Đại Nhân Vật
Chương 21 : Tâm tư thiếu nữ
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:11 17-07-2024
.
CHƯƠNG 21: Tâm tư thiếu nữ
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
————————————————
Nghĩ đến đây, nàng thấy mình thật tẻ nhạt.
Hàng ngàn hàng vạn người sao không nhớ, lại nhớ đến hắn!
“Mình ở đây nhớ hắn, còn hắn thì chẳng biết đang ở xó nào mơ tưởng đến ai!”
Vì thế nàng nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến Điền Tâm, họ là những gần gũi nhất với nàng, nhưng không hiểu sao, khi nghĩ về họ lại không giống như khi nghĩ về hắn, càng nghĩ càng nhớ, càng nhớ càng sâu.
“Có thể vì gần đây mình hay đi cùng hắn.”
Chính nàng cũng không thể không thừa nhận, hắn là một người rất khó quên.
Có lẽ những người kỳ quặc trong thiên hạ đều như vậy.
Điền Tư Tư thở dài, cảm thấy đầu óc tâm tư hôn loạn vô cùng.
Ngay lúc này, nàng nghĩ về rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện kỳ quái, khó giải thích.
Nàng nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng lại không nghĩ đến việc làm thế nào để ra khỏi căn phòng này.
Tâm tư của thiếu nữ thật không sao hiểu nổi.
Họ có lúc buồn lúc vui, lúc đau khổ lúc giận dữ, nhưng rất ít khi họ cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự.
Sợ hãi là một thứ cảm xúc nguyên thủy, thân thiết nhất của con người.
Nhưng trong mắt các thiếu nữ, sợ hãi không phải loại cảm giác chân thật gì.
Bởi lẽ họ chưa từng thực sự để tâm suy ngẫm về nó.
Nếu ngươi đi hỏi một cô gái, trước lúc đối đầu với kẻ địch nàng nghĩ gì, câu trả lời chắc chắn toàn những thứ ngươi không tài nào tưởng tượng được.
Một người rất thông minh từng hỏi nhiều thiếu nữ một câu hỏi không được thông minh cho lắm: “Trên đời này, điều gì đáng sợ nhất?”
Hắn nhận được nhiều câu trả lời khác nhau.
“Đáng sợ nhất là bị người mình yêu bỏ rơi.”
“Đáng sợ nhất là bị nhìn trộm khi tắm.”
“Đáng sợ nhất là chuột, nhất là khi chuột chui vào chăn.”
“Đáng sợ nhất là ngồi ăn cơm với một kẻ dễ ghét.”
“Đáng sợ nhất là đi đường buổi tối một mình.”
“Đáng sợ nhất là bị béo phì.”
Còn có nhiều câu trả lời mà người thông minh kia không nghĩ ra nổi, thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhưng không thiếu nữ nào trả lời rằng: “Cái chết là đáng sợ nhất.”
———————————–
Trong phòng càng lúc càng nóng, càng ngày càng khó thở.
Điền Tư Tư chợt nhớ tới chén chè hạt sen ướp băng.
Nghĩ đến nó, nàng cảm thấy không thể nhẫn nại hơn được nữa.
Nàng muốn phát điên lên.
May sao lúc đó nàng nghe thấy một âm thanh khác thường.
Âm thanh đó vọng lên từ dưới đất.
Nàng còn chưa phân biệt được đó là âm thanh gì thì phiến đá trên sàn bỗng dựng lên.
Nàng giật nảy mình, co cụm vào một góc tường.
Trên mặt đất mở ra một cái hỗ, một người từ từ thò đầu lên.
Là Tần Ca!
Điền Tư Tư vừa vui mừng vừa sợ, buột miệng kêu lên.
Tần Ca sửng sốt khi thấy nàng, lại càng sửng sốt hơn khi thấy thi thể hòa thượng: “Cô làm thế nào mà gõ vỡ đầu ông ta vậy?”
Điền Tư Tư nói: “Ta đang muốn hỏi huynh đây, cho dù huynh muốn gõ vỡ đầu nhưng cũng không nên lấy mạng ông ta chứ?”
Tần Ca nói: “Ai gõ vỡ đầu hắn? Ta đâu có biết hắn đang ở đây.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh không biết thì ai biết?”
Tần Ca nói: “Cô, chẳng phải cô vẫn luôn ở đây với ông ta ư?”
Điền Tư Tư lại kêu lên: “Ai ở cùng một chỗ với ông ta? Chẳng phải sau khi ông ta rơi xuống, huynh cũng rơi xuống theo là gì?”
Tần Ca nói: “Nhưng sau khi rơi xuống đây, ta hoàn toàn không thấy bóng dáng ông ta.”
Điền Tư Tư ngơ ngác: “Vậy huynh thấy gì?”
Tần Ca nói: “Chẳng thấy gì cả, dưới đó chẳng có gì, mà dù có thì ta cũng không nhìn thấy.”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao?”
Tần Ca nói: “Vì dưới đó không có lửa đuốc chi cả, tối thui như hũ nút, ta đâu phải dơi, làm sao nhìn được gì.”
Điền Tư Tư nói: “Làm sao huynh tìm được chỗ này?”
Tần Ca nói: “Vì bên dưới có bậc đá, ta lần mò mãi mới sờ thấy, vưa bước lên bậc đá thì cửa mở ra, ta cứ tưởng cô ở trên này đã cứu ta.”
Điền Tư Tư méo miệng: “Ta làm gì có bản lĩnh lớn như thế.”
Tần Ca nói: “Làm sao cô tìm được đến đây? Gã hòa thượng đó…”
Điền Tư Tư cắt lời hắn: “Huynh đừng nghi ngờ lung tung, khi ta đến đây ông ấy đã như vậy rồi.”
Tần Ca nhíu mày: “Ai đã giết ông ta nhỉ?”
Điền Tư Tư nói: “Có ma mới biết.”
Nghe đến từ “ma,” Tần Ca cũng không khỏi không biến sắc một chút, cười khổ: “Xem ra ở đây đúng là có ma thật, ta thấy lạ sao cô cứ ở mãi đây?”
Điền Tư Tư nói: “Huynh tưởng ta không muốn đi à?”
Tần Ca nói: “Ta nghĩ cô đang đợi ta.”
Dường như Điền Tư Tư hơi đỏ mặt: “Ta làm sao biết được huynh lại chui ra từ đó?”
Tần Ca nói: “Nếu không đợi ta thì cô còn ở đây làm gì?”
Điền Tư Tư thở dài thườn thượt: “Vì ta không đi được.”
Tần Ca nói: “Vì sao?”
Điền Tư Tư nói: “Vì ta vừa vào, cửa đã khóa lại từ bên ngoài.”
Tần Ca biến sắc: “Là ai khóa cửa?”
Điền Tư Tư nói: “Có ma mới biết.”
Lần này nói đến “ma,” chính nàng lại không hỏi biến sắc, cái chết có thể không hoàn toàn đáng sợ, nhưng ma quỷ lại có thể dọa người.
Tần Ca nói: “Cô không mở được cánh cửa này à?”
Điền Tư Tư nói: “Cửa khóa ngoài, làm sao mở được?”
Tần Ca nói: “Có thể cô chưa dùng sức.”
Điền Tư Tư bĩu môi: “Huynh nghĩ ta vô dụng như vậy thật sao? Sao huynh không tự mình thử xem.”
Quả thực Tần Ca muốn tự mình thử mở cửa.
Hắn vừa đẩy nhẹ một cái, cửa liền mở ra.
Điền Tư Tư gần như không tin vào mắt mình nữa, nàng buột miệng kêu lên: “Cánh cửa nãy rõ ràng ban nãy bị khóa từ bên ngoài, không thể giả được.”
Cửa đã mở, nàng có thể ra ngoài, đây là chuyện đáng mừng.
Nhưng nàng lại tức giận.
Bị nhốt đến chết trong phòng là một chuyện, bị oan uổng lại là chuyện khác.
Điền đại tiểu thư thà chết còn hơn bị nghi oan.
Tần Ca thở dài: “Cho dù khi nãy cánh cửa này bị khóa thì bây giờ chúng ta cũng có thể ra ngoài được rồi.”
Điền đại tiểu thư nói: “Ta không đi.”
Tần Ca bất ngờ: “Sao lại không đi?”
Điền đại tiểu thư hậm hực: “Huynh nghi oan cho ta, huynh cho rằng ta lừa huynh.”
Tần Ca ngơ ngác: “Ai nói cô lừa ta? Cô lừa ta làm gì?”
Điền Tư Tư nói: “Miệng nói thế nhưng chắc chắn trong bụng huynh cho rằng ta gạt huynh.”
Tần Ca cười, dịu dàng nói: “Ta chưa từng nghĩ cô lừa ta, ta chưa bao giờ nghi ngờ những lời cô nói.”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng cánh cửa đó…”
Tần Ca nói: “Cánh cửa này lúc nãy đương nhiên đã bị khóa ngoài, kẻ đó đã có thể lén lén lút lút khóa cửa, đương nhiên cũng có thể lén lén lút lút mở cửa.”
Điền Tư Tư nghe vậy tức thì đổi mặt làm vui, rồi lại chau mày: “Kẻ đó là ai? Sao lại làm những chuyện mờ ám như vậy?”
Tần Ca nói: “Chúng ta chỉ cần tìm ra người đó, nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng.”
Điền Tư Tư đồng tình: “Đúng, chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ đó, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.”
Lần này nàng không đợi Tần Ca nhắc, đã tự mình xông ra trước.
———————————————–
Bên ngoài thật mát mẻ dễ chịu.
Ba chén trà vẫn đặt trên mặt bàn.
Trà đương nhiên đã nguội lạnh.
Lúc này Điền Tư Tư rất muốn một chén trà mát.
Nếu là mấy ngày trước, chắc chắn nàng đã lao tới uống cạn ba chén trà kia rồi muốn nói gì thì nói, nhưng giờ đây nàng đã học được ít nhiều, trước tiên phải cân nhắc xem liệu ba chén trà đó có độc hay không?
Nàng không nhìn ra được ba chén trà có độc hay không, nhưng một người lão luyện giang hồ chắc chắn có thể.
Tần Ca là người lão luyện giang hồ.
Nàng đang định gọi Tần Ca, chợt phát hiện Tần Ca vẫn đứng chết trân ở đó.
Điền Tư Tư gọi:” Này, huynh mơ mộng gì đó, huynh đang nghĩ gì vậy?”
Tần Ca ngẩng đầu lên, nhìn nàng, cười nói: “Ta đang nghĩ, cho dù cánh cửa này không mở ra được thì nó cũng rất thú vị.”
Điền Tư Tư nói: “Thú vị? Thú vị như thế nào?”
Tần Ca mỉm cười: “Nếu không mở được cửa, chẳng phỉa chúng ta sẽ ở trong này cả đời ư?”
Điền Tư Tư hơi đỏ mặt: “Thì ra huynh cũng không phải người tốt.”
Tần Ca nói: “Nam nhân có mấy ai là người tốt?”
Điền Tư Tư chợt nói: “Huynh có biết hồi trước ta từng muốn gả cho huynh?”
Tần Ca nói: “Ta biết.”
Điền Tư Tư cắn môi: “Nhưng bây giờ cho dù có bị nhốt ở đây cả đời, ta cũng không gả cho huynh đâu.”
Tần Ca nói: “Vì sao?”
Điền Tư Tư thở dài: “Tuy rằng huynh rất tốt, nhưng huynh không phải một nửa trong lòng ta.”
Tần Ca nói: “Một nửa trong lòng cô là ai?”
Điền Tư Tư ngây ra một lúc rồi nói: “Đợi ta tìm thấy rồi ta nhất định sẽ nói cho huynh trước.”
Tần Ca thở dài: “Cô nói những lời này không sợ làm ta đau lòng ư?”
Điền Tư Tư nói: “Ta tin huynh nhất định không đau lòng, vì một nửa trong lòng huynh chắc chắn không phỉa người như ta.”
Tần Ca cười lớn: “Đã như vậy thì có lẽ chúng ta chỉ có thể làm hảo bằng hữu thôi.”
Điền Tư Tư nói: “Mãi mãi là hảo bằng hữu.”
Nàng cảm thấy thanh thản trong lòng, vì nàng đã nói ra được tâm sự của mình.
Điền Tư Tư nói: “Được rồi, mau ra ngoài đi tìm kẻ đã khóa cửa.”
Nàng nghĩ tới kẻ đã khóa trái cửa phòng ban nãy khiến nàng mắc kẹt ở đây.
Nhưng lần này nàng không bảo Tần Ca thử mở cửa nữa.
Nàng tự mình mở cửa.
Quả nhiên cửa không khóa, nàng chỉ đẩy khẽ là mở ra.
“Người khóa cửa đương nhiên có thể mở cửa.”
Điều này không làm Điền Tư Tư ngạc nhiên.
Điều khiến nàng ngạc nhiên là cửa vừa mở, một tràng âm thanh kỳ lạ vọng tới.
Là âm thanh gì?
Thứ âm thanh mà trong mơ nàng cũng không tưởng tượng được, không ngờ nàng lại nghe thấy ở đây.
Cửa vừa mở hé ra, hàng loạt âm thanh tiếng động muôn hình muôn vẻ lập tức truyền tới, có tiếng đổ xúc xắc, tiếng xào bài, tiếng reo hò khi thắng tiền, uống rượu, tiếng thở dài bực bội khi thua cược.
Nơi đây là sòng bạc, những âm thanh đó là quá bình thường.
Nhưng ban nãy đâu phải sòng bạc? Chẳng phải chỗ này đã biến thành miếu rồi sao? Huống chi những hòa thượng ban nãy đã đi hết.
Căn phòng đã trở thành trống không, sao bây giờ lại có tiếng cười nói?
Điền Tư Tư giật mình đến nỗi suýt hét toáng lên, nàng đẩy mạnh cửa.
Cửa vừa mở, nàng bất giác hét lên thật.
Ai nói ngoài kia là miếu? Ai nói ngoài kia là một gian phòng trống?
Bên ngoài rõ ràng là mọt sòng bạc, lửa nến sáng trưng, đủ mọi loại khách khứa đang đánh bài vô cùng cao hứng.
Loại người nào cũng có, chỉ không có hòa thượng.
Hoàn toàn không có hòa thượng ở đây.
Sòng bạc vừa biến mất một cách bí ẩn ban nãy, bây giờ đang sờ sờ trước mắt.
Thế này là thế nào?
Biết giải thích ra sao?
.
Bình luận truyện