồ tử nói: “Ai ép hắn?”
Điền Tư Tư nói: “Một…một…hòa thượng.”
Tiếng cười càng lúc càng to, ngày một nhức óc, nàng bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Ngày hôm nay nàng gặp phải biết bao nhiêu chuyện kỳ quái, rốt cuộc là thật hay giả, chính nàng cũng không phân biệt rõ ràng nữa.
Đột nhiên có tiếng hỏi: “Cô vừa nói là một hòa thượng?”
Tiếng nói từ tốn chậm rãi, hoàn toàn không cao giọng lớn lối, nhưng giữa những tràng cười không ngớt đó, ai nấy đều nghe rất rõ ràng, tựa như người nói đang kề miệng sát bên tai.
Dù không biết võ công cũng hiểu được người nói có nội lực thâm hậu cơ nào.
——————————————————————–
Đám đông vốn đang túm tụm lại một chỗ từ từ tản ra, không hẹn mà nên, tất cả đều quay đầu về phía phát ra âm thanh, thì ra người vừa nói là một hòa thượng.
Hòa thượng này nhỏ bé nhăn nheo, xanh xao vàng vọt, trông như người bệnh nặng vừa khỏi, ngồi ở đó cũng thấp hơn người khác một cái đầu.
Nhưng bất cứ ai vừa thấy ông ta cũng không thể có ý khinh thường.
Không phải vì ánh mắt kia đặc biệt sắc bén, không phải vì tướng mạo đường hoàng uy nghiêm, thái độ lạnh lùng của một hòa thượng trung niên đứng sau lưng ông ta, không phải vì tăng bào trên mình họ làm từ chất liệu quý giá, càng không phải vì chuỗi tràng hạt trên tay họ là hoàng kim lóa mắt.
Rốt cuộc là vì sao, không ai hiểu rõ, nhưng hễ thấy ông ta, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác tôn trọng.
Điền Tư Tư cũng không ngoại lệ.
Trước đây nàng chưa từng gặp hòa thượng này, cũng không biết ông ta là ai, nhưng vừa gặp ông ta, nàng biết ngay đây là một vị cao tăng.
Cao tăng cũng như danh sĩ, dù đi đâu cũng thu hút sự chú ý.
Kỳ lạ ở chỗ khi nãy không ai để ý tới họ, trong phòng này vốn không có hòa thượng.
Không ai biết ba hòa thượng này từ đâu tới.
Điền Tư Tư chớp chớp mắt: “Vừa nãy ngài hỏi ta ư?”
Lão hòa thượng gật đầu nói: “Phải chăng nữ thí chủ vừa nhắc tới một hòa thượng?”
Điền Tư Tư nói: “Đúng vậy.”
Lão hòa thượng nói: “Hòa thượng đó trông như thế nào?”
Điền Tư Tư trầm ngâm: “Hòa thượng đó mặt tròn tròn, hình như còn có một lúm đồng tiền.”
Lão hòa thượng nói: “Ông ấy khoảng bao nhiêu tuổi?”
Điền Tư Tư nói: “Tuổi tác không quá lớn, nhưng khi nói chuyện hay ra vẻ già dặn.”
Lão hòa thượng nói: “Có phải bên cạnh ông ta còn có một đạo sĩ?”
Điền Tư Tư nói: “Không chỉ đạo sĩ mà có cả tú tài.”
Lão hòa thượng nói: “Bây giờ họ ở đâu?”
Điền Tư Tư nói: “Tú tài và đạo sĩ đã đi đâu mất, chỉ biết hòa thượng kia…”
Nàng thở dài thườn thượt: “Hòa thượng kia đã chết rồi.”
Khuôn mặt gầy gò của lão hòa thượng hoàn toàn vô cảm, nhưng trong một chớp mắt, chiếc ghế gỗ tử đàn ông ta đang ngồi đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ!
Lão hòa thượng vẫn ngồi tọa không, trầm ổn và vững vàng như Thái Sơn, hoàn toàn bất động.
Ai nấy bất giác khe khẽ hít vào một hơi, nhưng không dám cười nữa.
Qua một lúc lâu sau, lão hòa thượng chầm chậm nói từng chữ: “Ông ấy chết ở nơi nào?”
Điền Tư Tư chỉ vào căn phòng nhỏ phía sau.
Ngón tay nàng vừa chỉ, hai hòa thượng trung niên ở đằng sau đã chạy như bay vào trong.
Chỉ nghe tiếng vạt áo bay phần phật, chừng mười người bị thổi tung vạt áo trước, có người bị bay mất cả mũ.
Điền Tư Tư bất giác len lén nhìn Tần Ca.
Nét mặt Tần Ca nghiêm nghị, từng sợi tơ máu trong mắt như càng nổi rõ hơn.
Hai hòa thượng trung niên kia đi ra, đỡ lấy thi thể hòa thượng vừa qua đời.
Tuy cả hai hết sức kiềm chế bản thân, sự phẫn nộ vẫn đong đầy trong mắt.
Lão hòa thượng vừa thấy cảnh tượng đó, lập tức hai mắt nhắm nghiền, chắp tay niệm Phật. Khi ông ta mở mắt ra, Điền Tư Tư cảm tưởng như có một luồng chớp phóng ra trước mắt.
Lão hòa thượng đã ở ngay trước mặt nàng, nói rõ từng chữ: “Nữ thí chủ quý tính?”
Điền Tư Tư khẽ hắng giọng hai tiếng: “Ta họ Điền, tên gọi Điền Tư Tư.”
Lão hòa thượng im lặng quan sát nàng, sau đó mục quang chuyển sang Tần Ca: “Còn vị thí chủ này?”
Tần Ca nói: “Tại hạ Tần Ca.”
Lão hòa thượng nói: “Có phải Tần trong tam hộ vong Tần*? Ca trong khảng khái bi ca?”
*Tam hộ vong Tần: hay “Sở tuy tam hộ, vong Tần vị Sở,” trích trong “Hạng Vũ bản kỷ”, ý nói Sở quốc tuy chỉ còn lai vài gia đình cũng có thể diệt Tần, ngụ ý tuy sức yếu nhưng quyết tâm lớn thì vẫn đạt được thành công.
*Khảng khái bi ca: ý chí sục sôi hóa thành lời ca, biểu lộ sự bi tráng trong lòng, cách nói này xuất hiện nhiều trong thơ văn cổ đại Trung Quốc, ví dụ thi sĩ Đào Tiềm thời Tấn, Tần Trúc Thôn thời Nguyên đều từng dùng cách nói này để biểu đạt lý tưởng của mình.
Tần Ca đáp: “Đúng vậy.”
Lão hòa thượng khẽ gật đầu, đột nhiên từng sợi gân xanh nổi rõ mồn một trên bộ mặt gầy guộc: “
Tiếng nói của ông ta vẫn trầm ổn, rõ ràng từng chữ: “Giỏi, công phu giỏi lắm, quả là danh bất hư truyền.”
Điền Tư Tư không kìm được, kêu lên: “Huynh ấy không giết hòa thượng kia, ông đừng đổ oan cho người ta.”
Lão hòa thượng nói: “Không phải hắn, chẳng lẽ là cô?”
Điền Tư Tư nói: “Không phải ta, khi ta tới thì hòa thượng kia đã chết rồi.”
Lão hòa thượng nói: “Tới đâu?”
Điền Tư Tư nói: “Trong căn phòng đó.”
Lão hòa thượng nói: “Khi đó Tần thí chủ cũng ở trong phòng?”
Điền Tư Tư nói: “Không, một lát sau huynh ấy mới tới, cũng không lâu lắm.”
Kim đại hồ tử nói: “Trong đó là mật thất của tại hạ, không có thông lộ, khi Tần đại hiệp vào, vì sao tại hạ lại không thấy?”
Điền Tư Tư nói: “Không phải huynh ấy đi từ ngoài này vào.”
Lão hòa thượng nói: “Vừa rồi vị thí chủ này đã nói rõ, không có thông lộ nào khác.”
Điền Tư Tư ấp úng: “Huynh ấy…từ..dưới đất chui lên…”
Chính nàng cũng cảm thấy lời mình vừa nói rất khó tin, vì vậy lập tức giải thích: “Chiều nay khi chúng ta tới đây, vị hòa thượng kia vẫn chưa chết, vẫn còn nói chuyện với chùng ta, sau đó bỗng dưng ông ấy rơi xuống lòng đất.”
Lão hòa thượng nói: “Sau đó thì sao?”
Điền Tư Tư nói: “Sau đó Tần Ca cũng rơi xuống. Trong phòng này không còn một ai, tất cả hòa thượng trong phòng đã đi hết, vì thế ta mới đi vào đó tìm họ, mới phát hiện ra hòa thượng kia đã chết, ta định chạy ra thì cửa đã bị khóa từ lúc nào.”
Nàng nói liền một mạch tới đây mới để ý thấy mọi người đang trố mắt nhìn nàng.
Ai cũng muốn cười nhưng không cười thành tiếng.
Lão hòa thượng hoàn toàn không có ý cười trong mắt, thanh âm vẫn nghiêm nghị: “Cô nương tới đây lúc chiều nay?”
Điền Tư Tư nói: “Lúc đó vừa qua chính ngọ không lâu lắm, chỉ cách thời điểm này chừng một canh giờ rưỡi.”
Lão hòa thượng nói: “Lúc đó ở đây có người?”
Điền Tư Tư nói: “Có người.”
Lão hòa thượng nói: “Có phải là những người này?”
Điền Tư Tư nói: “Không phải, cả phòng lúc đó toàn là hòa thượng, cả Kim đại hồ tử cũng thế.”
Kim đại hồ tử kia bật cười, trề môi nói: “Tại hạ chưa từng xuất gia, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.”
Lão hòa thượng nói: “Ai có thể làm chứng cho những lời của cô nương này? Những hòa thượng cô thấy khi đó đâu?”
Điền Tư Tư ấp úng: “Họ đã đi cả rồi.”
Lão hòa thượng nói: “Họ đi đâu?”
Điền Tư Tư đáp: “Ta không biết.”
Lão hòa thượng nói: “Sau khi họ đi, chỗ này còn có ai khác không?”
Điền Tư Tư nói: “Không có, hoàn toàn không có ai.”
Đang nói, nàng để ý thấy có kẻ đang bụm miệng cười thầm.
Lời vừa dứt, có kẻ cười phá lên.
Lão hòa thượng mục quang như điện, đảo mắt nhìn khắp phòng: “Có phải chiều nay các vị thí chủ đều ở đây?”
Mấy chục người tranh nhau nói: “Đúng, đều ở đây.”
Lão hòa thượng nói: “Các vị đến đây khi nào?”
Có người đáp: “Chiều nay vừa tới.”
Người khác nói: “Ta đến từ tối qua.”
Lão hòa thượng nói: “Các vị có khi nào rời khỏi đây?”
Ai nấy đồng thanh: “Không hề, hoàn toàn không hề đi đâu.”
Người đang đánh bài đến lúc hăng máu, có lấy roi quất cũng không đi.
Điền Tư Tư tức điên lên, hét lớn: “Họ nói dối! Chiều nay trong căn phòng này không có ai hết, hoàn toàn không có ai hết!”
Lão hòa thượng lạnh lùng nhìn nàng: “Bảy, tám chục người ở đây đều nói dối, chỉ có cô nói thật.”
Điền Tư Tư nói: “Ta nói dối làm gì chứ?”
Lão hòa thượng nói: “Cô có biết hòa thượng đã chết là ai không?”
Điền Tư Tư nói: “Ta không biết.”
Trong ánh mắt lão hòa thượng chất chứa đầy bi ai phẫn nộ: “Hắn pháp hiệu Thượng Vô Hạ Danh, là sư đệ của lão tăng.”
Gã râu rậm kia bỗng thất thanh nói: “Lẽ nào là Không môn đệ nhất hiệp tăng, Vô Danh đại sư của Thiếu Lâm Tự, người đời vẫn gọi là Đa Sự hòa thượng?”
Lão hòa thượng gật đầu: “Đã là tăng sao còn phải hiệp? Đã vô danh sao còn phải đa sự? Hắn không vào địa ngục thì ai vào?”
Gã râu rậm biến sắc: “Vậy, đại sư…ngài…”
Lão hòa thượng nói: “Lão tăng là Vô Sắc, đến từ Thiếu Lâm.”
Vừa nghe cái tên này, tất thảy đều im bặt, không dám nói, cũng không dám cười cợt.
Trong ngoài võ lâm, ai nấy đều biết tới thanh danh của hai vị cao tăng hộ pháp chùa Thiếu Lâm.
Điền Tư Tư vốn đang vô cùng căm phẫn, tức tối, nộ khí xung thiên.
Nhưng bây giờ nàng cũng im lặng.
Bởi lẽ nàng đột nhiên cảm thấy hàn ý lạnh thấu xương cốt, tựa như buổi đêm lạnh mà sơ ý giẫm chân vào nước đóng băng.
Nơi này có là sòng bạc hay miếu cũng chẳng sao, kẻ kia có phải Kim đại hồ tử hay không cũng chẳng liên quan gì nhiều.
Nhưng sát hại đệ tử Thiếu Lâm, sát hại hiệp tăng được giang hồ tôn kính lại là chuyện hoàn toàn khác.
Lúc này Điền Tư Tư chợt cảm thấy mọi chuyện dường như là một âm mưu được sắp đặt khéo léo.
Một mưu kế không chỉ đáng sợ mà còn chết người.
Nàng và Tần Ca đã bị lừa vào bẫy, giờ muốn thoát thân e không dễ.
Lần đầu tiên nàng thấm thía sự đáng sợ khi bị đổ oan.
Ánh mắt ai nấy nhìn nàng lúc này không còn giống như khi nãy.
Khi nãy cùng lắm họ chỉ cho rằng nàng là một cô nương điên khùng, nói những lời nhảm nhí điên khùng, họ còn thấy đáng cười, nhưng giờ đây họ nhìn nàng như nhìn một người chết.
“Vì sao ta phải nói dối?”
“Đương nhiên ngươi sẽ nói dối, làm gì có ai giết Vô Danh đại sư rồi thừa nhận đâu.”
Điền Tư Tư giọng khàn khàn: “Ta với các ngươi không thù không oán, vì sao các ngươi muốn hại ta?”
Gã râu rậm lạnh lẽo nhìn nàng, từ từ lùi về phía sau.
Những người khác cũng theo bước chân hắn, cứ như sau lưng nàng có ôn dịch, không cẩn thận sẽ bị lây.
Nàng lao tới, nắm lấy áo một người, nói: “Ta biết ông là người thành thật, vì sao ông không nói với họ, chiều nay ông không hề đến đây, nơi đây vốn không có ai hết.”
Cả đời nàng chưa từng cầu xin ai, nhưng giờ đây trong mắt nàng trào dâng sự khẩn thiết.
Kẻ kia tuy mặt trắng bệch nhưng vẫn có ra vẻ lạnh lùng: “Chiều nay nếu ta không ở đây thì làm sao lại thua mất năm trăm lượng bạc?”
Điền Tư Tư mắt đỏ hoe, giang tay tát một cái.
Kẻ kia xoa xoa mặt, không tức giận cũng không tính toán.
Chẳng ai đi so đo với người chết.
Lão hòa thượng kia vẫn bình tĩnh trầm ổn, nhắm mắt lần tràng hạt, như đang thay Vô Danh đại sư tụng kinh xua đuổi quỷ dữ.
Đương nhiên ông ta không cần gấp.
Hai người họ không thể chạy đi đâu được.
Điền Tư Tư lại lao tới: “Được, ta hỏi ông, ta và hòa thượng kia không thù không oán, đến tên ông ấy ta còn không biết, ta có lý do gì giết ông ấy?”
Vô Sắc đại sư sắc mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Nghe nói hắn đã vào Sơn Lưu.”
Sơn Lưu?
Điền Tư Tư nói: “Vì hắn vòa Sơn Lưu nên ta giết hắn?”
Vô Sắc đại sư lại nói: “Dù giết hắn cũng không ngăn được bọn họ, đã vào Sơn Lưu đồng nghĩa với dấn thân vào địa ngục.”
Điền Tư Tư nahyr dựng lên: “Quỷ tha ma bắt nhà ông, đến Sơn Lưu nghĩa là gì ta còn không biết.”
Vô Sắc đại sư sầm mặt: “Trước mặt lão tăng không được vô lễ như vậy.”
Điền Tư Tư nói: “Là ông vô lý hay là ta? Cho dù ta muốn giết ông ta cũng chẳng có bản lĩnh lớn như vậy.”
Tần Ca nãy giờ vẫn đứng đó như chết sững, lúc này chợt lên tiếng thở dài: “Vô ích thôi.”
Điền Tư Tư nói: “Cái gì vô ích?”
Tần Ca nói: “Giờ cô có nói gì cũng vô ích.”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng ta…”
Tần Ca nói: “Tuy cô không có khả năng giết ông ấy, nhưng ta lại có.”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng huynh không giết ông ấy.”
Tần Ca nói: “Ngoài cô ra, ai có thể làm chứng cho ta?”
Điền Tư Tư im bặt.
Tần Ca đột nhiên ngẩng mặt cười ha hả: “Tần Ca ta trên mình đầy vết đao thương kiếm chém, to nhỏ lớn bé không dưới năm trăm chỗ, há lại bận tâm tới mũi ám tiễn này.”
Vô Sắc đại sư trầm giọng: “Lão tăng sớm đã nghe danh Tần thí chủ là một hảo hán cứng cỏi.”
Tần Ca cười lớn: “Phải, hảo hám làm chuyện hảo hán làm, nếu ngươi khăng khăng cho rằng ta đã giết ông ấy, vậy nếu ta giết ông ấy thật thì có sao?”
Vô Sắc nói: “Được, nếu đã vậy, thỉnh Tần thí chủ theo lão tăng về Thiếu Lâm tự một chuyến.”
Tần Ca nói: “Đi thì đi, đừng nói Thiếu Lâm tự, dù là núi đao vạc dầu, họ Tần ta cũng đi.”
Điền Tư Tư vội kéo áo hắn: “Huynh theo ông ta về Thiếu Lâm tự làm gì?”
Tần Ca cười: “Họ muốn làm gì thì làm.”
Điền Tư Tư cắn rằng: “Họ muốn lấy mạng huynh đó.”
Tần Ca nói: “Cái mạng này của ta vốn là nhặt về mà.”
Điền Tư Tư nói: “Khó khăn lắm mới nhặt về được, sao lại để người khác bất minh bất chính mang đi như vậy?”
Vị hòa thượng trung niên tướng mạo uy nghiêm bỗng lên tiếng: “Cô nương đừng quên, giết người đền mạng là thiên lý, cũng là quốc pháp.”
Điền Tư Tư nói: “Đừng quên ông là người xuất gia, đừng cứ mở miệng ra là đòi lấy mạng người, ngưởi trong cửa Phật không thể giết người bừa bãi, chẳng lẽ sư phụ ông chưa từng dạy ông điều đó?”
Hòa thượng trung niên lạnh lùng nói: “Tiểu cô nương miệng lưỡi thật sắc sảo.”
Điền Tư Tư nói: “Cái này chỉ trách nhãn quang của đại hòa thượng không tinh, không phân biệt được người tốt kẻ xấu.”
Hòa thượng trung niên vẫn lạnh lùng: “Đao của người xuất gia tuy không sắc, nhưng…”
Lão hòa thượng đột nhiên cắt ngang: “Im miệng! Ngươi tu hành bao năm, chẳng lẽ vẫn chưa thoát được nghiệp chướng tranh cãi xích mích?”
Hòa thượng trung niên vội chắp tay cúi mình: “Đệ tử biết tội.”
Lúc này trong lòng mỗi người có hai kết luận.
Thiếu Lâm tự quả nhiên giới luật thâm nghiêm, nhưng bất cứ ai cũng không dễ khinh phạm.
Tần Ca đúng là một hảo hán cứng cỏi.
Nhưng chuyện này sẽ đi về đâu? Tới giờ chưa ai có thể nắm chắc.
Vô Sắc đại sư trầm giọng: “Chính vì lão tăng không muốn giết người bừa bãi nên lần này mới yêu cầu Tần thí chủ cùng đi.”
Điền Tư Tư nói: “Đi về làm gì?”
Vô Sắc nói: “Trị tội theo môn quy.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh ấy không phải đệ tử Thiếu Lâm, sao có thể dùng môn quy Thiếu Lâm để trị tội?”
Vô Sắc nói: “Hắn giết đệ tử bản môn, bản môn có quyền dùng môn quy trị tội hắn.”
Điền Tư Tư nói: “Ai chứng kiến huynh ấy giết hòa thượng Thiếu Lâm?”
Vô Sắc địa sư nói: “Sự thật rành rành, đâu cần nhân chứng.”
Điền Tư Tư lạnh lùng nói: “Cái gì mà sự thật rành rành? Ai nhìn thấy huynh ấy giết Đa Sự hòa thượng, ai chứng minh được là huynh ấy hạ thủ?”
Vô Sắc đại sư nói: “Khi đó chỉ có các người có cơ hội xuống tay.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao?”
Vô Sắc nói: “Khi đó chỉ có các người ở cùng một chỗ với ông ta.”
Điền Tư Tư nói: “Khi đó ông ở đâu?”
Vô Sắc nói: “Ta đang trên đường tới đây.”
Điền Tư Tư nói: “Ông đang đi trên đường thì làm sao biết được chuyện xảy ra ở đây? Làm sao biết chắc không có ai khác đi vào?”
Trên mặt lão hòa thượng lộ ra nộ ý: “Tiểu cô nương sao lại cưỡng từ đoạt lý như vậy?”
Điền Tư Tư lạnh lùng nói: “Là lão hòa thượng cưỡng từ đoạt lý, không phải tiểu cô nương.”
Vô Sắc tức giận nói: “Được, nữ nhân này miệng lưỡi sắc sảo lắm, lão tăng tuy miệng lưỡi không bằng, nhưng thủ pháp Giáng Ma thì có.”
Ông ta quên mất những lời vừa răn dạy đồ đệ khi nãy.
Hòa thượng trung niên kia vẫn chắp tay cúi đầu, không dám nhìn về hướng ông ta.
Điền Tư Tư cười khẩy: “Thì ra chỉ có lão hòa thượng được quyền nổi giận làm xằng, còn tiểu hòa thượng thì không…”
Vô Sắc đại sư nghiêm giọng: “Im miệng! Kẻ nào còn nói càn, chớ trách lão tăng hạ thủ vô tình.”
Điền Tư Tư nói: “Ông muốn đánh nhau chứ gì? Được!”
Nàng quay lại vỗ vai Tần Ca: “Ông ta nói muốn đánh nhau, huynh nghe thấy không?”
Tần Ca đáp: “Có nghe.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh có sợ không?”
Tần Ca cười: “Ta trước giờ chỉ biết động thủ chứ không động khẩu.”
—————————————————–
Điền Tư Tư vỗ tay cười: “Đúng rồi, đại hán cứng cỏi không thể bị người ta gõ vỡ đầu, cũng không thể bị người ta đổ oan, nếu không thì đâu phải là đại hán cứng cỏi, mà là đậu phụ.”
Tần Ca nói: “Ta nghe cô.”
Lời chưa dứt, Tần Ca đã phi thân qua, nhắm hướng hòa thượng trung niên đứng gần nhất, một quyền đánh tới.
Hắn xuất thủ rất nhanh.
Nhưng hòa thượng trung niên kia cũng không tệ, cúi người lấy thế, tả thủ đánh lên, hữu thủ đã từ không môn phía dưới phản kích.
Quyền pháp Thiếu Lâm vốn vang danh thiên hạ, một cú chạm này mang theo chiêu thế, là vi diệu trong Phục Hổ La Hán Quyền của Thiếu Lâm.
Ngờ đâu Tần Ca không hề né tránh, ngạnh đối ngạnh hứng chịu một đòn này.
Nghe ‘bốp’ một tiếng, quyền của hòa thượng trung niên kia đánh trúng bụng hắn.
Người đứng xem giật mình kêu lên, không ai ngờ Tần Ca uy danh hiển hách lại bị dả thương dễ như vậy.
Càng không ngờ hơn là tuy người xem kêu la, nhưng Tần Ca hoàn toàn không mở miệng.
Một quyền của hòa thượng trung niên kia đánh trúng bụng hắn như đánh vào đá, thoáng kinh ngạc sững sờ…
Vô Sắc đại sư nói: “Cẩn thận.”
Lời còn chưa dứt, nắm tay của hòa thượng trung niên kia đã bị Tần Ca chộp trúng.
Sau đó quyền của Tần Ca đánh trúng bụng hắn.
Hòa thượng trung niên lại không chịu nổi quyền này, loạng choạng thoái lui, hai tay ôm bụng, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu túa ra, hắn không tài nào đứng thẳng lên được nữa.
Điền Tư Tư thở phào cười nói: “Công phu này của huynh gọi là gì?”
Tần Ca nói: “Đây gọi là công phu chịu đòn.”
Điền Tư Tư thắc mắc: “Chịu đòn cũng là công phu ư?”
Tần Ca nói: “Vậy là cô không hiểu rồi, trước khi học đánh ngườ phải học chịu đòn, công phu của ta chính là ở chữ ‘chịu’ đó, không những có thể chịu được quyền đầu mà còn có thể chịu được đao thương.”
Quả thật hắn có thể chịu được đao chém, điểm này không ai phủ nhận được.
Hắn đã hứng chịu ít nhất bốn trăm bảy mươi hai đao.
Điền Tư Tư cười: “Đúng thế, ông ta đánh huynh một quyền, huynh đánh trả lại một quyền, vậy là hòa, chỉ tiếc ông ta không có khả năng chịu đòn như huynh.”
Tần Ca cười: “Cô đã hiểu đạo lý này rồi.”
Vô Sắc đại sư mặt lạnh như sắt thép, chậm rãi đi tới: “Được, lão tăng muốn xem ngươi chịu được bao nhiêu?”
Tần Ca nói: “Ông cũng muốn thử?”
Vô Sắc nói: “Phải.”
Tần Ca nói: “Được.”
Hắn lại phi thân lao tới tung ra một quyền, chiêu thức y như đấu với hòa thượng trung niên ban nãy.
Vô Sắc đại sư cúi người lấy thế, tả thủ đánh lên, hữu thủ đã chuẩn bị phản kích đánh ra.
Chiêu thức này cũng giống hệt chiêu hòa thượng trung niên sử dụng.
Thế nhưng muốn biết hơn kém thì phải đem ra so, muốn phân cao thấp thì phải thi tài.
Tuy thân người và quyền đầu của Vô Sắc đại sư nhỏ bé hơn hòa thượng trung niên nhiều, nhưng một chiêu này thần đầy khí đủ, nội lực sung mãn, dù là khối gỗ lớn cũng bị phá nát.
Ngờ đâu lần này Tần Ca không hứng đòn.
Thân mình hắn đột ngột nhảy vọt lên, lăng không phản thân, đã lướt đỉnh đầu của Vô Sắc đại sư, ngón tay như kiếm, điểm vào huyệt Ngọc Chẩm sau đầu.
Chiêu này không những vừa hiểm vừa vi diệu, mà xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn xác, hoàn toàn khác với cách chịu đòn dùng ngạnh đối ngạnh lúc trước.
Vô Sắc đại sư cúi đầu hô lớn: “Hảo!”
Trong tiếng hô, thân mình vụt rướn lên như cây cầu, chuỗi tràng hạt bằng sắt nhắm hướng cổ tay Tần Ca đánh tới.
Tần Ca song cước đá về phía sau, thân mình đột nhiên di chuyển ba xích, đầu ngón chân điểm lên vai, phi người bay vọt lên.
Không ngờ tràng hạt của Vô Sắc đại sư cũng theo đó bay tới, gió rít vù vù, như kim đao phá phong.
Cước thế của Tần Ca có nhanh hơn cũng không theo kịp chuỗi hạt.
Cho dù hắn có chịu được đi chăng nữa, cảm giác bị chuỗi hạt sắt đó đánh vào bất cứ nơi nào trên thân thể cũng không hề dễ chịu.
Điền Tư Tư bất giác kêu lên, ai ngờ đúng vào lúc này, nghe ‘bục’ một tiếng, trần nhà xuất hiện một lỗ thủng.
Một bàn tay thò xuống, giật phắt chuỗi hạt đi mất.
Vô Sắc đại sư tức giận quát lên: “Kẻ nào?”
Người trên trần nhà cười ha hả một tràng: “Một người thích gõ đầu hòa thượng, nhất là hòa thượng nhiều chuyện.”
Điền Tư Tư kêu lên: “Đừng để hắn chạy mất, có thể chính hắn đã giết Vô Danh đại sư.”
Không cần chờ nàng nhắc, Vô Sắc đại sư vén y sam, sử chiêu cô hạc xung thiên, hạn địa bạt thông*, cả người đã bay qua lỗ thủng như một cánh nhạn.
*Cô nhạn xung thiên, hạn địa bạt thông: một cánh nhạn đơn độc bay, trên đất hạn nhổ rễ lúa.
Đúng vào khoảnh khắc đó, từ trên trần nhà bay tới mấy điểm hàn tinh nghe ‘đinh, đinh’ một tràng, toàn bộ đèn nến trong phòng tắt phụt.
Đám người hỗn loạn trong bóng đêm.
Cũng may Điền Tư Tư đã ngắm chuẩn nơi Tần Ca vừa hạ thân xuống ban nãy, nàng lao tới thấp giọng hỏi: “Huynh ở đâu thế?”
Một bàn tay đưa ra nắm lấy tay nàng.
Điền Tư Tư nói: “Vụ tranh cãi này không đáng để chúng ta nhúng tay vào, mau đi thôi.”
Tiếng Tần Ca nói: “Lúc này đi khác nào thừa nhận mình là hung thủ?”
Điền Tư Tư nói: “Huynh không đi, họ cũng đã khăng khăng cho rằng huynh là hung thủ rồi.”
Tần Ca thở dài: “Thôi được, đành đi vậy.”
Cửa đang mở sẵn.
Ánh sao lọt vào từ bên ngoài.
Điền Tư Tư kéo Tần Ca chạy ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy gã râu rậm đứng đợi sẵn, trong tay cầm khoái đao.
Mặt gã râu ria xồm xoàm, lớn tiếng hô lên: “Hai kẻ này muốn chạy, mau bắt lấy chúng!”
Vừa hô, một đao vừa nhằm hướng Tần Ca chém xuống.
Tần Ca cười khẩy, đột ngột lao tới, chính diện nghênh đỡ đao quang.
Hắn sợ gì chứ không sợ đao.
Đao có nhanh hắn cũng không sợ.
Gã rậm râu kia lại hốt hoảng, đao còn chưa chém xuống đã bị Tần Ca đoạt lấy.
.
Bình luận truyện