Đại Nhân Vật
Chương 2 : Một trăm linh tám đao
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 13:54 17-07-2024
.
CHƯƠNG 2 – Một trăm linh tám đao
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
———————–
Điền Tư Tư ngả người trên chiếc sạp làm từ trúc tương phi*, trên sạp trải thảm kết bằng nỉ thêu kim tuyến, ngoài cửa sổ, bóng râm dày đặc bao trùm.
*Trúc tương phi: trúc có đốm trên thân, tương truyền vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô thì đột ngột băng hà, hai vợ vua Thuấn khóc chồng ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang, nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó thân trúc có đốm.
Hương sen thoang thoảng bay trong gió. Trên tay nàng bưng một chén bằng ngọc bích đựng chè sen ướp băng.
Loại băng này do khoái mã chạy hàng trăm dặm mới vận chuyển được từ quan ngoại về. Tuy “Cẩm Tú sơn trang” cũng có cất trữ băng tuyết, nhưng Điền Tư Tư lại thích băng ở quan ngoại vì nàng nghĩ băng ở quan ngoại lạnh hơn, ngoài ra không có lý do gì khác.
Dù nàng có cho rằng mặt trăng hình vuông cũng chẳng ai phản đối.
Miễn là Điền đại tiểu thư thích, dù nàng làm gì cũng không ai dám phản đối.
Không chỉ vì nàng là thế tập của Trấn Viễn hầu, con gái độc nhất của “Trung Nguyên Mạnh Thường” Điền Bạch Thạch Điền nhị gia, mà còn vì nàng quả thực là một thiếu nữ ngọt ngào*. Trên người nàng toát lên vẻ ngọt ngào, lời nói cũng ngọt ngào, nụ cười lại càng ngọt lịm, khiến cho ai cũng không nguyện, không nỡ từ chối bất cứ yêu cầu gì của nàng.
*Tác giả chơi chữ, 田思思 đồng âm với 甜丝丝 nghĩa là ngọt ngào, hạnh phúc.
Chỉ tiếc một điều, cơ hội được gặp thiếu nữ ngọt ngào này thật quá ít.
Mỗi năm chỉ có dịp tết Nguyên Tiêu*, khi Điền nhị gia thả hoa đăng, nàng mới lộ diện trước mặt mọi người, ngoài ra quanh năm nàng chỉ ở trong khuê phòng, không bước chân ra khỏi cửa, ai cũng đừng mơ được chiêm ngưỡng dung nhan nàng.
Điền nhị gia được ca tụng là “Trung Nguyên Mạnh Thường”, đương nhiên không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, vung tay ném ra một ngàn lượng vàng không chớp mắt, nhưng quyết không để ai có cơ hội đến gần con gái ông.
Đối với ông, cô con gái này quý giá hơn tất thảy ngọc ngà châu báu trên đời.
——————————-
Chè sen không còn mát lạnh, Điền Tư Tư chỉ mới hờ hững nếm qua một hớp liền tiện tay đưa cho Điền Tâm, a hoàn của nàng.
Điền Tâm không những là a hoàn thân cận mà còn là bằng hữu tốt nhất của nàng, bằng hữu duy nhất.
Nếu không có Điền Tâm ở bên, không rõ nàng còn cô đơn biết nhường nào.
Lúc này Điền Tâm đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trước mặt nàng, cúi đầu thêu hoa. Long dịch hương* trong lò lửa mạ vàng đã cháy gần hết, gió khẽ thổi trên cành trúc, thanh âm dịu dàng như lời thì thầm của thiếu nữ đang yêu.
*Long dịch hương: Không tìm được thông tin, có lẽ là một chất khi đốt tạo ra hương thơm.
Điền Tư Tư đột nhiên giật lấy kim thêu từ tay cô a hoàn, ngữ điệu của nàng mang ba phần hờn dỗi, “Em đừng cắm cúi thêu thùa nữa được không? Có ai chờ em thêu xong cái gối làm của hồi môn đâu.”
Điền Tâm bật cười, bàn tay trắng như tuyết khẽ vỗ nhẹ nơi eo lưng mình, “Không thêu hoa thì làm gì bây giờ?”
Điền Tư Tư đáp: “Nói chuyện với ta.” Điền Tâm bĩu môi nói, “Nói chuyện không nghỉ suốt cả ngày, còn đâu chuyện hay để nói?” Điền Tư Tư đưa đẩy ánh mắt, “Kể chuyện cho ta nghe vậy.”
Cẩm Tú sơn trang quanh năm ngập tràn khách khứa. Đủ mọi loại khách từ khắp nơi đổ về, Điền Tâm nghe được bao cố sự vừa đáng sợ vừa thú vị từ họ, sau đó về kể lại cho tiểu thư nghe.
Điền Tâm nói: “Mấy vị khách gần đây ngốc lắm, chẳng kể được chuyện gì, mới sáng ra đã hùng hục rót rượu vào mồm, cứ như sợ không đủ cho mình uống không bằng.”
Điền Tư Tư mắt sáng lên, nhưng lại cố ý làm ra vẻ lãnh đạm, hờ hững nói: “Vậy kể lại chuyện về trận chiến trên gò Hổ Khâu đi.” Điền Tâm đáp: “Chuyện đó em quên rồi.”
Điền Tư Tư nói: “Quên rồi? Em đã kể chuyện đó bảy, tám lần rồi cơ mà, sao bỗng dưng lại quên?”
Điền Tâm càng bĩu môi, nghiêm mặt nói: “Em đã kể bảy, tám lần rồi, tiểu thư cũng không quên nhanh thế được. Mà đã không quên thì còn nghe làm gì?”
Điền Tư Tư đỏ mặt giật mình, nghĩ bụng muốn vớ cây kim thêu chọc cho nha đầu hư này một phát vào miệng. Điền Tâm nở nụ cười yêu kiều, vội vàng né tránh, thở hổn hển xin tha mạng: “Tiểu thư à, tiểu thư muốn nghe thì em kể, miễn là tiểu thư thích, em sẵn sàng kể một trăm lần.”
Lúc này Điền Tư Tư mới tha cho cô bé, nàng trừng mắt nói: “Kể mau đi, nếu không coi chừng ta lấy kim chọc cái miệng em đó.”
Điền Tâm ngồi ngay ngắn trên ghế, lại cố tình hắng giọng mấy tiếng, sau đó cất giọng rề rà: “Trận chiến trên gò Hổ Khâu là trận chiến thành danh của Tần Ca thiếu hiệp, giang hồ bảy mươi năm nay chưa có chiến dịch nào gây được tiếng vang lớn hơn, cũng chưa có trận quyết đấu nào đổ máu nhiều hơn thế.”
Cố sự này nàng đã kể đi kể lại nhiều lần, đã thuộc lòng như lão hủ nho học thuộc Tam tự kinh, cho dù vừa ngủ vừa đọc cũng không để sót một chữ.
Tuy vậy Điền Tư Tư giống như mới nghe lần đầu, đôi mắt nàng long lanh đầy thích thú.
Điền Tâm kể: “Hôm đó là ngày mùng năm tháng năm dịp tiết Đoan Ngọ, mỗi năm cứ tới ngày này, Giang Nam Thất Hổ lại ước hội trên gò Hổ Khâu, bảy con hổ này đều xấu xa, không những ăn người, thậm chí còn chẳng chừa lại một mảnh xương.”
Điền Tư Tư nói: “Như vậy nhất định mọi người rất sợ chúng.”
Điền Tâm nói: “Đương nhiên, rất sợ là đằng khác, do vậy tuy ai cũng muốn làm anh hùng đả hổ, ai cũng biết ngày đó chúng sẽ tới Hổ Khâu, nhưng trước giờ không ai dám đến tìm chúng, cho đến một ngày năm năm về trước…”
Điền Tư Tư nói: “Hôm đó xảy ra chuyện gì?”
Cố sự này nàng đã sớm nghe đến thuộc lòng, đương nhiên nàng biết rõ lúc nào nên hỏi chen vào một câu để Điền Tâm có hứng kể tiếp.
Điền Tâm nói: “Hôm đó khi Thất Hổ đang lên núi, giữa đường gặp một nữ tử vô cùng xinh đẹp, bảy con hổ này hễ thấy mỹ nhân là y như cẩu đói gặp xương, chúng chẳng kiêng dè gì, lập tức bắt nữ tử đó lên núi.”
Điền Tư Tư hỏi: “Chúng không biết lai lịch của nữ tử đó ư?”
Điền Tâm đáp: “Dĩ nhiên khi đó chúng không biết nữ tử ấy là ái nhân của Tần Ca, cho dù biết, cũng chẳng ai dám làm gì chúng.”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng lần này lại khác.”
Điền Tâm nói: “Lúc này Tần Ca vẫn chưa có danh tiếng gì, không ai ngờ chàng lại có đảm lượng lớn như vậy, khi chàng nói muốn lên núi đánh cọp, ai cũng cho là lời nói khoác, thế nhưng chàng lại thực sự nói được làm được.”
Điền Tư Tư nói: “Chàng đi một mình sao?”
Điền Tâm nói: “Đương nhiên, chàng đơn thương độc mã đi tới Hồ Khâu, tìm được Thất Hổ, tuy đả thương được hai trong số chúng, nhưng chàng bị chúng chém một trăm ling tám đao.”
Điền Tư Tư kinh ngạc: “Một trăm linh tám đao?”
Điền Tâm nói: “Không hơn không kém, đúng một trăm linh tám đao, nguyên do đây là quy tắc của Thất Hổ, sau khi bắt sống được một người, quyết không một đao đoạt mạng ngay, nhất định phải chém kẻ đó một trăm linh tám đao khiến hắn chết từ từ.”
Điền Tư Tư thở dài: “Chỉ e trên đời rất ít người chịu được một trăm linh tám đao.”
Điền Tâm nói: “Không những rất ít mà từ trước đến nay chẳng ai chịu nổi, nhưng Tần Ca của chúng ta lại có thể cương quyết cắn răng chịu đựng, vì chàng không muốn chết, chàng còn phải báo thù.”
Điền Tư Tư nói: “Chàng còn nghĩ tới chuyện báo thù ư?”
Điền Tâm đáp: “Không những thân thể chàng dường như đúc bằng sắt thép, đảm lượng của chàng dường như cũng do sắt thép tạo nên, ai cũng cho rằng lần này chàng giữ được mạng trở về, nhất định sau này mỗi khi nhắc tới hổ là sợ mất mật.” Nàng thở ra một hơi rồi mới tiếp tục, “Ai ngờ năm sau chàng lại tới Hổ Khâu, lại gặp Thất Hổ, lần này chàng khiến bốn trong số chúng trọng thương.”
Điền Tư Tư hỏi: “Thế chàng thì sao?”
Điền Tâm thở dài đáp: “Chàng lại bị chém một trăm linh tám đao, lần này bọn chúng xuất thủ tất nhiên càng nặng hơn, nhưng Tần Ca vẫn chịu được, một vài người gặp được chàng kể rằng sau khi chàng trúng một trăm linh tám đao, thân thể không còn chỗ nào lành lặn, máu chảy đủ để nhuộm đỏ toàn bộ đá trên gò Hổ Khâu.”
Điền Tư Tư cắn môi nói: “Vì sao Thất Hổ không dứt khoát một đao lấy mạng Tần Ca?”
Điền Tâm nói: “Vì đó là quy tắc của chúng, nếu chúng muốn chém ai một trăm linh tám đao thì không thể thiếu một đao nào, hơn nữa nhát đao thứ một trăm linh tám phải hoàn toàn đồng dạng đồng lực với nhát đầu tiên. Chúng chưa từng nghĩ có người chịu được một trăm lẻ tám đao mà vẫn sống, vẫn có gan đi tìm chúng báo thù.”
Điền Tư Tư nói: “Vậy mà Tần Ca chịu được hai trăm mười sáu đao của chúng.”
Điền Tâm đáp: “Thực ra là ba trăm hai mươi tư đao.”
Điền Tư Tư hỏi: “Sao lại như vậy?”
Điền Tâm nói: “Vì năm thứ ba chàng lại tới, lại nhận đủ một trăm linh tám đao. Có điều lần này chàng đả thương được năm người trong Thất Hổ.”
Điền Tư Tư nói: “Gặp phải người như vậy chẳng lẽ bọn chúng không sợ? Vì sao chúng còn để Tần Ca sống?”
Điền Tâm nói: “Do lúc này chúng đã lỡ leo lên lưng cọp, xuống không nổi, sự kiện này đã chấn động giang hồ, rất nhiều người tìm tới Hổ Khâu xem náo nhiệt.”
Điền Tư Tư nói: “Cho nên chúng quyết không thể giết Tần Ca sau nhát đao thứ một trăm linh bảy, đến nhát đao thứ một trăm linh tám cũng không thể mạnh tay hơn nhát thứ nhất.”
Điền Tâm nói: “Không sai, những kẻ như chúng dù thế nào cũng không tự làm mất mặt mình trước nhân sĩ giang hồ, bằng không sau này chúng còn ra oai được với ai?”
Điền Tư Tư nói: “Nhưng năm người trong Thất Hổ đã thụ thương, vì sao không ai nhân cơ hội đó trừ diệt chúng?”
Điền Tâm nói: “Vì ai nấy đều biết Tần Ca đã chịu đựng nhiều đau đớn, nhiều thương tích như vậy, không nỡ để tâm nguyện của chàng sắp thành lại bị phá hỏng, ai cũng muốn thấy Tần Ca tự tay hạ sát Thất Hổ. Hơn nữa mọi người biết rằng nhát đao thứ ba trăm hai mươi tư chính là đao cuối cùng.” Đôi mắt nàng long lanh, lại kể tiếp, “Cho nên khi đao cuối cùng này chém xuống, khi Tần Ca vẫn chưa chết, ai nấy đều không kìm nổi tiếng hò reo vui mừng.”
Điền Tư Tư nói: “Chẳng lẽ Thất Hổ không biết đó là nhát đao sau cùng?”
Điền Tâm nói: “Chúng chém ra bao nhiêu đao trong đầu đều đã đếm cả, thế nên năm thứ ba chúng tìm về không ít trợ thủ, khán giả đứng xem cũng không tiện xuất thủ với chúng.”
Điền Tư Tư hỏi: “Vậy năm thứ tư thì sao?”
Điền Tâm đáp: “Số trợ thủ được Thất Hổ mời về trong năm thứ tư còn nhiều hơn, có điều ngay cả bằng hữu của chúng cũng không thể không sinh lòng kính phục Tần Ca. Khi Tần Ca tấn công Thất Hổ, chẳng ai đứng ra giúp chúng. Cho đến khi Tần Ca hạ gục con hổ cuối cùng, tiếng hò reo chấn động như sấm khắp gò Hổ Khâu, nghe nói vang xa đến mười dặm.”
Điền Tư Tư lặng người nhìn làn khói thơm dịu dàng tản mác bay ra từ hỏa lư, dường như hình ảnh một thiếu niên toàn thân hắc y, quàng chiếc khăn lụa đỏ trên cổ đang hiện ra trước mắt nàng, thấp thoáng trong làn khói kia, mỉm cười tiếp nhận những lời chúc tụng từ đám đông.
Điền Tâm nói: “Đến lúc đó nụ cười mới lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt Tần Ca, một nụ cười thật kiêu hãnh nhưng cũng đầy bi thương, vì người chàng yêu đã chết rồi, không thể cùng chàng chia sẻ vinh quang này.” Nàng khẽ thở dài, “Từ sau hôm đó, danh tiếng của “Thiết Nhân” Tần Ca vang dội khắp giang hồ.”
Điền Tư Tư cũng khẽ thở dài: “Chàng quả là một đại nhân vật xuất sắc.”
Điền Tâm nói: “Người vừa gan dạ lại chung tình như vậy đúng là khó kiếm ra được người thứ hai.”
Điền Tư Tư đột nhiên bật dậy, nắm tay Điền Tâm: “Cho nên ta nhất định phải gả cho chàng.”
Gò má nàng hơi ửng đỏ, dáng vẻ vừa kiên quyết, vừa hưng phấn lại vừa mỹ lệ.
Điền Tâm phì cười nói: “Tiểu thư muốn lấy Tần Ca? Rốt cuộc tiểu thư định lấy bao nhiêu người đây?” Nàng vừa bẻ đốt tay vừa nói: “Lúc đầu tiểu thư bảo sẽ gả cho Nhạc Hoàn Sơn, sau lại nói muốn gả cho Liễu Phong Cốt, bây giờ lại chuyển sang Tần Ca, rốt cuộc tiểu thư chấm người nào?”
Điền Tư Tư đáp: “Ai tốt nhất thì ta sẽ gả cho người đó.” Nàng đảo ánh mắt, mặt đỏ lên: “Em nói xem, trong ba người này ai được nhất?”
Điền Tâm cười: “Em không biết, tuy họ đều là những nhân vật có tiếng tăm, nhưng em đã gặp ai đâu.” Nàng nghĩ ngợi, mặt cũng đỏ lên, nhẹ giọng nói tiếp: “Em chỉ biết Tần Ca vừa si tình vừa dũng cảm, Liễu Phong Cốt lại được xưng là giang hồ đệ nhất trí giả, dù chuyện gì khó khăn đến mấy ông ta cũng có đối sách giải quyết, lại luôn khiến người ta tâm phục khẩu phục, nếu được gả cho ông ta cũng kể như không uổng một đời.”
Điền Tư Tư nói: “Nhạc Hoàn Sơn thì sao? Ai nói gả cho ông ta thì không tốt?”
Điền Tâm cắn môi: “Ông ta không được, nghe nói ông ta còn lớn tuổi hơn lão gia nữa.”
Điền Tư Tư cũng cắn môi nói: “Niên kỷ lớn cũng chẳng sao, chỉ cần ông ta là người tốt nhất thì dù bảy mươi tuổi ta cũng chấp nhận.”
Điền Tâm cố nén cười; “Thế lỡ ông ấy đã có lão bà rồi thì sao?”
Điền Tư Tư đáp: “Có lão bà rồi cũng không thành vấn đề, ta tình nguyện làm tiểu lão bà của ông ấy.”
Rốt cuộc Điền Tâm cũng không nhịn được phải phì cười; “Thế nếu cả ba đều tốt như nhau? Chẳng lẽ tiểu thư định lấy cả ba?”
Điền Tư Tư dường như bỗng dưng không nghe thấy Điền Tâm nói gì, ngồi đờ đẫn một lúc lâu, đột nhiên kéo tay Điền Tâm, thấp giọng nói: “Em lẻn ra ngoài mua cho ta vài bộ y phục nam trang được không?”
Điền Tâm cũng ngây người ra, nói: “Tiểu thư cần nam phục làm gì?”
Điền Tư Tư ngẩn người ra một lúc mới khẽ khàng nói tiếp: “Em đã nghe chuyện về Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài chưa?”
Điền Tâm cười: “Cuốn “Ngân Tự Nhi” đó là em lấy trộm về cho tiểu thư mà, sao em lại không biết?”
Điền Tư Tư nói; “Nghe nói nữ nhân muốn ra ngoài phải cải dạng nam trang mới không bị người bắt nạt.”
Điền Tâm mở to mắt, thất kinh nói: “Chẳng lẽ tiểu thư muốn ra ngoài?”
Điền Tư Tư gật đầu, cắn môi nói: “Ta phải tự mình đi xem trong ba người đó rốt cuộc ai mới là người tốt.”
Điền Tâm không cười nổi nữa, lắp bắp nói: “Nhất định là tiểu thư đang đùa với em rồi.”
Điền Tư Tư nói: “Ai đùa với em làm gì, mau đi tìm y phục cho ta đi.”
Điền Tâm không những cười không nổi, thậm chí còn muốn khóc, chắp tay làm mặt đau khổ van vỉ: “Tiểu thư à, tiểu thư tha cho em đi, lão gia mà biết, không đánh què chân em mới lạ đó.”
Điền Tư Tư cũng trừng mắt nói: “Em mà không đi ta đánh què hai chân luôn bây giờ.” Nàng nhìn sang hướng khác, đột nhiên cười lên, khẽ nhéo má Điền Tâm, chép miệng nói: “Vả lại em cũng lớn rồi, chẳng lẽ em không muốn ra ngoài tìm một đấng trượng phu tốt ư?”
Điền Tâm không quay mặt đi được, mặt đỏ bừng, kéo áo tiểu thư nói: “Tiểu thư cho em đi cùng?”
Điền Tư Tư cười: “Đương nhiên, ta sao nỡ để em một mình lạnh lẽo cô đơn ở đây được?”
Khuôn mặt vừa bị dọa sợ đến trắng bệch của Điền Tâm từ từ ửng đỏ, nhãn thần sáng long lanh, nhìn ngây dại ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Điền Tư Tư dịu dàng nói: “Thế giới ngoài kia mỹ lệ bao la như thế, nhất là Giang Nam, hiện giờ đang lúc phồn vinh thịnh vượng, cảnh vật phong phú, trăm hoa đua sắc, đời người nếu không đến Giang Nam mở mang tầm mắt một lần há chẳng phí phạm lắm ư.”
Điền Tâm mơ màng bước lại gần song cửa, tâm trí nàng dường như đã bay đến Giang Nam, bên dòng nước ôn nhu, dưới cành liễu rủ, một thiếu niên hòa nhã lại si tình đang chờ đợi nàng.
Thiếu nữ mười lăm, mười sáu, có ai không thích mộng mơ?
Điền Tư Tư nói: “Đi mau đi, chỉ cần em không nói, ta không nói, cha ta làm sao biết được. Đợi chúng ta đưa một chàng rể xứng đôi vừa ý về, cha nhất định sẽ hài lòng.”
Điền Tâm tuy trong bụng nghĩ rất muốn đi, nhưng ngoài miệng không thể không phản đối, nhất quyết lắc đầu: “Không được, em không dám đâu.”
Điền Tư Tư liền làm mặt lạnh, nói: “Được lắm, tiểu quỷ, dám không nghe lời, ta gả ngươi cho Vương Đại Quang dọn chuồng ngựa.”
Dùng từ “đại quang*” để hình dung bộ mặt của Vương Đại Quang tuy không tương xứng, nhưng để miêu tả cái đầu của hắn thì thật phù hợp vô cùng. Đầu hắn nhẵn thín sáng loáng như quả trứng gà bóc vỏ, đến một cọng tóc cũng chẳng có.
Chỉ tiếc là khuôn mặt hắn lại không được sáng sủa cho lắm, chỗ nào cũng có ít nhất hai ba vết sẹo rỗ đen sì còn hơn cả vết nám trên vỏ quýt phơi khô.
Hễ nghĩ đến người này Điền Tâm liền muốn ói, mường tượng ra cảnh phải lấy người như hắn, hai chân nàng mềm nhũn ra, gần như ngã khuỵu xuống.
*”Quang” chữ Hán còn có nghĩa là sạch trơn, hết sạch.
Điền Tư Tư thong thả nói: “Ta chỉ nói vậy thôi, đi hay không là tùy em.”
Điền Tâm lập tức liến thoắng; “Đi, em đi, em đi ngay đây, nhưng tiểu thư muốn cải trang thành Hoa Mộc Lan khí thế hiên ngang hay Chúc Anh Đài phong lưu tiêu sái?”
——————————————
Điền Tư Tư mặc bộ áo lụa mềm màu thiên thanh, quấn chiếc khăn kiểu văn sĩ cũng đồng màu, đứng trước tấm gương đồng trên bàn trang điểm, tự ngắm tự khen mình, vô cùng mãn ý.
Nàng vốn định nghiêm mặt lại làm ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, rốt cuộc không nhịn được cười phá lên, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nói: “Tiểu quỷ bĩu môi, em thấy ta có giống một mỹ công tử tiêu dao khoái hoạt chốn hồng trần không/”
Điền Tâm nhếch miệng cười nói; “Quả đúng là hào hoa phong nhã, anh tuấn tiêu sái, cho dù Phan An* sống lại, nhìn thấy tiểu thư rồi cũng đành ngoan ngoãn quay lại quan tài thôi.”
*Phan An: cùng với Tống Ngọc là những hotboy thời cổ đại.
Điền Tư Tư chợt cau mày: “Bây giờ ta chỉ lo một chuyện.”
Điền Tâm hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Điền Tư Tư đáp: “Một nam tử như thế này đi ra đường, nhất định sẽ bị vô khối tiểu cô nương ái mộ cho coi, ta chưa tìm được phu quân đã bị một đám con gái đuổi theo sau lưng thì làm thế nào?”
Điền Tâm cũng chau mày, nghiêm mặt nói; “Đúng là rắc rối thật, em mà không biết tiểu thư là nữ nhi thì cũng muốn gả cho tiểu thư lắm.”
Điền Tư Tư nói: “Được, ta sẽ chọn em.” Nàng chợt xoay người, dang tay, bật cười để lộ hàm răng ngọc, nói: “Lại đây cục cưng, để ta hôn em một cái.”
Điền Tâm sợ kêu thét lên, quay đầu bỏ chạy.
Điền Tư Tư đuổi theo, ôm eo Điền Tâm: “Em không muốn à? Không muốn cũng không được đâu.”
Điền Tâm thở hổn hển nói: “Dù muốn hôn cũng không phải lúc tiểu thư ăn mặc thế này đâu.”
Điền Tư Tư nói: “Ta mặc thế này thì sao?”
Điền Tâm nói: “Tiểu thư hung dữ quá, nữ tử non gan không bị tiểu thư dọa cho sợ chết khiếp mới lạ đó.”
Điền Tư Tư cũng phải bật cười: “Thế làm thế nào mới đúng?”
Điền Tâm đáp: “Phải dịu dàng hơn, ân cần hơn một chút, trước tiên nắm tay người ta, rót vào tai những lời nhẹ nhàng mật ngọt, khiến người cảm động, tình nguyện ngã vào lòng mình.”
Điền Tư Tư nói: “Lời mật ngọt là sao?”
Điền Tâm đáp: “Chẳng hạn như, tiểu thư nói mình trước giờ rất cô đơn, chưa từng gặp được ai như nàng. Từ khi có nàng ở bên, tiểu thư chợt thấy nhân sinh sao mà thi vị đến thế, cuộc đời này không thể sống thiếu nàng được.”
Nàng chưa dứt câu, Điền Tư Tư đã cúi gập người cười ha hả: “Mấy câu này nghe mắc ói muốn chết luôn, sao nam nhân lại nói ra được cơ chứ?”
Điền Tâm nói: “Đấy là tiểu thư không biết đó thôi, các tiểu cô nương thích nghe mấy lời mắc ói này lắm, càng sướt mướt họ càng thích.”
Điền Tư Tư cố nén cười nói: “Không ngờ em cũng hiểu biết nhiều ghê, chắc thường xuyên nghe mấy câu sướt mướt đó nhiều lần rồi chứ gì?”
Điền Tâm đỏ mặt, bĩu môi đáp: “Người ta đang nói chuyện nghiêm túc, tiểu thư lại cứ trêu người ta.”
Điền Tư Tư nói: “Được, vậy ta hỏi em một câu nghiêm túc.”
Điền Tâm nói: “Tiểu thư hỏi đi.”
Điền Tư Tư chớp chớp mắt, nói: “Ta hỏi em, trước giờ cái môi hay bĩu của em rốt cuộc được hôn bao nhiêu lần rồi?”
Điền Tâm nhảy ào lên giường, vùi đầu vào chăn, lấy tay bịt tai lại: “Không nghe, không nghe, sao tiểu thư lại nói ra được những câu làm người ta ngượng muốn chết đi.”
Điền Tư Tư cũng hơi đỏ mặt, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Nữ nhân khác cùng trang lứa với ta, mấy chuyện này chắc cũng biết quá rõ rồi, ta nói ra có sao đâu?”
Điền Tâm nói: “Tiểu thư nói thế, người ngoài nghe được khó mà tin tiểu thư là hoàng hoa khuê nữ chưa từng bước chân ra khỏi nhà.” Nàng khẽ thở dài, lắc đầu: “Chỉ trách lão gia không tốt, sao vẫn chưa cho tiểu thư thành thân? Nếu tiểu thư đã xuất giá sẽ không nghĩ vẩn vơ cả ngày như vậy.”
Điền Tư Tư vụt vung tay, quay lại nghiêm mặt nói; “Tiểu quỷ, càng ngày càng ăn nói lung tung.”
Thấy tiểu thư có vẻ thực sự tức giận, Điền Tâm lập tức mềm lòng, ngượng nghịu bước tới, mỉm cười làm lành: “Khi nãy em vừa nghe được một chuyện, tiểu thư muốn biết là chuyện gì không?”
Điền Tư Tư dỗi: “Không muốn.”
Điền Tâm thở dài nói: “Kể ra đúng là chuyện trọng đại, nhưng tiểu thư đã không muốn nghe, em cũng đâu dám nhiều chuyện.”
Điền Tư Tư cắn môi, làm vẻ ấm ức một hồi lâu không nhịn được nữa, đành hậm hực nói: “Em dám không nói? Có đảm lượng đó sao?”
Điền Tâm đáp: “Phận nha đầu làm chi có đảm lượng.”
Thấy nha đầu xinh xắn này có chút tủi thân, tiểu thư lại mềm lòng, quay người lại ôm Điền Tâm nói: “Không nói chứ gì, được, lần này ta hôn em thật cho coi, hôn cái môi hay bĩu này nè.”
Điền Tâm cười như nắc nẻ: “Tiểu thư, xin tiểu thư thả em ra, em nói, em nói mà…” Nàng khó nhọc thở ra một hơn, mới nhẹ giọng nói: “Nghe đâu lão gia đã hứa gả tiểu thư cho đại công tử của Dương tam gia.”
Điền Tư Tư nghe vậy liền căng thẳng ra mặt, vội nói: “Dương tam gia nào?”
Điền Tâm đáp: “Đương nhiên là vị Dương tam gia ở Đại Minh phủ đó.”
Điền Tư Tư ngẩn ra một hồi, đột nhiên thốt lên: “Mau thu xếp y phục, tối nay chúng ta đi luôn.”
Điền Tâm ngơ ngác: “Tiểu thư gấp gì vậy?”
Điền Tư Tư nói: “Nghe đồn cậu quý tử của Dương tam gia tính tình cổ quái, từ nhỏ sống trong miếu hòa thượng, lão hòa thượng trong miếu ai cũng nói hắn là quái vật đầu thai, người như vậy làm sao ta chịu được?” Nàng tiếp lời: “Để ta thu xếp y phục, em đi thuê một cỗ xe lớn, đợi ta ngoài hoa viên ở hậu viện.”
Điền Tâm nói: “Thuê xe làm gì? Cưỡi ngựa chẳng phải nhanh hơn sao?”
Điền Tư Tư nói: “Chúng ta mang ít nhất sáu, bảy rương đồ, không thuê xe làm sao đi được?”
Điền Tâm tròn mắt sững sờ: “Sáu, bảy rương? Rốt cuộc tiểu thư định mang những gì?”
Điền Tư Tư nói: “Đồ cần mang nhiều lắm, tỷ như hộp đựng đồ trang điểm, chậu rửa mặt, gương, mấy thứ này phải để riêng vào một rương. Tuy chúng ta cải nam trang, nhưng vẫn cần chải đầu, rửa mặt chứ!” Nàng liếc nhìn quanh, lại nói: “Lại còn chăn nệm, gối đầu cũng phải bỏ vào một rương, em biết trước giờ ta không dùng chung đồ với ai mà, phải rồi, trước tiên em mau đi lấy đĩa, bát, đũa ta hay ăn dùng lụa mềm bọc lại, còn cái lò hương, bàn cờ này nữa, cũng bao lại hết.”
Điền Tâm kinh ngạc không để đâu cho hết, lắp bắp nói: “Tiểu thư, tiểu thư định chuẩn bị của hồi môn hay sao? Cô gia tương lai còn chưa tìm thấy, đã vội lo của hồi môn, có sớm quá không?”
.
Bình luận truyện