Đại Nhân Vật

Chương 18 : Cảm giác làm đại anh hùng

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:11 17-07-2024

.
CHƯƠNG 18: Cảm giác làm đại anh hùng Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ————————————————- Điền Tư Tư nói: “Huynh biết ư?” Tần Ca nói: “Trương Tử Phòng tức Trương Lương, một trong Tam kiệt thời đầu nhà Hán, sử sách ghi lại, tuy ông ấy trông ôn nhu, mảnh dẻ như xử nữ, nhưng hùng tâm vạn trượng, chỉ bằng một chùy ở Bác Lãng Sa* cũng đủ lưu danh thiên cổ.” *Bác Lãng Sa (bãi cát Bác Lãng): Năm 230 TCN, nước Hàn bị Tần Thủy Hoàng tiêu diệt. Em của Trương Lương chết, ông không lo chôn cất mà tập hợp 300 tôi tớ trong nhà, đem tất cả gia tài tìm thích khách giết vua Tần để báo thù cho nước Hàn. Bấy giờ, ông tìm được một lực sĩ, làm một cái chùy sắt nặng 120 cân, năm 218 TCN, nhân Tần Thủy Hoàng đi chơi ở miền đông, ông và người lực sĩ rình đánh vua Tần ở bãi cát Bác Lãng, nhưng lại đánh nhầm phải xe tùy tùng nên giết hụt vua Tần. Tần Thủy Hoàng nổi giận sai lùng khắp thiên hạ. Trương Lương bèn đổi tên họ, trốn tránh ở Hạ Bì. (Nguồn: wikipedia) Điền Tư Tư sững sờ, mở to mắt nhìn hắn: “Huynh biết thật à?” Tần Ca cười: “Không hề giả bộ chút nào.” Điền Tư Tư nói: “Vậy sao tối qua huynh lại gạt người ta?” Tần Ca nói: “Ta cố tình làm thế.” Điền Tư Tư nói: “Cố tình? Vì sao phải cố tình giả ngây?” Tần Ca nói: “Vì ta biết họ sùng bái một Tần Ca ngu ngơ không hiểu chuyện, chỉ biết liều mạng đánh nhau, liều mạng chơi bài, liều mạng uống rượu.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao họ lại sùng bái kiểu người đó?” Tần Ca nói: “Vì bản thân họ không làm được như vậy.” Hắn cười nói tiếp: “Dù thế nào thì muốn liều mạng cũng không phải chuyện dễ.” Điền Tư Tư thở dài: “Ta hiểu, ta đã thấy bộ dạng lúc huynh khó chịu.” Tần Ca nói: “Không sai, muốn liều mạng, trước tiên phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng vì sao huynh không làm một anh hùng vừa liều mạng, vừa thông minh? Như vậy chẳng phải người ta càng kính trọng ư?” Tần Ca nói: “Như thế họ không bội phục đâu.” Điền Tư Tư hỏi: “Vì sao?” Tần Ca đáp: “Vì những người như vậy rất nhiều, không chỉ có mình ta.” Điền Tư Tư nói: “Nếu huynh cũng đi theo lối đó, người ta sẽ không thấy hiếm lạ nữa phải không nào?” Tần Ca cười: “Hoàn toàn chính xác. Chính vì sự không giống ai đó nên ta mới có danh tiếng như hôm nay, trở thành thần tượng của các thiếu niên.” Dường như hắn tự cảm khái với chính mình, nên mới thở dài: “Nếu ta biến thành một người khác, họ sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng về ta.” Điền Tư Tư nói: “Cho nên chỉ sau khi uống say huynh mới có thể thừa nhận, cảm giác làm đại anh hùng thật không dễ chịu gì.” Tần Ca nói: “Đúng vậy.” Điền Tư Tư nói: “Có điều anh hùng cũng có nhiều loại, sao huynh cứ phải theo kiểu anh hùng này?” Tần Ca nói: “Vì họ đã xem ta là loại anh hùng như vậy từ lâu, bây giờ có muốn thay đổi cũng không được.” Điền Tư Tư nói: “Huynh có muốn thay đổi không?” Tần Ca đáp: “Không muốn.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao?” Tần Ca nói: “Vì ta dần quen rồi, đôi khi chính ta cũng lầm tưởng con người đó chính là ta.” Điền Tư Tư nói: “Thật ư?” Tần Ca thở dài: “Kỳ thực chân cũng là giả, ta cũng có chút mơ hồ, không hiểu rõ lắm.” Điền Tư Tư trầm ngâm rất lâu mới thở dài nói: “Ta không hiểu.” Tần Ca nói: “Cô không cần hiểu, nhân sinh vốn là như vậy mà.” Điền Tư Tư lại nghĩ ngợi một lúc mới thở dài gật đầu: “Khi chưa gặp huynh, có nằm mơ ta cũng không tưởng tượng được huynh lại là người như thế này.” Tần Ca nói: “Cô nghĩ ta là người như thế nào?” Điền Tư Tư chớp chớp mắt: “Huynh đoán thử xem?” Tần Ca cười: “Ta nghĩ cô đã cho rằng ta là một đại nhân vật phi phàm, cho nên ta nhất định phải mời cô uống rượu.” ———————– Thật ra Tần Ca cũng không phải đại nhân vật gì, không phải thần thánh, nhưng trong mắt người giang hồ, hắn là một anh hùng rất được hoan nghênh. Hắn đi đến đâu cũng có người nghênh đón, ngưỡng mộ, hoan hô. Lúc này Điền Tư Tư cũng uống rượu. Hiện giờ họ đang đi trên một con đường nhỏ yên tĩnh, hai bên có tường cao, cành cây nhô ra từ phía trong bức tường, giúp họ che đi cái nắng như thiêu đốt của mặt trời giữa trưa. Điền Tư Tư đột nhiên bật cười: “Không ngờ quả thực có nhiều người như vậy tranh nhau mời huynh uống rượu.” Ánh mắt Tần Ca sáng hơn lúc trước, vì trong mắt đã nhuốm tửu ý, nhưng hắn không say. Hắn nhìn tán lá trên bức tường, ung dung nói: “Cô biết vì sao họ tiếp đãi ta nồng hậu như vậy không?” Điền Tư Tư nói: “Vì huynh là anh hùng?” Tần Ca bật cười: “Đó cũng là một nguyên nhân, nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu.” Điền Tư Tư nói: “Nguyên nhân chủ yếu là gì?” Tần Ca nói: “Chủ yếu vì họ biết ta không có sự uy hiếp đối với họ, chỉ là một gã khờ lỗ mãng, hấp tấp, không hiểu chuyện, hoàn toàn không hề gây hại cho họ.” Nụ cười của hắn có chút thê lương: “Bọn họ yêu quý ta, hoan nghênh ta, đôi khi giống như người mê kịch yêu mến diễn viên thành danh, tuyệt đối không phát sinh mâu thuẫn với quyền lợi của họ.” Điền Tư Tư cười: “Huynh đừng tự hạ thấp mình như vậy.” Tần Ca nói: “Ta không hạ thấp mình, ta cũng có chỗ thành tựu của ta, theo như ta biết, từ cổ chí kim, những bậc anh hùng được nghênh đón như ta không có nhiều.” Điền Tư Tư nói: “Huynh cho rằng không có ai thật tâm sùng bái huynh à?” Tần Ca cười khổ: “Đương nhiên có chứ, nhưng toàn là trẻ nít chưa trưởng thành, chẳng hạn như…” Điền Tư Tư nói: “Chẳng hạn như ta phải không?” Tần Ca cười: “Ta nói là nói cô trước đây, bây giờ cô đã khác trước rồi.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao?” Tần Ca nói: “Vì cô đã thấy được rất nhiều điều mà người khác không thấy.” Điền Tư Tư trầm ngâm, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta đã thấy nhiều khuyết điểm của huynh mà người khác không biết, nhưng ta cũng thấy nhiều ưu điểm mà người khác không thấy.” Tần Ca ngơ ngác: “Hả?” Điền Tư Tư nói: “Đúng là huynh lắm tật, nhưng cũng có nhiều điểm đáng yêu.” Tần Ca cười: “Thật sao?” Điền Tư Tư nói: “Thật mà, thậm chí huynh còn đáng yêu hơn phần lớn mọi người đấy.” Nàng cười tiếp lời: “Nhưng người như huynh chỉ có thể làm hảo bằng hữu, không thể làm hảo trượng phu.” Tần Ca nói: “Chẳng lẽ trước đây cô muốn gả cho ta?” Điền Tư Tư cúi đầu, đỏ mặt cười: “Đúng là có ý đó.” Tần Ca nói: “Bây giờ thì sao? Có phải cô rất thất vọng về ta?” Điền Tư Tư ấp úng: “Tuyệt đối không phải như vậy, chỉ là…” Tần Ca nói: “Chỉ là không vừa ý lắm.” Điền Tư Tư nói: “Cũng không phỉa.” Tần Ca nói: “Vậy thì vì sao?” Điền Tư Tư khẽ thở dài một hơi: “Có thể vì trước đây ta nâng huynh lên quá cao, bây giờ lại biết quá nhiều về huynh.” Tần Ca nói: “Vì cô hiểu về ta nên mới không muốn gả cho ta phải không? Sao nữ nhân lại thích lấy người họ không hiểu rõ nhỉ?” Điền Tư Tư không đáp, nàng không biết nên đáp sao cho phải. Nàng không hề thất vọng về Tần Ca, vì Tần Ca đích thực là một đại anh hùng. Một dạng anh hùng nàng không tài nào hiểu nổi. Nhưng anh hùng kiểu gì cũng vẫn là người, không phải thần thánh, thậm chí thần cũng không phải hoàn toàn vô khuyết, huống chi con người? Chỉ là bây giờ nàng tự cảm thấy không còn lý do gì để gả cho Tần Ca nữa, vì Tần Ca trước mặt nàng lúc này không phải là Tần Ca nàng tưởng tượng trong mộng. Nàng không thất vọng, chỉ có chút phiền muộn. Nỗi phiền muộn của người lớn. Nàng chợt cảm thấy mình đã trưởng thành lên rất nhiều. Tần Ca vẫn đang chăm chú nhìn nàng. Nàng nhẹ nhàng kéo tay Tần Ca, gượng cười: “Tuy ta không gả cho huynh nhưng có thể mãi mãi làm một bằng hữu tốt của huynh.” Tần Ca vẫn chưa cất lời, muốn nói nhưng chưa nói ra. Điền Tư Tư cắn môi, khẽ nói: “Có phải huynh rất thất vọng không?” Tần Ca chăm chú nhìn nàng, đột nhiên bật cười ha hả: “Sao ta lại thất vọng? Bao nhiêu nữ nhân trên đời này đều có thế lấy làm vợ, nhưng một bằng hữu hiểu ta như cô há được mấy người?” Điền Tư Tư mắt rưng rưng, thở dài nói: “Nhưng vì sao huynh lại mở lòng với ta nhiều như vậy?” Ánh mắt của Tần Ca cũng lay động, hắn mỉm cười nói: “Có thể vì vận khí của ta không tốt.” Điền Tư Tư chớp chớp mắt: “Có thể vì vận khí của huynh không tệ.” Tần Ca lại cười lớn: “Nam nhân nào lấy được cô mới là có vận khí tốt.” Điền Tư Tư cúi đầu, chợt im bặt. Không hiểu sao nàng lại nghĩ đến đại đầu quỷ. Hắn đang ở đâu? Có phải ở cùng một chỗ với Điền Tâm? Một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên nói: “Hình như ta từng đi qua đường này rồi.” Tần Ca gật đầu. Điền Tư Tư nói: “Đi lên phía trước chẳng phải là sòng bạc của Kim đại hồ tử sao?” Tần Ca lại gật đầu. Điền Tư Tư cau mày: “Lẽ nào huynh vẫn muốn đến đó?” Tần Ca cười: “Ta muốn đi gặp gã hòa thượng đó, chẳng lẽ cô không thấy hắn rất kỳ quặc ư?” Điền Tư Tư cười: “Kỳ quặc thì đúng là có, chỉ e huynh không phải thật sự muốn đi tìm ông ta.” Tần Ca ngạc nhiên: “Hả?” Điền Tư Tư bĩu môi cười: “Chỉ e huynh lại ngứa tay rồi.” Tần Ca chớp chớp mắt: “Cho dù ta muốn đi đánh bạc thì đánh bằng cái gì? Dùng đầu ngón tay của ta à?” Điền Tư Tư nói: “Cho dù không có tiền chơi, chỉ nhìn người khác chơi cũng tốt.” Tần Ca cười: “Lần này cô đoán trật rồi.” Điền Tư Tư nói: “Thế huynh định làm gì? Huynh muốn gặp hòa thượng đó thật sao?” Tần Ca cười ra vẻ bí hiểm: “Phải, vì ta thấy gã hòa thượng đó thú vị hơn các hòa thượng khác rất nhiều.” —————————- Hai chữ “thú vị” không nên đặt cạnh hòa thượng, hòa thượng mà thú vị, người khác thành ra vô vị hết. Hòa thượng tụng kinh trong miếu, quỷ cờ bạc cược tiền trong đổ phường. Mấy chuyện đó tuy tầm phào nhưng không có gì lạ cả. Nhưng nếu hòa thượng niệm kinh trong sòng bạc, quỷ cờ bạc lại cược tiền trong miếu, vậy mới là cực kỳ bất bình thường, cực kỳ hoang đường cổ quái. Chuyện kỳ quái luôn có nguyên nhân kỳ quái. Một chuyện kỳ quái còn có thể kéo theo những chuyện kỳ quái khác xảy đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang