Đại Nhân Vật
Chương 19 : Sòng bạc và miếu
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:11 17-07-2024
.
CHƯƠNG 19: Sòng bạc và miếu
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
————————————————-
“Vì sao ngươi luôn miệng nói sòng bạc gần với địa ngục nhất?”
“Vì những người đến sòng bạc rất dễ rơi xuống địa ngục.”
“Sòng bạc đáng sợ như vậy thật sao?”
“Đúng là rất đáng sợ, nếu trong nhà ngươi có người ham mê cờ bạc, ngươi sẽ thấy nó đáng sợ như thế nào.”
“Hả?”
“Nếu một gia đình có kẻ nghiện cờ bạc, mỗi ngày trong gia đình đó chẳng khác chi địa ngục.”
“Ta nghe nói nếu một kẻ đam mê cờ bạc, đôi khi ngay cả vợ con hắn cũng mang bán.”
“Đôi khi hắn còn bán cả chính mình.”
“Ừ, đúng là khủng khiếp thật.”
“Nếu như nói trên thế gian này, nơi gần địa ngục nhất là sòng bạc, vậy thì nơi nào gần cõi Tây phương cực lạc nhất nhỉ?”
“Miếu?”
“Không sai. Nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ rằng sòng bạc và miếu cũng có chỗ tương đồng?”
“Làm gì có, hai nơi này hoàn toàn không giống nhau.”
“Ngươi có để ý thấy sòng bạc và miếu thường xây ở những nơi hoang vu, kín đáo?”
“Ngươi nói ta mới để ý, nhưng ta vẫn chưa hiểu.”
“Chưa hiểu chỗ nào?”
“Ta biết vì sao sòng bạc phải xây ở nơi hoang vắng, nhưng vì sao miếu cũng thế? Đến miếu thờ dâng hương đâu phải chuyện mất mặt hay phạm pháp gì?”
“Vì miếu đặt ở nơi càng xa, càng hẻo lánh sẽ càng gợi lên cảm giác thần bí.”
“Cảm giác thần bí?”
“Cảm giác thần bí thường dẫn đến sự hiếu kỳ và sùng bái một cách hiệu quả nhất.”
“Không sai, con người thường sợ hãi những gì họ không thể giải thích được.”
“Vì sợ nên không thể không tôn sùng.”
‘Mà người ta thường rất thích đến dâng hương ở những chỗ xa như vậy, làm thế mới có vẻ thành kính.”
“Ngươi nói gần như đúng cả, chỉ trật một điểm.”
“Là điểm nào?”
“Sau khi đi một quãng đường xa để dâng hương chắc chắn sẽ đói lả, mà lúc đói lả thì ăn gì cũng thấy ngon hơn hẳn.”
“Cho nên có cảm giác thức ăn trong miếu rất ngon.”
“Ngươi hiểu ra rồi đấy. Đồ chay cũng là một nguyên nhân lớn lôi kéo mọi người đến miếu.”
“Ta biết rất nhiều người khi đến miếu dâng hương, tâm tình giống như khi ra ngoại thành chơi trong tiết thanh minh.”
“Vì thế hòa thượng thông minh luôn xây miếu ở những nơi thật xa, thật vắng vẻ.”
“Ta thấy nguwoi nói có lý lắm, nhưng những lời này mà đến tai hòa thượng, e sẽ chọc họ tức chết.”
“Hòa thượng không tức chết được đâu.”
“Vì sao?”
“Tửu sắc tài khí tứ đại giai không, lẽ nào ngươi chưa từng nghe thấy câu này?”
“Cho nên có tức chết hay không chẳng liên quan gì cả.”
“Đúng là hoàn toàn không liên quan gì hết.”
———————–
Một con hẻm kín đáo.
Sòng bạc của Kim đại hồ tử nằm ở cuối hẻm.
Tần Ca và Điền Tư Tư đã đi vào trong hẻm.
Lúc này mây đen đột ngột kéo đến che khuất ánh trăng, trong cụm mây văng vẳng tiếng sấm dồn dập như trống đánh.
Cuồng phong bụi mù, sắc trời ảm đạm.
Điền Tư Tư nhìn lên trời: “Xem ra sắp có mưa to đấy.”
Tần Ca nói: “Trời mưa là đánh bạc sẽ gặp hên.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh đã biết bài bạc chẳng tốt lành gì, sao vẫn cứ dây vào?”
Tần Ca cười: “Vì ta không phải người tốt, cũng không thông minh.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh chỉ là một anh hùng thôi.”
Tần Ca thở dài: “Người tốt thông minh thường không thể làm anh hùng.”
Hắn chợt im bặt, vì hắn bỗng nhiên trông thấy một đám lớn, một luồng khói đen từ sân trước của sòng bạc bị cuồng phong thổi tới, mù mịt đầy trời.
Nói là khói nhưng chẳng giống sương khói, trong sắc trời âm u như thế này, cảnh tượng đó xem ra có chút quỷ mị rùng mình.
Điền Tư Tư biến sắc: “Đó là thứ gì vậy?”
Tần Ca lắc đầu, bước chân nhanh hơn.
Cánh cửa cũ nát của sòng bạc bị gió thổi phát ra tiếng lạch cạch.
Cửa tuy mở nhưng không có ai đứng canh.
Cánh cửa vốn được canh giữ nghiêm ngặt sao hôm nay lại mở toang như vậy?
Khói đen vẫn bay mù mịt đầy sân.
Tần Ca chạy tới, vơ một nắm lên xem thử.
Vừa lúc Điền Tư Tư chạy tới nơi: “Đó là thứ gì?”
Tần Ca không đáp, đưa cho nàng xem.
Thứ đó vừa mềm vừa nhẹ, trông giống tơ nhưng không phải.
Điền Tư Tư kêu lên thất thanh: “Tóc.”
Sắc mặt Tần Ca trầm xuống: “Là tóc người.”
Điền Tư Tư nói: “Ở đâu ra nhiều tóc như vậy?”
Tóc bị cuồng phong thổi tung bay tứ tán trong sân, mang đến một cảm giác rùng mình, sởn gai ốc.
Tần Ca trầm ngâm: “Không rõ gã hòa thượng kia có ở bên trong?”
Điền Tư Tư nói: “Vì sao nhất định phải tìm ông ta?”
Tần Ca nói: “Vì có lẽ chỉ ông ta mới giải đáp được thắc mắc của chúng ta.”
Hắn đẩy cửa bước vòa.
Hắn tức thì chết sững.
Điền Tư Tư theo hắn đi vào.
Nàng cũng chết sững đứng đó.
Bất cứ ai vào đây cũng ngây người ra như vậy.
Trong phòng có hòa thượng.
Không chỉ một người, mà cả phòng toàn là hòa thượng!
———————–
Nếu đây là trong miếu thì có thấy bao nhiêu hòa thượng cũng không thành vấn đề, chẳng có gì sửng sốt.
Nhưng đây là sòng bạc.
Không có bàn đánh bạc, không có đồ đánh bạc, cũng không có khách đánh bạc.
Lúc này trong sòng bạc chỉ có hòa thượng.
Vài chục hòa thượng béo gầy lớn bé, mắt nhìn mũi, mũi nhìn xuống ngực, hai tay chắp lại, ngồi xếp bằng trên đất, nhìn vào chỉ thấy toàn những cái đầu cạo nhẵn thín.
Đầu nào cũng trơn nhẵn, sáng loáng.
Điền Tư Tư hiểu ra tóc ở trong sân là từ đâu mà có.
Nhưng nàng không hiểu vì sao những người này lại đột nhiên cạo đầu làm hòa thượng.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng như tờ.
Không có tiếng đổ xúc xắc, không có tiếng xào bài, không có tiếng uống rượu, cũng không có cả tiếng tụng kinh.
Hòa thượng tuy là hòa thượng, nhưng lại không tụng kinh.
Có phải vì họ chưa học cách tụng kinh?
Tần Ca đang tìm gã hòa thượng tụng kinh hôm qua.
Hắn chầm chậm đi qua, quan sát từng người một, đột nhiên hắn dừng lại trước mặt một người.
Điền Tư Tư thấy vẻ sững sờ trên khuôn mặt hắn, nàng cũng chạy tới. Vẻ mặt hắn khi nhìn thấy gã hòa thượng kia cứ như thấy ma.
Hòa thượng này mắt nhìn mũi, mũi hướng xuống ngực, chắp tay ngồi nghiêm chỉnh, không những tóc tai cạo nhẵn thín.
Đến cả râu cũng không còn một sợi.
Nhìn mặt hòa thượng này rất quen.
Điền Tư Tư nhìn một lúc, đột nhiên kêu lên: “Kim đại hồ tử?”
Hòa thượng đó chính là Kim đại hồ tử.
Một hòa thượng khác ngồi cạnh hắn, bộ mặt trông y như bãi cát dính mưa.
“Triệu mặt rỗ!”
Gã côn đồ cho vay nặng lãi này sao lại đi làm hòa thượng?
Tần Ca trố mắt nhìn Kim đại hồ tử, quan sát kỹ hắn từ trên xuống dưới, rồi vỗ vai hắn: “Ngươi có bệnh à?”
Lúc này Kim đại hồ tử mới ngẩng lên nhìn hắn, chắp tay nói: “Thí chủ đang nói chuyện với ai?”
Tần Ca đáp: “Với ngươi, Kim đại hồ tử.”
Kim đại hồ tử nói: “A di đà Phật, Kim đại hồ tử đã chết, làm sao thí chủ có thể nói chuyện với hắn?”
Tần Ca nói: “Ngươi không phải Kim đại hồ tử ư?”
Kim đại hồ tử nói: “Tiểu tăng là Minh Quang.”
Tần Ca lại trố mắt nhìn hắn một lúc: “Vì sao đột nhiên Kim đại hồ tử lại chết?”
Kim đại hồ tử nói: “Kẻ đáng chết sẽ phải chết.”
Tần Ca nói: “Kẻ không đáng chết thì sao?”
Kim đại hồ tử nói: “Kẻ không đáng chết sớm muộn rồi cũng phải chết.”
Hắn cứ ngồi nghiêm chỉnh xếp bằng như vậy, vẻ mặt không chút biểu tình, ai thấy hắn cũng không dám tin mới hôm qua, hắn còn là chủ sòng bạc.
Bây giờ trông hắn chẳng khác nào một cao tăng chuyên tâm tu dưỡng.
Điền Tư Tư đảo mắt nhìn: “Kim đại hồ tử đã chết, thế tân nương tử của hắn sẽ ra sao nhỉ?”
Một người mới kết hôn đã sợ vợ đến mức ngay cả râu cũng cạo sạch, vậy thì nguyên nhân chỉ có một.
Vì hắn rất yêu vợ, yêu đến không màng tính mạng.
Yêu càng nhiều, nỗi sợ càng lớn.
Lời của Điền Tư Tư đã đánh trúng yếu điểm của Kim đại hồ tử.
Tuy hắn đang miễn cưỡng tự kiềm chế, nhưng trên đầu, mồ hôi bắt đầu túa ra.
Điền Tư Tư nháy mắt với Tần Ca: “Huynh bảo tân nương tử của hắn sẽ đi đâu nhỉ?”
Tần Ca cười: “Hắn đã chết thì vợ hắn đương nhiên có thể tái hôn với người khác.”
Điền Tư Tư nói: “Nhanh như vậy sao?”
Tần Ca nói: “Đến lúc cần tái hôn sẽ phải tái hôn.”
Điền Tư Tư nói: “Tái hôn với ai?”
Tần Ca nói: “Có thể là đạo sĩ, có thể là tú tài, hồng hoa lục diệp thanh liên ngẫu, đều là người một nhà cả.”
Hắn chưa dứt câu thì Kim đại hồ tử đột nhiên gầm lên, lao về phía hắn.
Muốn làm chủ sòng bạc, đương nhiên cần có một hai ngón nghề.
Mười ngón tay hắn quặp lại như vuốt ưng, xem ra hận không thể xé toác cổ Tần Ca ngay lập tức.
Cổ Tần Ca vừa lui về phía sau, một cái dùi gõ mõ từ đâu bay tới, ‘cốp’ một tiếng trúng đầu Kim đại hồ tử.
Cú này đúng là không nhẹ.
Kim đại hồ tử tuy chưa vỡ đầu nhưng cũng mày váng mắt hoa, đứng còn không vững, loạng choạng lui ra sau mấy bước, ‘bịch’ một cái, ngã ngồi xuống tấm đệm hương bồ*.
*Đệm hương bồ: bồ đoàn, đệm cói mà sư sãi ngồi lên để tụng kinh.
“A di đà Phật, thiện tai thiện tai.”
Một hòa thượng miệng niệm Phật hiệu, chầm chậm đi vào, trên tay cầm mõ nhưng không có dùi.
Hòa thượng biết niệm kinh cuối cũng đã xuất hiện.
Ông ta chậm rãi đi đến trước mặt Kim đại hồ tử, thở dài: “Sắc tức là không, không tức là sắc, ải này không qua được, sao có thể xuất gia làm hòa thượng?”
Kim đại hồ tử toàn thân run rẩy, lắp bắp nói: “Ta vốn dĩ đâu muốn làm hòa thượng, là ông ép ta…”
Hắn chưa dứt câu đã lại bị đánh ‘cốp’ một cái vào đầu.
Tay của hòa thượng này có vẻ cứng hơn chiếc dùi.
Kim đại hồ tử bị ông ta gõ một ngón tay vào đầu mà lăn lộn kêu la trên đất, đầu tức thì sưng u một cục.
Hòa thượng nói: “Ai ép ngươi làm hòa thượng?”
Kim đại hồ tử cuống quít: “Không..không ai cả.”
Hòa thượng nói: “Ngươi có muốn làm hòa thượng không?”
Kim đại hồ tử lắp bắp: “Muốn…muốn…”
Hòa thượng chắp tay lại lầm rầm: “A di đà Phật, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, chỉ cần buông đao, lập tức thành Phật…thiện tai thiện tai, nam mô a di đà phật…”
Ông ta lại bắt đầu tụng kinh.
Kim đại hồ tử bò trên đất, khóc lóc ầm ĩ.
Điền Tư Tư nhìn đến ngây người một hồi lâu, mới quay sang Tần Ca cười khổ: “Vị hòa thượng này đúng là biết tụng kinh.”
Tần Ca nói: “Không những biết tụng kinh mà còn biết đánh người.”
Điền Tư Tư nói: “Đánh người còn giỏi hơn tụng kinh.”
Tần Ca nói: “Lần này tuy ông ta không tụng kinh nhầm chỗ, nhưng lại đánh nhầm người.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh bảo ông ta nên đánh ai?”
Tần Ca nói: “Đánh chính mình.”
Hòa thượng chợt dừng tiếng tụng kinh, quay đầu nhìn Tần Ca, thở dài: “Thì ra lại là ngươi.”
Tần Ca nói: “Vẫn là ta.”
Hòa thượng nói: “Vì sao ngươi lại đến?”
Tần Ca nói: “Đã đi được thì sao lại không đến được?”
Hòa thượng nói: “Đã đi thì không nên quay lại.”
Tần Ca nói: “Ai nói thế?”
Hòa thượng đáp: “Hòa thượng nói.”
Tần Ca nói: “Hòa thượng dựa vào cái gì?”
Hòa thượng nói: “Hòa thượng có ‘Nhất Chỉ Thiền,’ có thể gõ đầu người.”
Tần Ca thở dài: “Xem chừng vị hòa thượng này muốn đuổi ta đi.”
Hòa thượng nói: “Hôm qua ngươi đuổi hòa thượng, hôm nay hòa thượng đuổi ngươi, như vậy rất công bằng.”
Tần Ca nói: “Nếu ta đi, hòa thượng có được năm vạn lượng bạc không?
Hòa thượng nói: “Không có.”
Tần Ca nói: “Vậy ta không đi.”
Hòa thượng sầm mặt: “Ngươi có biết đây là đâu không?”
Tần Ca nói: “Vừa giống sòng bạc, vừa giống miếu.”
Hòa thượng nói: “Hôm qua là sòng bạc, hôm nay là miếu.”
Tần Ca nói: “Ngay cả kỹ nữ còn có thể đến miếu dâng hương, vì sao ta không thể?”
.
Bình luận truyện