Đại Nhân Vật

Chương 20 : Căn nhà ma ám

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:11 17-07-2024

.
CHƯƠNG 20: Căn nhà ma ám Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ——————————– Hòa thượng nói: “Ngươi đến làm gì?” Tần Ca đáp tỉnh bơ: “Đương nhiên đến đển đánh bạc, quỷ cờ bạc một ngày không đổ xúc xắc, lập tức toàn thân ngứa ngáy.” Hòa thượng nói: “Miếu thờ không phải chỗ đánh bạc.” Tần Ca nói: “Hòa thượng có thể đến sòng bạc tụng kinh thì cớ sao quỷ cờ bạc không thể đánh bạc trong miếu?” Hòa thượng trừng mắt nhìn Tần Ca, đột nhiên bật cười: “Ở đây toàn là hòa thượng, lấy ai đánh bạc với ngươi?” Tần Ca nói: “Hòa thượng.” Hòa thượng nói: “Hòa thượng không đánh bạc.” Tần Ca nói: “Phật Như Lai cũng đánh bạc, vì sao hòa thượng lại không?” Hòa thượng cau mày: “Phật Như Lai đánh bạc? Đánh với ai?” Tần Ca nói: “Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không?” Hòa thượng nói: “Đánh như thế nào?” Tần Ca đáp: “Ông ấy cược rằng Tôn Ngộ Không không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình.” Hòa thượng cười: “Cho dù ngươi có lý, hòa thượng cũng không có tiền đánh bạc với ngươi.” Tần Ca nói: “Hòa thượng đi hóa duyên tại sao không có tiền?” Hòa thượng nói: “Đi hóa duyên ở đâu?” Tần Ca nói: “Theo ta biết, mới hôm qua những hòa thượng này vẫn còn là thí chủ.” Hòa thượng nói: “Hả?” Tần Ca nói: “Nhất là Kim đại hồ tử, hắn đã làm hòa thượng, tiền tài hóa hư không, gia tài vạn bạc của hắn đương nhiên dâng cả cho hòa thượng rồi.” Hắn lại cười nói: “Nghe đâu có lúc hòa thượng đi hóa duyên còn hung tợn hơn cường bạc đi cướp tiền.” Hòa thượng nhìn hắn trừng trừng, sắc mặt càng lúc càng sa sầm xuống: “”Ngươi biết đi ăn cướp?” Tần Ca nói: “Không biết.” Hòa thượng nói: “Ngươi biết đi hóa duyên?” Tần Ca nói: “Cũng không.” Hòa thượng nói: “Vậy ngươi cược bằng cái gì?” Tần Ca nói: “Dùng chính ta để cược.” Hòa thượng nói: “Vậy cũng được sao?” Tần Ca nói: “Nếu ta thua, ta sẽ theo ngươi làm hòa thượng, nếu ngươi thua, miếu này trả cho ta, tất cả các hòa thượng kia cũng trả cho ta.” Hòa thượng nói: “Ngươi muốn cược thế nào?” Tần Ca nói: “Ngươi biết gõ đầu người, vậy chúng ta cược bằng cách gõ đầu nhé.” Hòa thượng nói: “Gõ đầu ai?” Tần Ca nói: “Ngươi gõ đầu ta, ta gõ đầu ngươi, ai gõ được đầu đối phương trước người đó thắng.” Hòa thượng lạnh lùng nói: “Đầu người không phải cái mõ, đầu có thể vỡ.” Tần Ca nói: “Ngươi có biết đầu ai dễ vỡ nhất không?” Hòa thượng cười ha hả. Sau đó thân ảnh ông ta đột nhiên biến mất trong tiếng cười. Trên sàn có một tấm thạch phản, phản đột nhiên mở ra, hòa thượng rơi thẳng xuống dưới. Sau đó thạch phản lại đóng chặt. Sòng bạc này vốn là nơi bí hiểm, có mật đạo ngõ ngách cũng không phải chuyện lạ. Chỉ có Điền Tư Tư sửng sốt ngây người, nàng chợt cười: “Xem ra ông ta không muốn đánh cược với huynh.” Tần Ca mỉm cười: “Ông ta biết loại đầu dễ vỡ nhất chính là đầu trọc.” Điền Tư Tư nói: “Huynh định làm vỡ đầu ông ta thật ư?” Tần Ca nói: “Chỉ định làm nứt chút thôi.” Điền Tư Tư nói: “Để làm gì chú? Xem chừng ông ta cũng đâu phải kẻ xấu.” Tần Ca nói: “Nhưng ông ta không nên ép buộc người khác cạo đầu đi tu.” Điền Tư Tư nói: “Những người mở sòng bạc trên đời nếu biến thành hòa thượng hết, chẳng phải thiên hạ sẽ thái bình hơn ư?” Tần Ca nói: “Chẳng lẽ những hòa thượng này đều đã từng mở sòng bạc?” Điền Tư Tư nói: “Biết đâu…biết đâu là họ cam tâm tình nguyện…” Nàng chưa dứt câu thì một hòa thượng trong phòng đột nhiên bật dậy kêu lên: “Ta không muốn làm hòa thượng!” “Đang yên đang lành ai lại muốn đi làm hòa thượng?” “Gia đình ta đông đúc yên vui, già trẻ lớn bé đều có cả, cuộc sống không tê, vì sao ta phải đi làm hòa thượng?” Kim đại hồ tử kêu to nhất, hắn quỳ sụp xuống đất: “Chúng tiểu nhân đều là bị ép buộc, xin Tần đại hiệp giúp chúng tiểu nhân chủ trì công đạo.” Tần Ca thở dài: “Ta cứ nghĩ ngươi là một trang hảo hán, vì sao lại bị người ta ép đi tu?” Kim đại hồ tử nói: “Vì ông ta nói nếu không tuân theo, ông ta sẽ lấy mạng chúng tiểu nhân.” Tần Ca nói: “Các ngươi có đến hai ba chục người chẳng lẽ lại sợ một hòa thượng đơn thương độc mã?” Kim đại hồ tử vẻ mặt thảm hại: “Vì gã hòa thượng đó quả thực quá hung dữ, quá lợi hại, lại thêm tú tài và đạo sĩ giúp ông ta.” Tần Ca nói: “Tất cả các ngươi hợp sức cũng không phải đối thủ của họ ư?” Kim đại hồ tử thở dài: “Nếu không vì sao chúng tiểu nhân lại thành ra thế này?” Điền Tư Tư buột miệng: “Các ngươi làm hòa thượng cũng có cái hay mà.” Kim đại hồ tử nói: “Đương nhiên có cái hay.” Điền Tư Tư nói: “Hay ở đâu?” Kim đại hồ tử méo miệng: “Ông ta nói làm hòa thượng thì phải tứ đại giai không, cho nên chúng tiểu nhân làm hòa thượng thì tất cả gia tài đều về tay ông ta hết.” Điền Tư Tư thở dài: “Nói thế thì đến ta cũng muốn gõ vỡ đầu ông ta.” Tần Ca nói: “Không chỉ dừng lại ở một kẽ nứt, phải đục thủng một lỗ thật to.” Kim đại hồ tử đưa tay sờ lên đầu: “Nhưng ba kẻ đó võ công của ai cũng không tệ, nhất là gã hòa thượng, quả thực quá lợi hại.” Tần Ca cười khẩy: “Ta từng gặp không ít người lợi hại hơn ông ta.” Sắc mặt Kim đại hồ tử tức thì sáng lên: “Phải phải, chỉ cần Tần đại hiệp đứng ra làm chủ, chúng tiểu nhân có con đường sống rồi.” Tần Ca giẫm giẫm chân lên thạch phản: “Dưới đó là chỗ nào?” Kim đại hồ tử nói: “Tiểu nhân cũng không rõ lắm.” Tần Ca nói: “Ngươi là chủ nhân ở đây mà cũng không biết sao?” Kim đại hồ tử cười khổ: “Thực ra gian nhà này vốn không phải của tiểu nhân.” Tần Ca nói: “Thế là của ai?” Kim đại hồ tử nói: “Tiểu nhân không biết.” Tần Ca cau mày: “Ngươi biết những gì?” Tần Ca nói: “Tiểu nhân chỉ biết người chủ trước của căn nhà này đột nhiên chết nhiều năm trước, toàn bộ gia quyến cũng chết sạch.” Tần Ca nói: “Sau đó không có ai dọn vào ở sao?” Kim đại hồ tử nói: “Cũng có, nhưng bất cứ ai dọn vào ở, chỉ ba ngày sau họ chạy hết.” Tần Ca nói: “Vì sao?” Kim đại hồ tử nói: “Vì căn nhà này có ma.” Điền Tư Tư tái mặt: “Có ma?” Kim đại hồ tử nói: “Căn nhà này nổi tiếng là không may mắn, có cô hồn quỷ quái, chẳng ai dám đến hỏi, vì vậy tiểu nhân mới mua được giá hời.” Điền Tư Tư nói: “Căn nhà này có ma thật ư?” Kim đại hồ tử nói: “Đôi khi chúng tiểu nhân cũng cảm thấy có nhiều chỗ quái lạ, nhưng ỷ người nhiều gan lớn nên không quan tâm lắm.” Điền Tư Tư nói: “Quái lạ như thế nào?” Kim đại hồ tử tái mặt: “Có khi nghe thấy những âm thanh kỳ lạ phát ra từ dưới lòng đất, có khi đồ vật đang ở trên bàn, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy nữa.” Điền Tư Tư nhìn Tần Ca. Tần Ca nói: “Bây giờ các ngươi tính thế nào?” Kim đại hồ tử nói: “Chỉ cần đừng bắt tiểu nhân làm hòa thượng, chuyện gì tiểu nhân cũng chịu.” Tần Ca nghầm nghĩ: “Được, các ngươi đi trước đi, đợi ta điều tra rõ ràng chuyện này rồi tính sau.” Vẻ mặt Kim đại hồ tử lộ ra vẻ sợ hãi khó xử: “Gã hòa thượng đó không cho chúng tiểu nhân đi đâu.” Tần Ca cười lạnh: “Ngươi khỏi lo, nếu hắn biết thì đã có ta đây.” Kim đại hồ tử mừng rỡ: “Chỉ cần có Tần đại hiệp ra mặt là chúng tiểu nhân yên tâm rồi.” Lời còn chưa dứt thì bao nhiêu hòa thượng trong phòng đã cắm đầu cắm cổ chạy thẳng ra ngoài, có người đi cửa chính, có người trèo cửa sổ, trong chớp mắt đã chạy hết không còn một ai. Không có người đuổi theo. Hòa thượng, đạo sĩ và tú tài đều không lộ diện. Điền Tư Tư cười: “Xem chừng uy phong của huynh không nhỏ chút nào, làm họ sợ chạy thẳng không dám ngoái đầu lại.” Tần Ca không cười. Điền Tư Tư nói: “Huynh nghĩ gã hòa thượng đó đã chạy đi đâu?” Tần Ca nói: “Ta chỉ hy vọng ông ta không bị ma quỷ bắt đi.” Hắn thấp giọng nói: “Ta nghĩ cô nên nhanh chóng rời khỏi đây là hơn.” Điền Tư Tư trừng mắt: “Vì sao huynh lại muốn ta đi?” Tần Ca gượng cười: “Nói không chừng nơi đây có ma thật.” Tuy Điền Tư Tư hơi biến sắc, nhưng vẫn cương quyết lắc đầu: “Ta không đi.” Tần Ca nói: “Vì sao?” Điền Tư Tư đáp: “Đừng quên ta là bằng hữu của huynh.” Tần Ca lưỡng lự: “Nhưng…” Điền Tư Tư cắt lời hắn: “Đã là bằng hữu của huynh, ta quyết không để huynh một mình đối phó với ba người kia, cho dù huynh có xuống địa ngục thật, ta cũng đành đi theo.” Nàng chưa dứt lời thì Tần Ca đột nhiên rơi xuống thật. Nghe ‘cạch’ một tiếng, tấm thạch phản lại khép vào. Điền Tư Tư hoảng hốt, ra sức đá vào tấm phản. Nàng cố thế nào nó cũng không mở ra. Tấm phản rất dày, đóng rất chặt, không tìm được cơ quan bí mật ở đâu. Mưa lớn chưa đến, cuồng phong thổi rít qua cửa sổ. Cửa sổ mở toang, cửa chính cũng mở toang. Điền Tư Tư hốt hoảng kêu lên: “Tần Ca, huynh ở đâu? Huynh có nghe thấy ta không?” Không ai trả lời. Điền Tư Tư cắn môi, lảo đảo lùi lại mấy bước. Đột nhiên nàng quay người chạy ra ngoài. Gió bên ngoài rất to. Điền Tư Tư vừa chạy ra ngoài thì một trận cuồng phong từ đâu thổi tới, tóc bay tán loạn đầy trời. Hàng ngàn hàng vạn sợi tóc đột nhiên bay về phía nàng, gió cuốn tóc vào mặt nàng, vào cổ nàng. Nhẹ, mềm và lạnh lẽo, tựa như ngàn vạn bàn tay quỷ sờ lên mặt, khống chế không cho nàng kêu cứu. Nàng sắp nghẹt thở đến nơi, liều mạng xoay người chạy vào trong phòng, đóng chặt cửa lại, lấy thân mình giữ cửa. Một lúc lâu sau nàng mới hít thở lại được như bình thường. Từng đợt gió vẫn gào thét ngoài kia. Trong căn phòng lạnh lẽo âm u chỉ còn lại mình nàng. Nàng chợt để ý thấy, căn phòng này to quá. Căn phòng càng lớn, nàng càng cảm thấy mình bé nhỏ cô độc. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng gắng sức phủi hết tóc bám trên người, trên mặt, trên cổ. Nhưng tóc vẫn dính trên tay nàng, mềm mềm, nhè nhẹ, lành lạnh… Nàng lợm giọng muốn ói, có điều ói không được. Bỗng nghe ‘rầm’ một tiếng, cửa sổ bị gió thổi mạnh, mở toang, tiếng sấm chớp đùng đùng, từng hạt mưa to như hạt đậu trút xuống, rơi vào cả trong phòng. Điền Tư Tư bất giác rùng mình, bông lấy lại dũng khí hét lớn: “Trong phòng có ai không?…Chẳng lẽ mọi người đã chết cả rồi sao?” Vẫn không có ai trả lời. Nàng lại rùng mình. “Những người trong nhà này đều đã chết, lẽ nào họ đã thành ma rồi?” Vậy còn gã đạo sĩ và tú tài? Phía đối diện còn có một cánh cửa đóng chặt, lẽ nào họ trốn trong đó? Điền Tư Tư nghiến rằng, dùng hết sức bình sinh chạy thẳng vào đó, tựa như có ma đang đuổi sau lưng nàng. May mà cửa không khóa trong. Điền Tư Tư lao thẳng vào. Bên trong là một phòng khách nhỏ bài trí trang nhã, có vẻ ấm cúng dễ chịu. Điền Tư Tư vừa thở phào một tiếng, bỗng nhiên cánh cửa sau lưng nàng đóng sập lại nghe ‘sầm’ một tiếng. Nàng giật mình quay lại cố đẩy, nhưng không mở được cửa ra nữa. Cánh cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài. Ai đã khóa cửa? Rõ ràng ban nãy bên ngoài không có người. Điển Tư Tư nổi gai ốc khắp người, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả y phục. Nàng lùi dần ra sau, va vào cạnh bàn, chợt nhận ra trên bàn có ba chén trà, một quyển sách, một tràng hạt và một cây phất trần. Cuốn sử ký của Tư Mã Thiên, chính là cuốn sách tú tài đã đọc. Trà vẫn còn ấm. Trước khi Tần Ca và Điền Tư Tư đến đây, hiển nhiên đạo sĩ, hòa thượng và tú tài đã uống trà ở đây. Bây giờ họ đâu rồi? Điền Tư Tư cười khẩy: “Ta biết các ngươi đang ở đây, đừng hòng dọa được ta.” Kỳ thực nàng không biết gì cả, nàng chỉ đang cố đè nén nỗi sợ mà thôi. Những lời đó chứng tỏ nảng đang sợ. Sắc trời âm u, căn phòng mờ mờ tối, không nhìn rõ hẳn chữ trên sách. Điền Tư Tư đứng chết sững ở đó một lúc mới quay đầu bốn phía xem xét căn phòng. Căn phòng này quả thực bài trí rất trang nhã, ngoài ra còn một cánh cửa, trên cửa có mành trúc tương phi buông rủ. Mành trúc đang thả xuống. Trên bức tường đối diện cánh cửa treo một bức tranh sơn thủy, khói sương mờ ảo, ý cảnh có vẻ rất cao siêu. Chắc chắn là họa bút của danh gia. Hai bên bức họa có đôi câu đối. Điền Tư Tư còn chưa kịp nhìn rõ câu đối viết gì, bất thình lình một tràng âm thanh quái dị vọng đến từ sau lưng, nghe như tiếng mành trúc chuyển động. Nàng giật thót người, quay đầu lại hét toáng lên. Thì ra mành trúc trên cửa đang tự cuốn lên. Cánh cửa đằng sau chỉ khép hờ. Trong cửa ngoài cửa đều không có bóng ai, cứ như bàn tay quỷ từ trên cao chầm chậm kéo mành lên. Điền Tư Tư cố thu hết can đảm, gai ốc toàn thân nổi hết cả lên, dùng hết sức bình sinh mới đủ sức bật ra thành tiếng: “Là kẻ nào? Mau ra đây!” Không có ai đi ra. Vốn dĩ không có bóng người. Điền Tư Tư nắm chặt tay, cắn răng lại, từng bước từng bước đi tới. Mồ hôi túa ra đầm đìa trên mặt theo bước chân nàng. Nàng đi rất chậm, bởi lẽ chân nàng đã mềm nhũn cả, nhưng cuối cùng nàng cũng đến bên cửa. Phía sau cửa còn một mật thất, do không có cửa sổ nên rất ít ánh sáng. Căn phòng tối om om, hoàn toàn trống trơn, chỉ có một người ngồi xếp bằng trên đất. Một hòa thượng. Vị hòa thượng này khuôn mặt tròn tròn, đầu cúi gục, mắt nhắm nghiền, mõ đặt trước mặt, chính là hòa thượng biết tụng kinh vừa rơi xuông khi nãy. Điền Tư Tư thở phào một hơi, dù sao cuối cùng nàng cũng gặp được một người sống. Nhưng hòa thượng đang ở đây, vậy Tần Ca đâu? Điền Tư Tư buột miệng hỏi: “Này, sao ông lại ở đây? Tần Ca đâu rồi?” Hòa thượng không đáp, cũng không động. Điền Tư Tư nói to hơn: “Này, sao ông không nói gì?” Hòa thượng vẫn câm như hến, ngay cả mắt cũng không buồn mở ra, cứ như biến thành người điếc. Điền Tư Tư cười lạnh: “Ông không cần giả câm giả điếc đâu, nếu ông còn không chịu mở miệng, ta gõ vỡ đầu ông đó.” Hòa thượng vẫn im lìm như thóc. Điền Tư Tư nói: “Ông cho rằng ta không dám sao?” Cơn giận của Điền đại tiểu thư phát tác, thế gian còn chuyện gì nàng không dám làm? Nàng lao tới, gõ vào đầu hòa thượng. Thân mình hòa thượng lắc lư, từ từ đổ rạp xuống. Điền Tư Tư bất giác đưa tay kéo ông ta lại: “Ông làm gì thế? Định giả chết à?” Hòa thượng không thể giả chết. Ông ta đã chết thật rồi! Khuôn mặt hòa thượng vốn hồng hào, nay chỉ còn một màu tái xám như tro. Trên khuôn mặt xám ngoét đó, một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống từ cái trán rộng của ông ta, chảy qua mũi, chảy xuống miệng. Điền Tư Tư tức thì chấn động, tay chân mềm nhũn, lạnh ngắt, không tự chủ được lùi dần về đằng sau. Nàng vừa lùi lại, thi thể hòa thượng liền đổ ụp, mặt đập xuống đất. Nàng nhận ra trên đầu ông ta có một cái lỗ, máu tươi chảy ra từ đó. “Chẳng lẽ đó là do mình làm?” Không thể nào. Nàng ra tay không mạnh, hơn nữa thi thể hòa thượng này cứng ngắc, hiển nhiên là chết đã lâu. Có điều ai đã giết ông ta? Lẽ nào là Tần Ca? Tần Ca đi đâu rồi? Điền Tư Tư đứng chết trân một chỗ, dường như không cử động được nữa. Bước chân vào sòng bạc này chẳng khác chi một cơn ác mộng. Ngay từ lúc đó nàng đã gặp phải bao chuyện kỳ quái không thể giải thích, thần bí không thể tưởng tượng. Ngoại trừ trong cơn ác mộng, những chuyện như vậy còn gặp được ở đâu nữa? Nàng có thể tỉnh giấc không? Nàng nghiến răng, quyết tâm mặc kệ hết thảy, cứ ra được khỏi căn phòng ma quái này rồi tính. Nàng không có cách nào ra ngoài. Cánh cửa duy nhất trong phòng đã bị ai đó bên ngoài khóa chặt từ lúc nào. Nàng có gắng sức thế nào cũng không mở được, đá đến nỗi muốn gãy chân mà cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Cánh cửa này không phải làm bằng sắt, vậy mà không hiểu thứ gỗ chết tiệt kia là gì mà chắc đến vậy, dù trong tay nàng có đao cũng chưa chắc phá được. Bốn phía đều là tường dày. Đột nhiên nàng có cảm giác mình như một con thú hoang bị mắc vào bẫy của thợ săn, còn có nỗi bi ai không sao diễn tả được thành lời. Đáng bi ai hơn là nàng hoàn toàn không thấy mặt của gã thợ săn đặt bẫy. Cơn ác mộng này dường như kéo dài vô tận. Điền Tư Tư hận không thể khóc lớn lên một trận, nhưng không tài nào khóc được. Mật thất càng lúc càng tối, càng bức bí, đến hít thở cũng khó khăn. Máu trên đầu hòa thượng đã dần đông đặc lại. Bí mật này có lẽ chỉ ông ta biết, có thể ông ta không biết. Ai biết được đây? Điền Tư Tư nghiến răng, chỉ cần được biết rõ sự tình, nàng chết cũng cam tâm! Không nghe được tiếng gió thổi, cũng không nghe được tiếng mưa rơi. Nơi đây giống như mộ phần được chuẩn bị để mai táng nàng. Còn để mai táng vị hòa thượng kia nữa chăng? Dù thế nào thì lúc này, cả nàng và hòa thượng đều đang mắc kẹt trong hầm mộ. Bây giờ nàng chẳng sợ ma quỷ nữa, nếu ma quỷ đến thật, nàng lại càng hoan nghênh. Nghĩ đến ma quỷ, nàng lại bất giác nghĩ đến đại đầu quỷ. “Hắn đang ở đâu? Phải chăng vẫn âm thầm quan sát mình?” “Tấm thảm đó có phải hắn đã đắp cho mình?” “Hắn có biết sau này mình và hắn vĩnh viễn không thể gặp lại nữa?” “Nếu hắn biết, liệu hắn có thương tâm không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang